(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mộng tỉnh rồi, lại khó lòng say ngủ nữa. Trong đầu ta đột nhiên thoáng hiện lên khuôn mặt của người tân binh bước đi tập tễnh vào ban ngày.
Tựa như một tia chớp xẹt qua—
Rốt cuộc ta cũng nhớ ra rồi.
Hắn chính là kẻ năm đó đã ngụy tạo thư tín để lừa ta xuất cung, âm mưu cấu kết cùng tiểu vương tử Đột Quyết bắt ta sang Đột Quyết, nhằm gây chia rẽ giữa Tạ gia và triều đình. Hắn ta chính là Chu Nhiên!
Hoá ra Chu Nhiên từng là binh lính dưới trướng của Đại ca. Vậy vì sao hắn lại nhập bọn với A Sử Na A Ba? Vì sao hắn lại muốn phản bội Tạ gia?
Quả nhiên, muốn thoát khỏi kiếp trước, dù được sống lại một lần nữa, cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
Hôm sau, ta theo Đại ca đến quân doanh, xin được xem danh sách tân binh. Quả nhiên, trên danh sách có tên Chu Nhiên.
Ta tìm gặp những binh sĩ từng tiếp xúc với hắn, hỏi thăm về con người hắn. Bọn họ nói Chu Nhiên là một cô nhi được sói hoang nuôi lớn, tính khí bướng bỉnh, đã nhận định điều gì thì không dễ thay đổi, cũng chẳng mấy hòa hợp với người khác.
Khi ta tìm thấy hắn, hắn đang bị đám binh sĩ lão luyện vây lại mà đánh.
“Dừng tay!”
Ta lên tiếng quát lớn. Mọi người nghe vậy liền lập tức thu tay, xoay người hành lễ với ta:
“Lục lang.”
Bất luận là từ kiếp trước đến kiếp này, từ sau khi ta đánh bại đám tướng sĩ trong trận tỷ thí cưỡi ngựa b.ắ.n cung, cách xưng hô dành cho ta trong quân doanh liền đổi từ “Lục nương” thành “Lục lang.”
Lúc đầu, chỉ là vài vị thúc bá trêu đùa, sau này thì trong quân đã quen miệng gọi ta là "Lục Lang."
"Vì sao lại bắt nạt tân binh?" Ta khó có khi nào giận dữ đến thế, nhưng vẫn có chút uy nghiêm khiến mọi người đều cúi đầu không dám nhìn thẳng. Ta thở dài một hơi, "Tự đi đến chỗ tướng quân nhận phạt đi!" Chưa để họ biện bạch, ta đã ra hiệu cho họ rời đi. Sau đó, ta bước đến kéo tay Chu Nhiên đứng dậy. Hắn nhìn ta, đôi mắt đong đầy cảnh giác, do dự giây lát rồi mới đưa tay ra.
"Vì sao bọn họ lại bắt nạt ngươi?" Ta hỏi khi kéo hắn đứng dậy.
"Ngươi nên đi hỏi bọn họ." Chu Nhiên ôm bụng, khó khăn đứng lên, chỉ một câu nói khiến ta không khỏi há miệng.
Chu Nhiên bước đi một cách khó nhọc, đi được một quãng rồi lại dừng lại, quay đầu nhìn ta lạnh nhạt, nói: "Hôm nay ngươi phạt họ, mai sau bọn họ sẽ càng trở nên tàn bạo hơn." Hiện giờ Chu Nhiên chỉ mới hơn hai mươi, tính tình có chút cứng rắn, trái ngược với người năm trước ta gặp, khi đó hắn đã ngoài ba mươi, đã là người từng trải và khôn khéo hơn nhiều.
Vì sao hắn lại đầu quân cho quân đội người Đột Quyết? Hay là nói từ đầu hắn đã là gián điệp của bọn chúng? Ta trầm ngâm suy nghĩ. Sau đó, ta đi tìm Đại ca, yêu cầu đưa Chu Nhiên đến làm hộ vệ cho ta, chỉ có ta mới biết rõ lai lịch của hắn, để hắn ở bên cạnh, ta mới có thể dễ dàng theo dõi nhất cử nhất động của hắn.
Những ngày yên bình trôi qua thật nhanh, chỉ trong nháy mắt đã qua nửa năm. Trong khoảng thời gian này Chu Nhiên không có gì khác lạ. Ngày cưới của đại ca đã được định sẵn. Ngày cưới của đại ca là vào mười lăm tháng sau, trùng với ngày thay phiên quân đội. Nửa năm qua, mỗi ngày ta đều cưỡi ngựa b.ắ.n cung, đọc binh thư, đồng thời học y thuật cùng Nhị ca, chưa dám lơi là dù chỉ đôi chút. Cũng thường xuyên đến quân doanh cùng Đại ca,, thỉnh thoảng thay họ dạy tân binh luyện tập cưỡi ngựa b.ắ.n cung.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đến ngày đại ca cưới vợ, ta đã chờ đợi ngày này từ lâu.
Năm Xương Hoà thứ tám, ngày mười lăm tháng chạp, tại phủ Tướng quân đèn đuốc rực rỡ, náo nhiệt vô cùng. Đại ca mặc bộ hỷ phục, vui vẻ đứng ở trước cửa đón khách. Phụ thân mặc giáp ngồi trên lưng ngựa, chuẩn bị đi tuần tra lần cuối trong năm. Lẽ ra, vì là lễ cưới trưởng tử, phụ thân có thể nghỉ ngơi nhưng vì đã gần đến dịp Tết, quân đội có quá nhiều việc phải làm. Các tướng lĩnh ngoài biên giới đều mong muốn nghỉ ngơi sau một năm chiến trận mệt mỏi, muốn đoàn tụ với gia đình. Thứ sử đại nhân không thể điều động thêm người, công việc nặng nhọc này tự nhiên mà rơi xuống tay phụ thân ta.
Ta cưỡi ngựa trắng đi theo phụ thân, đã rất khó khăn mới thuyết phục được người cho phép ta đi cùng. Vì có ta đi cùng, phụ thân lại phải thêm mấy người hộ vệ, ta hy vọng có thể dùng số người đông đảo để đuổi được bọn thổ phỉ. Sau khi từ biệt mẫu thân và các ca ca, chúng ta lên đường ra ngoài cửa Ngọc Môn Quan. Nhị ca đi theo cùng chúng ta, phụ thân nhìn chúng ta một cách kỳ quái, muốn giận dữ ngay tức thì.
"Phụ thân, cho Nhị ca đi cùng đi," ta vội vàng lên tiếng. Đối với phụ thân, đây chỉ là một cuộc tuần tra bình thường, nhưng ta biết đây chính là tai kiếp sinh tử của người. "Huynh ấy có thể chăm sóc cho con." Phụ thân liếc nhìn ta một cái rồi mắng: “Làm bậy!" rồi thúc ngựa lên đường.
Ta mỉm cười quay đầu nhìn về phía Nhị ca, phụ thân không phản đối nghĩa là đồng ý, Nhị ca gật đầu, leo lên ngựa, cùng chúng ta lên đường.
Đoàn của chúng ta vừa ra khỏi Ngọc Môn Quan đã gặp phải cơn gió cát. Mọi người phải che kín mặt mũi, cúi đầu đi trong gió cát mịt mù. Cơn gió cuốn đi chiếc mũ của ta, tiếng gió gào thét cùng tiếng ngựa hí vang réo rắt bên tai. Đã rất lâu rồi ta chưa gặp phải thời tiết khắc nghiệt như vậy, nhưng ta lại thấy vui mừng. Mặc dù gió cát từ Ngọc Môn Quan thổi tới dữ dội nhưng không thể thổi tới được thành Trường An.
Không biết đã đi bao lâu, đột nhiên có thám tử tới báo.
"Báo… phía trước phát hiện một thương nhân người Hồ bị thương!"
Cuối cùng cũng đến rồi! Trái tim ta như bị đẩy thẳng lên tận cổ họng, chưa kịp để phụ thân lên tiếng, ta đã rút ra một cây pháo hoa, bật lửa rồi thả lên trời. Ta đã hẹn với Tam ca, chỉ cần thấy tín hiệu pháo hoa của ta, lập tức mang quân đến cứu viện.
Phụ thân quay lại nhìn ta một cái rồi ra lệnh cho người đi cứu viện. Lúc này tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, những tên cướp sa mạc từ phía sau đồi cát xông tới, vung trường đao đoản kiếm c.h.é.m g.i.ế.c đoàn thương nhân người Hồ vô tội.
Chuyện này xảy ra trong lãnh thổ của triều ta, không thể không can thiệp. Nhị ca nhận lệnh, lập tức dẫn quân xông vào trận địa hỗn loạn, cứu lấy đoàn thương nhân. Lẽ ra, những tên cướp sa mạc gặp quân đội chính quy phải ngay lập tức tháo chạy, nhưng lúc này cơn gió cát cuốn bụi đất mịt mù che khuất trời đất, khiến mọi người không thể hành động mà chỉ có thể nhắm mắt cúi thật thấp người, ra lệnh cho ngựa quỳ xuống để tránh bị quật ngã. Bọn thổ phỉ phía đối diện cũng không khá hơn là bao, chúng không kịp cưỡi ngựa, chỉ có thể nằm rạp xuống đồi cát.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");