Ngộ Xuân Phong - Dung Bất Năng

Chương 14




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 9.

Ta xuống ngựa từ xa, gỡ xuống yên ngựa cùng dây cương. Nhẹ nhàng vỗ lên lưng ngựa, thì thầm: "Ngựa tốt, mau chạy thoát thân đi."

Con ngựa bất an hý lên hai tiếng rồi tung vó chạy thẳng về phương xa.

Nhìn theo bóng dáng khuất dần trong bụi mù, ta dặn lòng, ôm tâm thế quyết tử, từng bước tiến về phía vương trướng của người Đột Quyết.

Trong doanh trại, khói lửa mịt mù, người ngã ngựa đổ, ai nấy vội vàng cứu hỏa, cứu thương. Rõ ràng trận chiến cuối cùng vẫn chưa diễn ra, vậy mà bọn họ đã kiệt quệ sức lực, thần sắc bi ai.

Ánh mắt của mọi người đều dõi theo từng bước chân ta. Ta nhìn thấy những gương mặt quen thuộc từng đối xử chân thành, đong đầy thiện ý với ta, nay chỉ còn lại oán hận, thất vọng xen lẫn ghê tởm.

Có đứa trẻ nhặt đá ném về phía ta, ta nhận ra nó. Khi cùng nhau chăn dê, nó từng chia cho ta chén sữa. Người phụ nữ đang ôm nó vào lòng đã từng khâu cho ta một chiếc áo lông cừu. Võ sĩ ngồi co lại trong góc, trên trán có một vết bỏng lớn, chính là người năm xưa đã cứu ta khỏi đàn sói.

Ta và họ đã từng cùng ăn một nồi thịt bò dê, cùng uống chung một chén nước, cùng nhảy múa quanh đống lửa trại. Họ từng dùng những món quà của thảo nguyên để tiếp đãi ta, gọi ta là vị khách quý nhất của họ.

Thế nhưng, ta lại đốt trại của họ, thiêu hủy lương thực của họ, giày xéo quê hương của họ. Vậy mà, họ chỉ lặng lẽ nhìn ta mà không làm bất cứ điều gì.

Ta đi qua đám đông, đến trước mặt A Sử Na A Ba. Hắn giơ cao đao, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ và đau đớn: "Ngươi còn dám trở về! Ngươi có tin ta sẽ g.i.ế.c ngươi ngay tại đây hay không"

"Đột Quyết sắp tận diệt rồi. A Sử Na, đầu hàng đi."

"Ngươi đừng mơ! Con dân Đột Quyết thà c.h.ế.t chứ không đầu hàng! Khi chưa đến giờ phút cuối cùng, ai thắng ai bại còn chưa biết đâu!" Cảm xúc kích động khiến đao của A Sử Na đẩy thêm một tấc, lưỡi đao sắc lạnh cứa qua cổ ta, để lại một vệt m.á.u đỏ tươi.

"Nếu bây giờ ngươi đầu hàng, không chỉ bảo toàn được huyết mạch Đột Quyết mà còn có thể trở thành Hãn Vương." Ta nhìn về phía A Sử Na Cáp Chỉ Nhi, cố ý nói lớn.

Ta đã đoán trước hắn sẽ đến. Hắn luôn tìm cơ hội tóm lấy nhược điểm của A Sử Na A Ba, tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ thời cơ này. Chỉ là, hắn không hề hay biết rằng chính sự lỗ mãng của hắn lúc này sẽ lấy đi mạng sống của hắn.

Quả nhiên, A Sử Na Cáp Chỉ Nhi nổi giận, vung đao c.h.é.m thẳng về phía ta và A Sử Na A Ba. Ta nhanh chóng lách người tránh né, A Sử Na A Ba vung đao đỡ lấy thế công, hai người lao vào giao chiến.

"A Ba Nhĩ! Nhìn xem nữ nhân của ngươi đã mang đến tai họa gì cho Hãn quốc của chúng ta!"

"Cáp Chỉ Nhi! Quân địch trước mắt, huynh đệ ta không thể nội đấu lúc này!" A Sử Na A Ba vừa gắng sức ngăn cản, vừa khuyên can.

"Tốt! Để ta g.i.ế.c ả trước, sau đó hai ta lại cùng đối địch!" Cáp Chỉ Nhi nói xong, vung đao tránh qua A Sử Na A Ba, hướng về phía ta mà c.h.é.m tới.

Ta đã giương sẵn cung tên, nhắm thẳng vào hắn. A Sử Na A Ba vội vàng đưa đao chắn lại, ta thừa cơ b.ắ.n ra một mũi tên, đánh bật đao của Cáp Chỉ Nhi. Mất đi vũ khí, hắn loạng choạng không vững. Đúng lúc đó, lưỡi đao của A Sử Na A Ba không kịp thu thế, cứ thế cắt ngang cổ họng Cáp Chỉ Nhi.

Máu tươi phụt ra, thân hình cao lớn của hắn đổ sầm xuống đất.

"Ca ca!" A Sử Na A Ba kinh hoàng, vứt đao, quỳ xuống ôm lấy thân thể đẫm m.á.u của Cáp Chỉ Nhi, lệ rơi đầy mặt.

Cáp Chỉ Nhi mở to miệng, không ngừng trào ra từng ngụm m.á.u đỏ. Hắn cố sức cất tiếng, nhưng cuối cùng chẳng thể nói được lời nào, chỉ trừng mắt bất cam rồi tắt thở.

Ta chỉ lạnh lùng đứng đó, dửng dưng nhìn tất cả diễn ra ngay trước mắt. Vì đây là kết cục ta đã tiên liệu từ trước.

A Sử Na A Ba đau đớn gào khóc, hối hận muộn màng. Dù Cáp Chỉ Nhi thô bạo, lỗ mãng, nhưng trên chiến trường lại là một chiến tướng dũng mãnh, rất đáng gờm. Vì thế, bao năm qua, dù A Sử Na Hòa Lâm nghiêng về A Sử Na A Ba đi nữa nhưng vẫn không dám dễ dàng phế bỏ Cáp Chỉ Nhi. Không ngờ chính sự do dự này lại khiến huynh đệ bọn họ tranh đấu không ngừng, đến mức không đội trời chung.

Giờ đây, Đột Quyết vừa mất đi đại tướng, lại bị địch vây khốn. Có thể nói, đại cục đã định, bọn họ không còn đường xoay chuyển nữa rồi.

Ta đứng bên cạnh, im lặng chờ đợi. Đến khi A Sử Na A Ba dần nguôi đi nỗi đau, hắn đỏ ngầu đôi mắt, hung hăng nhìn ta: "Cuối cùng ta cũng biết, ngươi trở về làm cái gì."

Nói xong, hắn ra lệnh trói ta lại.

"Đầu hàng đi, Vương Khinh Thần! Vì bách tính du mục của các ngươi! Cáp Chỉ Nhi đã chết, phụ hãn của ngươi sẽ không tha thứ cho ngươi."

Cáp Chỉ Nhi c.h.ế.t ngay trước mắt bao người, với họ mà nói, đây chỉ là một sự cố. Suy cho cùng, đây vẫn là huynh đệ tương tàn, một sai lầm g.i.ế.c người sờ sờ ngay trước mắt.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.