Đại xà biến mất, trong nháy mắt kim quang cũng ngừng lóe.
Các thôn dân vẫn cách rất xa, không ai dám di chuyển.
Ngôn Bình chậm rãi thu tay, khí tức mạnh mẽ trên người cũng dần tiêu thất. Sau đó, Ngôn Bình quay người, hướng về phía thôn dân không dám nhúc nhích, cười nói: “Được rồi, đại xà đã bị đem xuống địa phủ rồi.”
Đoàn người reo lên một trận hoan hô. Trưởng thôn vượt lên trước, kích động tới nỗi nước mắt tuôn trào, “Ngôn sư phụ, ngài đúng là thần tiên sống, ngài chính là đại ân nhân của toàn thôn chúng tôi. Tôi… Tôi thay mặt giả trẻ gái trai toàn thôn cảm tạ ngài.” Nói xong, cúi đầu định vái lạy.
Ngôn Bình vội vàng đỡ trưởng thôn, “Không có gì đâu, không cần đa lễ, cũng chẳng phải pháp thật to tát gì. Mọi người đã đề xuất, thân là linh sư, cư nhiên phải giúp mọi người, đây cũng là nghĩa vụ của linh sư mà.”
Đào Hải cũng nhảy tới, ôm lấy Ngôn Bình, “Đạo sĩ, ngươi thật lợi hại, đại xà kia thế mà lại dễ dàng bị ngươi thu phục.”
“Đương nhiên rồi.” Ngôn Bình không thèm khiêm tốn, dào dạt đắc ý nói, “Nếu không thì còn gọi gì là cao cấp linh sư nữa.”
Các thôn dân thấy môi Ngôn Bình động đậy, lại không thấy Ngôn Bình nói gì, nghi hoặc hỏi Ngôn Bình, “Ngôn sư phụ có điều gì cần chỉ bảo sao?”
Ngôn Bình vội trả lời, “A, không không, tôi chỉ lẩm bẩm tí thôi. — À… Các vị có thể giúp tôi một chuyện nhỏ được không?”
“Vội cái gì, nếu mọi người có thể giúp, nhất định sẽ dốc hết toàn lực.”
“Không cần đâu.” Ngôn Bình mỉm cười, “Tôi muốn mang Lý sỏa tử xuống núi, thế nhưng hiện giờ cậu ấy lại không sạch sẽ cho lắm, hơn nữa Lý sỏa tử còn không biết tôi là ai, vậy nên thỉnh cầu mọi người giúp cậu ấy tắm rửa một chút, đổi một bộ quần áo sạch sẽ, như vậy khi xuống núi sẽ không bị người ta dòm ngó.”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề.” Các thôn dân liên thanh nói, “Chúng tôi lập tức đi tắm rửa sạch sẽ cho cậu ấy.”
Ngôn Bình liền lấy ra bộ quần áo cùng đồ dùng xà phòng sữa tắm, lại đưa thêm một vỉ thuốc ngủ nhỏ, “Cái này thỉnh mọi người giúp tôi cho Lý sỏa tử uống, tôi sợ cậu ấy không chịu đi theo tôi.” Các thôn dân gật đầu không ngớt. Trưởng thôn nhận lấy đống đồ từ tay Ngôn Bình, đưa cho mọi người rồi bảo họ đi tắm cho Lý sỏa tử.
“Đạo sĩ, thật tốt nha, như vậy thì thân thể ta cũng không còn bẩn thỉu nữa.” Đào Hải cao hứng thơm Ngôn Bình một cái, “Đạo sĩ, ngươi thật tốt.”
“Đương nhiên rồi.” Ngôn Bình cười meo meo nói, “Bẩn như vậy, dù ngươi không cảm thấy buồn nôn, ta cũng chịu không nổi a. — Sau khi ngươi nhập vào thân thể mới, còn phải tắm thêm lần nữa, tắm từ trong ra ngoài.”
“(>_<) Từ trong ra ngoài… Đạo sĩ, ngươi thật dê già.”
“Là do ngươi nghĩ quá nhiều thôi.”
“Rõ ràng là ngươi đang nghĩ đến cảnh tượng không lành mạnh đó.”
Trong khi hai người đang cãi nhau, trưởng thôn đã sắp xếp xong xuôi để mấy người tắm rửa cho Lý sỏa tử, mời Ngôn Bình uống chén trà đợi một lúc. Ngôn Bình vui vẻ đồng ý, theo trưởng thôn tới một gian nhà có mảnh sân nhỏ, các thôn dân đang quây thành vòng ngồi cùng nhau.
Ngôn Bình ngồi xuống giường, có người vội vàng bưng trà nước đến.
“Ngôn sư phụ, ngài tìm Lý sỏa tử rốt cuộc có chuyện gì? Cậu bé ấy chỉ là một đứa ngốc thôi a.”
“Cái này…” Ngôn Bình có chút do dự, nếu như kể ra sự tình của Đào Hải, nói không chừng sẽ bị các thôn dân hiểu lầm, — nếu không kể, sợ các thôn dân lại không yên lòng cho mình mang Lý sỏa tử đi.
Ngẫm lại một lúc, liền thành thật kể cho trưởng thôn nghe. Đương nhiên là lược bớt chi tiết Đào Hải đi. Chỉ nói hai hồn bảy phách của Lý sỏa tử đã đầu thai, chỉ sót lại một hồn trong cơ thể, vậy nên mới biến thành ngốc nghếch, vả lại nếu thiếu một hồn, thân thể đầu thai kia cũng không tốt. Ngôn Bình nói với trưởng thôn là mình đến để mang một hồn sót lại của Lý sỏa tử đi, rồi hợp thành cùng hai hồn bảy phách bị thiếu đó.
“Hóa ra là như vậy… Hóa ra là như vậy… Phải, phải.” Trưởng thôn liên tục gật đầu, không hề nghi ngờ gì.
Đào Hải đang vụng trộm ăn đậu phộng trên bàn, nghe vậy liền vươn ngón cái hướng về phía Ngôn Bình.
Trong lúc nói chuyện, các thôn dân đã mang Lý sỏa tử tới.