Edit: Tiểu Nhật Dạ
Ngôn Bình khom lưng nhặt búp bê Sắc quỷ lên, trở lại vào nhà, đóng kỹ cửa, đem búp bê đặt ở trên ghế sô pha.
Sắc quỷ từ búp bê thế thân thoát ra ngoài, không nói lời nào, mặt đen lại cuộn tròn nằm ở góc sô pha.
Trong lòng Ngôn Bình biết mình quả thật có chút quá đáng, sau khi nhập vào con búp bê, tầm nhìn sẽ trở thành mắt của búp bê. Cho nên lúc thấy một con chó lớn ở trước mặt, Sắc quỷ nhất định là bị hù dọa đi.
“Xin lỗi.” Ngôn Bình nói, “Không nên để ngươi ở bên ngoài, ta chỉ nghĩ hù dọa ngươi một chút, không biết là sẽ có chó.”
“Hừ.” Sắc quỷ cong môi lên, quay đầu, không thèm để ý tới Ngôn Bình.
Ngôn Bình càng cảm thấy áy náy, ngẫm lại, Sắc quỷ quả thực không làm cái gì có lỗi với mình, ngược lại chính mình… Được rồi, hắn thừa nhận đúng là bản thân có thành kiến với Sắc quỷ, đặc biệt là nguyên nhân mà Sắc quỷ chết. Dù có thế nào đi nữa, ăn hiếp một con quỷ không có pháp lực lẫn đầu óc lương thiện, đúng là… Thật không nhân hậu.
“Thực sự xin lỗi.” Ngôn Bình bê ghế qua ngồi đối diện với Sắc quỷ, “Ta vừa định mang ngươi vào, không nghĩ tới có chó chạy ra, chắc ngươi đã bị hù dọa, ta thực sự không cố ý.”
Câu Ngôn Bình vừa nói khiến Sắc quỷ nhớ lại hồi ức kinh khủng ban nãy.
Hắn vừa nãy đang ngồi trên nắp thùng rác tức giận, chợt nghe thấy một trận chó sủa kinh hoàng, bóng tối bỗng ập xuống, hắn chỉ biết giương mắt nhìn con chó lớn ngoạc ra cái miệng to như chậu máu, trợn trừng con mắt hung ác, sợ đến nỗi xém chút nữa hồn phi phách tán, liền ngã xuống khe thùng rác.
Hơn nữa… Buổi sáng có lòng tốt gọi Ngôn Bình dậy nghe điện thoại, còn bị Ngôn Bình xông ra hành hung — tuy rằng Ngôn Bình đã làm búp bê thế thân để đền tội.
Nói tóm lại, bản thân luôn bị Ngôn Bình ăn hiếp, còn hại đến suýt chút nữa bị chó nuốt sống, nghĩ tới đây, Sắc quỷ không kìm được bi thương, tủi thân trào nước mắt, nước mắt chảy cuồn cuộn như nước sông, chảy mãi không ngừng, giống như nước sông Hoàng Hà tràn lan không thể vãn hồi, gào khóc thảm thiết, có xu hướng ngập lụt được cả Kim Sơn.
Ngôn Bình từ nhỏ đã không biết chăm sóc người khác, trước đây lúc từ chối lời tỏ tình, cũng có cô gái ở trước mặt hắn khóc, hắn chỉ cảm thấy phiền —- có điều là khi đó không có cảm giác áy náy. Trước mắt tên Sắc quỷ đang gào khóc này, nghĩ đến nguyên do hắn khóc, đúng là —- rất áy náy a.
Thế nhưng, còn chưa biết phải làm thế nào để dỗ dành.
“Này, ngươi rốt cuộc muốn như nào? Ta cũng đã nói xin lỗi rồi. Hơn nữa cũng là do ngươi ở trong trường học quấy rối ta trước.”
Sắc quỷ nghe được lời đó, càng cảm thấy tủi thân, “Ô…. Ta chỉ là… Nhìn các ngươi nói chuyện… Thấy rất buồn chán…. Cho nên mới trêu chọc ngươi… Hơn nữa….. Cũng đâu gây trở ngại gì cho ngươi… Ngươi dựa vào cái gì mà ăn hiếp ta….. Sáng sớm gọi ngươi dậy nghe điện thoại còn đánh ta…. Nếu như ta có thể rời căn nhà này…. Ta mới không muốn bị ngươi chèn ép…. Bị ngươi ăn hiếp… Ô…”
Ngôn Bình nhíu nhíu mày, “Chuyện hồi sáng…. Ừ, ta không phải là đã làm búp bê thế thân giúp ngươi để xin lỗi rồi còn gì…” Thấy sắc quỷ có xu thế khóc to hơn, vội vàng nói, “Ừ ừ,… Quả thực đều là lỗi của ta. Được rồi, vậy bây giờ ngươi muốn thế nào? Ta cũng không có khả năng sang nhà người khác đánh chó giúp ngươi hết giận nha? Cũng không thể nói với nhà người ta, chó của nhà các ngươi đã hù quỷ nhà ta a.”
Tiếng Sắc quỷ khóc nhỏ dần, chỉ còn nức nở nói, “Thế nhưng… Ngươi hại ta bị hoảng sợ, ngươi phải bồi thường cho ta.”
Để Sắc quỷ ngừng khóc, Ngôn Bình vội vã đáp ứng, “Được, bồi thường ngươi, ngươi muốn bồi thường như nào?”
Sắc quỷ suy nghĩ một chút, “… Cho ta thượng ngươi.”
“Không có cửa.” Ngôn Bình không cần suy nghĩ liền cự tuyệt, “Đổi cái khác.”
“… Cho phép ta ở trên người ngươi, có thể đi ra ngoài chơi…” Ngôn Bình vừa định đáp ứng, lại nghe thấy Sắc quỷ nói tiếp, “… Hoặc là dùng chính tay của ngươi giúp ta thoải mái một chút…”
“Nằm mơ!!!” Ngôn Bình tức giận nói, “Ngươi còn muốn dùng thân thể ta để quyến rũ ngươi? Ngươi muốn hồn phi phách tán đúng không?”
Sắc quỷ mếu mếu miệng, “Ngươi nói muốn bồi thường ta… Nhưng mà làm cái gì cũng không đồng ý,.. Ngươi căn bản là cố ý ăn hiếp ta…” Lại làm bộ muốn khóc, “Ta còn không có làm hại ngươi…”
“Được rồi được rồi, đừng có khóc.” Ngôn Bình nhức đầu xoa xoa thái dương, “Như vậy đi, từ nay mỗi ngày ta đi làm đều mang theo ngươi, chỉ cần ngươi không được hù người khác, ngươi chỉ có thể ở trong phòng học của ta chơi thôi… Ừ, đi siêu thị hay đi đâu cũng mang theo ngươi, như vậy được chưa?”
“Thế nhưng… So với mấy cái đó thì ta nghĩ muốn thượng ngươi hơn…” Sắc quỷ nhọ giọng, vừa nhìn lên, đã thấy ánh mắt như sát nhân của Ngôn Bình, vội vàng nói, “Được rồi được rồi, từ nay mỗi khi ra khỏi nhà ngươi đều phải mang ta đi cùng, — đi quán bar dụ dỗ người khác cũng phải mang theo ta —- không được hối hận.”
Ngôn Bình oán hận, “Hiện tại ta đã thấy hối hận rồi.”