Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 84: Cải thí [Hạ]




Giả bộ lơ đãng, chầm chậm thu thập này nọ, đứng lên nói: "Thần rớt mấy thứ trên mặt đất."

Hắn khoanh tay, không đáp mà nhìn nàng, ánh mắt nhàn nhạt, nhưng đôi mắt kia lại vô cùng ám thúy. (u ám + thâm thúy)

Thái dương trên đỉnh đầu vô cùng chói mắt, ánh mắt của hắn càng khiến nàng cảm thấy không có chỗ lẩn trốn.

Nàng bị hắn nhìn đến toàn thân không được tự nhiên, liếc mắt qua lại thấy cách đó không xa có hai tiểu thái giam tùy giá đang đứng đợi, lập tức cảm thấy không ổn, liền thấp đầu: "Bệ hạ nếu không có chuyện gì, thứ cho thần cáo lui trước."

Ánh mắt của hắn nhìn tới sổ sách trong tay nàng, chỉ cần liếc mắt liền biết là cái gì, trên mặt hơi có vẻ hiểu ra, nhưng chỉ mở miệng nói: "Có việc gì muốn bẩm không?"

Trong ngực nàng đột nhiên đau xót, nhưng chỉ hơi cắn cắn răng, lắc đầu.

Hắn không bức nàng, bước lên trước nửa bước, cách nàng gần hơn một chút, ban ngày ban mặt lại đưa tay mò mẫm tiến vào trong túi tay áo của nàng, lôi ra mấy tờ giấy, niết giữa mấy ngón tay, thấp giọng nói: "Trung Thư đã bác bỏ, nàng vì sao không trực tiếp trình lên cho trẫm phê chuẩn?"

Nàng sợ xung quanh nhìn thấy động tác của hắn, cuống quýt lùi về phía sau mấy bước, thấp mắt nhìn dưới chân, nhẹ giọng nói: "Thần nếu mọi việc bị Trung Thư trở nghị đều đi tìm bệ hạ, bệ hạ có tể tướng kia để làm gì?" nàng dừng dừng một chút, giương mắt nhìn hắn, mím môi nói: "Bệ hạ yên tâm, thần ứng phó được."

Hắn biết rõ sự quật cường của nàng, lập tức hơi cong khóe miệng, đem mấy tờ giấy kia trả lại cho nàng, "Lúc tảo triều có bàn tới chuyện Ngự Sử Trung Thừa còn khuyết nên bổ nhiệm cho người nào, nàng còn chưa biểu nghị, hiện tại có lời gì muốn nói không?"

Nàng cũng không suy nghĩ liền nói: "Thần cho rằng nên để Liêu Tòng Khoan Liêu đại nhân bổ vào vị trí còn khuyết này."

Kiền Đức năm thứ hai mươi lăm, ngày Hoàng thượng đăng cơ sau khi cách chức Ngự Sử Trung Thừa Tiết Bằng, đã từng chuyển Tả Thừa Chu Tất tạm thời lĩnh chức Ngự Sử Trung Thừa. Mấy ngày trước Chu Tất cáo bệnh trí sĩ, chúng thần trên dưới trong triều lại lần nữa bắt đầu nhìn chăm chăm vào vị trí làm chủ Lan đài hết sức quan trọng này.

Tình thế trước mắt không còn giống như trước nữa---trước đây Hoàng thượng trong một ngày liên tục giáng chức Mạnh Đình Huy cùng ba người Đông đảng, không dưng để cho tây đảng được tiện nghi nhặt lấy chức Ngự Sử Trung Thừa bị khuyết này; mà nay Mạnh Đình Huy danh tiếng cực thịnh, Hoàng thượng cũng có ý trọng dụng tài tuấn trẻ tuổi, vì vậy nên nhóm lão thần đông tây nhị đảng đều không rảnh bận tâm thù oán cũ, đều sợ chức Ngự Sử Trung Thừa này sẽ giao cho người từng nhậm chức Tả Chính Ngôn, Thị Ngự Sử, tả tư gián Tả Gián Nghị Đại Phu, lại cùng với Mạnh Đình Huy có chút thân thiết là Tào Kinh. Cho nên lúc lâm triều, hai đảng đều không có cạnh tranh với nhau, chỉ nói chuyện Lan đài không phải là chuyện nhỏ, Hoàng thượng không thể đem trách nhiệm nặng nề này giao phó cho hàng trẻ tuổi trong triều được.

Các lão thần không ngốc, đều biết lúc này nếu đông tây hai đảng tranh lợi cho chính mình, Hoàng thượng liền có thể lấy lý do quang minh chính đại đem vị trí khuyết này giao cho người bên ngoài hai đảng, nhưng Ngự sử đài là cơ quan ngôn gián có tiếng nói trong triều, có thể sẽ làm cho người của Mạnh đảng chiếm được tiện nghi!Đoán chừng tâm ý của Hoàng thượng như vậy, nên tốt nhất là có thể chọn một người không thân thiết với đông tây nhị đảng, cũng không gần gũi với bè phái của Mạnh Đình Huy, lại là thần tử có tư lịch tương đối lâu năm trong triều đảm nhiệm. Xuất thân trọng thần danh môn, nhiều năm giao du giữa hai đảng, Liêu Tòng Khoan chính là nhân tuyển tốt nhất. Nhưng vì chuyện cải thí lúc trước, Liêu Tòng Khoan lại từng tán thành ý kiến của Mạnh Đình Huy như vậy, các lão thần tất nhiên là có chút cố kỵ, sợ hắn tương lai cũng sẽ trở thành người của Mạnh đảng, vì vậy mà lúc lâm triều nghị sự chuyện Ngự Sử Trung Thừa còn khuyết nên để người nào đảm nhiệm cũng không đề cập đến tên của Liêu Tòng Khoan.Nàng không có đưa ý kiến trên triều, không gì ngoài lo lắng nếu mình nhắc đến Liêu Tòng Khoan, thì sẽ bị các lão thần cho là nàng 'bụng dạ khó lường'....Nhưng thực tế xác thực cũng xem như là 'bụng dạ khó lường'.Trước đây lúc tố thẩm án Vương Kỳ, nàng từng ban đêm đi bái phỏng Liêu phủ, thỉnh cầu Liêu Tòng Khoan thay nàng khơi thông quan hệ với Ngự Sử Đài bên kia, để nàng thuận lợi vào đài ngục thẩm án. Lúc đó nàng đã từng hứa hẹn với Liêu Tòng Khoan, nếu tương lai có một ngày nàng có được quyền thế, tất sẽ tạ ơn Liêu Tòng Khoan ngày đó tương trợ.Huống chi Liêu Tòng Khoan ở trong chuyện cải thí cũng bất ngờ tán thành đề nghị của nàng, khiến nàng trong lúc vô tình lại nhận của hắn thêm một lần nhân tình. Người và việc trong triều từ xưa tới giờ đều rất phức tạp, há có thể hết lần này tới lần khác chịu ơn mà không đáp? Còn nữa, các lão thần hiển nhiên không biết tư giao của nàng và Liêu Tòng Khoan trong hai năm qua, lần này nếu Liêu Tòng Khoan có thể thuận lợi lấy chuyển nhậm được chức Ngự Sử Trung Thừa này, nàng cũng hi vọng có thể lôi kéo về bên cạnh mình, mà một khi có thể nắm được yếu vụ ngôn gián của Ngự Sử Đài này, thì thế lực của đông tây nhị đảng sẽ không còn mạnh như bây giờ nữa. Huống hồ, lấy bối cảnh gia thế tổ tiên ba đời làm tướng của Liêu Tòng Khoan, dù cho sau này muốn lấy tới tay một trong hai vị 'tướng' cũng không phải không có khả năng!Nàng phải tính bài tính này thật kỹ càng, phải nhịn rất lâu, chính là đợi Hoàng thượng hỏi nàng lúc này, nàng mặc dù xem như là tính toán không sai sót, nhưng cũng không cách nào đoán được thánh tâm rốt cuộc như thế nào...Thật lâu không nghe thấy hắn mở miệng, nàng không khỏi giương mắt liếc hắn một cái.Trên mặt hắn mang theo tiếu ý, nhưng nụ cười cũng thật bí hiểm, "Nếu ngoại lệ cho Liêu Tòng Khoan chức Ngự Sử Trung Thừa, không biết trong lòng hắn sẽ cảm kích trẫm, hay sẽ cảm kích Mạnh Đình Huy nàng?"Nàng trong lòng lộp bộp một tiếng.Hành động mấy ngày qua này của nàng, không có khả năng hắn không biết chút nào, sợ rằng câu hỏi vừa rồi kia cũng là hắn hỏi để thăm dò mà thôi. Tuy là hắn cùng vời nàng là lưỡng tình tương duyệt, nhưng đến cùng thì hắn cũng là Hoàng thượng của nàng, mà nàng đến cùng vẫn là ...thần tử của hắn.Hắn nhìn nàng, chậm rãi nói tiếp: "Trẫm cũng có ý lệnh cho Liêu Tòng Khoan bổ nhậm chức Ngự Sử Trung Thừa còn khuyết." Dừng dừng một chút, khóe miệng hơi giương lên, nói thêm: "...Coi như là trẫm vì Mạnh Đình Huy nàng kết đảng mà xuất thêm một phần sức lực."Nàng nghẹn lời ngây ngẩn nhìn trân trân hắn, thực nghi ngờ bản thân đang nghe lầm.Vốn tưởng rằng trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng xem như cũng hiểu được hắn một chút, nhưng ai ngờ, từ đầu đến cuối nàng cũng không hiểu được một chút gì về hắn."Bệ hạ..." nàng một hồi lâu mỡi rũ mắt, trong miệng thì thào lên tiếng, lại không biết nên nói cái gì mới tốt.Cảm giác giống như mình là một đứa bé không hiểu chuyện, tùy hứng học người ta nghịch lửa, lại không biết rằng một đường không đắn đo không lo lắng này là bởi vì hắn một mực dung túng che chở cho nàng.Nàng sợ hãi điều gì hắn đều biết cả, nàng muốn cái gì hắn cũng hết thảy đều hiểu rõ.Từ chuyện cải thí đến nay, đứng trước sự đối đầu giữa nàng cùng lão thần đông tây nhị đảng, hắn bất động thanh sắc cân nhắc suy tính từng bước, khiến người ta không tìm ra được một điểm sơ hở.Chỉ một câu nói đơn đơn giản giản như vậy, hắn đã lấy tư cách đế vương có thể cấp cho nàng vô thượng sủng ái, nàng sao có thể nghe không hiểu, sao có thể không xấu hổ vì một chút tâm tư lúc trước của bản thân chứ.Trong ao nước cuối hành lang, bên trong cá chép bơi lội làm văng lên những bọt nước nhỏ, sóng nước dưới ánh mặt trời thật rực rỡ chói mắt.Hắn đột nhiên gọi nàng: "Mạnh Đình Huy."Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn hắn.Hắn nói: "Ngày mai sau khi bãi triều, trẫm muốn lệnh cho chư ban trực điện tiền kỵ diễn* ở giáo trường trong cung, nàng cũng cùng tới xem đi, sẵn tiện tập cưỡi ngựa luôn."*Kỵ diễn: biễu diễn cưỡi ngựa.Nàng khó hiểu, ánh mắt còn do dự, "Bệ hạ..."Hắn không đợi nàng hỏi, lại nói: "Trẫm vừa rồi đã cùng Khu Phủ nghị định, kỵ xạ đại điển năm nay sẽ cử hành sau khi yết bảng tiến sĩ khoa, nàng bây giờ thân phận không còn như trước, không phải lại muốn mất mặt thêm lần nữa đó chứ?"Khuôn mặt nàng lập tức trở nên đỏ ửng, mới nhớ tới kỵ xạ đại điển năm nay là sau khi tân đế đăng cơ, lại nhớ đến một lần ở Bắc uyển năm đó...liền không thể làm gì khác hơn là gật đầu, nói: "Thần cẩn tuân ý chỉ của bệ hạ."Vốn cho là hắn nên đi rồi, ai biết hắn bỗng nhiên lại khuynh thân, ánh mắt thăm dò nhìn vào đáy mắt nàng, thanh âm hơi khàn khàn nói: "Mấy ngày gần đây bận quá, chưa từng lệnh cho nàng một mình vào yết kiến, trong lòng nàng có oán giận chút nào không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.