Ngô Đồng Dưới Mưa Rào - Xuân Dữ Diên

Chương 39: Mưa rào ngừng rơi (Hoàn chính văn)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày cuối tháng Hai, Ngô Đồng bước vào “Thế giới của Trương Sậu” lần sau cùng.

Lần này, cô ngủ gần năm ngày. Tính ra, giấc mộng đã kéo dài từ tháng Sáu sang đầu tháng Ba.

Trước đây, “Thế giới” luôn sụp đổ ở việc Trương Sậu trong “Thế giới” không thể tránh khỏi viên đạn của Bàng Nhiên. Nhưng vào lần này, vì Trương Sậu ngoài đời thực suy yếu chức năng, nên Trương Sậu trong “Thế giới” đã ngất xỉu khi chuẩn bị chặn viên đạn, còn Ngô Đồng đứng thẳng dậy và chạy tới, dẫn đến chuyện viên đạn xuyên qua vai cô.

Ma xui quỷ khiến, trong rủi có may.

Trong “Thế giới” thứ mười, họ đến Vân Nam, họ kết hôn, họ nuôi một chú chó, họ bắt đầu một cuộc sống mới. Song, Trương Sậu ngoài đời thực không còn gắng gượng nổi nữa.

Bác sĩ nói: “Tình trạng của bệnh nhân tệ lắm rồi.”

Anh không vượt qua lần thứ mười này được, cô hiểu rõ.

Lần này, anh đã dứt khoát kết thúc tất cả từ thế giới thực.

...

Khi Lý Thành lái xe tới nơi thì đã vào nửa đêm.

Đang thăm người thân ở địa điểm khác, anh ấy nhận được tin từ bệnh viện qua điện thoại.

Anh ấy lái xe quay về suốt đêm, lại thấy Ngô Đồng ngồi trên băng ghế dài gần bãi đỗ xe một lần nữa.

Đầu tháng Ba, thời tiết ở thành phố Nam vẫn chưa ấm lên. Đây không phải miền Nam, cô không nên chỉ mặc chiếc áo len trắng phong phanh ôm sát người, cũng không nên ngồi giữa đêm lạnh như thế.

Lần này, Lý Thành không đợi trong xe thêm giây phút nào nữa. Khi thấy Ngô Đồng, anh ấy mau chóng mở cửa xuống xe.

“Cô ổn chứ?” Lý Thành bước nhanh tới trước mặt Ngô Đồng.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt cô hiện rõ vẻ mờ mịt, cô nhìn anh ấy nhưng cũng như không nhìn.

“Anh là ai?” Cô hỏi.

Trong màn đêm đen kịt, từ đằng xa chiếu đến một ánh đèn yếu ớt.

Mái tóc đen của cô đã dài hơn vai, cô run rẩy không ngừng, cũng không thể khống chế nổi.

Chẳng hay do lạnh hay do đau khổ, Lý Thành không thể phân biệt được.

Vẻ ngoài bình thản đến nghẹt thở của cô lúc này, âm thầm siết chặt trái tim anh ấy.

Lý Thành mím môi: “Lý Thành đây, cô… ?”

“Tôi không nhìn thấy gì nữa.” Ngô Đồng đáp.

Cơn gió thổi tung tóc cô, lướt qua đôi mắt xinh đẹp ấy.

Cô hỏi Lý Thành: “Mấy giờ rồi?”

Lý Thành nhìn đồng hồ: “Mười một giờ mười bốn phút.”

Ngô Đồng đáp một tiếng.

Lý Thành chỉ cảm giác như mình đang lạnh run.

“Cô đang đợi gì sao?” Anh ấy hỏi.

Ngô Đồng giơ tay, vén mái tóc bay lên ra sau tai.

“Họ đang rút ống, xử lý thi thể nên tôi ra ngoài. À, Trương Sậu chết rồi, anh biết chưa?”

Cô ngước lên nhìn Lý Thành, tự trả lời: “Anh tới vì chuyện này, anh biết rồi.”

Nói xong, cô tiếp tục im lặng.

Luồng gió đêm mạnh hơn, phát ra âm thanh “vù vù”. Đằng sau thi thoảng vang lên tiếng xe chạy qua, nhưng ngoài ra, xung quanh vẫn tĩnh mịch.

Cô không thể nhìn thấy nữa.

Từ khi nào? Tại sao?

Anh ấy nhớ, lần trước anh ấy đến thăm cô, cô đã phải vịn tường để di chuyển. Có phải vì Trương Sậu không? Nhưng anh ấy không nhớ cô từng khóc thế nào.

Cô luôn ngồi lẳng lặng trong phòng bệnh, điềm nhiên nói chuyện, điềm nhiên ăn uống. Điềm nhiên chờ Trương Sậu tỉnh dậy, cũng điềm nhiên nhắc về việc anh qua đời.

Lý Thành vô thức hé miệng, hô hấp chệch nhịp. Tim anh ấy đập nhanh, cuối cùng anh ấy nặng nề thở hắt ra.

Anh ấy hơi váng đầu, nhưng không phải chuyện nào cũng đột ngột xảy ra, trên thực tế, họ đã có linh cảm từ trước.

Tình trạng Trương Sậu ngày càng yếu, bác sĩ đã sớm nói.

Nhưng họ vẫn đang chờ, chờ ngày đấy đến.

Hít sâu một hơi, Lý Thành biết bây giờ mình phải giữ vững tinh thần. Hiện tại Trương Sậu đã ra đi, chắc chắn Madelyn không thể lo liệu mọi chuyện, còn Trương Sậu không có người thân nào cả.

“Madelyn, cô và tôi vào bệnh viện trước nhé, ngoài này lạnh quá.”

Ngô Đồng im lặng một lát, cô ngước mắt lên: “Tôi tên Ngô Đồng.”

“Gì cơ?” Lý Thành ngẩn người.

“Ngô ghép từ chữ khẩu và chữ thiên, đồng trong đồng tử. Ngô Đồng.”

Lý Thành không biết họ tên này từ đâu ra, nhưng bây giờ anh ấy không cần phải bận tâm đến điều đó.

“Ngô Đồng.” Anh ấy gọi tên cô.

Ngô Đồng khẽ đáp.

Một nỗi buồn vô cớ bỗng trào dâng trong lòng Lý Thành, anh ấy không rõ vì sao, chỉ cảm thấy tim mình nhói đau.

Cô run bần bật, Lý Thành nào mặc kệ được, anh ấy cởi áo khoác ra rồi choàng lên người cô.

“Cô không thể ngồi ngoài này nữa, vào trong với tôi thôi.”

Lý Thành không nghe thấy mấy câu “sắc bén” như mình tưởng, cô lặng lẽ theo anh ấy trở về phòng bệnh.

Giờ đây, giường bệnh Trương Sậu nằm suốt ba tháng đã trống trơn.

Ngô Đồng ngồi ngoài hành lang, mọi người ra ra vào vào phòng bệnh, có người tới bên cô gửi lời “nén bi thương”.

Mọi thứ mông lung quá đỗi, những âm thanh kia quanh quẩn, lặp đi lặp lại, cứ như họ đã nói rất lâu, liên miên không ngừng.

Tại sao lại phải nén bi thương?

Ai cần nén bi thương?

Ngô Đồng không nghĩ ra.

Cô khó chịu lắm, muốn chửi mắng, muốn nổi nóng. Nhưng cô cũng muốn trở về Vân Nam ngay, không muốn đoái hoài đến mớ chuyện vớ vẩn ở thành phố Nam nữa.

Cô ghét mùa đông ở đây, ghét bầu trời mù mịt xám xịt không nhìn thấy gì của nơi này.

Cô muốn về Vân Nam, muốn về bên Trương Sậu, muốn nằm tắm nắng với anh trong sân vào giữa trưa.

Cô không muốn ở đây nữa.

Ngô Đồng lấy điện thoại ra, gọi cho Ôn Nguyệt.

Ôn Nguyệt nhanh chóng bắt máy, hỏi cô sao thế.

Ngô Đồng nói: “Em muốn về Vân Nam.”

...

Lý Thành và đồn cảnh sát đã lo liệu hậu sự của Trương Sậu.

Mộ được chọn gần mộ Phương Dũng, cũng là mong muốn của Trương Sậu từ trước.

Cát bụi về với cát bụi, đất về với đất. Cuối cùng, anh cũng yên nghỉ với đồng đội của mình trên cùng một mảnh đất.

Hôm phúng viếng là ngày thứ ba sau khi anh được an táng, thành phố Nam vẫn chưa ấm lên, bầu trời u ám nặng nề đè xuống đầu mỗi người.

Đương nhiên Ôn Nguyệt không đưa Ngô Đồng đến Vân Nam.

Họ cũng chưa từng tới Vân Nam, Ngô Đồng có phần hồ đồ rồi.

Tất cả chỉ diễn ra trong mộng, trong “Thế giới của Trương Sậu”, chứ không phải trong hiện thực.

Ngày tháng họ sống ở Vân Nam, chiếc nhẫn ấy, khởi đầu mới ấy, hoàn toàn là giả.

Vô số người đến viếng.

Ngô Đồng đứng ở một nơi xa, nghe Ôn Nguyệt nói.

Nhiều người Ôn Nguyệt không quen biết, ai cũng là cảnh sát, mặc đồng phục giống nhau, trên ngực cài một bông hoa trắng nhỏ.

“Có một người phụ nữ dẫn theo một đứa bé.” Ôn Nguyệt bảo.

Ngô Đồng nhận ra, là Trình Tuyết và Phương Đồng Đồng.

Cô ấy từng nói, Trương Sậu gặp cô là xui xẻo lớn nhất của anh.

Cô ấy nói không sai, cô ấy nói không sai.

Từ đầu đến cuối, người sai chỉ có một mình Ngô Đồng.

“Về thôi.” Giọng Ngô Đồng nhẹ đến mức gần như tan vào gió.

Ôn Nguyệt ngạc nhiên: “Không đợi tới khi kết thúc sao?”

“Không.” Dứt lời, Ngô Đồng quay người cất bước.

Ôn Nguyệt nhanh chóng theo sau, đỡ lấy tay cô.

Hai người đến cổng nghĩa trang, Ngô Đồng dừng bước. Cô nói Ôn Nguyệt chờ một lát, rồi một mình cô chống tường vào phòng bảo vệ.

Chỉ hai ba phút sau, Ngô Đồng rời khỏi phòng.

Ôn Nguyệt muốn hỏi cô đã nói gì, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống.

“Đi thôi.” Ôn Nguyệt bảo.

Hai người sắp rời khỏi nghĩa trang, bỗng nhiên bắt gặp một chàng trai ở đằng trước.

Trên ngực cậu ấy cũng cài một bông hoa trắng, nhưng cậu ấy không mặc đồng phục.

“Các chị là...”

Ôn Nguyệt dừng bước.

“Cậu đến viếng cảnh sát Trương à?”

Chàng trai gật đầu, nhưng ánh mắt lại hướng về Ngô Đồng.

Trước kia không nhìn rõ, cô còn có thể giả vờ như một người bình thường. Giờ đây, cô không còn nhìn thấy gì nữa, ánh mắt của Ngô Đồng luôn trở nên lơ đãng.

“Chị là Ngô Đồng sao?” Chàng trai hỏi.

Ngô Đồng sững sờ trong giây lát.

Rồi cô cảm thấy đất trời quay cuồng.

Cô nhận ra giọng nói này, cô nhận ra giọng nói này.

“Cậu là Đường Tống?” Cô hỏi.

Đường Tống lập tức nâng cao giọng: “Em là Đường Tống đây, chị dâu!”

Liệu có khả năng nào chắc chắn họ sẽ đến Vân Nam, chắc chắn họ sẽ thuê căn nhà nọ, chắc chắn họ sẽ kết hôn, chắc chắn họ sẽ đeo nhẫn, chắc chắn họ sẽ bắt đầu cuộc sống mới không?

Ngô Đồng biết mình điên rồi, cô biết mình điên rồi.

Song, cô không thể dừng.

Thật sự tồn tại một người như vậy, Đường Tống thật sự tồn tại.

Sau khi tang lễ kết thúc, Ngô Đồng chờ được Đường Tống ở cổng nghĩa trang.

Cô nói: “Tôi muốn về Vân Nam với cậu.”

Khi biết Ngô Đồng không thể ngồi máy bay, Đường Tống đã mua hai vé tàu cao tốc tới Vân Nam. Ôn Nguyệt không hiểu tại sao Ngô Đồng lại tin tưởng một người mới gặp lần đầu như vậy, Ngô Đồng nói, vì cô đã gặp cậu ấy trong giấc chiêm bao thứ mười.

“Ôn Nguyệt, đây không phải một câu chuyện ngẫu nhiên, vô lý hay hoang đường, đây là sự thật, tất cả hoàn toàn là thật.”

Giữa tháng Ba, Ngô Đồng và Đường Tống quay về Vân Nam.

Khi họ ngồi taxi đến căn nhà, Đường Tống nhận được cuộc gọi từ Ân Vân.

Trong điện thoại, Ân Vân nói cô ấy đã thuê dì giúp việc dọn dẹp sạch sẽ căn nhà, cô ấy cũng tự tay sắp xếp ga trải giường và chăn gối trong phòng ngủ, đảm bảo mọi thứ ổn hết mức.

Đường Tống cảm ơn qua điện thoại.

Taxi chạy hơn một tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng dừng trước cổng nhà.

Đường Tống đỡ Ngô Đồng xuống xe, cậu ấy biết, bây giờ cô hoàn toàn không thể nhìn thấy gì nữa.

Cửa xe vừa mở, làn gió xuân dịu dàng ấm áp của Vân Nam vội vã bao bọc Ngô Đồng.

Mùa xuân ở Vân Nam đã tới.

Trương Sậu, xuân sang gõ cửa ở Vân Nam rồi.

“Tôi muốn nghe về toàn bộ mọi thứ liên quan đến căn nhà này.” Ngô Đồng nói.

“Vâng.” Giọng Đường Tống thoáng qua vẻ nghẹn ngào ngắn ngủi, nhưng cậu ấy đã nhanh chóng trấn tĩnh trả lời: “Đây là một căn nhà nằm bên bờ hồ Phủ Tiên. Chị dâu, chị quay mặt về bên này.”

Đường Tống dẫn Ngô Đồng bước về phía hồ.

“Chị dâu nghe thấy âm thanh của hồ nước không?”

Ngô Đồng nhắm mắt, cô nhớ con đường này, nhớ hồ nước này, nhớ biết bao buổi sáng sớm, biết bao buổi chiều tối cô và Trương Sậu xuất phát từ đây.

“Nghe thấy.” Cô đáp.

Đường Tống đỡ Ngô Đồng tiến về phía căn nhà, cậu ấy đẩy cánh cổng, đứng ở sân.

Cậu ấy thấy Ngô Đồng quay đầu nhìn một vòng như đang “quan sát” xung quanh sân, trong lòng cậu ấy cay đắng khôn xiết.

Khi Trương Sậu liên lạc với cậu ấy, anh bảo cô nhìn không rõ.

Nhưng bây giờ, cô không còn thấy gì nữa.

Đường Tống cố kìm nén cảm giác cay cay ở mũi, giữ cho giọng điệu nghe có vẻ nhẹ nhàng.

“Chị dâu, để em giới thiệu với chị.”

“Chúng ta vừa bước qua cổng sân, bây giờ đang đứng trong sân. Em xem xét lâu lắm mới đề xuất cho… anh em. Ngôi nhà được xây từ khá lâu, nhưng chủ nhà vừa sửa sang vào năm ngoái, nội thất bên trong tuyệt đẹp. Anh em thấy nhà đẹp, có thêm sân vườn, bên ngoài còn cả hồ, cuối cùng mới quyết định chọn căn này.”

Ngô Đồng đứng lặng người ở sân, ánh nắng gay gắt khiến cô gần như choáng váng. Cô thả chậm dòng suy nghĩ của mình. Cô cẩn thận, tỉ mỉ, trịnh trọng xác nhận mình đã từng nghe những lời giống hệt vậy.

Bỗng chốc, máu trong người cô sôi sục, dâng trào mạnh mẽ.

Cô thấy chóng mặt, khó lòng đứng vững.

Sau hồi lâu, Ngô Đồng chậm rãi lên tiếng: “Vậy à? Thế anh trai cậu không nói cho cậu biết tôi bị mù, nên thật ra cảnh đẹp không cũng không quan trọng sao?”

Gió ngừng thổi trong khoảnh khắc ấy, Ngô Đồng cố kìm nén nhịp thở.

Cô nhận ra Đường Tống đang ngập ngừng, và rồi cậu ấy trầm giọng đáp:

“Anh trai em có nhắc về chuyện đó... Nhưng anh ấy cũng bảo, dù chị có nhìn thấy không, anh ấy vẫn muốn tìm căn nhà đẹp nhất.”

Dẫu cô có nhìn thấy không, anh vẫn muốn tìm cho cô căn nhà tốt nhất.

Tiếng ù ù mãnh liệt, quanh quẩn, không ngừng vang vọng bên tai.

Ngô Đồng nói: “Tôi muốn ở một mình một lát.”

Đường Tống nhìn vào vành mắt của cô, thầm hiểu rõ.

“Chị dâu, chị có số điện thoại của em rồi đấy.”

Cậu ấy nói xong, quay người ra khỏi sân.

Khi cô đến vị trí của chiếc ghế nằm, cẳng chân cô va phải thành ghế. Bậc thềm trước cửa nhà được đổi thành dốc thoải, lên tới đỉnh dốc, cô bước qua cửa phòng khách.

Ngón tay cô lần theo vách tường, chiếc bàn lớn được đặt gần cửa sổ sát đất. Đêm giao thừa năm mới, anh đã nấu một bàn thức ăn phong phú.

Hai căn phòng, một là phòng làm việc của cô, một là phòng ngủ của họ.

Mỗi sáng sớm, anh sẽ ra ngoài mua bữa sáng, vào cuối tuần, thỉnh thoảng anh và cô sẽ ngủ nướng đến tận trưa.

Chăn đệm lành lạnh, phẳng phiu trải trên chiếc giường của họ, như đang mong ngóng họ trở về.

Ngô Đồng nằm lên giường nhưng không cởi đồ, ánh nắng chan hòa xuyên qua cửa sổ chiếu vào.

Trương Sậu, mùa xuân ở Vân Nam đến rồi.

Em cũng đã đến.

Sao anh vẫn chưa đến?

Cô những tưởng mình khóc cạn nước mắt rồi, nhưng giờ cô đã biết, mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu.

Mọi chuyện là thật cả, mọi chuyện thật sự xảy ra.

Họ sẽ kết hôn, cô sẽ đeo chiếc nhẫn anh mua, anh sẽ học chữ nổi với cô, cuộc đời cô sẽ bắt đầu lại.

Tiếng gào khóc xé lòng không tài nào ngừng được, trái tim đau điếng đến nỗi khiến cô co quắp cả người.

Hiểu rằng anh đã ra đi thật rồi, hiểu rằng anh sẽ không bao giờ trở về nữa.

Kết thúc, đã kết thúc.

Trên chiếc giường họ từng nằm ngủ, cô gặm nhấm nỗi tuyệt vọng lẫn bất lực của mình.

Anh nhổ mỗi một chiếc gai nhọn trên người cô ra, nhưng rồi lẳng lặng quay lưng rời xa.

Cô biến thành lá cây ngô đồng nát tươm lần nữa, rơi xuống vũng bùn vĩnh viễn không thể thấy vầng dương.

Sân nhà tịch mịch, cây dẻ ngựa sum sê hơn thời khắc vào đông.

Làn gió hiu hiu thổi qua, lá cây lay động, xào xạc êm dịu.

Mùa xuân về với Vân Nam rồi, Trương Sậu ơi.

Cớ sao anh chẳng về với em?

...

Nhiệt độ mùa hè ở Vân Nam không cao lắm, nhưng tia cực tím rất mạnh.

Trong cùng một ngày, thường sẽ thay phiên nhau xuất hiện nắng gắt, trời âm u, mưa lớn.

Mỗi lần hai người ra ngoài, Trương Sậu luôn bôi kem chống nắng, cũng như xịt thuốc chống muỗi cho Ngô Đồng trước.

Cô ngồi bên giường, buộc cao mái tóc dài, gác chân trần lên đầu gối Trương Sậu.

Lòng bàn tay anh hằn một lớp chai mỏng, cứ khiến lòng cô ngứa ngáy.

Khi kem chống nắng được bôi đến đầu gối, cô nhấc chân cao hơn, giẫm lên ngực anh.

Trương Sậu giơ tay nắm lấy mắt cá chân cô, cúi đầu hôn lên mu bàn chân cô rồi nâng chân cô, anh đẩy nhẹ ra sau, cô ngã ngửa xuống giường.

Đầu gối cô ép sát vào ngực.

“Trương Sậu!” Chưa kịp “mắng anh”, Ngô Đồng đã bị anh khóa môi trước.

Lời trách mắng hóa thành bao tiếng cười không dứt.

“Anh còn muốn ra ngoài nữa không đấy?”

Ngô Đồng vỗ nhẹ má anh, anh nghiêng đầu hôn vào lòng bàn tay cô.

“Bây giờ ra ngoài đây.”

Mùa hạ tới rồi, họ lên kế hoạch chạy mô tô đến đảo Cô Sơn dạo chơi.

Sáng sớm Ngô Đồng không dậy nổi, hai người ăn trưa xong, đợi qua giờ nắng chói chang nhất rồi mới xuất phát.

Trương Sậu mua một chiếc mô tô khác, cô nói cô vẫn thích ngồi trên mô tô của anh.

Ngô Đồng cẩn thận vén váy dài lên, ngồi lên xe, Trương Sậu đội mũ bảo hiểm cho cô, cả hai khởi hành.

Họ chạy dọc theo hồ Phủ Tiên, gió lướt qua, Ngô Đồng khoan khoái quá đỗi. Cô nhắm mắt, ôm chặt Trương Sậu, thoải mái chỉ muốn ngủ thôi.

Khi họ gần tới đảo Cô Sơn, mặt trời bỗng bị mây đen che khuất.

Việc bất chợt đổ mưa to trong ngày như vậy, họ đã quá quen rồi.

Trương Sậu dừng xe, lấy áo mưa ra.

Ngô Đồng chui vào áo mưa của anh.

Mùi cao su quen thuộc oi bức, tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài trở nên nặng nề xa xôi.

Tấm lưng Trương Sậu rộng lớn vững chãi, cô áp sát má mình vào.

Anh tạo nên cho cô một nơi trú ẩn vừa an toàn vừa ấm áp giữa trời đất này.

Xe chạy chầm chậm, như ngày ấy ở Bắc Sơn.

Dưới trận mưa tầm tã, anh chở cô trên chiếc mô tô, băng qua rừng cây.

“Em muốn nghe nhạc.” Ngô Đồng nói.

Trương Sậu dừng xe, mở đài radio, đặt điện thoại vào tay cô.

Mô tô tiếp tục hành trình, nhiều giọt mưa mát lạnh văng lên mắt cá chân cô.

Nhưng cơ thể vẫn ấm áp khô ráo, bên tai vang lên giọng hát của một nữ ca sĩ với giai điệu lạ lùng:

“Trái tim thuộc về anh, em mượn để gửi gắm, nhưng rồi trở thành khát vọng đời em.”

“Anh thuộc về ai, vô tình em bước ngang qua, nhưng rồi mang đến sóng gió thăng trầm.”

“Tất cả chỉ vì suốt dọc đường, suốt dọc đường.”

“Cơn mưa lớn từng trút xuống ào ạt, chứng minh anh từng đến.”

“Nhưng khi em nhắm mắt rồi mở mắt.”

“Chỉ chứng kiến sa mạc mênh mông.”

“Bóng lưng là thật, con người là giả, xin đừng vấn vương.”

“Trăm năm trước, anh nào phải anh, em nào phải em.”

Cô nhắm nghiền mắt, thế gian trở nên tĩnh lặng, trở nên ồn ào, cũng bắt đầu sụp đổ.

Cửa sổ không đóng, một cơn mưa lớn thình lình kéo tới vào buổi chiều.

Mới ba bốn giờ chiều, trời đã đen kịt như nửa đêm, hơi nước bám theo luồng gió ùa vào phòng ngủ không ngừng.

Đầu xuân, cơn mưa lớn hiếm hoi, khiến bầu trời tối sầm.

Giọt mưa to như hạt đậu tạt ào ào vào khung cửa sổ mong manh. Ngô Đồng khó nhọc trở người, bừng tỉnh từ giấc chiêm bao.

Bên tai, dường như tiếng nhạc từ đài radio hãy còn văng vẳng.

Cô vẫn nghe thấy láng máng:

“Tất cả chỉ vì suốt dọc đường, suốt dọc đường.”

“Cơn mưa lớn từng trút xuống ào ạt.”

“Chứng minh anh từng đến.”

Ngô Đồng mở mắt, tiếng mưa rào của hiện thực lập tức tràn ngập trong ý thức của cô. Cô choàng tỉnh từ trong “giấc mơ”. Âm nhạc im bặt, biến mất, hoặc có lẽ, chưa bao giờ tồn tại.

Tim đập mạnh đập nhanh, cô không thể cử động, chỉ biết mở to mắt nhìn vào bóng tối đen kịt.

Cửa sổ vẫn chưa đóng kín, mưa ngày một nặng hạt hơn.

Từng giọt mưa lẻ loi hắt vào trán lẫn má cô, hoàn toàn kéo cô trở về hiện thực.

Qua hồi lâu, Ngô Đồng chậm rãi ngồi dậy. Cô vươn tay chạm vào vách tường phòng ngủ, cất từng bước ra ngoài.

Cửa phòng khách mở ra, gió rít gào, vô số hạt mưa li ti ập bao bọc người cô.

Tựa như anh đang ôm cô.

Cô bám vào khung cửa, bước ra giữa cơn mưa.

Trời tối om, cây dẻ ngựa trên đỉnh đầu như phát ra tiếng nức nở trong gió. Lá rụng xuống, xoay tròn dưới mặt đất, rồi bay lượn, rồi vỡ vụn thành muôn vàn hạt bụi giữa trận mưa rào.

Cơn mưa ào ạt, đất trời tối sầm.

Tựa hồ vạn vật trên thế gian này đang khóc thương, cơn mưa bất thường tiếp theo khiến cô nghe thấy giọng anh.

Cô ướt sũng người, mái tóc đen hơn vai dính bết vào má.

Cô ngẩng nhẹ đầu, nhìn thẳng vào trận mưa lớn rơi từ trên trời xuống.

“Trương Sậu.” Cô mấp máy môi, nhưng không nói thành tiếng.

“Là anh phải không?”

Mưa nặng hạt hơn, ập thẳng vào gương mặt tái nhợt nhưng kiên cường của cô.

“Trương Sậu, nếu anh còn lưu luyến em thì hãy quay về nhé.”

Cô bắt đầu nói nhiều lời buồn cười như thế đấy.

Điều cô khinh thường nhất trước kia: Hy vọng hão huyền.

Nhưng nếu đây thật sự chỉ là viển vông, cớ sao cô lại bước vào “Thế giới của Trương Sậu” một lần nữa?

Cô không cảm nhận sai, cô biết mình đã bước vào “Thế giới của Trương Sậu” nữa.

Chân thực ngần ấy... nhưng cũng chóng vánh ngần ấy.

Ngô Đồng nhìn lên bầu trời đen kịt, không nhúc nhích.

Sắc mặt cô trắng bệch, nhưng đôi mắt hướng về bầu trời lại sáng ngời. Mặc cho mưa xối xả, cô không nhắm mắt dù chỉ một khoảnh khắc.

Khi mùa hạ gõ cửa, đôi ta sẽ đến đảo Cô Sơn chứ?

Anh vẫn sẽ dẫn em băng qua rừng cây như trước kia chứ?

Mình sẽ mặc chung áo mưa, em sẽ cầm điện thoại của anh trong tay chứ?

Đứng trên ngọn núi cao, anh sẽ nắm chặt tay em chứ?

Câu chuyện của đôi mình chưa kết thúc, đúng không?

Câu chuyện của họ chưa kết thúc.

“Trương Sậu.” Cô run rẩy không thể kiềm chế: “Nếu em còn sống, em có thể gặp lại anh, đúng không anh?”

Giọng cô vụn vỡ giữa làn mưa, bầu trời nặng nề, đen như mực bỗng chốc bừng lên từng tia sáng vàng.

Mưa tạnh ngay lúc đấy.

Đất trời, vạn vật trở nên tĩnh lặng.

Một giọt mưa lạnh lẽo, tròn đầy rung rinh trượt xuống phiến lá, dịu dàng đáp lên má cô.

Ngô Đồng khép hàng mi, nước mắt nóng hổi lăn dài.

Cơn mưa lớn này, cô biết anh từng đến.

...

Ôn Nguyệt hỏi: “Câu chuyện trên diễn đàn mà chị từng đọc cho em nghe, em còn nhớ không?”

Sau mười năm kể từ khi vợ qua đời, vì quá trình bất thường của từ trường Trái Đất, người đàn ông ấy đã “gặp lại” vợ mình ở căn hộ.

Căn hộ của mười năm trước khớp với căn hộ hiện tại.

Mười năm sau, anh ta gặp lại vợ mình của mười năm trước.

Ôn Nguyệt nói: “Về sau anh ta đã bình luận, hôm đó là sinh nhật của vợ anh ta.”

Từ trường ảnh hưởng đến mỗi người mỗi khác.

Ôn Nguyệt bảo: “Ban đầu, chúng ta cứ nghĩ đây là cơ hội tốt nhất để em cứu anh ấy. Nhưng có khi nào, từ đầu đến cuối cảnh sát Trương không muốn em cứu anh ấy không?”

“Đây không phải một câu chuyện khoa học viễn tưởng của Mỹ, không phải chủ nghĩa anh hùng, không phải mọi kết cục sẽ có siêu nhân cứu thế giới. Ngô Đồng, chị nghĩ thật ra điều mà cảnh sát Trương mong mỏi nhất, chính là muốn em sống tiếp.”

Ôn Nguyệt nắm chặt điện thoại.

Bên phía Ngô Hằng vừa báo thông tin xác thực: Án tử hình.

Chị không muốn mất cả Ngô Đồng nữa.

Ôn Nguyệt nghẹn ngào, nhưng chị biết, bây giờ chị không được khóc. Ngô Đồng gọi điện từ Vân Nam tới, còn chưa lên tiếng, cô đã nghe thấy chị mở lời trước.

“Ngô Đồng, em đừng chết, chị cầu xin em.”

Ôn Nguyệt không dằn lòng được, òa khóc.

Ở đầu dây bên kia, Ngô Đồng im lặng hồi lâu mới nói: “Em biết rồi.”

Trương Sậu đã nói: “Đối với anh, em sống tiếp mới là điều quan trọng nhất.”

Cô khắc ghi, cô sẽ không quên.

Cô không phải siêu anh hùng có thể xoay chuyển tình thế, câu chuyện của họ không phải một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng với kết thúc hoàn mỹ.

Cô không thể cứu ai, cũng không thể thay đổi điều gì.

Cô từng muốn chất vấn, nếu không thể cứu được Trương Sậu, vậy “Thế giới của Trương Sậu” mang ý nghĩa gì chứ?

Khiến cô cứ phải chịu đựng nỗi đau chia ly mãi? Hay khiến cô phải sống không bằng chết bất kể ngày đêm?

Mãi đến khi cô về Vân Nam, mãi đến khi cô chắc chắn tương lai trong “giấc mơ” ấy không phải là giả.

“Thế giới của Trương Sậu” mang ý nghĩa gì? Là muôn vàn khoảnh khắc thân mật dưới lớp áo mưa dùng chung, là cây dù màu cam đặt ở hành lang, là chiếc nĩa đâm vào ngực anh nhưng anh không chống cự, là viên đạn dẫu xảy ra bao nhiêu lần, anh vẫn không ngần ngại đỡ cho cô.

Không phải cuộc du hành xuyên thời gian nào cũng xoay quanh chuyện cứu người yêu đang cận kề cái chết, thỉnh thoảng, chính người sắp chết lại là người cứu bạn.

Anh khát vọng cô sống tốt, khát vọng cô luôn nhớ về vô số kỷ niệm tươi đẹp ấy, khát vọng cô hãy tin rằng tương lai anh đã hứa với cô là có thật, khát vọng một ngày nào đấy, rồi họ sẽ gặp lại nhau.

Anh biết sau khi anh rời xa, cô sẽ lựa chọn thế nào.

Lọ thuốc ngủ trong túi chứa đầy viên thuốc trắng tròn.

Song, Đường Tống là thật, ngôi nhà là thật, tương lai anh hứa với cô cũng là thật.

Khi mùa hạ gõ cửa, anh sẽ đưa cô đến đảo Cô Sơn dạo chơi.

Ngô Đồng đã vứt lọ thuốc ngủ.

“Thế giới của Trương Sậu” mang ý nghĩa: Anh muốn cô sống tiếp.

“Em sẽ sống tiếp.” Dứt lời, Ngô Đồng cúp máy.

Chạng vạng, mây đen hoàn toàn biến mất.

Sau cơn mưa lớn, bầu trời hiện lên ráng chiều rực rỡ tuyệt đẹp đến nao lòng.

Quần áo của Ngô Đồng chưa khô, vẫn đang lạnh lẽo dính chặt vào người cô.

Song, tinh thần cô rất thư thái, tựa như cô có thể phiêu theo gió bay xa thật xa.

Cô chậm rãi bước đến cổng sân, lắng nghe tiếng hồ nước chảy róc rách cách đó không xa.

Làn gió nhẹ lướt qua má, cô nhìn về phía chân trời xa thẳm.

Thế giới của cô chìm trong bóng tối đen kịt, nhưng cô biết hoàng hôn hôm nay đẹp ngần nào.

“Nước hồ đen thẫm, bầu trời gần mặt nước mang một màu xanh lam đậm, vầng dương vừa lặn xuống, nên phía trên màu xanh lam đã nhuộm sắc cam đỏ lẫn cam vàng, lên cao nữa thì sáng hơn. Trăng lên rồi, hôm nay là trăng non.”

“Đúng chứ, Trương Sậu?” Cô khẽ hỏi.

“Đúng thế, đẹp lắm.” Anh trả lời.

“Đôi ta sẽ gặp lại nhau phải không?”

“Sẽ gặp.” Anh luôn chắc nịch như thế.

Và cô đặt niềm tin vào anh, tin tưởng rồi họ sẽ trùng phùng.

Cô tin một ngày nào ấy, cô sẽ bước vào “Thế giới của Trương Sậu” thêm lần nữa.

Ngô Đồng chậm rãi xoay người, bước vào trong.

Dáng hình cô gầy gò, nhưng vẫn kiên định.

Trong quãng đời dài đằng đẵng sau này, cô sẽ chờ đợi một cơn bão Mặt Trời mãnh liệt, một trận mưa rào không bao giờ dứt, và một cuộc tái ngộ chắc chắn sẽ xảy ra giữa cô với anh.

- Kết thúc phần truyện chính -

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.