(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tết năm đó, Ôn Nguyệt bay từ thành phố Nam tới Vân Nam.
Chị vẫn theo dõi tiến độ xét xử của Ngô Hằng, nhưng không nhắc về vấn đề này với Ngô Đồng.
Đây là lần đầu tiên Ôn Nguyệt đến căn nhà ở Vân Nam. Trương Sậu và Ngô Đồng ra sân bay đón chị rồi lái xe về thẳng hồ Phủ Tiên.
Hồ Phủ Tiên đẹp hơn chị tưởng tượng gấp trăm lần.
Giữa trưa họ đến nhà, đúng lúc mặt trời lên cao, ánh nắng chói chang đổ xuống.
Mặt hồ dốc sức phản chiếu muôn ngàn tia sáng bàng bạc. Ôn Nguyệt đứng ở cổng ngơ ngẩn ngắm nhìn.
Ngô Đồng đứng bên cạnh, lên tiếng: “Miêu tả cho em nghe với.”
Ôn Nguyệt quay đầu nhìn cô: “Mặt hồ như được rải vô số ánh bạc, lấp lánh long lanh. Đẹp quá. Trời xanh biếc, hồ xanh biếc, mênh mông vô tận, sống ở đây chắc chắn sẽ hạnh phúc lắm.”
Ngô Đồng mỉm cười.
Sống mũi cô xuất hiện vài nếp nhăn dễ thương, đôi mắt cười đẹp đẽ như vầng trăng mới treo trên trời.
Ôn Nguyệt cảm nhận được một Ngô Đồng hoàn toàn khác.
Cô vẫn hay nói mấy câu lạnh lùng, thỉnh thoảng bất chợt thốt ra vài lời “xéo xắt đanh đá”, nhưng chẳng còn giống trước đây nữa.
Trước đây, cô thật sự xem lời lẽ như vũ khí, cố gắng đâm vào mỗi một người xung quanh.
Song, bây giờ cô đã buông bỏ vũ khí, vì đã có người bảo vệ cô.
Trương Sậu vẫn kiệm lời. Vốn dĩ Ôn Nguyệt nghĩ khi vắng chị, Ngô Đồng sẽ sinh hoạt bất tiện hơn. Nhưng rõ ràng, Trương Sậu thương Ngô Đồng nhiều hơn chị tưởng. Anh chăm sóc cô chu đáo hết mực.
Nỗi đau trong lòng Ôn Nguyệt vào khoảng thời gian này cũng vơi bớt phần nào.
Ngô Đồng hoàn toàn mặc kệ Ngô Hằng, nhưng Ôn Nguyệt không thể phớt lờ.
Ngô Hằng là một người xấu, chị biết rõ.
Nhưng đối với chị, anh ta từng là một người rất rất tốt.
Ôn Nguyệt hận anh ta, hận anh ta đối xử tàn nhẫn với Ngô Đồng, cũng hận anh ta trốn chạy mà chẳng hề nhớ đến chị.
Nhưng Ôn Nguyệt cũng không hận anh ta, vì năm xưa nếu Ngô Hằng không dẫn chị đi, có lẽ bây giờ chị vẫn chưa thể thoát khỏi đám người thân hút máu.
Chị muốn đến xem Ngô Đồng sống tốt không, sau đó tiễn Ngô Hằng một đoạn đường. Cuối cùng, một mình chị sẽ tới Quảng Châu sống. Trước kia chị từng nói với Ngô Đồng, chị thích ẩm thực Quảng Châu, thích thời tiết ở Quảng Châu.
Hiện giờ, chị cảm thấy việc đầu tiên đã xong.
Chiếc nhẫn trên ngón áp út của Ngô Đồng cho chị biết, Ngô Đồng đang sống hạnh phúc ngần nào.
Trương Sậu mở cửa sân, Ôn Nguyệt ngỡ ngàng một lần nữa.
Tán cây dẻ ngựa trong sân rộng lớn, cành lá sum sê, hai chiếc ghế nằm đặt bên dưới. Rìa sân cũng trồng nhiều cây. Trương Sậu nói anh mới trồng mấy khóm hoa hồng, vài tháng nữa sẽ nở.
Trương Sậu vào bếp chuẩn bị bữa trưa, Ngô Đồng vừa nghe giọng Ôn Nguyệt đã biết chị đang rưng rưng nước mắt.
Hai người nằm trên ghế trong sân, Ôn Nguyệt hỏi nhiều chuyện hơn.
“Em gặp bác sĩ chưa?”
“Rồi.”
“Thế nào?”
“Khỏe mạnh ạ.”
“Kết hôn từ bao giờ thế, chị chẳng giúp gì được.”
“Không cần giúp gì đâu, hai bọn em chỉ đi đăng ký thôi.”
“Tâm trạng... thế nào?”
“Tốt lắm, không muốn chết.”
Ôn Nguyệt mỉm cười, quay đầu sang thấy Ngô Đồng cũng tủm tỉm.
Ngày đông ấm áp, cô mặc áo len xám sợi to, suối tóc dài đen suôn mượt xõa xuống vai, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, nụ cười trên mặt dịu dàng sống động.
“Vậy chị yên tâm rồi.” Ôn Nguyệt nói: “Yên tâm giao em cho anh cảnh sát Trương.”
Bấy giờ Ngô Đồng mở mắt, nhìn sang: “Anh ấy mà đối xử không tốt với em, em sẽ là người đầu tiên giết anh ấy.”
Ôn Nguyệt ngẩn ra, rồi hai chị em cười rộ.
...
Trước đêm giao thừa, Ôn Nguyệt rời khỏi Vân Nam.
Trương Sậu và Ngô Đồng đưa chị ra sân bay. Trên đường về, Trương Sậu bảo: “Tối nay bên nhà tù sẽ có nhiều người tới thăm thân nhân.”
Anh chỉ nói đến đó, vì biết cô sẽ hiểu.
Ngô Đồng thờ ơ đáp một tiếng, hỏi anh: “Trước đây anh đón Tết thế nào?”
Trương Sậu thoáng nhìn cô: “Anh chỉ có một mình.”
Hàm ý anh không đón Tết.
“Còn em?” Anh hỏi.
Ngô Đồng ngồi thẳng lên, nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát.
“Hồi còn ở Canada, em đón Tết với gia đình. Bố mẹ em thuộc kiểu người Trung Quốc khá truyền thống, tuy em sinh ra ở Canada, nhưng cả em và... Ngô Hằng vẫn có tên tiếng Trung, ở nhà luôn nói tiếng Trung. Nhưng từ khi về nước thì khác hẳn.”
Cô vẫn giữ nguyên nét mặt. Trương Sậu dừng xe chờ đèn đỏ, nghiêng đầu nhìn cô.
“Sau khi về nước, Tết hằng năm em luôn ở một mình. Đôi lúc em còn quên mất việc mừng năm mới, vì giận dữ quá ấy. Tức giận với tất cả mọi người, tức giận với tất cả mọi chuyện, ngày nào cũng như sống trong biển lửa.”
Trương Sậu nắm tay cô. Ngô Đồng khẽ cười, nghiêng đầu về phía anh.
“Nhưng không thể ngăn nổi cảnh sát Trương nào đó thích nhảy vào hố lửa.”
Đêm giao thừa, Trương Sậu chuẩn bị một bàn cơm.
Dù Ngô Đồng không nhìn thấy, nhưng cô biết Trương Sậu đã dán vô số chữ phúc lẫn hoa văn trang trí trên cửa sổ.
Trong bữa tối, TV bắt đầu phát sóng chương trình gala mừng xuân.
Cô không ăn nhiều, nhanh chóng đặt đũa xuống.
Nghe một lát, cô nhờ Trương Sậu lấy cho mình một điếu thuốc.
Ban đầu cô chỉ hút loại thuốc ưa thích của Trương Sậu, vị nhẹ và êm giúp cô trấn tĩnh. Nhiều lúc cô vẫn cần phải dùng cách này để điều chỉnh tâm trạng nóng nảy của mình.
Ví dụ như bây giờ, cô ôm đầu gối ngồi trên chiếc ghế rộng, nhắm mắt lắng nghe tiếng nhạc sinh động từ TV.
Không hiểu gì cả.
Trương Sậu ăn xong chưa nhỉ? Cô tự hỏi.
Nhưng cô không muốn tỏ ra sốt ruột quá, hiếm khi đón Tết, hiếm khi anh chuẩn bị nhiều như vậy.
Nghe TV thêm một lát, cô nghe thấy tiếng Trương Sậu đứng dậy.
“Dẫn em vào súc miệng.” Anh bế cô lên, tới nhà vệ sinh.
Hai người đánh răng xong, Trương Sậu định ra phòng khách xem TV tiếp.
Nhưng Ngô Đồng đứng yên tại chỗ, không chịu nhấc chân.
Trương Sậu dừng bước.
Ngô Đồng hỏi thẳng anh: “TV đẹp hay em đẹp?”
Trong thoáng chốc, nhà vệ sinh trở nên yên tĩnh.
Trương Sậu áp đến gần, mang theo hơi thở nóng bỏng và câu trả lời không hề do dự:
“Em.”
Ngô Đồng nhoẻn miệng cười, cô tin chắc mình sẽ nhận được đáp án ấy. Giây tiếp theo, anh đã nhấc bổng cô lên không trung.
“Anh nghĩ em sẽ muốn trải qua một đêm giao thừa truyền thống.” Khi đặt cô xuống giường, Trương Sậu thủ thỉ.
Ngô Đồng ôm đầu anh, ghé sát vào tai anh: “Em cũng có thể biểu diễn tiết mục cho anh xem mà.”
Trương Sậu cứ tưởng màn biểu diễn của Ngô Đồng là kiểu biểu diễn ấy ấy, nhưng không ngờ cô chuẩn bị biểu diễn thật.
Anh hơi xấu hổ nhưng không nhiều.
Ngô Đồng lướt tay trên mép giường, đứng lên thảm. Trong nhà đang bật điều hòa nên cô chỉ mặc váy ngủ trắng, giờ vừa khéo biến thành trang phục biểu diễn của cô.
Ngô Đồng nhấc váy, một chân khuỵu gối nhẹ, cô nghiêm túc giới thiệu:
“Tiếp theo, xin mời thưởng thức điệu ballet Hồ Thiên Nga.”
Sau đó cô nhắm mắt, để hai tay trước ngực, kiễng chân, bắt đầu nhảy.
Cô đã học múa ballet từ khi nào nhỉ? Thời cấp ba, mỗi chiều sau khi tan học, cô luôn luyện tập hai tiếng.
Giờ đã quên gần hết, nhưng kệ thôi.
Cô xoay tròn, vừa cuồng nhiệt vừa phóng khoáng.
Trương Sậu xuống giường, đứng sát tường, hơi dang hai tay ra, đề phòng cô đụng phải gì đó.
Vì thế cô cứ tiếp tục thoải mái xoay tròn.
Cuối cùng, cô đâm sầm vào lồng ngực Trương Sậu.
Vẻ ngây thơ tinh khôi hòa với niềm khao khát thẳng thừng, quyện thành nàng Ngô Đồng của anh. Cô lao vào lòng anh, hóa thành cánh bướm trắng lấp đầy mọi ngóc ngách trong tâm trí lẫn đôi mắt anh.
Anh nhẹ nhàng bế cô lên, dễ dàng đưa cô về giường.
Ngô Đồng xoay người, kiêu ngạo ngồi trên người anh.
Đêm ấy, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Đêm giao thừa theo âm lịch, TV chưa tắt, chiếc giường thấm đẫm tình cảm nồng nàn như nước, một mối tình không bao giờ xuất hiện lần thứ hai trong đời.
Cuối tháng Hai, Trương Sậu bắt đầu đi làm. Hằng ngày anh lái xe một tiếng đến chỗ làm, rồi lái xe một tiếng về nhà. Chiếc nhẫn không bao giờ rời khỏi tay anh, trong đơn vị ai cũng biết cảnh sát Trương đã kết hôn.
Cuối tháng Hai, trong nhà chào đón thêm một thành viên mới: Một chú chó nghiệp vụ đã xuất ngũ, là một con Becgie cao, tư thế hiên ngang. Nhưng thật ra, trên thân chú đã chằng chịt nhiều vết thương cũ, Ngô Đồng khăng khăng đòi giữ chú lại. Không biết ai chăm sóc ai nữa.
Cuối tháng Hai, Ngô Đồng bắt đầu học chữ nổi theo từng bước bài bản. Mỗi tối, Trương Sậu luôn học với cô. Da tay cô mỏng, thi thoảng chạm vào từng hàng chữ nổi, trên trang sách sẽ dính vết máu mờ mờ của cô.
Cuối tháng Hai, cường độ mưa lớn dần giảm xuống, mọi người không còn quan tâm nhiều đến hiện tượng El Nino và bão Mặt Trời nữa.
Ngày cuối cùng của tháng Hai năm ấy, thời sự thông báo một tin tức quan trọng.
Hiện tượng El Nino sắp kết thúc, bão Mặt Trời sẽ sớm chấm dứt.
Vào buổi trưa cuối tuần, Ngô Đồng đang nằm chợp mắt bên cạnh Trương Sậu, ánh dương xuyên qua tán cây rậm rạp, rọi xuống hai người. Chiếc ghế tre kêu kẽo kẹt, tiếng TV vọng ra từ phòng khách, xa xăm như trong mơ:
“Các hoạt động của con người sẽ không bị ảnh hưởng vì thời tiết cực đoan và từ trường bất thường nữa.”
Nhạc nền bắt đầu trở nên tươi vui, người dẫn chương trình mừng rỡ nói:
“Chúng ta sắp đón một mùa xuân ấm áp.”
Mùa xuân sắp đến rồi.
Mùa xuân của Vân Nam sắp đến rồi.
“Mùa xuân sắp tới rồi.” Ngô Đồng vẫn nhắm mắt, giọng ôn hòa.
“Em muốn đi đâu?” Trương Sậu hỏi.
Ngô Đồng đăm chiêu một lát.
“Không muốn đến chỗ nào hết.”
Ngày hôm sau, Trương Sậu đi làm như thường lệ.
Nhiệt độ bắt đầu tăng lên thấy rõ, các thành phố phía Nam đã háo hức chuẩn bị đón chào xuân sang ấm áp.
Vào một buổi sáng đầu tháng Ba nọ, Ngô Đồng thức dậy sớm vì nóng.
Cô thò tay và chân ra khỏi chăn, lưng âm ẩm mồ hôi.
Tối qua cửa sổ để hé một khe nhỏ, cô không mở mắt, chỉ cảm nhận được làn gió sớm mai thổi vào cũng không còn mát mẻ nữa.
“Trương Sậu.” Cô đẩy chăn ra, mơ màng trở mình ôm anh: “Mùa xuân đến rồi.”
Song, Trương Sậu vẫn lặng thinh.
Ngô Đồng nhắm mắt thêm một lát, ghé sát tai anh:
“Trương Sậu, mùa xuân đến rồi kìa.”
Song, cơ thể anh lạnh ngắt.
Ngô Đồng mở to mắt, nghe thấy tiếng tim mình đập như sấm, và cả âm thanh thế giới đang vụn vỡ.
- Chúng ta sắp chào đón một mùa xuân ấm áp.
- Mùa xuân ở Vân Nam đã đến.
- Trương Sậu, mùa xuân đến rồi.
Song, trong mùa xuân ấm áp này, Trương Sậu không bao giờ tỉnh dậy nữa.
...
Khi mở mắt, Ngô Đồng ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc quen thuộc. Ánh đèn sáng trưng chiếu xuống khiến cô hoảng hốt.
Tiếng nghẹn ngào của Ôn Nguyệt vang lên: “Lần này em đã ngủ rất lâu.”
Ngô Đồng không trả lời.
Ngón tay cái bên trái của cô sờ ngón áp út, nơi ấy trống rỗng.
Chiếc nhẫn của cô không còn nữa.
Không, không phải không còn, mà là chưa từng tồn tại.
Khóe mắt cô chảy xuống từng giọt lệ trong suốt, lạnh lẽo, tầm nhìn dần biến thành màu đen lờ mờ.
Ngô Đồng khép hàng mi.
“Trương Sậu, chẳng lẽ mùa xuân của đôi ta chưa đến sao?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");