(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong đời mình, Trương Sậu đã chứng kiến vô số người ra đi.
Đầu tiên là bố mẹ anh. Bấy giờ anh còn nhỏ, không hiểu hai bức ảnh đen trắng ở nhà mang ý nghĩa gì. Bà nội bạc trắng đầu trong một đêm, thường xuyên khóc bên cạnh anh.
Sau đó, bà nội ngất xỉu tại nhà. Lần đầu tiên có người nói với anh: “Bà nội cháu qua đời rồi.”
Rồi số bức ảnh đen trắng ở nhà tăng thành ba bức. Giờ đây anh mới biết, hóa ra khi con người nhắm mắt xuôi tay, họ sẽ trở thành một bức ảnh đen trắng.
Tiếp đó nữa, anh nỗ lực học hành và đậu vào trường cảnh sát.
Tốt nghiệp xong, anh chủ động xin đi nằm vùng. Thật ra, anh chưa bao giờ nghĩ mạng sống của mình quý giá, chính vì thế, dùng mạng anh để đổi lấy mạng của bất kỳ ai cũng xứng đáng.
Phòng chống ma túy là một hạt mầm được gieo vào lòng Trương Sậu từ rất sớm. Mỗi người sẽ có một mục đích sống riêng, Trương Sậu cũng vậy. Anh không nghĩ mình cao cả, cũng không thấy mình bi thảm. Anh chỉ làm chuyện của mình, tiến về mục tiêu của mình.
Cố gắng bắt nhiều kẻ buôn ma túy nhất có thể, cố gắng không để mình chết.
Suốt tám năm nằm vùng, anh không thể nhớ nổi mỗi một gương mặt đã ra đi.
Có người chết thảm thương, có người mất mạng trong đau đớn, có người bắt buộc phải chết.
Song, anh luôn thực hiện điều duy nhất anh cho là quan trọng trong đời, cho đến khi bị phát hiện.
Thân thể anh bị tàn phá, ý chí bị giày xéo.
Anh nghĩ mình sống sót rồi, nhưng nhận ra từ nay đôi tay đã mất hết khả năng ngắm bắn.
Anh không thể nằm vùng nữa, hoài bão tham gia vào các nhiệm vụ của cảnh sát tuyến đầu với vai trò là một tay bắn tỉa cũng tan vỡ.
Anh được điều về thành phố Nam, hầu hết thời gian anh chỉ ngồi trong văn phòng, thỉnh thoảng ra ngoài làm nhiệm vụ.
Trương Sậu chưa từng đến muộn hay vắng mặt, nhưng dường như bao cảm xúc đã trở nên chết lặng.
Trước đây, anh sống trong một dòng sông hẹp nhưng chảy xiết, với ước mơ rõ ràng và nỗ lực tiến lên. Còn bây giờ, anh như bị ném vào một hồ nước không một gợn sóng, trôi dạt không rõ phương hướng.
Anh đứng yên tại chỗ, không biết phải làm gì.
Hằng tháng gửi tiền cho Trình Tuyết, ghé thăm Phương Đồng Đồng đã trở thành việc quan trọng nhất trong cuộc sống của anh.
Mãi đến một ngày mưa tầm tã, anh ra ngoài làm nhiệm vụ, bắt gặp một người phụ nữ.
Phố xá hỗn loạn tối tăm, trận mưa nhấn chìm đất trời, xung quanh mịt mùng lầy lội, nhưng người phụ nữ diện váy dài đen không tay ấy vẫn một mình cất bước trên con đường ngập nước.
Cô di chuyển chầm chậm khó nhọc, nhưng bước nào cũng vững vàng, mặc cho dòng nước cuồn cuộn chảy qua cổ chân.
Con người thường nhìn chăm chú vào một vài thứ gì đó.
Thi thoảng vì bần thần, thi thoảng vì ngạc nhiên, thi thoảng vì thích thú, hoặc chỉ vì một sức hút không thể lý giải.
Song, thời gian hút hết một điếu thuốc đã đủ cho anh xua tan bao suy nghĩ vô lý đó.
Dập tắt điếu thuốc chuẩn bị rời khỏi, anh chợt nghe thấy người phụ nữ ấy hét to.
Trương Sậu phân biệt được ai không muốn chết, ai muốn chết.
Người không muốn chết sẽ liều mạng kêu cứu.
Còn người muốn chết sẽ hét một tiếng thất thanh rồi mặc cho mình trôi theo dòng nước.
Nếu không nhờ nhánh cây, Trương Sậu tin chắc cô sẽ để bản thân chìm xuống mãi.
Một người phụ nữ muốn chết.
Khi cô được anh bế trong lòng, gần như cô chẳng có sức nặng nào.
Mái tóc dài đen nhánh dính bết vào trán vì đã thấm đẫm nước mưa, nét mặt cô rất đỗi bình thản.
Sau khi đưa cô đến bệnh viện, Trương Sậu nhớ tới đóa hoa dành dành trắng nõn ướt sũng dưới cơn mưa.
Anh ướt nhẹp đứng ở cửa phòng bệnh, thấy vết máu đỏ tươi trên cánh tay mình.
Cô bị thương.
Nhưng chẳng liên quan gì đến anh, Trương Sậu xoay người rời khỏi.
...
Lần thứ hai gặp cô, anh thấy cô đang lang thang một mình trên đường phố vào đêm khuya.
Còn anh đang lái mô tô, kết thúc tuần tra ca đêm.
Anh cứ chạy qua cô, không hề dừng xe, nhưng ba phút sau anh quay đầu, dừng ở bên kia đường.
Cô cầm máy ảnh, nói chuyện với đám tài xế dỏm, cô không biết mình đang gặp nguy hiểm thế nào.
Vào một mùa đông nọ, Trình Tuyết định tự tử, nhưng Trương Sậu phát hiện kịp thời và cứu cô ấy.
Đó là bong bóng thỉnh thoảng nổi lên trong cuộc sống tĩnh lặng như nước của anh, giúp anh hít được oxy trong thoáng chốc.
Anh không phải kẻ vô dụng, anh không phải người vô giá trị.
Chiếc mô tô tiến về phía cô, cô nhích đến gần sát.
Cô tràn đầy sức sống, nụ cười nhẹ nhàng.
Anh chưa từng gặp ai sở hữu đôi mắt đẹp như cô. Đường nét đôi mắt rõ ràng, tròn đầy và xếch lên. Đồng tử đen láy sâu thẳm như không thấy đáy, khi cô cười, hàng mi dài tựa cánh bướm tuyệt đẹp tung bay.
“Đi Bắc Sơn không?” Cô hỏi.
“Đi.”
“Có thể thấy bình minh ở Bắc Sơn không?”
“Bây giờ lên xe thì có thể.”
...
Trương Sậu đã gặp hàng nghìn người mê muội chất cấm, mất hết khả năng tự chủ. Bạn biết đây là độc, nhưng vẫn không thể kiểm soát mà dính tới nó. Bạn thử một lần, hai lần, rồi sa ngã vào con đường nghiện ngập không lối thoát.
Bờ môi xinh đẹp căng mọng của cô, hương thơm nhè nhẹ tỏa ra khi cô tới gần, điếu thuốc cô cướp lấy từ miệng anh rồi trả về, cô hỏi: “Trương Sậu, tôi đẹp không?”, “Trương Sậu, anh thích không?”
Cô nói: “Trương Sậu, anh đang quan tâm tôi.”
Sau khi tháp trắng đổ sập, anh và cô rời khỏi Bắc Sơn.
Anh chắc chắn cô có độc, anh sẽ không đến gần thêm nữa.
Cho đến một ngày nọ, anh tới căn nhà ở ngoại ô phía Bắc, Lý Thành nói em gái của một thương nhân giàu sụ cần vệ sĩ theo mình sang lánh nạn ở thành phố khác. Công việc này không chính đáng mấy, nhưng cấp trên đã giao xuống, Lý Thành đành phải tìm người làm.
Suy đi tính lại, Trương Sậu là người phù hợp nhất. Anh không phải nhân viên biên chế của cục, nhưng giỏi võ, bảo vệ người ta ở nơi khác một thời gian cũng không thành vấn đề.
Dẫn đến lần thứ ba Trương Sậu gặp Ngô Đồng.
Sau đó anh mua dù tặng cô, cô bị thương ở thành phố Ngô. Họ cắt đứt liên lạc.
Cuối cùng chuyện của Daniel vẫn liên lụy đến Ngô Đồng, cô bị Tống Khai Vận bắt cóc, suýt mất mạng trên xe đông lạnh.
Họ làm lành, nhưng không lâu sau, Daniel đã bắt Ngô Đồng trốn sang Myanmar.
Quá nhiều, quá nhiều sự việc kéo tới trong tâm trí Trương Sậu như một cuộn phim quay chậm.
Nhưng khung hình nào, anh cũng nhớ rõ mồn một, từng câu cô nói, từng nét mặt của cô.
Anh nhớ lực tay của cô khi luồn vào tóc anh, cũng nhớ từng tiếng cô gọi tên anh.
“Trương Sậu.”
“Trương Sậu.”
“Trương Sậu.”
Cô nói:
“Trương Sậu, anh tỉnh dậy nhé, tụi mình đến Vân Nam thôi.”
...
Trương Sậu mở mắt vào ngày thứ mười sau khi hôn mê.
Một viên đạn xuyên vai, một viên sượt qua đùi, một viên trúng vào vị trí cạnh tim.
Nhưng anh đã tỉnh dậy.
Anh sống trong căn nhà ở ngoại ô của Ngô Đồng, mỗi ngày bác sĩ Trần tới hỗ trợ anh phục hồi chức năng suốt sáu tiếng đồng hồ.
Sức khỏe anh bình phục nhanh chóng.
Trương Sậu không đề cập đến câu nói của Ngô Đồng mà anh nghe được khi hôn mê, cô muốn anh tỉnh dậy, nhưng anh sẽ không dùng điều này để ép buộc.
Song, vào rạng sáng hôm ấy, cô thức giấc trong vòng tay anh.
Anh cảm thấy ai đó nhích tới gần, anh vô thức ôm cô hôn cô.
Trong căn phòng ấm áp yên tĩnh, giọng cô vang lên rõ ràng:
“Trương Sậu, em và anh đến Vân Nam thôi.”
...
Ngày cuối cùng của tháng Mười Một, trời trong lành mát mẻ.
Ngô Đồng mặc váy dài màu trắng ngà, để lộ đôi chân và mắt cá chân mảnh khảnh. Vạt váy bó nhẹ vào trong chiếc áo bành tô đen, tạo thành từng nếp gấp như cánh hoa mềm mại. Giày cao gót đen tôn lên đôi chân trắng ngần của cô, bước đi nào cũng phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe.
Cô không trang điểm, mái tóc dài đen tuyền được búi lên thoải mái.
Sau bữa sáng, một mình Trương Sậu xếp bốn chiếc vali lên con SUV.
Chiếc vali chuyên đựng máy ảnh của Ngô Đồng, anh cẩn thận đặt giữa cửa xe và vali khác, để đảm bảo máy ảnh không bị va chạm.
Kế hoạch của họ rất đơn giản: Lái xe tới thẳng Vân Nam.
Mỗi ngày lái mấy tiếng, sau đó qua đêm tại một khách sạn địa phương, cứ thế cho đến khi tới Vân Nam.
Ngô Đồng đứng trên bậc thềm cao, lắng nghe vị trí anh xếp vali, nghe được tiếng đóng cốp xe, cuối cùng thấy dáng hình lờ mờ của anh đứng thẳng lên.
Hôm ấy trời đẹp quá đỗi, làn gió se lạnh thổi qua, cô như sắp bay lên.
Cô sắp vỗ cánh bay rồi, cô sắp rời khỏi nơi đây, sắp bắt đầu một cuộc đời mới.
Nhìn xem, đâu phải lúc nào mọi chuyện cũng tồi tệ.
Số phận đã đùa giỡn với cô quá lâu, đây mới là kết thúc cho câu chuyện của cô.
Trương Sậu bước đến bên cô, nắm tay cô đầy tự nhiên.
“Muốn mang theo gì nữa không em? Hoặc nếu thiếu gì mình mua trên đường cũng được.”
“Không còn gì nữa.”
“Vậy anh khóa cửa nhé.”
“Ừm.”
Trương Sậu nói xong nhưng vẫn chưa đi ngay.
Ngô Đồng ngước nhìn anh: “Sao tự dưng đứng ngây ra thế?”
“Không có gì.” Trương Sậu đáp: “Hôm nay em xinh quá.”
Ngô Đồng nhướn mày cười: “Ngày nào em chẳng xinh.”
Trương Sậu cúi xuống hôn môi cô.
“Hôm nay em cười cũng xinh nữa.”
“Trương Sậu, anh cũng biết nói lời ngọt ngào rồi đấy à?” Ngô Đồng vừa mắng vừa phì cười.
Trương Sậu hôn lên trán cô.
“Anh khóa cửa đây.”
Dứt lời, anh xoay người bước về phía căn nhà.
Ngô Đồng dựa vào cửa xe chờ anh.
Làn gió man mát lướt qua, cô khoan khoái nhắm mắt.
Tiếng bước chân của Trương Sậu đến gần.
Anh bảo: “Xong rồi, chúng ta xuất phát thôi.”
Nhưng vào giây tiếp theo, Ngô Đồng nghe thấy một tiếng “bịch”.
Cô mở mắt, nhận ra Trương Sậu đã ngất xỉu một lần nữa. Cô giật thót tim, muốn chạy về phía anh, nhưng ngay sau đó cô ngửi thấy mùi khói súng hăng nồng.
Vai cô cảm nhận được cơn bỏng rát đau điếng, Ngô Đồng nặng nề ngã xuống đất.
...
Khi mở mắt, Ngô Đồng ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc quen thuộc. Ánh đèn sáng trưng chiếu xuống khiến cô hoảng hốt.
Ôn Nguyệt vẫn ở bên cạnh cô, xúc động nói: “Em tỉnh rồi!”
Cô mơ màng nhìn Ôn Nguyệt, nghe thấy Ôn Nguyệt bảo:
“Cảnh sát Trương cũng tỉnh dậy rồi!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");