Ngô Đồng Dưới Mưa Rào - Xuân Dữ Diên

Chương 34: “Thế giới của Trương Sậu”




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Mai bà làm ca ngày hay ca đêm?”

“Ca đêm, còn bà?”

“Tôi cũng thế, thức khuya làm tôi nổi mụn đầy mặt rồi.”

“Tranh thủ xuống tầng kiểm tra da thử, tiện thể ngó bác sĩ Từ luôn.”

“Nói gì đó?”

“Có người xấu hổ kìa ha ha.”

“Ôi trời, đừng đùa nữa, Madelyn tỉnh rồi!”

Tiếng cô điều dưỡng rất rõ ràng.

Ngô Đồng mở mắt, ngửi thấy mùi nước khử trùng nồng nặc quen thuộc. Ánh đèn sáng trưng chiếu xuống khiến cô hoảng hốt.

Lần thứ chín, thất bại.

...

Khi vừa rời khỏi đồn cảnh sát rồi ra về, Ôn Nguyệt nhận được cuộc gọi từ Ngô Đồng. Vụ án của Ngô Hằng đã bước vào giai đoạn xét xử, kết quả không lạc quan lắm.

Ngô Hằng muốn gặp Ngô Đồng mấy lần, nhưng bị từ chối hết. Cuối tháng Hai, luật sư đành tới tìm Ôn Nguyệt.

Ôn Nguyệt vừa muốn gặp vừa không muốn. Cuối cùng, chị vẫn mềm lòng đến một chuyến.

Ngô Hằng đã mất hết vẻ phong độ phấn chấn của trước kia, anh ta ngồi sau tấm kính, mái tóc cạo ngắn. Trên người anh ta không còn bộ vest sang trọng được may đo thủ công nữa, thay vào đó là đồ tù nhân màu xám.

Ôn Nguyệt ngồi bên kia tấm kính, chị vẫn chưa quen với cảnh thay đổi vị trí thế này. Chị nhìn Ngô Hằng rồi liếc sang góc phòng.

Ngô Hằng hỏi dạo này Ngô Đồng sao rồi?

Vụ việc kia ầm ĩ như thế, chắc hẳn luật sư đã kể anh ta biết.

Bàng Nhiên âm mưu sát hại Ngô Đồng, nhưng phát súng lại trúng Trương Sậu.

Tin tốt: Trương Sậu chưa chết.

Tin xấu: Anh đã hôn mê suốt ba tháng liền.

Máy thở duy trì sự sống cho anh.

Dạo này Ngô Đồng sao rồi?

Chưa kịp mở lời, Ôn Nguyệt đã rơi lệ trước.

“Nếu thật lòng quan tâm em ấy, ban đầu anh không nên hại em ấy như vậy.”

Ai cũng nói ban đầu, vốn dĩ không nên thế này, vốn dĩ không nên thế kia. Nhưng nếu không vì mặc áo tù thật rồi, chứng kiến bản thân sắp phải trả giá cho tất cả tội lỗi, liệu ai sẽ hối hận chứ?

Ngô Hằng lặng người.

Ôn Nguyệt giơ tay lên, lặng lẽ lau nước mắt. Dẫu sao chị cũng không phải người lòng dạ sắt đá.

“Mandy vẫn ở trong phòng bệnh, nói chuyện với anh ấy mỗi ngày. Anh yên tâm, em luôn chăm sóc em ấy. Có lẽ…” Ôn Nguyệt dừng một chút: “Có lẽ anh ấy sẽ tỉnh lại, bọn em sẽ cố gắng hết sức.”

Trên đường từ đồn cảnh sát về, Ôn Nguyệt nhận được cuộc gọi từ Ngô Đồng.

Trong điện thoại chỉ truyền đến ba từ ngắn gọn: “Thất bại rồi.”

Thất bại rồi, một lần nữa.

Lúc Ôn Nguyệt tới bệnh viện, Ngô Đồng đang ngồi bên giường Trương Sậu. Mùa đông đã đến, trong phòng bệnh bật điều hòa nhưng thỉnh thoảng nếu có ai ra vào, không khí lạnh vẫn tràn vào.

Ngô Đồng mặc áo len cao cổ màu đen và quần jeans dài, bên ngoài khoác áo jacket màu nâu của Trương Sậu. Ba tháng trước, cô đã cắt mái tóc dài gần ngang eo của mình lên ngang vai. Sinh hoạt trong phòng bệnh, việc gội đầu không dễ dàng, nhất là vào mùa đông, cô không muốn tốn nhiều sức sấy tóc.

Lâu lắm rồi cô không trang điểm, cũng gầy xọp hẳn. Chiếc áo khoác rộng thùng thình càng khiến gương mặt cô trông nhỏ đến đáng thương.

Ôn Nguyệt đóng cửa. Ngô Đồng nhìn chị.

Trong phòng tĩnh lặng, thi thoảng chỉ vang lên âm thanh điện tử sắc bén từ máy đo điện tâm đồ của Trương Sậu. Vì thế, tiếng ghế ma sát với mặt sàn đã trở nên vô cùng chói tai.

Ôn Nguyệt ngồi cạnh Ngô Đồng, khẽ hỏi: “Lần này cũng không thành công sao?”

Ngô Đồng nói: “Không ạ. Sau khi em tỉnh dậy không lâu, bác sĩ đã nhận được cảnh báo nhịp tim bất thường và tới kiểm tra. Tình trạng của anh ấy rất tệ.”

Khi trả lời, Ngô Đồng không tỏ bất kỳ thái độ nào. Giọng cô điềm nhiên, bình thản đến mức gần như chai lì.

Ôn Nguyệt không biết phải nói gì, chị cảm giác như mỗi lần hít thở đều trở nên đau nhói. Chị thấy Ngô Đồng dựa lưng vào ghế, mắt chị cay xè.

“Em vẫn thử tiếp à?”

Ngô Đồng cười nhẹ.

“Qua từng lần em thất bại rồi tỉnh giấc, tình trạng của anh ấy luôn tệ hơn. Ôn Nguyệt, em sợ lần tới sẽ là lần cuối.”

Ngô Đồng khoanh tay, khóa của áo khoác được kéo lên hết cỡ, che kín cả cằm lẫn cổ cô.

Tựa như anh đang ôm lấy cô.

Ngày cuối cùng của tháng Mười Một, trời trong lành, họ dự định lái xe đến Vân Nam.

Hôm ấy, cô những tưởng mình sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng ngờ đâu số phận vẫn đánh gục cô một lần nữa.

Trương Sậu rơi vào trạng thái hôn mê sâu, mất hết ý thức.

Lần trước cô đợi mười ngày, lần này phải đợi bao lâu đây?

Mười ngày? Hai mươi ngày? Ba mươi ngày? Hay một trăm ngày?

Cô đã đợi một trăm ngày rồi.

Sau khi Trương Sậu hôn mê, cô luôn bật TV tạo âm thanh trong phòng bệnh. Đài khí tượng nói, năm nay hiện tượng El Nino diễn ra dữ dội, kèm theo cơn bão Mặt Trời nghìn năm có một, từ trường Trái Đất bị nhiễu sóng mạnh, có thể dẫn đến hiện tượng bất thường.

Cơn mưa này đã kéo dài bao lâu rồi?

Từ giữa tháng Sáu, chưa từng ngớt.

Vào một đêm giữa tháng Mười Hai, như thường lệ, Ngô Đồng mất ngủ tới ba giờ sáng. Bên ngoài, tiếng mưa rào rào như muốn nhấn chìm cả đất trời. Trong phòng bệnh, đèn đã tắt nhưng TV vẫn đang phát tin tức.

Trong một khoảnh khắc nào đó, Ngô Đồng nhận ra tiếng TV bỗng im bặt, thay vào đó là tạp âm ầm ĩ. Cô đến gần cố gắng xem thử, phát hiện trên màn hình TV chỉ còn nhiều đốm trắng.

Cô nghĩ TV bị hỏng nên cứ để nó nhiễu sóng tiếp.

Nhưng khi vừa nằm xuống giường, cô nhận ra phòng bệnh thinh lặng lạ thường. Bầu không khí tĩnh mịch khiến tim cô đập nhanh, đến mức cô phải vội vàng ngồi bật dậy.

Cô không còn nghe thấy âm thanh của máy đo điện tâm đồ nữa.

Ngô Đồng hoảng loạn xuống giường, lập tức chạy ra ngoài.

Ôn Nguyệt nói, điều dưỡng đã phát hiện cô nằm bất tỉnh ngoài hành lang trước cửa phòng bệnh.

Cô nằm trên sàn, mất ý thức. Bác sĩ kiểm tra, kết luận cô chỉ đang ngủ sâu. Ba ngày sau, Ngô Đồng tự tỉnh dậy.

Đấy là lần đầu tiên Ngô Đồng đặt chân vào “Thế giới của Trương Sậu”.

Cô và Ôn Nguyệt gọi nó là “Thế giới của Trương Sậu”.

Lần đầu tiên bừng tỉnh, Ngô Đồng nghĩ mình chỉ ngủ một giấc dài, cũng như trải qua một cơn ác mộng với kết thúc cô ghét. Trên giường bệnh, cô nằm rơi lệ không ngừng, khắp người co quắp. Cô mơ thấy Trương Sậu bị Bàng Nhiên bắn vào đầu tắt thở ngay. Dù cô biết Trương Sậu đang hôn mê ngoài đời, nhưng cảm xúc mãnh liệt trong mơ vẫn khiến cô không thể bình tĩnh nổi sau khi tỉnh dậy.

Bác sĩ không tìm thấy bất kỳ vấn đề gì với sức khỏe cô, cho rằng có thể cô mất ngủ quá nhiều, dẫn đến cơ chế phòng vệ của cô đã hoạt động.

Ngô Đồng hỏi về sự cố với máy đo điện tâm đồ đêm đó, bác sĩ bảo bấy giờ, hệ thống điện toàn thành phố đã gặp trục trặc trong vòng một phút.

“Do bão Mặt Trời, mấy ngày tới cô có thể chú ý theo dõi tin tức nhiều hơn.”

Ngô Đồng tiếp tục hỏi về tình trạng của Trương Sậu.

Bác sĩ nói sau khi cô tỉnh dậy, có một khoảng thời gian, điện tâm đồ của anh trở nên hỗn loạn cực kỳ, các chức năng cơ thể cũng đột ngột suy giảm, không hề xuất hiện dấu hiệu báo trước nào. Thậm chí tim anh còn ngừng đập ba giây. Nhưng hơn mười phút sau, nhịp tim của anh đã khôi phục bình thường.

Ôn Nguyệt hỏi: “Em mơ thấy gì?”

Ngô Đồng đáp: “Em mơ thấy anh ấy và em ở bên nhau mỗi ngày.”

Nói cách khác, không chỉ mỗi ngày, mà là mỗi phút mỗi giây, gần như mọi chi tiết cô có thể tìm thấy trong mơ.

Khi tỉnh giấc, cô vẫn nhớ mồn một từng chuyện đã xảy ra trong mộng. Cơn đau khi cô bị thương, cảm giác anh ôm lấy cô. Rõ ràng như thế, không hề giống một giấc chiêm bao.

Ôn Nguyệt: “Giống hệt câu chuyện của hai người à?”

Ngô Đồng: “Giống lắm, nhưng cũng không hẳn. Ngày cuối tháng Mười Một, trong mộng, anh ấy... chết ngay. Giấc mơ kết thúc.”

Ngô Đồng bắt đầu bước vào giấc mộng ấy nhiều lần.

Và mỗi lần “giấc mơ” kết thúc, việc Trương Sậu chết luôn đặt dấu chấm hết.

...

Khi mở mắt, Ngô Đồng ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc quen thuộc. Ánh đèn sáng trưng chiếu xuống khiến cô hoảng hốt.

Lần thứ hai, cô vẫn ngủ li bì ba ngày. Thời gian trong mộng vẫn trải dài từ tháng Sáu đến cuối tháng Mười Một. Câu chuyện gần như giống hệt, Trương Sậu bị bắn chết ở cuối giấc mơ. Ngô Đồng bật khóc nức nở choàng tỉnh. Mười mấy phút sau khi cô tỉnh, chức năng cơ thể và nhịp tim của Trương Sậu đột nhiên suy giảm, tim anh lại bất chợt ngừng đập trong ba giây.

Ngô Đồng không biết rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì, vì sao cô cứ mơ thấy câu chuyện của họ.

Ôn Nguyệt hỏi cô: “Mọi thứ luôn giống như đúc sao?”

Ngô Đồng trả lời: “Không, đôi khi anh ấy nói vài câu khác.”

Tất nhiên Ngô Đồng không thể nhớ từng lời từng từ của Trương Sậu, nhưng có một số cuộc đối thoại, cô và Trương Sậu chưa bao giờ nói với nhau.

“Lần đầu em gặp Trương Sậu là khi anh ấy chở em đến Bắc Sơn để chụp ảnh, chị còn nhớ không?”

Ôn Nguyệt trả lời: “Nhớ, sau đó cảnh sát Trương nói anh ấy sợ em tự sát.”

Ngô Đồng: “Đúng, anh ấy sợ em tự sát nên đã đồng hành cùng em. Lúc ở Bắc Sơn, chị Mai thường chuẩn bị sandwich, vì em không nhìn rõ nên ăn sandwich là tiện nhất. Sau khi Trương Sậu chuyển đến sống với em ở Bắc Sơn, một lần nọ anh ấy hỏi em tại sao chỉ ăn sandwich. Em nhớ mình đã nói năng rất khó nghe với anh ấy.”

Ôn Nguyệt: “Còn trong giấc mơ lần này?”

Nhìn Trương Sậu nằm bất động trên giường, Ngô Đồng chậm rãi đáp: “Anh ấy không hỏi, không hỏi một câu nào, như thể anh ấy đã biết...”

...

Khi mở mắt, Ngô Đồng ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc quen thuộc. Ánh đèn sáng trưng chiếu xuống khiến cô hoảng hốt.

Lần thứ ba, cô tỉnh dậy từ “giấc mơ”. Vẫn trải qua ba ngày ngủ say, vẫn cùng một khung thời gian và kết cục bi thảm.

Ngô Đồng khóc nức nở choàng tỉnh.

Ôn Nguyệt hỏi cô: “Lần này khác gì không?”

Ngô Đồng nói: “Em cảm thấy không phải mình đang nằm mơ.”

Đây không phải một giấc mộng, Ngô Đồng chắc chắn đây không phải là mộng.

Mỗi lần bước vào giấc mơ, cô sẽ quên hết mọi chuyện đã xảy ra trong thực tại. Nhưng Trương Sậu thì không.

“Sau khi Ngô Hằng bị bắt...” Ngô Đồng dựa vào ghế, từ từ nói: “Bọn em tính rời thành phố Nam chuyển đến Vân Nam, chị còn nhớ không?”

Ôn Nguyệt: “Chị nhớ.”

“Lúc đó, em đã chuẩn bị chuyển căn nhà sang tên chị, em còn ít tiền tiết kiệm, anh ấy cũng có công việc, sống ở Vân Nam sẽ không túng thiếu mấy. Nhưng trong mơ, vào ngày nọ Trương Sậu bỗng hỏi em có phải em định bán căn nhà này không? Em nói không, em đã lên kế hoạch để căn nhà này cho chị từ sớm rồi.”

Ngô Đồng trầm tư hồi lâu, rồi bối rối ngước lên nhìn Ôn Nguyệt: “Chị nhớ không? Hai ngày trước khi mơ thấy giấc mộng này, em đã bàn việc bán căn nhà với chị.”

Trương Sậu đang hôn mê, nhưng Ngô Đồng vẫn kiên quyết để anh nằm trong phòng VIP. Các thiết bị duy trì sự sống vẫn hoạt động, cộng thêm toàn bộ tài sản của Ngô Hằng đã bị tịch thu, cô không còn nguồn thu nhập nào khác.

Ôn Nguyệt đến bệnh viện, bàn với Ngô Đồng chuyện chị muốn bán căn nhà.

“Có lẽ em đã ghi nhớ việc bán nhà, nên suy nghĩ này mới xuất hiện trong mơ.” Chị nói.

“Nhưng người nói câu đó là Trương Sậu, không phải em.”

“Hay ý thức của em có thể phóng chiếu vào bất kỳ ai trong mơ?”

“Em cảm thấy, đây không phải giấc mộng của em. Không phải giấc mộng mà em kiểm soát.”

Ngô Đồng tiếp tục: “Nếu không, chị giải thích thế nào về việc mỗi lần Trương Sậu chết trong mơ, thì Trương Sậu ngoài đời thực sẽ luôn rơi vào tình trạng suy yếu trong một khoảng thời gian ngắn? Anh ấy có phản ứng với giấc mơ này.”

Ôn Nguyệt trầm mặc.

Giọng Ngô Đồng thoáng qua vẻ phấn khích: “Có lẽ giấc mơ và hiện thực sẽ tác động lẫn nhau. Em mới nhớ ra một chuyện.”

Theo từng lần bước vào mộng, Ngô Đồng sẽ trải qua đầy đủ toàn bộ sáu tháng. Thời gian kéo dài quá lâu nên sau mỗi lần tỉnh lại, cô phải cố nhớ ra các chi tiết có giá trị như mò kim đáy biển.

“Trong mộng, bọn em tới thành phố Ngô, vào hôm lễ hội Dù, anh ấy cũng bất tỉnh như em.” Ngô Đồng đăm chiêu, cô chợt nói Ôn Nguyệt mở máy tính lên: “Ôn Nguyệt, chị bảo giấc mơ kéo dài sáu tháng, nhưng ngoài đời thực chỉ mới trôi qua ba ngày, vậy một ngày trong mộng tương ứng với bao lâu ngoài đời thực?”

Ôn Nguyệt lập tức lấy điện thoại ra tính toán.

“Một ngày trong mơ... ứng với hai mươi tư phút ngoài đời thực.”

Ngô Đồng vẫn hồi tưởng: “Tháng Bảy bọn em tới thành phố Ngô, lễ hội Dù diễn ra vào...”

“Ngày hai mươi tư tháng Bảy.” Ôn Nguyệt đã mở lịch lên: “Từ tháng Sáu đến ngày hai mươi tư tháng Bảy là năm mươi tư ngày, có nghĩa ngoài đời thực đã trôi qua hai mươi mốt tiếng ba mươi sáu phút.”

Ngô Đồng và Ôn Nguyệt gần như đồng loạt đứng dậy. Ôn Nguyệt giữ Ngô Đồng lại: “Để chị ra gọi bác sĩ!”

Bác sĩ tới, kiểm tra lịch sử điện tâm đồ của Trương Sậu sau khi Ngô Đồng ngất xỉu hai mươi mốt tiếng ba mươi sáu phút.

Lịch sử cho thấy trong vòng hai mươi phút sau đó, nhịp tim của Trương Sậu đã trở nên rối loạn, huyết áp giảm.

Đây là triệu chứng suy nhược của cơ thể, nhưng không phải điều hiếm gặp.

Với một người hôn mê lâu, thoạt nhìn bề ngoài không thay đổi gì, nhưng thật ra bên trong luôn trải qua vô vàn biến đổi.

Trong khoảng thời gian hai mươi phút này, khi tình trạng của Trương Sậu suy yếu ngoài đời thực, Trương Sậu trong mơ đã hôn mê.

Lúc Trương Sậu trong mộng chết, Trương Sậu ngoài đời thực cũng sẽ ngừng tim ba giây.

...

Khi mở mắt, Ngô Đồng ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc quen thuộc. Ánh đèn sáng trưng chiếu xuống khiến cô hoảng hốt.

Ngô Đồng tỉnh dậy từ nỗi đau xé lòng một lần nữa. Ôn Nguyệt vẫn luôn ở bên cô.

Gào khóc khổ sở, cô đã trải qua cái chết của Trương Sậu thêm lần nữa. Trái tim cô sản sinh cơn đau sinh lý liên tục, mỗi một sợi dây thần kinh như bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.

Tim Trương Sậu vẫn đột ngột ngừng đập ba giây.

Ôn Nguyệt ôm lấy Ngô Đồng, cho đến khi cô trấn tĩnh.

Ngô Đồng thều thào: “Hôm xuất phát đến Vân Nam, anh ấy bảo trong đầu anh ấy luôn vang lên một giọng nói.”

Đã sắp xếp vali xong, nhưng Trương Sậu nói trong đầu anh cứ xuất hiện một giọng nói. Đứng trên bậc thềm trước cửa, Ngô Đồng hỏi anh đó là gì.

Trương Sậu hơi ngập ngừng: “Em còn nhớ Bàng Nhiên không?”

Ngô Đồng suýt không nhớ ra.

Trương Sậu nói: “Lần trước ở thành phố Ngô...”

“Em nhớ rồi, sao vậy?”

Trương Sậu trầm mặc một lát: “Có một giọng nói luôn bảo anh hãy bắt Bàng Nhiên.”

Ngô Đồng thoáng im lặng rồi bật cười.

“Được thôi, vậy anh cứ đi bắt gã. Cảnh sát Trương, đừng nghĩ em không thể sống thiếu anh.”

Cô mặc áo bành tô đen, dây lưng thắt chặt, làn váy trắng dài lộ ra bên dưới áo khoác, trông như một đóa hoa bách hợp nở rộ.

Cô hơi ngẩng đầu, xoay người định vào nhà.

Trương Sậu bước nhanh lên trước, ôm chặt cô vào lòng.

Anh cúi đầu, Ngô Đồng giơ tay che miệng anh.

“Lần sau muốn đổi ý, phiền anh viện cớ nào thông minh hơn chút, chứ lý do giọng nói mà anh cũng nghĩ ra được nữa.”

“Anh không định đổi ý.”

Trương Sậu cầm tay cô để xuống: “Hôm nay chúng ta xuất phát luôn.”

Anh hôn lên đôi môi mềm mại của cô, bảo cô ra xe chờ trước.

Trong phòng bệnh, máy đo điện tâm đồ của Trương Sậu vẫn phát ra những âm thanh điện tử sắc bén.

Trời đã tối, nhưng không ai trong số họ nhớ phải bật đèn.

Ôn Nguyệt không dám tin nhưng vẫn lẩm bẩm: “Anh ấy nghe thấy, anh ấy nghe thấy chúng ta nói chuyện trong phòng bệnh!”

Giọng Ngô Đồng gần như vỡ vụn: “Phải, anh ấy nghe thấy, anh ấy đã nói cho em biết. Nhưng em không bao giờ nhớ nổi gì cả.”

Mỗi lần bước vào “giấc mơ”, cô hoàn toàn trở thành Ngô Đồng trong mộng. Cô quên hết mọi chuyện ngoài thực tế, chỉ mình Trương Sậu nhớ được.

Anh sẽ nhớ đôi câu vài lời họ bàn trong hiện thực.

Bác sĩ từng nói, một số người hôn mê vẫn có thể nghe thấy âm thanh từ bên ngoài.

“Vậy kỳ này trong mơ, Trương Sậu có hôn mê không?” Ôn Nguyệt hỏi.

Ngô Đồng trả lời: “Có, vẫn một lần, nhưng anh ấy hôn mê hai ngày, là sau khi tháp trắng Bắc Sơn đổ sập, em sốt cao, chị Mai báo em biết Trương Sậu đột nhiên bất tỉnh hai ngày.”

Ôn Nguyệt nhanh chóng mở điện thoại tính toán thời gian.

Bác sĩ không biết lý do, nhưng vẫn lấy lịch sử đo nhịp tim trong khoảng thời gian nào đó theo yêu cầu của Ôn Nguyệt.

Nhịp tim của Trương Sậu suy yếu gần năm mươi phút.

Kế đó, Ôn Nguyệt tra cứu nhiều thông tin trên mạng, đọc cho Ngô Đồng nghe.

Cơn bão Mặt Trời lẫn hiện tượng El Nino ngày càng nghiêm trọng, từ trường Trái Đất đã thay đổi đáng kể. Tác động rõ nhất là mất điện, mất tín hiệu, với mức độ đủ lớn khiến cả thành phố mất liên lạc hoàn toàn trong vòng mười phút.

Về phần những điều chưa biết... Ôn Nguyệt đọc cho Ngô Đồng nghe một vài trường hợp không phi lý mấy trên mạng. Vì chưa từng trải qua, nên thông tin trên mạng rất hỗn tạp, khó phân biệt thật giả.

Song, Ôn Nguyệt và Ngô Đồng đã thống nhất chung một ý kiến.

Có lẽ, họ tìm được cách gọi Trương Sậu tỉnh dậy rồi.

Khi Trương Sậu chết trong mơ, Trương Sậu ngoài đời thực sẽ bị ngừng tim bất chợt trong một khoảng ngắn.

Còn lúc Trương Sậu trong thực tế bị suy yếu chức năng cơ thể, sẽ khiến Trương Sậu trong mộng rơi vào hôn mê.

Thời gian tương ứng, chưa từng sai lệch.

Vậy nếu Trương Sậu trong mơ sống thì sao?

Ôn Nguyệt nói, chị đã thấy một bài đăng trên mạng như sau: Vào đêm toàn thành phố mất điện vì bão Mặt Trời, trong căn hộ của anh ta đã xảy ra một chuyện kỳ lạ.

Bấy giờ, cả thành phố bị mất điện, căn hộ của anh ta cũng tối om nên anh ta chuẩn bị ngủ sớm.

Nhưng tầm chín mười giờ tối, đèn trong phòng ngủ bỗng sáng lên. Anh ta nghĩ đã có điện lại, nhưng vì định ngủ nên anh ta vẫn tắt đèn.

Ai ngờ, dù anh ta bấm công tắc thế nào, đèn cũng không tắt.

Anh ta kiểm tra các phòng khác, phát hiện chỉ mỗi đèn trong phòng ngủ sáng.

Anh ta mở cửa sổ, thấy bên ngoài vẫn đen kịt.

Duy nhất đèn trong phòng ngủ của anh ta sáng.

Người đó sợ hãi, không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh ta không còn nơi ở nào khác, càng không dám ra ngoài khi trời tối tăm như thế. Kể từ thời điểm bão Mặt Trời đổ bộ, trên mạng luôn tràn lan nhiều tin tức hỗn loạn, anh ta nghĩ lần này mình đã gặp phải việc gì đó.

Ngồi ngoài phòng khách cho đến gần mười hai giờ, anh ta đột nhiên thấy đèn trong phòng ngủ vụt tắt.

Anh ta thở phào một hơi, nhưng ngay sau đó, đèn tiếp tục sáng lên, rồi nhanh chóng tắt lần nữa.

Anh ta hoảng sợ, ngồi cứng đờ trên sofa.

Mười năm trước, vợ anh ta chưa qua đời, họ sống trong căn hộ này. Vào tối thứ Bảy hằng tuần, họ sẽ ra ngoài ăn tối, dạo quanh trung tâm mua sắm, rồi tới rạp xem phim trước khi về nhà.

Thời gian về nhà thường rơi vào tầm chín hoặc mười giờ tối.

Thời điểm ấy, vợ anh ta đang mang thai, nhờ vậy anh ta mới biết phụ nữ mang thai thường phải đi vệ sinh nhiều hơn.

Khi gần ngủ, vừa tắt đèn, vợ anh ta lại nói: “Em muốn đi vệ sinh.”

Dù thi thoảng sẽ phàn nàn, nhưng lần nào anh ta cũng lập tức bật đèn rồi đỡ vợ vào nhà vệ sinh.

Trong bài đăng viết câu cuối cùng thế này: “Vào ba giờ sáng, đèn trong phòng ngủ sáng lên một lần nữa, tôi mở cửa nhà vệ sinh, phát hiện đèn trong đó cũng sáng. Tôi chợt hết sợ, vì em Nghiên của tôi trở về rồi.”

Phần lớn bình luận bên dưới bài viết đã mắng anh ta bịa chuyện, mắc chứng hoang tưởng. Nhưng cũng có người nói do từ trường đang bất thường, nên thế giới mười năm trước và hiện tại đã xảy ra sự rối loạn lượng tử vừa mạnh mẽ vừa chóng vánh.

Việc bật đèn trong quá khứ dẫn đến việc bật đèn trong hiện tại.

Việc tắt đèn trong quá khứ dẫn đến việc tắt đèn trong hiện tại.

Ngô Đồng và Ôn Nguyệt gọi “giấc mơ” này là “Thế giới của Trương Sậu”.

Một giấc mơ bắt đầu từ Trương Sậu, cũng kết thúc từ Trương Sậu.

Lời họ nói chỉ mình Trương Sậu nhớ được, lần nào vào mộng, Ngô Đồng cũng quên hết mọi thứ ở hiện thực.

Ngô Đồng không thể kiểm soát thời gian vào cụ thể, nhưng trong suốt tháng Mười Hai và tháng Một, bão Mặt Trời ngày càng nghiêm trọng, El Nino không chỉ mang tới mưa to, mà tuyết lớn còn bắt đầu đổ xuống.

Trước khi vào lần thứ năm, mỗi ngày cô chỉ lặp đi lặp lại một điều bên tai Trương Sậu.

“Bàng Nhiên sẽ được thả vào chiều ngày hai mươi lăm tháng Mười Một, vào ngày ba mươi tháng Mười Một, gã sẽ cầm súng tới nhà Ngô Đồng để giết Ngô Đồng. Anh nhất định phải tìm người bắt gã trước, bằng không gã sẽ giết anh.”

Ngô Đồng liên tục nói bên tai Trương Sậu, không ngừng nhấn mạnh.

...

Khi mở mắt, Ngô Đồng ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc quen thuộc. Ánh đèn sáng trưng chiếu xuống khiến cô hoảng hốt.

Lần thứ năm, thất bại.

Trương Sậu chỉ nhớ Bàng Nhiên sẽ được thả vào ngày hai mươi lăm tháng Mười Một, chiều hôm đó anh đã gọi cho Lý Thành để xác nhận, nhưng anh không rõ vì sao mình lại biết tin này.

...

Khi mở mắt, Ngô Đồng ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc quen thuộc. Ánh đèn sáng trưng chiếu xuống khiến cô hoảng hốt.

Lần thứ sáu, thất bại.

Trương Sậu chỉ nhớ Bàng Nhiên sẽ cầm súng, nhưng sau khi cảnh sát bắt được Bàng Nhiên tại thành phố Ngô, họ không tìm thấy bất cứ khẩu súng nào trên người gã. Sự việc cũng bị bỏ ngỏ.

Ngô Đồng nói: “Kỳ này, anh ấy đã hôn mê hai lần. Trong thế giới của anh ấy, anh ấy đã có thể bắt đầu mơ thấy vài đoạn ngắn của hiện thực.”

Ôn Nguyệt hỏi: “Anh ấy có thấy kết cục của mình không?”

Ngô Đồng lắc đầu: “Anh ấy chỉ thấy mấy việc ít ỏi rời rạc. Anh ấy không nhớ được lời em đã dặn anh ấy trong thực tế, chỉ có thể vô thức nhớ về một vài đoạn nhỏ.”

Ôn Nguyệt mấp máy môi: “Phải làm sao đây?”

Ngô Đồng luôn nhìn Trương Sậu đang nằm yên tĩnh, cô nghĩ tới lời Trình Tuyết từng nói với cô: “Trương Sậu gặp được cô là chuyện xui xẻo nhất của anh ấy.”

Ngô Đồng nói: “Nếu từ đầu đến cuối anh ấy không quen biết em, vậy mọi chuyện sẽ không xảy ra.”

Ôn Nguyệt bảo: “Thế khi Trương Sậu tỉnh dậy, nhiều khả năng anh ấy sẽ không nhận ra em đấy.”

“Đó là chuyện tốt với anh ấy mà.”

Ngô Đồng nhìn ra ngoài trời.

Đêm qua tuyết rơi suốt đêm, lúc này ánh sáng trắng rực chiếu từ cửa sổ vào. Cô đứng dậy, bước về phía cửa sổ.

Ngô Đồng giơ tay, mở cửa sổ phòng bệnh. Cơn gió lạnh thấu xương lập tức ùa vào.

Cô quay đầu nhìn Trương Sậu nằm im trên giường bệnh, cảm giác mọi thứ ngày một mông lung hơn.

Mông lung cũng tốt.

Cả người lạnh buốt nhưng Ngô Đồng cũng cảm thấy thư thái dễ chịu.

Trước khi cơ hội thứ bảy đến, Ngô Đồng chỉ nói một câu với Trương Sậu.

“Cách xa Ngô Đồng.”

Song, lần thứ bảy, lần thứ tám vẫn thất bại. Thời gian Trương Sậu hôn mê trong “giấc mơ” cũng lâu hơn trước.

Yếu tố “can thiệp nhân tạo” vào giấc mơ càng lớn, Trương Sậu trong mộng sẽ càng chịu nhiều ảnh hưởng từ thực tế hơn, câu chuyện của họ sẽ thay đổi theo những ảnh hưởng này, nhưng điều khiến Ngô Đồng tuyệt vọng là kết cục vẫn chưa thay đổi.

Ôn Nguyệt bảo: “Định mệnh đã để anh ấy luôn phải lòng em, dẫu em nói anh ấy cách xa em cỡ nào.”

Ngô Đồng nghe câu đó như thể: “Định mệnh sẽ để anh ấy chết vì em.”

Tháng Hai, trời không còn mưa to nữa.

Mỗi ngày một trận tuyết lớn, cả thành phố gần như rơi vào tình trạng trì trệ.

Lý Thành đi công tác ngoài thành phố Nam suốt ba tuần, vừa trở về đã chạy thẳng tới bệnh viện thăm Trương Sậu.

Vừa đậu xe ở bãi đỗ của bệnh viện, anh ấy đã thấy Ngô Đồng đang ngồi hút thuốc một mình ngoài trời.

Đã ba tuần rồi anh ấy không gặp Ngô Đồng.

Tuyết rơi liên tục, dưới đất đọng một lớp tuyết dày. Lối đi bộ đã được dọn dẹp sạch sẽ gần hết, nhưng nhiều chỗ vẫn còn tuyết.

Ngô Đồng ngồi trên một băng ghế không xa bãi đỗ xe mấy, gần khoa nội trú, Lý Thành cũng từng hút thuốc ở đây.

Cô là mẫu phụ nữ luôn thu hút ánh nhìn của người khác. Ngay cả khi anh ấy chỉ liếc qua trong lúc đậu xe, tầm mắt của anh ấy cũng cuốn theo dáng hình thấp thoáng của cô.

Trước đây vì vẻ đẹp, tuy bây giờ cô vẫn đẹp.

Nhưng trông cô như đang bị một lớp vải mỏng màu xám phủ lên, có lẽ do hôm nay trời quá âm u.

Cách cửa kính xe, Lý Thành không nghe thấy tiếng động bên ngoài.

Xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng.

Ngô Đồng giữ nguyên tư thế hồi lâu, mái tóc ngắn trước đó của cô đã dài hơn phần nào. Thi thoảng cơn gió thổi qua, tóc cô bay phất phơ trên gương mặt ngẩn ngơ.

Sắc mặt tái nhợt, đôi môi đỏ bừng vì nhiệt độ lạnh lẽo.

Cô gầy gò, mặc áo khoác đen của Trương Sậu, giẫm chân trên lớp tuyết dày.

Lý Thành đẩy cửa xe ra, bước về phía Ngô Đồng.

Trên lớp tuyết vang lên tiếng lạo xạo, bước chân dừng trước mặt Ngô Đồng.

Cô ngẩng đầu, nhìn anh ấy một lát, lạnh lùng hỏi: “Anh là ai?”

Lý Thành thoáng sững sờ.

Anh ấy biết việc Ngô Đồng không nhìn rõ, Trương Sậu từng nhắc anh ấy rằng cô không bị mù hoàn toàn, mà thấy không rõ lắm, chỉ nhận ra đường nét lờ mờ.

Với người cô đã quen thuộc, cô có thể nhận ra dựa vào vóc dáng.

Nhưng giờ đây, cô lại hỏi: “Anh là ai?”

Lý Thành ngây ra trong chốc lát, rồi nhanh chóng bình tĩnh lên tiếng: “Tôi đây, Lý Thành. Tôi vừa đi công tác về.”

Ngô Đồng cười nhẹ: “Nhanh thật.”

Lý Thành ngồi xuống cạnh cô, bắt chuyện: “Nhanh à, tôi cảm thấy ba tuần dài quá, nên vừa xuống máy bay tôi đã vội qua thăm hai người.”

Ngô Đồng không đáp, vẫn tựa lưng vào ghế, nhìn về phía xa.

Trời bắt đầu rơi xuống nhiều bông tuyết nhỏ li ti.

Lý Thành thấy bông tuyết nhỏ trắng muốt vương trên hàng mi cô đang từ từ tan chảy.

Ngô Đồng chợt hỏi: “Khi Trương Sậu nằm vùng ở Myanmar, anh ấy từng giết người đúng không?”

Lý Thành hơi mở to mắt, không hiểu tại sao Ngô Đồng lại đột ngột nhắc về vấn đề này.

“Đây là việc bí mật...”

“Dù là bí mật, nhưng các anh vẫn ngầm hiểu, đúng chứ?” Ngô Đồng quay mặt về phía anh ấy.

Tuy biết cô không nhìn rõ, nhưng Lý Thành vẫn thấy ánh mắt nhìn thẳng của cô mang tới cảm giác bức người khó lòng chống lại, khiến anh ấy lóe lên suy nghĩ cô thật sự có đôi phần giống Trương Sậu.

Lý Thành im lặng vài giây: “Những chuyện này là bí mật.”

Ngô Đồng khẽ cười: “Cảm ơn cảnh sát Lý.”

Sau đó cô đứng dậy, bước về phía tòa nhà khu nội trú.

Trời bắt đầu đổ tuyết nhiều hơn.

Trên chiếc áo khoác đen của cô, tuyết trắng phủ xuống, trông hết sức rõ ràng.

Bầu trời âm u như đè nặng lên đầu, Lý Thành cảm thấy khó thở.

Anh ấy vẫn dõi theo Ngô Đồng, cô cất bước chầm chậm.

Khi đến gần cửa tòa nhà, cô vươn tay ra, chống lên bức tường trắng.

Ôn Nguyệt từng nói, anh phải lòng cô là định mệnh rồi.

Thế nên Ngô Đồng nghĩ, thật ra cách duy nhất chính là cô biến mất mãi mãi.

Một buổi tối cuối tháng Hai, Ngô Đồng tắm xong, nằm bên cạnh Trương Sậu như thường lệ.

TV trong phòng bệnh phát sóng suốt hai mươi tư giờ, khi tiếng TV biến thành âm thanh rè rè, thường sẽ rơi vào thời điểm bão Mặt Trời đạt cường độ mạnh.

Với thính lực rất tốt, cô sẽ không bỏ sót bất kỳ âm thanh nào từ TV.

Phòng bệnh đã tắt đèn, điều hòa phả ra luồng không khí ấm áp.

Chiếc áo khoác của Trương Sậu phủ lên chăn của cô, cô áp má nhẹ vào cánh tay anh.

Cô nhắm mắt, ngửi mùi hương trên người anh.

Mùi hương của anh dần phai nhạt. Mùi thuốc xen lẫn mùi chất khử trùng đã lấn át mùi hương đặc trưng của Trương Sậu.

Ngô Đồng hiếm khi nghĩ về quá khứ, nhưng cô luôn trải qua từng chuyện cũ hết lần này đến lần khác. Cô không tài nào quên nổi tất cả chi tiết ấy. Anh yêu cô hết lần này đến lần khác, cô yêu anh hết lần này đến lần khác, rồi lại đánh mất anh.

Song, cô vẫn chưa hoàn toàn mất anh.

“Giết Ngô Đồng.” Cô thì thầm bên tai anh.

“Nếu anh gặp một người phụ nữ tên Ngô Đồng, hãy giết cô ấy.”

“Giết cô ấy.”

“Giết cô ấy.”

“Giết Ngô Đồng.”

“Giết Ngô Đồng.”

Ngay giây tiếp theo, TV vang lên tiếng “rè rè”.

Trước khi mất hết ý thức, Ngô Đồng ôm chặt Trương Sậu, dồn sức hét to:

“Giết Ngô Đồng!”

“Giết Ngô Đồng!”

“Giết Ngô Đồng!”

...

Tình trạng của Trương Sậu ngày càng tệ, mỗi lần Ngô Đồng tỉnh dậy, anh luôn đột ngột ngừng tim một lần.

Ngô Đồng kể với Ôn Nguyệt, Trương Sậu đã hôn mê ba lần trong giấc mộng thứ chín, anh còn bắt đầu mơ thấy nhiều việc xảy ra ngoài hiện thực hơn.

Trong mộng, Trương Sậu yếu dần. Anh không còn chỉ là bản thể trong mơ nữa, mà bắt đầu bị hiện thực bào mòn. Anh chứng kiến nhiều mảnh ghép của đời thực, cũng ngất xỉu nhiều hơn.

Mọi thứ đều liên quan mật thiết với nhau.

Ngô Đồng bước vào “Thế giới của Trương Sậu” hết lần này đến lần khác, nhưng sau mỗi lần thất bại, cô luôn kéo Trương Sậu xuống vực thẳm sâu hơn.

Ôn Nguyệt hỏi: “Em vẫn muốn thử lại nữa sao?”

Ngô Đồng khẽ cười.

“Mỗi lần em thất bại tỉnh dậy, tình trạng của anh ấy càng chuyển biến xấu hơn. Ôn Nguyệt, em sợ lần sau sẽ là lần cuối cùng.”

Ngô Đồng không nói cho Ôn Nguyệt biết, có thể lần sau không chỉ là lần cuối của Trương Sậu, mà còn là lần cuối cùng của cô.

Mỗi lần chứng kiến Trương Sậu mất mạng, cô như chứng kiến mình mất mạng.

Cô vẫn yêu Trương Sậu theo một vòng lặp, rồi lại tận mắt thấy anh chết theo một vòng lặp.

Ngay từ đầu, cô đã là chiếc lá ngô đồng rách nát rơi rụng. Còn có thể yêu cầu cô nhẫn nại đến chừng nào nữa đây?

“Anh ấy không nên cứu em.” Ngô Đồng nói: “Sai lầm duy nhất trong đời anh ấy là cứu em.”

Ngồi kế bên, Ôn Nguyệt lén lau nước mắt. Chị chỉ muốn nói, nếu cảnh sát Trương thật sự mắc một sai lầm duy nhất trong đời, đấy là anh đã yêu cô sâu đậm.

Yêu em sâu đậm, nên dẫu thế nào anh cũng không thể để em chết trước mắt mình.

Yêu em sâu đậm, nên dẫu em nói gì, anh cũng sẽ nhất định cứu em.

Yêu em sâu đậm, nên dẫu chuyện đôi mình khởi đầu ra sao, anh vẫn sẽ luôn luôn phải lòng em.

Song... yêu một người là sai ư?

Ôn Nguyệt rời khỏi phòng bệnh, không cầm lòng được mà ngồi sụp xuống đất, giàn giụa nước mắt.

Ngày cuối cùng của tháng Hai năm ấy, thời sự đã công bố một tin tức quan trọng.

Hiện tượng El Nino sắp kết thúc, bão Mặt Trời sẽ sớm chấm dứt.

Các hoạt động của con người sẽ không bị ảnh hưởng vì thời tiết cực đoan và từ trường bất thường nữa.

Trên TV, nhạc nền vang lên, giữa giai điệu du dương, người dẫn chương trình mừng rỡ nói:

“Chúng ta sắp chào đón một mùa xuân ấm áp.”

Tối hôm đấy, Ôn Nguyệt đến đưa đồ thay giặt cho Ngô Đồng, tiện thể báo cô biết thủ tục bán căn nhà đã hoàn tất, tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của Ngô Đồng sớm thôi.

Ngô Đồng gật đầu: “Vali của Trương Sậu đâu chị?”

“Để ở phòng khách nhà chị, chưa đụng đến.”

“Cảm ơn chị.” Ngô Đồng nói.

Ôn Nguyệt bảo: “Em không cần cảm ơn chị. Đợi cảnh sát Trương tỉnh lại, hai người vẫn sẽ tới Vân Nam mà.”

Ngô Đồng mỉm cười: “Được.”

Hai người ăn tối xong, Ôn Nguyệt nhắc về tin tức trước đó.

“El Nino và bão Mặt Trời sắp kết thúc rồi.”

Ngô Đồng đáp: “Em biết.”

Thấy cô không nói gì thêm, Ôn Nguyệt cũng không hỏi nữa.

“Cần gì cứ gọi chị nhé.”

Ngô Đồng gật đầu: “Em biết rồi. Chị về cẩn thận ạ.”

Bác sĩ vào kiểm tra phòng như mọi ngày, Ngô Đồng vẫn lạnh nhạt đứng một bên.

Bác sĩ nói gì, Ngô Đồng cũng gật đầu.

Sau đó, cánh cửa phòng bệnh đóng kín, chỉ còn cô và anh.

Ngô Đồng không trò chuyện với Trương Sậu nữa.

Không mang tới tác dụng gì cả.

Cô lẳng lặng vệ sinh cá nhân, tắt đèn, chui vào trong chăn của Trương Sậu.

Cô vươn tay ôm lấy ngực anh, áp trán mình vào má anh.

Tĩnh mịch.

Chỉ còn hai người họ.

TV vẫn đang phát ra âm thanh rất nhỏ, ánh sáng lập lòe, Ngô Đồng đã quen với cảnh này.

Ngón tay cái của cô dịu dàng, cẩn thận vuốt ve vết sẹo trên chân mày Trương Sậu.

Bên ngoài tiếp tục đổ tuyết.

Tiếng gió rít qua cửa sổ, tạo nên âm thanh trầm đục.

Không rõ hiện đang mấy giờ, Ngô Đồng có phần buồn ngủ. Nhưng cô chợt nghe thấy tiếng TV chuyển thành tiếng “rè rè” quen thuộc.

Có lẽ đây là lần cuối cùng rồi.

Không, chắc chắn đây là lần cuối cùng.

Ban nãy, trước khi rời khỏi phòng, bác sĩ đã nói: “Tình trạng của bệnh nhân không còn lý tưởng nữa.”

Anh không thể vượt qua lần này.

Gió tuyết bên ngoài ngày càng lớn, cửa sổ như bị ai đó đập mạnh.

Ý thức của Ngô Đồng bắt đầu nhanh chóng rời khỏi thân xác.

Cô không hề cử động, bình tĩnh hơn bất cứ lúc nào.

Trước khi mất ý thức hoàn toàn, cô khẽ khàng cất lời:

“Trương Sậu, em thương anh.”

Giọng cô điềm đạm, phát âm rõ ràng.

Cô cam đoan, xác định, tin tưởng tuyệt đối.

Cô không còn kỳ vọng vào giấc chiêm bao này nữa, chỉ khát khao sống trong câu chuyện gốc giữa cô và anh một lần chót thôi.

Song, trước khi qua đời, nếu Trương Sậu vẫn có thể nghe thấy cô nói lời cuối, vậy cô mong đấy sẽ là câu:

“Trương Sậu, em thương anh.”

Bây giờ, cõi lòng cô đã vững tin điều này.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.