(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trương Sậu mở mắt vào ngày thứ mười hôn mê.
Bấy giờ, Lý Thành đang lái ô tô chở Ngô Đồng về bệnh viện. Sáng nay, cảnh sát báo tin một căn nhà đứng tên Ngô Đồng đã được hoàn trả, nên Lý Thành đưa cô đến đồn cảnh sát làm thủ tục.
Suốt dọc đường tới đồn, mưa to gió lớn, thậm chí mưa đá to bằng quả trứng gà còn bất ngờ rơi xuống. Nhưng trên đường về, trời lại đột nhiên trở nên quang đãng.
Lý Thành dẫn Ngô Đồng lên tầng, khu vực nội trú bình thường khá yên ắng, hôm nay lại náo nhiệt hơn.
Ngô Đồng càng tiến về phía trước, tiếng ồn càng lớn.
Ngô Đồng dần thả chậm bước chân, Lý Thành thấy bên trong phòng bệnh trước.
Anh ấy phấn khích, nói với Ngô Đồng: “Trương Sậu tỉnh rồi!”
Phòng bệnh chật ních người đến kiểm tra cho Trương Sậu, Lý Thành phấn khởi định kéo Ngô Đồng vào, nhưng cô chỉ đứng ngoài, tránh né tay anh ấy.
“Anh vào trước đi.”
Lý Thành ngạc nhiên: “Cô không vào gặp cậu ấy à?”
“Đông người quá.” Ngô Đồng nói xong, xoay người bước đến cầu thang.
Cô quay lưng rời khỏi rất dứt khoát, Lý Thành bất lực, chỉ có thể vào phòng trước.
Trương Sậu tỉnh dậy vào tầm hai giờ chiều, tình cờ điều dưỡng vào thay chai truyền dịch thì phát hiện ra. Bác sĩ nhanh chóng đến kiểm tra, xác nhận cơ thể anh không còn nguy hiểm gì nữa. Anh chỉ cần ở lại bệnh viện quan sát vài ngày, sau đó có thể về nhà tĩnh dưỡng, chờ sức khỏe hồi phục hoàn toàn.
Khi vào phòng, Lý Thành thấy Trương Sậu đang ngồi dựa vào đầu giường.
Lý Thành đỏ hoe mắt, bước nhanh đến nắm tay Trương Sậu.
“Đại nạn không chết, ắt có hậu phúc.”
Nhưng Trương Sậu chỉ hỏi anh ấy: “Ngô Đồng đâu rồi? Điều dưỡng nói lúc trưa cô ấy đi với anh mà.”
Lý Thành gật đầu: “Cô ấy về bệnh viện rồi nhưng trong phòng nhiều người quá, cô ấy không thoải mái nên chưa vào.”
Trương Sậu nói: “Tôi muốn gặp cô ấy.”
Mọi người mau chóng rời khỏi phòng, Lý Thành cũng ra ngoài tìm Ngô Đồng.
Phòng bệnh trở nên yên tĩnh, Trương Sậu bám vào giường để đứng lên. Dù anh đã tỉnh dậy, nhưng chức năng cơ thể vẫn chưa bình phục hoàn toàn.
Anh chầm chậm vào nhà vệ sinh để làm vệ sinh cá nhân.
Vòi nước mở nhỏ, Trương Sậu bám một tay vào bồn rửa, còn tay kia đánh răng rửa mặt.
Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa khe khẽ.
Trương Sậu giơ tay tắt vòi nước ngay.
Nước nhỏ xuống từ trên mặt anh, anh chống bồn rửa đứng thẳng dậy.
Ngô Đồng chậm rãi bước đến trước cửa nhà vệ sinh.
Một ngày trời nắng hiếm hoi, ánh dương xán lạn tràn từ ban công vào.
Cô đứng ở cửa, nhìn Trương Sậu, anh không còn nằm bất động nữa.
“Tỉnh rồi?” Giọng cô điềm tĩnh hơn bao giờ hết. Nhưng Trương Sậu chưa kịp trả lời, cô đã tiếp tục: “Tỉnh dậy là tốt rồi.”
Dứt lời, Ngô Đồng xoay người định cất bước rời đi, nhưng một bàn tay to lớn đã nắm lấy cô, kéo cô vào lòng.
Mùi hương của anh dồn dập ùa đến, bao bọc cô, lấp kín toàn bộ không gian xung quanh cô.
Cánh tay anh mạnh mẽ, lồng ngực anh ấm áp, nhịp tim anh rộn ràng, và nụ hôn của anh rất đỗi dịu dàng đầy trân trọng.
Anh hôn lên môi cô, hôn lên má cô, hôn lên từng giọt lệ rưng rưng rơi xuống.
“Trương Sậu, em hận anh.” Cô nói.
“Anh biết, xin lỗi em.”
Ngô Đồng vòng tay ôm lấy cổ anh, định tựa vào người anh, nhưng ai ngờ Trương Sậu không giữ được thăng bằng, bỗng nhiên lùi về sau mấy bước.
Lưng anh va vào tường trong nhà vệ sinh, phát ra tiếng vang trầm đục.
Nhà vệ sinh yên tĩnh một lát, vì Trương Sậu đã vô tình tắt cả đèn. Sau đó, cả hai khẽ bật cười.
Nhưng tiếng cười ấy chỉ thoáng qua chóng vánh.
Trong bóng tối, hơi thở của anh trở nên rõ ràng, ngày càng gần.
Anh chạm nhẹ chóp mũi vào má cô, nhịp thở của đôi bên dần chậm lại.
Trương Sậu ôm chặt cô.
Hai cánh tay anh song song một trên một dưới, một tay vòng qua eo cô, một tay đặt sau gáy cô. Bây giờ anh đã dựa vào tường, sẽ không lùi thêm nữa.
Trong bóng tối, mùi hương của anh hóa thành mùi hương của cô, nhịp tim của cô biến thành nhịp tim của anh.
Ngô Đồng nói: “Trương Sậu, em không muốn anh chết.”
Trương Sậu đáp: “Anh biết.”
Nụ hôn rơi xuống lần nữa, nặng nề hơn, từng tấc da thịt như ép rịt vào nhau. Cô ôm chặt cổ anh.
Cắn, mút.
Cảm giác đau đớn giúp họ xác nhận sự tồn tại của nhau, thiếu oxy càng khiến tim họ đập nhanh hơn.
Vạn vật xung quanh biến mất, thế gian chìm vào vực thẳm hun hút, chỉ còn hai người họ.
Vô cùng vô tận, không ngừng không nghỉ.
...
Chiều hôm đó, Lý Thành và Ôn Nguyệt đến thăm, Trương Sậu kiên quyết muốn xuất viện ngay trong ngày, Ngô Đồng nói anh về căn nhà ngoài ngoại ô ở với cô. Nhà cô yên tĩnh, thích hợp để tĩnh dưỡng, huống hồ còn cả bác sĩ Trần ở đấy.
Mấy ngày sau đó, cảnh sát đến nhà nhiều lần, liên tục lấy lời khai của Trương Sậu.
Hoàn tất các thủ tục xong xuôi, Trương Sậu bắt đầu tập luyện phục hồi chức năng theo hướng dẫn của bác sĩ Trần.
Anh vốn là quân nhân, nền tảng sức khỏe tốt.
Anh hợp tác hơn Ngô Đồng trong vấn đề ăn uống, bác sĩ Trần bảo anh ăn gì thì anh ăn nấy, bảo anh tập bao lâu trong một ngày, anh cũng chưa từng làm thiếu.
Dường như thời tiết đã trở về bình thường, mưa dầm kéo dài, xen lẫn vài ngày nắng.
Giai đoạn đầu của quá trình phục hồi chức năng luôn đau đớn nhất, nhưng Trương Sậu chưa bao giờ than trách. Bác sĩ Trần nói, ông ấy chưa từng gặp ai giàu nghị lực như Trương Sậu.
Ngô Đồng vừa hút thuốc vừa bảo bác sĩ Trần nói linh tinh.
Sau đó cô đắc ý cầm máy ảnh chụp hình Trương Sậu.
Vết thương lành dần, cơ bắp và sức mạnh đã mất cũng dần trở về với anh.
Một ngày gần cuối tháng Mười Một, bác sĩ Trần rời khỏi nhà Ngô Đồng. Trước khi ra về, ông ấy nói hôm nay là ngày cuối cùng. Ngô Đồng cảm ơn ông ấy.
Trương Sậu đang nấu ăn trong bếp.
Ngô Đồng để chân trần, bước đến bên cạnh anh.
“Tắt bếp nào, cảnh sát Trương.” Cô nhướn mày nói với anh.
Trương Sậu nhìn cô: “Bây giờ em chưa đói à?”
“Đói, nhưng không phải kiểu đói này.”
Trương Sậu không nói thêm lời nào, giơ tay tắt bếp.
Vào giây tiếp theo, anh bế bổng Ngô Đồng lên, sải bước đưa cô về phòng ngủ.
Giường mềm mại, đàn hồi tốt.
Được đặt xuống nhẹ nhàng, cô khẽ cười lăn qua một bên định trốn ra xa.
Nhưng một bàn tay to lớn đã bắt lấy cổ chân cô, kéo cô đến gần chân anh.
Cô đã để anh chờ đợi quá lâu.
Cô nói, chỉ cần bác sĩ Trần còn tới ngày nào, thì cô sẽ không để anh làm gì ngày nấy.
Nhưng không để anh làm gì nào có nghĩa cô không làm gì.
Cô châm lửa khắp nơi.
Sau bao ngày xa cách, cô bị đưa đẩy đến mức không thốt nên lời.
Trương Sậu tựa một con thú hoang nghỉ ngơi quá lâu, khi quay về, anh mang theo sức mạnh tích tụ trước nay chưa từng có.
Ngô Đồng cũng vậy.
Cô sẽ không ngừng.
Anh càng không.
Vào nhà vệ sinh, họ tiếp tục, ra sofa, họ vẫn chưa kết thúc. Khi Ngô Đồng mệt mỏi, mơ màng chìm vào giấc ngủ, anh vẫn hôn lấy hôn để, mút mát khắp người cô không ngừng.
Anh cảm nhận từng tấc da thịt của cô, cảm nhận xúc giác khi mơn trớn mỗi một nơi trên người cô.
Ngủ dậy, họ tiếp tục lao vào cuộc yêu.
Bất kể ngày đêm, triền miên mãnh liệt.
Một giấc ngủ kéo dài đến tận buổi chiều ngày thứ ba.
Họ trải qua một đêm trọn vẹn, lười biếng, không muộn phiền.
Ngô Đồng thức dậy vào tầm năm giờ sáng hôm sau, lắng nghe nhịp tim và tiếng hít thở đều đặn của Trương Sậu.
Vạn vật vẫn tĩnh lặng, cô nằm trong vòng tay Trương Sậu, vô cùng chắc chắn rằng trên thế gian này vẫn còn một vị trí dành riêng cho cô.
Cô biết rõ, vào thời khắc này, trong lòng mình như mặt hồ không một cơn gió, không một gợn sóng. Cô có thể nhắm mắt bất cứ lúc nào, không nhìn thấy cũng không sao.
Ngô Đồng giơ tay, dịu dàng nâng mặt Trương Sậu lên.
Cô ghé mặt đến gần, anh vô thức hé môi.
Cánh tay anh cũng vô thức siết chặt cô.
Giữa tiếng nước êm dịu miên man, Ngô Đồng dừng lại.
Hơi thở nóng hổi vấn vít trong khoảng cách nhỏ bé giữa họ, Ngô Đồng khẽ hít một hơi. Sau đó, cô ngước nhìn Trương Sậu, cất lời:
“Trương Sậu, em và anh tới Vân Nam thôi.”
...
Rời khỏi chốn này, quên tất cả mọi chuyện ở đây.
Một khởi đầu mới với Trương Sậu.
Ngô Đồng nói với cảnh sát, từ nay về sau, họ không cần thông báo cho cô biết bất cứ chuyện gì liên quan đến vụ án Ngô Hằng nữa.
Còn căn biệt thự ở ngoại ô, Ngô Đồng đã hoàn tất thủ tục sang tên cho người khác. Ôn Nguyệt khóc sướt mướt, nói chờ hai người ổn định ở Vân Nam, chị sẽ đến thăm họ. Ngô Đồng biết, Ôn Nguyệt đang đợi kết quả phán quyết của Ngô Hằng.
Đây là chuyện của Ôn Nguyệt, cô sẽ không xen vào.
Trương Sậu nộp đơn xin lên lần nữa. Anh lập công trong nhiệm vụ lần trước, cấp trên không có lý do gì để từ chối anh. Tiếp đó, anh thu dọn một phần đồ đạc trong căn hộ của mình, phần còn dư sẽ được bán lại với căn hộ.
Cuối cùng anh đến nhà Trình Tuyết, anh nói mình vẫn sẽ gửi tiền hằng tháng như đã hứa, nhưng từ nay về sau, anh sẽ không thể thường xuyên ghé thăm Phương Đồng Đồng nữa. Trình Tuyết không nói gì, chỉ chúc anh thuận lợi bình an. Trương Sậu cảm ơn.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đến mức khó tin. Đêm cuối trước khi rời thành phố Nam, Ngô Đồng và Trương Sậu sắp xếp đồ đạc ở nhà.
Nói là thu dọn chung, nhưng trên thực tế, hầu hết do Trương Sậu làm.
Ngô Đồng ngồi trên sofa, chỉ huy Trương Sậu.
Trương Sậu xếp gọn đồ vào vali rồi kéo khóa kín kẽ.
“Xong hết rồi chứ?” Cô làm bộ nghiêm khắc: “Nếu anh quên gì, em sẽ giận đó.”
Trương Sậu khẽ cười, dịu giọng hỏi: “Em sẽ giận thế nào?”
“Em giận thế nào anh còn không biết à?”
Trương Sậu đứng dậy, bước đến bên cô, cúi xuống hôn phớt lên môi cô: “Nếu em muốn cào lưng anh, anh cũng không ngại đâu.”
Ngô Đồng cố nhịn cười: “Trương Sậu, anh bớt "nắng" mọi lúc mọi nơi đi.”
Trương Sậu vươn tay kéo cô vào lòng.
Thân thể anh nặng nề, đè lên người Ngô Đồng.
Cả hai lún sâu xuống chiếc sofa mềm mại, họ kề sát vào nhau.
Ngực bị ép chặt, Ngô Đồng hít lấy mùi hương của anh.
Trương Sậu không tiến thêm nữa, anh chỉ lẳng lặng ngắm cô.
Ngô Đồng nhướn mày: “Đẹp không?”
“Đẹp.”
“Thích không?”
“Thích.”
Ngô Đồng cười run run người, tóc xõa trên sofa, cô mặc chiếc váy hai dây, dây áo trượt xuống cánh tay.
Anh luôn đong đầy cô cả về thể xác lẫn tâm hồn.
“Anh có chuyện gì muốn nói với em à?” Ngô Đồng hỏi.
Trương Sậu chống tay bên cạnh gương mặt cô, hơi nhấc người lên.
“Thật ra, nếu em không thích Vân Nam, em cứ nói với anh, chúng ta sẽ chuyển sang nơi khác.”
“Ừm.” Ngô Đồng hờ hững đáp: “Em cũng có điều muốn nói với anh.”
“Là?”
Ngô Đồng vòng tay qua cổ anh, mượn lực kéo anh xuống.
Cô chạm nhẹ mũi vào mũi anh, nhấn mạnh: “Nếu sau này anh dám léng phéng với cô nào, không chung thủy với em, em sẽ là người đầu tiên giết anh đấy.”
Trương Sậu cười.
Anh vốn là người hiếm khi cười, thi thoảng dù cười, cũng chỉ thoáng qua.
Nhưng lần này anh cười hồi lâu, chất giọng trầm ấm, như một loại bùa mê với Ngô Đồng.
“Anh sẽ không.” Anh nói.
Trương Sậu dừng vài giây, nâng cao giọng, lặp lại lần nữa:
“Anh sẽ không như thế đâu.”
...
Hôm xuất phát, họ không nói cho ai biết.
Ngày cuối cùng của tháng Mười Một là một ngày nắng đẹp xiết bao.
Ngô Đồng mặc váy dài màu trắng ngà, để lộ đôi chân và mắt cá chân mảnh khảnh. Vạt váy bó nhẹ vào trong chiếc áo bành tô đen, tạo thành từng nếp gấp như cánh hoa mềm mại. Giày cao gót đen tôn lên đôi chân trắng ngần của cô, bước đi nào cũng phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe.
Cô không trang điểm, mái tóc dài đen tuyền được búi lên thoải mái.
Sau bữa sáng, một mình Trương Sậu xếp bốn chiếc vali lên con SUV.
Vali chuyên đựng máy ảnh của Ngô Đồng, anh cẩn thận đặt giữa cửa xe và chiếc vali khác, để đảm bảo máy ảnh không bị va chạm.
Kế hoạch của họ rất đơn giản: Lái xe tới thẳng Vân Nam.
Mỗi ngày lái mấy tiếng, sau đó qua đêm tại một khách sạn địa phương, cứ thế cho đến khi tới Vân Nam.
Ngô Đồng đứng trên bậc thềm cao, lắng nghe vị trí anh xếp vali, nghe được tiếng đóng cốp xe, cuối cùng thấy dáng hình lờ mờ của anh đứng thẳng lên.
Hôm ấy trời đẹp quá đỗi, làn gió se lạnh thổi qua, cô như sắp bay lên.
Cô sắp vỗ cánh bay rồi, cô sắp rời khỏi nơi đây, sắp bắt đầu một cuộc đời mới.
Nhìn xem, đâu phải lúc nào mọi chuyện cũng tồi tệ.
Số phận đã đùa giỡn với cô quá lâu, đây mới là kết thúc cho câu chuyện của cô.
Trương Sậu đến bên cô, nắm tay cô đầy tự nhiên.
“Muốn mang theo gì nữa không em? Hoặc nếu thiếu gì mình mua trên đường cũng được.”
“Không còn gì nữa.”
“Vậy anh khóa cửa nhé.”
“Ừm.”
Trương Sậu nói xong nhưng vẫn chưa đi ngay.
Ngô Đồng ngước nhìn anh: “Sao tự dưng đứng ngây ra thế?”
“Không có gì.” Trương Sậu đáp: “Hôm nay em xinh quá.”
Ngô Đồng nhướn mày cười: “Ngày nào em chẳng xinh.”
Trương Sậu cúi xuống hôn môi cô.
“Hôm nay em cười cũng xinh nữa.”
“Trương Sậu, anh cũng biết nói lời ngọt ngào rồi đấy à?” Ngô Đồng vừa mắng vừa phì cười.
Trương Sậu hôn lên trán cô.
“Anh khóa cửa đây.”
Dứt lời, anh xoay người bước về phía căn nhà.
Ngô Đồng dựa vào cửa xe chờ anh.
Làn gió man mát lướt qua, cô khoan khoái nhắm mắt.
Tiếng bước chân của Trương Sậu đến gần.
Anh bảo: “Xong rồi, chúng ta xuất phát thôi.”
Nhưng ngay giây tiếp theo, Ngô Đồng còn chưa kịp mở mắt, cô đã bị một lực mạnh đẩy ngã xuống đất.
Hôm ấy trời đẹp biết chừng nào, họ dự định sẽ lái xe đến Vân Nam.
Trương Sậu đã thuê sẵn một căn nhà, nằm gần hồ Phủ Tiên. Quãng đường di chuyển giữa nơi đó và chỗ làm việc của anh mất hai tiếng lái xe. Ngô Đồng hỏi anh có chắc không muốn đổi chỗ ở không. Trương Sậu trả lời không cần.
Ngô Đồng chưa từng xem ảnh bên trong căn nhà, cô nói mình không muốn ở trong một căn nhà xập xệ đâu. Trương Sậu cười, bảo không phải một căn nhà xập xệ. Anh kể Ngô Đồng nghe về bố cục trong nhà, anh nói một số đồ nội thất sẽ được chuyển sang nơi khác sau khi họ đến, vì nhà không cần nhiều đồ như vậy.
Ngô Đồng hỏi lý do. Trương Sậu đáp: “Vì sẽ không tiện cho em đi lại.”
Họ không còn ngại nhắc đến vấn đề này nữa. Mỗi lần ra ngoài, Trương Sậu luôn nắm chặt tay Ngô Đồng.
Ngô Đồng hỏi: “Trương Sậu, chắc anh yêu em nhiều lắm nhỉ?” Lần đầu tiên cô dùng từ “yêu” thay cho “thích”. Nhưng ngay giây tiếp theo, cô lại nói: “Thôi, em không muốn nghe.” Song, Trương Sậu đã trả lời: “Ừm.”
Ngô Đồng những tưởng đây đã là kết thúc của câu chuyện.
Cô nghĩ họ xứng đáng nhận được một hồi kết đẹp.
Cô không xứng đáng, chẳng lẽ Trương Sậu cũng không xứng đáng?
Anh xứng đáng được sống hơn bất kỳ ai trên thế gian này.
Nhưng cớ sao?
Bàng Nhiên bị giam bốn tháng, tới cuối tháng Mười Một thì được thả ra.
Gã nghe nói Trương Sậu đã nghỉ việc ở thành phố Nam, định chuyển đến Vân Nam. Gã nghe nói Trương Sậu suýt chết vì một người phụ nữ.
Vậy còn gã? Năm xưa, gã bị hiểu nhầm là nội gián, xém mất mạng, về sau còn bị tổ chức buôn ma túy vứt bỏ, trở thành kẻ vô dụng. Trương Sậu không hề thấy áy náy với gã sao?
Gã căm thù, hận thấu xương.
Nhưng gã không muốn Trương Sậu chết, gã muốn Trương Sậu sống không bằng chết.
Khẩu súng nhắm thẳng vào Ngô Đồng, Trương Sậu đã đẩy cô ra.
Một phát trúng đầu, cấp cứu cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Rạng sáng hôm đó, bác sĩ nói với Ngô Đồng đang ngồi ngoài phòng phẫu thuật: “Nén bi thương, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Quả nhiên, mọi chuyện luôn ngày càng tồi tệ.
Khóc ư? Cô không muốn khóc.
Dường như cảm giác ấy đã rời xa cô lâu lắm rồi.
Cô cảm thấy khắp người mình bắt đầu chia năm xẻ bảy, như thể toàn bộ thế giới cũng đang nứt vỡ.
Trên trời xuất hiện một hố đen khổng lồ, ngọn lửa vàng rực hừng hực cháy quanh viền hố. Cả mặt đất sáng bừng tựa ban ngày, mọi thứ xung quanh bắt đầu bị nuốt chửng, bị xé toạc, bị nghiền nát.
Con người trở nên trong suốt, từng người một âm thầm biến mất.
Thế giới này sụp đổ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");