Ngô Đồng Dưới Mưa Rào - Xuân Dữ Diên

Chương 32: Cận kề tận thế




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngô Hằng bị trúng đạn ở bắp chân, sau khi lên bờ, anh ta chỉ cố gắng lết được thêm mấy mét rồi không thể nhúc nhích nổi nữa. Cảnh sát nhanh chóng xuất hiện, bắt anh ta về thuyền tuần tra.

Dù hai căn nhà ở ngoại ô đứng tên Ngô Đồng, nhưng Ngô Hằng là người đứng ra mua. Bây giờ tất cả tài sản của Ngô Hằng phải nộp lên hết, nguồn gốc hai căn nhà của Ngô Đồng không rõ ràng, nên tạm thời chúng bị tịch thu.

Cảnh sát cho phép cô lấy một số đồ đạc của mình, Ôn Nguyệt đến giúp cô thu dọn vào vali. Ôn Nguyệt sở hữu một căn nhà nhỏ ở thành phố Nam, chị đã tự mua bằng tiền lương nhận được từ Ngô Hằng trong nhiều năm qua. Ngô Đồng chuyển vali của mình đến, nhưng cô không qua đêm ở đó.

Trương Sậu ở phòng bệnh VIP, là phòng đơn, giường lớn hơn phòng bệnh thường. Lúc anh mới ra khỏi phòng ICU, phòng bệnh VIP vốn rộng rãi đã bị cảnh sát vây chật kín. Một mình Ngô Đồng đứng ngoài ban công, Vương Tiên Dũng tới chào hỏi cô.

Ngô Đồng lạnh nhạt mỉm cười với ông ấy: “Cảnh sát Vương còn điều gì muốn hỏi nữa à?”

Vương Tiên Dũng không cười, thậm chí giọng điệu có phần nặng nề: “Nếu cần gì cô cứ nói.”

Ngô Đồng cười tươi hơn: “Tôi cần Trương Sậu tỉnh dậy ngay bây giờ.”

Một viên đạn xuyên vai, một viên sượt qua đùi, một viên trúng vào vị trí cạnh tim.

Sau mười tiếng phẫu thuật, anh rơi vào tình trạng hôn mê không biết bao giờ tỉnh dậy.

Thời tiết trở nên kỳ lạ hết sức.

Còn nhớ trận mưa lớn kéo dài suốt mấy tháng không? Hiện tượng El Nino vẫn chưa chấm dứt, nhưng thời tiết không chỉ là những cơn mưa xối xả vô tận nữa.

Thỉnh thoảng, trời nắng nóng gay gắt luân phiên với mưa đá, xuất hiện theo đơn vị tiếng đồng hồ. Nhiều hôm, trời sẽ đổ năm trận mưa đá rồi lại nắng to năm lần trong cùng một ngày. Nhiệt độ lên xuống thất thường, không theo quy luật nào cả. Tháng Mười Một, buổi sáng lạnh âm mười độ, ban đêm lên đến hai mươi độ. Thi thoảng, sấm chớp kéo dài suốt một ngày một đêm không ngừng. Bão cát mới là chuyện kỳ lạ nhất, sau khi quét qua để lại một lớp cát bạc phủ khắp mặt đất.

Ngô Đồng không xem tin tức, cũng mặc kệ dự báo thời tiết, nhưng các điều dưỡng trong bệnh viện thường bàn tán với nhau.

“Thời tiết như bị điên ấy, đài khí tượng thủy văn cũng nghỉ việc rồi.”

“Đúng đúng, mẹ tôi không xem dự báo thời tiết nữa, giờ bà chỉ tin thầy bói thôi.”

“Đôi lúc tôi cảm thấy hoảng hốt, cứ như mình đang nằm mơ.”

“Tôi cũng thế.”

Ngô Đồng cũng cảm giác như mình đang rơi vào một giấc mộng.

Trong suốt một tuần Trương Sậu hôn mê, cô thường buồn chán nhớ về mấy giấc mơ anh từng kể cô nghe.

Trong các cơn chiêm bao ấy, anh đã tiên đoán trước, từng chuyện đã lần lượt xảy ra ngoài thực tế.

Đến tận bây giờ, vấn đề duy nhất Ngô Đồng vẫn không thể hiểu là câu “Giết Ngô Đồng”.

Anh bảo chính cô đã nói.

Và câu nói này xuất hiện ngay từ đầu giấc mơ.

Ngô Đồng không hiểu.

Bây giờ giấc mộng đã chấm dứt, vậy kết cục là gì? Liệu toàn bộ mọi việc họ đang trải qua có phải kết cục không? Nhưng cô nghĩ điều này chẳng thể xem như kết thúc, mà giống một đoạn kết dở dang hơn.

Đến giờ ăn tối, điều dưỡng đến rửa sạch vết thương và thay băng cho Trương Sậu.

Phòng bệnh yên tĩnh lạ thường, Ngô Đồng ngồi bên giường, nhìn điều dưỡng.

Trong bệnh viện không thể giấu bí mật gì, điều dưỡng và bác sĩ biết rõ người nằm trong căn phòng này là ai.

Bạn trai hôn mê, bạn gái đau khổ, điều dưỡng đã chứng kiến nhiều.

Song, người phụ nữ này khác hẳn.

Từ ngày đầu tiên cảnh sát Trương nhập viện, điều dưỡng chưa từng thấy người phụ nữ này buồn bã.

Trông cô lãnh đạm, ít giao tiếp với người khác.

Nghe nói cảnh sát Trương rơi vào tình trạng này vì cứu cô.

Các điều dưỡng đưa ra kết luận, đàn ông vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của người đẹp.

Thay băng xong, điều dưỡng rời phòng.

Điều dưỡng khép cửa phòng, tình cờ thấy Đội trưởng Lý đang nói chuyện với bác sĩ.

Lý Thành chào điều dưỡng, sau đó anh ấy và bác sĩ vào phòng bệnh của Trương Sậu.

Phòng bệnh chìm trong yên tĩnh, chỉ thoang thoảng mùi thuốc đắng. Vào buổi chiều, trời hiếm khi hửng nắng một lát, cửa sổ gần ban công để mở, không khí lành lạnh bên ngoài ùa vào.

Lúc này trời đã tối, đèn trên trần nhà sáng trưng, chiếu xuống mọi người, ai cũng trở nên rõ nét, cũng chẳng kém phần nhợt nhạt.

Ngô Đồng trầm mặc ngồi trên chiếc ghế cạnh giường Trương Sậu. Cô mặc áo len cao cổ màu đen bó sát, suối tóc đen tuyền suôn mượt xõa sau lưng.

Không trang điểm, không trang sức. Khi cô nhìn sang, đôi đồng tử đen láy ấy thường khiến Lý Thành quên mất cô không thể thấy gì.

Biết bác sĩ đến kiểm tra phòng, Ngô Đồng đứng dậy.

Lý Thành bắt chuyện với cô hỏi Trương Sậu sao rồi.

Ngô Đồng đáp: “Chưa tỉnh.”

“Còn cô?”

Ngô Đồng nhếch khóe miệng: “Chưa chết.”

Lý Thành cười gượng, có phần đắng cay lẫn bất lực.

Bác sĩ kiểm tra cho Trương Sậu như thường lệ.

Cuộc phẫu thuật của Trương Sậu rất thành công, ba viên đạn được lấy ra và không làm tổn thương tới nội tạng. Nguyên nhân anh hôn mê khá phức tạp, chủ yếu do mất máu quá nhiều. Nhưng cụ thể khi nào anh tỉnh dậy, không ai dám chắc.

Bác sĩ kiểm tra xong, Ngô Đồng hỏi ông như mọi lần: “Lúc nào Trương Sậu mới tỉnh?”

“Tôi không thể nói chính xác thời gian tỉnh dậy của bệnh nhân, điều này chủ yếu phụ thuộc vào ý chí của anh ấy.” Bác sĩ thoáng dừng lời: “Bình thường cô có trò chuyện với bệnh nhân không?”

Ngô Đồng hơi ngạc nhiên.

Không, cô chưa bao giờ trò chuyện với Trương Sậu khi anh đang hôn mê.

Cô phải nói gì đây? Chẳng lẽ lải nhải bên cạnh anh như một bà thầy bói?

Cô không biết nói lời hay ý đẹp nào, cũng không thể tâm sự mấy thứ ngọt ngào.

Nếu phải lên tiếng, cô chỉ muốn mắng anh vì sao chưa chịu tỉnh dậy.

Song, cô nào muốn mắng anh.

“Tôi không nói chuyện với anh ấy.” Ngô Đồng trả lời.

Bác sĩ hiểu: “Cô có thể thử nói chuyện với bệnh nhân.”

“Anh ấy có thể nghe thấy không?”

“Có lẽ.”

“Nghe thấy thì có thể tỉnh dậy sao?”

“Cũng có thể.”

“Nhưng lần nào tới đây kiểm tra ông cũng nói chuyện mà.”

“Anh ấy không hứng thú với mấy thứ bọn tôi nói.”

Ngô Đồng im lặng.

Bác sĩ mím môi, tiếp tục: “Bác sĩ chúng tôi có một quy tắc ngầm hiểu với nhau thế này, người hôn mê có khả năng tỉnh dậy cao nhất vào mười ngày đầu. Nếu quá mười ngày, chỉ sợ bệnh nhân sẽ rơi vào trạng thái hôn mê kéo dài.”

Ngô Đồng càng trầm tư hơn.

Bác sĩ cười: “Nhưng cũng tùy vào cô, nhiều người trò chuyện mãi mà không có tác dụng.”

Dứt lời, bác sĩ rời khỏi phòng bệnh.

Lý Thành ở lại, cầm theo hai phần cơm tối.

Từ khi Trương Sậu hôn mê, Lý Thành đã đến ăn tối với Ngô Đồng hai lần. Lần nào cũng ăn trên chiếc bàn nhỏ trong phòng bệnh. Lý Thành mang theo một phần cơm hộp cho mình, còn một phần sandwich cho Ngô Đồng, vì cô không nhìn rõ nên ăn sandwich sẽ tiện hơn.

Cả hai ăn xong, Lý Thành ra ngoài vứt hộp cơm rồi quay về.

“Hôm nay tôi đến chủ yếu vì có một thứ muốn cô giữ.”

“Là?”

Lý Thành lấy giấy tờ ra khỏi túi áo khoác.

“Đây là đơn xin mà Trương Sậu đã gửi lên trước đó. Không rõ cô biết chưa, trước khi hôn mê, cậu ấy đã xin chuyển công tác tới Vân Nam.” Lý Thành ngừng một chút, nhìn Ngô Đồng: “Tôi không biết vì sao cậu ấy muốn rời khỏi đây, nhưng có lẽ bây giờ cậu ấy tạm thời không thể đi rồi. Vì vậy tôi cầm đơn này về, cô giữ lấy, nếu sau này cần thì dùng.”

Từ đầu đến cuối Ngô Đồng không hề tỏ thái độ gì đặc biệt. Cô giơ tay chỉ về phía tủ cạnh giường Trương Sậu: “Anh cứ để trong đó.”

Căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng bước chân của Lý Thành và âm thanh ngăn kéo được mở ra rồi đóng lại.

Sau đó vang lên một tiếng thở dài khe khẽ đầy kiềm chế.

“Anh ấy chưa chết.” Ngô Đồng lạnh lùng nói.

Lý Thành nhẹ nhàng đáp: “Tôi không có ý đó.”

Anh ấy mấp máy môi, cuối cùng chỉ tạm biệt hẹn lần sau đến.

Lý Thành bước ra khỏi cửa phòng bệnh, trong lòng buồn bã khó tả.

Bên ngoài, một trận bão cát khác bắt đầu nữa, cả thế giới như đang cận kề tận thế, vạn vật hỗn loạn.

Sau khi Lý Thành rời khỏi, Ngô Đồng ngồi trên ghế hồi lâu, rồi cô đứng dậy vào nhà vệ sinh.

Qua vài ngày ở đây, Ngô Đồng dần quen với bố cục của căn phòng.

Vào buổi tối, khi bác sĩ kiểm tra phòng xong, không còn ai vào nữa.

Cô tự tắm rửa, thay đồ ngủ, bước đến giường và tắt đèn.

Dường như thời gian đã mất hết ý nghĩa với Ngô Đồng, ngoài ba bữa hằng ngày, cô thật sự không biết nên làm gì.

Hoặc có lẽ, cô chẳng thể làm được gì.

Chờ đợi Trương Sậu tỉnh dậy, đã trở thành điều duy nhất có thể giúp cô tiếp tục sinh mạng này.

Cô mặc kệ Ngô Hằng, cô và anh ta hoàn toàn không liên quan gì đến nhau nữa.

Giường không nhỏ lắm nhưng cũng không to mấy.

Ngô Đồng nằm bên phía tay không bị thương của Trương Sậu. Cô không đè lên người anh, chỉ nhẹ nhàng dựa vào anh.

Trên chăn, mùi hương của Trương Sậu vẫn rõ ràng. Ngực anh chỉ phập phồng nhè nhẹ, tựa như hơi thở có thể biến mất bất kỳ lúc nào.

Vài hôm Ngô Đồng cứ mở mắt cho đến khi trời sáng, cô không nói gì, chỉ lẳng lặng nằm cạnh Trương Sậu.

Rèm cửa luôn mở, cô cần một ít ánh sáng.

Đêm nay tiếp tục nổi gió lớn, thỉnh thoảng cửa sổ phát ra tiếng “cạch cạch” nặng nề.

Ngô Đồng nằm nghiêng, đối mặt với Trương Sậu, cô chạm nhẹ mũi vào vai anh, có thể ngửi thấy mùi hương đặc trưng của anh. Đêm nay, chẳng hay cớ sao tim cô lại đập rộn ràng, tựa như cơn gió mạnh ngoài kia đang thổi ào ạt qua ngực cô.

Cô vô thức cuộn mình, áp má sát vào vai Trương Sậu hơn.

Gió bên ngoài ngày càng mạnh. Cửa sổ bị gió đập vào, tiếng “cạch cạch” vang vọng, cứ như ai đó đang đứng ngoài gấp gáp gõ cửa.

Ngô Đồng chợt nhận ra, hình như cửa sổ chưa được đóng kín.

Cô xuống giường, từ từ đến bên cửa sổ, ra sức khép chặt cửa.

Tiếng gió trong phòng biến mất hoàn toàn.

Ngô Đồng quay về giường, nhưng cô chỉ ngồi ở mép giường, đưa lưng về phía Trương Sậu, không nằm xuống.

Cửa sổ đã đóng kín, âm thanh của điều hòa dần rõ ràng hơn. Tiếng luồng không khí lưu chuyển trầm thấp, chậm rãi đều đặn.

Không biết vì lý do gì, Ngô Đồng ngồi ở mép giường rất lâu.

Lâu đến mức khi cô lên tiếng, giọng đã hơi khàn.

“Trương Sậu.” Cô khẽ gọi.

Trong căn phòng, không ai đáp lời.

Như tối hôm ấy, khi anh ngã gục ở sau lưng cô.

Bầu không khí chùng xuống, Ngô Đồng tiếp tục:

“Anh biết không? Vào đêm nọ, đột nhiên em có thể nhìn thấy.”

“Nửa đêm đó em dậy đi vệ sinh, trong phòng bệnh không bật đèn, ngoài trời cũng không có trăng. Lúc đến gần cửa nhà vệ sinh, em thấy trên sàn xuất hiện một vệt sáng hình tam giác.”

“Sáng trưng, viền rõ đậm, diện tích không nhỏ. Nhưng em nhanh chóng bật đèn nhà vệ sinh, đi vệ sinh xong rồi tắt đèn về ngủ tiếp. Bấy giờ em buồn ngủ quá.”

“Sáng hôm sau dậy, em nhớ về chuyện này, đến tối em cố tình không bật đèn, tới cửa nhà vệ sinh nhìn thử một lần nữa, nhưng không thấy gì cả, chỉ có khoảng đen mờ mịt.”

Ngô Đồng hít nhẹ một hơi.

“Em không thể nhìn rõ mọi thứ, nhưng đường viền của vệt sáng kia rõ lắm.”

“Em nhớ hình dạng của nó, là một tam giác tù. Em cũng nhớ vị trí vệt sáng, nằm bên trái sàn nhà vệ sinh.”

Ngô Đồng dừng lời.

Nhưng căn phòng không trở về bầu không khí yên tĩnh, trời bắt đầu đổ mưa lớn. Từng hạt mưa nặng trịch, tạt xuống tấm kính mỏng manh.

Cô ngồi bất động, im lặng tạm ngừng một lát.

“Anh muốn nghe gì, Trương Sậu?”

“Nghe gì mới khiến anh tỉnh dậy đây?”

Ngoài tiếng mưa không dứt, vẫn chẳng một ai trả lời cô.

Sau hồi lâu, Ngô Đồng dịu dàng nói: “Em biết anh muốn nghe gì.”

Sau khoảng lặng ngắn ngủi, Ngô Đồng xoay người lại.

Căn phòng tối om không bật đèn, trong mắt cô, Trương Sậu chỉ là một bóng hình mờ nhòe, đường nét không rõ ràng. Nhưng cô từng vuốt ve gương mặt anh vô vàn lần, cô biết gò má anh nhô lên thế nào, biết đôi mắt anh mềm mại ra sao, biết bên dưới sống mũi cao thẳng của anh là bờ môi mỏng tựa hồ lạnh lùng.

Cô chưa từng nhìn thấy anh, nhưng cô biết gương mặt anh.

Giờ phút này khi cô nhìn anh, trong tâm trí hiển hiện một hình ảnh.

Ngoài cửa sổ, mưa rơi hóa thành dòng nước chảy xiết.

Giọng cô nhẹ nhàng nhưng cũng rõ ràng chẳng kém.

Cô cất lời:

“Trương Sậu, anh tỉnh dậy nhé, tụi mình đến Vân Nam thôi.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.