(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Những cớ sự tồi tệ cứ kéo đến như một vòng lặp, nói bừa nhưng thành thật, thất bại thảm hại.
Năm xưa họ trốn từ Canada về Trung Quốc, bây giờ lại phải chạy từ Trung Quốc sang Đông Nam Á.
Ngô Hằng nói: “Nếu em không phải em gái của anh, em nghĩ anh sẽ mạo hiểm bảo Ben quay về đón em sao?”
Ben là ai? Ngô Đồng chưa từng nghe thấy tên người này.
Tên lái xe tên Vương Chí Hoa, gã nói tiếng Quảng Đông với Ngô Hằng. Ngô Đồng hiểu được phần nào, họ nói: “Trước tiên lên thuyền đến Yangon, ở đó có người đón, một thời gian sau sẽ bay sang Monaco, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Ngô Hằng hỏi: “Bên phía cảnh sát thế nào rồi?”
Ben đáp: “Chúng không tìm được chúng ta đâu. Tối nay chúng ta sẽ đến thành phố Thâm, ở đó có người tiếp ứng. Đợi tới nửa đêm, chúng ta sẽ lên thuyền ra biển.”
Vào thời đại học, cô không quan tâm đến chuyện làm ăn của gia đình. Ngô Hằng là cánh tay đắc lực của bố, sau khi tốt nghiệp đại học, anh ta tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.
Có vài năm, Ngô Đồng nhận ra rõ tiền tài của gia đình đã tăng lên chóng mặt.
Ngô Hằng mua máy bay riêng, du thuyền riêng, đảo riêng.
Tiếp đó, gia đình đột ngột sụp đổ trong một đêm, bấy giờ cô lo cho thân mình còn chưa xong, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng chỉ còn Ngô Hằng và cô.
Cô không nhìn thấy, tính cách cũng thay đổi hoàn toàn.
Ngô Hằng không để cô can thiệp vào bất cứ chuyện làm ăn nào, trong số những người bên cạnh anh ta, cô chỉ biết bác sĩ Trần và Ôn Nguyệt.
Vương Chí Hoa gì đó, Ben gì đó.
Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ nghe Ngô Hằng nhắc đến.
Trong mắt cô, ngoài việc là anh trai cô, anh ta còn là một Ngô Hằng hoàn toàn xa lạ.
Sau khi lên xe, Ngô Đồng không hề nói một lời.
Vì một dải băng dính màu đen đã quấn quanh miệng cô, bắt đầu từ bên má trái, vòng qua miệng, vòng ra sau tóc rồi trở về má trái.
Cổ tay cô bị trói sau lưng, cũng quấn băng dính màu đen.
Vương Chí Hoa lái xe, Ngô Hằng ngồi ở ghế phụ lái, Ben ngồi ghế sau với Ngô Đồng để canh chừng cô.
Song, Ngô Đồng không hề phản kháng, cô nhắm mắt dựa vào lưng ghế da.
Trương Sậu không lừa cô.
Ngô Hằng đã bỏ trốn.
Trong xe mở máy sưởi, nhưng thân nhiệt Ngô Đồng lúc lạnh lúc nóng.
Linh hồn như thể không còn hòa hợp với thân xác nữa, cô chóng mặt, buồn nôn muốn ói.
Nhưng miệng cô bị bịt kín, mắt không thấy gì, tay bị trói chặt.
Anh trai cô đã chứng kiến, cho phép tất cả những việc này xảy ra.
Thế giới trở nên hỗn loạn, chiếc xe chở cô đến một nơi nào đó. Họ lái xe rất lâu, khi Ngô Đồng bị đẩy xuống xe, trời đã tối đen.
Dưới cơn mưa xối xả, cây dù đen bung ra không đoái hoài tới Ngô Đồng đang di chuyển khó khăn. Cô bị đẩy mạnh, trượt chân ngã nhào xuống đất.
“Con bé không nhìn thấy, mấy người từ từ thôi.”
Ngô Hằng vươn tay đỡ cô lên, nhanh chóng ôm hờ cô vào trong nhà.
Mùi gỗ ẩm nồng nặc, cánh cửa lớn đóng kín, tiếng mưa trở nên nặng nề xa xăm.
Bị đẩy vào một căn phòng, Ngô Đồng nghe thấy mấy gã đàn ông đang bàn chuyện bên ngoài.
Cửa phòng đóng kín, âm thanh ngoài phòng nhỏ xuống.
Ngô Hằng đẩy cô ngồi xuống ghế, trước tiên anh ta cởi trói tay cô, rồi dùng một tay xé băng dính trên mặt cô. Do băng dính quá lâu nên ngay sau khi Ngô Hằng giật mạnh ra, mặt Ngô Đồng đã đỏ lên.
Đến gần cuối, không ít tóc bị dính chặt vào băng, Ngô Hằng chỉnh vài lần rồi mất kiên nhẫn giật mạnh ra.
Mặt cô bỏng rát đau đớn, may sao tóc đã búi lên, không bị giật đứt nhiều. Lồng ngực phập phồng, cuối cùng Ngô Đồng cũng hít thở dễ dàng hơn.
Ngô Hằng kéo ghế tới ngồi xuống bên cạnh.
“Ngô...” Anh ta sắp lên tiếng, chợt nghe thấy Ngô Đồng lạnh lùng nói:
“Về đầu thú đi.”
Ngô Hằng im lặng vài giây, lớn tiếng mắng chửi: “Em bị điên hả?”
Ngô Đồng vẫn vô cảm nhìn thẳng vào anh ta: “Ngô Hằng, hãy về đầu thú.”
Ngô Hằng nở nụ cười khó tin, giọng điệu đột nhiên trở nên lãnh đạm: “Em đúng là điên rồi.”
“Ra đầu thú đi.”
“Em đừng nằm mơ nữa Ngô Đồng!” Ngô Hằng đứng phắt dậy, chân ghế ma sát với mặt sàn, vang lên tiếng rít chói tai: “Em biết anh đã mạo hiểm cỡ nào để đưa em theo không? Bây giờ em lại bảo anh ra đầu thú?”
“Đúng vậy, em bảo anh ra đầu thú.”
Ngô Đồng gằn rõ từng từ, ngẩng đầu nhìn Ngô Hằng.
“Em biết nếu anh đầu thú, em sẽ không còn một xu nào không!” Ngô Hằng mắng: “Nhìn bộ đồ em đang mặc, nhìn trang sức trên cổ em thử, có thứ nào không dùng tiền của anh không! Thiếu anh, em cũng chẳng có chỗ ở luôn đấy!”
“Do anh đã chuyển hết tiền tiết kiệm của em.” Ngô Đồng lạnh tanh nói.
“Tiền tiết kiệm của em?” Ngô Hằng bật cười: “Năm xưa nếu anh không dẫn em trốn về nước, em còn mạng để dùng số tiền đó chắc? Em đã từng cảm ơn anh chưa?”
“Cảm ơn anh?” Ngô Đồng cũng cười đứt quãng: “Cảm ơn anh vì đã lái xe khi phê thuốc, làm mắt em ra nông nỗi thế này, hay cảm ơn anh vì suốt ngần ấy năm qua chưa từng xin lỗi em lấy một lần?”
“Em đừng lôi chuyện cũ ra nữa! Chẳng lẽ em không có lỗi? Không phải chính em đã hại bố mẹ mất mạng sao?”
“Ngô Hằng.” Giọng Ngô Đồng run rẩy đầy kiềm chế: “Anh là đồ táng tận lương tâm.”
“Anh táng tận lương tâm?” Ngô Hằng tức đến cười rộ: “Anh không có lương tâm mà lại dẫn em bỏ trốn chung? Anh không muốn để em chết một mình ở đó.”
“Em thà chết một mình ở đó còn hơn.”
“Nếu em muốn chết thì cứ chết một mình, tại sao nhất quyết phải kéo anh theo? Anh muốn sống, chưa từng vứt bỏ em! Ngô Đồng, rốt cuộc ai vô lương tâm hả?”
Anh ta dùng từ ngữ đầy ngay thẳng, thái độ hết sức nghiêm túc.
“Nhưng Ngô Hằng! Anh không nên dính tới ma túy! Anh có biết anh đã hại chết bao nhiêu người rồi không?”
Ngô Đồng đột ngột cao giọng, xé toạc lớp mặt nạ giả dối của Ngô Hằng. Cô run run người, lạnh lẽo nói tiếp: “Ngô Hằng! Anh biết rõ anh sẽ giết chết vô số người, anh biết rõ anh đã hại em gái mình, nhưng anh chưa bao giờ thấy hối hận hay ăn năn sao?”
“Ăn năn? Ăn năn gì chứ?” Ngô Hằng vô thức lùi về sau, nhưng lời nói vẫn gay gắt: “Anh ép họ dùng ma túy chắc? Anh ép họ mua chắc?”
“Nhưng anh sẽ hại chết họ, hại cả người thân của họ!” Ngô Đồng đứng bật dậy, lao thẳng vào Ngô Hằng, nhưng cô chưa kịp chạm trúng anh ta, anh ta đã tránh sang một bên.
Cô ngã nhào xuống đất, gần như không thể cử động.
Ngô Hằng nhìn cô nằm sấp dưới sàn, ngực anh ta phập phồng dữ dội. Khi định tháo cà vạt, anh ta mới nhận ra mình không hề đeo cà vạt.
Sau đó Ngô Hằng cúi xuống, nắm chặt cánh tay Ngô Đồng, cố kéo cô đứng lên. Ngay giây đầu tiên sau khi đứng dậy, Ngô Đồng giơ tay tát mạnh vào mặt Ngô Hằng.
“Em điên rồi!”
Ngô Hằng nổi cơn tam bành, đẩy mạnh Ngô Đồng xuống chiếc giường bên cạnh.
Giường không lót đệm, mỗi khớp xương trên cơ thể Ngô Đồng đều đau đớn tột cùng. Cô run lẩy bẩy chống tay đỡ lấy thân mình, nhìn Ngô Hằng:
“Ngô Hằng, anh không hề hối lỗi dù chỉ một ngày sao? Về đôi mắt của em, anh không thấy cắn rứt gì sao?”
Ngô Hằng cảm giác cả người mình như bị thiêu đốt. Bị chuyện cũ từ nhiều năm trước giằng xé, dù anh ta nghĩ chúng đã qua rất lâu rồi.
“Chẳng lẽ anh cố ý khiến em bị mù? Anh cũng là nạn nhân của vụ tai nạn xe đấy thôi? Sau khi rời khỏi Canada, anh luôn nuôi em, chăm sóc em mà? Tình nết em khó chịu, chẳng phải anh vẫn luôn chịu đựng em sao? Em không nên biết ơn anh ư?”
Ba năm trước, biến cố ập đến quá nhanh, thật ra Ngô Đồng chưa từng phơi bày bao hận thù giữa cô và Ngô Hằng thế này. Sau đó, cô trải qua nhiều lần phẫu thuật, mắc bệnh tâm lý, hễ nhắc đến đôi mắt thì sẽ nổi giận. Ngô Hằng nói cô có vấn đề về tinh thần, không muốn nhiều lời nữa.
Họ sống trong những năm tháng mơ màng, cứ chấp nhận hết cho qua chuyện, anh ta giữ im lặng, cô tự dằn vặt mình.
Nhưng giờ đây, cô chỉ muốn hỏi Ngô Hằng, anh ta thật sự nghĩ mình không sai sao?
Giọng cô trở nên bình tĩnh, mang theo vẻ lạnh lùng thấm vào tận xương tủy, từng câu từng từ rõ ràng:
“Ngô Hằng, đôi mắt của em bị mù vì anh đã lái xe khi chơi ma túy, vốn dĩ em cũng được chia tiền của bố mẹ, không phải anh nuôi em. Anh chưa bao giờ chịu đựng tính cách của em, từ đầu đến cuối Ôn Nguyệt luôn chăm sóc em. Anh sai người bắt cóc em, cố tạo ra cảnh anh bị đe dọa, dựng lên bộ mặt yếu thế giả tạo, nhưng anh không hề xin lỗi em. Ba năm trước, anh thề với em mình sẽ tuyệt đối không dính vào ma túy nữa, nhưng hiện tại thì sao? Anh đã thất hứa. Ngô Hằng, anh vẫn nghĩ mình không sai gì hả?”
Khắp phòng tối tăm không một ánh đèn, căn nhà gỗ hăng mùi ẩm mốc khó chịu trong trận mưa lớn.
Cô thẳng thừng nói hết mọi thù hận giữa họ, từng lần một, rõ ràng từng câu từng chữ. Cô dùng chính cơ thể mình làm tấm khiên, cắm mỗi một chiếc gai nhọn mà cô đã cất giấu nhiều năm vào người anh ta.
Song, anh ta trầm mặc quá lâu, quá đỗi lâu rồi.
Ngô Đồng biết cô sẽ không bao giờ nghe được đáp án cô mong đợi.
Trước đây, bây giờ và cả sau này, Ngô Hằng sẽ không để đạo đức trói buộc mình. Anh ta tự xóa bỏ mọi tội lỗi, trong tâm trí của bản thân, anh ta có hệ thống phán xét đạo đức riêng.
Thế nên, anh ta không nghĩ mình cần phải hối hận vì cô, anh ta không nghĩ tất cả mọi việc mình làm là mất nhân tính. Trong mắt anh ta, cô là người tùy hứng, kiêu ngạo, gặp vấn đề về tinh thần.
Bầu không khí yên tĩnh kéo dài, khiến các câu hỏi của cô trở nên xa vời. Ngô Hằng lên tiếng lần nữa, thậm chí còn điềm tĩnh hơn cô:
“Dù sai đến đâu, anh cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ bỏ rơi em. Em là người thân, là em gái anh, anh chưa bao giờ muốn vứt bỏ em. Nhưng em chỉ xem anh như kẻ thù.”
Ngô Hằng không muốn phí lời với cô nữa, anh ta quay người, bỏ lại một câu:
“Nửa đêm hôm nay thuyền sẽ xuất phát, hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
Dứt lời, Ngô Hằng rời khỏi phòng.
Cánh cửa đóng sầm, phát ra tiếng vang chói tai.
Trong phòng không còn âm thanh, không còn ánh sáng, không còn bất kỳ tiếng động nào.
Ngô Đồng lặng lẽ ngồi, không nhúc nhích.
Lúc mắt mới không tốt, cô thường xuyên bật khóc.
Bây giờ muốn khóc, cô lại chẳng thể rơi nổi một giọt nước mắt nào nữa.
Cũng có thể, Ngô Hằng không xứng để cô phải rơi lệ.
Ngô Đồng lặng người nhìn ra cửa sổ tối om, cô nghĩ nhất định cửa sổ đã bị đóng kín, nếu không, sao trong phòng lại ngột ngạt thế này.
Hô hấp trở nên nặng nề khó nhọc.
Cả máu lẫn nhịp tim cũng không ngoại lệ.
Cô nhớ Trương Sậu, cô nhớ Bắc Sơn trong mùa mưa liên miên.
Cô nhớ mình trốn sau áo mưa của anh, cầm điện thoại của anh để nghe radio. Cô nhớ anh và cô đến tháp trắng chụp ảnh.
Anh nói đến Vân Nam sẽ không có tương lai xán lạn, nhưng anh muốn dẫn cô tới Vân Nam.
Anh nói thời tiết ở đấy đẹp lắm.
Khi ở bên anh, cô thấy tự do.
Anh sẽ không buông tay vì bị cô tổn thương, anh sẽ luôn quay về.
Cô nhớ Trương Sậu.
Trong thời khắc này, cô chắc chắn mình đang nhớ Trương Sậu.
Cả đời này cô không có cơ hội nhìn rõ gương mặt anh, nhưng cô tin chắc nếu còn kiếp sau, cô vẫn sẽ nhận ra anh ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
...
Ngô Đồng yên lặng ngồi trên chiếc giường cứng, cho đến tận nửa đêm.
Bên ngoài truyền tới tiếng người nói chuyện lẫn tiếng bước chân.
Ben bước vào, định dán băng dính lên miệng Ngô Đồng, cô khẽ nói: “Đau.”
Ben nhìn Ngô Hằng.
Ngô Hằng thấy tóc cô rối bù, cánh tay hằn vết bầm lớn, hai bên má vừa bị quấn băng vẫn còn sưng đỏ.
Anh ta bước tới, cảnh cáo: “Ngô Đồng, em muốn làm gì?”
Ngô Đồng ngẩng đầu, lạnh lùng đáp: “Em nói em đau.”
Ngô Hằng nhìn xoáy vào cô một lát: “Người tiếp ứng là dân miền Bắc Myanmar. Anh chỉ trả tiền lên thuyền thôi. Bọn họ làm việc này như treo đầu bên thắt lưng. Hiểu ý anh chứ?”
“Hiểu.” Thậm chí Ngô Đồng còn cười khẩy: “Nếu em gây rối, em sẽ chết không tử tế.”
Đương nhiên Ngô Đồng hiểu rõ đám đó là hạng người gì.
Cô đã nghe Ôn Nguyệt nói về thông tin của Trương Sậu, cô biết lũ buôn ma túy sẽ đối xử với kẻ phản bội thế nào.
Điều đáng sợ nhất không phải bạn sẽ chết, mà là chúng sẽ khiến bạn sống không bằng chết.
Ngô Hằng bổ sung: “Để anh nói kỹ hơn, anh biết em muốn chết, nhưng em tuyệt đối không muốn chết trong tay đám người đó đâu.”
Ngô Đồng đáp: “Em biết.”
Ben cất băng dính.
Nửa đêm, cơn mưa bên ngoài vẫn chưa ngớt.
Chiếc xe màu đen âm thầm biến mất trong làn mưa khuya, lao thẳng đến bến tàu.
Khoảng hai tiếng sau, họ dừng xe.
Một mình Vương Chí Hoa xuống xe, nhưng không thấy người tiếp ứng nào ở bến tàu.
Ngô Hằng mở cửa kính, Vương Chí Hoa thì thầm bên tai anh ta: “Có lẽ do hôm nay sóng gió mạnh quá nên họ đến trễ.”
Ngô Hằng gật đầu, bảo gã lên xe trước.
Cơn mưa lớn liên tục đập vào cửa kính xe, tia chớp thỉnh thoảng xẹt qua, khiến cả khoang xe sáng rực.
Ba người ngồi trong xe, ai nấy cũng nôn nóng chờ đợi. Còn Ngô Đồng, cô chỉ kề trán vào tấm kính lạnh lẽo, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thình lình, một tia sáng lóe lên trước mắt cô, đấy không phải ánh sáng của sấm chớp.
Ngay sau đó, Vương Chí Hoa nhỏ giọng nói: “Họ đến rồi.”
Người tới chỉ bật đèn pin lên một lần, đó là ám hiệu họ đã thỏa thuận trước.
Ben lập tức xuống xe, hắn và Vương Chí Hoa lấy vali ở sau xe ra.
Ngô Đồng bị bắt ngồi yên trong xe, Ngô Hằng ra ngoài, giao tiếp đơn giản với người đến.
Vương Chí Hoa biết tiếng Myanmar nên làm phiên dịch. Người đến nói tối nay sóng gió lớn quá, suýt nữa lật thuyền, yêu cầu thêm tiền.
Ngô Hằng không hài lòng, họ đã đến trễ, khiến anh ta gặp nhiều nguy cơ bị bắt hơn, vậy mà giờ còn dám lý do lý trấu đòi thêm tiền.
Ngô Đồng ngồi trong xe hồi lâu, Ben mới về mở cửa: “Đi thôi.”
Cô vừa đặt chân xuống, trận mưa lạnh lẽo của đêm thu đã hắt ào ào vào người cô.
Cô không khỏi hít sâu một hơi, không khí se lạnh ẩm ướt tràn vào cơ thể, mang đến cảm giác khoan khoái lạ kỳ.
Cách đó không xa, Ngô Hằng đang bàn chuyện với Vương Chí Hoa bằng tiếng Quảng Đông, giọng anh ta bình tĩnh, nhưng lời nói lại chửi rủa đám người miền Bắc Myanmar.
Ben nắm lấy cánh tay Ngô Đồng, dẫn cô về phía bến tàu.
Ngô Đồng sải bước vững vàng điềm tĩnh.
Nhóm người tụ tập, dân miền Bắc Myanmar mở lời, Vương Chí Hoa dịch lại:
“Lát nữa đến gần thuyền thì đừng nói gì, cứ lặng lẽ lên thuyền.”
Ai cũng căng thẳng, sau đó chậm rãi tiến về phía bến tàu.
Một đoạn đường không dài không ngắn. Ánh đèn ở bến tàu sáng trưng, họ không thể di chuyển trên đường chính, chỉ đành men theo một lối đi nhỏ hẹp bên cạnh.
Trận mưa tầm tã trở thành lớp ngụy trang hoàn hảo, nuốt chửng hết toàn bộ âm thanh.
Trên đường, không ai lên tiếng.
Qua một đoạn, tên miền Bắc Myanmar dừng bước.
Gã ta bật đèn pin một lần, tay lái thuyền tới đón ngay, con thuyền âm thầm đến gần bến tàu.
Lướt trên mặt nước không thể tránh khỏi tạo ra âm thanh.
Đột nhiên, từ sau lưng họ truyền đến một giọng nói.
“Có ai bên kia hả?” Ngay sau đó, một luồng sáng chói lóa của đèn pin chiếu tới gần chỗ họ.
Tất cả đứng yên tại chỗ, con thuyền cũng tức khắc tắt động cơ.
Bến tàu chìm trong thinh lặng, mặt nước im lìm không một tiếng động.
Ánh đèn pin quét qua bến tàu vài vòng, nhưng người đó không thấy dấu vết của bất kỳ ai.
“Không sao, tiếp tục thôi.” Tên miền Bắc Myanmar nói.
“Đi.” Vương Chí Hoa phiên dịch.
Nhóm người tiến về phía trước, nhưng Ngô Đồng chỉ đứng sững người tại chỗ.
Dẫu Trương Sậu không tổ chức sinh nhật, cô vẫn muốn tặng anh một món quà.
Câu chuyện trong giấc mộng của anh không có kết thúc, vậy cô sẽ tặng anh một dấu chấm hết trọn vẹn.
Có thể Ngô Hằng sẽ lẩn trốn, nhưng cô sẽ không để anh ta thành công.
Trong đêm mưa đen kịt, một tia chớp lóe sáng.
Cô dốc sức chạy ngược về, dáng hình cô tựa một cánh bướm trắng chao lượn giữa trời khuya, tiếng kêu vang vọng khắp nơi, như dồn hết sức bình sinh của một kiếp người:
“Cứu tôi với!”
“Cứu tôi với!”
“Cứu tôi với!”
Nàng bướm ấy không bay xa được.
Nhưng khi cô ngã xuống, trong mắt không vương một nét buồn bã nào. Cô tin âm thanh đấy đã lan ra xa.
“Cảnh sát Trương, đây là món quà sinh nhật em tặng anh.”
“Anh thích không?”
“Em biết, anh luôn nói thích mà.”
“Anh thích em.”
Cảm ơn anh, Trương Sậu.
Đừng quên em.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");