(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau đêm ấy, Ngô Đồng quay về điệu bộ như thường ngày.
Trời ngày càng lạnh.
Vụ án của Ngô Hằng rất phức tạp, liên đới đến nhiều bên. Để đảm bảo phán quyết công bằng hơn, vụ án này đã được chuyển cho Tổ điều tra đặc biệt của Sở trên tỉnh để giải quyết.
Khi làm thủ tục bàn giao, Lý Thành đặc biệt nhấn mạnh cần phải cẩn thận đề phòng Ngô Hằng chạy trốn, cố gắng đừng phê duyệt bảo lãnh tại ngoại để chờ xét xử. Người bên trên nói sẽ trung thực, nghiêm túc thực hiện theo quy trình.
Ngày giỗ của Phương Dũng rơi vào cuối tháng Mười.
Lúc rời khỏi nhà Ngô Đồng, Trương Sậu đã báo cô biết về kế hoạch của mình.
Ngô Đồng nói cô muốn đến xem.
Người sẵn sàng hy sinh mạng sống vì người khác trông như thế nào, cô muốn “xem”.
Nghĩa trang nằm ở ngoại ô thành phố Nam, là một nghĩa trang công cộng. Hôm ấy trời âm u, Trương Sậu nói trên bia mộ của Phương Dũng không để ảnh.
Trình Tuyết và Phương Đồng Đồng đã đến nghĩa trang trước họ. Phương Đồng Đồng cầm bó hoa giả mua ở cổng nghĩa trang đứng một bên, còn Trình Tuyết dùng khăn ướt lau sạch bụi trên bia mộ.
Một chuỗi hoa giả dài được gắn lên rìa trên của bia mộ, Trình Tuyết lấy băng dính ra dán vào mấy chỗ để cố định.
Nghĩa trang không cho phép đốt lửa riêng, lúc mới tới, họ đã đốt một ít tiền giấy cho Phương Dũng trong khu vực được phép đốt lửa ở gần cổng.
Không phải dịp lễ Tết nên nghĩa trang vắng vẻ.
Từ xa, Trình Tuyết đã thấy Trương Sậu và Ngô Đồng bước tới.
Phương Đồng Đồng nhìn Ngô Đồng rồi nhìn sang Trương Sậu.
Cô bé trốn sau lưng Trình Tuyết, không chịu chào hỏi.
Trình Tuyết hơi ngại ngùng kéo tay Phương Đồng Đồng, nhưng cũng không ép cô bé phải chào.
Trương Sậu đặt bó hoa trên tay xuống trước bia mộ.
Bầu trời u ám, không ai lên tiếng.
Nghĩa trang tĩnh mịch, ngay cả mấy lời xã giao cũng trở nên chói tai.
“Dạo này... anh còn ngất xỉu không?” Trình Tuyết hỏi.
“Không.” Trương Sậu ngồi xổm xuống chỉnh lại bó hoa.
Trên bia mộ của Phương Dũng, chỗ để ảnh trống không.
Người như họ, kể cả khi qua đời rồi cũng phải âm thầm biến mất.
Trương Sậu đứng dậy, cúi đầu nhìn Trình Tuyết.
“Gần đây em thế nào?”
“Vẫn ổn ạ.” Trình Tuyết nhìn Ngô Đồng đứng sau lưng Trương Sậu, nở nụ cười ngượng ngùng: “Anh không cần phải gửi tiền cho em nữa. Suy cho cùng, anh cũng không có nghĩa vụ này.”
“Là anh nợ Phương Dũng.” Trương Sậu nói.
Trình Tuyết vẫn nhìn Ngô Đồng.
Lần đầu tiên cô ấy gặp người phụ nữ kia, cô cười tươi đứng sau một người đàn ông khác.
Bây giờ, cô đã đến bên Trương Sậu.
Trương Sậu chưa bao giờ dẫn ai tới đây.
Nơi này chỉ có Trình Tuyết và Trương Sậu.
Song, đây cũng là mộ của Phương Dũng.
Trong lòng Trình Tuyết dâng lên nỗi nghẹn ngào không thốt nên lời.
Mắt cô ấy đỏ ửng, Trương Sậu xin lỗi lần nữa.
“Không phải lỗi của anh.” Trình Tuyết nói: “Năm xưa các anh bị bắt, ai sống sót được là tốt lắm rồi. Anh và Phương Dũng là người tốt, không ai có lỗi với ai. Huống hồ... anh còn cứu em.”
Trương Sậu không tiếp lời.
Trình Tuyết cũng nhanh chóng ngừng khóc, không nên diễn kịch bi thương, nước mắt quá nhiều chỉ khiến người ta lúng túng. Gió lạnh thổi từng cơn, Ngô Đồng vẫn không lên tiếng.
Ngày giỗ hằng năm thường đơn giản như vậy, thi thoảng Trình Tuyết sẽ hỏi thăm Trương Sậu nhiều hơn, nhưng năm nay, cô ấy cảm thấy dường như mình đã mất quyền quan tâm.
Sau một hồi im lặng, Trình Tuyết nói: “Về thôi.”
Trương Sậu nắm tay Ngô Đồng, theo sau Trình Tuyết và Phương Đồng Đồng.
Khi họ đến cổng, một nhân viên phòng bảo vệ nhận ra Trương Sậu, bèn thò đầu qua cửa sổ nói: “Anh Trương, cần gia hạn phí quản lý cho mộ của Phương Dũng đấy.”
Người liên lạc đăng ký cho mộ Phương Dũng luôn là Trương Sậu, nhằm bảo vệ Trình Tuyết và Phương Đồng Đồng ở mức tối đa.
Bảo Ngô Đồng và Trình Tuyết đợi mình một lát, Trương Sậu vào phòng bảo vệ.
Bàn tay Trương Sậu biến mất, Ngô Đồng ôm cánh tay đứng tại chỗ.
Xung quanh yên ắng có phần ngượng ngập, Phương Đồng Đồng ngồi xuống đất nghịch cỏ.
Trình Tuyết lẳng lặng nhìn nơi xa xăm không người, đột nhiên nghe thấy Ngô Đồng chủ động nói: “Hình như trời sắp mưa.”
Trình Tuyết quay đầu lại, giơ tay ra chờ một lát.
“Mưa phùn rồi.” Cô ấy nhìn Ngô Đồng: “Có muốn vào phòng bảo vệ trú không?”
Ngô Đồng cười: “Thôi.”
Bầu không khí tiếp tục yên tĩnh, bầu trời xám xịt như đang đè xuống đầu mỗi người.
Trình Tuyết nhìn phòng bảo vệ, qua cửa kính, cô ấy thấy Trương Sậu đang cúi đầu viết chữ trên bàn.
Cô ấy dời mắt sang Ngô Đồng.
Từ đầu đến cuối, Ngô Đồng không hề nhìn về phía Trương Sậu.
Cuối cùng không nén nổi tò mò, Trình Tuyết bèn cố tỏ ra thoải mái hỏi: “Cô và Trương Sậu ở bên nhau lâu chưa?”
“Cũng khá lâu, mấy ngày rồi.” Ngô Đồng cười nhẹ.
Trình Tuyết hơi khó thở: “Hai người hẹn hò với tiền đề sẽ kết hôn đúng không?”
“Sao cô lại nói vậy?” Cô nhướn hàng lông mày đẹp lên, có vẻ ngạc nhiên.
Trình Tuyết hít sâu một hơi: “Tôi nói thật, cô đừng giận nhé. Trông cô không giống người nghiêm túc, cô như vậy sẽ làm tổn thương Trương Sậu.”
“Tôi là người thế nào?” Ngô Đồng cười.
“Cô không hiểu Trương Sậu.”
“Vậy Trương Sậu là người thế nào?”
Trình Tuyết nhìn Ngô Đồng, cảm giác suốt cả quá trình cô cứ thờ ơ, nhưng khi cô cười, lại toát lên vẻ xa cách đặc biệt.
“Cô không biết anh ấy đã trải qua những chuyện gì trong quá khứ.” Trình Tuyết đáp.
“Tốt nghiệp đại học xong, anh ấy đến nằm vùng ở miền Bắc Myanmar, năm thứ tám bị phát hiện, bị bắt và tra tấn. Phương Dũng hy sinh để cứu anh ấy, từ đó anh ấy làm việc ở thành phố Nam.” Ngô Đồng nói rõ ràng.
Trình Tuyết cười khẩy: “Cô thật sự không hiểu anh ấy.”
Khi ra ngoài, Trương Sậu chỉ thấy mỗi Ngô Đồng.
Ngô Đồng nói mẹ con họ bận việc nên bắt taxi về trước rồi.
Ngô Đồng hỏi anh bãi đỗ xe ở đâu, Trương Sậu nắm lấy cánh tay cô.
“Em không vui à?”
Ngô Đồng cười: “Anh nên hỏi thẳng ban nãy bọn em có cãi nhau không mới đúng.”
Trương Sậu nhìn cô.
Ngô Đồng cười chẳng bận tâm: “Không cãi nhau, về thôi.”
Cô không để ý đến phương hướng, cứ bước về phía trước.
Trương Sậu vòng tay qua vai cô, xoay cô lại gần một vòng.
Xe khởi động, Ngô Đồng dựa vào cửa kính.
Cần gạt mưa hoạt động đều đặn, đèn đỏ sáng lên, Trương Sậu dừng xe.
Ngô Đồng nhìn anh.
Tất cả đều mông lung, bóng dáng anh mờ nhòe như một ụ cát mất hết hình dạng, chỉ còn mỗi giọng nói là rõ ràng.
“Sao thế?” Anh hỏi.
Ngô Đồng nhướn mày, mỉm cười: “Nhìn anh thôi không được à?”
Trương Sậu khẽ cười, đèn đỏ chuyển xanh, anh quay đầu đạp chân ga.
Trình Tuyết kể, Trương Sậu là trẻ mồ côi.
Sau khi anh ra đời, bố mẹ anh gửi anh cho bà nội dưới quê.
Anh ba tuổi, bố mẹ bị bọn buôn ma túy sát hại.
Chẳng mấy chốc, bà nội cũng đau buồn nhắm mắt xuôi tay.
Anh chưa bao giờ biết bố mẹ được chôn cất ở đâu, sau khi anh mất hết người thân, một trại trẻ mồ côi ở thành phố Nam đã nhận nuôi anh.
Người nào đến chọn trẻ cũng tránh xa Trương Sậu, ánh mắt anh không hề mang vẻ ngây thơ đáng yêu của trẻ con, mà giống một con sói cô độc đẫm máu và nước mắt.
Anh học hành chăm chỉ, thi vào học viện cảnh sát. Sau khi anh tốt nghiệp, sếp cũ của bố anh gặp anh. Ông ấy bảo, ông ấy có lỗi với Trương Sậu, có lỗi với bố mẹ anh.
Trương Sậu nói: “Cháu muốn đi nằm vùng.”
Một chuyến kéo dài suốt tám năm, anh không hề chùn bước.
Trình Tuyết nói: “Cô biết không? Trương Sậu là một tay bắn tỉa.”
Lũ buôn ma túy biết việc này, đã cắt đứt hết gân tay của anh.
Dù sau này phẫu thuật nối lại, anh cũng không còn khả năng bắn súng nữa.
Anh có thể nhìn thấy, nhưng không thể ngắm chính xác.
Ba năm trở về thành phố Nam, anh biến thành một Trương Sậu chết lặng.
Trình Tuyết nhớ về bức ảnh kia, Trương Sậu dính đầy máu trên mặt nhưng vẫn tươi cười, còn bây giờ gặp anh ở thành phố Nam, cô ấy chỉ thấy một người đàn ông trầm tính.
Ngô Đồng vẫn đang nhìn Trương Sậu.
Cô nghĩ, có lẽ từ rất lâu trước đây, số phận của họ đã bắt đầu giao nhau.
Suốt ba năm ở thành phố Nam, anh chai lì giữa vô số vấn đề nhỏ nhặt của cảnh sát. Trong mơ, anh thấy Ngô Hằng trốn chạy vì buôn bán ma túy.
Do đó, anh mới quyết định tiếp cận cô.
Ngô Đồng nói: “Nếu cô không yên tâm về tôi, cô có thể tự nhắc nhở Trương Sậu.”
Cô cười, Trình Tuyết không ngờ cô lại dám ăn nói thẳng thừng như vậy.
“Anh trai cô là kẻ buôn ma túy! Cô dùng tiền kiếm từ việc buôn ma túy, bố mẹ Trương Sậu chết dưới tay bọn buôn ma túy! Rốt cuộc cô có hiểu không hả?”
“Hay bây giờ cô giết tôi? Tôi không đánh trả đâu.”
“Trương Sậu gặp cô là chuyện xui xẻo nhất của anh ấy!”
Trình Tuyết tức giận, dẫn Phương Đồng Đồng rời khỏi ngay sau đó.
Xe dừng trước cửa nhà Ngô Đồng.
Trương Sậu đưa Ngô Đồng vào trong.
Đang ngồi cởi giày ở cửa, Ngô Đồng nghe thấy giọng Trương Sậu truyền xuống từ trên đỉnh đầu:
“Lương hằng tháng của anh là bảy nghìn ba trăm tệ, trừ hai nghìn rưỡi tiền thuê nhà và chi phí sinh hoạt, anh sẽ gửi cho Trình Tuyết một khoản cố định là bốn nghìn rưỡi. Đã làm vậy được ba năm rồi. Số tiền trợ cấp một trăm nghìn tệ anh nhận vào năm mới quay về, anh cũng đã đưa hết cho Trình Tuyết.”
Ngô Đồng dựa vào tường, anh đứng gần cửa, chắn hết ánh sáng. Bóng tối phủ xuống, bao trùm cô hoàn toàn.
Nói xong, Trương Sậu im lặng chờ đợi cô đáp lời.
Anh đã nhịn bao lâu rồi?
Ngô Đồng dựa vào tường, cười đến mức run run hai vai.
“Em không cần mấy nghìn tệ đó của anh, anh muốn cho ai thì cho, không cần phải báo cáo với em.”
Trương Sậu không nói gì, nhưng cũng không rời khỏi.
Ngô Đồng để chân trần, đứng dậy.
Cô kiễng chân, vươn tay khoác vai Trương Sậu. Anh ôm lấy lưng cô ngay.
Ngô Đồng nghiêng đầu, khi cô cười, hương thơm nhẹ nhàng vấn vít quanh mũi Trương Sậu.
Trương Sậu muốn hôn cô, nhưng cô tránh đi.
“Trương Sậu, bao giờ đón sinh nhật của anh?”
Trương Sậu thoáng khựng lại: “Anh không đón sinh nhật.”
“Em hỏi anh bao giờ?”
Trương Sậu đáp: “Vũ thủy.”
“Vũ thủy? Tiết Vũ thủy*?”
*Vũ thủy: Một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Tiết Vũ thủy thường diễn ra vào khoảng ngày 18, 19 tháng 2 dương lịch.
“Ừm.”
“Anh tên Trương Sậu…”
“Hôm ấy bỗng dưng đổ một cơn mưa lớn.”
“Hóa ra là mưa rào to, tình cờ phết.” Ngô Đồng kéo dài giọng: “Em muốn tặng anh một món quà sinh nhật.”
“Quà gì?”
“Anh không đón sinh nhật, hỏi chi?”
Trương Sậu nín thinh, Ngô Đồng cười đắc ý.
“Anh nói chiều nay anh còn phải đến đồn cảnh sát để làm thủ tục công việc.”
Trương Sậu: “Ừm, trước đó bị đình chỉ công tác, ngày mai đi làm bình thường rồi.”
Ngô Đồng rụt tay về.
“Đi đi.” Cô nói.
Cô rời khỏi dứt khoát, không hề lưu luyến.
Trương Sậu không nói gì, cũng không cất bước.
Ngô Đồng định lên tiếng, anh bỗng áp sát người tới.
Nóng rực, rắn rỏi, thân thể cô yêu thích nhất.
Anh cúi người xuống thấp, chạm môi vào cô khiến cô ngửa đầu ra sau.
Phần oxy ít ỏi trong lồng ngực bị dồn nén đến gần cạn hết, anh không buông ra để lấy hơi, còn cô phát ra từng tiếng dễ nghe.
Môi lưỡi được âu yếm như không còn là môi lưỡi của mình nữa, anh đặt tay ra sau gáy cô, không cho phép cô trốn tránh.
Từ trước đến nay, anh chưa từng là loại thú nuôi ngoan ngoãn.
Ban nãy cô hời hợt nói không quan tâm đến mấy nghìn tệ của anh, ban nãy cô nói anh đi dễ dàng như thế.
Đôi bên gần kề, nhịp thở của cả hai hãy còn gấp gáp.
Không người nào nhắc đến mấy lời vừa rồi của cô, nhưng ai cũng thầm hiểu rõ.
Khi Trương Sậu nói chuyện, dường như chỉ còn mỗi hơi thở phả ra. Anh nhìn cô: “Anh đi đây, có chuyện gì em phải gọi cho anh đấy.”
Ngô Đồng hít thở không ổn định, đôi mắt ướt át thấp thoáng nét cười: “Em thì có chuyện gì được chứ.”
Trương Sậu định nói thêm, nhưng bàn tay đặt trên vai Ngô Đồng chỉ siết nhẹ, cuối cùng anh vẫn dằn xuống.
“Có chuyện gì nhớ gọi cho anh.” Anh chỉ dặn lần nữa.
Ngô Đồng đẩy vai anh: “Cảnh sát Trương đi thong thả, không tiễn.”
Anh nhẹ nhàng khép cửa phòng khách.
Trong nhà không bật đèn, Ngô Đồng châm một điếu thuốc của Trương Sậu, ôm đầu gối ngồi trên ghế.
Cô ngồi trong bóng tối lâu thật lâu.
Trình Tuyết nói không sai, Trương Sậu gặp cô quả là xui xẻo cho anh.
Tàn thuốc rơi trên mu bàn chân, Ngô Đồng không cử động.
...
Trương Sậu tới đồn cảnh sát, cấp trên tiếp tục phê bình anh về việc đánh người lần trước, rồi dặn dò anh trong thời gian này đừng ra ngoài làm việc, chỉ hỗ trợ công việc ở đồn thôi.
Có vẻ Lý Thành vẫn chưa nộp đơn xin thuyên chuyển của anh, cấp trên vẫn chưa biết.
Trương Sậu về bàn làm việc của mình, thấy chất đống kha khá tài liệu mới. Anh ngồi xuống dọn dẹp.
Lý Thành bước qua xem, tựa eo vào mép bàn.
“Vết thương hồi phục tốt chứ?”
“Ổn rồi.”
“Cậu còn muốn chuyển không?”
Trương Sậu đáp: “Có.”
Lý Thành thở dài: “Thôi, tuỳ cậu.”
“Vụ Daniel sao rồi?” Trương Sậu trầm giọng hỏi.
Lý Thành nhún vai: “Không thuộc quyền quản lý của chúng ta.”
Trương Sậu không nói gì, anh có một linh cảm không lành, nhưng mọi việc đã vượt khỏi tầm kiểm soát của họ.
“Đừng lo, chắc chắn cấp trên sẽ xử lý ổn thỏa.” Lý Thành vỗ vai Trương Sậu rồi ra khỏi văn phòng.
Trương Sậu không rõ vì sao bỗng nhiên anh muốn gọi cho Ngô Đồng.
Nhưng anh mới chỉ rời đi hai tiếng.
Ngoài trời bắt đầu mưa không ngừng, từ cuối tháng Bảy đến giờ, gần ba tháng rồi.
Chưa bao giờ diễn ra tình trạng thế này, đôi khi Trương Sậu nghi ngờ, có lẽ nơi đây không phải thế giới thực, bằng không tại sao mưa lại kéo dài đầy kỳ lạ như vậy?
Dọn dẹp bàn làm việc xong, Trương Sậu đứng dậy chuẩn bị ra về.
Vừa bước khỏi cửa văn phòng, anh thấy Lý Thành chạy như điên tới.
Lý Thành chưa kịp lên tiếng, trái tim Trương Sậu đã ngừng đập trong khoảnh khắc này.
Anh ấy thở hổn hển, hạ thấp giọng nói bên tai Trương Sậu:
“Chiều nay Ngô Hằng đột nhiên được phê duyệt bảo lãnh, bây giờ không thể liên lạc với anh ta nữa!”
Trương Sậu nghĩ, đáng lẽ chiều nay anh phải gọi cuộc điện thoại ấy.
Vì khi anh lao như bay trở về nhà Ngô Đồng, bên trong không một bóng người.
Trương Sậu gọi cho cô.
Tiếng chuông điện thoại nho nhỏ vang lên ở góc phòng khách, bắt đầu tự động phát thông báo có cuộc gọi đến:
“Trương Sậu, Trương Sậu, Trương Sậu...”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");