Ngô Đồng Dưới Mưa Rào - Xuân Dữ Diên

Chương 27: Vùng núi hoang vắng ắt sẽ bừng lên ánh đèn




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngô Đồng không hiểu Trương Sậu đang nói gì, chẳng lẽ mỗi ngày cô chưa cười đủ nhiều sao?

Ngày nào cô cũng cười mà.

“Chán rồi, không chơi nữa.” Ngô Đồng quệt máu lên tay Trương Sậu, quay người cất bước vào trong trước.

Trương Sậu giơ tay lên, trên trán xước một vết nhỏ do cành cây vắt ngang quẹt qua. Anh lau vết máu, sau đó cũng vào nhà.

Ngô Đồng rửa tay, lấy máy ảnh, Trương Sậu đến nhà vệ sinh xử lý vết thương. Vết xước không sâu, máu đã ngừng chảy. Anh sát trùng rồi dán một miếng băng y tế, sau đó ra phòng khách.

“Anh gãy chân có lái xe được không?” Ngô Đồng cầm máy ảnh đứng trong phòng khách.

“Gãy chân trái, không ảnh hưởng đến lái xe.”

“Cũng không ảnh hưởng đến chuyện lên giường.” Cô cười.

Trương Sậu khẽ cười.

Xe chạy về hướng hồ Tuyền Thủy, nơi Ngô Đồng muốn tới chụp ảnh.

Lúc họ vừa rời khỏi nhà, trời còn chưa mưa, nhưng một lát sau, mưa bắt đầu lớn dần.

Trên mặt đất phủ kín lá ngô đồng vàng, chiếc xe lướt qua như bay, vài chiếc lá cuộn lên theo bánh xe ẩm ướt.

Băng qua khu nội thành náo nhiệt, chẳng mấy chốc xe đã đến đường cao tốc.

Không lâu sau Ngô Đồng đã ngủ thiếp đi.

Trương Sậu bật hệ thống sưởi, tắt radio. Anh biết cô thường mất ngủ vào ban đêm, lúc thì trở mình liên tục, khi thì ra ngoài ngồi một hồi lâu.

Từ ban đầu anh đã biết.

Trương Sậu lái xe chậm, chặng đường vốn chỉ kéo dài hai ba tiếng, nhưng anh mất gần bốn tiếng mới đến nơi.

Xe đậu ở bãi đỗ xe của khu tham quan, Trương Sậu vẫn mở động cơ.

Ngô Đồng thức giấc, thấy xe đã dừng.

“Đến rồi à?”

Trương Sậu chạm vào má cô: “Ừm, em muốn vào khu tham quan không?”

Ngô Đồng lắc đầu: “Khu tham quan chẳng chụp được gì.”

“Lần trước em với Paul đã chụp ảnh trong đó.”

Ngô Đồng quay đầu nhìn anh, khó lòng đoán được trong lời nói của Trương Sậu có phần ghen tuông nào không, vì cô không thể thấy vẻ mặt của anh, còn giọng anh hết sức bình thản.

Cô cười ranh mãnh: “Vì em nhận ra anh ở cổng khu tham quan đấy. Em nghĩ nhanh thế mà cảnh sát Trương đã tìm được bạn gái rồi, em phải tới phá chuyện tốt của anh thôi.”

Trương Sậu im lặng.

“Phía Nam chưa được khai thác, cảnh sắc còn khá nguyên sơ.” Trương Sậu hỏi: “Em muốn qua đó chụp ảnh không?”

Ngô Đồng gật đầu.

Trương Sậu đạp chân ga, Ngô Đồng mở hé cửa kính.

Bên ngoài chỉ còn mưa lất phất, cũng xem như trời đẹp.

Trương Sậu lái xe rời khỏi khu tham quan, chạy dọc theo hồ, tiến về phía Nam. Càng đến gần phía Nam, người và xe càng thưa thớt, chỉ còn một con đường hẹp lát xi măng uốn quanh bờ hồ.

Bây giờ vừa hết kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, khách du lịch càng ít hơn.

Khi họ tới phía Nam hồ nước, dọc đường không một bóng người.

Khu vực này chưa được phát triển, ngoại trừ con đường nhỏ, tất cả vẫn giữ nguyên nét hoang sơ. Cánh rừng rậm rạp trải dài từ bờ hồ ra xa tít tắp, không thấy điểm dừng.

Cô mở cửa xe, cỏ dại gần như chiếm hơn nửa mặt đường.

Ngô Đồng xuống xe.

Làn gió lạnh thổi qua cánh tay để trần của cô, cô bỗng rùng mình.

Trương Sậu hỏi cô muốn mặc áo khoác không, nhưng cô đã chăm chú quan sát cảnh vật xung quanh.

Thật ra, Ngô Đồng không thấy rõ nên lúc nào cô cũng phải ngắm rất lâu.

Một mặt, cô dựa vào lời người khác miêu tả, cộng thêm những đường nét mơ hồ trong mắt mình để phân biệt phong cảnh; mặt khác, cô dùng trí tưởng tượng và kinh nghiệm của mình.

Ngô Hằng nói đúng, cô không còn là một nhiếp ảnh gia thực thụ nữa.

Ngay cả cảnh vật còn không nhìn rõ, sao cô có thể làm nhiếp ảnh gia được?

Nhưng mỗi khi cầm máy ảnh, giả vờ mình vẫn còn nhìn thấy, vẫn còn chụp ảnh được, đấy là khoảnh khắc bình yên nhất của cô.

Cô giơ máy ảnh lên như thể đang giơ một tấm khiên phản kháng hiện thực.

Vờ như mọi biến cố vẫn chưa xảy ra, bố mẹ vẫn còn ở bên cô, Ngô Hằng vẫn là người thân của cô, mắt cô vẫn khỏe mạnh.

Ngô Đồng không hề lên tiếng, chỉ đặt máy ảnh trước mắt. Hành động này quá đỗi quen thuộc với cô, cô đã thực hiện biết bao nhiêu lần.

Vài sợi tóc rối trên trán cô bay lên theo làn gió thổi, rồi dính vào gò má cô theo từng hạt mưa phùn.

“Không cần dù đâu anh.” Ngô Đồng rời khỏi cây dù Trương Sậu đang giơ: “Hôm nay mưa không to lắm.”

Trương Sậu gấp dù cất trong xe.

Khi anh quay đầu nhìn, Ngô Đồng đã đi rất xa.

Con đê dài dằng dặc, làn mưa mờ mịt khiến phía cuối đường hóa thành vùng sương mù dày đặc, không thể phân biệt phương hướng. Ánh mặt trời yếu ớt xuyên qua từng đám mây trĩu nặng, để lại một vệt sáng lạnh lẽo thẳng tắp.

Ánh sáng chiếu rọi lên cô, nhưng gò má cô chỉ chìm trong bóng tối.

Sau làn mưa mông lung, gió đã ngừng thổi. Tia nắng hắt xuống người cô, cô lặng lẽ giơ máy ảnh lên.

Vạn vật như ngưng đọng, như một khoảnh khắc vĩnh cửu, cũng như một bức ảnh cũ kỹ, chỉ có thể hồi tưởng nhưng chẳng thể tái hiện.

Tựa như cô sắp tan biến.

Trương Sậu đứng yên hồi lâu. Sau đó, anh lấy điện thoại ra, chụp Ngô Đồng một tấm hình.

Nghe thấy tiếng động, cô quay đầu nhìn anh.

Ánh sáng phủ kín gương mặt cô, cô nở nụ cười với anh.

Trương Sậu hiểu, suốt kiếp này anh sẽ không bao giờ quên nổi dung mạo đấy.

Nụ cười tinh ranh, nhẹ nhàng, sinh động, đôi mắt hẹp dài dịu dàng chớp chớp, từng cánh bướm đen bay ra từ trong ấy. Hạt mưa rơi vào, khiến ánh mắt cô như hóa thành mặt hồ gợn sóng, lóe lên tia sáng rực rỡ.

“Anh chụp đẹp không đó?”

Đôi môi căng mọng khẽ mấp máy, cô nở một nụ cười khiến người ta si mê.

Trương Sậu như nín thở hồi lâu.

Anh đến gần cô.

“Đẹp.” Anh đáp.

Anh đã nói điều này hàng trăm, hàng nghìn lần.

“Lạnh không em?” Anh hỏi.

“Hơi hơi.”

“Trong xe có áo khoác của em, để anh về lấy.”

“Em muốn mặc áo của anh.”

Trương Sậu chuẩn bị cởi áo khoác của mình ra, nhưng Ngô Đồng giữ tay anh lại.

“Chúng ta mặc chung nhé.” Cô nói rồi quay người tiếp tục chụp ảnh.

Trương Sậu mở áo khoác ra, ôm lấy cô từ đằng sau.

Cô nép gọn trong lòng anh, lồng ngực anh áp sát lưng cô.

Trương Sậu biết, nếu ban đầu không phải vì giấc mơ, có lẽ anh đã đắm chìm nhanh hơn nhiều.

Ngô Đồng lập tức tập trung vào việc chụp ảnh, cô không nói thêm gì, thỉnh thoảng di chuyển để thay đổi góc chụp.

Trương Sậu lẳng lặng đứng sau cô, nhấc chân theo từng bước đi của cô, dời mắt theo từng cảnh sắc mà ống kính cô hướng tới.

Mưa phùn ngắt quãng, gió thổi trên mặt hồ xám xịt, gợn sóng lan ra xa, chừng như đến tận chân trời.

Tiếng chụp ảnh thận trọng của Ngô Đồng vang lên bên tai Trương Sậu, trong một khoảnh khắc nào đấy, anh cảm thấy cô vẫn là Ngô Đồng có thể ngắm nhìn thế giới xung quanh.

Cô có thể đứng bên bờ hồ, chụp được vô vàn tác phẩm tuyệt vời.

Nhưng anh biết, nếu cô vẫn còn nhìn thấy, cô sẽ không cần anh đồng hành.

Gió thổi vào trái tim anh, hóa nơi ấy thành tảng băng rồi âm thầm rơi xuống đất.

Cơn mưa ngớt dần, Ngô Đồng chụp liên tục hơn hai tiếng. Rốt cuộc, cô cũng bỏ máy ảnh xuống.

Đã đến đầu giờ chiều, cả hai quay về xe.

Trương Sậu dọn ra bữa trưa mà Ôn Nguyệt đã chuẩn bị. Không phải ổ bánh mì nhàu nát anh thường nhét vào túi, mà là các miếng sandwich được sắp xếp cẩn thận trong hộp cơm.

Ngô Đồng ăn không nhiều, Trương Sậu giải quyết nốt phần còn dư của cô theo thói quen.

Ăn xong, Ngô Đồng nói muốn xem bức ảnh trong điện thoại của Trương Sậu.

Anh bèn mở điện thoại tìm ảnh.

Thật ra Ngô Đồng không thể nhìn rõ gì cả, chỉ thấy một mảng mờ nhòe, nhưng cô có cảm giác màu sắc khá tối.

“Khi anh chụp em, chắc bị ngược sáng đúng không?”

Trương Sậu đáp: “Chắc vậy.”

“Anh có lấy nét em không?”

Trương Sậu hỏi: “Lấy nét thế nào?”

Ngô Đồng bỗng cười rộ.

“Anh tự nhìn xem có thấy rõ mặt em không?”

Trương Sậu phóng to bức ảnh: “Hơi tối, nhưng anh thấy rõ mà.”

Ngô Đồng cười to hơn.

Giọng anh nghiêm túc lắm, đàng hoàng lắm, không hề có ý trêu chọc cô, nên càng khiến cô buồn cười hơn.

Cô lấy máy ảnh ra, híp mắt cảm nhận hướng ánh sáng, lúc này cô nhìn sang phía Trương Sậu, chính là hướng đối diện với ánh sáng.

Ngón tay cô nhanh nhẹn mở máy ảnh, ước lượng khoảng cách giữa họ, sau đó điều chỉnh vài thông số đơn giản rồi đưa máy cho Trương Sậu.

“Chụp giúp em một tấm nhé.” Cô nói.

Trương Sậu cầm máy ảnh.

Cửa kính trong xe mở ra hết để thoáng khí, giờ bầu trời đã sáng hơn ban nãy, ánh nắng dìu dịu chiếu qua Trương Sậu, hắt lên gò má Ngô Đồng.

Anh giơ máy ảnh, thấy gương mặt cô trở nên rõ nét hơn.

Nụ cười trên mặt Ngô Đồng biến mất.

Bấy giờ trong ống kính, vẻ mặt cô tĩnh lặng, trầm lắng, có phần thư thả.

Trương Sậu vô thức thấy lo lắng.

“Không cười à em?” Anh hỏi.

Ngô Đồng không trả lời. Cô kiên quyết giữ nguyên thái độ này.

Trương Sậu bấm nút chụp.

“Rõ không?” Ngô Đồng hỏi.

Trương Sậu mở máy xem mỗi tấm ảnh đó.

“Rõ.” Anh đáp.

Ngô Đồng nở nụ cười, Trương Sậu trả máy ảnh cho cô.

Ngô Đồng hài lòng cầm máy ảnh: “Đã nhiều năm rồi em không chụp hình bản thân. Tấm trong điện thoại anh xem như em tặng anh, còn bức này em tặng cho chính mình.”

“Ý em là gì?”

Ngô Đồng đặt máy ảnh lên đùi, cầm chai nước suối mà Trương Sậu vừa mở giúp cô, ngửa đầu uống một ngụm.

“Em định dùng tấm hình này làm di ảnh.”

Quả nhiên, cô là kiểu người độc ác, vô tình, lạnh lùng như vậy đấy.

Cô nói lời ấy nhẹ bẫng, điềm nhiên như không.

Làn gió thổi qua khoang xe, cũng xuyên qua lồng ngực trống rỗng của Trương Sậu.

Cô có quan tâm đến anh không? Anh nghĩ là không.

Cánh tay gồng cứng bên người, giọng anh vẫn từ tốn: “Em không cần phải nói như thế.”

Ngô Đồng mân mê máy ảnh của mình, thờ ơ hỏi: “Nói thế nào cơ?”

“Mấy lời như vậy.” Trương Sậu nhìn Ngô Đồng.

“Mấy lời như vậy là lời sao?” Ngô Đồng cười nhạt, ngón tay chỉnh thông số máy ảnh, phát ra tiếng “cạch cạch”, đập tan câu nói của anh thành vô vàn mảnh vụn.

Cô thật sự không bận tâm.

Trương Sậu nhìn thẳng vào cô, giọng trầm lắng: “Anh sẽ không để em phải chịu...”

“Anh mới quen em một ngày?” Ngô Đồng ngắt lời anh.

Ánh mắt cô nhìn anh vẫn vương nét cười, nhưng giọng nói đã trở nên lạnh lẽo.

“Ngay từ ngày đầu tiên gặp em, chẳng phải anh đã biết em là người mù, biết em muốn chết rồi sao? Trước kia anh chưa từng bảo em đừng nói mấy lời như thế, giờ đây chỉ vì em ngủ với anh, nên anh muốn cố gắng thay đổi em?”

Cô lại trở thành người phụ nữ sắc bén cay nghiệt.

Bao chiếc gai nhọn dựng lên đâm hết vào người cô, không thiếu mất một chiếc nào.

“Trương Sậu, vậy chán lắm. Em đã bao giờ ép anh thay đổi gì chưa?”

Lồng ngực Trương Sậu lặng lẽ phập phồng.

“Em biết anh không có ý đó mà.”

“Em không biết anh có ý gì cả.”

Cuộc trò chuyện rơi vào bế tắc.

Gió lùa qua buồng lái, nhưng dường như không khí đã ngừng lưu thông.

Cả hai không lên tiếng nữa.

Sắc mặt Ngô Đồng trở nên lãnh đạm, cô muốn xuống xe.

Nhưng cô vừa chạm vào tay nắm cửa, Trương Sậu đã nắm chặt tay kia của cô.

Ngô Đồng không quay đầu, chỉ nhìn thẳng ra ngoài cửa.

Tựa như giọng cô đã trở về bình thường, thậm chí còn mang theo nét cười:

“Trương Sậu, anh đừng coi trọng bản thân mình quá.”

Trương Sậu bảo: “Anh biết.”

Rồi trong xe chìm vào yên tĩnh. Nụ cười trên mặt Ngô Đồng đông cứng, rồi dần dần tan vỡ.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng hề nói một lời nào.

Một lát sau, cô rút tay ra khỏi tay Trương Sậu, bước xuống xe.

Ngô Đồng dựa lưng vào thân xe, lấy thuốc lá ra nhưng phát hiện mình không mang theo bật lửa.

Nhưng cô không muốn quay vào xe.

Mặt trời bị mây che khuất, gió lạnh ùa tới lần nữa.

Cô xoay tròn điếu thuốc mảnh giữa đầu ngón tay, nước đọng trên thân xe thấm vào lưng cô, truyền đến cảm giác lạnh buốt thấu xương.

Trương Sậu cũng xuống xe, vòng qua từ phía bên kia.

“Em vào xe đi, để anh ở ngoài.”

Ngô Đồng vẫn đứng yên.

Trương Sậu nhìn cô một lát, mở áo khoác, ôm cô vào lòng.

Cô vươn tay đẩy anh ra, nhưng anh vẫn giữ chặt.

Cô dốc hết sức, anh vẫn không lay chuyển.

Giống hệt lần trên máy bay, chỉ cần anh không buông tay, cô sẽ không thể thoát khỏi anh.

“Tùy anh thôi.” Cô nói.

Cánh tay Trương Sậu càng siết chặt hơn.

Từ phía hồ gió thổi qua tai, cả hai không hề cử động.

Qua một hồi lâu, Trương Sậu mới lên tiếng: “Sắp tới anh sẽ thuyên chuyển đến Vân Nam.”

Ngô Đồng cười khẩy: “Chúc mừng anh, cảnh sát Trương. Được thăng chức rồi.”

“Không phải thăng chức, ở đó chẳng có tương lai gì đâu.”

“Vậy anh muốn em bồi thường vì đã liên lụy anh, khiến anh gặp xui xẻo à?” Cô nhướn mày nhìn anh, nở nụ cười chế giễu: “Anh muốn bao nhiêu tiền? Đừng trách em không nhắc trước, Ngô Hằng sắp vào tù rồi, tài sản của em sẽ bị tịch thu hết đấy.”

“Anh không cần tiền của em.”

“Vậy anh cần gì?” Cô giả vờ suy nghĩ rồi thở dài: “Anh mê cơ thể em, muốn lên giường với em?” Cô cười đến mức khắp người run run: “Thế chúc mừng anh nhé, đạt được điều mình mong muốn rồi.”

“Ngô Đồng.” Anh gọi tên cô.

Nụ cười của Ngô Đồng tắt hẳn, vẻ lạnh lùng hiện rõ.

Giọng cô không lớn, như một sợi dây câu mảnh nhỏ nhưng không thể phớt lờ, quấn chặt cổ Trương Sậu.

“Em chưa nói cho anh biết, thật ra em ghét người khác gọi em là Ngô Đồng lắm đấy. Một kẻ mù lòa mà tên Ngô Đồng*, anh biết chuyện này mỉa mai cỡ nào không.”

*Người ta thường nói: “Thân là cây ngô đồng thì phượng hoàng mới đậu lại”. Tương truyền đàn của Bá Nha cũng được làm từ cây ngô đồng.

Nhưng Trương Sậu nhớ, trong bao cơn mộng mị của mình, cô thích anh gọi cô là Ngô Đồng. Ấy là cái tên thuần túy nhất, thân mật nhất, riêng tư nhất của cô. Cô muốn nghe Trương Sậu gọi cô như thế.

Ngô Đồng không nhiều lời với anh nữa.

“Buông em ra, Trương Sậu.”

Giữa tiếng gió lạnh rít gào, lời cô nói vỡ tan thành nhiều vụn nhỏ.

Nhưng anh vẫn kề sát cô, đến mức cô có thể cảm nhận được hơi người ấm áp của anh qua mỗi lần anh thở ra, đến mức cô có thể nghe rõ từng từ anh nói.

Anh nói: “Thời tiết ở Vân Nam rất đẹp, trời trong xanh quanh năm. Em đến đó...”

Cô buông lời châm chọc đầy sắc bén: “Anh nghĩ em là đứa nhà quê chưa đi đâu bao giờ à?”

Trương Sậu thoáng lặng thinh, chậm rãi trả lời: “Ôn Nguyệt kể sau khi em về nước, nơi xa nhất em từng đến là lần tới thành phố Ngô với anh.”

Thi thoảng Ngô Đồng muốn cầm một con dao, đâm từng nhát vào tim Trương Sậu. Như thời điểm trên máy bay, cô không cần đôi cánh bảo vệ của anh, cô không cần anh hiện diện.

Cô muốn tổn thương anh, cô muốn anh ghét cô.

Cô oán hận tất cả mọi người, cũng mong tất cả mọi người căm thù cô.

Thế gian này tàn nhẫn với cô biết bao.

Khiến người cô chằng chịt thương tích.

Song, anh chỉ nói: “Thời tiết ở Vân Nam rất đẹp, trời trong xanh quanh năm.”

Gió thổi như lưỡi dao sắc lạnh cứa qua mặt cô, nhưng cơ thể cô rất đỗi ấm áp.

Anh vẫn ôm cô chặt đến nhường nào, chiếc áo khoác rộng lớn bao bọc khắp người cô.

Ngô Đồng cảm thấy không thể thở nổi, không còn sức lực để nhấc “con dao” sắc bén của mình lên nữa.

Trời bắt đầu mưa lất phất, anh che chở cô giữa người anh và chiếc xe.

Giống hệt một tấm khiên vững chãi.

Sau khi từ Canada về, cô chưa bao giờ rời khỏi thành phố Nam. Ngô Hằng không buồn bận tâm đến an nguy của cô, chỉ muốn cô mãi mãi ở yên tại đây.

Ôn Nguyệt không thể gánh nổi trách nhiệm đưa cô ra ngoài, chăm sóc cô ở nhà đã là chuyện tốt nhất nằm trong khả năng của chị.

Còn bao người đàn ông thoáng qua đời cô, không một ai thoát khỏi những chiếc gai nhọn của cô, họ đã bỏ chạy hết.

Chỉ duy nhất một người, trái tim anh hằn sẹo do chính tay cô đâm, bàn tay cô từng ướt đẫm máu anh.

Và anh chưa bao giờ từ bỏ.

Nhiều năm trước, cô tự do đi lại khắp nơi.

Nhưng rồi, cô bị số phận, bị chính mình xiềng xích ở chốn này, âm thầm mục rữa, chờ đợi dấu chấm hết cho một kiếp người.

Thế nhưng anh nói, thời tiết ở Vân Nam đẹp lắm.

Thế nhưng anh nói, anh muốn dẫn cô rời khỏi đây.

Gió thổi vù vù bên tai, Ngô Đồng ngẩng đầu nhìn Trương Sậu.

Thật ra, cô chưa bao giờ nhìn rõ gương mặt Trương Sậu dù chỉ một lần. Cõi đời cô như một vùng núi rừng hoang tàn, sương mù vây giăng khắp nơi, chỉ mỗi đêm tối ngự trị, còn ban ngày không chốn dung thân.

Cô bị giam hãm ở đấy ngần ấy năm, không tài nào cất bước nổi.

Ngô Đồng từng có một người bạn trai người Hồng Kông, người đó thích hát bài “Tùy tôi cất bước” của Trần Dịch Tấn nhất.

Bấy giờ cô đang ở trên đỉnh cao, chỉ thản nhiên nhận xét về bài hát: “Cuộc đời em đã là "Tùy tôi cất bước" rồi.”

Về sau, tai nạn như trận sạt lở, chôn vùi cô hoàn toàn.

Hóa con đường đời của cô thành một vùng đất mịt mùng nuốt chửng mọi ánh sáng, khiến cô lạc lối mất hết phương hướng.

Song, vào giờ khắc này, dường như gương mặt Trương Sậu không còn nhạt nhòa trong mắt cô nữa. Theo dòng hồi ức xa xăm, hai câu hát lãng đãng chợt nổi lên:

“Không sao đâu, núi rừng hoang vắng ắt sẽ bừng lên ánh đèn dẫn lối.”

“Thế gian hiện hữu bao nhiêu miền đất hứa rực rỡ, cứ mặc sức đặt chân đến nhé.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.