(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngay từ khi câu chuyện bắt đầu, cô đã là con mồi của anh.
Để nói những lời như vậy vào lần đầu tiên xuất hiện, rốt cuộc anh đã hiểu cô sâu sắc đến mức nào đây?
Anh tin cô sẽ theo anh, vì anh hiểu rõ con người cô.
Nhưng Ngô Đồng chắc chắn cô chưa bao giờ gặp người đàn ông này.
Dù ban đầu anh tiếp cận cô vì muốn nắm thóp điểm yếu của Ngô Hằng, điều ấy vẫn không thể giải thích được nội dung anh đã viết trong cuốn sổ của mình.
Không ai biết mật khẩu của két sắt, cô chưa từng nói với bất kỳ người nào.
Sau khi Trình Tuyết và Phương Đồng Đồng quay lại, Ngô Đồng bảo cô sẽ đưa Trương Sậu về nhà.
Cô nói tên và địa chỉ của Trương Sậu, vừa đầy đủ vừa chính xác.
Trình Tuyết biết linh cảm của cô ấy không sai. Họ quen nhau. Cô ấy cố gắng từ chối, nhưng không có lý gì để từ chối, cô ấy chỉ đứng tần ngần ở đó.
“Cô cần tiền bắt taxi về không?” Ngô Đồng ngồi trên ghế phụ lái hỏi: “Paul, gọi xe cho họ.”
Trình Tuyết lùi về sau một bước: “Tôi không cần tiền của các người.”
Ngô Đồng không nhìn cô ấy nữa: “Vậy đi thôi.”
Paul khởi động xe, lái tới địa chỉ Ngô Đồng cho.
Suốt dọc đường, Ngô Đồng không hề lên tiếng.
Cô thường như vậy, Paul mới ở bên cô được vài ngày nhưng đã hiểu rõ gần hết phong cách hành xử của cô. Khi cô trầm mặc, việc cố tình pha trò chọc cười cô chỉ khiến cô chế nhạo càng gay gắt hơn thôi.
Do đó, giữ im lặng lúc này là lựa chọn tốt nhất.
Xe chạy một mạch suốt hơn hai tiếng, đích đến là một khu dân cư cũ kỹ. Paul dừng xe, hỏi Mandy tiếp theo nên làm gì.
Ngô Đồng mở cửa xe: “Tìm hai người hỗ trợ đưa anh ấy lên nhà.”
...
Căn hộ của Trương Sậu không khác gì lần trước cô đến.
Thoang thoảng một mùi ẩm mốc, mùi đặc trưng của một căn hộ cũ kỹ vào ngày mưa ẩm ướt.
Trong phòng ngủ của anh chỉ để một giường một tủ quần áo, cánh cửa tủ mở ra, một nửa trống không, ở góc chỉ xếp vài bộ đồ gọn gàng.
Ngô Đồng mở cửa sổ phòng ngủ, từng hạt mưa li ti hắt vào mặt cô.
Cô tìm thấy thuốc lá anh để trên bệ cửa sổ, lấy một điếu châm lửa.
Hương vị nhàn nhạt thanh nhẹ lan tỏa trong miệng, khiến Ngô Đồng nhớ về những ngày ở Bắc Sơn.
Áo mưa ẩm ướt đậm mùi cao su. Bùn sình dính trên bắp chân, bàn tay anh nắm lấy cổ chân cô mang đến cảm giác ấm áp khô ráo.
Trong mơ, cô không tài nào mở mắt ra nổi, mưa xối xả, nước liên tục rơi xuống từ hàng mi cô. Cô cứ ôm chặt anh, thiếp đi hết lần này tới lần khác trên yên sau chiếc mô tô của anh.
Thỉnh thoảng radio phát tin về hiện tượng El Nino, thỉnh thoảng giải thích hiệu ứng xuyên hầm lượng tử, thỉnh thoảng mở vài bài hát cô chưa bao giờ nghe.
Tháp trắng đổ sập từ ngọn núi cao sừng sững ở Bắc Sơn, khung cảnh lần đầu họ gặp gỡ như được tái diễn muôn vàn lần. Chìm trong mộng mị, cô chưa từng thấy rõ gương mặt anh, nhưng nhìn từ xa cô vẫn có thể nhanh chóng nhận ra dáng hình anh.
Xuyên suốt hành trình “tìm cái chết”, cô đã thật sự sống một lần. Sau khi rời xa Trương Sậu, cô đã trải qua vô số cuộc cãi vã với Ngô Hằng.
Cô cảnh cáo anh ta đừng phạm sai lầm nữa, nhưng anh ta mắng cô chưa bao giờ thật sự tin tưởng anh ta.
Vì vậy, cô không can thiệp vào bất kỳ chuyện gì liên quan đến Ngô Hằng nữa, trao cho anh ta thứ “niềm tin” mà anh ta muốn.
Nhắm mắt làm ngơ, cô quay về cuộc sống thực tế tê liệt chai lì.
Mãi đến thời khắc này.
Tàn thuốc rơi xuống bệ cửa sổ, áo trước ngực Ngô Đồng đã thấm ướt nước mưa hơn phân nửa.
Cô vươn tay đóng cửa sổ, về phòng khách.
Trương Sậu được “đặt” trên chiếc sofa không rộng lắm, trước khi rời khỏi, Paul nói anh thở đều, có lẽ thật sự không sao.
Ngô Đồng ngồi xuống chiếc ghế đối diện sofa, lặng lẽ nhìn Trương Sậu.
Cô chưa bao giờ là người có đạo đức, cô đã bảo Paul đọc nội dung cuốn sổ cho cô nghe, đầy đủ chi tiết tận ba lần.
Anh biết nhiều hơn bốn manh mối.
Điếu thuốc vừa rồi đã cháy hết, Ngô Đồng cảm thấy giữa ngón tay trống trải, nhưng cô không muốn quay về lấy thêm một điếu nữa.
Ngô Đồng đứng dậy, bước đến bên Trương Sậu.
Cô ngồi xuống phần rìa nhỏ hẹp của sofa, hơi nghiêng người rồi vươn tay.
Cô tách ngón cái và ngón trỏ ra, cố gắng kẹp lấy cổ anh.
Mạch đập của anh ấm áp, nhè nhẹ, đều đều.
Trương Sậu nắm cổ tay cô.
Ngô Đồng khẽ cười.
“Anh tỉnh rồi.” Cô nói.
Ngô Đồng rút tay về nhưng không đứng lên.
Trương Sậu nhìn quanh, chống tay xuống sofa, nâng nửa người dậy. Anh nhanh chóng nhớ ra mình vừa ngất xỉu bên bờ hồ.
Anh không thấy Trình Tuyết, cũng không thấy Phương Đồng Đồng. Nhưng khi anh định lên tiếng hỏi, lời nói ấy bỗng nhiên biến mất, không còn dấu vết.
Trong căn hộ không bật đèn, chỉ mỗi ánh sáng âm u nặng nề ở ngoài trời chiếu vào phía sau cô. Song, gương mặt cô không hề mờ nhạt, thậm chí cô không cần phải nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
Anh ngửi thấy mùi hương thuộc về anh trên người cô.
“Trương Sậu.” Đôi môi đỏ thắm của cô khẽ mở.
Trương Sậu nhìn cô.
“Lâu rồi không gặp.” Cô nói.
Cô vẫn nở nụ cười thoáng nhẹ khó nắm bắt ấy, như thể mọi khúc mắc giữa họ đã được cô xóa sạch, tan thành mây khói.
Cô không quan tâm.
Cô không quan tâm đến anh.
Trương Sậu nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng cảm giác như điều nào đấy đang âm thầm chìm xuống.
“Cô đưa tôi về à?” Rốt cuộc anh cũng mở lời: “Còn người đi cùng tôi...”
“Họ về rồi.” Ngô Đồng nghiêng người về phía trước, đôi bên càng gần nhau hơn: “Tôi có xe nên đưa anh về.”
Bên ngoài đột nhiên đổ mưa lớn hơn, nhưng trong căn hộ lại yên tĩnh lạ thường. Mưa rơi xuống tấm kính trong suốt, phát ra âm thanh “lộp độp” nặng nề rõ ràng.
Trương Sậu nhìn cô, gương mặt cô nhỏ nhắn, dường như còn chẳng bằng bàn tay anh.
Anh không rõ cớ sao mình lại nghĩ đến điều đấy.
“Tại sao?” Thật ra Trương Sậu biết mình không nên hỏi câu này.
“Vì tôi là một người phụ nữ xấu xa.” Giọng cô nhẹ nhàng mềm mại: “Thấy cảnh sát Trương có người mới, tôi nghĩ dù sao cũng phải tới phá chơi. Đáng tiếc, người ta lại nói người ta không phải bạn gái cũng chẳng phải vợ anh.”
Ngô Đồng cười rạng rỡ, cô nhìn vào mắt Trương Sậu, đè tay lên người anh để áp sát gần hơn.
Mũi họ gần như chạm vào nhau, hơi thở nóng hổi của cô phả thẳng vào má anh.
Trương Sậu như ngừng thở, cô ngày càng được nước lấn tới.
Từ trước đến nay, lúc nào cô cũng vậy: Tùy hứng, ngang bướng, cố chấp.
Lúc nào cô cũng thoải mái làm điều mình muốn.
“Trương Sậu.” Cô cất lời.
Ngước đôi mắt đen láy lên, cô hỏi:
“Thế anh đã bao giờ nhớ về tôi chưa?”
Đôi môi đỏ mọng căng đầy của cô hé mở, chẳng rõ vô tình hay cố ý, trong đôi mắt đen láy ấy như lấp lánh từng làn nước lăn tăn.
Cô luôn như vậy, cứ lẳng lặng chăm chú nhìn anh, cứ hỏi rằng: “Trương Sậu, tôi đẹp không? Trương Sậu, anh đã từng nhớ đến tôi chưa?”
Tựa như cô thật lòng yêu anh.
Song, Trương Sậu biết rõ.
Ánh mắt đắm đuối đấy của cô có thể dành cho bất kỳ ai, anh không nên tiếp tục dây dưa với cô.
Trương Sậu lặng người một lát, giơ tay đẩy nhẹ vai cô ra.
Cô vẫn ngồi ở rìa sofa, Trương Sậu đứng lên từ bên cạnh.
Anh luôn giữ khoảng cách với người khác.
Ngô Đồng nhắm mắt mỉm cười.
Ghế sofa trống không, cô bèn tựa lưng vào.
Vẫn thong dong dù bị từ chối, cô thật sự không bận tâm.
Trương Sậu thầm hít sâu một hơi, chuẩn bị lên tiếng, chợt nghe thấy cô từ từ cất lời:
“À đúng rồi, lúc anh ngất còn đánh rơi một thứ.”
Trương Sậu đứng sững tại chỗ, nhìn Ngô Đồng rút cuốn sổ tay của anh ra từ phía sau.
Anh vô thức đút tay vào túi áo, bên trong trống trơn.
Cơn mưa nặng hạt đập vào cửa sổ phòng khách, luồng khí lạnh ẩm ướt bao trùm Trương Sậu chỉ trong chớp nhoáng.
Ngô Đồng rút cuốn sổ ra, cười xảo quyệt: “Đây là sổ của cảnh sát Trương đúng chứ? Tôi có đạo đức lắm, chưa được người khác cho phép, tôi tuyệt đối không lén xem đồ riêng tư của họ đâu.”
Trương Sậu trầm tư một chốc rồi chậm rãi đáp: “Là của tôi.”
Ngô Đồng nhướn mày, giọng điệu hờ hững: “Lúc nào cảnh sát Trương cũng mang theo, chẳng hay bên trong viết gì thế?”
Trương Sậu không bước lên lấy lại cuốn sổ ngay, anh cẩn thận quan sát thái độ của Ngô Đồng, giọng nói vẫn ổn định:
“Chuyện công việc.”
“À...” Ngô Đồng lười biếng kéo dài giọng: “Cảnh sát Trương đúng là tận tụy với công việc nhỉ.”
Cô vừa nói vừa lật một trang ra.
Ngô Đồng cúi đầu, tỉ mỉ xem dòng chữ chi chít trên đó.
Cô ngẩng lên, giả vờ hờn trách: “Chữ của cảnh sát Trương khó đọc quá.”
Trương Sậu vẫn đứng yên, anh đáp: “Thói quen làm việc, không có thời gian nắn nót.”
Ngô Đồng cười nhẹ, nghiêng người, đưa cuốn sổ về phía Trương Sậu.
Từng dòng chữ dày đặc ập vào mắt anh, cô chỉ ngay dòng cuối cùng: “Hàng này viết gì thế?”
Chẳng rõ từ lúc nào căn phòng đã trở nên âm u, rõ ràng đang vào ban ngày, nhưng bên ngoài lại tối tựa chạng vạng.
Phải chăng trời sắp sập rồi? Hay giông bão sắp kéo đến?
Cửa sổ cũ vang ầm ầm trong gió, nhưng Ngô Đồng gần như có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh.
Trương Sậu chậm rãi trả lời: “Cục Công an thành phố Nam.”
Ngày ấy, cô đã tát anh ba lần, tay phải của cô đau gần nửa tháng.
Ngày ấy, anh đưa cô xuống máy bay, bên trong cánh tay phải của cô ướt đẫm máu anh.
Cô có hận Trương Sậu không?
Thật ra là không.
Nhưng giờ khắc này, cô cảm giác như máu lại tuôn ra từ vết thương của cô.
Cô chầm chậm rút cánh tay đang cầm sổ về.
Gió thổi khiến trang giấy kêu xèn xẹt, hàng cuối cùng trong sổ hiện rõ:
- Tên tiếng Trung: Ngô Đồng.
Tiếng cười của Ngô Đồng khẽ khàng vang lên, trong một khoảnh khắc, Trương Sậu cảm thấy dường như cô sắp tan biến.
Giữa phòng khách tối tăm, cô ngước mắt nhìn anh.
Chưa bao giờ anh chứng kiến cô mang biểu cảm thê lương ngần này, nụ cười của cô tựa như đang khóc.
Trương Sậu không thể thở nổi, nghe thấy cô hỏi:
“Trương Sậu, anh biết tôi bị mù từ lâu rồi đúng không?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");