Nghiệt Hỏa

Chương 4: Tần Mạc Phi




Nói thật, trong tích tắc đó, máu trong cơ thể của tôi sôi lên. Tôi nắm chặt lấy nửa chai bia, chỉ muốn đâm thẳng vào bụng thằng mập. Thậm chí tay của tôi còn hơi run run.

Nhưng mà tôi vẫn nhịn được. Tôi không thể vất bỏ tuổi xuân của mình vì loại người như thế này.

Trong lúc đó, tôi chợt nhớ tới một chuyện được người khác nhắc đến.

Vì vậy, tôi lặng lẽ ném chai bia xuống, cố tỏ ra bình tĩnh, cười một tiếng:

- Anh à! Muốn em nhận lỗi cũng chẳng sao, nhưng phải xem bạn trai em có đồng ý không. Anh ấy không cho thì em đâu dám.

Sắc mặt thằng béo đó sầm xuống, vừa cười lạnh vừa dí mặt sát vào mặt tôi:

- Em có biết anh là ai không? Mẹ nó...ai dám nói với anh chữ “không?

Khu Đông? Trần Khôi!

Lòng tôi như thắt lại.

Cái tên Trần Khôi chẳng khác nào sét đánh bên tai, rõ ràng là tên xấu. Cái tên khốn này thực sự là một kẻ độc ác.

Trước đó tôi mới chỉ được nghe tên mà chưa gặp, không ngờ hôm nay lại gặp phải gã.

Làm sao bây giờ?

Chẳng may tôi nhắc tới người mà họ biết thì khác nào tự mình tìm tới cái chết? Nhưng một khi đã leo lên lưng cọp thì phải cố tới cùng.

- Nói cho anh biết, bạn trai của em là ai?

Dường như gã nhận thấy nét mặt bối rối của tôi nên bớt lo lắng hơn.

- A A. Hóa ra là anh Khôi. Tha lỗi cho em có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn. Cũng không biết anh Khôi có quen Mạc Phi hay không? Thật ra anh ấy có nhắc tới anh rất nhiều lần ở trước mặt em. Anh ấy nói anh Khôi là người dũng cảm, không để ý tới tiểu tiết.

- Mạc Phi? Tần Mạc Phi?

- Không phải là gã chứ?

Thấy sự kinh ngạc trong mắt Trần Khôi, tôi đoán rằng gã e ngại Tần Mạc Phi.

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm. Cứ nghĩ mọi chuyện sẽ chấm dứt thì gã lại nhìn tôi cười lạnh lùng rồi nắm tay tôi kéo ra khỏi phòng, đẩy tới cánh cửa căn phòng Hoa Hồng ở bên cạnh rồi hỏi vọng vào trong.

- Ông chủ Tần! Nghe nói đây là người con gái của anh?

Âm thanh của Trần Khôi có gì đó lạnh lẽo. Trong nháy mắt cánh cửa mở ra, toàn bộ căn phòng Hoa Hồng trở nên yên tĩnh. Toàn bộ những người đang ngồi nói chuyện trong bàn đều cùng nhau quay lại rồi yên lặng hơi tách ra một chút.

Trên ghế salon có một người đàn ông mặc Âu phục, nhìn chưa đến ba mươi, nhìn khá cân đối, gương mặt sáng sủa. Con mắt bên dưới cặp lông mày rậm có gì đó lạnh lùng đang nhìn ra phía cửa.

Tôi đoán đó chính là Tần Mạc Phi trong truyền thuyết.

- Trần Khôi! Không ai dạy cậu vào phòng cần phải gõ cửa hay sao?

Gã cau mày đứng dậy. Từ vóc dáng khôi ngô của gã có một thứ gì đó khiến người ta cảm thấy áp lực.

Có thể nói đó là một áp lực khủng bố, đáng sợ. Nhưng tôi không biết lấy đâu ra can đảm để giãy khỏi tay của Trần Khôi, chạy đến vùi đầu vào ngực gã.

- Mạc Phi! Anh Khôi ngờ vực em...em nói với anh ấy là bạn gái của anh mà anh Khôi không tin.

Tôi túm chặt vạt áo của gã, ngửa đầu nhìn gã với ánh mắt cầu khẩn. Nếu gã đẩy tôi ra, nói không biết tôi thì cho dù không chết tôi cũng sẽ tàn phế. Cho nên tôi phải liều mạng.

Tần Mạc Phi nheo mắt nhìn ta một chút rồi đưa tay xoa tóc của ta sau đó lạnh lùng nhìn về phía Trần Khôi:

- Trần Khôi! Anh có ý gì khi... định động vào người con gái của tôi?

- Ha ha. Hiều nhầm. Chỉ là do hiểu nhầm. Nếu là người của ông chủ Tần, làm sao tôi dám động vào. Anh cứ từ từ nói chuyện, tôi đi trước.

Trần Khôi lặng đi một chút rồi cười cười định bỏ đi. Nhưng một người thanh niên cao gầy lại bước tới trước mặt gã.

- Đừng có vội. Vết tay trên mặt chị dâu là của ai?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.