Nghiệt Duyên: Cô Vợ Mù, Tổng Tài Ngược Thê

Chương 28




Chương 28 Mệt mỏi

Sau khi gửi xong dòng tin nhắn đó, Vân Du lập tức tắt điện thoại, cất vào dưới gối nằm.

"Du, là ai vậy? Còn nữa, chiếc điện thoại đó."

Đồng Tổ Tổ thắc mắc, nghệch mặt hỏi cô.

Vân Du không có chút e ngại hay đề phòng nào, từ tốn nhẫn nại mang toàn bộ những câu chuyện về Hàn Thương Sơ, bao gồm cả việc anh đã cho cô mượn điện thoại dùng tạm, kể lại tất cả với Đồng Tổ Tổ.

"Du. Theo mình thấy, có khi anh ta đã động lòng với cậu rồi đấy"

Sau khi nghe xong câu chuyện, Đồng Tổ Tổ không khỏi kinh ngạc, đưa đôi mắt đong đầy ý tứ nhìn Vân Du.

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

"Suốt ngày cậu chỉ biết nghĩ vớ vẩn. Hàn Thương Sơ là bạn thân bên cạnh Dương Đường Thanh, mình chỉ xem anh ấy là bạn. Tuyệt đối không có một chút tình cảm gì hơn."

Vân Du ngắt nhẹ vào má Đồng Tố Tố, mắng yêu.

Đồng Tổ Tổ cười ngốc, sau một hồi ở lại nói chuyện cùng cô, trông thấy cũng đã trễ, bèn vui vẻ mà rời đi. Còn luôn miệng dặn cô phải cố gắng ngủ nghỉ giữ gìn sức khỏe cho thật tốt. Vân Du không nói gì, nhưng cảm thấy bản thân cũng có một chút ấm áp, lập tức nhoẻn miệng cười, khẽ gật đầu thay cho lời đồng ý.

Sau khi Đồng Tổ Tổ rời khỏi, cô cũng mau chóng ngả người xuống, quên đi những mộng mị đời thường, chìm vào giấc ngủ say.

Năm ngày sau.

4 giờ chiều, biệt thự Triệu gia.

Trong một căn phòng xa hoa diễm lệ với tông màu nâu trầm làm chủ đạo, trên một chiếc giường màu xanh lam nhã nhặn được bao bọc bởi một bầu không khí ám muội đê mê kích tình, một đôi nam nữ đang trong mơ hồ, kịch liệt hăng hái mà quấn lấy nhau.

"Ưm... Minh...mạnh thêm... thêm chút nữa nào..."

Thanh âm một người phụ nữ khẽ phát ra từng tiếng đứt quãng, hơi thở mệt nhọc, hai bàn tay cuồn cuộn sức nắm đang bấu chặt lấy tấm lưng mạnh mẽ của người đàn ông nằm trên. Người phụ nữ với mái tóc màu xám khói được cắt ngang vai, gương mặt trang điểm với những đường nét tựa búp bê đang cắn răng hưởng thụ từng đợt ra vào như vũ bão ở bên thân dưới. Thỉnh thoảng, lại chạm mốc cực khoái, vang ra những âm thanh mê muội điếng người.

"Sao nào? Thích không?"

Triệu Gia Minh nhấp nhô từng nhịp ngày càng mạnh trên thân người phụ nữ, gương mặt giáo

hoạt khẽ giãn ra, đôi mắt nhắm lại, vừa hỏi, vừa không ngừng cười mỉm hưởng thụ, trong lời nói chứa chan bảy phần mật ngọt khiêu khích.

"Thích....thích lắm...Nhưng anh hôm nay hơi yếu so với mọi ngày."

Người phụ nữ khẽ vẽ một vài đường tròn lên vòm ngực Triệu Gia Minh, chậm rãi mím môi, ánh mắt lẳng lơ pha một chút xanh như ngọc biếc đong đưa, hớp lấy dáng vẻ đang rơi vào cơn hoan ái triền miên của cả hai thân người.

"Vậy sao? Vậy thì bây giờ... chúng ta..."

Dừng lại ở câu nói cuối, Triệu Gia Minh khẽ cúi đầu vào sát vành tai người phụ nữ, khóe miệng khẽ nhếch, thì thào nhả ra một thanh âm.

"Chúng ta...sẽ tận hưởng khoái lạc theo một cách khác"

Nói rồi, Triệu Gia Minh khẽ nhấc hai chân người phụ nữ đặt lên trên hai vai của hắn, bàn tay hư hỏng mang theo một chút kích tình, một tay vò vò lấy đầu nhụy hoa phía bên trên, một tay mơn trớn xoa xoa kích thích phần bên dưới.

"Của em...lại tăng size rồi này..."

Triệu Gia Minh vừa thành thật khơi gợi, bên dưới những ngón tay lại liên tục ra vào, du dương động chạm đến những vùng nhạy cảm, khiến người phụ nữ phải ưỡn người khổ sở vì cực khoái.

"A...Minh. Anh thật hư hỏng..."

Người phụ nữ nói, giọng điệu đứt quãng chìm vào sắc thái mê mẩn, dĩ nhiên không có lấy một chút hơi sức nào.

"Huyền Tâm. Em xem... cơ thể của em sắp chịu không nổi rồi này"

Triệu Gia Minh rút ra một ngón tay dính đầy dâm thủy, lại một lần nữa, toàn lực trêu chọc, ra vào bên dưới Tống Huyền Tâm. Người phụ nữ tên Tổng Huyền Tâm, càng lúc càng chịu không nổi, ra sức van xin Triệu Gia Minh hãy đi vào cơ thể mình. Suốt liền hai giờ đồng hồ, cả hai vẫn liên tục chìm vào cực khoái, rên rỉ không ngừng, chiếc gas giường xanh lam nhã nhặn cũng theo những đợt vận động nhàu nhĩ bên trên mà lệch tâm, vặn vẹo méo mó.

Một giờ sau, Triệu Gia Minh mang theo toàn bộ sức lực, phóng những chất đục trắng vào thân người Tống Huyền Tâm. Mệt mỏi gục người xuống, nhẹ nhàng thở phào ra một hơi.

Tống Huyền Tâm vã mồ hôi như tắm, mang theo tâm thái thỏa mãn, nghiêng người sang ôm lấy thân người cao ráo tuấn mỹ của Triệu Gia Minh. Những ngón tay dài thon đỏ khẽ vuốt ve lên gương mặt như tạc tượng của hắn, rất lâu sau, bờ môi căng mọng đỏ ửng mới phát ra một tiếng thì thầm.

"Minh... Chuyện anh hứa với người ta, thực hiện tới đâu rồi"

Triệu Gia Minh khẽ nhíu mày trong ba giây, rất nhanh chóng sau đó, gạt bỏ đi sắc thái không vui vẻ ấy, nghiêng người sang ngắt cằm người phụ nữ.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

"Nóng lòng tới như vậy sao cục cưng? Em cứ yên tâm, đợi khi anh ngồi lên được chiếc ghế chủ tịch đó, thay vị trí của con cáo già Dương Đường Thanh quản lý ba tập đoàn đồ sộ kia, thì chút bệ đỡ này, anh dĩ nhiên toàn lực mà giúp đỡ, đứng phía sau, một lòng một dạ, hậu thuẫn cho Tổng gia"

Tống Huyền Tâm nghe xong thì không khỏi cười mãn nguyện, nhưng trong ánh mắt màu xanh biếc, vẫn còn có chút không vui.

"Anh phải tăng cường tốc độ lên đi đó... Tổng thị vì anh, đã đợi rất lâu rồi"

Triệu Gia Minh khẽ cười một tiếng rõ to, không nói ra câu gì, vội vàng cúi xuống ngậm lấy cánh môi căng mọng của người phụ nữ, khẽ phát ra một thanh âm ma mị đến điện người.

"Phải...Ngay bây giờ, anh nên tăng cường tốc độ rồi. Tống Huyền Tâm, anh thật sự muốn em...Rất muốn em".

Vừa dứt lời, hai nhịp cơ thể lại lao vào nhau. Không lâu sau, khắp căn phòng lại một lần nữa vang lên những âm thanh hoan ái, rên rỉ kịch liệt.

Tối.

8 giờ. Biệt thự Dương thị.

Dương Đường Thanh vừa từ công ty trở về nhà, mệt mỏi ném chiếc áo vest đen lên ghế, thân người tuấn mỹ ngả phịch xuống chiếc giường màu xám tro. Liên tục rất nhiều ngày hôm nay, anh đã bận rộn với quá nhiều những công việc cứ liên tục đổ tới, hầu như hết mọi thời gian đầu chỉ có công việc và công việc. Những dự án lớn bất ngờ khởi sắc tìm đến liên tục, đà phát triển của công ty càng lúc càng như diều gặp gió, thịnh vượng không ngừng. Lợi nhuận càng nhiều dĩ nhiên phải đi đôi với áp lực càng cao, Dương Đường Thanh vì thế mà cũng trở nên lầm lì ít nói, cả ngày chỉ cắm cúi làm việc, sớm thì chiều tối, trễ thì đến tận khuya mới trở về nhà.

Nằm thư giãn tầm 5 phút, Dương Đường Thanh chậm rãi ngồi dậy, chọn lấy một bộ đồ ngủ, chuẩn bị bước vào phòng tắm.

*Reng... Reng....*

Tiếng chuông điện thoại đổ một hồi dài, cắt ngang hành động sắp sửa diễn ra của anh.

"Tắm cũng không yên!"

Dương Đường Thanh khó chịu phát ra một câu, khẽ nhíu đôi mày nghiêm nghị, quảng bộ đồ ngủ lên giường, thả người xuống nệm, cầm lấy chiếc điện thoại, nhìn vào dãy số đang hiện trên màn hình.

Là số của Tô Lưu Ly.

Sắc mặt Dương Đường Thanh khi ấy khẽ trùng lại, hiện rõ sự phân vân. Một vài tia sáng khó chịu bám lấy đôi mắt nâu trầm tĩnh. Vì chuyện càn quấy vô cớ lần trước của Tô Lưu Ly, khiến tâm tình Dương Đường Thanh hoàn toàn không tốt, nên đã không liên lạc với cô ta gần tận một tuần. Bất kể cô ta có gọi bao nhiêu cuộc đi chăng nữa. Mãi đến hôm nay, có lẽ trong lòng đã có một chút buông bỏ, nên Dương Đường Thanh, mới nghĩ thoáng hơn một chút mà nhận máy.

"Đã biết mình sai ở đâu chưa?"

Dương Đường Thanh nằm xuống giường, gác tay lên trán, hơi thở mệt nhọc pha thêm chút nặng nề. Về vấn đề với Tô Lưu Ly suốt thời gian này, có lẽ anh đã dành quá nhiều thời gian để suy tư quá lâu.

[Thanh, em còn chưa hỏi tội anh đâu đấy? Tại sao anh không nghe máy em trong liên tiếp gần một tuần như vậy? Còn chất vấn em sai ở đâu? Anh như thế là đang vô cớ bắt nạt em đó à?]

Vừa nhấc máy, Tô Lưu Ly đã không ngừng nghỉ mà nói thẳng một tràng, quăng vào màng nhĩ Dương Đường Thanh.

"Em vẫn không chấp nhận sự thật là mình đã sai sao? Vẫn còn kiểu nói năng càn gỡ như thế?"

Dương Đường Thanh nói, đôi mắt màu nâu trầm trong thoáng chốc bỗng đục lại, nhòe thành thứ ánh sáng mờ căm. Trái tim anh thoáng qua một tia thất vọng, cùng cực đến hụt hẫng.

[Tại sao em lại sai? Em có gì để sai? Người sai từ đầu tới cuối là anh đó anh hiểu chưa? Hay em nói trúng tim đen của anh rồi, suốt thời gian này, anh đã tằng tịu ăn nằm sớm hôm với con phế vật ngu dốt đó, ăn phải bùa mê thuốc lá của ả nên mới có thái độ như thế với em?]

Tô Lưu Ly nói lớn qua điện thoại, ngữ điệu không có lấy một chút sự kiêng dè nào, trực tiếp mang những gì mình nghĩ mình phỏng đoán, từng câu từng chữ một, xỉa xói Dương Đường Thanh.

"Tô Lưu Ly! Anh nói cho em biết một lần cuối! Nếu em còn nói năng ngang tàng vô căn cứ như thế, thì từ đây về sau đừng gọi cho anh nữa! Anh nuông chiều em đến độ khiến em hư hỏng luôn rồi đúng không? Mới đi ra nước ngoài một thời gian mà em đã quên mất cách cư xử với anh luôn rồi à? Anh yêu em được, thì dĩ nhiên cũng mặc kệ em được. Thời gian này em tịnh tâm mà sửa sai đi, chớ có càn quấy. Đừng gọi cho anh nữa, anh vẫn còn rất giận em"

Dương Đường Thanh gắt lớn thẳng một tràng, ngay sau đó lập tức tắt máy, quăng hẳn chiếc điện thoại xuống giường. Gương mặt kiêu hãnh của một mỹ nam bỗng chốc đanh lại đến đáng sợ, rùng rợn kinh người. Trên gương mặt ấy, ngay thời khắc này, chỉ toàn là lạnh lẽo và lạnh lẽo.

"Mẹ kiếp. Em cứ muốn chúng ta thành ra thế này sao? Tô Lưu Ly hiểu chuyện ngoan ngoãn ngày xưa của anh đâu rồi?"

Dương Đường Thanh vừa tự lẩm bẩm, vừa khó chịu mang theo gương mặt cáu kỉnh nóng nảy bước vào phòng tắm, trong chớp mắt đã đóng cửa cái rầm.

Phòng Vân Du.

Dưới ánh trăng mơ màng từ ngoài ô cửa sổ bên ngoài hắt xuống, Vân Du đang ngồi yên lặng trên giường, gương mặt mang theo một chút tâm thái vui vẻ, khẽ ngân nga một vài câu hát mà cô đã thuộc lòng từ thuở còn bé thơ. Vừa rồi, Đồng Tổ Tổ vừa đến, đưa cô vào phòng tắm cho cô tắm rửa, xong việc thì thay bằng mới trên chân giúp cô, cùng ngồi lại tâm sự một ít lâu, rồi mới miễn cưỡng ra về. Đêm nào cũng vậy, ngày nào cũng thế, dù bận bịu thể nào, Đồng Tổ Tố cuối cùng cũng dành ra một ít thời gian để bên cạnh chăm sóc cho cô. Và dĩ nhiên, với những người không hiểu chuyện mà nói, điều đó là một lẽ hết sức bình thường.

Chẳng còn gì quý giá bằng tình người khi con người ta rơi vào thế của những con người cùng khổ, trong hoạn nạn mà bám víu lấy nhau, vực dậy tinh thần, cùng mưu cầu sự sống.

*Cốc..Cốc. *

Tiếng gõ cửa rất nhỏ chậm rãi phát ra, xua đi bầu không khí đang tĩnh lặng đến ngộp ngạt.

Ít giây sau, cánh cửa bên ngoài khẽ mở. Vân Du ngửi được mùi nguy hiểm cận kề, mauchóng lấy lại tâm thái thường ngày, nhanh như chớp nằm xuống, kéo chăn lên ngang ngực, và rằng bản thân đã ngủ say.

----------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.