Nghiệt Duyên: Cô Vợ Mù, Tổng Tài Ngược Thê

Chương 22




Chương 22 Hoang đường

"Mới đó mà đã chịu không nổi? Muốn cùng gã ta cao chạy xa bay rồi sao? Phạm Vân Du, cô biết hạng người như cô được gọi là gì không?"

Dương Đường Thanh nói, anh lặng yên ngồi lên giường, áp vào sát tại cô nói ra một câu.

"Là cặn bã của giống loài đấy"

Vân Du mím môi, cô khẽ nhíu mày, đưa tay đẩy mạnh Dương Đường Thanh ra. Cô không muốn có khoảng cách quá gần với anh dù chỉ là một chút. Dương Đường Thanh khó chịu ra mặt vì hành động đó của cô.

"Cô dám đẩy tôi ra? Hôm nay, xem ra, cô cần phải biết một chút lễ độ"

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

Nói rồi anh không nói thêm điều gì nữa, mau chóng đẩy cô ngã xuống giường. Lấy chiếc khăn lau kính gần đó nhét vào miệng cô, tháo chiếc dây nịt trên lưng ra, cột chặt hai tay cô, cố định lên thành giường bên trên mặc kệ Vân Du giãy giụa điên cuồng. Sau khi xong việc, anh khẽ phủi tay, ánh mắt đục đỏ đáng sợ. Anh nhìn cô, bất giác mỉm cười, một nụ cười ma quỷ khiến Vân Du phải run lên. Dương Đường Thanh chưa từng cười với cô, nhưng một khi hắn cười, thì Vân Du hiểu rằng, hắn đã gặp sự công kích rất lớn. Và nụ cười đó, chính là lưỡi dao nhuốm máu phía sau sự bình ổn trong tim.

"Đợi chút nhé"

Sau đó, Dương Đường Thanh bước ra ngoài. [Chết tiệt, tên khốn kiếp đó lại định làm gì. Mình phải thoát khỏi đây)

Vân Du liếc mắt một vòng, cố gắng xoay sở rút hai tay ra khỏi sợi dây nịch đang trói chặt bên trên. Nhưng Dương Đường Thanh trói quá chặt, lại thắt thêm nút chết, nếu không phải cao thủ, không thể nào tự mình có thể thoát ra.

*Cạch*

Cánh cửa mở ra, Dương Đường Thanh bước vào. Trên tay anh cầm theo một bình nước nóng đang bốc hơi và một cây gậy gỗ.

"Định trốn sao?"

Chậm rãi đóng lại cánh cửa, Dương Đường Thanh khẽ quăng ra một câu.

Nhìn thấy bình nước trên tay anh, Vân Du sững sờ trong kinh hãi. Sự hoảng sợ tột độ hiện rõ trong đáy mắt của cô. Trái tim bắt đầu đập loạn.

Dương Đường Thanh khẽ đặt bình nước lên bàn, ngồi lên giường cạnh cô, cầm chiếc điện thoại của cô, nhìn kĩ một lần nữa tin nhắn bên trong. Ít lâu sau, anh cất giọng nhàn nhạt.

"Phạm Vân Du, tối hôm nay tôi sẽ dành thời gian chơi với cô. Nhìn vào dòng tin nhắn này, chắc cô đã dan díu với gã tình nhân của cô lâu lắm rồi nhỉ? Còn nuôi ý định chạy trốn cùng gã?

Mặc dù tôi không yêu cô, nhưng cô vẫn là vợ tôi trên danh nghĩa giấy tờ, cô muốn tôi phải mất hết danh dự thể diện vì một con đàn bà ngu như cô sao?"

Nói rồi, anh bóp cằm cô, ánh mắt đỏ ngầu như ác nhân, khẽ rít lên.

"Cô nghĩ cô thoát được sao? Sau lưng tôi, cô và gã đã phát sinh những gì rồi? Lại còn tặng điện thoại cho cô? Định đêm đêm tình chàng ý thiếp thường thương nhớ nhớ sao? Hôm nay lại còn mưu đồ bỏ trốn?"

"Gã là người trong biệt thự đúng không?"

Dương Đường Thanh nói, thanh âm nhẹ như gió nhưng ẩn chứa sâu sắc nỗi đe dọa kinh hoàng.

Vân Du kinh hãi, lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi sợi dây chắc chắn đang siết chặt lấy hai tay cô bên trên. Cô nhìn Dương Đường Thanh bây giờ, thật có bộ dạng của một con quái vật khát máu.

"Không phải à?Vậy là...cô lại bao che cho gã rồi?"

Dương Đường Thanh vừa nói vừa túm tóc cô, giật ngược lên. Có nắm khiến cô đau rát vùng đầu mà bất giác nhăn mặt.

"Nói, gã ở đây đúng không?"

Dương Đường Thanh tức giận, quát ầm lên. Đôi mắt dấy lên những tia lửa loạn.

Vân Du liên tục lắc đầu khổ sở. Tình hình trước mắt là đang châm chọc cô ư? Dương Đường Thanh lại nổi điên với một gã đàn ông hoang tưởng không có thật.

[Tình huống gì thế này? Mình phải chịu trận vì một chuyện hoang đường như thế này sao?]

Dương Đường Thanh thấy cô kiên quyết lắc đầu phủ nhận thì càng thêm giận dữ. Nhìn vào đôi mắt to đen láy nhưng vô hồn của cô thì càng thêm điên tiết, trực tiếp cầm chiếc điện thoại của cô, quăng thẳng vào tường một lực mạnh, và xoảng một tiếng, khiến nó vỡ nát.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

[Mẹ kiếp tên khốn. Điện thoại của mình

Ánh mắt Vân Du hằn rõ sự xót xa. Cô còn chưa kịp gọi cho ba mẹ của mình thông báo tình hình trước mắt.

"Sao hả? Tôi vừa đập nát chiếc điện thoại của cô đấy. Cô ngu dốt như vậy, dùng điện thoại làm gì chỉ làm ra thêm trò cười thôi. Hay cô tiếc? Cô tiếc cô không còn được liên lạc với gã?"

Dương Đường Thanh nhìn những mảnh vỡ lẫn con chip văng tứ tung, bể nát dưới mặt đất thì ánh mắt cực kỳ đắc ý, bước tới gần cô, gằn từng chữ một. Trong vô thức, Vân Du có thể thấy được gương mặt tuấn mỹ của anh, đang đanh lại bằng một sắc thái hết sức cuồng nộ. Dương Đường Thanh, thực sự đã bị dòng tin nhắn ấy chọc cho phát điên.

"Sao hả? Cảm thấy tiếc khi tôi đập nát nó sao? Gương mặt của cô là biểu cảm gì? Hả con điểm lăng loàn trắc nết"

Nói rồi, ánh mắt Dương Đường Thanh khẽ động, anh với tay, lấy chiếc bình thủy tinh còn khá nóng trên bàn.

[Anh ta muốn làm gì?]

"Phạm Vân Du, cô muốn bỏ trốn cùng gã sao? Vậy thì hôm nay, tôi giúp cô phế luôn hai chân, cho cô tới lết đi cũng không lết được"

Dương Đường Thanh nói rồi, không chậm một giây, trực tiếp trói chặt hai chân cô lại, mở nắp bình, và ào một tiếng, đổ nước nóng trong bình lên toàn bộ hai chân cô. Vân Du giẫy giụa tán. loạn, cô hét lên ầm ĩ, nhưng âm thanh vừa tới thanh quản đã bị chiếc khăn ngay miệng giữ lại tắt ngẩm. Đôi mắt cô mở trừng vì bị nhiệt độ làm cho bỏng rát, cô đau đớn đến nỗi gào lên trong vô vọng, những đường gân xanh ở cổ nổi rõ trên làn da trắng toát. Dương Đường Thanh, chính là đang muốn luộc chín hai chân cô. Nước nóng còn bốc hơi như thế, không ngần ngại mà đổ lên da thịt con người, nếu không nấu chín, thì cũng là trong thời gian ngắn mà trở thành phế nhân.

Dương Đường Thanh đối với vợ của mình, chẳng hề có chút mảy may thương xót.

[Quỷ đội lốt người. Cặn bã. Súc sinh]

Lý trí cô điên cuồng thét lên, ánh mắt bùng bùng những tia lửa căm hận. Mồ hôi vã ra như tắm. Vùng da dưới hai chân phồng rộp, đỏ ửng, nhăn nhúm đến đáng sợ. Dương Đường Thanh, đến đôi chân vàng của người phụ nữ hắn cũng dám hủy nát.

Nhìn cô đau đớn đến độ uốn éo người, cả thân nhiệt nóng rát, hơi thở hồng hộc, Dương Đường Thanh rất thõa mãn.

"Nước nóng thế này sẽ bỏng nặng đấy, nhưng cùng lắm chỉ khiến cô liệt một tháng, sẹo không làm cô tàn phế đâu. Vì vậy tôi sẽ thay cô nhận đổi thời gian, cho cô nằm giường hẵn hai tháng. Hôm nay, ý tôi chính là ý trời"

Đôi xương quai xanh của anh khẽ phập phồng, nước da rám nắng trong thoáng chốc nhuốm đầy máu tanh. Quăng cho cô một cái nhìn lãnh đạm tàn khốc, Dương Đường Thanh cầm chiếc gậy gỗ, đếm đến ba, dứt khoát đập thẳng xuống vết thương còn chưa kịp nguội ở hai chân cô những bốn lần. Không ra tay tàn bạo để đánh gãy xương chân, nhưng Dương Đường Thanh, đã khiến cô xác định phải nằm giường hai tháng. Đau đớn nhân đội, Vân Du rống lên đầy khiếp đảm, cô bấu chặt tay vào da thịt mình, mồ hôi ướt đẫm. Cô ngay bây giờ có thể cảm nhận được, xương chân đang nứt toác ra.

Bốn lần gậy đập xuống, vết thương phồng rộp đỏ tấy do bỏng để lại mau chóng vỡ ra, chảy ra vừa có huyết tương vừa có máu. Da thịt bầm tím đến độ rách toát ra, vừa sưng vừa rớm máu. Đau đớn không tả nổi. Với Vân Du, đây chính là cực hình. Mức độ tàn nhẫn đến nỗi, có thể khiến con người chỉ ao ước được chết đi.

Xong chuyện, Dương Đường Thanh thở phào, mang theo bộ mặt tự mãn, ngồi xuống giường. Khẽ nhìn cô ít lâu, trông thấy gương mặt đờ đẫn vô tri xanh như tàu lá không chút sức sống của cô thì không khỏi mãn nguyện. Gỡ sợi dây đang trói hai tay cô ra, vứt chiếc khăn trong miệng xuống đất. Không một lời, trực tiếp kéo tay cô, quăng thẳng xuống đất. Hành động đó khiến Vân Du phải cắn môi đến bật máu vì đau.

[Tại sao một người đàn ông cầm thú man rợ như hắn lại tồn tại trên thế giới này? Tại sao chứ?].

Vân Du tự nhủ với lòng. Cô hận. Hận anh đến mức ngay bây giờ chỉ muốn giết chết anh. Hận đến mức không có từ ngữ nào hình dung được, cái gọi là ngôn từ, đối với những hành vi mọi rợ của Dương Đường Thanh mà nói, chính là tha hóa, chính là tê liệt.

Vân Du cắn răng chịu đau, chậm rãi ngồi dậy, hai chân dị dạng không ra hình người bê bết đến đáng sợ. Còn đâu đối chân tuyệt thế mỹ miều của một cô gái ngời ngời sắc xuân.

Dương Đường Thanh đi đến trước mặt cô, dùng chân giẫm bàn tay cô dưới để giày, ánh mắt nâu mơ màng khẽ phát ra một tia ảm đạm.

"Có giỏi thì trốn đi! Nhưng với đôi chân ghê tởm này của cô, sẽ rất khó khăn đấy. Cô bao che hắn, dĩ nhiên cô phải gánh chịu mọi hậu quả. Nhưng yên tâm đi, đây là lần cuối tôi bạo hành cô,

một tháng nữa ba mẹ tôi sẽ về nước. Nếu cô muốn gương mặt này, lần sau cũng sẽ bị rạch nát, thì cứ chống trả đi. Dù gì thứ người ngu đần lăng loàn cặn bã như cô, thì cần xinh đẹp làm gì kia chứ!"

Dương Đường Thanh nói một tràng, cũng lạnh lẽo buông chân ra khỏi tay cô. Không ngoái đầu lại, bóng dáng cao ráo của anh cũng mau chóng rời khỏi. Không có lấy một chút thương cảm nào.

Cánh cửa vừa khép lại, Vân Du cũng cười lớn. Cười ra nước mắt. Tới cuối cùng, cô vẫn không thoát được bàn tay của Dương Đường Thanh.

"Vì một tin nhắn, chỉ có chút không rõ ràng. Mà lại bị thành ra bộ dạng thế này. Ông trời, là ông đang cố ý trêu chọc tôi sao? Còn gì hoang đường hơn cái cuộc sống rách nát này nữa đâu chứ?"

Vân Du lẩm bẩm, tự mỉa mai chính bản thân. Cô rốt cuộc là phạm phải tội nghiệp gì thế này? 22 năm được làm công chúa, sau cùng lại rơi vào tay một tên ác quỷ không có trái tim, gả cho hắn, chịu đựng hắn, vờ vịt trước hắn. Cố gắng an phận, song lại bị giẫm đạp cho không ra hình người. Cố gắng nhẫn nhịn, song lại để bản thân vì điều đó mà chết dần chết mòn đi. Có đáng không chứ? Có ấu trĩ không chứ?

Nén lấy đớn đau, Vân Du cố gắng lê lết tấm thân bê bết thương tích, bò lên giường. Cô ngả người rơi xuống, đôi mắt đen nhìn lên trần nhà, miệng cứ mãi lẩm bẩm ba chữ.

"Dương Đường Thanh... Dương Đường Thanh...".

----------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.