Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!

Chương 6: Nói bóng nói gió




Vốn dĩ Lăng Hà Mật đã nghĩ về tương lai tươi sáng của mình ở Lăng gia, cô có thể đường đường chính chính làm tiểu thư nhà họ Lăng, sau đó thì còn có thể cùng gia đình mới xây dựng hạnh phúc... Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính, cuộc đời của Lăng Hà Mật đúng là hẩm hiu đến đáng buồn, sau khi trải qua một chuyện suýt chết thì khoảng cách giữa mối quan hệ cha - con của cô và Lăng Dụ Triết càng lúc càng bị đẩy xa.

Nhưng Lăng Hà Mật hoàn toàn không trách Lăng Dụ Triết, vì cô biết anh không phải cố ý, chỉ là sự đau buồn vẫn chưa vơi bớt nên tâm tính lúc đó của Lăng Dụ Triết không được tốt.

Mãi cho đến hiện tại, Lăng Hà Mật đã tròn mười tám tuổi và cô có thể chuyển ra ngoài kí túc xá, hiển nhiên thì có rất nhiều người khuyên cô nên rời đi, nếu có thể thì hãy từ bỏ thân phận đại tiểu thư Lăng gia, mà thay vào đó thì hãy làm chính mình... Làm một Hà Mật vô tư, vô lo, chứ họ cũng thấy được khi cô sống ở đây đã quá khổ rồi.

Lăng Hà Mật biết mọi người trong Lăng gia đều là muốn tốt cho cô, nhưng cô không phải dạng ăn cháo đá bát, nên cô từ chối lời đề nghị của họ. Nhưng mà có sẽ sự mềm lòng đó của cô đã làm thay đổi số phận của cô rất nhiều.

Hôm nay, Lăng Hà Mật và Lăng Dụ Triết đang ngồi cùng nhau để ăn sáng, cô đã rất muốn nói chuyện mình sẽ chuyển đến kí túc xá vào học kì sau, nhưng vẫn chưa có dũng khí. Có lẽ Lăng Dụ Triết cũng nhìn ra cô con gái của mình có ý muốn nói, liền lên tiếng hỏi trước:

- Đã quyết định thi vào ngành nào chưa?

- Con quyết định rồi ạ, con sẽ học kinh doanh. Nhưng mà...

- Nhưng?

Lúc này, Lăng Hà Mật đã lấy hết dũng khí những năm qua, cô đứng dậy và đối diện với anh, sau đó liền nói:

- Thưa cha, con muốn chuyển ra kí túc xá vào học kì tới. Vì quãng đường từ nhà đến trường quá xa mà học kì mới bài vở cũng rất nhiều, con sợ sẽ làm chậm trễ việc học ạ.

Lăng Dụ Triết nhìn cô, sau đó cũng không nói gì mà lấy trong ví ra một chiếc thẻ tín dụng, rồi đưa cho cô. Hành động kỳ hoặc này của anh đã làm cho Lăng Hà Mật có chút nghi hoặc khó hiểu, nhưng Lăng Dụ Triết không giải thích thêm, anh chỉ đặt ở trên bàn rồi đứng dậy rời đi.

Đây đồng nghĩa với việc là Lăng Dụ Triết đã đồng ý cho cô chuyển ra ngoài rồi sao?

Nghĩ đến đây thì tâm tình của cô cũng đã vui vẻ hơn, không chỉ thế mà cô còn hào hứng về phòng để sắp xếp quần áo, trong miệng cũng không ngừng ngân nga một vài câu hát, cho thấy rằng tâm trạng hiện tại của cô rất tốt.

[...]

Nhưng buổi sáng đó thì Lăng Dụ Triết vừa mới đồng ý cho cô chuyển ra ngoài thì buổi chiều anh đã thay đổi ý, điều này cũng làm cho Lăng Hà Mật khó hiểu, cô liền đứng dậy ở trước mặt cha nuôi của mình, nói:

- Tại sao chứ? Rõ ràng lúc sáng cha đã đồng ý rồi cơ mà!

Nhưng lúc này thì ánh mắt của Lăng Dụ Triết rất giống với mười năm trước, vẫn là ánh mắt sắc lẻm đó, lạnh lùng đó, uất hận đó đang nhìn chằm chằm vào cô. Lúc này thì Lăng Dụ Triết liền tức giận đi đến trước mặt cô, còn không nương tay mà trực tiếp bóp lấy cổ của cô, nói:

- Mày lại định chuyển ra ngoài để tò te với thằng uất ơ nào đó rồi làm xấu mặt Lăng gia sao!

- Cha... Cha nói gì vậy, con chuyển đến kí túc xá nữa, làm gì có ai chứ?

- Làm sao tao biết được, đồ phụ nữ lẳng lơ và tâm cơ như mày thì chỉ có làm xấu mặt của Lăng gia!

Lực tay của Lăng Dụ Triết càng lúc càng mạnh, khiến cho gương mặt của cô đã tái đi trong thấy, không chỉ thế mà tiếng ho của cô cũng càng ngày càng yếu, suýt nữa là tắt thở rồi. Cuối cùng thì anh cũng chỉ hừ lạnh một cái rồi bỏ tay ra.

Lấy lại được không khí thì Lăng Hà Mật đã ngồi sụp xuống nền đất rồi ho sặc sụa, nhưng cô cũng không biết lý do tại sao mà Lăng Dụ Triết lại làm như vậy nữa. Rõ ràng vừa sáng này anh đâu có bày tỏ thái độ gay gắt như thế này đâu chứ!

Sau đó thì Lăng Dụ Triết đã ra lệnh cho Hình Bân đưa cô về phòng, nhưng Hà Mật vẫn còn muốn nói rõ với anh thêm một chút nữa, nhưng đã bị Hình Bân kéo đi. Đi lên phòng, thì Hình Bân đã nhìn Lăng Hà Mật rồi lắc đầu, nói:

- Lúc trưa này Lý tiểu thư có đến tìm cậu chủ... Có lẽ cô ấy đã nói gì với cậu chủ rồi.

- Dì Lan Hinh sao?

- Tiểu thư, tôi muốn hỏi cô một chuyện có được không?

Mặc dù hiện tại tâm tình của cô không được tốt lắm, nhưng Hà Mật vẫn gật đầu. Sau đó, Hình Bân đã đưa ra một tấm ảnh, là của bác quản gia Cao năm đó, cậu ta nhìn cô, nói:

- Tiểu thư, cô có biết ông ấy là ai không?

Lăng Hà Mật cũng nhìn chằm chằm vào bức ảnh, sau đó thì lắc đầu, nhưng khi cô nhìn gương mặt của ông ấy thì có chút quen mặt... Nhưng mà... Nhưng mà tại sao cô lại không nhớ được gì nữa vậy? Sự việc năm đó... Ngoại trừ ánh mắt và gương mặt quỷ dị của Lăng Dụ Triết thì cô chẳng thể nhớ nổi gì nữa.

- Tôi nghe nói trước kia tiểu thư và bác ấy rất thân thiết cơ mà?

- Tôi cũng không biết tại sao nữa... Sự việc năm đó xảy ra thế nào chính tôi cũng không nhớ rõ.

Hình Bân nghe đến đây liền có chút nhíu mày suy tư, sự việc năm đó kinh động đến mức cả Giang Thành đều ám ảnh một thời gian dài, nhưng tại sao Lăng Hà Mật lại không nhớ gì chứ? Trong chuyện này chắc chắn có uẩn khúc, cậu ta phải tìm lại sự thật, trả lại công bằng cho tiểu thư!

- Tôi hiểu rồi, tiểu thư cứ nghỉ ngơi sớm đi.

Lăng Hà Mật gật đầu rồi cũng đi vào phòng, nhưng chuyện này cô vẫn chưa bỏ cuộc dễ dàng như vậy đâu. Chắc chắn cô sẽ phải chuyển đi, cô phải rời khỏi ngôi nhà quỷ quái này!

[...]

Còn về Lăng Dụ Triết thì buổi trưa này anh và Lý Lan Hinh đã có gặp nhau, ở buổi gặp này thì anh đã chấp nhận đón nhận tình của cô ta, ý chính là hiện tại Lý Lan Hinh là bạn gái chính thất của Lăng Dụ Triết.

Vì họ đã trong mối quan hệ yêu đương, nên Lăng Dụ Triết cũng có nói về việc Hà Mật muốn chuyển đến kí túc xá, nhưng sau đó thì Lý Lan Hinh lại tỏ ra có chút khó xử, nói:

- Em có một người em họ cũng đang học ở trường của con bé. Hình như dạo này Mật Nhi rất thân thiết với một người bạn tên là gì nhỉ... Đỗ cái gì ấy, là nam.

Nghe đến hai chữ "Là nam" thì Lăng Dụ Triết đã nhíu này, nhưng sau đó thì Lý Lan Hinh cũng chỉ cười xòa một cái, nói:

- Nhưng thôi, dù sao thì Mật Nhi cũng đã trưởng thành rồi, con bé cũng nên yêu đương rồi.

- Tiểu thư Lăng gia làm sao có thể yêu đương với một kẻ không ra gì chứ!

- Dụ Triết, nếu anh còn cưỡng ép Mật Nhi thì con bé sẽ sợ đó!

Mặc dù bề ngoài thì cô ta đang muốn nói giúp Lăng Hà Mật, nhưng mục đích của cô ta đã thành công rồi, cô ta đang muốn tẩy não Lăng Dụ Triết, và bây giờ anh đã hoàn toàn tin tưởng vào cô ta!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.