Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!

Chương 57: Tin vào tình yêu




Không phải!- Đúng vậy!

Dương Kỷ Bắc thì đáp rằng “Đúng vậy”, nhưng Hà Mật giống như sợ anh hiểu lầm nên lại nhanh miệng đáp rằng “Không phải”, nhìn dáng vẻ này của Hà Mật thì Lăng Dụ Triết lại mỉm cười, anh nhẹ nhàng siết lấy bàn tay của cô, sau đó thay đổi thái độ nhìn về phía của Dương Kỷ Bắc, nói:

- Xem ra cậu nên từ bỏ đi.

Nhưng sau đó Dương Kỷ Bắc vẫn không bỏ cuộc, cậu ta lại một lần nữa gỡ bàn tay của Lăng Dụ Triết ra khỏi tay của Hà Mật, còn cố ý kéo cô ra phía sau lưng của mình, nhìn Lăng Dụ Triết rồi cười nói:

- Hiện tại thì có thể không phải, nhưng tương lai thì làm sao biết được? Dù sao thì Hà Mật cũng chưa có bạn trai, trùng hợp rằng tôi cũng không có bạn gái. Nam chưa vợ, gái chưa chồng thì tại sao lại không thể?

Ngay lúc này thì Hà Mật đã bị những lời cậu ta nói làm cho giật mình, đưa tay kéo kéo vạt áo của Dương Kỷ Bắc, còn thì thầm vào tai của cậu ta, nói:

- Cậu nói nhảm gì vậy?

Nhưng Dương Kỷ Bắc lại quay sang Hà Mật, cũng nhỏ giọng nhắc nhở cô trật tự. Sau đó thì cậu ta lại đưa mắt nhìn về phía của Lăng Dụ Triết, có lẽ cậu ta đã thấy được đầu của anh sắp bốc khói rồi, kế hoạch chọc tức Lăng Dụ Triết xem như thành công một nửa. Ngay lúc này thì Lăng Dụ Triết liền muốn đưa tay ra đấm tên nhóc con này một cái, nhưng rồi lại thôi, anh không muốn Hà Mật phải khó xử, vì dù sao thì cậu ta cũng được xem như là bạn của cô, nên anh cũng không muốn ra tay.

Sau đó Lăng Dụ Triết liền nhìn Hà Mật, nhẹ nhàng nói:

- Hà Mật, tôi đưa em về nhé?

Hà Mật còn đang định từ chối, nhưng không đợi cô mở lời thì Dương Kỷ Bắc đã nắm lấy tay của cô, sau đó còn ở trước mặt của Lăng Dụ Triết nói:

- Lăng tổng không cần lo, Hà Mật đã có tôi rồi, ngài bận trăm công nghìn việc, vẫn nên quay về Lăng thị thì hơn.

Nói xong thì Dương Kỷ Bắc cũng nắm lấy tay của Hà Mật rồi rời đi, ngay lúc này thì Hà Mật còn đang định quay lại để nói với Lăng Dụ Triết vài câu, nhưng Dương Kỷ Bắc lại nhẹ giọng, nói:

- Không được quay lại!

Cô thật sự không hiểu tên nam nhân này đang làm cái gì vậy chứ? Không phải đã nói sẽ buông bỏ đoạn tình cảm không nên có kia sao? Nhưng sao hôm nay gặp Lăng Dụ Triết lại bày ra cái dáng vẻ chết tiệt đó chứ? Đúng là điên thật mà!

- Dương Kỷ Bắc, cậu có mục đích gì?

- Mục đích gì mà cậu còn không nhìn ra sao? Chọc tức Lăng Dụ Triết đó!

- Tại sao phải làm vậy?

Dương Kỷ Bắc lúc này liền dừng chân lại, sau đó lại quay sang nhìn cô, rồi nở một nụ tỏa nắng, đáp:

- Để cho cô ngốc như cậu nhìn rõ Lăng Dụ Triết có xứng hay không. Hà Tiểu Mật, rõ ràng cậu yêu anh ta như vậy, tại sao lại còn giả vờ lạnh nhạt với anh ta? Cậu không thấy khó chịu nhưng những con cẩu độc thân như bọn tớ thì rất bất mãn!

Nói xong thì Hà Mật cũng giật mình, đúng rồi, Dương Kỷ Bắc nói thì cô mới nhớ đến, vừa rồi dáng vẻ của Lăng Dụ Triết thật sự là đã bị chọc tức đến xì khói, nhưng có lẽ là anh không muốn phá vỡ hình tượng trước mặt cô nên mới kiềm chế… Bất chợt, nghĩ đến đây thì gương mặt nhỏ của Hà Mật lại đỏ lên.

Dương Kỷ Bắc nhìn cô rồi chỉ biết lắc đầu.

[…]

Những ngày sau đó thì Lăng Dụ Triết vẫn luôn đều đặn chạy đến trường của cô để chờ, có hôm thì tặng hoa, có hôm lại tặng quà, có khi lại đưa cho cô hai vé xem phim, vé thủy cung, rồi có khi còn đưa cơm trưa cho cô, còn nói rằng là tự tay anh nấu nữa chứ.

Cái dáng vẻ theo đuổi bạn gái của Lăng Dụ Triết đúng là khiến cho Dương Kỷ Bắc và Đỗ Thái Huy phải mở mang tầm mắt, đây không phải là dạng “Đẹp trai không bằng chai mặt” sao? Hai người họ thật sự không dám nghĩ đến chuyện một Lăng Dụ Triết không sợ trời, không sợ đất, lại có thể ngày ngày hạ mình xuống nước để làm cho Hà Mật vui lòng. Nghĩ đến đây, Dương Kỷ Bắc có lẽ đã biết mình thua ở đâu rồi.

Ngày qua ngày, dần dần thì Hà Mật cũng có chút rung động, những ngày kia thì cô còn không nhận những thứ mà anh đưa, nhưng dạo gần đây thì cô đã chấp nhận rồi, không chỉ nhận quà mà còn dùng nó nữa, với thái độ này của Hà Mật thì rất nhanh thôi Lăng Dụ Triết có thể ôm vợ về nhà.

Nhưng mà, cuộc sống bình yên cũng không kéo dài được lâu, hiện tại Lý Lan Hinh đã mang thai đến tháng thứ ba, hiện tại có thể chọc ối để xét nghiệm ADN giữa Lăng Dụ Triết và đứa bé trong bụng, nhưng cô ta cứ kì kèo không chịu xét nghiệm. Không chỉ thế mà Lý Lan Hinh còn ỷ lại mình đang mang thai mà ảo tưởng vị trí ở Lăng gia, suốt ngày chỉ tay năm ngón làm cho người nhà họ Lăng chán ghét.

Hôm nay, Trương Đạm vừa ở nước ngoài về thì Lý Lan Hinh đã đi đến, còn cố ý nói này nói kia cho bà ấy nghe, nói rằng Lăng Dụ Triết dạo gần đây bỏ bê công việc mà cứ chạy đến chỗ của Hà Mật, không chỉ vậy mà còn bày ra nhiều trò chủ yếu là để cô vui. Mặc dù Trương Đạm hiện tại không còn yêu thích Lý Lan Hinh như trước, nhưng đối với những việc con trai làm thì bà ấy cũng không ủng hộ.

Nên buổi trưa ngày hôm sau, Trương Đạm cùng Lý Lan Hinh đã đến trước cổng trường để chờ Hà Mật. Hiển nhiên họ cũng bắt gặp Lăng Dụ Triết ở đây, anh không chỉ chờ cô mà trên tay còn có một bó hoa, Trương Đạm thật sự nhìn không thuận mắt chút nào, ngay lập tức liền đi đến, trực tiếp cầm bó hoa kia ném xuống, nhíu mày, nói:

- Hà tiểu thư, dù sao cô và Dụ Triết cũng đã cắt đứt quan hệ rồi, hơn nữa bây giờ Lan Hinh còn mang thai, cô không nên qua lại với con trai tôi như vậy mới đúng! Cô đừng bám theo con trai tôi nữa!

Lăng Dụ Triết vốn dĩ muốn nói gì đó, nhưng Hà Mật lại nhanh chóng đứng ra, có chút ý cười khinh bỉ, nói:

- Lăng phu nhân, có thể bà sẽ nói tôi độc mồm độc miệng, nhưng đứa nhỏ trong bụng Lý Lan Hinh chưa chắc gì là con cháu Lăng gia. Thứ hai, câu nói “bám theo” thì bà hãy nói với con trai yêu quý của bà đừng bám lấy tôi nữa, những ngày này tôi thật sự thấy rất phiền.

Lúc nói xong thì Kiều Tuyết Ly định kéo Hà Mật rời đi, nhưng còn chưa đi được bao xa thì Hà Mật lại dừng lại, quay lại nhìn Trương Đạm, nói:

- À phải rồi, Lăng lão phu nhân à, con trai của bà không phải Mặt Trời, chẳng ai muốn xoay quanh anh ta như vậy đâu. Nên bà đừng ảo tưởng nữa.

Nói xong thì Hà Mật cùng Kiều Tuyết Ly cũng rời đi, lúc này Trương Đạm thật sự đã bị chọc giận đến đỏ mắt, bà ta còn có ý định kéo tay của Lăng Dụ Triết đi về, nhưng anh lại lạnh nhạt hất ra, có chút không vui, nói:

- Mẹ, từ nay chuyện tình cảm của con xin mẹ đừng xen vào. Hơn nữa, cho dù đứa bé Lý Lan Hinh đang mang thật sự là con ruột của con, thì mẹ của đứa bé cũng không bao giờ là Lý Lan Hinh! Con sẽ không bao giờ kết hôn với hung thủ giết người!

Nói xong thì Lăng Dụ Triết cũng lên xe để đuổi theo Hà Mật, anh muốn giải thích cho cô hiểu rõ, và cũng để nói rõ tình cảm của mình. Sống trên đời ba mươi ba năm, có lẽ đây là lần đầu tiên anh có cảm giác bị người khác khinh thường… Hóa ra nó lại khó chịu như vậy!

Còn Lý Lan Hinh ngay sau khi nghe thấy những gì Lăng Dụ Triết nói thì rất tức giận, bàn tay của cô ta bất chợt lại siết chặt hơn, xem ra thứ không nên giữ lại không phải đứa bé trong bụng, mà chính là con nhỏ Hà Mật khốn kiếp! Nghĩ đến đây, khóe môi của Lý Lan Hinh lại nhếch lên, tạo ra một nụ cười quỷ dị…

- Xem ra, Hà Mật rất muốn đoàn tụ với mẹ nuôi của nó!

Giọng của cô ta rất nhỏ, nhưng đủ để Kiều Tuyết Ly cách đó không xa nghe thấy. Lúc này tâm tình của Kiều Tuyết Ly có chút phức tạp, cô ấy biết rõ Lý Lan Hinh không phải con người tốt, nên chuyện cô ta làm ra chắc sẽ kinh khủng lắm… Nhưng mà, cho dù kinh khủng đến đâu thì Kiều Tuyết Ly cũng sẽ bảo vệ Hà Mật hết mình! Chắc chắn là vậy!

[…]

Còn Hà Mật sau khi được Tô Nhiễm đón đi thì cô đã nhìn thấy chiếc xe của Lăng Dụ Triết bám theo phía sau, Tô Nhiễm nhìn thấy và cũng hỏi cô có muốn nói chuyện với anh hay không, nhưng Hà Mật đã lắc đầu.

Tô Nhiễm nhìn dáng vẻ này của Hà Mật thì có chút đau lòng, nhưng rồi chị ấy lại dừng xe, điều này làm cho Hà Mật thấy khó hiểu. Sau đó Tô Nhiễm liền nói:

- Hà Tiểu Mật, em có tin Lăng Dụ Triết không?

- Ý chị là gì?

- Em phải tin tưởng người em yêu, em phải tin rằng anh ta sẽ có thể bảo vệ được em trước mẹ của anh ta, như vậy thì cho dù phía trước tụi em là bão táp hay giông bão thì cũng không là trở ngại.

- Chị Nhiễm…

- Hà Mật, em nên yêu thương bản thân em nhiều hơn. Vì thế nên hiện tại em thích cái gì thì cứ làm cái đó, nhất là về chuyện yêu đương, em thích ai thì hãy nhích thôi.

Còn chưa để Hà Mật nói gì thì Lăng Dụ Triết cũng đã dừng xe lại, ngay lúc này thì Tô Nhiễm liền đẩy Hà Mật về phía của Lăng Dụ Triết, rồi vẫy vẫy tay, còn dặn dò Lăng Dụ Triết phải chăm sóc tốt cho em gái của cô ấy.

Bất chợt… Hà Mật lại có cảm giác mình bị bán là sao nhỉ?

- Mật Nhi, có thể nghe anh nói vài câu được không?

- Anh…

- Chỉ một chút thôi… Được không?

Có lẽ Hà Mật thấy Tô Nhiễm nói rất đúng, cô nên đối mặt với tình cảm mình rồi.

- Được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.