Còn về Lăng Dụ Triết thì sau khi gả Hà Mật đi thì anh đã luôn sống trong kí ức, mỗi ngày khi tan làm anh đều vào căn phòng của cô, tựa như anh đang muốn tìm một chút hơi ấm từ cô vậy. Nhưng rồi thực tế lại đánh anh một cú đau như trời váng, rằng cô đã kết hôn rồi! Cô đã là vợ của người ta rồi… Chính anh… Chính là người đã đẩy cô ra xa mình. Bây giờ hối hận cũng muộn màng rồi.
Hình Bân nhìn thấy anh cứ đau khổ như vậy thì cũng không biết nên làm sao nữa, tuy nhiên lúc này cậu ta lại nhớ đến một chuyện, chính là việc năm đó Tống Giai Âm qua đời, nếu như giấc mơ của Lăng Dụ Triết nói về cô chủ Tống Giai Âm là chính xác thì sự tình năm đó chắc chắn có uẩn khúc, nhưng bây giờ làm cách nào để biết được sự thật năm đó đây…
Dừng một chút, Hình Bân lại nghĩ đến một nơi… Đó chính là bang Mật Thước, nghe nói bang phái này rất đặc biệt, không chỉ có thể giúp người ta tìm người, tìm đồ vật thất lạc, bảo vệ hoặc thậm chí là giết người… Thì họ còn có thể giúp người ta điều tra về những chuyện ở quá khứ, nghĩ đến đây thì Hình Bân liền nhanh chóng đi đến phòng của Hà Mật. Vì cậu ta sớm đã biết rằng mối quan hệ giữa cậu chủ và tiểu thư không đơn thuần là quan hệ cha - con nữa rồi.
Nghe thấy tiếng gõ của thì Lăng Dụ Triết cũng đã bị kéo về thực tại, anh có chút ủ dột liền nói vọng ra:
- Vào đi.
Lúc này Hình Bân liền đi vào, cậu ta đứng ở trước mặt của Lăng Dụ Triết, nói:
- Cậu chủ, chúng ta có thể điều tra về chuyện năm đó không?
- Điều tra bằng cách nào?
- Bang Mật Thước, trước kia tôi từng nghe nói họ vẫn nhận nhiệm vụ điều tra những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Tôi nghĩ là có thể nhờ họ.
Lăng Dụ Triết nghe vậy liền phấn chấn hẳn, dù sao thì đối với chuyện Hà Mật nói thì có thể anh sẽ không tin hoàn toàn, nhưng đây là Tống Giai Âm đã nhắc nhở anh trong mơ, dù từ trước đến nay anh rất ít khi mơ về cô ấy, nếu như những gì mà cô ấy nói là thật… Thì chắc chắn là đã có chuyện gì đó từng xảy ra trong quá khứ, khiến cho mũi dùi của anh đều chĩa về phía của Hà Mật.
- Vậy cậu có thể tìm được bang phải đó không?
- Tôi có thể thử.
- Đi đi.
Hình Bân liền gật đầu rồi nhanh chóng đi thực hiện nhiệm vụ của mình, cho dù bây giờ xác suất để Lăng Dụ Triết biết được sự thật không quá cao nhưng anh vẫn hi vọng, anh tin rằng một ngày nào đó anh sẽ biết được sự thật năm đó… Cũng như là biết được thân phận thật sự của Tống Giai Âm. Nếu như Tống Giai Âm thật sự là cô em gái được cho rằng đã qua đời của anh… Thì không biết mẹ anh sẽ buồn đến mức nào nữa.
[…]
Còn ở bang Mật Thước hiện tại thì Chung Tín và Tô Nhiễm đang tiếp nhận một số việc, trong đó có một nhiệm vụ được cho rằng cấp thiết nhất, chính là việc điều tra sự việc mười ba năm trước của Lăng gia, việc cô dâu chưa cưới vào nhà của Lăng gia đột nhiên qua đời, nghi phạm đầu tiên được cho rằng chính là cô con gái nuôi của họ.
Tô Nhiễm đọc được liền nghĩ đến Hà Mật, cô ấy liền cầm theo bức thư nhờ vả đó rồi đi vào bên trong. Lúc này Tô Thước vẫn còn đang ngồi nhìn bức tường xung quanh, Tô Nhiễm liền nói:
- Lão đại, có người đề cập đến chuyện năm đó của Mật Nhi.
- Ai gửi?
Lật bức thư lại thì bên kia là điền họ tên và địa chỉ của người gửi đến, Tô Nhiễm nhìn xong liền nhíu mày, nói:
- Hình Bân.
Nhưng Tô Thước cũng chỉ nhếch miệng cười, xem ra trong Lăng gia ngoại trừ Lăng Dụ Triết có tình cảm không rõ ràng với Hà Mật, thì vẫn còn cậu quản gia nhiệt huyết này. Nhưng nhìn thái độ kia của anh thì Tô Nhiễm lại không biết nên xử lý yêu cầu này thế nào nữa, đợi một lúc lâu, thì Tô Thước liền nói:
- Cứ chấp nhận đi, tôi cũng muốn xem năm đó Lý Lan Hinh đã giở trò gì với em gái nhỏ của tôi!
Tô Nhiễm nhận lệnh liền gật đầu rồi đi ra ngoài, thấy nụ cười quỷ dị kia của Tô Thước thì cô ấy đã rùng mình, chẳng biết Lý Lan Hinh kia ngu ngốc đến mức nào mà lại đổ lỗi cho một cô bé chỉ mới bảy tuổi, không chỉ vậy mà cô bé đó còn là em gái của một tên Đại Ma Vương như Tô Thước nữa chứ… Nếu mà thật sự người đứng phía sau là Lý Lan Hinh, thì xem như cô ta tàn đời.
Chung Tín nhìn thấy Tô Nhiễm ra ngoài cùng với bức thư vừa rồi thì cũng có chút không hiểu, từ khi nào mà Tô Nhiễm và Tô Thước lại thân thiết đến mức nói chuyện riêng mà không cho cậu ta biết chứ?
- Anh nhìn tôi làm gì?
- Cô và Lão đại nói gì với nhau vậy?
- Sao? Anh ghen à?
Chung Tín không nói gì nữa mà chỉ đưa mắt nhìn cô, sau đó thì hai người mạnh ai làm việc của người nấy.
[…]
Cho đến khi thư đồng ý được phản hồi và đưa đến Lăng gia thì Hình Bân mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó thì cậu ta cũng báo chuyện này cho Lăng Dụ Triết biết, nhưng trái lại với thái độ vui mừng của cậu ta thì anh lại thấy có gì đó là lạ… Đối với một chuyện đã cách đây hơn mười năm thì rất khó để tìm bằng chứng, nhưng tại sao cái bang phái đó vẫn chấp nhận yêu cầu của họ chứ?.
Nhưng rồi Lăng Dụ Triết cũng không suy nghĩ nữa, nói sao thì hiện tại thứ anh cần là lời xác minh sự việc năm đó, chỉ cần điều tra đúng hướng thì anh có thể xác minh được việc năm đó, cũng sẽ biết được thân phận thật sự của Tống Giai Âm!
Buổi chiều hôm đó tại Lăng gia, Lý Lan Hinh và Trương Đạm lại như thường lệ là đến thăm anh, nhưng sau đó thì Trương Đạm đã có một ý định táo bạo hơn, chính là để con trai và Lý Lan Hinh gạo nấu thành cơm. Nên buổi chiều hôm đó Trương Đạm đã cố ý cho con trai ăn rất nhiều loại thức ăn đại bổ.
Còn Lý Lan Hinh thì rất thích, nhưng lại cố ý bày ra vẻ mặt khá là cam chịu, dù nói thế nào thì đây cũng là ý của mẹ mình, nên Lăng Dụ Triết cũng không nói gì cả, chỉ cần anh không chạm vào Lý Lan Hinh là được chứ gì.
Buổi tối hôm đó, Lý Lan Hinh cố ý ăn mặc mát mẻ một chút, sau đó thì ngoan ngoãn nằm trên giường chờ anh, nhưng cô ta sớm đã biết rõ hiện tại trong lòng của anh chỉ có một mình hình bóng của Hà Mật, nên việc chuốc xuân dược là kế sách không thành công. Nên thay vì chuốc xuân dược thì Lý Lan Hinh lại cố ý cho anh uống thuốc mê, đợi khi anh ngủ sâu thì cô mới lén lấy một ít thứ cần lấy, sau đó thì liền cởi quần áo nằm ngay bên cạnh anh.
Tuy nhiên, Lý Lan Hinh lại không biết rằng Lăng Dụ Triết sớm đã nghi ngờ cô ta, vì thế nên đã cho lấp đặt camera khắp căn phòng này, từng hành động của cô ta đều được ghi lại một cách rõ ràng.
Anh đã hứa với Hà Mật sẽ cho cô một lời giải thích xác đáng, và đây chính là cách anh chứng minh cho cô thấy rằng anh và Lý Lan Hinh không có bất cứ một mối quan hệ nào cả.
Hiển nhiên thì theo như kịch bản ban đầu của Lý Lan Hinh, buổi sáng tinh mơ thức dậy thì cô ta đã cố ý nằm sát vào lòng anh, còn có chút ủy khuất muốn anh chịu trách nhiệm. Tuy nhiên thì Lăng Dụ Triết liền phũ phàng gạt bỏ cô ta ra một bên, có chút không thoải mái, nói:
- Lan Hinh, em là người thông minh nên chắc đã sớm biết rằng anh không yêu em. Đừng làm chuyện dư thừa nữa.
Nghe anh nói vậy thì trong lòng của Lý Lan Hinh cũng có chút không vui, cô ta liền ngồi dậy, dùng chăn che chắn cơ thể của mình, sau đó lại cười nói:
- Anh yêu Hà Mật sao? Yêu nó hơn cả Giai Âm sao? Cho dù nó là hung thủ đã…
- Hà Mật không phải hung thủ!
Đột nhiên Lăng Dụ Triết lớn giọng quát cũng làm cho Lý Lan Hinh hoảng hốt, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ tỏ thái độ gắt gỏng vậy với cô ta… Trước kia cho dù cô ta nói Hà Mật thậm tệ đến mức nào thì anh cũng chưa bao giờ bênh vực cô, ấy vậy mà bây giờ cô ta còn chưa nói hết câu thì anh đã lớn giọng quát mắng… Trong lòng của Lý Lan Hinh có chút sợ rồi…
- Dụ Triết… Anh… Anh thay đổi rồi.
Nhưng rồi Lăng Dụ Triết cũng quay lưng lại, cũng đã hạ nhẹ giọng, nói:
- Em mặc quần áo vào đi, chuyện giữa chúng ta thì anh nghĩ em biết rõ nó như thế nào. Đừng tự làm mình mất mặt nữa.
Nói xong thì Lăng Dụ Triết cũng cầm theo quần áo rồi đi vào nhà vệ sinh, bỏ lại Lý Lan Hinh cứ ngồi ở đó… Cô ta không nghĩ rằng Lăng Dụ Triết lại xem trọng Hà Mật như vậy! Cái gai Hà Mật xem ra không thể để như vậy nữa rồi!
Lý Lan Hinh nghĩ đến hình ảnh cô và Lăng Dụ Triết ân ân ái ái liền siết chặt nắm đấm lại, có chút nghiến răng nói:
- Hà Mật, mày đợi đó, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!