Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!

Chương 21: Rắc rối của Lăng gia




Còn về Lăng Dụ Triết thì anh cũng đã nhanh chóng quay về công ty để xem xét tình hình, vốn dĩ chuyện của tập đoàn Lăng thị chẳng phải đã được xử lý xong xuôi hết rồi sao? Nhưng tại sao chỉ vừa mới có mấy ngày mà chuyện này lại tiếp tục xảy ra nữa vậy, chẳng lẽ người mà Lý Lan Hinh tìm đến không xử lý hết chuyện này sao?

Hiển nhiên thì người chịu trách nhiệm trực tiếp như Lý Lan Hinh cũng phải có mặt ở đây rồi, không chỉ vậy mà ngay cả Hứa Vãn Tùng cũng xuất hiện ở đây, trên tay của cậu ấy còn mang theo máy tính mà còn vô cùng “tập trung” nữa là đằng khác. Lý Lan Hinh vẫn còn đang sợ hãi, cô ta còn tưởng rằng mình đã có sai sót ở đâu đó nên mọi chuyện mới thành ra như thế này, tuy nhiên thì Lăng Dụ Triết không quan tâm, anh liền cùng Hứa Vãn Tùng và Hình Bân đi vào trong văn phòng. Anh ngồi xuống trên ghế sofa, còn bắt chéo chân, nhìn Hứa Vãn Tùng, nói:

- Sao vậy? Có trục trặc ở đâu sao?

- Tôi vẫn đang xử lý, có vẻ như đã có ai đó biết về thông tin mật của công ty, còn đem chúng ta bán ra ngoài.

Với người khác thì có lẽ Lăng Dụ Triết sẽ không đề phòng, tuy nhiên thì trái lại với lần này thì anh không thể khoanh tay làm ngơ được. Hiển nhiên, điều đầu tiên anh dám khẳng định rằng người tung cơ mật của Lăng thị không phải là Hứa Vãn Tùng, vì cậu ta là người được mời đến để bảo vệ thông tin của tập đoàn, nên cậu ta đâu có ngu ngốc đến mức tự mình đi bán thông tin, đối với một hacker thì đó chính là điều sỉ nhục rất lớn.

Vậy thì trong nội bộ công ty chỉ còn lại Lý Lan Hinh là đáng nghi nhất thôi, nhưng rồi anh lại gạt bỏ suy nghĩ kia ra khỏi đầu, nói thế nào thì Lan Hinh cũng là bạn thân nhất của Giai Âm, hơn nữa bây giờ thì cô ấy đã là bạn gái của anh, nên cũng không thể không tin bạn gái của mình. Nhưng đã đến nước này thì Lăng Dụ Triết cũng không thể nghĩ được là ai đã làm chuyện này nữa, rõ ràng là họ không có lỗ hổng nào nữa mới đúng chứ!

- Cậu có thể giúp tôi được hay không?

- Bây giờ tôi cần tìm đến máy chủ của tài liệu, không biết máy chủ có ở đây không?

Lăng Dụ Triết nhìn cậu ta, nhưng rồi sau đó cũng gật đầu đồng ý cho Hứa Vãn Tùng tiếp tục nhận vụ làm ăn này. Nhưng vì hiện tại máy chủ không có ở đây nên anh đã ngỏ ý sẽ đưa Hứa Vãn Tùng về Lăng gia, vì nơi đó mới là nơi chứa thông tin mật của Lăng thị.

[…]

Đến Lăng gia, Hứa Vãn Tùng có nhìn thấy Hà Mật đang ngồi ở ngoài sân, dáng vẻ hiện tại của cô thật sự không tốt chút nào, gương mặt phờ phạc, ánh mắt mơ hồ, tâm trí của cô chắc hẳn cũng đã không còn ở lại nơi này nữa rồi. Tuy nhiên, Lăng Dụ Triết ở bên cạnh và cũng nhìn ra được ánh mắt kì quái của Hứa Vãn Tùng khi nhìn Hà Mật, anh liền ho khan một tiếng, sau đó lại tiếp tục đưa cậu ta vào thư phòng.

Trong lúc Hứa Vãn Tùng vẫn còn đang mải mê giúp Lăng Dụ Triết bảo vệ dữ liệu của Lăng thị thì Trương Đạm cũng đã đến, bà ấy có nghe qua về sự việc của Lăng thị, vì thế nên bà ấy cũng muốn giúp con trai của mình, cũng như là giúp Lăng thị lần này. Tuy nhiên thì sau khi bà ta nhìn thấy Hà Mật đang ngồi ở ngoài vườn liền nhíu mày khó chịu, Lý Lan Hinh đi bên cạnh cũng phải dịu dàng nói chuyện thì bà ấy mới chịu thôi.

Vừa vào trong nhà thì bà ấy cũng nhìn xung quanh một chút rồi lại tìm đến thư phòng, lúc này thì ngay cả Hình Bân và Lăng Dụ Triết mỗi người đều bận rộn với công việc của mình nên bà ấy cũng chẳng biết làm gì nên đã đi xuống nhà.

- Bác gái, tình hình của Dụ Triết và Lăng thị thế nào rồi?

- Bác cũng không biết nữa, còn con? Sao con lại không giúp thằng bé đi, thay vì cứ ở đây với bác.

- Nhưng con sợ bác sẽ buồn.

Cả hai người họ cứ như hai mẹ con ruột đang trò chuyện với nhau vậy, ở bên trong truyền ra những tiếng cười đùa của họ mà làm cho Hà Mật phải chú ý, nếu như ngay từ đầu Trương Đạm xem cô là cháu gái, xem mẹ nuôi của cô là con dâu thì mọi chuyện tồi tệ sẽ không xảy ra như vậy. Bây giờ thì… Chẳng còn đường để quay đầu nữa.

Trong lúc Hà Mật vẫn còn đang thơ thẩn với khung cảnh bầu trời này thì Trương Đạm ở trong nhà chỉ nhìn cô bằng nửa con mắt, bà ta vô cùng không vui, nói:

- Con nhìn xem con nhỏ đó kìa, Lăng gia gặp chuyện mà nó chẳng thèm quan tâm, không chỉ vậy mà còn ngồi ở đó thẫn thờ, đúng là đồ vô tâm!

- Bác gái à, bác đừng trách Mật Mật, dù sao thì con bé cũng chỉ mới có mười tám tuổi, vẫn còn nhỏ mà.

- Nhắc mới nhớ, năm nay con cũng hai mươi bảy rồi, con và Dụ Triết phải nhanh lên, tuổi trẻ tụi con chờ được chứ bác gái sắp không chờ được rồi.

Nghe như vậy thì Lý Lan Hinh cũng chỉ cúi đầu không đáp, cũng không phải là cô ta không muốn, chỉ là do Lăng Dụ Triết mãi vẫn không muốn kết hôn cùng cô ta, chắc hẳn cô ta phải dùng đến tuyệt chiêu cuối cùng rồi. Nghĩ đến đây thì trong lòng của Lý Lan Hinh lại dấy lên một chút ganh tị, đôi mắt khó chịu của cô ta nhìn về phía của Hà Mật, nếu như dùng Hà Mật làm thế thân thì chắc cũng không tồi chút nào.

[…]

Khoảng hơn hai giờ đồng hồ sau thì mọi chuyện cũng đã được xử lý xong xuôi, Hứa Vãn Tùng, Hình Bân và cả Lăng Dụ Triết cùng nhau bước xuống, trên đường xuống nhà thì họ cũng bàn tán xôn xao về chuyện vừa xảy ra. Lúc Trương Đạm nhìn thấy con trai thì bà ấy cũng đã đi đến và hỏi về tình hình của Lăng thị, hiển nhiên thì với sự giúp sức của Hứa Vãn Tùng thì mọi chuyện đã đâu vào đó cả rồi.

- Cậu Hứa, lần này cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ chúng tôi, không biết cậu có yêu cầu gì về thù lao hay không?

Hứa Vãn Tùng lúc này liền đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, sau đó chỉ tay vè hướng của Hà Mật, nói:

- Tôi muốn kết hôn cùng cô ấy, không biết Lăng tổng có thể chấp nhận hay không?

Nghe được lời đề nghị thì không chỉ Lăng Dụ Triết kinh ngay cả Hình Bân hay là Trương Đạm cũng ngạc nhiên không kém, tuy nhiên thì với một người căm ghét Hà Mật từ tận xương tủy như Trương Đạm thì bà ấy đã gật đầu đồng ý mà không cần suy xét hay hỏi han gì về gia cảnh của Hứa Vãn Tùng. Nhưng trái lại với bà ấy thì Lăng Dụ Triết lại có chút không thoải mái, anh cũng không trả lời câu hỏi của Hứa Vãn Tùng mà chỉ im lặng mà thôi.

- Nếu như Lăng tổng chấp nhận gả tiểu thư cho tôi, thì Hứa Vãn Tùng tôi xin đảm bảo rằng sẽ Lăng thị sẽ mãi được bảo vệ an toàn.

Một bên là Lăng thị nhiều đời, một bên là cô gái mà anh đã nuôi dưỡng mười ba năm… Nếu như bắt anh lựa chọn thì hiển nhiên anh sẽ chọn gia đình của anh và nó chính là Lăng thị!

- Được, nhưng sau hai tháng thì chúng ta sẽ nói rõ hơn về việc này, có được không?

- Tôi rất vui lòng khi có thể làm con rể Lăng gia, con rể tương lai sẽ dốc hết sức hỗ trợ cho người… Cha vợ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.