Đã hai ngày trôi qua kể từ khi Lăng Hà Mật quay về Lăng gia, hiện tại thì Kiều Tuyết Ly và Đỗ Thái Huy đã rất lo lắng cho cô, hai người họ cũng đã đến Lăng gia để tìm nhưng những người ở đây đều không cho phép hai người họ vào, không chỉ vậy mà còn nói đó là lệnh từ Lăng Dụ Triết, sau khi Kiều Tuyết Ly nghe như vậy thì càng lo lắng cho cô hơn, nhưng họ chẳng có tiền cũng chẳng có quyền nên chỉ đành bất lực mà quay về.
Trong quán cafe này thì mọi người đều xem nhau là gia đình, vì thế nên khi không nhìn thấy sự xuất hiện của Hà Mật thì họ cũng có hỏi han cô, tuy nhiên thì lại chẳng có chút manh mối nào, nên họ cũng khá là bối rối... Rốt cuộc thì Lăng Dụ Triết sẽ làm gì với đứa bé đây?
Kiều Tuyết Ly vẫn còn ngồi lại ở bê. trong quán cafe, đối diện cô ấy là Đỗ Thái Huy, bây giờ nếu họ nói với Lăng Dụ Triết sự thật thì liệu cuộc sống sau này của Hà Mật có tốt hơn hay không đây?
- Thái Huy, chúng ta có nên nói sự thật cho Lăng Dụ Triết biết hay không?
- Anh cũng không biết nữa, hơn nữa anh sợ rằng bây giờ nếu nói ra cũng không còn kịp nữa rồi.
Kiều Tuyết Ly cũng chỉ biết thở dài, cô ấy không mong gì nhiều, chỉ hi vọng rằng cuộc sống của Hà Mật ở Lăng gia có thể tốt hơn một chút, nói thế nào thì đứa bé cũng là con của Lăng Dụ Triết, nếu như... Chuyện tồi tệ nhất xảy ra thì chỉ có thể là chính tay Lăng Dụ Triết sẽ giết đứa con của mình! Nghĩ đến đây thôi mà Kiều Tuyết Ly đã sợ hãi rồi, cô ấy hi vọng rằng đây chỉ là mình nghĩ quá nhiều... Hi vọng rằng Lăng Dụ Triết sẽ không làm ra chuyện ra chuyện tội lỗi khó mà sửa chữa này.
[...]
Còn ở Lăng gia.
Mặc kệ cho Trương Đạm và Lý Lan Hinh đã khuyên ngăn hết lời thì Lăng Dụ Triết vẫn không đồng ý mối hôn sự này, Trương Đạm cũng chẳng hiểu tại sao đứa con trai này của mình lại ngoan cố như vậy nữa, vốn dĩ anh chỉ cần chấp nhận, sau đó đưa cho cô một số tiền rồi tống cổ cô đi, thì từ nay về sau chẳng phải Lăng Dụ Triết sẽ rất bình yên sao? Nhưng đứa con trai này của bà ấy lại không nghĩ như vậy, chẳng những từ chối mà cũng còn chẳng đưa ra cách xử lý đứa bé trong bụng kia.
Nghĩ đến chuyện sau này Lăng Hà Mật vác cái bụng to đi ra ngoài mà vẫn chưa có chồng thì đã đủ xấu mặt rồi, nên Trương Đạm đã quyết định ngồi lại và nói chuyện với Lăng Dụ Triết, bà ta nói:
- Dụ Triết, nếu như con không chấp nhận đứa bé kia thì nên xử lý nhanh đi, nếu không để thêm một thời gian nữa thì bụng nó sẽ lớn hơn, như vậy thì Lăng gia còn đâu là mặt mũi.
- Con biết rồi, con sẽ xử lý.
Con trai nói như vậy thì Trương Đạm cũng đã an tâm hơn nhiều, sau đó thì bà ta cùng Lý Lan Hinh cũng đã quay về nhà tổ của Lăng gia. Nhưng cũng từ đây mọi chuyện kỳ quái mới chính thức bắt đầu, từ khi Trương Đạm và Lý Lan Hinh sống cùng nhau ở đây thì không chỉ nhà tổ có trộm, mà đến cả những bông hoa, cây cối ở trong vườn đều khô héo không rõ lý do, đến cả những chú cá ở dưới bể cũng vô cớ mà chết và trôi lềnh phềnh trong bể. Mọi người ở nhà tổ đều lo sợ rằng họ đã phạm cái gì, nhưng lúc mời sư thầy đến thì ông ấy cũng chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ lắc đầu rồi rời đi không lý do.
Bây giờ, sau chuyện của Hà Mật thì những chuyện kỳ lạ đó còn nhiều hơn nữa. Trương Đạm thì lại đổ cho Hà Mật và đứa bé kia đã mang lại xui xẻo cho Lăng gia, vì thế mà bà ta đã xúi giục Lăng Dụ Triết xử lý đứa bé, nhưng Trương Đạm không biết rằng đứa bé kia chính là cháu nội đích tôn mà bà ta ngày ngày mong ngóng.
Hôm nay, đã ba ngày rồi Hà Mật không ăn không uống gì, cô cũng sắp trụ không nổi nữa rồi nên đã có ý định chạy trốn. Đúng lúc này Lăng Dụ Triết cầm theo một ly sữa đi vào, nhìn cô, nói:
- Uống đi, cô không muốn sống nữa sao!
- Đó không phải thứ người muốn sao? "CHA"!
- Lăng Hà Mật, cô đừng nghĩ tôi không dám giết cô.
Nhưng bây giờ cô chẳng còn gì để mất cả, vì ngay từ đầu khi rơi vào tay của Lăng Dụ Triết thì cô đã chắc rằng cái mạng nhỏ này của mình đã sớm không giữ được lâu... Chuyện mà cô thấy có lỗi lớn nhất chính là đứa bé trong bụng, Đỗ Thái Huy và Kiều Tuyết Ly... Sau đó, thì cô lại nhớ đến bốn người anh trai của mình... Cô muốn gặp lại họ, ít nhất là trước khi cô chết...
- Hà Mật, cô nên ngoan ngoãn một chút, uống cái này đi.
- Anh cho thuốc phá thai vào đó đúng không?
- Cô biết gì rồi?
Hà Mật cười nhạt một tiếng, bàn tay nhỏ của cô cũng cầm lấy ly sữa, trước khi uống thì cô vẫn đưa mắt nhìn anh, sau đó liền nói:
- Anh đừng hối hận.
Nói xong, còn chưa kịp để Lăng Dụ Triết phản ứng với câu nói của mình thì cô đã một hơi uống sạch cốc sữa, sau đó thì còn trực tiếp mời anh ra khỏi phòng. Nhưng Lăng Dụ Triết vẫn không hiểu ý của câu nói vừa rồi của cô, "hối hận"? Anh nên hối hận cái gì? Và tại sao anh lại hối hận? Tuy muốn hỏi cho rõ nhưng anh đã không làm.
Thuốc có vẻ đã bắt đầu có tác dụng nên Hà Mật cảm thấy phần bụng mình rất là đau, hiển nhiên thì cô cũng không có ý định sẽ gọi người đến, nếu như bây giờ cô có thể chết với con của mình thì thật tốt quá... Ít nhất thì cô sẽ chẳng cần phải chịu nỗi đau nào nữa.
Đau... Đau quá... Bụng của cô đau quá...
Cô có thể cảm nhận được đứa bé trong bụng của cô cũng đang rất đau, nó đang kêu gào gọi tên của cô... Nó nói rằng đừng bỏ nó, cô đừng bỏ nó mà... Bàn tay của Hà Mật mơ hồ đưa lên không trung, tựa như cô đang muốn nắm bắt một cái gì đó, trong miệng cũng không ngừng lẩm bẩm "Đừng đi... Con đừng đi... Đừng đi mà... "
Trước lúc Hà Mật mất hết ý thức thì cô đã nằm trong một vũng máu lớn. Lạnh... Lạnh quá, cô có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo từ sàn nhà, từ cơ thể... Và cả từ lòng người nữa.
Anh Tô Thước... Anh Vãn Tùng... Anh Chu Xuyên... Anh Đình Lập... Tuyết Ly... Anh Thái Huy... Là Mật Mật có lỗi với tất cả mọi người, cuối cùng thì Mật Mật vẫn không thể gặp lại mọi người... Là Mật Mật vô dụng... Xin lỗi và cảm ơn mọi người.
Sau đó thì Hà Mật cũng đã rơi vào hôn mê, lúc này thì có lẽ Lăng Dụ Triết cũng có chút hối hận nên quay lại xem sao, nhưng anh lại có chút lo lắng khi thấy cửa phòng đã bị khóa từ nên trong, lúc này anh có chút sợ hãi, anh sợ rằng Lăng Hà Mật sẽ làm ra chuyện dại dột nên cố gắng đẩy cửa đi vào. Lúc Lăng Dụ Triết đẩy được cánh cửa ra thì đã nhìn thấy cô đang nằm trên một vũng máu lớn.
- Hà Mật, mau tỉnh dậy đi Hà Mật!
Vốn cứ nghĩ cô đã chết rồi nhưng Lăng Dụ Triết vẫn thấy được cô đang thở vô cùng khó khăn, ngay lập tức anh đã bế sốc cô lên rồi đi ra ngoài. Những người ở đây nhìn thấy tiểu thư ngất xỉu khi phần thân dưới toàn là máu thì cũng rất sợ hãi, không chỉ thế mà nhìn gương mặt của cậu chủ còn rất lo lắng thì càng sợ hơn.
Trên đường đến bệnh viện thì Lăng Dụ Triết vẫn luôn ôm chặt cô ở trong lòng, lúc này anh mới nhận ra đứa con gái của mình quá nhẹ, với một thiếu nữ mười tám tuổi và đang mang thai thì cân nặng và vóc dáng của cô vẫn còn quá nhỏ.
- Hà Mật, cô không được chết, nếu cô dám chết thì tôi sẽ đánh chết tình nhân của cô!
Hình Bân đang lái xe cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì hai ngày này cậu ta vẫn luôn ở nước ngoài giúp Lăng Dụ Triết xử lý vài việc, nên cậu ta không biết rằng cô chủ của mình đã đưa bạn trai về nhà, hơn nữa còn mang thai nữa chứ.
Mãi cho đến khi Hà Mật được đưa vào phòng cấp cứu thì Hình Bân mới có thời gian tìm hiểu mọi thứ, nhìn Lăng Dụ Triết lo lắng như vậy thì bất chợt Hình Bân lại thấy có chút quen thuộc, nếu như cậu ta nhớ không nhầm thì trước kia, khi Tống Giai Âm gặp chuyện thì nét mặt của anh cũng y như vậy, lo lắng đến độ không phân biệt được gì cả.
- Cậu chủ... Tiểu thư, cô ấy?
- Là lỗi của tôi... Nếu tôi không phản đối thì nó sẽ không làm như vậy, thuốc kia... Cũng là tôi... Là tôi đã hại nó, tôi đã hại con gái của mình...