Vào một ngày đẹp trời ở mảnh đất Giang Thành sầm uất, tuy nói thành phố này là thành phố lớn nhất nước S cũng không hề nói qua. Nơi này dường như cuộc sống của người dân cơ bản đều rất khá giả.
Nhưng mà... Ở khuất trung tâm thành phố, nói đúng hơn là phía sau ngọn núi nổi tiếng của Giang Thành thì có một cô nhi viện khá nhỏ và đơn sơ, nơi này có một cái tên là "Cầu Vồng", những đứa trẻ ở đây đa phần đều là do sơ Ánh đưa về, có đứa thì bị bỏ lại ở bệnh viện, có đứa thì được nhặt ở gần vách đá, có đứa lại được tìm thấy ở trong rừng, có đứa thì lại được cha mẹ đặt trước cửa của cô nhi viện, nhưng cho dù là lý do nào thì những đứa trẻ kia cũng không hề bị bỏ rơi, mà trái lại còn được yêu thương hơn nhiều.
Trong số những đứa trẻ ở đây thì có một nhóm thường xuyên đi lại với nhau, trong đó anh cả tên là Tô Thước năm nay mười bốn tuổi, kế tiếp là Chu Xuyên và Khương Đình Lập năm nay mười ba tuổi, tiếp đến là Hứa Vãn Tùng năm nay mười hai tuổi, cuối cùng cũng là nhân vật nắm đầu bốn người còn lại, một cô bé năm tuổi tên là Hà Mật.
Kinh ngạc lắm đúng không?
Thật ra Hà Mật là do sơ Ánh đưa về từ một ngôi miêu hoang gần cô nhi viện này, lúc đó Hà Mật chỉ là một đứa bé sơ sinh còn đỏ hỏn, sau khi đưa về thì bốn đứa bé trai này vẫn luôn phụ giúp sơ Ánh chăm em gái, cũng không biết từ khi nào mà Hà Mật đã trở thành Nữ Vương của bốn anh em họ, có em gái thì tựa như ánh mặt trời chiếu rọi vào trái tim của họ. Cả bốn người đều đã hứa sau khi đủ tuổi trưởng thành, sau đó sẽ rời cô nhi viện và hiển nhiên sẽ đưa theo cô em gái bé bỏng của mình theo.
Tuy nhiên, người tính thì không bằng trời tính.
Vào một ngày mát mẻ của mùa thu, có một đôi tình nhân đã tìm đến cô nhi viện, họ hi vọng ở đây sẽ tìm được một cô con gái nuôi của mình. Ban đầu thì sơ Ánh đã đưa hai người họ đi đến chỗ của những đứa bé chưa biết nói, cũng chưa đủ nhận thức để biết gì, nhưng người bạn gái lại không thích.
Cô ấy tên là Tống Giai Âm, gương mặt thanh tú cùng tấm lòng lương thiện nhưng ông trời lại tàn nhẫn với cô ấy, ông trời đã lấy đi thiên chức làm mẹ của cô ấy mà không hề thương tiếc. Nhưng may mắn thay, ở bên cạnh Tống Giai Âm lại có một người bạn trai như Lăng Dụ Triết, anh không ngại việc bạn gái không sinh được con, chẳng những thế mà còn kiên trì với quyết định của mình, mặc kệ mẹ anh phản đối đến đâu thì anh vẫn nhất quyết ở bên cạnh cô gái Tống Giai Âm này.
Tống Giai Âm đi một vòng ở cô nhi viện, nhìn những đứa bé hồn nhiên, vô tư ở đây cũng khiến cho cô ấy cảm thấy ấm áp. Nhưng đi được một quãng đường thì cô bất chợt lại khựng lại, bốn đứa bé trai đang ngồi quay quanh một đứa bé gái, còn liên tục đưa bánh kẹo cho cô bé ăn, nhìn nụ cười của bốn cậu nhóc kia cũng đủ biết là đã cưng chiều em gái thế nào.
Nhưng điều khiến cho Tống Giai Âm chú ý đến đứa bé gái đó là dáng vẻ của nó, thân hình có chút mũm mĩm, gương mặt phúng phính đáng yêu, nụ cười hồn nhiên, ngọt ngào, không chỉ vậy mà cũng là một cô bé hiểu chuyện, có bánh kẹo thì cũng không ăn mảnh mà đã chia cho anh em mỗi người một ít.
Tống Giai Âm chầm chậm bước đến, bốn cậu nhóc nhìn thấy cô ấy bước đến liền bật chế độ cảnh giác, lập tức đứng dậy để che chắn cho em gái, hành động của bốn cậu bé này đã làm cho Tống Giai Âm phải bật cười, cô ấy nói:
- Đừng sợ, chị sẽ không làm hại mấy đứa đâu, chỉ là chị thấy cô bé đó đáng yêu quá, chị có thể nựng cô bé một chút được không?
Tô Thước là anh lớn, cậu ấy liền đứng ra nói:
- Chị có phải là người mà mẹ Ánh đã nói đúng không? Hôm nay chị đến đây là tìm con gái nuôi, nhưng chị đừng nhìn em ấy, Hà Mật là em gái của tôi, chị không thể đưa em ấy đi.
- Hà Mật sao? Cái tên nghe thật đáng yêu làm sao.
Dừng một chút, Tống Giai Âm lấy từ trong túi ra một thanh kẹo chocolate, đưa ra trước mặt của Hà Mật, nói:
- Bé cưng, em có muốn ăn kẹo không?
Mặc dù hai mắt của bé cưng Hà Mật đã sáng lên rồi, nhưng bốn người anh trai đã dặn dò không được ăn đồ của người lạ, nên Hà Mật đã lắc đầu từ chối.
Lúc này thì sơ Ánh và Lăng Dụ Triết cũng đã đi đến, anh bước đến nắm lấy tay của Tống Giai Âm, nói:
- Em muốn nhận nuôi đứa bé nào?
Tống Giai Âm ngay lập tức chỉ về phía của Hà Mật, nhưng hành động này của cô ấy làm cho bốn anh cuồng em gái kia phải khó chịu, đến cả sơ Ánh cũng phải khó xử nói:
- Thật ngại quá, đứa nhỏ này đã năm tuổi rồi... Như vậy thì không hay đâu.
- Không sao đâu sơ, cháu rất thích đứa bé này.
Lăng Dụ Triết đưa mắt nhìn về cục bột nhỏ ở trước mặt, đúng là dáng vẻ rất đáng yêu, nhưng dù sao cũng đã năm tuổi, đã lớn như vậy rồi thì dạy dỗ sẽ không dễ đâu. Anh liền bảo bạn gái suy nghĩ lại, nhưng Tống Giai Âm vẫn nhất quyết chọn Hà Mật làm con gái, sau đó còn làm nũng để thuyết phục Lăng Dụ Triết nữa chứ. Bất lực, Lăng Dụ Triết cũng nhìn sang sơ Ánh nói:
- Có thể nhận đứa bé này không?
- Thật ra thì vẫn nhận được thôi, chỉ là không biết đứa nhỏ này có đồng ý theo cô cậu hay không nữa.
Tống Giai Âm liền đi đến trước mặt của Hà Mật, còn ngồi xổm xuống, dịu dàng nhìn đứa bé đáng yêu này, nói:
- Bé cưng, có muốn làm con gái của chúng ta không? Sau này sẽ mua nhiều kẹo cho con có được không?
Hà Mật ngơ ngác nhìn Tống Giai Âm, sau đó lại nhìn sang bốn người anh trai còn lại, cô bé hình như đang phân vân, khó xử thì phải? Tô Thước vốn dĩ muốn lên tiếng từ chối nhưng sơ Ánh đã lắc đầu, đây là chuyện riêng giữa cặp đôi này và Hà Mật, cô bé phải là người lựa chọn tương lai của mình.
Lăng Dụ Triết nhìn bốn cậu trai kia đã khẩn trương đến mức rơi cả mồ hôi, anh liền nói:
- Nếu cô bé làm con gái tôi thì sẽ là thiên kim Lăng gia cao quý, không cần phải khổ sở ở lại đây. Bốn cậu hãy nghĩ cho kĩ, bên nào nặng, bên nào nhẹ, chuyện nào là tốt cho con bé.
Tô Thước im lặng, sau đó lại nhìn sang ba người em còn lại, họ cũng chỉ cúi đầu không nói gì. Hà Mật nhìn anh trai, sau đó nhìn mẹ Ánh, rồi lại nhìn vào gương mặt đang mong chờ của Tống Giai Âm. Đôi mắt của cô ấy có chút run, còn đọng nước nữa, vốn dĩ đã xinh đẹp nay còn xinh đẹp hơn.
- Bé cưng?
- Dạ.
Một chữ "Dạ" của Hà Mật làm cho không gian xung quanh chia thành hai phe đối lập. Nếu nói Tống Giai Âm và Lăng Dụ Triết hạnh phúc và hân hoan, còn ôm hôn con gái mới. Thì trái lại phía của Tô Thước, Chu Xuyên, Khương Đình Lập và Hứa Vãn Tùng thì lại bất lực, có chút không nỡ.
Nhưng dù sao đó cũng đã là quyết định của em gái, họ không hi vọng cô bé sẽ sống trong nhung lụa, nhưng họ hi vọng em gái bé nhỏ sẽ sống hạnh phúc.
Đến đây, Tô Thước liền rời đi trước, sau đó thì ba người anh trai còn lại cũng đi cùng. Tống Giai Âm nhìn thấy trong mắt của bốn cậu bé ấy đã buồn bã rồi, liền nói:
- Mật Nhi ngoan, đi dỗ anh trai của con đi.
Hà Mật cũng vui vẻ gật đầu, sau đó thì cũng lon ton chạy theo anh trai của mình. Tống Giai Âm và Lăng Dụ Triết nhìn con gái mới, sau đó lại nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc.
Còn ở bên này, Tô Thước vào trong phòng của mình, lục lọi dường như muốn tìm gì đó, nhưng sau khi Hà Mật đi vào thì cô bé đã non nớt, nói:
- Anh hai...
Tô Thước liền nhanh chóng quay người lại, cố gắng nở một nụ cười dịu dàng, sau đó thì xoa xoa đầu của em gái. Tiếp theo là đeo lên cổ của em gái một sợi dây chuyền, dù nó chỉ là một sợi dây chuyền bình thường, không phải vàng cũng chẳng phải bạc, sau đó cậu ấy liền nói:
- Sau này em chuyển đến nhà người ta phải ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ nuôi biết chưa. Cũng đừng quên ngôi nhà này, một ngày nào đó... Tụi anh sẽ tìm em.
Hà Mật vẫn chưa hiểu thế nào chia ly, nên cô bé vẫn hồn nhiên gật đầu.
Buổi chiều thì Lăng Dụ Triết và Tống Giai Âm đã quay lại để đưa cô bé đi. Lúc này, Hà Mật vẫn còn vui vẻ vẫy vẫy tay với các anh trai của mình.
Vốn nghĩ nó là một hành trình mới, một cuộc sống sung túc và hạnh phúc... Nhưng không ngờ nó lại là mở màn của một tấn bi kịch sau này.