Nghiệt Ái

Chương 56: Xuất ngoại




Khác với bầu không khí nhẹ nhàng vui vẻ ở Cố gia, ở trong chủ trạch Đoạn gia trung tâm thành phố B có vẻ đặc biệt ngột ngạt và áp lực.

Trước lầu chính căn biệt thự trang hoàng xa hoa, một chiếc Mercedes-Benz RV ung dung sang trọng đậu ở nơi đó, đám vệ sĩ mặc đồng phục màu đen, mang găng tay trắng đang xách từng chiếc vali hành lý, bỏ vào trong cốp xe.

Đoạn Khương Sơn chống trượng gỗ chạm khắc đầu rồng đứng ở trước mặt cỏ được cắt tỉa cận thận mà quan sát công việc khuân vác chuyên chở đang được tiến hành. Đôi mắt vẩn đục hiện lên cảm xúc mà người khác nhìn không thấu.

Mà thiếu nữ mặc đồ đen đi qua hành lang phong cách Châu Âu tới đó. Mặt mày có mấy phần giống Đoạn Khương Sơn, cũng ít khi nói cười, cùng một biểu cảm, thanh âm bình tĩnh gọi một tiếng "Ông nội."

Nghe được giọng cháu gái, Đoạn Khương Sơn xoay người, ánh mắt từ ái lại ôn hòa, thanh âm hàm chứa một chút không nỡ "Tiểu Thừa a. Thật sự muốn đi sớm như vậy sao?"

"Dạ. Sớm muộn cũng phải đi. Rời đi sớm một chút cũng tốt." Đoạn Mộ Thừa rũ mắt sửa sang lại nút tay áo của chính mình, không nhìn ra chút cảm xúc nào. Thành phố B quả thật đã không còn gì để cho cô lưu luyến nữa rồi.

Đoạn lão gia cảm khái thở dài một hơi, ông cũng không biết cháu gái nhà mình trưởng thành chỉ trong một đêm là tốt hay xấu. Tuy rằng ông muốn nhìn thấy cháu gái đừng quá cố chấp với tình cảm, bất luận ở phương diện nào cũng có thể làm đến không kẽ hở. Như vậy đối với cơ nghiệp Đoạn thị ông cũng an tâm hơn.

Nhớ tới đêm đó ở trong thư phòng, Tiểu Thừa ánh mắt sáng rõ nói rằng bản thân muốn đi nước Y chữa trị sớm một chút. Quả thật khiến ông rất bất ngờ. Lấy sự ỷ lại của Tiểu Thừa đối với Giang nha đầu, sao có thể chủ động yêu cầu xuất ngoại như thế. Chắc hẳn đêm đó đã xảy ra chuyện gì đó.

Nhưng như vậy cũng tốt, lăn lộn ở thương trường nhiều năm như vậy, ông đã nhìn thấu quá nhiều nóng lạnh nhân gian, nhân thế hiểm ác. Tiểu Thừa tính tình quá mức cố chấp, cho dù hiện tại không sao, nhưng sau này trong tình cảm sớm muộn cũng sẽ bị tổn thương.

Đây cũng không phải điều mà ông hy vọng nhìn thấy. Nếu như Tiểu Thừa ở trong một mối tình liên tiếp bị thương tổn, vậy thì ông thà rằng Tiểu Thừa ba lòng hai ý còn hơn quá cố chấp với một người. Chỉ có trở nên chân chính lãnh tình lãnh tính, đó mới là một người thừa kế mà tập đoàn thật sự cần.

Tuy rằng ông và ba Tiểu Thừa cũng không đạt đến điểm này. Nhưng cũng chính vì như thế, điều này cũng làm cho Đoạn thị trong loạn ngoài giặc. Họ hàng bên ngoại chuyên quyền, dòng thứ nhiều sâu mọt.

"Tiểu Thừa à. Tới nước Y phải tích cực phối hợp với bác sĩ Trương mà chữa trị, ông cũng đã liên hệ cho con một trường trung học ở nước Y, còn có một số doanh nghiệp của Đoạn gia ở nước Y, con cũng có thể thông qua Đoạn Trung tiến hành tham dự. Ông nội già rồi, con phải gánh vác trách nhiệm con cháu Đoạn gia." Đoạn Khương Sơn nở nụ cười sảng khoái, hài lòng vỗ vỗ vai cháu gái, chỉ là ánh mắt mang theo một chút chua xót.

Nếu Giang nha đầu vô cảm đối với Tiểu Thừa, ông cũng không thể đứng nhìn Tiểu Thừa hãm đến quá sâu. Một cơ hội hiếm có như vậy, nếu Tiểu Thừa có thể buông xuống dĩ nhiên là tốt nhất. Cho nên ông mới hy vọng Tiểu Thừa có thể ở lại nước Y sống thật tốt, mong thời gian có thể xoá tan mọi thứ.

"Con biết. Ông nội." Đoạn Mộ Thừa nhận lấy balo quản gia đưa qua, đôi mắt nhạt màu nhìn đoàn xe sớm đã chuẩn bị ổn thoả.

"Ông nội. Con đi đây. Ông bảo trọng thân thể." Ngay sau đó liền lên xe cũng không quay đầu lại. Vẻ mặt lạnh nhạt bình đạm như vậy, phảng phất giống như tạo thành sự tương phản rất lớn so với dáng vẻ lúc còn nhỏ quấn lấy ông làm nũng muốn ăn kẹo.

Ông nội Đoạn nhìn đoàn xe rời đi. Con ngươi tối tăm không rõ. Con à, con sớm muộn cũng phải trưởng thành, thứ lỗi cho ông nội giấu diếm con. Ông còn chưa nói cho Tiểu Thừa biết, ông và ông nội Giang đã thương lượng chuyện liên hôn. Nếu như bởi vì chuyện này Giang nha đầu thương tổn Tiểu Thừa, vậy thì ông làm như vậy cũng là vì tốt cho Tiểu Thừa.

Rốt cuộc con cháu Đoạn gia nhà ông sao có thể không có chút tôn nghiêm nào như thế. Vì một nữ nhân mà điên cuồng.

Giang Khuynh Ca luôn cảm thấy hôm nay có chút bực bội khó hiểu, tâm thần không yên, trong lòng trống rỗng đến lợi hại.

Vô lực ném bút máy trong tay xuống, mệt mỏi mà chống trán trơn bóng. Mấy ngày nay cô ấy vẫn luôn ngủ không được tốt, mỗi khi nửa đêm luân hồi, đều sẽ nhớ tới bóng lưng Đoạn Mộ Thừa rời đi.

Lần trước có phải mình làm quá đáng rồi không? Coi như muốn từ chối, hành động như vậy có làm cô ta quá nan kham hay không? Xúc phạm tới cô ta.

Cho dù trước kia mình chát ghét cô ta đi nữa, cũng chưa từng nghĩ tới muốn tổn thương cô ta, chẳng qua là đơn giản mà lạnh mặt với cô ta.

Lúc đó cô ấy cũng là mất đi lý trí, chỉ là vừa nghĩ tới cuộc hôn nhân hình thức kia, liền khiến cô ấy cảm thấy bản thân không có bất kỳ quyền lợi lựa chọn nào, có vẻ chính mình rất hèn mọn, khiến cho sự từ chối nhiều năm như vậy của mình đối với cô giống như là một trò cười.

Nhưng mà cô ấy thật sự không nghĩ tới muốn tổn thương cô. Lúc đó cô ấy thật sự quá căm tức, cho nên mới làm như vậy.

Nhớ tới bộ dáng cô thật cẩn thận nhặt chiếc vòng tay kia lên, còn có bóng lưng xoay người rời đi, Giang Khuynh Ca liền cảm thấy trong lòng mình rất khó chịu, rất chua chát. Đây không phải ý định ban đầu của cô ấy.

Nhưng cô ấy chung quy vẫn đã làm như vậy. Tuy rằng đạt được hiệu quả mà cô ấy muốn, nhưng đó cũng không phải mong muốn của cô ấy.

"Khuynh Ca. Tin tốt đây." Em họ của Giang Khuynh Ca - Tần Tuyền đẩy cửa phòng ra. Một khuôn mặt có vài phần giống Giang Khuynh Ca vui mừng khó kìm nén.

"Làm sao vậy?" Giang Khuynh Ca bình đạm thoáng nhìn cô nàng, đầu ngón tay chơi đùa bút máy. Có chuyện gì vui vẻ thành như vậy?

"Tên quấn người của Đoạn gia kia xuất ngoại rồi. Nghe nói trong thời gian ngắn sẽ không trở về. Cô ta rốt cuộc không có cơ hội quấn lấy chị nữa." Tần Tuyền hết sức phấn khởi nói.

Cô nàng vô cùng chán ghét Đoạn Mộ Thừa. Không vì điều gì khác, chỉ bởi vì tên kia đoạt tỷ tỷ với cô nàng. Hơn nữa cái tên quấn người kia còn có hôn ước với chị ấy. Ở trong lòng Tần Tuyền, chị gái như tiên giáng trần trên trời, là bạch nguyệt quang của cô nàng, làm sao có thể bị người như cô ta làm nhục.

Nhớ tới trước kia chỉ bởi vì bản thân kêu Khuynh Ca 'tỷ tỷ' ngay trước mặt tên Đoạn Mộ Thừa kia, kết quả bị cô ta hung hăng đấm mấy phát, nếu không phải chị ấy ngăn cản, cô nàng chắc hẳn phải bị tên kia đấm bẹp dí.

Nhưng mỗi lần chị ấy đều không để ý tới cô ta, sau đó tự lo cho mình. Điều này làm cho Tần Tuyền tin chắc, chị gái đối xử với Đoạn Mộ Thừa là đặc biệt, cho nên Đoạn Mộ Thừa quấn lấy Giang Khuynh Ca liền trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt đối với cô nàng.

"Xuất ngoại? Cô ta đi rồi sao?" Giang Khuynh Ca buông bút, ánh mắt sững sờ, có chút không tin tưởng. Tại sao lại đột nhiên như vậy?

"Đúng vậy. Đi rồi đấy. Nghe nói ông nội Đoạn đưa cô ta đến nước Y. Một hai năm đều không về được." Tần Tuyền còn tưởng rằng chị gái vui mừng khôn xiết, lại nhấn mạnh một lần. Thật tốt quá, rốt cuộc không còn ai đoạt tỷ tỷ với cô nàng.

"Đi rồi cũng tốt." Đôi mắt trong trẻo của Giang Khuynh Ca rũ xuống, thanh âm bình bình đạm đạm nói, chẳng qua đầu ngón tay cầm bút máy trắng bệch. Cũng không biết lời này là nói với ai.

"Tỷ tỷ. Chị như thế nào không vui?" Tần Tuyền lúc này mới phát hiện hình như Giang Khuynh Ca nghe thấy tin tức này lại không vui chút nào, có chút buồn bực nói. Chẳng phải chị ấy rất chán ghét tên quấn người kia sao?

"Nói xong rồi? Đi ra ngoài đi. Tôi còn có việc phải làm." Giang Khuynh Ca lười liếc nhìn cô nàng, thanh âm bình đạm nói. Đối với đứa em họ Tần Tuyền này, từ trước đến nay cô ấy luôn vô cảm, chẳng qua ngại vì thân phận, mới có thể thỉnh thoảng quan tâm cô nàng một chút.

"Oh." Chị họ hình như tâm trạng không tốt, Tần Tuyền tự biết không thể tìm xúi quẩy, hậm hực đẩy cửa đi ra ngoài.

Thẳng đến khi cửa lại lần nữa bị đóng lại, Giang Khuynh Ca ánh mắt trống rỗng nhìn thời tiết sáng sủa tươi đẹp ngoài cửa sổ. Cô ta cứ như vậy đi rồi, tại sao mình đều không biết gì, tại sao ông nội không nói cho mình biết, tại sao Tần Tuyền biết, mình lại không biết?

Khóe môi lộ ra một nụ cười nhạt đắng chát. Đi rồi cũng tốt, ai có thể chịu nổi ngày ngày bị cô ấy lạnh mặt, bị cô ấy thương tổn chứ.

Trong đầu chợt nhớ tới hình dáng nho nhỏ béo mũm mĩm đuổi theo cô ấy, bởi vì mình đi quá nhanh, sau đó tên tiểu béo ú không đuổi kịp tiếp đó té ngã, cô ấy cho rằng tên tiểu béo ú kia muốn khóc, bởi vì mỗi lần em họ như vậy đều sẽ khóc, nhưng cô không có, chỉ thấy cô chạy tới, vội vàng bô ba đi tới vươn tay nhỏ thịt mum múp muốn cô ấy ôm. Nhưng khi đó cô ấy chỉ liếc nhìn béo ú một cái, liền rời đi. Sau đó phía sau truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế. Chẳng qua cô ấy vừa ngoái đầu nhìn lại, tên béo ú kia liền ngừng khóc. Trên khuôn mặt nhỏ dính đầy nước mắt nước mũi, mở to đôi mắt ngập nước giàn dụa nhìn cô ấy chằm chằm.

Cuối cùng cô ấy mềm lòng. Sau đó đi lên trước cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Chẳng qua thanh âm ra vẻ ghét bỏ nói "Đừng khóc nữa."

"Ừm." Tay nhỏ mũm mĩm của tiểu béo ú bắt lấy góc áo cô ấy, khuôn mặt nhỏ tròn tròn bởi vì vui vẻ mà thịt đều chen chúc chung một chỗ, niềm vui sướng khôn tả. Khi đó cô ấy luôn suy nghĩ vì sao ông nội Đoạn lại muốn nuôi nấng cô đến tốt như vậy, mập chết đi được, cô ấy thật ghét bỏ. Nhưng mà mẹ nói tên tiểu béo ú này không có cha mẹ, muốn cô ấy đối tốt với béo ú một chút. Cô ấy đã hứa với mẹ. Nhưng sau đó lại bởi vì một số chuyện mà không làm được.

Thật ra cô ấy cũng không chán ghét cô đến vậy, ngẫm lại quả thật vẫn rất đáng yêu. Đặc biệt là cô bất y bất nhiêu* đuổi theo cô ấy mười sáu năm gọi tỷ tỷ. Cô ấy lại không phải không tim, chỉ là cô ấy cũng sẽ sợ hãi, cũng sẽ lo lắng. Thế nhưng may mà cô vẫn là đi rồi. Còn cô ấy bình tĩnh tự do sinh hoạt.

(*) Bất y bất nhiêu: không được như ý thì dây dưa không bỏ | không vừa lòng không buông tha.

Nghỉ hè trôi qua rất nhanh, Cố Thanh Mộc lợi dụng khoảng thời gian hơn một tháng này kiếm chút lời mười vạn. Tiền tiết kiệm ngân hàng đạt tới sáu con số. Nhưng này vẫn còn lâu mới đủ.

Còn Diệp Vãn An trong khoảng thời gian này lại đang luyện dương cầm. Ban ngày luyện đàn ở trong phòng đàn Diệp gia, buổi tối tới đây ở cùng cô.

Đương nhiên hai người thỉnh thoảng vẫn có không ít thời gian ôn tồn và một số buổi hẹn hò lãng mạn.

Phòng đàn sáng ngời rộng mở ở Diệp gia, thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần mặc váy màu trắng bó sát người đang lướt ngón tay thật nhanh mà đàn tấu ra những nốt nhạc mỹ diệu. Con ngươi màu pha lê tràn ngập thần thái bay bổng, hết sức chăm chú thanh lịch tự chủ.

Mà trên băng ghế một bên, Cố Thanh Mộc mặc áo ngắn tay màu xanh đậm vẽ graffiti, một chiếc quần lửng vải lanh rộng rãi, gần đây mới cắt tỉa lại tóc, sạch sẽ lại gọn gàng lộ ra dung mạo thanh tú cùng ngũ quan tinh xảo, toát lên một phần anh khí mờ ảo.

Chỉ có điều bây giờ ánh mắt người nào đó đều bị thiếu nữ đàn dương cầm hấp dẫn. Đôi mắt đen nhánh hiện lên bội phục và mến mộ không thể che dấu.

"Nghe hay không?" Hết một khúc, Diệp Vãn An đứng dậy từ trên ghế da, thuận thế ngồi ở trên đùi người kia, ngón tay mảnh mai tỉ mỉ miêu tả đường nét khuôn mặt Cố Thanh Mộc, thanh âm quyến rũ nói không nên lời.

"Rất hay." Cố Thanh Mộc gian nan nuốt một ngụm nước bọt, thầm mắng một câu 'yêu tinh'. Cách một lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được nàng nhẹ nhàng cọ vào cô. Đây xem như là câu dẫn một cách trắng trợn đi.

Hơn một tháng ở chung cùng hòa hợp, hai người ở phương diện nào đó đã càng ngày càng ăn ý. Hơn nữa Diệp Vãn An thỉnh thoảng còn cố ý khiêu khích cô. Là bởi vì gần đây cô quá bận không chỉnh đốn nàng đúng không?

_________________________

Tác giả có lời muốn nói:... Tới ⊙▽⊙....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.