Nghiệt Ái

Chương 54: Từ bỏ




Khuôn mặt luôn luôn từ ái ôn hòa của Giang Trấn Hải nghe được lời này của cháu gái dần dần hiện lên vẻ tức giận.

Ông thật sự không ngờ Giang Khuynh Ca đối với Đoạn Mộ Thừa lại có thành kiến lớn như vậy. Năm đó, từ sau khi xảy ra chuyện của Cao Hoan, ông trước tiên điều tra rõ bối cảnh và tư liệu về cô gái đó.

Cao Hoan lúc trước tiếp cận Tiểu Ca mục đích cũng không thuần khiết, lúc ấy dòng vốn của Cao gia tràn ngập nguy cơ, Cao Hoan là muốn leo lên Tiểu Ca để lợi dụng Giang gia trợ giúp cho Cao thị.

Nhưng Tiểu Ca cũng không phải là hạng người vô năng, vì thế không còn cách nào khác, Cao Hoan lợi dụng mối quan hệ vốn dĩ đã tồn tại mâu thuẫn giữa Tiểu Ca và Tiểu Thừa, khiến cho mâu thuẫn giữa hai người trở nên gay gắt, mà hành vi sau đó của Tiểu Thừa cũng quá kích động, đúng lúc trúng mưu kế của Cao gia. Cao gia phá sản tất nhiên là xu thế, mà hành vi của Tiểu Thừa chỉ là đẩy nhanh xu thế này hơn một chút.

Cho nên cuối cùng Đoạn gia gánh tội, Cao gia thê thảm, Giang gia xuất phát từ đạo nghĩa nên trợ giúp cho Cao gia. Bởi vì sự tham gia của hai nhà Giang Đoạn, ban đầu Cao gia hẳn là bị toà án tịch thu toàn bộ tài sản chẳng qua giờ ước chừng rút lại một nửa.

Đứa con gái kia của Cao gia tâm tư sâu, làm lão giang hồ lăn lộn thương trường bao nhiêu năm như Giang Trấn Hải cũng không khỏi thán phục.

Mà những chuyện này Giang Khuynh Ca đều không biết gì, ông nội Giang hy vọng Giang Khuynh Ca trước khi chưa đủ 18 tuổi sẽ không cần biết thương trường ngươi lừa ta gạt quá sớm, nó cũng không có ích lợi gì đối với nàng khi đang còn đi học.

Nhưng cuối cùng là Tiểu Đoạn gánh chịu miệng lưỡi này. Điều đó cũng làm ông nội Giang rất áy náy. May mà lão già Đoạn Khương Sơn kia không biết, bằng không với tính cách che chở cháu gái của lão già kia nhất định là muốn tìm ông đánh nhau.

"Giang Khuynh Ca. Ta nói thật với con đi. Hôn ước của con và Tiểu Đoạn hai nhà chúng ta đều là ngầm thừa nhận. Bất kể con có đồng ý hay không. Tới tuổi hợp pháp kết hôn hai đứa sẽ phải kết hôn. Chuyện này không có con đường thương lượng nào khác." Thanh âm già nua chất chứa nồng đậm tức giận.

Giang Trấn Hải hầu như chưa từng gọi thẳng tên họ cháu gái mình. Giang gia chỉ có một đứa cháu này. Hiển nhiên là báu vật trong tay, ruột thịt trong lòng. Thế nhưng nói ra những lời này, ông cũng là nhất thời phẫn nộ. Truyện Huyền Huyễn

Trước kia ông cũng đã nói với cháu gái nhà mình, Đoạn Khương Sơn, cái lão già đó thân thể càng ngày càng kém, nếu như một ngày nào đó buông tay nhân gian, Tiểu Đoạn còn trẻ không thể đứng vững chân ở Đoạn gia, rất có thể Đoạn gia sẽ bị thay thế. Mà hôn nhân hai nhà Giang - Đoạn cũng là một loại bảo đảm để cho Tiểu Đoạn nắm quyền. Chỉ là một kiểu hình thức bề ngoài.

Vả lại cuộc hôn nhân này cũng chỉ kéo dài ba năm. Trong khoảng thời gian đó, hai người có cơ hội chọn bạn đời khác. Mà ba năm sau, cháu gái nhà mình có thể đệ đơn ly hôn. Kết thúc cuộc hôn nhân hình thức này.

Nói cho cùng, đây cũng là Giang gia tri ân báo đáp đối với Đoạn gia. Nếu không phải năm đó lão Đoạn ra sức bảo vệ ông không liên quan đến tham ô, đồng thời sau đó còn trợ lực cho Giang gia. Nào có Giang Trấn Hải và hào môn Giang gia thành phố B như hiện tại. Làm người đều phải biết tri ân báo đáp.

"Con không đồng ý. Dựa vào cái gì hôn nhân của con không thể do con tự mình làm chủ." Cửa gỗ lim cạch một tiếng bị đẩy ra. Giang Khuynh Ca mắt đẹp đỏ bừng, bên trong đó trộn lẫn không cam lòng và khuất nhục.

Cuộc hôn nhân này sẽ chỉ khiến cô ấy cảm thấy nhục nhã và bất an. Khiến cô ấy cảm thấy bản thân mình từ chối Đoạn Mộ Thừa nhiều năm như vậy đều là một trò cười. Phóng đại sự hèn mọn và bất lực của cô ấy. Cô ấy không cách nào tưởng tượng chính mình phải ký kết ba năm hôn ước cùng Đoạn Mộ Thừa. Nó sẽ dày vò biết bao.

"Chỉ bằng con là con cháu Giang gia." Giang Trấn Hải nhìn cháu gái cũng đang căm tức nhìn mình. Hỏa xát một cái liền lập tức bốc lên, lại thêm quá thất vọng, không khống chế tốt cảm xúc của mình, giơ tay lên cho cô ấy một cái tát.

"Bốp" một tiếng. Tiếng tát tay vang vọng ở trong căn nhà trang hoàng hoa lệ. Giang ba Giang mẹ đang ngồi ở trên sô pha lầu một cũng bị dọa sững sờ. Đây là ông cụ đánh Tiểu Ca rồi.

Đoạn Mộ Thừa đang vội vã lao tới cũng nghe thấy tiếng cú tát vang dội này. Ngẩn một giây, không kịp chào hỏi với Giang ba Giang mẹ, liền xông lên lầu hai.

Bạt tai này của Giang lão gia rất dùng sức. Nếu không phải ở trong tình huống phẫn nộ và thất vọng cực điểm, ông tuyệt đối sẽ không động thủ đánh bảo bối nhà mình. Đối với Giang Khuynh Ca, cho tới nay ông đều đặt kỳ vọng rất lớn, cho nên yêu cầu đối với cô ấy cũng tương đối nghiêm khắc. Nhưng ông ngàn vạn lần không ngờ tới, đứa nhỏ được ông dành kỳ vọng rất lớn bồi dưỡng để làm người nối nghiệp này sẽ không phân rõ ân oán riêng tư và gia tộc. Ngoan cố và bướng bỉnh như thế.

"Tỷ tỷ." Đoạn Mộ Thừa vừa lên lầu, liền thấy đôi mắt tỷ tỷ đỏ hoe, gò má trắng nõn sưng đỏ một mảng. Còn ông nội Giang lại đứng ở một bên mặt đầy tức giận.

"Chị không sao chứ.." Đụng phải ánh mắt lạnh băng của cô ấy, hai chữ tỷ tỷ vừa muốn nói ra khỏi miệng liền bị nuốt trở vào. Bàn tay khớp xương rõ ràng đang cầm chiếc hộp nhỏ trắng bệch.

"Cút." Cô ấy lạnh lùng đẩy cánh tay muốn đỡ lấy cô ấy của cô ra. Mặt mày ngoại trừ lạnh lùng thì chính là chán ghét. Giọng điệu lại càng không mang theo một chút tình cảm nào.

Đoạn Mộ Thừa cứng đờ tại chỗ. Tay cũng không biết để vào đâu. Vô lực mà rũ ở một bên, chỉ có điều lòng bàn tay vẫn nắm thật chặt chiếc hộp.

"Tiểu Đoạn à. Đừng để ý tới nó. Xuống dưới xem TV cùng ông nội." Thấy Đoạn Mộ Thừa đi lên, sắc mặt ông nội Giang có chút hòa hoãn. Nhìn cũng không thèm nhìn Giang Khuynh Ca một cái, liền đi thẳng xuống lầu.

Tiếng bước chân đi xa, lầu hai lại lần nữa khôi phục yên tĩnh. Đoạn Mộ Thừa tay trái bấm vào lòng bàn tay mềm mại, thanh âm ấp úng nói "Tỷ tỷ."

"Đoạn Mộ Thừa. Tôi không muốn nhìn thấy cô. Tại sao cô cứ phải bám dai như đỉa thế?" Giang Khuynh Ca lùi về phía sau một bước, nở nụ cười châm chọc, vừa là coi khinh cũng vừa ác ý.

Mà cùng lúc đó, chuông cổ lớn treo ở lầu một vang lên. Tiếng chuông cổ xưa mà du dương, báo hiệu một ngày mới bắt đầu.

"Tỷ tỷ. Đây là món quà em tặng chị, sinh nhật vui vẻ." Nhịn xuống chua xót trong lòng, Đoạn Mộ Thừa cúi đầu, mở bàn tay trắng nhỏ ra, trên đó là một hộp quà đóng gói đẹp đẽ tinh xảo.

Ý cười bên khóe môi Giang Khuynh Ca càng thêm lớn, trong ánh mắt hiện lên trống rỗng và nguội lạnh, nhìn chằm chằm cái người dè dặt từng tí kia, tất cả mọi thứ vì cô ta mà bắt đầu, cô ta còn giả bộ vô tội như vậy.

Cái tát của ông nội Giang cũng đánh bay lý trí của cô ấy. Lúc này trong đầu cô ấy ngoại trừ bất bình chính là chán ghét. Nếu không phải bởi vì cô, cô ấy luôn luôn cao ngạo chưa từng chịu khuất nhục như vậy. Chẳng phải cô hy vọng cô ấy có thể tiếp nhận cô sao? Cô ấy càng không.

Mang theo cười lạnh mở hộp ra, một chiếc vòng tay tỏa ra ánh sáng màu đỏ lẳng lặng nằm ở nơi đó. Màu đỏ, màu sắc buồn cười biết bao. Có phải cô ta đã sớm biết những điều này không? Cô ta là cố ý đúng không?

Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Đoạn Mộ Thừa, cô ấy dùng toàn bộ sức lực đem chiếc vòng tay kia tàn nhẫn ném ở chỗ rẽ thang lầu có lát đá cẩm thạch. Muốn mượn việc này biểu đạt sự tức giận và trả thù của mình.

Sau một tiếng 'phanh' vang lên, đó là tiếng kim loại ma sát với sàn nhà. Tiếng xạt xạt. Ở trong ban đêm yên tĩnh có vẻ đặc biệt chói tai.

Nhìn chiếc vòng tay bị ném bay thành đường vòng cung, vành mắt Đoạn Mộ Thừa bởi vì quá gấp mà đỏ một vòng. Muốn bắt xuống độ cong đó, lại bởi vì quá cao không chạm đến được, chỉ có thể nhìn chiếc vòng tay kia bị ném rơi trên mặt đất.

Viên kim cương đỏ trong suốt cực kỳ long lanh đại diện cho tình yêu thuần khiết của cô bởi vì theo quán tính không ngừng ma sát với sàn nhà bóng loáng, mà phủ lên từng vết trầy xước. Cuối cùng va vào thanh thép ở góc cầu thang mà vỡ ra một mảnh nhỏ.

Đôi mắt màu xám nhạt của Đoạn Mộ Thừa đã không còn chút hào quang nào, bàn tay trắng nhỏ run rẩy cầm chiếc vòng tay nằm ở chỗ rẽ tối tăm kia lên.

Viên kim cương đỏ trong suốt long lanh, mặt cắt trơn bóng bằng phẳng đã mất đi ánh sáng lộng lẫy, mặt trên chỉ còn lại những vết trầy xấu xí và một góc khuyết thiếu. Có vẻ hết sức nổi bật.

Giống như trái tim nồng cháy chân thành của cô vậy, bị dao rạch hết nhát này tới nhát khác, cuối cùng bị xé rách nát.

"Như vậy. Cô có thể đi rồi chứ." Một giọng nói vỗn dĩ rất ôn nhu ở trong ấn tượng của cô hiện tại lại có vẻ đặc biệt chói tai vọng lại bên tai.

Giang Khuynh Ca xuống lầu, trong ánh mắt ngoài chán ghét ra thì chính là lạnh nhạt. Khóe môi mang một độ cong trào phúng nhìn người ngồi xổm trên mặt đất đang dự định nhặt mảnh vỡ vụn lên. Thanh âm lạnh như băng nói.

Đôi mắt nhạt màu của Đoạn Mộ Thừa trống rỗng như mất đi linh hồn, nhưng mặc cho cô ấy giễu cợt vẫn nhặt từng miếng vỡ vụn lên. Thật cẩn thận mà bỏ lại vào trong hộp.

Từ từ đứng lên, cẩn thận đem chiếc hộp bỏ lại vào trong túi của mình. Ngay sau đó xoay người, nhìn người con gái đang vẻ mặt đầy không kiên nhẫn đối với mình.

Ánh mắt cô sạch sẽ, nhưng lại không có bất kỳ tia sáng nào. Vẻ mặt ngoại trừ bình tĩnh vẫn là bình tĩnh, thanh âm bình tĩnh mà lãnh đạm "Thật xin lỗi, quấy rầy rồi."

Xoay người không có một tia lưu niệm nào, ở dưới ánh mắt ngẩn người của đám người Giang gia ở lầu một, cô bước từng bước chân dần dần biến mất trong bóng đêm đen kịt.

Để lại trưởng bối Giang gia hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra và Giang Khuynh Ca đứng ở trên cầu thang.

Gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Giang Khuynh Ca không còn một chút huyết sắc, ngón tay mảnh khảnh bấm chặt vào lòng bàn tay mềm mại, khóe môi giương lên một nụ cười trào phúng. Không biết là đang chế giễu người khác hay là đang chế giễu chính mình. Cô ấy cũng đã làm đến vậy rồi, chắc hẳn sau này cô ta sẽ không quấn lấy mình nữa đi.

Cuối cùng cũng thoát khỏi cô ta không phải sao? Đây chẳng phải là chuyện mình trước nay luôn tha thiết ước mơ sao? Tại sao lại cảm thấy trống rỗng xưa nay chưa từng có?

Mà lúc này ở thành phố B, Đoạn gia cũng là đèn đuốc sáng trưng. Ông cụ Đoạn chống gậy không ngừng đi tới đi lui. Sao Tiểu Thừa còn chưa trở về, vừa rồi Giang lão đầu gọi điện thoại tới nói không giữ Tiểu Thừa ở lại. Cũng đã trễ thế này rồi, đứa nhỏ kia tại sao còn chưa trở về.

"Lão gia. Tiểu thư về rồi." Ngay lúc Đoạn lão gia đang nôn nóng bất an, quản gia ở một bên vội vàng tới bẩm báo.

"Nó đâu?" Ông cụ Đoạn ngó nhìn ra ngoài cửa, không thấy Tiểu Thừa a.

"Tiểu thư trực tiếp về phòng ngủ rồi ạ." Quản gia lau mồ hôi trên trán.

"Cùng ta đi qua xem thử." Đoàn lão gia có chút không yên tâm, nói. Nghe giọng điệu của Giang lão đầu kia, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi.

Một căn phòng vẽ tranh trang hoàng đơn giản ở lầu 3 nhà chính của Đoạn gia, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng người giúp việc khuyên can.

"Tiểu thư. Không được a. Những bức tranh này đều là cô vẽ cho Giang tiểu thư. Không thể đạp hỏng như vậy a." Vẫn luôn chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho Đoạn Mộ Thừa, Vương mẹ sốt sắng nói. Muốn nhặt từng xấp từng xấp tranh vẽ bị ném vào trong thùng rác bên cạnh lên.

Những bức tranh đó đều là tiểu thư vẽ cho Giang tiểu thư. Ngày thường xem như bảo bối, chạm cũng không thể chạm dù chỉ một chút. Cũng không biết vì sao, bỗng chốc liền vứt bỏ toàn bộ. Cái này tốn của tiểu thư biết bao nhiêu tâm huyết a, thoáng cái vứt hết như vậy, quá đáng tiếc.

"Vương mẹ. Những thứ rác rưởi này lát nữa cầm đi đổ đi. Còn có những bảng vẽ gì đó, ngày mai gọi người kéo đi. Căn phòng này đổi về dương cầm trước kia. Ngày mai tôi không muốn lại nhìn thấy những thứ rác rưởi này tồn tại nữa." Đoạn Mộ Thừa ánh mắt trong veo, vẻ mặt thần sắc bình tĩnh mà giao phó hết thảy liền mở cửa rời đi.

Trong phòng vẽ tranh phát ra ánh đèn màu vàng cam, ngoại trừ Vương mẹ, cũng chỉ còn lại từng chồng tranh vẽ bị ném vào thùng rác dính đầy màu nước. Mà cô gái trong bức tranh lại mặt mày dịu dàng, nhất cử nhất động đều là thần thái. Giống như người thật.

____________________________

Editor: Chương này của CP phụ mà đau lòng quá


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.