Nghiệt Ái

Chương 19: Ôn luyện




Sáu giờ sáng, Cố Thanh Mộc dựa vào đồng hồ sinh học luôn luôn mạnh mẽ chậm rãi tỉnh lại, chẳng qua ý thức có chút mơ hồ, hình như cảm giác trong lòng ngực có thêm gì đó, rất mềm.

Chỉ là tròng mắt đen không kịp đề phòng đột nhiên đối diện với một đôi mắt màu pha lê có chút mông lung. Cố Thanh Mộc tỉnh táo trong nháy mắt, sợ tới mức ngồi bật dậy. Thật sự bị dọa tới rồi.

Chăn của Diệp Vãn An đã rơi ở trên sàn nhà. Trên giường chỉ còn lại chăn của cô. Cô vốn ngủ ở bên mép giường giờ lại lăn đến giữa giường. Thậm chí trong ngực cô dường như còn có độ ấm và mùi hương trên người của người kia.

Cố Thanh Mộc đại khái biết bản thân ngủ không phải rất an phận lại còn có thói quen nói mớ. Trước kia loại tình huống này cũng không phải chưa từng xuất hiện. Nhưng mà đây đã không còn là trước kia.

Nội tâm Cố Thanh Mộc hỗn loạn, vẻ mặt lãnh tĩnh bước xuống giường, lấy quần áo từ tủ quần áo ra đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Diệp Vãn An ngồi dậy, gương mặt ửng đỏ, ngón tay nhỏ nhắn vén làn tóc dài hơi loạn ra sau tai, đôi mắt pha lê hoàn toàn tỉnh táo. Thật ra nàng đã tỉnh từ rất sớm nhưng lại không muốn đánh thức Cố Thanh Mộc. Cho nên vừa rồi nàng không rời giường.

Sau khi Cố Thanh Mộc thay quần áo đi ra thì Diệp Vãn An cũng đã thay quần áo xong. Hai người một trước một sau bước ra cửa trong lời dặn dò của Cố mẹ.

Bởi vì thời gian có chút gấp cho nên Cố Thanh Mộc đi xe đạp. Ghế sau hiển nhiên là Diệp Vãn An.

Vì thuận tiện nhanh chóng giải quyết vấn đề bữa sáng, Cố Thanh Mộc mua hai cái bánh bao nhỏ. Đưa một cái cho Diệp Vãn An, giọng đều đều "Thời gian hơi vội, ăn tạm trước đi."

Đôi mắt pha lê xinh đẹp của Diệp Vãn An sáng lên, giọng nói trong trẻo dịu dàng "Cảm ơn."

Bởi vì kỳ thi tỉnh sẽ tổ chức vào tháng 3 năm sau. Mà hiện tại đã sắp đến cuối tháng mười hai. Thời gian vẫn là tương đối khẩn trương.

Giáo viên toán hy vọng bọn họ có thể lấy được một thứ hạng tốt trong kỳ thi tỉnh. Cho nên bảo bọn họ buổi chiều sau khi tan học tới văn phòng ôn luyện thêm một giờ. Giảng giải một số đề thi Olympic.

Lại thêm kỳ thi cuối kỳ sắp diễn ra. Giáo viên các môn cũng bắt đầu không ngừng thi lớn thi nhỏ. Tuần này Cố Thanh Mộc có thể nói là vô cùng bận rộn.

Mà thành tích kỳ thi thử lần thứ tư trước đó cũng được công bố. Người đứng hạng nhất của lớp 10 là Tưởng Ưu Tú, tổng điểm 636. Cố Thanh Mộc đứng thứ hai, tổng điểm 628, điểm môn toán là 148. Cùng Giang Khuynh Ca song song đứng đầu trong danh sách xếp hạng môn toán của lớp. Còn Diệp Vãn An cũng xếp vị trí thứ tư trong lớp, tổng điểm 612.

So với Tưởng Ưu Tú, Diệp Vãn An được 140 điểm môn tiếng Anh. Tiếng Anh của Cố Thanh Mộc thật sự rất tệ, chỉ làm được 115 điểm. Vì vậy Cố mẹ ở văn phòng có thể nói là mất hết mặt mũi. Nghĩ đến bản thân bà cũng là giáo viên kim bài môn Tiếng Anh của trường THPT Thực Nghiệm. Kết quả con gái lại không ổn đúng ở môn này. Nói cho cùng điểm trung bình môn tiếng Anh lớp 10 cũng là 112 điểm.

Bởi vậy Cố Thanh Mộc không chỉ phải đối mặt với giáo viên toán ôn luyện ma quỷ. Về nhà còn phải đối mặt với Cố mẹ ôn luyện đầy áp lực. Làm cho khoảng thời gian này cô nhanh chóng gầy đi không ít.

Thời gian ăn cơm trưa, Cố Thanh Mộc gạt gạt bắp cải trong bát. Canh suông quả thủy* (nước canh loãng nhạt nhẽo vô vị, ý chỉ nhạt thếch, không có vị gì) làm cô nhàm chán. Liếc nhìn các bạn học xung quanh đều ăn cơm mẹ đưa. Còn mẹ cô bắt đầu bận rộn cho kỳ thi cuối kỳ, không rảnh quản cô. Bảo cô tự giải quyết vấn đề ăn uống ở nhà ăn trong trường.

Cố Thanh Mộc cắn một miếng bắp cải, trong lòng thầm nghĩ: Thật đúng là mẹ ruột. Một khi làm việc liền mặc kệ con gái sống chết.

Ngay lúc cô đang buồn chọc chọc cơm, một chiếc hộp giữ nhiệt màu bạc đặt ở trên bàn của cô. Cố Thanh Mộc ngẩng đầu, có chút kinh ngạc, là Diệp Vãn An.

Đôi mắt pha lê xinh đẹp của Diệp Vãn An nhìn thoáng qua cô. Ngay sau đó lại cúi đầu không nhìn cô, thanh âm dịu dàng nói "Bên trong có món cậu thích."

Đôi mắt đen bóng của Cố Thanh Mộc liếc qua hộp giữ nhiệt. Quả nhiên đều là món cô thích ăn: sườn xào chua ngọt cùng cánh gà chiên Coca. Nếu là trước kia, Cố Thanh Mộc nhất định sẽ không khách khí. Nhưng mà hiện tại, cô do dự.

Suy nghĩ một hồi, Cố Thanh Mộc trả lại hộp giữ nhiệt lên bàn của nàng, giọng điệu bình tĩnh nói "Cảm ơn. Vẫn là cậu ăn đi." Sau đó cúi đầu tiếp tục lùa cơm.

Đôi mắt sáng ngời của Diệp Vãn An chợt tối đi. Không nói gì nữa. Ánh mắt mất mát cùng cô đơn không thể tiêu tan.

Đến gần 6 giờ rưỡi chiều, giáo viên toán mới thả Tưởng Ưu Tú và Cố Thanh Mộc rời đi. Mùa đông ban ngày vốn dĩ rất ngắn, sắc trời lúc 6 giờ rưỡi chiều đã có chút u tối.

Mùa đông ở phương nam dù lạnh cũng chỉ mặc áo lông vũ mỏng là được rồi. Cố Thanh Mộc vốn đã rất cao gầy, mặc một chiếc áo khoác da dê màu đen kết hợp cùng một chiếc quần đen ôm dáng, trên cổ mang một chiếc khăn quàng cổ màu xám đậm. Các đường nét trên khuôn mặt thanh tú, thoạt nhìn vừa soái lại vừa lạnh lùng.

Cố Thanh Mộc đang chuẩn bị đi đến nhà xe thì nhìn thấy một bóng lưng mảnh khảnh. Cô ấy mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng đơn giản cùng một chiếc quần vải lanh màu xám nhạt, phối với một đôi giày da thùy mị cỡ nhỏ.

"Giang Khuynh Ca." Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, Cố Thanh Mộc gọi cô ấy một tiếng.

"Thanh Mộc. Làm sao vậy?" Đôi mắt trong veo của Giang Khuynh Ca hàm chứa ý cười, nói.

"Muốn mình tiễn cậu một đoạn không? Sắc trời không còn sớm." Cho đến khi hai người đứng đối diện, Cố Thanh Mộc mới nghiêm túc nói. Cô thật sự xem Giang Khuynh Ca như bạn tốt. Tuy rằng hai người mới quen biết thời gian ngắn. Nhưng vẫn rất hợp duyên.

"Dĩ nhiên có thể." Giang Khuynh Ca nghịch ngợm nháy mắt với cô một cái, mặt mày dịu dàng.

Sau đó, Cố Thanh Mộc phát hiện cô ấy không đeo khăn quàng cổ. Không có quá nhiều do dự, Cố Thanh Mộc cởi khăn quàng cổ xuống đưa cho cô ấy, thanh âm ôn hòa nói "Cậu quàng khăn của mình đi. Ngồi phía sau lạnh lắm. Mình có cổ áo lông không sợ."

Giang Khuynh Ca cúi thấp mang khăn quàng cổ xong, lại duỗi cánh tay mảnh khảnh ra giúp cô sửa sang lại cổ áo lông. "Vậy cậu chú ý một chút. Đừng bị cảm."

Cứ như vậy, Cố Thanh Mộc cưỡi xe đạp chở cô ấy chạy nhanh về nhà nhân lúc sắc trời còn chưa tối. Hai người đều không chú ý tới chiếc xe hơi dừng lại bên kia đường. Cô gái bên trong cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn bọn họ, ánh mắt phức tạp.

Sáng sớm, Cố Thanh Mộc đến lớp cũng coi như tương đối sớm. Diệp Vãn An đã ngồi ở chỗ đó bắt đầu làm đề. Cố Thanh Mộc gặm bánh bao đang chuẩn bị ngồi vào chỗ lại phát hiện trên bàn có thêm một ly sữa bò.

Logo in trên chiếc ly rất quen thuộc. Là nhãn hiệu cửa hàng mà Cố Thanh Mộc ngày thường thích uống. Bởi vì cách nhà Cố Thanh Mộc khá xa. Cho nên cũng chỉ có thứ bảy Cố Thanh Mộc mới có thể đi uống một ly.

Đương nhiên thói quen này của cô cũng chỉ có Diệp Vãn An trước kia thường đi cùng cô mới biết. Cố Thanh Mộc không biết Diệp Vãn An muốn làm gì. Vừa đưa sườn xào chua ngọt lại đưa sữa bò, làm cô không hiểu nổi.

Cố Thanh Mộc lại lần nữa trả sữa bò lại trên bàn nàng, lạnh nhạt nói "Cậu uống đi. Mình không cần. Cậu cũng không cần như vậy."

Diệp Vãn An dừng bút, đôi mắt màu pha lê tràn đầy phức tạp, giọng êm dịu nói "Mình uống rồi. Cái này uống không ngon sao?"

Cố Thanh Mộc gặm bánh bao mà mặt không đổi sắc. Không phải sữa bò uống không ngon, mà là do cậu đưa. "Không phải. Cậu không cần như vậy. Quá khứ đều qua rồi."

"Thật ra cậu không sai. Là mình tự mình đa tình." Cố Thanh Mộc bồi thêm một câu. Cố Thanh Mộc cảm thấy có lẽ cô có thể dần dần buông xuống. Thực ra trải qua nhiều ngày sau khi trọng sinh, cô phát hiện tình cảm của mình đối với Diệp Vãn An cũng không phải là không thể khống chế. Mà là trước kia cô vẫn luôn đâm vào ngõ cụt khiến cho bản thân vỡ đầu chảy máu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.