Công việc trong tay đều gác lại, hiếm hoi tôi có thời gian rảnh mà ở nhà cả buổi sáng, đến chiều mới ra ngoài.
Có lẽ rảnh rỗi đến nhàm chán, tôi lái xe đến đại học A, từ Giang Ngô tôi biết là hôm nay Hoắc Nhẫn có lớp nên không liên lạc với anh, lặng lẽ đến phòng anh dạy.
Tôi tìm một chỗ phía sau ngồi xuống, phòng học to như thế, ngồi chật cả lớp nhưng đa phần đều là nữ sinh. Thường thì con trai thích thiên văn học hơn, có gì đó không ổn.
Tôi dựa vào bàn, cố gắng giấu mình đi, nheo mắt nhìn bục giảng.
Sau trưa, ngoài cửa sổ tuyết trắng xóa, không khí lạnh buốt, trong phòng xem như ấm áp. Người đàn ông trên bục giảng mặt mày thanh nhã, đĩnh đạc đang giảng bài, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân tựa như có ánh sáng.
Tôi nhìn đến ngơ ngẩn, nghe hai cô gái bàn trước thì thầm.
“Nghe nói người nghiên cứu thiên văn rất lãng mạn, cậu nói xem thầy Hoắc có phải là người lãng mạn không?”
“Sao tớ biết được.” Cô gái kia thẹn thùng hạ giọng, “Ngoại hình, phong thái của thầy Hoắc thế này, lãng mạn hay không cũng không quan trọng.”
“Tớ đoán chắc chắn thầy rất lãng mạn, dù gì cũng là người đàn ông nhìn ngắm bao nhiêu ngôi sao.”
Vẻ mặt hai cô gái đầy tán tưởng, tôi lặng lẽ cong môi.
Tuyệt thật, thầy Hoắc nổi tiếng trong trường nhờ gương mặt, những cô gái thanh xuân tràn trề chen đầy lớp học, lòng xuân nhộn nhạo. Tôi chợt thấy tiếc, lúc tôi học đại học sao không có thầy giáo đẹp thế này để cho tôi cũng rộn ràng tâm trí chứ.
Trong lúc tôi suy nghĩ miên man, lớp học đã kết thúc.
Sinh viên trật tự ra về, hai cô gái ngồi bàn trước tôi nắm tay nhau đi tìm Hoắc Nhẫn. Tiếng họ không lớn nhưng tôi nghe loáng thoáng được vài câu.
Họ hỏi vài câu, tiếp theo đổi chủ đề, vừa ngượng ngùng vừa dè dặt hỏi: “Thầy Hoắc, nghe nói nhà thầy có kính viễn vọng chuyên nghiệp, có tiện cho chúng em xem không ạ?”
Tôi thích thú chống cằm nhìn Hoắc Nhẫn, nghĩ xem anh sẽ trả lời thế nào. Đúng lúc này, Hoắc Nhẫn từ xa nhìn về phía tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh trầm tĩnh như không hề bất ngờ, tựa như đã phát hiện ra tôi từ sớm.
Tôi hất cằm về phía anh, ý bảo con gái nhà người ta còn đang đợi anh trả lời.
Hoắc Nhẫn yên lặng thu hồi tầm mắt, cầm giáo trình, lạnh nhạt: “Xin lỗi, không tiện.”
Vẻ mặt hai cô gái thất vọng, tôi không vui giùm họ. Hoắc Nhẫn đúng là không có tình người.
Anh không để ý tới tôi, rời đi.
Tôi cũng không có gì làm, đợi đến cuối cùng mới ra khỏi lớp.
Vừa ra đến chỗ rẽ cầu thang đã thấy Hoắc Nhẫn chờ ở kia. Anh nhìn lướt qua tôi: “Ai cho em vào đây?”
“Dù gì tôi cũng là cựu sinh viên đại học A, cũng có chút tiếng tăm trong ngành, miễn cưỡng cũng được coi là sinh viên tốt nghiệp ưu tú.” Tôi dựa vào lan can, cười đắc ý, “Tôi về trường thăm thầy, tiện thể dự thính một lớp, không lạ chứ?”
Hoắc Nhẫn không tin tôi nửa lời: “Trà trộn vào à?”
“Anh có thành kiến với tôi.”
Thật ra trước khi tôi đến đã gặp thầy của tôi, nên tôi không hề lừa anh.
Hoắc Nhẫn liếc tôi vẻ mỉa mai, vẻ “em tiếp tục diễn đi”.
Tôi lười giải thích với anh, bước về anh hai bước, xấu xa chọc chọc anh: “Thầy Hoắc, nghe nói nhà thầy có kính viễn vọng chuyên nghiệp, có tiện cho tôi xem không?”
Tôi vốn tưởng Hoắc Nhẫn sẽ không chịu nổi sự trêu đùa sỗ sàng của tôi, không ngờ anh chỉ hừ nhẹ, lời nói ra lại ngoài dự kiến.
“Tiện.”