Nghịch Thiên Thần Châm : Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 511-515




Chương 511: Đại kết cục (10)

Không thể không nói, mệnh lệnh bất thình lình được đưa ra, trừ mấy người Linh Diên biết chuyện, những người khác đều mặt mày ngơ ngác.

Sau khi bọn họ nghiền ngẫm cả buổi, khó khăn lắm đoán ra được hậu quả sau khi nàng làm như thế, những người có liên quan tới lợi ích thoáng cái nhảy ra.

“Như vậy sao được chứ? Quy củ là do lão tổ tông định ra, ngươi đừng tưởng rằng ngươi là thần nữ đời này thì có thể thay đổi lung tung. Ngươi đã được trưởng lão đường đồng ý chưa? Ngươi không báo cho ai biết đã tự quyết định, đó là thái độ không tôn trọng mọi người. Thái độ này của ngươi có vấn đề, có rất nhiều vấn đề!”

Người lên tiếng là cữu phụ trưởng phòng của dòng chính, phụ trách một trong số rất nhiều kế hoạch của gia tộc. Một khi thay đổi tổ chế cũng đồng nghĩa với việc ông ta có thể đánh mất công việc hiện tại, chuyện này với ông ta tuyệt đối là trăm hại mà không một lợi, ông ta không phản đối thì ai phản đối?

Có tiếng phản đối, đương nhiên cũng có tiếng ủng hộ. Xem, căn bản không cần Linh Diên lên tiếng đã có người đứng ra lên tiếng ủng hộ nàng.

“Sao lại không được? Nếu không có thần nữ đại nhân vô tư hiến dâng, ngươi cho rằng bây giờ ngươi còn có thể đứng ở đây sao? Các ngươi đừng quên nếu không có thần nữ đại nhân đứng ra cứu vớt Mặc tộc, chẳng biết bây giờ các ngươi đã ra sao rồi. Sao, lúc cần người ta thì thừa nhận người ta là thần nữ, không cần thì trở mặt hả?”

“Đúng đấy, vậy mà còn nhắc tới trưởng lão đường. Xì, cười chết mất, cũng không nghĩ xem lần này Mặc tộc gặp tai họa nghiêm trọng như vậy là do ai ban tặng. Còn trưởng lão đường? Ta nhổ vào! May mà đã giết sạch bọn chúng, nếu giữ lại những kẻ đó làm thối rữa Mặc tộc ta, không cần thần nữ đại nhân cứu vớt, Mặc tộc đã không còn tồn tại nữa rồi.”

“Không phải bây giờ người ta biểu quyết công khai hả? Sao lại không tôn trọng các ngươi? Nếu không tôn trọng ngươi còn cần kéo ngươi tới đây để bỏ phiếu hả? Ngươi có đầu óc hay không? Ta thấy không phải ngươi cân nhắc cho lợi ích của gia tộc mà là cân nhắc cho lợi ích của bản thân, nếu không phải ảnh hưởng tới lợi ích của ngươi, ngươi sẽ phản đối kịch liệt như vậy hả?”

Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai, chẳng mấy chốc, người của hai phe đồng ý và không đồng ý lại bắt đầu tranh cãi dữ dội.

Tất nhiên ở giữa còn có bên thứ ba không đếm xỉa tới, bọn họ một không cãi nhau, hai không lên tiếng, chỉ lẳng lặng quan sát.

Cuối cùng chỉ còn là người một phòng bọn Linh Diên, cả đám ngồi đó vững như núi Thái Sơn chờ kết quả tranh cãi.

Không biết qua bao lâu, có lẽ đại khái là những người kia cãi tới chán rồi, chờ hiện trường yên tĩnh lại, Linh Diên liền đứng ra tuyên bố.

“Bắt đầu bỏ phiếu đi, lần này bỏ phiếu này là bỏ phiếu kín, lúc bỏ phiếu khắc tên của các ngươi vào quân cờ, nếu xuất hiện lá phiếu không có tên thì tính là phiếu vô hiệu. Yên tâm, bổn đại nhân sẽ không trả đũa. Tóm lại các người không đồng ý tất nhiên có đạo lý không đồng ý, chuyện này không cưỡng ép được. Ta sẽ tổ chức một buổi họp riêng để thảo luận, cho các ngươi một câu trả lời hợp lý, vì vậy xin tuân thủ quy tắc. Bắt đầu đi!”

“Ơ, tình huống này là sao? Sao lại cảm thấy thần nữ đại nhân hoàn toàn không quan tâm, chẳng lẽ ý tưởng này không phải do nàng nói ra sao? Dù sao đi nữa nàng cũng phải nói thêm mấy câu chứ.”

“Còn nói gì nữa? Vừa rồi người ta còn nói chưa đủ rõ hả? Ngươi nghe lọt thì có thể lựa chọn, không nghe lọt, người ta có nói rách mồm cũng vô dụng thôi!”

“Vậy ngươi chọn thế nào? Là đồng ý hay không đồng ý? Chuyện này khó chọn đây, đồng ý có nghĩa gia tộc sẽ tiến hành thanh trừng quy mô lớn, không biết có ảnh hưởng tới chúng ta hay không. Nhưng không đồng ý, quy củ hiện tại của Mặc tộc cũng nên sửa lại một chút rồi. Ngươi xem hiện tại gia tộc chúng ta đã loạn thành cái gì rồi, nhìn cũng thấy phiền.”

“Chuyện này có gì không dễ chọn, ngươi không nên nhìn mình mà phải nhìn lợi ích lâu dài của gia tộc, như vậy sẽ chọn được thôi.”

Nói xong không để ý tới nàng nữa, trực tiếp đi tới bục chủ trì.

Nữ hài nhi sau lưng “Nè nè nè” cả buổi, nữ tử trước mặt vậy mà không để ý tới nàng, tự mình bỏ lá phiếu vào quân cờ màu đỏ đồng ý.

Tình huống tương tự thỉnh thoảng xuất hiện bên dưới bục chủ trì. Linh Diên nhìn như không để ý, thực tế lại thu hết thái độ của mọi người vào mắt. Gặp người có biết tất nhiên tốt nhất, không biết thì lập tức quay đầu hỏi Mặc Uyên. Bất tri bất giác đã ghi nhớ những người nàng nhìn trúng.

Sau khoảng một nén hương, đã có kết quả thống kê, nằm ngoài dự đoán của Linh Diên là số người không đồng ý vậy mà cao hơn số người đồng ý không chỉ một lần. Điều này có nghĩa mọi người kiên quyết chống lại việc thay đổi tổ chế!

Trong lòng Linh Diên có chút khó chịu, nhìn danh sách được thống kê ra, nàng mấp máy môi, vẻ mặt bễ nghễ nhìn xuống bục chủ trì, thâm thúy nói.

“Người bỏ màu đỏ bây giờ có thể ra ngoài, người bỏ màu trắng ở lại.”

Kết quả chỉ có chưa đến bốn phần mười người rời khỏi.

Vừa thấy kết quả này, có người bật cười, thậm chí còn cực kỳ càn rỡ khinh bỉ Linh Diên trước mặt mọi người.

“Sao rồi thần nữ đại nhân, có phải vô cùng mất mát hay không? Thấy chưa? Đây gọi là dân tâm sở hướng (ý chỉ sự ủng hộ của dân chúng rất quan trọng), tùy tiện thay đổi tổ chế như vậy, ngươi có từng nghĩ tới hậu quả chưa? Không có trưởng lão đường không sao, chẳng lẽ trong mắt ngươi cũng không có những người cữu cữu, cô cô này sao?”

“Kỳ thật ngươi muốn thay đổi tổ chế nói trắng ra là vì bản thân ngươi, ngươi không muốn làm thần nữ thì nói sớm đi, cần gì phải gây ra động tĩnh lớn như vậy?”

Dưới từng tiếng lên án công khai, sắc mặt Linh Diên vẫn không chút gợn sóng. Đến khi từng âm thanh sinh sự xuất hiện, nàng mới đứng dậy, bước chân tao nhã từng bước xuống khỏi bục chủ trì.

Trong lúc đó, bọn Mặc Ngân không nói câu nào. Đây là chuyện Linh Diên đã sắp xếp trước, có thể giải quyết thì nàng muốn tự mình giải quyết, không giải quyết được thì nàng sẽ không cậy mạnh. Bây giờ nàng vẫn chưa bị ép tới bước đường cùng, tất nhiên sẽ không nhờ bọn họ giúp đỡ.

Đầu tiên nàng không nói gì, đi tới đi lui trong đám người, những kẻ sinh sự kia vốn còn vênh váo tự đắc, cười trên nỗi đau của người khác, vậy mà lúc đối diện đôi mắt bén nhọn của Linh Diên liền mở to mắt, ngay cả nụ cười khinh thường trào phúng trên mặt cũng cứng đờ.

Lúc bọn họ cười bản thân vậy mà bị một tiểu nha đầu uy hiếp, Linh Diên chắp tay sau lưng dạo bước từ nãy tới giờ cuối cùng cũng lên tiếng.

“Ta không biết từng người các ngươi đang mừng cái gì, càng không biết các ngươi có gì để mừng. Sao? Các ngươi nghĩ phiếu chống của đám các ngươi có thể ngăn cản quyết định của ta hả? Vậy thật xin lỗi, sao không ra ngoài hỏi thăm thử Linh Diên ta là ai đi? Cho dù bây giờ ta đã trở thành Mặc Thanh Ca cũng không thay đổi được sự thật lòng dạ ta độc ác! Biết người ngoài gọi ta là gì không? Biết làm sao một mình ta dựa vào năng lực của mình kéo đại lục Tứ Phương từ trên con đường tử vong trở về không?

Các ngươi cho rằng tai họa của đại lục Tứ Phương sẽ không giáng xuống Long đế quốc ta hả? Nói thật cho các ngươi biết, tuy rằng Thương Úc đã bị nhốt nhưng những căn cứ bí mật của hắn ta vẫn chưa được phơi bày ra ánh sáng. Chuyện xảy ra trên đảo Thạch Đầu còn cần ta lặp lại lần nữa với các ngươi ư? Nói cách khác, chỉ cần căn cứ bí mật của hắn ta còn tồn tại một ngày, đại lục đế quốc vĩnh viễn không thể sóng yên biển lặng. Đến lúc đó, các ngươi cho rằng ai mới là chúa tể của đại lục này?

Xì, người nào người nấy cho rằng lớn tuổi hơn ta, là trưởng bối của ta thì có thể không coi ta ra gì hả? Vậy thì thật xin lỗi, cho dù các ngươi không đồng ý cũng không sao, bởi vì bất kể chuyện này có thành công hay không, ta vẫn là người đứng đầu Mặc tộc. Sao các ngươi người nào người nấy không nghĩ kỹ chống lại ta sẽ có hậu quả gì chứ?”

Giọng nói của Linh Diên không nhanh không chậm, thanh thúy êm tai như châu ngọc rơi xuống khay. Nhưng giọng nói của nàng lọt vào tai những người này lại khiến người nào người nấy ngây ra như phỗng, cứng ngắc như tang thi.

“Ngươi, ngươi đang uy hiếp bọn ta sao? Hèn hạ!” Đột nhiên một giọng nói cực kỳ không êm tai vang lên từ trong đám người.

“Uy hiếp? Chỉ bằng ngươi cũng xứng sao?” Linh Diên quay phắt người lại, đột nhiên cách không tung một cái tát về phía người nọ.

Một tiếng “Chát” vang lên, người trung niên kia vậy mà bị một cái tát hất bay vì sức mạnh của Linh Diên.

Lúc gã ôm mặt mình trợn mắt nhìn Linh Diên lại phát hiện chẳng biết nàng đã bước tới bên cạnh gã từ lúc nào, một chân đạp lên đầu gã, đè cả người gã xuống mặt đất lạnh như băng.

“Hổ không ra oai, các ngươi thật sự coi lão nương là Hello Kitty hả? Cũng tốt, uất nghẹn nhiều năm như vậy, có phải ta nên tìm người để trút hết những bất mãn trong lòng hay không?”

“Chát” một tiếng, lại tát một cái, khuôn mặt của nam nhân lập tức được cân bằng, Linh Diên thỏa mãn gật đầu, “Ừm, giờ nhìn mới thuận mắt. Ngươi không đồng ý đúng không? Ngươi nói ta uy hiếp ngươi đúng không? Vậy thì được, bây giờ ta sẽ cho ngươi nếm thử cái gì là uy hiếp chân chính!”

“Chát”, lại cái tát thứ ba giáng xuống, “Cái tát này là đánh cho nương ta, dựa vào đâu bà ấy mệt sống mệt chết trả giá lại bị các ngươi lên án như thế, mặc kệ như thế, yên tâm thoải mái như thế? Mẹ kiếp, ngươi có còn là nam nhân hay không? Để mấy nữ nhân bọn ta mệt sống mệt chết trả giá, các ngươi lại yên tâm thoải mái hưởng thụ vinh hoa phú quý, các ngươi có mất mặt hay không, mất mặt hay không? Bây giờ còn dám ở đây gào thét với lão nương, phì, đồ hèn nhát, ngươi thực sự khiến ta buồn nôn!”

Lại cái tát thứ tư tung ra, “Cái tát này là đánh cho phụ thân ta. Phụ thân ta thân là Long vương của Long tộc, đang sống vui vẻ lại mẹ nó phải kính dâng long lực của mình cho đám cặn bã các ngươi, chẳng những các ngươi không quý trọng mà còn người nào người nấy ở phía sau bịa đặt nói ông ấy vô dụng, có xấu hổ hay không? Có xấu hổ hay không? Các ngươi có bản lĩnh đó thì sao không đi khiêu chiến Thương Úc đi? Các ngươi dám không? Một tộc nhân Ma tộc nho nhỏ cũng có thể giết các ngươi không còn manh giáp, bản lĩnh như vậy còn dám khoa tay múa chân sau lưng bọn ta hả?”

“Chát”, cái tát thứ năm tung qua, “Cái tát này là đánh cho đại ca Mặc Ngân của ta. Nhiều năm như vậy huynh ấy mệt sống mệt chết nuôi đám vô dụng các ngươi, tốt, bây giờ tới phiên các ngươi ủng hộ huynh ấy, các ngươi vậy mà người nào người nấy vì tư lợi bản thân, càng muốn lão nương kế thừa gia tộc. Bây giờ ta hỏi các ngươi, các ngươi nhất định muốn lão nương kế thừa hả? Chắc chắn chưa?”

Chương 512: Đại kết cục (11)

Linh Diên đột nhiên ra oai dọa những kẻ vốn muốn xem náo nhiệt không chê lớn chuyện xung quanh. Bọn họ nhìn cữu lão gia bị đánh tới mặt mày bầm dập cộng thêm máu tươi chảy ròng, khóe miệng không kìm được giật giật.

Nhưng dù vậy cũng không có ai dám tiến lên khuyên can, đó là lý do Linh Diên không thu tay lại tiếp tục trừng trị.

“Không, không dám. Ta đồng ý, ta đồng ý còn không được hả? Cầu xin ngươi đừng đánh nữa, ôi, đau chết mất, đừng đánh nữa đừng đánh nữa!”

Nhưng bất kể người kia kêu rên thế nào, Linh Diên cũng không có hành động gì, ngược lại u ám trừng mắt nhìn gã.

“Bây giờ nói đồng ý? Muộn rồi, bây giờ nếu ta không nói rõ lý do cho ngươi biết, vậy sau này bổn đại nhân còn lăn lộn thế nào nữa? Vừa rồi ta đánh tới cái thứ mấy rồi?”

Người bị đánh vừa thấy bộ dạng hung thần ác sát của nàng liền sợ tới mức muốn bỏ chạy. Nhưng nói tới cũng lạ, gã muốn phản kháng, nhưng thực tế đừng nói phản kháng, cả động đậy một cái cũng không được, chỉ có thể cử động miệng, càng chọc giận cô nãi nãi này nữa, xem như chọc vào tổ ong vò vẽ. Hay lắm, nàng còn chưa đánh đủ, còn ở đây hỏi đã đánh mấy bạt tai!

Vốn tưởng rằng người xung quanh sẽ giúp gã, nào ngờ đám người đáng chém ngàn dao này lai tiếp tục coi trò hề của gã.

“Năm bạt tai, nói là xả giận cho Mặc Ngân thiếu gia.”

“Cái gì? Mới năm bạt tai hả? Như vậy sao được? Món nợ của ta và tỷ tỷ ta mấy năm nay còn chưa tính đâu!”

Cữu lão gia nghe xong run rẩy miệng muốn nói chuyện, nào ngờ Linh Diên căn bản không cho gã cơ hội lên tiếng, hơn nữa lần này giống như cố ý, vậy mà “chào hỏi” miệng của gã.

Lại một tiếng “Chát” thật lớn vang lên, miệng cữu lão gia run run. Cái run rẩy kia, cái đau kia khiến ngũ quan vốn đã không anh tuấn lắm hoàn toàn vặn vẹo lại với nhau. Gã cũng tức tới cùng cực, căm giận nhìn Linh Diên, vẻ mặt oán hận.

“Đủ rồi, ngươi đã xong chưa? Ta là cữu cữu của ngươi, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy? Ngươi làm thế là không đặt trưởng bối vào mắt, phải xuống địa ngục, phải bị gia tộc thẩm vấn đấy!”

Linh Diên nhìn gương mặt già nua của gã, thoáng cái đã tươi cười rạng rỡ: “Ồ? Không đặt trưởng bối vào mắt? Trưởng nào? Ngươi sao? Vậy xin hỏi vị cữu cữu này của ta, ngươi có tự giác mình là trưởng bối hồi nào vậy? Ngươi đã làm gì cho gia tộc rồi? Ngươi làm gì cho ta và các ca ca rồi? Hay là, ngươi đã làm gì cho phụ thân và mẫu thân của ta rồi?”

Linh Diên hỏi một câu, sắc mặt lão đầu tử liền đen thêm một phần, đến tới cuối cùng vậy mà một câu cũng không nói nên lời. Gã còn có thể nói gì, gã nói gì được chứ?

Đối mặt với chất vấn, hiện tại gã hận không thể đào hố chôn mình. Mỗi câu hỏi của Linh Diên đều khiến gã đỏ mặt xấu hổ, gã thật sự không nói ra được một cái cống hiến nào, cũng đáng đời bây giờ bị nàng cưỡi cổ đánh tơi bời như vậy.

“Ngươi không nói được hả? Ta nói được đó. Mấy năm nay ngoại trừ xách chim đi dạo, ăn uống chơi đùa, đùa bỡn nữ nhân ra, ngươi còn làm được gì nữa? Cả ấu nữ bảy tám tuổi ngươi cũng không buông tha, còn dám nhắc chữ ‘trưởng’ trước mặt ta, đúng là không biết xấu hổ! Ngươi nói xem ta không đánh ngươi thì đánh ai?”

“Ngươi ngươi ngươi, ngươi biết ta hả?”

“Ha ha, ngươi đừng có làm ta buồn cười, không phải ngươi tự xưng là cữu cữu của ta sao? Sao? Mắt ta bị mù hả, cả tên cặn bã gia tộc tội ác chồng chất như ngươi cũng không nhận ra hay gì? Ta là loại ngu xuẩn tùy tiện tìm người mà đánh ư? Hay là ngươi cảm thấy mấy huynh muội bọn ta đã mù đến mức này, cả người của gia tộc cũng không biết được đầy đủ?”

“Không không không, ta không có ý đó! Ta…”

“Bổn đại nhân quản ngươi có ý đó hay không, ý của ngươi chẳng có chút quan trọng nào với ta, ta chỉ quan tâm cống hiến của mỗi người với gia tộc. Nếu những năm qua ngươi không cống hiến được gì, còn ở đây cáo mượn oai hùm tỏ ra oai phong, vậy thì thật xin lỗi, bổn đại nhân không có rảnh để chơi với ngươi, càng không có tài nguyên dư thừa cho ngươi lãng phí. Ngươi, hoặc là xéo đi, hoặc là…”

Một câu lập tức khiến tất cả mọi người ở đây căng thẳng. Linh Diên nói đến đây cố ý dừng lại một chút, sau đó ánh mắt bễ nghễ, lạnh lùng nhìn những người thân của mình, đầu mày đuôi mắt đều là lạnh lùng rét mướt.

“Nếu chủ động giao quyền quản lý trong tay ra, có lẽ ta sẽ niệm tình các ngươi là huyết mạch Mặc gia, bỏ qua lỗi lầm quá khứ của các ngươi. Nhưng nếu cố ý chống đối bổn đại nhân, vậy thì thật xin lỗi, các ngươi không chỉ xéo đi đơn giản vậy đâu.”

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Linh Diên mỉm cười, đưa mắt lại gần sát gã, dùng giọng nói khiến người ta tuyệt đối khiếp sợ, vô tình nói.

“Không chỉ phải giao nộp toàn bộ tài sản cá nhân, còn có thể bị bổn thần nữ đuổi khỏi gia tộc, con cháu của các ngươi cũng sẽ biến mất khỏi gia phổ, từ nay về sau không được hưởng sự che chở của gia tộc. Nói là dòng chính, trên thực tế tương lai của các ngươi có lẽ còn không bằng mấy dòng phụ bị tách ra.”

“Không, không, ngươi không thể làm như thế, ngươi không có tư cách làm như thế. Ta là cữu cữu của ngươi, ta là cữu cữu ruột của ngươi, ngươi không thể làm như thế.”

“Phì, chỉ dựa vào đức hạnh này của ngươi cũng xứng làm cữu cữu ruột của ta sao? Ban đầu cho ngươi trở thành cữu cữu của ta cũng đã là một việc buồn nôn rồi, bây giờ ngươi còn muốn bám vào hai chữ ruột thịt, ngươi có cần mặt mũi hay không? Xin lỗi, ta có cữu cữu ruột, nhưng người đó tuyệt đối không phải ngươi. Tuy trưởng phòng các ngươi và tứ phòng bọn ta đều cùng một mạch, nhưng từ khi năm đó các ngươi vô tình vứt bỏ tứ phòng, mặc cho tứ phòng một mình chiến đấu với Thương Úc, thậm chí hi sinh hai người cô cô, một người cữu cữu của ta, giữa chúng ta đã không còn thứ gọi là tình thân rồi. Bây giờ ngươi còn trông chờ vào ta, không cảm thấy rất buồn cười sao?”

“Không, chuyện đó không phải ta quyết định, ngươi không thể đổ trách nhiệm này lên người ta, chuyện này không công bằng với ta!”

Linh Diên bỗng dưng ngước mắt, ánh mắt tuyệt tình đảo qua sắc mặt của mỗi người trưởng phòng, hừ lạnh một tiếng.

“Công bằng? Bây giờ ngươi lại nói công bằng với ta sao? Buồn cười không? Nếu bàn về bất công, ta và nương ta, phụ thân của ta, tỷ tỷ của ta, ca ca của ta, có ai không trả giá nhiều hơn những kẻ cặn bã của gia tộc chỉ biết hưởng thụ như các ngươi? Nhưng cuối cùng bọn ta được gì? Các ngươi nói thử xem bọn ta đã được gì?”

Trong lòng Linh Diên căm hận, sau đó chân dùng sức, dễ dàng giẫm vị cữu lão gia kia tới thổ huyết. Người xung quanh nhìn mà thầm rùng mình, sợ hãi, chột dạ, thậm chí còn bất an lùi về sau một bước.

Linh Diên chán ghét nhìn cữu lão gia kêu thảm thiết không ngừng, sau đó chân tàn nhẫn đá một cước đá bay tên cặn bã béo mập kia, mà phương hướng bay rõ ràng là chỗ trưởng phòng Mặc gia tụ tập.

Theo tiếng nữ nhân kêu thảm thiết và tiếng nam nhân chửi thầm vang lên, cùng với âm thanh rên rỉ tuyệt vọng cả hừ cũng không hừ một tiếng của một vị cữu lão gia, hiện trường thoáng cái rơi vào yên tĩnh.

Tấ cả mọi người khiếp sợ trước sự cường thế và quyết đoán đủ khiếp người của Linh Diên, bọn họ người nào người nấy nhíu chặt mày, ánh mắt có chút nhất trí nhìn về hướng trưởng phòng Mặc gia. Lúc trong lòng bọn họ không ngừng cân nhắc cuối cùng nên đứng bên nào mới có thể bo bo giữ mình, đột nhiên trong đám đông truyền tới tiếng kêu khóc bén nhọn của nữ nhân ——

Chương 513: Đại kết cục (12)

“Chết rồi! Lão gia nhà ta chết rồi! A a a!”

Tiếng khóc cào tim rách phổi vang vọng toàn trường, tất cả mọi người kiêng kỵ nhìn thoáng về phía Linh Diên.

Nữ oa oa thoạt nhìn yếu đuối này vậy mà có bản lĩnh một cước đá chết một ông lớn béo như vậy sao?

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, có đánh chết bọn họ cũng không muốn tin đây là sự thật.

Nhưng sự thật bày ra trước mắt, không tới lượt bọn họ không tin.

“Đại gia, đại gia ơi!”

Trong âm thanh tuyệt vọng của nữ nhân xen lẫn sợ hãi và bất an với tương lai. Bà ta quỳ dưới đất, bò từng bước về phía nam nhân nhìn trắng trắng tròn tròn trong đám đông.

“Cầu xin ngài, cầu xin ngài, lão gia nhà bọn ta vẫn luôn làm việc cho ngài, bây giờ ông ấy bị nữ nhân này đạp chết, chẳng lẽ ngài muốn trơ mắt nhìn không làm gì, không quản gì hay sao? Nhà của bọn ta trên có già dưới có trẻ, ông ấy đi rồi, ngài kêu bọn ta phải làm gì đây? Ông ấy chính là đệ đệ của ngài, ngài không thể mặc kệ bọn ta, không thể mặc kệ bọn ta được!”

Nữ nhân ôm chân của lão gia béo kia, khóc tới mức nước mắt nước mũi đầy mặt, vô cùng thê thảm.

Nhưng người bị ôm tâm trạng lại không tốt như vậy, thậm chí còn chán ghét một cước đá văng nữ nhân kia.

“Ngươi không tìm đầu sỏ gây chuyện mà tới tìm ta làm gì, chẳng lẽ là ta để hắn chết hả? Là ta giết hắn hay gì? Đúng là ngu không ai bằng.”

Sắc mặt của nam nhân béo khá khó coi, động tác thô lỗ không chút nghĩ ngợi kia khiến nữ nhân bất ngờ không kịp đề phòng, thình lình bị đá ngã.

Nữ nhân làm bộ đáng thương nằm rạp dưới đất, vẻ mặt căm uất nhìn tên mập kia, hiển nhiên không ngờ người huynh trưởng mà lão gia nhà bọn họ trung thành đối đãi, vào lúc này thế mà đối xử với bà ta như vậy.

“Đại gia, sao ngài có thể đối xử với bọn ta như thế? Sao có thể?”

“Phụ nhân nhà ngươi, sao lại ngu xuẩn như vậy, vừa rồi mắt ngươi mù hả? Không biết là ai giết lão lục sao? Oan có đầu nợ có chủ, chủ ở ngay trước mắt của ngươi, ngươi không nhìn, khóc sướt mướt tới tìm ta làm gì? Là ta giết lão lục hả?”

Nam nhân trung niên tướng mạo phúc hậu kia gần như gào thét với nữ nhân kia.

Nữ nhân mù sao?

Không, bà ta không mù, chính vì bà ta biết là ai giết nam nhân nhà mình nên mới không dám. Đúng vậy, là không dám.

Vừa rồi bà ta chứng kiến Linh Diên ra chân, một cước kia gần như dùng mười phần sức mạnh, mục đích đúng là giết chết nam nhân nhà bà ta.

Đáng tiếc đối phương căn bản không cho bà ta cơ hội mở miệng cứu vãn đã ra chân rồi, lại nhìn thần nữ tiền nhiệm và tộc trưởng Long tộc, cùng với hai huynh đệ Mặc Ngân và Mặc Uyên trên khán đài đều không có ý muốn ngăn cản, bà ta đã biết nam nhân nhà mình bị bọn họ dùng để giết gà dọa khỉ.

Theo lý thuyết, đáng lẽ bà ta nên đi tìm kẻ chủ mưu là Linh Diên. Nhưng khi bà ta nhìn thấy Linh Diên khoanh tay đứng đó xem kịch vui, cười như không cười nhìn bọn họ, bà ta e sợ, bà ta chột dạ, bà ta thật sự không dám.

Nam nhân nhà mình tài nghệ thế nào, thủ đoạn thế nào, mấy năm nay giúp nhà lão đại làm gì, trong lòng bà ta rõ hơn ai hết. Hơn nữa ý trong lời ngoài lời của Linh Diên vừa nãy cũng thể hiện người ta đã biết tất cả mọi chuyện, cũng đoán được bà ta không dám gây chuyện. Một khi gây chuyện, đến lúc đó nói rõ chân tướng, đừng bảo bọn họ chiếm danh phận dòng chính, chỉ riêng mấy tội danh kia cộng lại, cho dù nam nhân đã chết cũng phải tịch thu sung công hết những thứ còn lại. Đến lúc đó, bà ta sống thế nào? Bọn nhỏ sống thế nào?

Chính vì nghĩ thông điểm này nên bà ta mới không dám gây chuyện với Linh Diên, mới trút giận vào nhà lão đại. Nhưng bây giờ xem ra, bà ta quậy đúng rồi, vừa thấy sắc mặt trên dưới nhà lão đại, trái tim bà ta vô cùng băng giá.

Bà ta co quắp ngồi đó, nhìn thi thể của trượng phu, nghĩ tới tương lai tối tăm không ánh mặt trời, trong lòng chỉ còn lại tuyệt vọng. Nhưng làm sao bà ta cũng không ngờ rằng vào lúc này người đi tới chỗ mình không phải đại tẩu, không phải mấy chị em dâu khác, lại càng không phải những phu nhân, tỷ muội thường ngày có quan hệ tốt với bà ta, mà lại là… Linh Diên có thù giết chồng mình.

Lúc nàng từ trên cao nhìn xuống đứng trước mặt bà ta, liếc nhìn bà ta, trong lòng bà ta do dự. Bà ta há to miệng, lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào khi bà ta đối mặt với thiếu nữ này đã bị khí lạnh nghiêm nghị trên người nàng đông tới mức có chút không mở miệng nổi.

Bà ta nên hận nàng, bà ta nên tiến lên xâu xé nàng, nhưng khi đối mặt với nàng, chẳng biết sao bà ta lại không sinh ra chút thù hận nào. Cả chính bà ta cũng bị phản ứng của mình dọa sợ, vì vậy khi bà ta mờ mịt ngẩng đầu, không biết nên làm gì, có người mở miệng —

“Đứng dậy, khóc sướt mướt còn ra thể thống gì? Khóc vì loại nam nhân này có đáng không? Cho dù ngươi khóc tới chết ở đây cũng không ai thương xót ngươi, kết quả cũng là ngươi tự mình đánh nát răng và nuốt máu mà thôi. Bây giờ ta cho ngươi hai con đường để chọn. Thứ nhất, nói rõ tất cả những gì có thể nói, ta cho ngươi một con đường sống. Thứ hai, không nói gì. Đương nhiên, ta cũng sẽ không quản gì, về phần cái giá, ta nghĩ vừa rồi ngươi cũng đã thấy đúng không?”

Vợ lão lục hơi há hốc mồm. Đây, đây là tiết tấu muốn đàm phán với mình hả?

Lời nói của Linh Diên thẳng thắn tới mức khiến trưởng phòng sợ hãi. Tên mập nào đó vừa rồi còn mặt mày chán ghét cùng người thê tử cũng có hình tượng bà béo tiêu chuẩn của ông ta lần này xem như bị lời nói của Linh Diên dọa tới mặt mày trắng bệch. Hai người đồng loạt nhìn về hướng vợ lão lục, trong mắt chứa cảnh cáo rõ ràng.

Vợ lão lục nhìn Linh Diên, rồi nhìn trưởng phòng bên kia, trong lúc nhất thời nội tâm giằng co mãnh liệt.

Linh Diên không giục. Kỳ thật với nàng lời khai của nữ nhân này chỉ có thể giúp nàng giải quyết trưởng phòng hợp lý mà thôi. Nàng muốn loại bỏ từng khối u ác tính của Mặc gia còn cần nhiều người như vợ lão lục hơn.

Vì vậy lúc vợ lão lục do dự, giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt của nàng lại vang lên.

“Nhìn thấy chưa? Kết cục của Mặc Bưu chính là tương lai của những kẻ chột dạ như các ngươi. Đừng tưởng ta vừa tỉnh lại không biết gì, trước lúc ta hôn mê luôn ở trong cấm địa Mặc gia, mức độ quen thuộc Mặc gia đã sớm không thua gì đại ca và nhị ca của ta, mỗi người các người các ngươi đều được ghi lại trong đây.”

Dứt lời, nàng không quên chỉ vào huyệt Thái Dương của mình, “Các ngươi muốn ôm tâm lý may mắn thì cứ ôm, chờ ta tính tới đầu các ngươi thì đừng khóc nhè là được. Đến lúc đó dù có quỳ đến chết trước mặt ta, bổn đại nhân cũng sẽ không chớp mắt một cái. Về phần hiện tại, xem mức độ khai báo của các ngươi, ta sẽ đưa ra hình phạt nhất định. Mọi chuyện hoàn toàn tự nguyện, các ngươi tự cân nhắc đi. Bây giờ ta tuyên bố, các ngươi có thể không đồng ý, ta cũng có thể diệt trừ phe đối lập. Nếu hôm nay Mặc tộc đã do ta khống chế, vậy thì chuyện gì cũng do ta quyết định. Các ngươi đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, ta chỉ là kẻ đi lướt qua thôi. Không hài lòng có thể xin lui khỏi gia tộc, cũng có thể tới đây đọ sức với bổn đại nhân. Chỉ cần các ngươi có thể thắng ta, ta sẽ cho các ngươi một con đường sống. Thế nào, điều kiện của bổn đại nhân cũng hợp lý chứ?”

“Ngươi, ngươi làm vậy là thực hiện chính sách bạo quân, ngươi đang chuyên quyền độc đoán, bọn ta không phục!”

Linh Diên vừa dứt lời, trong đám đông đã có người nhảy lên trước ba thước, tức giận đến phẫn nộ.

Linh Diên cười ha ha, dịu dàng ngoắc tay với hắn ta: “Ngươi không hài lòng thật sao? Lại đây, bổn đại nhân vừa tỉnh lại, đang muốn tìm người vận động quyền cước một chút, nếu ngươi muốn đánh nhau ta còn cầu mà không được!”

Người nọ thoáng cái yên lặng, hắn ta nghểnh cổ, đỏ mặt lên án nàng: “Ngươi thân là thần nữ Mặc tộc, sao có thể động chút lại thô bạo như thế? Ngươi dựa vào bạo lực thống trị Mặc tộc, tương lai Mặc tộc có tốt đẹp được không? Kẻ như ngươi sao xứng làm thần nữ Mặc tộc ta? Ta đề nghị bãi miễn chức vị thần nữ của ngươi!”

Linh Diên sững sờ một lát rồi lập tức cười tươi: “Thật sao? Vậy thì tốt quá, mau, các ngươi mau tới phản đối tập thể đi, bãi miễn ta, ta đang không muốn làm đây. Ngươi tưởng ta bằng lòng dùng máu tươi của mình tạo ra tương lai cho lũ cặn bã bại hoại các ngươi hả? Bổn đại nhân cầu còn không được. Nhanh nhanh nhanh, còn ai tán thành ý kiến của hắn ta cũng có thể bước ra, chỉ cần số người vượt quá tám mươi phần trăm, bổn đại nhân sẽ đi ngay!”

Nghe thấy thế, người lên án Linh Diên thoáng cái ngây người tại chỗ. Hắn ta không ngờ rằng đường đường là thần nữ đại nhân của Thần Nữ tộc bọn họ vậy mà ghét bỏ thân phận của mình như vậy, hơn nữa xem ý nàng hình như không giống giả vờ, nàng thật sự không muốn làm.

Lúc bên hắn ta vì đề nghị của Linh Diên mà do dự, Mặc Khuynh Nhan im lặng nãy giờ chợt đứng dậy, cao giọng lên tiếng.

“Đúng rồi, lúc mọi người bãi miễn muội muội ta cũng đền quên thần tư đại nhân vứt đi là ta, đại nhân ta cũng đang chán ghét vị trí này đây. Nếu có người có thể thế chỗ cho bọn ta thì càng tốt hơn.”

Giờ thì hay rồi, một câu của Mặc Khuynh Nhan khiến tất cả mọi người ở đây đều chìm trong yên lặng một cách quá đáng. Những kẻ vốn rục rịch muốn bãi miễn hai tỷ muội bất chợt ý thức được là lạ ở chỗ nào rồi.

“Các ngươi bị ngu hả? Bây giờ bãi miễn ai tới thay thế?”

Lại là một câu kéo tất cả mọi người trở về thực tế, mà người mới đưa ra đề nghị vừa nghĩ tới hậu quả đề nghị của mình liền sợ tới mức đổ mồ hôi đầy người, sau đó lúc nhìn về phía Linh Diên trong mắt đã đầy bất mãn.

“Rõ ràng là ngươi thấy không có người tiếp nhận nên mới cố ý nói vậy đúng không?”

Linh Diên và Mặc Khuynh Nhan đồng thời dùng giọng điệu khinh bỉ chê bai hắn ta.

“Trong mắt các ngươi quyền lợi của Mặc tộc là một cái bánh lớn, nhưng trong mắt hai tỷ muội bọn ta, nơi này chính là địa ngục trần gian. Biết địa ngục là gì không? Cũng vì nơi này có lũ ác ma ăn tươi nuốt sống như các ngươi, các ngươi bám lên người bọn ta như ký sinh trùng, làm sao cũng không gạt hết nổi, cả ngày ăn không ngồi rồi chỉ biết hút máu gia tộc, chờ có một ngày các ngươi ăn no rồi, lúc đó Mặc tộc cũng đã gần diệt tộc. Không kẻ nào có lòng cầu tiến, gia tộc không có chút tiền đồ nào như vậy, các ngươi thèm thì cứ lấy, tưởng bọn ta muốn hả?”

“Chỉ dựa vào bản lĩnh của bổn cô nương đi tới đâu cũng có thể sống sót, cũng có thể tạo ra mảnh trời của mình, cần gì phải vì đám ký sinh trùng như các ngươi mà sống phiền muộn như vậy? Cho dù bọn ta không muốn phấn đấu, bọn ta vẫn có một người phụ thân là tộc trưởng Long tộc, các ngươi cho rằng mấy huynh muội bọn ta sẽ không có chỗ ở hả? Sẽ thiếu bạc để tiêu hả? Mặc tộc bị lũ giòi bọ các ngươi đục thành cái hố không đáy, chỉ có vào mà không có ra từ lâu rồi, đúng là không đáng thèm chút nào!”

Hai tỷ muội liên tục lên tiếng lập tức khiến đám trưởng bối Mặc tộc người nào người nấy đỏ mặt tía tai. Bọn họ đều muốn mở miệng phản bác, nhưng tình trạng hôm nay của Mặc tộc dường như không khác gì những lời hai tỷ muội nói.

Người ta rõ ràng nói đúng sự thật.

Người sống trên đời này không phải là vì cái ăn thôi sao, ngươi đứng càng cao tất nhiên càng được ăn ngon, lúc không còn thiếu gì thì còn ham muốn gì đáng nói nữa?

Cả nhà trước mắt, người ta muốn tiền có tiền, muốn năng lực có năng lực, muốn quyền lực có quyền lực, Mặc tộc là nơi bọn họ coi như một tảng mỡ dày, quả thực không có gì để lọt vào mắt xanh của người ta.

Cho dù Linh Diên làm thế là muốn giải thoát cho mình thì sao?

Mục đích cơ bản của nàng quả thực là muốn thống trị Mặc tộc lộn xộn không chịu nổi bây giờ, điểm này nàng không làm sai, bọn họ lấy gì để phản đối chứ?

Nếu tình trạng hôm nay của Mặc tộc tiếp tục phát triển, đúng là có lẽ thế hệ này của bọn họ có vốn liếng để tiêu sái, vậy đời sau thì sao?

Đời sau nữa thì sao? Con cháu hậu thế của Mặc tộc thế nào?

Còn có thể có quyền lực cực kỳ quan trọng ở Long đế quốc giống bọn họ hay không?

Ha ha, chuyện đó đúng là nói chuyện viễn vông, nói trắng ra người khác không giàu quá ba đời, cứ như tình trạng của Mặc tộc hiện tại, việc thế hệ sau có thể tiếp tục ở lại Long đế quốc đã là kỳ tích rồi.

Tất cả mọi người đều chìm vào im lặng trước những lời đánh giá nói trúng tim đen của hai tỷ muội. Bọn họ đều đang tự hỏi, cuối cùng tình trạng hiện tại của Mặc tộc là thế nào, cuối cùng có vốn liếng để chống đối với vị thần nữ tân nhiệm này hay không? Nếu kết quả là tốn công vô ích, vậy bọn họ còn ở đây mù quáng la hét cái gì?

Dù sao chỉ khi Mặc tộc tốt thì bọn họ mới tốt được. Nếu Mặc tộc không thể kéo dài, có lẽ con cháu của bọn họ sẽ lưu lạc đầu đường, bị người ta chà đạp.

Đã từng nở mày nở mặt bao nhiêu, bây giờ thực tế bấy nhiêu, xui xẻo bấy nhiêu.

Chuyện thế này thường xảy ra với bọn họ, bọn họ hiểu đả kích của thực tế hơn ai hết. Nếu ngày đó đến, bọn họ có nên hối hận vì những gì đã làm hôm nay không?

Nghĩ tới đây, trong đám đông đã có người bước ra, đi về phía thùng phiếu màu đỏ trên đài.

Đã có người thứ nhất liền có người thứ hai, thứ ba. Kết quả mặt trời còn chưa xuống núi, những người lúc trước bỏ phiếu màu trắng và bỏ phiếu trống vậy mà người nào người nấy đều chủ động đi tới thùng phiếu màu đỏ.

Cuối cùng ở hiện trường chỉ còn lại chưa tới năm mươi người bỏ phiếu phản đối.

Linh Diên cười như không cười nhướng mày: “Được rồi, cuộc biểu quyết hôm nay đến đây là kết thúc, xét thấy có gần chín mươi lăm phần trăm số phiếu ủng hộ, như vậy năm mươi người còn lại các ngươi có bỏ phiếu hay không kỳ thật đã không còn quan trọng. Người đâu, để mắt tới năm mươi tám người này cho tốt, hạn cho bọn họ trước khi trời tối đều rời khỏi Mặc tộc. Công văn trục xuất khỏi gia tộc cũng sẽ đưa cho các ngươi trong vòng nửa canh giờ tới! Các ngươi đừng có ở đây la hét nữa, bởi vì sau khi công văn trục xuất các ngươi ra khỏi gia tộc đưa qua, còn có những gì các ngươi làm mấy năm nay, chỉ dựa vào những tội danh kia đã đủ cho các ngươi ăn một vố đau rồi. Lúc trước ta đã nói rất rõ ràng, bằng lòng bỏ gian tà theo chính nghĩa thì bổn đại nhân sẽ bỏ qua chuyện cũ ngày xưa, không bằng lòng, vậy ngay lúc này, đi thong thả không tiễn!”

Cứ thế, giọng điệu mạnh mẽ của Linh Diên đã cắt sạch tất đường lui.

Chương 514: Đại kết cục (13)

Những người còn sót lại nào ngờ rằng Linh Diên lại dứt khoát đến nước này, một lời không hợp liền trục xuất khỏi gia tộc chứ? Đây chính là trục xuất khỏi gia tộc đó, hơn nữa bọn họ đều là dòng chính của Mặc tộc, nàng nói trục xuất là trục xuất, sao có thể như vậy được?

Nhưng bọn họ phản kháng có tác dụng không?

Hiển nhiên là sẽ vô dụng thôi, trước kia ít nhiều gì còn có một trưởng lão đường, nhưng bây giờ trưởng lão đường đã bị bọn họ tiêu diệt, thần nữ đời trước và tộc trưởng Long tọc ở đây đè ép, cho dù bọn họ muốn gây chuyện cũng phải có vốn liếng chứ đúng không?

Đột nhiên bọn họ có chút hối hận vì sự bốc đồng của mình. Thường nói không nỡ bỏ con thì không bắt được sói, nếu đánh mất thân phận hôm nay thì còn nói tương lai gì nữa? Tương lai của bọn nhỏ phải tính toán thế nào?

Mà thôi mà thôi, chuyện đã đến nước này, bọn họ không cúi đầu còn có thể làm gì được nữa?

Thế nhưng khiến những người này bất ngờ chính là lúc bọn họ đang muốn tiến lên tiếp tục bỏ phiếu, thùng phiếu đã bị cất đi, mà hai tỷ muội Linh Diên thậm chí không thèm nhìn bọn họ đã bước xuống bục chủ trì, đi ra ngoài, căn bản không để ý tới bọn họ.

Càng khiến bọn họ cảm thấy bàng hoàng chính là sau khi hai tỷ muội rời khỏi, Mặc Tử Hoàng và Long Diệc cũng đuổi theo sát phía sau, để lại hai huynh đệ Mặc Ngân và Mặc Uyên tiện tay đã gọi người tới bao vây bọn họ.

Mấy gia đình lấy trưởng phòng, nhị phòng cùng với tam cô nãi nãi, tử cô nãi nãi dẫn đầu nháy mắt biến sắt.

“Các ngươi muốn làm gì?”

Mặc Ngân mặt không thay đổi lướt qua vẻ mặt cố gắng chịu đựng của bọn họ, cười khinh.

“Làm gì? Tất nhiên là đưa các vị quay về viện tử của mình, thu dọn đồ dùng thường ngày, rời khỏi!”

“Nghe rõ đây, là đồ dùng thường ngày, những thứ khác thuộc về Mặc gia các ngươi đừng hòng mang đi dù chỉ một hạt bụi. Muội tử nhà ta đã kiểm tra toàn bộ các ngươi từ đầu tới đuôi rồi, nên niêm phong cũng đã niêm phong, các ngươi muốn mang đi chỉ sợ không dễ dàng như vậy đâu. Sao? Đang hối hận hả? Đáng tiếc không còn cơ hội thay đổi nữa, bây giờ cho dù các ngươi quỳ trước mặt muội tử cũng chưa chắc muội ấy sẽ liếc mắt nhìn cái ngươi. Vì vậy mấy phòng của các ngươi nhất định sẽ bị loại trừ khỏi gia phả Mặc gia!”

Mặc Uyên chưa bao giờ hả giận giống hôm nay. Hắn ta đã sớm biết sức bùng nổ của Linh Diên mạnh, không ngờ rằng sau khi nàng tỉnh dậy vậy mà bật hết hỏa lực, ép sát từng bước, thoáng cái đã trừng trị xong mấy lão thất phu, thật sự là quá thần kỳ!

Đương nhiên, hắn ta cũng biết trong chuyện này nàng đã mượn thế của người cha hời kia không ít, nếu không có lẽ nàng đã không giải quyết dứt khoát như vậy, đám người này cũng không phản chiến nhanh đến thế. Về phần những kẻ trước mắt, xem như đá trúng tảng đá lớn rồi, nha đầu kia rất xảo quyệt, dừng lại đúng lúc, không cho bọn họ chút xíu cơ hội để hối hận.

Chỉ cần hôm nay bọn họ thuận lợi đuổi người của mấy phòng này đi, vậy tương lai Mặc tộc được đảm bảo rồi.

“Mặc Ngân, Mặc Uyên, lão tử xem các ngươi ai dám động vào ta!”

Hai huynh đệ nhanh chóng trao đổi ánh mắt, vỗ tay một cái, đám hắc y nhân bao vây bọn họ nháy mắt đã giao thủ với bọn họ.

“Nếu các thúc bá không muốn tự mình ra tay, vậy thì người của bọn ta sẽ làm thay. Giúp bọn họ thu dọn đồ đạc, ném hết bọn họ ra khỏi Mặc tộc, một tên cũng không chừa lại!”

Quản gia vội vã chạy tới, hơi khó xử nhìn người của mấy phòng này, thấp giọng hỏi hai huynh đệ.

“Hai vị thiếu gia, người của mấy phòng này còn có người ở lại Mặc gia, các ngài xem là diệt cỏ tận gốc tốt, hay là vạch rõ giới hạn với những người trước mắt?”

Mặc Ngân đảo mắt nhìn qua, trong lòng đã có tính toán, “Không cần làm khó những người kia, nếu lúc trước bọn họ đã phản bội, vậy chứng minh bọn họ không đồng lòng với người của mấy phòng này. Bây giờ bọn họ đã có cơ hội thay đổi số phận của mình thì sao lại từ bỏ chứ? Tạm thời giữ lại quan sát, tóm lại đây là vòng đại thanh trừng đầu tiên, sau này còn có thể điều tra thêm.”

Hắn ta có thể thấy được nha đầu kia quyết tâm muốn ném gánh nặng này cho hai huynh đệ bọn họ. Nha đầu chết tiệt kia vậy mà hỏi cũng không thèm hỏi bọn họ một câu, đúng là đủ vô tình.

Mà thôi, tóm lại hắn ta và Mặc Uyên là huynh trưởng, lại là nam nhân, đương nhiên phải chấp nhận gánh nặng gia tộc như vậy.

Muội muội muốn đi, muốn thoát thân, mặc dù bọn họ cũng không muốn tiếp nhận áp lực này nhưng theo tình hình hiện tại của Mặc tộc thì không có ai thích hợp hơn hai huynh đệ bọn họ. Đợi tương lai bọn họ tìm được người thừa kế rồi có lùi lại cũng không muộn.

Nghĩ thông điểm này, hai huynh đệ cũng bình thường trở lại, chuyện nên làm càng không cố kỵ, cho dù đám thúc bá thím đại nương cô cô cô phụ gì đó có quậy lớn chuyện hơn, cuối cùng không phải cũng bị bọn họ quẳng cả người lẫn hành lý ra ngoài ư?

Trước khi đi ngoại trừ đồ dùng bình thường ra, mỗi người được cho một ngàn lượng tiền nghỉ việc, sau đó là công hàm trục xuất khỏi gia tộc. Bọn họ đứng bên ngoài kháng nghị không chịu đi, Linh Diên cũng mặc kệ, trực tiếp sai người gửi công hàm trục xuất cho hoàng tộc và các đại gia tộc.

Có mấy cái công hàm này, cho dù bây giờ ngươi có giãy giụa lợi hại hơn cũng như châu chấu đá xe.

Trở lại viện tử của mình, Linh Diên cũng không chịu nghỉ ngơi, không chút khách sáo nói với Long Diệc.

“Muốn con nhận ngài không?”

Trên gương mặt anh tuấn của Long Diệc lập tức hiện lên một vệt đen, nhưng ở trước mặt con gái mình, người làm cha như hắn thật sự vô cùng chột dạ.

“Dĩ nhiên muốn, nằm mơ cũng muốn. Con gái có gì dặn dò cứ việc nói, chỉ cần phụ thân làm được, ta đều ủng hộ con tới cùng.”

Linh Diên không khách sáo chỉ ra: “Rất đơn giản, con muốn ngài giúp con chỉnh đốn Mặc tộc một chút. Ừm, đến mức không có một con ruồi đi!”

“Sau đó thì sao?” Theo biểu hiện hôm nay của nữ nhi hắn, hắn không tin chỉ chút yêu cầu này nàng cũng tới làm phiền hắn.

Linh Diên khẽ cong môi, “Nói chuyện với người thông minh đúng là thoải mái. Ngoài ra là để con và tỷ tỷ thuận lợi vứt bỏ thân phận này. Bọn con không thuộc về nơi này, bọn con không muốn ở chỗ này, một khắc cũng không muốn ở, nhưng vì hy sinh năm đó của mẫu thân nên dù bọn con không muốn cỡ nào cũng phải sống qua mấy ngày này. Vì vậy người phải giúp bọn con, bất chấp việc trốn thoát. Chỉ có như vậy ngài và nương con mới có thể song túc song phi rời khỏi nơi này, trở lại Long tộc của hai người. Nương, đúng không?”

Sắc mặt Mặc Tử Hoàng thoáng cái đỏ bừng, giận dỗi nhìn Linh Diên, “Nha đầu nhà con nói cái gì đó?”

“Con có thể cho hai người suy nghĩ. Ừm, con đã nghĩ kỹ rồi, Mặc tộc thì sao, tương lai liền để lại cho Mặc Ngân ca ca. Về phần Mặc Uyên ca ca, con cảm thấy nhất định phụ thân đã sớm có dự tính rồi nhỉ?”

Long Diệc kinh ngạc nhìn khuê nữ nhà mình, “Con thật sự mới tỉnh lại đó hả?” Có cần tinh như vậy không?

“Tuy rằng con hôn mê nửa năm nhưng sau khi tỉnh lại cũng không nhàn rỗi. Trong lòng ngài tính thế nào, con rõ hơn bất kỳ ai. Hơn nữa con cũng hiểu suy nghĩ đó của ngài rất tốt, nói không chừng có thể nhân cơ hội này hoàn toàn vạch ra tương lai của bốn huynh muội bọn con. Về điểm này thật ra con không có ý kiến gì, chỉ cần không kêu bọn con làm thần tư và thần nữ gì đó thì muốn bọn con làm gì cũng được. Hai người họ Mặc, hai người họ Long, thế nào?”

Lần này Long Diệc hoàn toàn kích động, “Con bằng lòng theo họ Long của ta sao?”

Linh Diên liếc hắn, ánh mắt hơi lạnh, “Sao lại là con mà không phải tỷ tỷ? Ngài chê tỷ tỷ của con hả?”

Sắc mặt Long Diệc cứng đờ, gương mặt anh tuấn khí thế bức người từ trước tới nay ở trước mặt khuê nữ nhà mình lại có vẻ cực kỳ yếu ớt. Đặc biệt là còn bị con gái không nể mặt trừng mắt trước mặt mọi người, hắn càng thêm lúng túng.

“Sao, sao lại như vậy chứ? Không phải ta đang thương lượng với con ư? Con xem, bốn huynh muội các con, lớn ở lại Mặc tộc, nhỏ cùng ta quay về Long tộc. Như vậy rất tốt mà, con nói có phải không?”

Nói xong, hắn không quên nhìn Công Tử Diễn cầu xin tha thứ, “Nhan Nhi à, không phải phụ thân có ý ghét bỏ con. Con xem, bất kể con họ Long hay họ Mặc không phải tương lai đều phải lập gia đình sao? Các con muốn ở đâu cũng là con gái của ta và nương con, sao bọn ta lại ghét bỏ con mình được? Họ Long và họ Mặc không liên quan chút nào, chúng ta là người một nhà cắt xương vẫn còn liền gân, có đúng không?”

Công Tử Diễn biết Linh Diên cố ý, kỳ thật nàng ấy thật sự không thèm để ý chuyện họ gì. Chung quy vẫn là người một nhà, một họ cha, một họ mẹ, thật sự không sao cả.

“Chỉ cần mẫu thân đồng ý, muội muội cam tâm tình nguyện, con không có ý kiến gì, tin rằng hai người ca ca cũng vậy.”

Mặc dù Linh Diên là người nhỏ nhất trong bọn họ nhưng lại cực kỳ có chủ ý, đồng thời cũng tự lập nhất. Nàng có thể nhắc tới họ cha và họ mẹ cho thấy nàng thật sự đã coi Long Diệc như phụ thân của mình, thân là tộc trưởng Long tộc sao có thể vô hậu chứ?

Trước kia là không có cách, nhưng bây giờ nàng muốn thay đổi tổ chế của Mặc tộc, họ của bọn họ tất nhiên không thể chỉ có một họ Mặc, cũng nên có người đi kế thừa bên phía Long tộc đúng không?

Mặc Tử Hoàng không ngờ rằng đến lúc này rồi hai nữ nhi còn nghĩ đến nàng, lập tức vô cùng cảm động.

“Đám nhỏ ngốc, lúc trước nương cũng là bị buộc bất đắc dĩ, nếu có thể ai lại không muốn làm hòn ngọc quý trên tay, ai muốn xuất đầu lộ diện chứ? Đáng tiếc khi đó ta không quyết đoán như Diên Nhi. Nhưng cũng may, cũng may sinh thời ta còn có thể chứng kiến Mặc tộc thay đổi tổ chế, đây đúng là chuyện không thể tốt hơn. Ta ủng hộ các con, về phần dòng họ lại càng không thành vấn đề, tất cả đều xem huynh muội các con. Ta làm nương chỉ muốn ở bên các con thật tốt, bù đắp thiếu thốn mấy năm nay của ta.”

Linh Diên chỉ trợn mắt khinh thường. Hừ, bây giờ lại bày tỏ tình yêu, sao không sớm làm vậy đi?

Nhưng khóe miệng hơi nhếch lên kia đã tỏ rõ tâm trạng sung sướng của nàng.

Ngẫm lại cũng đúng, giấc mộng vốn còn lo lắng rằng khó có thể thực hiện, bây giờ theo sự trở về của Long Diệc mọi chuyện đều trở nên đơn giản như vậy, sao nàng có thể mất hứng, sao có thể không vui?

Vừa nghĩ tới tương lai mình có thể tiêu sái đi đây đi đó, trong lòng Linh Diên liền sung sướng vô cùng.

Một nén nhang sau, hai huynh đệ đã trở về. Cả nhà ngồi xuống thảo luận sôi nổi về kế hoạch tương lai của Mặc tộc, đồng thời sắp xếp chương trình hàng ngày, còn có tương lai của huynh muội bốn người.

Sau khi mặc cả đáng ghét, cộng thêm mỗi người nhường nhịn nhau, cuối cùng quyết định Mặc Ngân và Mặc Khuynh Nhan giữ nguyên họ, còn Linh Diên và Mặc Uyên thì một đổi tên thành Long Nguyên, một đổi tên thành Long Thanh Ca.

Nói cách khác, sau khi Linh Diên trải qua hết biến cố này đến biến cố khác, tên cũng thay đổi hết cái này tới cái khác. Cũng may lúc trước nàng không để trong lòng, tuy rằng cũng không thích cái tên cuối cùng lần này lắm nhưng đó chỉ là một cái tên, còn là tên ban đầu cha mẹ đặt cho bọn họ, khó nghe hơn nữa cũng phải khen hay.

Nhất là khi Long Diệc bảo nếu không thích thì định để bọn họ thống nhất bối phận và tên với những thế hệ sau của Long tộc, bọn họ lập tức giơ tay tỏ vẻ mình thích.

“Thích, sao lại không thích, con rất thích.”

Giỡn à, có cái tên quen thuộc lại độc đáo để gọi, tại sao phải trùng tên với những kẻ không quen biết. Nàng chỉ cần nghĩ tới việc con cháu một gia tộc bất kể là nam hay nữ sau họ đều có một cái tên giống nhau thì mắt liền nổi lên hình nhang muỗi. Tuy rằng đó là truyền thống của mỗi gia tộc, nhưng làm vậy quá khó để nhớ kỹ tên của từng người.

Trong vòng một tháng sau đó, bên phía Mặc tộc Linh Diên chỉ xuất hiện khi cần nàng ra mặt, những trường hợp lớn nhỏ thường ngày đều giao hết cho phụ tử ba người toàn quyền xử lý. Chỉ trong vòng nửa tháng, sự thay đổi của Mặc tộc đều được mẹ con ba người bọn họ thu hết vào mắt.

Mắt thấy tạp chất của Mặc tộc càng ngày càng ít, chất lượng nước cũng theo sự thanh tẩy của bọn họ mà càng sạch sẽ hơn, trong lòng Mặc Tử Hoàng rất phức tạp, càng nghĩ nếu năm đó nàng có thể quyết đoán như vậy, có phải một nhà sáu người bọn họ không cần chia tách nhiều năm như vậy không?

Cuối cùng vào hai mươi ngày sau, tất cả những giờ dơ bẩn trong Mặc tộc vậy mà bị dọn sạch khỏi gia tộc. Để quản lý Mặc tộc tốt hơn, Linh Diên đã tổ chức một cuộc họp đầy đủ các thành viên với thân phận thần nữ. Khác với những lần trước là lần này còn mời những người dòng bên của gia tộc đang sống rải rác bên ngoài. Theo lời của nàng chỉ cần trên đầu mọi người đều mang một dòng họ thì chính là người một nhà, nếu là người một nhà thì cũng có tư cách tham gia cạnh tranh.

Ngay khi tin tức được tung ra, trong ngoài Mặc tộc đều chấn động, cả hoàng tộc và những đại gia tộc khác cũng bị kinh động. Tuy rằng bọn họ đã sớm biết thần nữ đời này không đơn giản, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng nàng lại to gan tới mức này, đến nỗi có thể thay đổi càn khôn và huyết mạch của Mặc tộc, thật sự khiến người ta không rét mà run.

Mùng tám tháng chạp, hôm nay là lễ hội laba, Mặc tộc tổ chức nghi thức tuyển chọn long trọng, ngoại trừ vị trí tộc trưởng của Mặc tộc ra còn có tất cả các bộ phận và chức vụ quan trọng khác. Trên cơ bản Linh Diên đã tiến hành phân chia gia tộc theo chế độ quản lý một công ty.

Chẳng những xóa bỏ trưởng lão đường vô dụng nhất, còn tự mình bãi bỏ chức vị thần nữ và thần tư của mình, đồng thời tuyên bố từ nay về sau Mặc gia sẽ kế thừa theo luật kế thừa mới, sau này bất kể là nam hay nữ, kẻ mạnh là vua.

Chỉ cần ngươi có năng lực, chỉ cần ngươi có thể bộc lộ tài năng hơn đại đa số cao thủ, vậy ngươi liền có tư cách tiếp nhận chức vị này.

Hơn nữa lần tuyển chọn này không phải vĩnh viễn, sau này mỗi ba năm đều tiến hành một lần tuyển chọn, người có năng lực cứ tiếp tục nhậm chức, không có năng lực thì nên bị nhân tài mới xuất hiện kéo xuống. Kể từ đó bất kể là ai cũng có cảm giác khủng hoảng, tiếp tục kiên trì như vậy toàn bộ bầu không khí Mặc tộc sẽ thay đổi.

Mặc tộc vô tri vô giác, cuộc sống ăn nằm chờ chết trong quá khứ, dưới sự nỗ lực của toàn bộ thành viên tứ phòng Mặc gia cuối cùng cũng đã xoay chuyển được điểm mấu chốt có thể thay đổi tứ phòng bọn họ và toàn bộ cuộc sống của Mặc tộc.

Lúc nghĩ tới tương lai như vậy đã không còn tuyệt vọng và bất đắc dĩ khi xưa, ngược lại có thêm khao khát và tươi mới. Thử nghĩ xem trong gia tộc cực kỳ cạnh tranh như vậy, những người có tư cách ở lại sao lại không quý trọng, sao lại không cố gắng chứ?

Kết quả như vậy khiến Linh Diên vừa hài lòng vừa đắc ý.

Bởi vì cuối cùng nàng cũng có thể quang minh chính đại thoát khỏi thân phận khiến nàng chán ghét này rồi.

Chương 515: Đại kết cục (14)

Ngày đầu tiên của năm mới, trong quốc yến của hoàng thất đế quốc, Linh Diên, à không, là Long Thanh Ca mới đúng, ở trước mặt mọi người tuyên bố từ ngày mười lăm tháng giêng hủy bỏ tổ chế của Mặc tộc, từ nay về sau sửa thành chế độ kẻ mạnh là vua.

Nói cách khác, Mặc tộc tương lai do kẻ mạnh khống chế, bất kể người đó là nam hay là, là dòng chính hay chi thứ, chỉ cần ngươi có năng lực đều có thể trở thành người thừa kế cuối cùng.

Mà Thần Nữ tộc từ đó về sau cũng không còn tồn tại, sau này nữ nhi của Mặc gia chào đời cũng giống với gia tộc bình thường, bàn chuyện cưới gả bình thường, không cần phải gánh vác trách nhiệm của Mặc tộc nữa.

Trong hơn một tháng, tuy rằng Mặc tộc rơi vào trạng thái phong bế gia tộc nhưng trước sau truyền ra tin tức trưởng phòng bị đuổi khỏi gia tộc, bên trong Mặc tộc rung chuyển hỗn loạn, cho tới tứ phòng Mặc gia ra tay bá đạo, khống chế Mặc tộc toàn diện cũng tầng tầng lớp lớp, tất nhiên khiến toàn bộ đế quốc cũng rung chuyển theo.

Không ai từng nghĩ tới thế gia đại tộc kéo dài mười mấy đời như vậy lại có một ngày huênh hoang thay đổi tổ chế như thế, cho dù là ai cũng không thể tưởng tượng nổi. Huống chi người đưa ra ý kiến đó còn là người cầm lái Mặc gia Mặc Thanh Ca, một thiếu nữ chỉ mới mười tám tuổi.

Quyết đoán như thế, cho dù là đám người cầm lái gia tộc như bọn họ cũng không khỏi đưa mắt nhìn nàng.

“Ngày mười lăm tháng giêng Mặc tộc sẽ cử hành đại điển tế tố, hi vọng đến lúc đó các vị sẽ tham gia.”

Cuối cùng Linh Diên tuyên bố trước mặt mọi người ngày đại điển kế nhiệm của Mặc tộc, người đang có mặt rõ ràng có một bụng lời muốn nói, nhưng sau khi thấy dung nhan tuyệt sắc lạnh lùng của thiếu nữ thì người nào người này đều nhịn xuống

Thiếu nữ này đã từng cứu vớt đại lục Tứ phương, nhưng bất luận là ai cũng không ngờ rằng sẽ có một ngày thiếu niên bị đưa lên đài tế ở cấm địa Mặc gia này lại vì cứu vớt toàn bộ Long đế quốc mà đến.

Lúc mọi người biết nàng vì vậy mà hôn mê nửa năm còn từng cầu nguyện cho nàng, nhưng làm sao bọn họ cũng không ngờ rằng chuyện đầu tiên nàng làm sau khi tỉnh lại là từ bỏ quyền thừa kế Mặc tộc, giao ra toàn quyền, thậm chí không tiếc thay đổi tổ chế Mặc tộc. Cách làm như thế khiến bọn họ càng ngổn ngang trăm mối tơ vò.

Quyền lực tối cao dễ như trở bàn tay, tại sao lại từ bỏ chứ?

Đặc biệt dưới tình huống cha ruột của nàng còn là tộc trưởng Long tộc, chỉ cần nàng còn sống một ngày thì tứ phòng Măc gia có thể hoành hành trên đại lục đế quốc một ngày. Cố tình nàng lại chẳng thèm ngó tới mà từ bỏ, thậm chí còn cả gan làm loạn thanh lý Mặc tộc từ trên xuống dưới một lần.

Thường nói quan mới đến đốt ba đống lửa (ý nói quan mới nhậm chức nên làm vài chuyện có sức ảnh hưởng trước để thể hiện tài năng và sự sáng suốt của mình), nhưng ba đống lửa này của nàng lại thay đổi toàn bộ thế cục Mặc tộc, ngay cả tình hình của những gia tộc khác ở đế quốc cũng bị ảnh hưởng.

Ví dụ như hoàng tộc bị thiệt hại nghiêm trọng nhất.

Không phải ư, sau khi Linh Diên tuyên bố quyết định trọng đại của Mặc tộc, nhị hoàng tử đã trầm mặc chừng một chén trà không nhịn được đứng dậy.

Thấy hắn ta, Linh Diên theo bản năng nhíu mày.

Nhị hoàng tử mấp máy môi, lông mày nhíu chặt đến méo mó nhìn Linh Diên.

“Tổ chế Mặc tộc sao có thể nói sửa là sửa, chẳng lẽ thần nữ đại nhân không biết Mặc tộc hôm nay không phải một cá thể độc lập hay sao? Chế độ liên hôn của các ngươi với hoàng thất đế quốc đã truyền xuống hàng trăm năm, các ngươi bên kia nói hủy là hủy, có từng cân nhắc tới lập trường của hoàng tộc bọn ta không?”

Lời vừa nói ra, Linh Diên còn chưa lên tiếng, lão hoàng đế đã lập tức thay đổi sắc mặt, vỗ xuống long án một cái bộp.

“Láo xược, lão nhị, đây là lời ngươi có thể nói sao? Còn không mau ngồi xuống?”

Dứt lời, ông ta không quên khách sáo và ngang hàng nhìn Linh Diên: “Xin thần nữ thứ lỗi, đứa nhỏ này có chút không thích ứng với thay đổi đột ngột mà thôi, từ từ là được rồi.”

Linh Diên cười ha ha, “E rằng nhị hoàng tử cảm thấy một khi Mặc tộc ta hủy bỏ quy định này thì từ này về sau liền không có chút xíu dính dáng gì với Long gia các ngươi đúng không? Sao nào? Từ bao giờ Long gia đã ỷ lại Mặc tộc ta như vậy? Theo ta được biết, sở dĩ hai nhà chúng ta bình an chung sống đến giờ không chỉ dựa vào chế độ liên hôn mà nhiều hơn là tới từ Long tộc…”

Lần này sắc mặt lão hoàng đế càng trở nên khó coi, ông ta gần như không thể chờ được, thậm chí có chút bối rối ngắt lời Linh Diên.

“Thần nữ, xin cẩn trọng lời nói. Bây giờ Mặc tộc mới trải qua cơn rối ren lớn, trẫm nghĩ thần nữ cũng không muốn Mặc tộc lại chịu nhiều mưa gió hơn đúng không?”

Linh Diên lại lơ đễnh cười châm biếm một tiếng: “Hoàng thượng sợ sao? Sợ có một ngày thân phận thật sự của các ngươi bị phơi bày với thiên hạ, hay là sợ Long tộc bọn ta thu hồi họ Long này của các ngươi, thậm chí đuổi ngươi xuống khỏi ngôi vị hoàng đế?”

“Ngươi, to gan!” Sắc mặt lão hoàng đế lập tức trở nên đỏ bừng, gần như theo bản năng hét lên với Linh Diên.

Ông ta vừa la lên như vậy, một bóng người cao lớn màu xanh ngọc đột nhiên xuất hiện bên cạnh Linh Diên, cao ngạo nhìn lão hoàng đế.

“To gan? Tên cẩu nô tài nhà ngươi, mở to hai mắt xem xem người đứng trước mặt ngươi là ai! Đây là con gái của bổn vương, sắp đi theo bổn vương trở về Long tộc, là chủ tử của nô bộc họ Vương các ngươi. Các ngươi thật sự cho rằng mình mang họ Long thì chính là người Long tộc ta sao? Có thể phát ngôn bừa bãi trên địa bàn Long tộc ta hả? Ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì?”

Long Diệc vừa xuất hiện, toàn bộ khí tràng bùng nổ, tiện tay tung ra một kích về phía lão hoàng đế. Lão hoàng đế còn không thấy rõ hắn ra tay thế nào thì người đã bị một luồng trọng lực cưỡng ép kéo xuống khỏi đài, dùng tư thế cực kỳ chật vật nằm úp sấp dưới đất.

Trên dung nhan tuyệt thế của hai cha con nàng tràn đầy khinh thường và trào phúng với ông ta. Lão hoàng đế hơi sững sờ, đến khi phản ứng lại mình vừa làm gì thì sắc mặt nháy mắt trắng bệch, “Bệ, bệ hạ.”

“Ha ha, thì ra ngươi còn biết bổn vương à. Vậy sắc mặt vừa rồi của ngươi là định bày cho ai xem đây?”

“Không không, trẫm, à không, là nô tài không dám, nô tài chỉ, chỉ…”

Lão hoàng đế bị uy áp mạnh mẽ của Long Diệc ép tới có chút không thở nổi, trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, lơ đãng nhìn lướt qua, vậy mà chứng kiến cả đám con của mình vẫn đứng đó như bị sét đánh, lập tức giận mà không có chỗ trút.

“Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau qua đây, quỳ xuống hết cho ta, quỳ xuống, bái kiến chủ tử của chúng ta.”

“Phụ, phụ hoàng…” Đầu ngài không bị gì chứ? Ngài chính là hoàng đế của Long đế quốc, sao lại bị người ta dọa tới nằm sát xuống đất hả?

Thế này cũng quá mất mặt xấu hổ rồi.

Đám nhi tử không rõ lắm, người trong hoàng thất càng mặt mày ngơ ngác, chỉ có những người quan trọng trong Lăng gia và Hoa gia của tứ đại gia tộc thấy cảnh tượng như vậy thì nở một nụ cười khinh như có như không.

“Xem ra lời đồn không sai, Long gia này quả nhiên là nô bộc của Long tộc, còn là nô bộc được ban cho ho Long. Thật không biết mấy năm qua bọn họ lấy tự tin ở đâu ra, càn rỡ ở đâu ra!”

Tuyết gia và Lận gia luôn ủng hộ hoàng thất thấy cảnh tượng như vậy có chút không bình tĩnh nổi. Trên tổ chế viết thế nào không phải bọn họ không biết, nhưng dù sao chuyện này đã qua hơn trăm năm, đặc biệt là Long tộc trăm năm trước và Long tộc bây giờ quả thực không cùng một trục hoành nữa, cho dù tương lai người Long tộc tới đòi vị trí này thì sao chứ?

Thế nhưng làm sao bọn họ cũng không ngờ rằng thiếu niên năm đó bị đánh tới chật vật chạy trốn hôn mê nhiều năm mười sáu năm sau lại trưởng thành tới tình trạng đáng sợ như vậy. Chuyện xưa vốn cho là hắn đã quên, bây giờ lại bị hắn không chút nể nang nhắc lại, điều này có nghĩa là gì, dường như bọn họ rõ hơn ai hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.