Chương 494: Cố nhân
Đợi tất cả mọi người từ đôi tay khớp xương rõ ràng đó nhìn lên, một gương mặt cực kỳ xa lạ với đám thiếu niên liền đập vào mắt.
Người tới mặc một bộ trường bào có tộc huy của Mặc tộc, đôi mắt hoa đào hẹp dài tinh tế đang cong cong nhìn Thương Úc.
Giọng nói tà mị trầm thấp theo gió truyền vào tai mọi người một cách rõ ràng: “Sao? Thương ma đầu bắt nạt Mặc tộc ta không có người hả?”
Mặc Ngân và Mặc Uyên cùng kinh ngạc, “Tiểu cữu cữu, sao ngài lại tới đây?”
Nam nhân anh tuấn bất phàm nở một nụ cười tươi rói rạng rỡ với bọn họ, “Không chỉ có tiểu cữu cữu, tất cả cữu cữu ruột của mấy đứa đều tới. Ban nãy không biết là tên ngu nào nói mấy người cữu cữu bọn ta chỉ là vật trang trí, bây giờ tiểu gia ta liền chứng minh rõ ràng với hắn ta, cuối cùng mấy người cữu cữu bọn ta có phải vật trang trí hay không!”
Lúc này đám người Mặc Ngân mới chú ý tới tình hình bên kia hồ vì sự gia nhập của các cữu cữu mà lập tức dùng phương thức áp bức mà ép mười sáu vị trưởng lão tiên tục bại lui.
“Cữu cữu, không cần bận tâm thể diện của mười sáu kẻ kia mà để lại người sống.”
Một câu thờ ơ của Mặc Ngân khiến trong mắt nam nhân anh tuấn lập tức nảy sinh hứng thú dạt dào, rõ ràng vô cùng thích thú.
“Được rồi, giải quyết thế nào, trong lòng đám cữu cữu của con biết rõ. Ngược lại là con, có thể yên tâm sự an toàn của hai đứa cháu gái này của ta, mọi chuyện giao cho ta.”
Nói xong, hắn ta liền khoanh tay đứng phía sau Linh Vận và Công Tử Diễn, còn ôm vai bọn họ cứ như thật, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, vẻ mặt mừng rỡ và hứng thú, đặc biệt là ánh mắt lúc nhìn Công Tử Diễn hận không thể hòa tan mọi thứ.
Công Tử Diễn bị sự thân mật bất thình lình của hắn ta làm cả người mất tự nhiên. Tuy rằng nàng ấy cũng rất tò mò người gọi là cữu cữu này ở đâu ra, nhưng ánh mắt nóng bỏng của hắn ta khiến nàng ấy toàn thân sợ hãi. Đừng nói là nhìn hắn ta, bây giờ cả đầu nàng ấy cũng không dám ngẩng lên.
Dưới bầu không khí hài hòa như vậy, có một người sắc mặt cực kỳ khó coi, chính là Thương Úc mới bị nam nhân trước mắt dễ dàng hóa giải thế công.
“Mặc Cảnh Thần, là ngươi?”
Nam nhân anh tuấn tên Mặc Cảnh Thần nghe thấy hắn ta điểm danh, biếng nhác miễn cưỡng nhấc mí mắt: “Hiếm thấy Thương ma đầu còn nhớ một tên vô danh tiểu tốt như ta!”
“Sao ngươi lại đến đây?”
Mặc Cảnh Thần nghe vậy khóe môi bỗng nhếch lên nụ cười nghiền ngẫm: “Câu hỏi này của Thương ma đầu có phải hơi dư thừa không? Sao tiểu gia ta không thể tới? Nơi này là bổn gia Mặc gia, trên người gia chảy dòng máu Mặc gia, sao lại không thể trở về gia tộc hả? Huống chi bây giờ không chỉ có một mình tiểu gia trở về. Đại ca, nhị ca và tam ca của ta cũng tới. Người của ngươi rất lợi hại, chỉ mới mấy canh giờ đã khống chế được Mặc gia trong tay các ngươi. Nhưng các ngươi không vào được cấm địa Mặc gia, chẳng phải phí công sao? ”
“Ngươi muốn phá hoại đại điển kế thừa của bọn ta, vậy cũng phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không. Thảm kịch mười sáu năm trước, hôm nay tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa.”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh băng rét thấu xương trầm ổn vang lên phía sau lưng, Thương Úc nhìn lại, đồng tử lại co lại.
“Mặc Cảnh Du, ha ha, thật là hiếm thấy, mười sáu năm không gom đủ, mười sáu năm sau các ngươi lại tập trung với nhau.”
Mặc Cảnh Du, cậu cả của Mặc Ngân, cho dù trang phục không khác mấy với Mặc Cảnh Thần nhưng đường nét dung nhan lại lạnh như băng, dung mạo lạnh nhạt ngăn người ngoài ngàn dặm. Sau khi hắn nhìn thấy Mặc Ngân và Mặc Uyên cũng chỉ hơi gật đầu, không nhiệt tình như Mặc Cảnh Thần.
Nhưng hắn có thể xuất hiện ở nơi này đã khiến Mặc Ngân và Mặc Uyên vui rồi.
Mười sáu năm dường như không lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên mặt hai người cậu của hắn.
Rất nhanh, nhị cữu Mặc Cảnh Dật, tam cữu Mặc Cảnh Huyền cũng mang theo trường kiếm đẫm máu, nhanh nhẹn đi tới.
Bốn người cữu cữu phong cách khác nhau, đại cữu lạnh lùng, nhị cữu dịu dàng, tam cữu rạng rỡ, về phần tiểu cữu cữu lại phóng khoáng tà tứ.
Bọn không tới sớm bao nhiêu mà vừa đúng lúc. Bốn người vừa đứng đấy, cho dù không làm gì cũng khiến người ta cảm thấy an tâm.
Thì ra đây là cảm giác có chỗ dựa sao?
Từ nhỏ đến lớn bốn người huynh muội bọn họ làm gì cũng dựa vào chính mình, vốn tưởng rằng bây giờ sẽ dùng phương thức cực kỳ thảm thiết rời khỏi thế giới này. Nhưng làm sao bọn họ cũng không ngờ rằng các cữu cữu rời nhà đã mười sáu năm vậy mà vào thời khắc mấu chốt lại đứng ra tăng thể diện cho bọn họ.
Cảm giác được người ta che chở sau lưng này thật sự rất ấm áp.
Trong khoảnh khắc, ba huynh muội Mặc Ngân đỏ cả vành mắt, mặc dù không rơi lệ những lúc mỗi người nhìn các cữu cữu đều tràn đầy cảm động và biết ơn.
Chẳng mấy chốc người của Hoa gia và Lăng gia cũng mang theo mùi máu tươi đứng trên tế đài, sau lưng ngoại trừ xác chết đầy đất thì không ai có thể đứng được.
Thương Úc thờ ơ đảo mắt nhìn người hoàng tộc, Lận gia và Tuyết gia bỏ trốn, hừ nhẹ một tiếng từ trong mũi.
“Sao? Bây giờ các ngươi định cùng tiến lên à?”
Tứ cữu Mặc gia Mặc Cảnh Thần nghe thấy thế lười biếng duỗi đầu ngón tay lắc lắc.
“Nào cần phải cùng tiến lên chứ, Mặc Ngân, Mặc Uyên, để bọn cữu cữu nhìn thử thành quả mấy năm nay của hai đứa.”
Sau đó, ánh mắt chợt lóe đã rơi vào người Vệ Giới và Ngọc Ngân, bắt bẻ nhíu mày: “Hai tiểu tử này, cởi mặt nạ của các ngươi ra, đúng là chướng mắt mà. Cháu gái của ta xinh đẹp như hoa như vậy, phối với gương mặt này của các ngươi, thật sự là… vô cùng thê thảm!”
Vệ Giới và Mặc Ngân nghe xong nào còn nửa phần do dự, soạt một phát thật sự giật mặt nạ xuống. Vì dùng sức quá mạnh, da mặt bỗng chốc bị kéo đỏ, nhưng hai người cả lông mày cũng không nhíu một cái, ngược lại cung kính hành lễ với các cữu cữu.
“Ừm, sau khi kéo mặt nạ thoạt nhìn thuận mắt hơn nhiều. Chẳng qua chỉ dựa vào những thứ này vẫn không xứng với hai tiểu mỹ nhân nhà bọn ta. Bây giờ bọn ta cho các ngươi một cơ hội, thấy nam nhân trước mắt không? Hắn ta chính là kẻ thù của cả Mặc gia bọn ta. Vì hắn ta mà nhạc mẫu của các ngươi không thể đoàn tụ với con cái. Vì hắn ta mà nhạc phụ của các ngươi rơi vào giấc ngủ ngàn thu, tới nay vẫn chưa thể tỉnh lại. Bốn người huynh đệ các ngươi kề vai chiến đấu, sử dụng tất cả sức mạnh của các ngươi đánh nhau với hắn ta, hiểu chưa?”
Mặc Ngân nghe xong lập tức nhíu mày, chỉ dựa vào bốn người bọn họ sao? Làm sao có thể đối đầu với đại ma đầu Ma tộc Thương Úc này?
Nhưng Mặc Cảnh Thần không cho hắn cơ hội mở miệng đã gọi những người khác xuống: “Mấy tiểu tử các ngươi, xuống đây, bây giờ còn chưa phải cơ hội cho các ngươi xuất hiện. Chờ mấy đứa này không được, các ngươi lại lên cũng không muộn.”
Đám người Lăng Tễ Phong nghe vậy ban đầu còn có chút do dự, nhưng sau khi nhận được ánh mắt đồng ý của trưởng bối nhà mình chỉ có thể quay đầu gật đầu với Mặc Ngân rồi nhanh nhẹn hạ xuống.
Trong khoảnh khắc, trên tế đàn không lớn không nhỏ đã đầy người.
Mặc Cảnh Thần hài lòng gật đầu, y như thật nhướng mày với Thương Úc: “Để bốn vãn bối ra tay đánh, ngươi cũng không thiệt!”
Thương Úc ngước mắt nhìn hắn ta, đôi mắt thâm thúy động cứng trong chốc lát.
“Mặc Cảnh Thần, ngươi đang đùa với ta sao? Chỉ dựa vào bốn người bọn chúng hả?”
“Được hay không, thử cũng không sao cả!”
Mặc Cảnh Thần vẫn như cũ, chẳng những không chút lo lắng, ngược lại khóe môi hơi cong, tràn đầy hứng thú.
Thương Úc quay đầu nhìn đám người Mặc Cảnh Du, đều là vẻ mặt lãnh đạm, giống như lên sân khấu đánh nhau với hắn ta chỉ là mấy người không quan trọng.
“Thương Úc, ngươi đang kéo dài thời gian hả?”
Nếu các trưởng bối đã quyết định, tất nhiên là muốn xem thử thành quả tu luyện mấy năm nay của bọn họ. Thời gian vốn gấp rút, bọn họ không thể lãng phí thời gian nữa. Bốn người nhanh chóng trao đổi ánh mắt, đồng thời phát động tấn công, xông về phía Thương Úc.
Thương Úc không ngờ rằng bốn tiểu tử này vậy mà bắt đầu ra tay, lập tức biến thành một bóng đen nghênh đón.
Cho đến khi hai bên giao thủ giữa không trung, Mặc Khuynh Nhan mới mặt mày lo lắng nhìn về phía Mặc Cảnh Thần.
“Tiểu cữu cữu, thực lực của bọn ca ca sao có thể là đối thủ của Thương Úc?”
Giọng nói êm ái nhưng không mất đi khí khái hào hùng hiếm thấy của nữ tử, chỉ vừa mở miệng dã hấp dẫn bốn người cữu cữu đồng thời nhìn chăm chú.
Đến khi nhìn rõ gương mặt kia của Mặc Khuynh Nhan, ngoại trừ Mặc Cảnh Thần vừa rồi đã chuẩn bị tâm lý, bốn người còn lại không ai có thể giữ bình tĩnh ngoài mặt, gần như cùng lúc vây xung quanh Mặc Khuynh Nhan.
“Giống, thật là giống. Mắt này, miệng này, quả thực như một khuôn đúc ra với Tử Hoàng.”
“Chỉ là cái mũi này quá giống tên khốn Long Diệc kia. Nhưng nói thật lòng thì gương mặt này càng đẹp hơn Tử Hoàng nhà chúng ta!”
Sau khi lão nhị và lão tam lên tiếng, lão đại Mặc Cảnh Du ngược lại tập trung sự chú ý vào Linh Vụ thảo sau lưng Mặc Khuynh Nhan.
“Muội muội của con cũng giống con như đúc sao?”
Lời này vừa nói ra, gần như thân thể tất cả mọi người đều cứng đờ, nhất là người Mặc gia và người Lăng gia có phản ứng kịch liệt nhất.
Gương mặt vốn dào dạt nụ cười cũng cứng lại trong nháy mắt.
Mặc Khuynh Nhan cảm giác được bầu không khí nghiêm túc, tâm trạng cũng thoáng cái nặng nề. Đối mặt câu hỏi của đại cữu, hốc mắt nàng ấy đỏ lên, rưng rưng gật đầu: “Hai người bọn con ngoại trừ tính tình khác nhau thì dung mạo khó bề phân biệt, muội muội muội ấy…”
Mặc Cảnh Thần vừa thấy bộ dạng tự trách của Mặc Khuynh Nhan liền đưa tay vỗ vai nàng ấy: “Được rồi, đừng khóc, nhất định nó sẽ không sao, chỉ cần chúng ta cẩn thận bảo vệ chỗ này, nó sẽ không có bất trắc gì. Bọn ta quyết không cho phép nó sau khi kính dâng huyết dịch của mình còn phải chịu đòn nghiêm trọng liên tiếp. Về phần mấy ca ca của con, ta hỏi con, con ở chung với bọn nó lâu như vậy có từng biết thực lực chân chính của bọn nó không?”
Mặc Khuynh Nhan sững sờ, lập tức nhẹ nhàng lắc đầu, “Chưa từng, lần nào cũng là con và Thanh Ca đánh giúp, thực sự không biết thực lực của các ca ca thế nào. Còn thực lực của Vệ Giới và Ngọc Ngân, trước chuyến đi đến đảo Thạch Đầu, con và muội muội vẫn biết, nhưng từ sau đảo Thạch Đầu thì không nhìn ra nữa.”
Mặc Cảnh Thần nghe xong rất hài lòng gật đầu: “Có thế chứ, cả người sớm chiều ở chung với bọn nó như các con cũng không biết, người mười sáu năm không gặp như bọn ta làm sao biết được? Tuy rằng có thể nhìn ra cấp bậc thực lực của bọn nó, nhưng chiến đấu chân chính không quyết định bởi cấp bậc. Nha đầu à, năm đó cũng vì bọn ta được bảo hộ quá tốt nên mới cho Thương ma đầu cơ hội lợi dụng, vì vậy mười sáu năm sau bọn ta quyết không để bi kịch quá khứ tái diễn nữa. Trong phạm vi hữu hạn, các con phải tự thân phát triển, đó là con đường các con nhất định phải đi, bọn ta không ai được can thiệp.”
Mặc Khuynh Nhan nghe xong lời này liền hiểu, thảo nào nàng chưa từng nghe các ca ca nhắc đến những người cữu cữu này, thì ra không phải bọn họ không tồn tại mà mà mười sáu năm nay bọn họ không có ở Mặc gia, cũng chưa từng liên lạc với bọn họ.
Ban đầu quả thực nàng ấy cho rằng bọn họ chẳng những bị cha mẹ vứt bỏ, ngay cả những người thân thiết nhất cũng mặc kệ bọn họ. Nhưng bây giờ xem ra sự việc căn bản không như bọn họ tưởng tượng, bọn họ cũng được người nhớ thương, chỉ là phương thức phát triển của bọn họ thuộc kiểu nuôi thả mà thôi.
“Thế nên các cữu cữu muốn xem giới hạn của bốn người bọn họ ở đâu sao?”
Mặc Cảnh Thần vỗ tay: “Đúng là một đứa trẻ thông minh. Không sai, ta nghĩ chính bọn nó cũng không biết giới hạn của mình ở đâu. Thường nói sức mạnh của con người là vô hạn, bây giờ ta muốn xem thử bọn nó đã phát triển đến mức nào, Mặc gia có còn tương lai đáng nói hay không!”
Trong mắt bốn người bọn họ, những người khác của Mặc tộc không ai sánh bằng hài tử muội muội để lại, vì vậy mặc kệ bên ngoài bị người của Ma tộc đả kích cỡ nào, trong mắt bọn họ, chỉ có những đứa trẻ trước mắt mới đáng để bọn họ gặp rắc rối.
Những cần bảo vệ những đứa trẻ này, tương lai của Mặc gia mới có thể kéo dài. Nếu không có bọn nó, bất kể tương lai Mặc gia thế nào cũng không liên quan gì tới bọn họ, bởi vì Mặc gia hôm nay đã sớm bị đám cặn bã và sâu mọt kia đục thành tổ ong rồi.
Thay vì giữ lại một cách tàn tạ như thế, chi bằng thà một phát dứt luôn.
Nghĩ tới đây, hắn ta không khỏi nhìn xoáy vào nhóm người Mặc Ngân đang biến ảo chiêu thức khác nhau đối phó với Thương Úc, đầu mày đuôi mắt đều là lạnh lùng.
Tên cặn bã này, mười sáu năm trước bọn họ không có thực lực để chống lại, mười sáu năm sau quyết không cho phép bọn chúng lại nghiền ép bọn họ như năm đó.
Phương thức giáo dục của Mặc gia, người Lăng gia không có quyền can thiệp, nhưng Linh Vận mới nghe thấy bên ngoài đã loạn thành một đống, vậy muội muội của bọn họ thì sao, Mặc Hàn Y làm sao bây giờ?
Lúc nàng nhỏ giọng nói nỗi lo của mình cho ca ca biết, không ngờ rằng lại khiến Mặc Cảnh Dật chú ý.
“Ngươi nói Hàn Y à, yên tâm đi, thực lực của nha đầu kia không yếu, hơn nữa người tài ba bên cạnh cũng không ít, người bình thường không làm gì được nàng đâu.”
Vẻ mặt Lăng Vận vui vẻ, “Thật sao?”
“Nha đầu ngốc, sao Mặc thúc của cháu phải lừa cháu chứ? Muội tử kia của cháu có thành tựu hơn cháu nhiều, nó ở Mặc gia như vậy cũng không phải là không học được gì, yên tâm đi.”
Gia gia đã nói vậy rồi, lúc này Lăng Vận mới yên tâm. Nàng lơ đãng ngoái đầu nhìn lại, vậy mà đối diện với ánh mắt tràn ngập ân cần của Tuyết Giản. Trong lòng Lăng Vận thắt lại, đang định quay đầu, đột nhiên Tuyết Giản lại đưa tay nắm bàn tay nhỏ bé của nàng.
“Vận Nhi, nàng không sao chứ?”
Lăng Vận muốn hất tay hắn ra, không ngờ rằng bị hắn cầm thật chặt. Lần này náo loạn tới mức mặt nàng đỏ bừng, nhìn lại, gia gia, bá bá, phụ thân, còn có ca ca của mình đều cười sâu xa, nàng lập tức hận không thể đào hố chôn mình.
Ghê tởm nhất là Tuyết Chi Khiêm còn không ngại lớn chuyện ở bên cạnh ồn ào: “Ôi chao, đứa trẻ không có đầu óc nhà ta cuối cùng cũng thông suốt rồi!”
Chương 495: Giải phóng bản thân
Vì phụ tử Tuyết Chi Khiêm trêu chọc đúng lúc khiến cho bầu không khí vốn hơi nặng nề trên tế đài dần dần được xoa dịu. Nhưng tình hình năm người đánh nhau giữa không trung có xu hướng càng lúc càng dữ dội. Ban đầu theo suy đoán của Thương Úc, ắt hẳn chẳng mấy chốc là hắn ta sẽ chấm dứt trận chiến này, không ngờ rằng thực lực của bốn người này vậy mà nằm ngoài dự đoán của hắn ta rất nhiều.
Hắn ta cho rằng có lẽ thực lực của Mặc Ngân luôn nằm trong lòng bàn tay hắn ta, chưa tới hai mươi tuổi đã dẫn đến mười một đạo lôi kiếp là vinh dự cỡ nào, thậm chí thiên phú còn tốt hơn hắn ta năm đó. Mặc Ngân sau hai mươi tuổi càng siêng năng tu luyện, chưa từng ngừng nghỉ một khắc nào. Sự cố gắng của hắn, Thương Úc đều thấy cả. Nhưng nhiều năm như vậy hắn ta lại chưa từng đọ sức với hắn lần nào. Lần này có thể nói là lần đầu tiên Mặc Ngân quyết đấu đúng nghĩa với kẻ gọi là phụ thân như trong hai mươi lăm năm qua.
Vốn cho rằng thực lực của hắn là địa giai đỉnh phong, nhưng khi hắn thực sự giải phóng bản thân, Thương Úc mới giật mình nhận ra bản thân đã sai lầm đến mức nào.
“Ngươi, ngươi đã đạt tới thần giai cấp sáu rồi sao? Đây là chuyện khi nào?”
Thương Úc khó nén kinh ngạc trong lòng, giờ phút này nội tâm của hắn ta cực kỳ phức tạp.
Vui mừng vì nhi tử có thiên phú dị bẩm, đồng thời lại tiếc nuối tại sao hạt giống tốt như vậy lại sinh ra ở Mặc gia. Hắn phát triển được như vậy hoàn toàn dựa vào chính bản thân, không có chút xíu liên quan nào với hắn ta, điều này khiến người làm phụ thân như hắn ta ít nhiều gì cũng hơi buồn bã.
Tuy nói thành tựu của nhi tử càng lớn, người làm cha càng nên mừng mới phải, nhưng tình huống của bọn họ lại hoàn toàn trái ngược. Bởi vì tuy rằng nhi tử là của hắn ta, nhưng đứa con trai này lại xem hắn ta như kẻ thù, cho dù hắn ta có nói đến rách miệng, hắn cũng chưa từng liếc nhìn mình một cái. Đây là nỗi nhục lớn nhất trong gần năm mươi năm cuộc đời của Thương Úc.
Đúng, nhi tử của Thương Úc hắn ta không chỉ có mỗi Mặc Ngân, nhưng còn trẻ mà đã có thực lực như thế thì chỉ có một mình hắn. Đây cũng chính là điểm khiến hắn ta vừa yêu vừa hận.
Trừ Mặc Ngân ra, còn có một người khiến hắn ta bất ngờ, đó chính là tên Vệ Giới thoạt nhìn không có tiếng tăm gì này. Một tên bộp chộp xuất thân từ đại lục Tứ Phương, chưa từng sống ở đế quốc, hôm nay vừa ra tay lại khiến hắn ta phải nhìn bằng cặp mắt khác.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa đại lục Tứ Phương và Long đế quốc chính là linh khí. Linh khí ở đế quốc dồi dào, linh khí của đại lục Tứ Phương lại mỏng manh, người đế quốc đến đó thực lực sẽ giảm mạnh. Nhưng dưới tình huống như vậy mà thực lực của thiếu niên này lại có thể đạt tới địa giai cấp năm!
Địa giai cấp năm đó, nếu lúc trước hắn ta nhớ không lầm thì…
“Có phải lúc ngươi dẫn tới mười một đạo lôi kiếp vừa mới thăng lên địa giai không?”
Vệ Giới bình tĩnh nhìn hắn ta, “Phải thì sao?”
“Phải thì sao? Mới qua bao lâu, còn chưa tới ba tháng mà ngươi đã đạt tới địa giai cấp năm rồi?”
Kỳ thật cũng khó trách Thương Úc buồn bực muốn chết, ngay cả Mặc Ngân có thiên phú được cho là nghịch thiên cũng rất kinh ngạc với tốc độ thăng cấp của Vệ Giới.
Vừa rồi Vệ Giới mới ra tay thì Mặc Ngân đã nhìn hắn với cặp mắt khác rồi, đồng thời trong lòng cũng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Thực lực như vậy đừng nói có thể xông pha ở đế quốc, cho dù tới đại lục Huyền Vũ, đối phó với đám ma tộc kia cũng sẽ không bị treo lên đánh. Từ đó cũng chứng minh năm ấy hắn không chọn nhầm người cho muội muội. Thực lực như vậy, thiên phú như vậy tuyệt đối còn thần kỳ hơn hắn.
Mặc Ngân và Vệ Giới đều lợi hại như vậy, thế Mặc Uyên và Ngọc Ngân cũng không kém bao nhiêu đúng không?
Nhưng hai người vừa ra tay Thương Úc đã cảm thấy cơn tức trong lòng mình nháy mắt xẹp xuống.
“Mặc Uyên? Thiên giai cấp năm? Ngươi chắc chắn mình là con trai của Long Diệc chứ? Thực lực có như vậy mà cũng dám tới đọ sức với bổn tọa hả? Còn ngươi nữa, Ngọc Ngân đúng không? Thiên giai cấp một, ngươi tới làm trò cười đấy hả? Ngươi có tin chỉ cần bổn tọa ngoắc ngón tay một cái là có thể khiến hai người các ngươi tan thành mây khói hay không?”
Tuy rằng thiên giai chỉ kém địa giai một một chút xíu, tuy nhiên lại có mười bậc thang phải đi, mỗi bậc thang đã đủ cho người bình thường đi từ ba đến năm năm, càng khỏi phải nói là mười bậc thang. Đó quả thực là một chuyến đi khó nhọc đầy máu và mồ hôi.
Lúc trước khi Ngọc Ngân tiến vào Long đế quốc, mới lên đảo Thạch Đầu còn là tử cấp đỉnh phong, nhưng hắn ta chỉ ở trong không gian linh khí dồi dào của Linh Diên một – hai tháng, sau khi ra ngoài đã tới mặc giai cấp chín. Bây giờ mới qua hai tháng, thực lực của hắn ta đã lên tới thiên giai cấp một. Tốc độ phát triển như vậy, ở đế quốc trừ Mặc Ngân và hai huynh đệ Vệ Giới ra, tuyệt đối không tìm được người thứ ba. Nhưng mấu chốt là Thương Úc không biết thực lực lúc trước của Mặc Ngân, vì vậy khi hắn ta nhìn Ngọc Ngân với ánh mắt cực kỳ khinh bỉ, trong lòng Ngọc Ngân rất bình tĩnh.
Trong mắt Ngọc Ngân, chỉ cần hôm nay còn một hơi thở, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày hắn ta sẽ khiến bọn họ phải nhìn mình bằng cặp mắt khác. Không vì chuyện gì khác chỉ để một ngày hắn ta có thể xứng thân phận và thực lực của Công Tử Diễn, đứng bên cạnh nàng ấy.
“Ngươi có thể xem thường ta, nhưng khi ngươi nhắc tới phụ thân ta lại dùng giọng điệu như vậy là không tha thứ được!”
Từ khi Mặc Uyên lộ mặt tới nay luôn mang hình tượng đầy sức sống và hài hước, nhưng không ai biết lúc hắn ta cười rạng rỡ đã phải chịu giày vò và cay đắng cỡ nào. Ban đầu hắn ta đã từng oán hận số phận trêu ngươi, nhưng sau đả kích hết lần này tới lần khác, hắn ta đã buông bỏ tâm tư kia.
Người ngoài thấy thực lực của hắn ta đã khá lắm rồi, nhưng sau khi so sánh với Vệ Giới và Mặc Ngân hắn ta mới biết chênh lệch giữa mình và bọn họ xa xôi bao nhiêu.
Ban đầu hắn ta tưởng rằng là vấn đề thiên phú, nhưng theo thời gian trôi qua, tu luyện không ngừng tiến dần lên, hắn ta mới phát hiện sở dĩ mình tầm thường không đặc biệt như vậy không phải là không có nguyên nhân. Đồng thời hắn ta cũng dần hiểu, rõ ràng Long tộc mạnh mẽ đến mức có thể nghiền ép tất cả, cuối cùng vì sao lại rơi vào nông nỗi như vậy.
Rõ ràng phụ thân của hắn ta mới là vương của thế giới này, cuối cùng lại bị Thương Úc đánh bại, rơi vào kết cục yên giấc ngàn thu.
Bây giờ chuyện rơi xuống người hắn ta, hắn ta mới hiểu vì sao năm đó mẫu thân không chọn mình mà chọn Mặc Ngân tạm thay vị trí tộc trưởng. Bởi vì, chỉ vì nam nhân Long tộc bọn họ từ ngày sinh ra có khuyết điểm trời sinh. Khuyết điểm này sẽ lớn dần theo độ tuổi, trừ phi có một ngày ngươi phá vỡ phong ấn này, nếu không sớm muộn gì người cũng sẽ bị nó nuốt chửng hoàn toàn.
Đứng vậy, khuyết điểm này chính là phong ấn trong đan điền. Vào lúc ngươi vừa chào đời, nó chỉ bé xíu, theo độ tuổi tăng dần, nó sẽ càng lúc càng lớn. Nếu ngươi có thể hóa giải nó sẽ giương cánh bay cao, còn nếu ngươi không có năng lực phá vỡ phong ấn này, vậy ngươi sẽ bị nó quản chế vĩnh viễn.
Một ngày khi thực lực của ngươi không đủ để phong ấn hấp thu, vậy đó chính là ngày tận thế của ngươi.
Năm đó Long Diệc cũng vì phong ấn này mới thua trong tay Thương Úc, đáng tiếc bí mật này trừ người của Long tộc bọn họ ra thì không có ai biết. Vì vậy Thương Úc vẫn cho rằng là hắn ta dùng thực lực nghiền ép Long Diệc, nhưng lại không biết Long Diệc dù dưới tình huống thực lực bị phong ấn vẫn có thể trở thành đối thủ của hắn ta. Nếu ngày nào đó hắn mở phong ấn trở về, có lẽ Thương Úc bây giờ còn không có tư cách được gọi là đối thủ. Vì vậy khi Thương Úc dùng giọng điệu khinh bỉ như vậy châm biếm phụ tử hai người, trong lòng hắn ta tức giận tột cùng.
Từ xưa đến nay Long tộc bọn họ đều là kẻ nghiền ép người khác, nếu không có nguyền rủa năm đó, bất luận thế nào bọn họ cũng sẽ không rơi vào tình cảnh bị người ta chế nhạo như ngày hôm nay. Nhưng cho dù bọn họ có suy tàn, sự kiêu ngạo xưa giờ cũng không cho phép người ngoài sỉ nhục bọn họ như vậy.
“Tiểu tử, ngươi xác định ngươi đang nói chuyện với bổn tọa sao?”
Hiển nhiên lời nói của Mặc Uyên đã khiến Thương Úc bất mãn. Năm đó nếu không tại Long Diệc thì còn lâu hắn ta mới dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy để đạt được Mặc Tử Hoàng. Vốn tưởng rằng Mặc Tử Hoàng đã có con của hắn ta thì sẽ cam tâm tình nguyện ở bên hắn ta, không ngờ rằng Long Diệc lại rộng lượng như vậy, bất kể Mặc Tử Hoàng đã trở nên thế nào cũng quyết không từ bỏ.
Nếu không phải sự kiên trì không ngừng của hắn khiến Mặc Tử Hoàng cảm động thì sao lại có Mặc Uyên hôm nay, đôi song sinh nữ hôm nay?
Thế nên hắn ta hận, hắn ta hận nam nhân đã tước đoạt hạnh phúc của mình, càng hận nữ nhân thay đổi thất thường kia. Vì vậy hắn ta muốn trả thù, liều lĩnh trả thù. Chỉ cần là thứ bọn họ quan tâm, hắn ta muốn hủy diệt tất cả. Hắn ta muốn khiến bọn họ tuyệt vọng, sau khi mất đi tất cả thì tuyệt vọng đến chết!
Động tác của Thương Úc rất nhanh, nhanh đến mức Mặc Ngân và Vệ Giới bên cạnh còn không kịp phản ứng. Tuy rằng Mặc Uyên cảm nhận được sát ý của Thương Úc nhưng đến khi hắn ta muốn di chuyển lai phát hiện mình đã bị ma khí quanh người Thương Úc bao phủ, căn bản không thể động đậy.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, không ai kịp ngăn cản, cụm ma khí ngưng tụ từ trong tay Thương Úc đã đập thẳng vào ngực Mặc Uyên.
Một chiêu này ẩn chứa thù hận của Thương Úc với Long Diệc, đừng thấy đó chỉ là một cụm ma khí nhỏ, nhưng lực sát thương lại vô tận. Nó chỉ mới chạm vào cơ thể Mặc Uyên thì hắn ta đã cảm giác cơ thể mình như bị thứ gì đó xé rách, cưỡng ép mổ ngực, rót ma khí khiến từng bộ phận trên người hắn ta đều hơi run rẩy.
Chỉ trong nháy mắt, cơ thể của hắn ta đã bị đánh bay lên, văng xa ra ngoài. Vệ Giới và Mặc Ngân kinh hoảng, đang định ra tay cứu giúp, vào lúc này Thương Úc lại liên tục phóng ra hai luồng ma khí. Vệ Giới và Mặc Ngân tránh né, Ngọc Ngân phối hợp ăn ý nhân cơ hội chạy là thượng sách, chạy thẳng về phía Mặc Uyên như bay.
Người bên trên dây dưa khó phân thắng bại, người bên dưới quan sát lại kinh hồn bạt vía.
Đặc biệt là thấy Mặc Uyên bị đánh trúng, trái tim Mặc Khuynh Nhan cũng nát bét theo: “Cửu ca…”
Không biết có phải vì Mặc Uyên khiến Thương Úc nhớ tới năm đó hay không, tiếp theo hắn ta không hề bó tay bó chân nữa, bắt đầu phát động thế công mãnh liệt với Mặc Ngân và Vệ Giới. Nếu ban đầu Thương Úc còn mang ý muốn thử, vậy có thể nói lúc này hắn ta đã ra tay không chút cố kỵ.
Cho dù thực lực của Mặc Ngân và Vệ Giới có mạnh hơn nữa, nhưng bọn họ chỉ mới hơn hai mươi, làm sao có thể là đối thủ của Thương Úc đã gần năm mươi tuổi?
Đặc biệt phương thức tu luyện linh khí và ma khí lại khác nhau, đánh nhau cực kỳ khó khăn. Không phải vì chiêu thức mà là vì khi hai loại thể khí dây dưa với nhau cũng là tra tấn về mặt tinh thần với người sử dụng.
Thương Úc dùng toàn lực công kích, dường như Vệ Giới và Mặc Ngân dần dần không chống đỡ nổi nữa. Chẳng mấy chốc Vệ Giới đã bị một cước của Thương Úc đạp bay, lại bồi thêm hai luồng ma khí với uy lực cực mạnh. Mặc Ngân muốn tiến lên giúp đỡ lại bị Thương Úc dùng ma khí bọc lấy hoàn toàn, không thể động đậy.
Mặc Ngân không giúp được gì, Vệ Giới lại bị thương, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Vệ Giới bị Thương Úc đánh rơi, nặng nề rơi xuống hồ nước.
Cùng lúc đó, Mặc Uyên bên kia cũng bị thương nghiêm trọng. Đừng nói là bay lên giao đấu với Thương Úc, cả nhúc nhích cơ thể một cái toàn thân cũng đau đớn như bị ngũ mã phanh thây. Đặc biệt khiến Ngọc Ngân hoảng sợ là cả người Mặc Uyên đều bị ma khí xâm nhập, làn da dần dần bị màu đen thay thế. Nếu cứ để tình hình này tiếp tục, nói không chừng chưa tới một canh giờ hắn ta đã độc phát thân vong.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Trong lúc vội vã sốt ruột, Ngọc Ngân buộc phải ôm lấy Mặc Uyên, tiến về phía tế đài tìm trợ giúp.
Mà bên kia Vệ Giới bị Thương Úc đánh rơi cũng được Linh Dực lôi lên. Nhìn thấy màu da giống nhau của hai người, sắc mặt bốn vị cữu lão gia của Mặc gia đồng loạt biến đổi.
“Thương Úc thật độc ác, vậy mà lại ra sát chiêu, nếu đám ma khí này xâm nhập lục phủ ngũ tạng của bọn họ, chưa tới một canh giờ bọn họ sẽ độc phát thân vong.”
Sắc mặt tất cả mọi người đều biến đổi: “Sao có thể như vậy được? Đó không phải ma khí sao? Ma khí cũng có độc hả?”
“Đối với người Mặc tộc thì ma khí không thành vấn đề, nhưng với những người từ nhỏ đã tu luyện linh khí tinh khiết như bọn ta thì chính là kịch độc sánh ngang với thạch tín.”
“Vậy nên đám ma khí này cũng sẽ ảnh hưởng tới Mặc Ngân sao?” So với Vệ Giới và Mặc Ngân, bây giờ Mặc Ngân bị ma khí bao trùm hoàn toàn, chẳng phải hắn cũng sẽ bị…
Nào ngờ Mặc Cảnh Du lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Mặc Ngân là nhi tử của Thương Úc, trong cơ thể nó có một phần máu của ma tộc, chút ma khí ấy không sẽ không tạo thành thương tổn cho nó. Nhưng chỉ sợ Thương Úc sẽ không dễ dàng buông tha nó như vậy!”
Quả nhiên, Mặc Cảnh Du vừa nói xong đã chợt nghe thấy Thương Úc đứng giữa không trung từ trên cao nhìn xuống bọn họ mà nói.
“Xem ra sắp tới các ngươi sẽ rất bận rộn, ta và con ta còn có việc riêng phải giải quyết, không quấy rầy các ngươi nữa.”
Mặc tộc đã bị hắn ta phá hoại tới nát bét, kế tiếp bất kể tiểu nha đầu Linh Diên kia có thể hoàn thành kế thừa hay không, Mặc tộc cũng sẽ vì chuyện này mà thiệt hại nặng nề, tuy rằng hơi tiếc vì không thể phá hỏng trong một lần, thế nhưng…
Nhìn Mặc Ngân bị bị hắn ta nhốt trong lồng ma khí không thể động đậy trước mắt, tâm trạng vốn hậm hực của Thương Úc thoáng cái sáng sủa hơn nhiều.
“Đại ca, chẳng lẽ chúng ta phải trơ mắt nhìn hắn ta mang Ngân Nhi đi sao?”
Mặc Cảnh Thần không thể đứng yên, vừa định ra tay đuổi theo, Mặc Cảnh Du lại dời mắt vào Vệ Giới và Mặc Uyên đang rơi vào tình huống nguy cấp.
“Mặc Ngân không nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy không cần sốt ruột, nhưng hai người bọn họ thì… Chúng ta phải mau chóng phong bế đan điền của bọn họ, nếu không một khi ma khí xâm nhập, cho dù đại la thần tiên có đến cũng không cứu được bọn họ.”
Nghĩ tới đây, Mặc Cảnh Du một tay khiêng Mặc Uyên, một tay ném Vệ Giới cho Mặc Cảnh Huyền: “Hai người bọn ta tìm một chỗ yên tĩnh chữa thương cho bọn họ. Những người còn lại phải bảo vệ hai nha đầu này cho tốt, nếu kết quả không ngoài dự đoán, nha đầu Diên Nhi kia sắp ra rồi. Nhớ kỹ, một khắc cũng không được rời khỏi. Tuy rằng Thương Úc đã đi nhưng khó đảm bảo không có những kẻ khác nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”
Chương 496: Hào quang đỉnh cao
Không ngờ, bên kia Mặc Cảnh Du và Mặc Cảnh Huyền mới chỉ rời đi một khắc thì vẻ mặt của Mặc Cảnh Dật và Mặc Cảnh Thần bên này cũng đột nhiên thay đổi theo sắc trời.
Chỉ thấy bầu trời vốn rất trong xanh không biết vì sao lại đột nhiên nổi mây đen dày đặc, tiếng sấm cuồn cuộn.
“Sao lại thế này?” Đây rõ ràng không phải là sự thay đổi thời tiết bình thường mà!
Ngay khi mọi người còn đang đoán xem điều gì xảy ra khiến mây gió lại biến đổi lớn như vậy thì Lăng Vấn Thiên, người lớn tuổi nhất ở đây lại vuốt chòm râu với vẻ mặt đầy ẩn ý sâu xa.
“Xem ra sô phận của Thần Nữ tộc không tuyệt được rồi, thật không ngờ lúc sinh thời lão đầu tử ta còn có thể nhìn thấy ảo cảnh như vậy!”
“Ảo cảnh?” Ảo cảnh là cảnh gì?
“Ai nha gia gia à, Sao ngài lại nói một nửa rồi thôi vậy, mau nói cho bọn cháu biết đi, thời tiết hôm nay là sao vậy? Còn có ảo cảnh mà ngài vừa nhắc tới nữa, đó là cái gì?”
Vẻ mặt Long Vấn Thiên không chút thay đổi nhìn những người hoàng tộc đứng bên kia hồ, khóe môi cong lên chứa ý châm biếm rõ ràng.
“Chân long thiên tử đã trở lại, các ngươi nói xem đây không phải ảo cảnh thì là cái gì?”
Vừa dứt lời thì hai vị cửu cửu của Mặc gia đã lập tức phản ứng lại, hai người đồng thời vọt tới bên cạnh Lăng Vấn Thiên, vẻ mặt lo lắng.
“Lăng lão, ý ngài nói là người muội phu kia của bọn ta đã trở lại sao?”
Lúc Mặc Cảnh Thần hỏi như vậy, vì không dám tin lắm, cũng vì quá căng thẳng nên ngay cả giọng nói cũng run rẩy.
Lăng Vấn Thiên chẳng nói chẳng rằng, chỉ tùy tiện chỉ lên lên, tất cả mọi người đều sợ ngây người trước cảnh tượng bầu trời biến đổi một cách huyền bí như vậy rồi.
“Trời ạ, là rồng, là một con kim long khổng lồ. Từ từ, bóng đen kia là gì vậy?”
Kết quả, lời còn chưa nói xong thì đã có người kích động đến không nhịn đuợc vỗ đùi mình rồi hét to.
“Ôi, trời ạ, ha ha ha, tên khốn Thương Úc này, ngươi cũng có ngày hôm nay sao. Ha ha ha, quá đã, đúng là đã nghiền mà, ui, cái bụng của ta, đúng là không ngờ mà, muội phu không đáng tin kia của ta lại cũng có ngày có thể đáng tin như vậy!”
Vì quá mức kích động, Mặc Cảnh Thần cười đến đau bụng thở không nổi, ôm bụng nửa ngày cũng không đứng thẳng dậy nổi, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến hành động của hắn ta. Có lúc thì hắn ta đi sang trái, lúc lại đi sang phải, chỉ sợ bỏ lỡ mất thứ gì. Nếu không phải Mặc Cảnh Dật ngăn cản thì chỉ sợ hắn ta đã suýt chút nữa lắp cánh bay lên trời lại gần xem cuộc chiến rồi.
Phản ứng của hai huynh đệ này như vậy khiến mọi người xung quanh ngơ ngác, hắn ta vừa nói gì? Thương Úc?
Không phải Thương Úc đi rồi sao?
Sao nghe theo lời hắn ta thì lúc này Thương Úc đang ở trên không trung, còn đang đối đầu với rồng vậy? Thật hay giả thế?
Đúng rồi, vừa rồi hắn ta nhắc đến muội phu, không phải chính là…
Ngay khi mọi người đang chau mày suy đoán ý trong lời Mặc Cảnh Thần là gì thì giữa không trung đột nhiên xuất hiện một bóng người quen thuộc.
Mặc Khuynh Nhan vừa nhìn thấy người kia thì lập tức kích động kêu lớn: “Mau xem, ca ca ta đã trở lại rồi, huynh ấy đã bình an vô sự trở lại rồi.”
Rất nhanh, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Mặc Ngân ngồi trên hắc diệu long của mình một cách nhàn nhã, từ từ hạ xuống đất.
Cảnh tượng như vậy khiến những người trên tế đài đồng thời thở phào nhẹ nhõm, lại khiến những người không phải người Mặc gia ở ngoài cấm chế lập tức trầm mặt xuống.
Mặc Ngân bị Thương Úc bắt đi lại bình an vô sự trở về? Giờ mới chỉ bao lâu chứ? Nội dung vở kịch đã nhanh chóng quay ngược lại như vậy rồi.
Còn nữa, vòng sáng một vàng một đen trên không trung kia rốt cuộc là gì vậy? Vậy mà còn có bản lĩnh thay đổi thời tiết, đó là đến cảnh giới cỡ nào chứ?
Đáng tiếc trong những người đến hôm nay không ai có kiến thức uyên bác như Lăng Vấn Thiên, tất nhiên cũng không có ai liên tưởng hai luồng sức mạnh này đến Long Diệc và Thương Úc.
Cùng lúc đó, Mặc Ngân đã đáp xuống đất, nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc ngây ngẩn của mọi người, hắn nhíu mày vô cùng hợp tình hình.
“Sao vậy? Ta mới đi chỉ có hai chén trà thôi mà đã không nhận ra rồi sao?”
Lúc này không còn ai không tin những lời vừa rồi của Mặc Cảnh Thần nữa, tuy mọi người đã đoán được, nhưng giờ đương sự đã ở đây rồi, họ vẫn nhịn không được hỏi ra miệng.
“Ngân Nhi, mau nói cho cữu cữu, người đứng trên kim long kia có phải là phụ thân con hay không? Có phải là… người phụ thân đã biến mất mười sáu năm của con không?”
Từ đầu đến cuối, bọn người Mặc Cảnh Du đều không thừa nhận Thương Úc, vì vậy, đương nhiên Mặc Ngân đã được nhận định là con của Long Diệc.
“Vâng, đúng là phụ thân, Thương Úc mang con đi một lát thì đã tiến vào giữa lôi trận rồi.”
“Phụt, con nói gì? Lôi trận? Là lôi trận mà phụ thân con bày ra sao?”
Mặc Ngân hơi đăm chiêu ngước mắt nhìn trận chiến kịch liệt trên không trung: “Hình như phụ thân vẫn luôn chú ý tình hình bên này, cố ý mai phục ở nơi đó, hiển nhiên là Thương Úc không ngờ rằng lại đối mặt trực tiếp với phụ thân bằng cách như vậy, hắn ta bị sét đánh cũng không nhẹ đâu.”
“Ha ha, đáng lắm, ta thấy đâu chỉ không nhẹ chứ, lôi trận kia nhiều lắm chỉ là bữa sáng khai vị mà thôi, lúc này mới là món chính thực sự đây. Nào là lôi trận, nào là chớp điện, lại có mưa tập kích, xem ra lần này phụ thân của con trở về mang theo lửa giận vô cùng lớn. Trông bộ dạng nhếch nhác của Thương Úc kia, ta chỉ sợ là hắn đã trút ra hết tất cả lửa giận tích cóp từng tí một trong mười sáu năm qua rồi.”
Mặc Ngân không biết phải nói tiếp như thế nào, thực ra từ khi người đó xuất hiện hắn chưa từng nhìn thấy mặt của người đó, chỉ có một con kim long lớn lộ diện, nếu không phải hắn nhận ra con kim long này thì chỉ sợ hắn cũng không dám chắc chắn người trên lưng kim long rốt cuộc có phải là cha hắn hay không.
Long Diệc vừa xuất hiện đã ra sát chiêu, căn bản không cho Thương Úc chút cơ hội phản ứng đã chém hắn ta thành một khối đen.
Điều khiến trong lòng hắn ấm áp chính là tuy Long Diệc không hiện thân, nhưng khi người ấy hạ lôi trận thì đã che chắn hắn ở bên ngoài, điều này có nghĩa là gì, không ai rõ ràng hơn hắn.
“Xem ra vết thương cũ của phụ thân con đã gần như khỏi hẳn rồi, có thể ép Thương Úc đến nước này rõ ràng là đã khỏi hẳn rồi.”
Mặc Cảnh Dật đúng lúc tiếp lời: “Ta thấy không chỉ là khỏi hẳn thôi đâu, giấc ngủ mấy năm nay cũng không phải vô ích. Nhìn thấy chưa, đều là Long Diệc chiếm thế thượng phong, Thương Úc đã ra sát chiêu mấy lần rồi, kết quả không phải đều bị Long Diệc hóa giải dễ dàng sao?”
Lời của Mặc Cảnh Dật lập tức khiến Mặc Cảnh Thần chú ý, không nhìn thì thôi, vừa nhìn sắc mặt lập tức thay đổi.
“Trời ạ, tiểu tử này tập trung toàn bộ lực lượng mười sáu năm qua bộc phát vào ngày hôm nay sao? Đây, đây đúng là tiết tấu nghiền ép tên khốn đó mà, sao lại thế này? Hắn ngủ một giấc mà lại có thể tiến bộ lớn như vậy sao? Có phải là đang đùa với ta không?”
“Thực lực của Long Diệc đúng là vượt trội hơn không ít so với năm đó, với khuynh hướng bây giờ thì không bao lâu nữa Thương Úc sẽ bại trận thôi.”
Kỳ thật trong lời của Lăng Vấn Thiên vẫn còn hơi dè dặt, vì theo mắt nhìn của ông ta thì người sáng suốt đều có thể nhìn ra là thực lực của Long Diệc mạnh hơn Thương Úc rất nhiều, nhưng chẳng có mấy ai có thể nhìn ra Long Diệc vẫn còn giữ lại, chỉ vờn người nào đó cho vui thôi.
Đây đúng thật là ứng với câu châm ngôn xưa, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Trước kia Long Diệc từng là thủ hạ bại tướng của Thương Úc, thậm chí vì Thương Úc mà một gia đình đang yên ấm cũng bị tan đàn xẻ nghé, nhưng nam nhân này lại giữ bình tĩnh rất giỏi. Xem thủ đoạn hôm nay của hắn thì có thể thấy những năm qua hắn đã chịu khổ sở biết bao nhiêu.
Nếu không thì sao có thể trở nên mạnh mẽ như vậy trong một sớm một chiều chứ? Mạnh đến mức ngay cả Thương Úc cũng đễn nỗi bị treo lên đánh đập ngược đãi tàn bạo như vậy.
Vốn tưởng rằng Mặc tộc và Thương Úc sẽ có một màn tranh đấu kịch liệt, lại không ngờ cuối cùng vì Long Diệc lên sân khấu mà trở nên đơn giản như vậy.
Quả là không thể tưởng tượng được mà!
Đúng là quá khó tin, người cũng đang khiếp sợ đến đầu óc chấn động còn có cả Thương Úc đã bị Long Diệc ép đến mức phải liên tục bại lui.
Hắn ta rất muốn lột mặt nạ người này xuống xem rốt cuộc hắn có phải là Long Diệc thật hay không, nhưng dưới gương mặt vô cảm, thậm chí có thể nói là lạnh như băng, đáng sợ đến khiếp người của nam nhân kia, hắn ta không thể không thừa nhận, hắn chính là Long Diệc.
Vì chỉ có Long Diệc mới có thể thù hận hắn ta trắng trợn như thế, thù hận của hắn đối với hắn ta không hề che giấu, cũng không hề sợ hãi.
Gần như mỗi lần ra tay đều là sát chiêu, mới đầu hắn còn không nhìn ta hắn là ai, nhưng sự xuất hiện của kim long đã khiến hắn ta nhận ra rằng, đối thủ đã mười sáu năm không gặp cuối cùng đã dùng phương thức bất ngờ như vậy xuất hiện vào hôm nay.
Chỉ là, sự thay đổi của hắn có phải nhiều quá hay không?
Tuy rằng mười sáu năm có thể thay đổi một người từ đầu đến đuôi, nhưng người trước mặt này đã ngủ say mười sáu năm rồi. Hắn ta không hiểu, hoàn toàn không hiểu vì sao người năm đó chỉ ở địa giai đỉnh phong, mười sáu năm sau trở về lại đạt đến cấp bậc siêu cường ảo cảnh chứ?
Trên đại lục Linh giới và Ma giới bọn họ, cấp bậc tấn chức đều giống nhau, giai đoạn đầu tiên chính là xích chanh hoàng lục thanh lam tử bạch mặc thiên địa thần huyền, trong đó huyền cực là cấp cao nhất của giai đoạn đầu tiên.
Mà giai đoạn thứ hai, cấp huyền là cấp bậc thấp nhất, sau đó là các cảnh giới như linh cảnh, thánh cảnh, địa cảnh, thiên cảnh, cuối cùng mới là ảo cảnh.
Nói cách khác, mười sáu năm trôi qua, Long Diệc đã trở thành người siêu cường có một không hai trên đại lục này rồi sao?
Mà kẻ từng tự kiêu vì thiên phú đạt đến thánh cảnh, giờ dưới thực lực ảo cảnh của người ta quả là còn đơn giản hơn cả giẫm chết một con kiến.
Loại cảm giác bị phản kích thế này không dễ chịu tí nào, hơn nữa người này còn là người đứng đầu Long tộc mà hắn ta từng khinh thường nhất.
“Ngươi, rốt cuộc ngươi đã ăn được linh đan diệu dược gì rồi? Mười sáu năm, ngươi luôn trong trạng thái ngủ say, sao ngươi lại có thể tu luyện đến cảnh giới này được? Ta không tin, ta không tin đây là thực lực thật sự của Long Diệc ngươi.”
Sau khi bóng người cao lớn bị vầng sáng vàng kia bao phủ nghe thấy những lời này thì không khỏi khẽ cười.
“Ngươi cười cái gì?” Thương Úc thở hổn hển gầm nhẹ: “Ngươi xấu tới mức không thể lộ mặt hả? Cứ thoắt ẩn thoắt hiện trốn sau ánh sáng vàng là sợ ta đánh lén ngươi hay sao?”
Nhìn thấy Thương Úc trước mặt như tôm tép nhãi nhép, trên dung nhan tuyệt thế của Long Diệc hiện lên một tia cười cợt vô cảm.
“Chỉ bằng ngươi? Đánh lén? Thương Úc, ngươi tự tin bao nhiêu vậy, còn dám nói ra mấy lời không biết xấu hổ như vậy với muội phu của ta sao? Ngươi có tin chỉ với thực lực hiện giờ của ngươi thì muội phu nhà ta chỉ cần động một đầu ngón tay là đã có thể bóp chết ngươi rồi hay không?”
Đột nhiên, một ánh sáng màu xanh dương xẹt qua, thân hình mảnh khảnh gian tà của Mặc Cảnh Thần xuất hiện cạnh họ.
Tim Thương Úc đập mạnh một cái, Mặc Cảnh Thần này tới từ lúc nào vậy? Sao hắn ta lại không phát hiện?
Mặc Cảnh Thần vừa thấy vẻ mặt này của hắn ta thì càng cười trắng trợn hơn: “Ngươi vừa phát hiện sự tồn tại của bổn thiếu gia đúng không? Chậc chậc, lúc ta vừa lên đây thì muội phu nhà ta đã chú ý đến rồi, vì vậy còn đặc biệt ẩn giấu hình dạng cho ta nữa, ngươi không cảm nhận được sự tồn tại của ta cũng là chuyện hợp tình hợp lý! Ha ha, thế nào? Lão Thương Úc, có lẽ ngươi không ngờ rằng ngươi còn có ngày hôm nay đúng không? Thế nào? Có lời nào muốn nói hay không? Giờ ngươi nói ra còn kịp đó, nếu không đợi muội phu của ta chém ngươi thành trăm mảnh ròi thì dù ngươi có cầu xin bọn ta cũng không có cơ hội đâu!”
Không ngờ Thương Úc lại chẳng kích động tí nào, lại còn đầy tự tin nhìn Long Diệc: “Hắn sẽ không giết ta, nếu giết ta thì sao hắn có thể tìm được Mặc Tử Hoàng yêu dấu của hắn chứ?”
Lời này vừa dứt thì hai người đều cảm giác không khí xung quanh mình lạnh xuống, còn chưa kịp hít thở một hơi thì không khí đã bị đông thành băng vụn.
Cả người Mặc Cảnh Thần run lên, không khỏi dùng vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa nhìn về phía Thương Úc đã bị Long Diệc khống chế, vô cùng đắc ý.
“Ngươi cái tên ngốc này, đã từng thấy người ngốc rồi nhưng lại chưa từng thấy người nào ngu như ngươi, ngươi cho là ngươi là ai? Ma đầu từng đảo lộn đại lục Linh giới đến long trời lở đất sao? Phì, nhìn thấy thân thủ muội phu của ta không? Người ta chỉ cần động một đầu ngón tay thôi ngươi đã bị đông cứng thành mảnh băng rồi, ngươi còn đắc ý khoe khoang cái gì chứ?”
“Nếu ta là ngươi thì ta sẽ thành ngoan ngoãn thật giao muội muội ta ra. Nếu ngươi không giao, ha ha, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ta nghe nói là hiện giờ Long tộc đã bắt đầu bao vây diệt trừ Ma tộc các ngươi rồi, ngươi nói xem, Ma tộc của mười sáu năm sau còn có thể giống như mười sáu năm trước, có thể nghiền ép tất cả không?
Thương Úc trong khối băng nghe vậy, nhìn qua phía Long Diệc theo bản năng: “Điều hắn ta nói là thật sao?”
Nhưng Long Diệc không trả lời câu hỏi của hắn ta, thay vào đó, hắn lạnh lùng nhìn xuyên qua lớp băng trong suốt kia: “Hoàng Nhi ở đâu?”
Chân mày Thương Úc xoắn lại một chỗ: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói cho ngươi sao?”
Long Diệc nghe vậy, đột nhiên trầm mặc.
Thương Úc nhìn thấy phản ứng như vậy của hắn, không khỏi cười cọt nhìn về phía Mặc Cảnh Thần còn đang đắc ý không thôi: “Thấy chưa? Ngươi không phải hắn, ngươi không có quyền quyết định gì thay hắn cả, ngươi nghĩ rằng sao ta lại giữ lại mạng của Mặc Tử Hoàng chứ? Chính là để một ngày khi Long Diệc nhìn thấy nàng sẽ nghĩ đến ta và nàng đã từng thân mật yêu thương nhau thế nào.”
“Tên khốn khiếp Thương Úc này, ngươi câm miệng lại cho lão tử, ngươi nói thêm một câu nữa thì ta sẽ băm ngươi ra thành trăm mảnh!”
Thương Úc nghe vậy, không khỏi bật cười điên cuồng: “Những lời như vậy ta đã nghe rất nhiều năm rồi, Mặc Cảnh Thần ơi Mặc Cảnh Thần, không phải ngươi nên đổi lời thoại rồi hay không? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi có thể băm ta ra thành trăm mảnh sao? Phi! Lão tử chỉ cần động một đầu ngón chân là đã có thể giẫm chết ngươi rồi!”
Không biết có phải vì hắn ta quá tự tin nên căn bản không hề nhận ra, vì câu nói kia của hắn ta mà nhiệt độ xung quanh đã đóng băng đến cực hạn, bụp một tiếng, khối băng hình người bao lấy thân thể hắn ta không hiểu sao lại đột nhiên vỡ vụn.
Ngay khi Thương Úc đang nghĩ có phải tên Long Diệc này đã khi thông suốt rồi không thì bên trong ánh sáng vàng kia đột nhiên vươn ra một đôi tay thon dài hoàn mỹ, trong nháy mắt kẹp cổ họng hắn ta lại, dùng sức một cái, nam nhân kia đã bị lôi vào trong ánh sáng vàng.
Mặc Cảnh Thần nghẹn họng trân trối nhìn cảnh tượng này, suýt nữa không đứng vững được: “Trời ạ, muội phu nhà ta đúng là phát uy thật rồi!”