Nghịch Thiên Thần Châm : Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 491-493




Chương 491: Điên cuồng đập

Trong đôi mắt Vệ Giới tràn đầy u ám, vẻ mặt điên cuồng hung ác giống như ma quỷ khiến cả gương mặt hắn càng vặn vẹo, chỉ là giọng nói phát ra lại gần như tan vỡ.

“Vậy huynh kêu ta làm sao đây? Bây giờ nàng bị người ta xem như tế phẩm mà hiến dâng như vậy, có thể nguy hiểm đến tính mạng bất kỳ lúc nào, huynh muốn ta cứ đứng nhìn như vậy hả? Không, ta không cam lòng, ta không cam lòng!”

Vệ Giới siết chặt nắm đấm, trên gương mặt tái nhợt bỗng hiện lên sự dứt khoát. Hắn mặc kệ sự ngăn cản của Lăng Tễ Phong, lại thúc giục linh lực trên người, thử cưỡng ép phá hỏng cấm chế của Mặc tộc.

Động tĩnh của hắn to như thế, tất nhiên dẫn tới vô số công kích của tộc nhân Mặc tộc, nhưng những công kích này còn chưa chạm vào Vệ Giới đã bị hai người Lăng Tễ Phong và Ngọc Ngân thờ ơ cản lại. Tuy rằng bọn họ không đồng ý với hành động của Vệ Giới, vì dù sao hôm nay cũng là chuyện lớn của Mặc tộc, có điều thấy Linh Diên nằm trong bụi cỏ không biết sống chết, trong lòng bọn họ cũng không chịu nổi.

Ngọc Ngân thậm chí có thể cảm giác được giờ phút này Công Tử Diễn ở gần Linh Diên nhất căng thẳng ra sao, bả vai hơi run run cũng đang chứng minh trong lòng nàng ấy không bình tĩnh.

“Nhan Nhi.” Ngọc Ngân đau lòng nhìn nữ hài nhi quỳ dưới đất gần như hòa thành một thể với bồ đoàn, trơ mắt nhìn các ca ca của mình dùng phương thức tàn nhẫn như vậy đối đãi với tỷ muội của mình, giờ phút này trong lòng Công Tử Diễn đang bị giày vò thế nào đây?

Sau khi Lăng gia và Hoa gia chú ý tới động tác của ba người Vệ Giới cũng không bình tĩnh nổi. Vốn bọn họ không muốn quan tâm, nhưng Lăng Tễ Phong đã gia nhập, còn có Linh Vận và Linh Dực thúc giục khiến Lăng gia buộc phải tham gia chống lại người Mặc tộc. Về phần Hoa gia, lại là vì Hoa Nghiêu không đành lòng.

Vốn dĩ hắn muốn nói cho mọi người biết Linh Diên không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng khi nhìn thấy bụi cỏ gần như khô héo kia, hắn lại có chút không chắc chắn. Vì vậy lời đã lên đến khóe môi nhưng làm sao cũng không nói ra được.

Hắn sợ, hắn sợ nếu lời mình nói không đúng với thực tế sẽ tạo thành hậu quả không thể vãn hồi. Đến lúc đó, cho dù hắn nuôi lớn Công Tử Diễn, Công Tử Diễn cũng tuyệt đối không tha thứ cho hắn. Bởi vì người nằm trên kia bị hút máu một cách vô tình không phải ai khác mà chính là muội muội ruột của nàng ấy.

Thế nên lúc người Mặc tộc người trước ngã xuống, người sao xông lên, Hoa Nghiêu đứng dậy. Hoa Nghiêu vừa đứng, vậy Hoa gia sau lưng hắn không thể ngồi yên mặc kệ.

Cảnh tượng lúng túng này rơi vào mắt đám trưởng lão Mặc tộc khiến bọn họ rất ngạc nhiên. Bọn họ không ngờ rằng diễn biến sự việc lại trống đánh xuôi kèn thổi ngược như vậy. Bọn họ thừa biết đại điển sẽ không thuận lợi, nhưng hoàng tộc, Lận gia, Tuyết gia nên gây chuyện chưa từng xuất hiện, cuối cùng ngược lại là Lăng gia và Hoa gia có quan hệ tốt với Mặc tộc ló đầu.

Chuyện này thật sự quá mức bất ngờ với người Mặc gia.

Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, dù thế nào người muốn phá hoại điển lễ này cũng không thể tha thứ. Bọn họ mặc kệ phía sau có lý do gì khiến những người kia quyết làm như vậy, bọn họ chỉ biết bây giờ hai gia tộc này đang đối đầu với mình là đủ.

Vì vậy sau khi Mặc gia và người của hai gia tộc bắt đầu đánh nhau, hoàng tộc, Lận gia và Tuyết gia vốn đang xem náo nhiệt lại cảm thấy đây là một cơ hội hiếm có. Bất kể bây giờ Lăng gia và Hoa gia trúng gió gì, nhưng tình hình có lợi cho bọn họ thì không thể không lợi dụng.

Kết quả cuối cùng chính là tứ đại gia tộc cộng thêm toàn bộ hoàng tộc đều tham gia vào hàng ngũ khiêu khích quyền uy của Mặc tộc. Cảnh tượng này khiến người của gia tộc và thế lực khác ngây người tại chỗ.

“Trời ạ, bây giờ rốt cuộc là tình huống gì đây? Sao ta lại cảm thấy không đúng, từ khi nào tứ đại gia tộc đã hợp tác với hoàng tộc vậy?”

“Đúng đấy, chẳng phải Hoa gia và Lăng gia luôn là người ủng hộ Thần Nữ tộc sao? Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, sao lại phản bội?”

“Còn nữa, còn nữa, bây giờ có nhiều cao thủ như vậy, chưa chắc Mặc gia có thể chiếm được ưu thế!”

Dù sao hôm nay là ngày trọng đại của Mặc gia, nhất định nhân thủ sẽ được phân tán đến tất cả các nơi, không tập trung lại một chỗ. Bây giờ tứ đại gia tôc cộng thêm hoàng tộc tất cả đều chống lại Mặc tộc, chỉ sợ lá chắn bảo vệ này không thể giữ được quá lâu.

“Các người có chú ý tới mọi chuyện bắt đầu từ việc người thanh niên ra tay đầu tiên kia không. Hắn là ai, sao trước kia chưa từng thấy? Ban nãy hình như đại thiếu gia dòng chính của Lăng gia có chút quan hệ với tiểu tử đó. À, còn người thanh niên bên cạnh hắn nữa, linh lực của ba người này cũng không thấp, là nhân tài mới xuất hiện của nhà nào vậy? Sao trước kia chưa từng thấy?”

Bên này mọi người thảo luận náo nhiệt, đám rưởng lão bên trong lá chắn bảo vệ của Mặc tộc lại mặt mày hơi khó coi.

“Đại trưởng lão, rốt cuộc chuyện này là sao? Sao Lăng gia và Hoa gia lại cùng phản chiến? Nhiều người đánh vào cấm chế như vậy, ta sợ không cầm cự được quá lâu.”

Đại trưởng lão vuốt râu, nhìn chằm chằm vào Vệ Giới và Ngọc Ngân, ánh mắt sắc bén, giọng điệu lạnh như băng: “Hai người kia là ai? Ai mời bọn chúng vào?”

Lời này vừa nói ra, đám người nhị trưởng lão cũng sững sờ, vội vã nhìn nhau, kết quả cuối cùng lại là không ai biết.

“Nguy rồi, đừng bảo bọn họ thay hình đổi dạng mạo danh người của gia tộc khác mà vào đấy?”

Bởi vì giờ phút này Ngọc Ngân và Vệ Giới vẫn đeo mặt nạ nên bọn họ không thể phân biệt cuối cùng hai người là ai.

Lời của nhị trưởng lão như một tiếng sét đột ngột giáng xuống, chấn đám trưởng lão hoàn hồn trong nháy mắt.

“Nhìn dáng vẻ là tới vì thần nữ và thần tư, chẳng lẽ bọn họ quen nhau?”

Suy đoán cả gan này nhanh chóng được xác nhận bởi những cú đánh càng lúc càng điên cuồng của Vệ Giới.

Đám trưởng lão vốn còn hơi khó hiểu về thân phận của thần nữ và thần tư, vào lúc này lại có một suy đoán to gan.

“Có phải hai vị cô nương Công Tử Diễn và Linh Diên được hai vị thiếu gia mời đến tộc của chúng ta lúc trước vẫn chưa đi hay không?”

Lời của nhị trưởng lão khiến người khác đầu tiên sững sờ, sau đó nhao nhao trợn mắt, trong mắt toàn là kinh ngạc.

“Không, không thể nào! Nhị trưởng lão, ý ngài là thần nữ và thần tư chính là hai người bọn họ sao? Chuyện này, có phải quá hoang đường rồi không?”

Nhị trưởng lão nghe vậy không khỏi cười châm biếm: “Hoang đường? Sao lại hoang đường? Hoang đường chỗ nào? Chẳng lẽ năm đó thần nữ đời thứ mười bảy chưa từng tới đại lục Tứ Phương? Sao? Mới đó mà các ngươi đã quên mất chuyện năm ấy rồi à? Chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghĩ vì sao đang yên đang lành thần nữ lại chạy tới đại lục Tứ Phương? Lúc ra đi bụng không có động tĩnh, lúc trở lại ôm về một đôi song sinh. Các ngươi không thấy lạ sao?”

Một khi hạt giống hoài nghi đã được chôn xuống, như vậy dưới sự thúc giục của đủ loại nghi ngờ, nó sẽ càng ngày càng lớn, cho đến khi biến thành đại thụ che trời.

“Nhưng ta không hiểu, đang yên đang lành sao phải tráo con của mình?”

Ban đầu bọn họ còn hoài nghi về thân phận của hai người Linh Diên, nhưng lúc Mặc Ngân không chút do dự đưa nàng vào trong cội nguồn linh khí, không ai trong bọn họ dám nghi ngờ thân phận của thần nữ nữa.

Mấy năm này vì cội nguồn linh khí này, Mặc tộc gần như đã tiêu tốn tài nguyên và sức mạnh mà người thường không thể nào tưởng tượng nổi, nhưng hiệu quả nhận được lại cực kỳ nhỏ bé. Đặc biệt khiến bọn họ lo lắng là thiên phú của thần nữ và thân tư đời này lại không ưu tú như những đời trước.

Thần nữ thì cũng thôi đi, từ nhỏ đã bị yêu cầu nghiêm khắc, là một cô gái ngoan ngoãn kỷ luật nghiêm khắc, bất kể thành tựu hôm nay của nàng thế nào, chỉ riêng sự khắc khổ và cố gắng của nàng, từ trên xuống dưới Mặc gia đều thấy cả. Chí có thành quả của thần tư là hơi trống đánh xuôi kèn thổi ngược, so với thần nữ thì không chỉ thiên phú kém hơn, ngay cả tố chất tối thiểu cũng thua kém.

Năm đó lúc Mặc Ngân không chút do dự trục xuất nàng ta khỏi gia tộc, nàng ta cũng đã trở thành vết nhơ của thần nữ và thần tư đời này.

Lúc đó đám trưởng lão bọn họ cực kỳ phản đối Mặc Ngân đuổi Mặc Hương Quân ra khỏi gia môn, sợ tương lai vì không có thần tư mà không tiện ăn nói với hoàng tộc, nhưng lúc ấy Mặc Ngân nghĩ thế nào?

Hắn gần như chịu áp lực của cả đám trưởng lão, không chút do dự đá nàng ta ra ngoài. Ban đầu bọn họ cực kỳ khó hiểu, tại sao Mặc Ngân – người trước sau như một luôn lấy gia tộc làm trách nhiệm, vào thời khắc đó lại tùy hứng như vậy, không chừa đường lui cho mình như vậy.

Bây giờ nghĩ lại mới phát hiện người ngu xuẩn nhất chính là bọn họ. Không ngờ từ mười sáu năm trước đã có người sắp đặt tất cả mọi chuyện hôm nay rồi.

Nhắc tới thần nữ và thần tư tân nhiệm, trong lòng mỗi trưởng lão đều phức tạp khó chịu. Bởi vì cảm giác không được tín nhiệm, thậm chí bị ném ra ngoài này thật sự quá khó chịu. Mực dù kết quả sau cùng đều là vì lợi ích của gia tộc, nhưng chư vị trưởng lão vẫn bất mãn ra ngoài mặt.

Giờ khắc này bọn họ đứng trong cấm chế, trái nhìn bọn Vệ Giới và Ngọc Ngân không ngừng thử đủ cách phá bỏ cấm chế, phải nhìn Linh Vụ thảo hút máu của thần nữ từng chút từng chút, trong âm thầm lần đầu tiên sinh ra một suy nghĩ ích kỷ.

Nếu Mặc Ngân đã tự tin như vậy, không để bọn họ vào mắt như vậy, có phải có nghĩa hắn có đủ tự tin để đối phó với đủ loạn hỗn loạn hôm nay không?

Nghĩ tới đây, sau khi bọn họ âm thầm trao đổi một ánh mắt, tư thế chuẩn bị đánh nhau bất kỳ lúc nào dần dần bình thường trở lại.

Những chuyện này, Mặc Ngân và Mặc Uyên tập trung chú ý tới biến hóa của Linh Diên không hề chú ý tới, điều này cũng đã định trước hôm nay sẽ có một cuộc tẩy lễ đẫm máu.

“Ca, sao lâu vậy rồi Linh Vụ thảo này vẫn chưa đổi màu, không phải bảo sau khi chúng hút máu thần nữ sẽ có thay đổi ư? Sao lâu vậy rồi vẫn không có thay đổi? Không phải là xảy ra vấn đề gì rồi chứ?”

Nhìn Linh Diên chịu khổ chịu sở ở khoảng cách gần như vậy, bọn họ lại không thể làm gì, thậm chí còn phải đích thân nhìn muội muội mình bị giày vò như vậy, chuyện này quá tàn nhẫn với Công Tử Diễn.

Nhưng nàng ấy không có cách, nàng ấy không có biện pháp thay đổi số phận của bọn họ. Đặc biệt nếu hôm nay bọn họ không làm như vậy, tương lai chờ đợi bọn họ rất có thể là toàn bộ đế quốc vì không đủ linh khí mà trả một cái giá đắt là biến mất.

Tuy rằng chuyện này không liên quan gì tới bọn họ, nhưng ai kêu bọn họ có thân thế ly kỳ như vậy chứ?

Sự tồn tại của Mặc gia vốn là vì sự phồn vinh và hưng thịnh của đế quốc, cứ mỗi mười sáu năm lại có một vị thần nữ trả giá đắt. Mẹ bọn họ như vậy, trách nhiệm giao cho bọn họ cũng như vậy. Nếu không đã không cần phải đưa bọn họ tới đại lục Tứ Phương phiền phức như thế. Nếu bọn họ phụ sự kỳ vọng nàng, chẳng phải là có lỗi với nhẫn nhục của nàng mấy năm nay ư?

Một khi đế quốc diệt vong, bọn họ có tư cách gì đi cứu mẹ của mình chứ?

Vừa nghĩ tới những chuyện liên tục phía sau, Công Tử Diễn cảm thấy vai mình như nặng ngàn cân, đè nàng ấy không thở nổi.

Lại nhìn Linh Diên im hơi lặng tiếng nằm trong Linh Vụ thảo, không thể nhìn thấy gì, nước mắt đau đớn của Công Tử Diễn không ngừng rơi xuống.

“Diên Nhi, nhất định muội phải chịu đựng, Diên Nhi, nhất định muội phải chịu đựng!”

Nhưng đúng lúc này, tiếng “răng rắc” đột ngột vang lên khiến Mặc Ngân và Mặc Uyên đứng bên cạnh đồng thời thay đổi sắc mặt. Đến khi bọn họ quay đầu lại, tập trung cảm nhận, nháy mắt sắc mặt thay đổi lớn.

Công Tử Diễn tất nhiên cảm nhận được sự kỳ lạ của bọn họ liền vội vàng hỏi: “Sao thế?”

Ánh mắt Mặc Ngân lạnh băng, âm trầm nhìn Vệ Giới và Ngọc Ngân vẫn liên tục đánh vào cấm chế, cắn răng cả giận nói: “Hai tên điên này, vậy mà muốn phá hỏng cấm chế. Một khi để bọn họ thành công, chỉ sợ Diên Nhi sẽ bị ảnh hưởng.”

Công Tử Diễn biến sắc, lúc này mới bất ngờ ngoái đầu nhìn lại, đối mắt với Ngọc Ngân đang mặt mày đầy lo lắng nhìn nàng ấy bên ngoài cấm chế.

“Phải làm sao mới ổn đây, nhất định bọn họ cũng lo lắng muốn chết rồi. Ca, nếu không, ta đi nói một chút nhé?”

Mặc Ngân không chút nghĩ ngợi bác bỏ, “Không được, muội phải ở đây, không chớp mắt nhìn chằm chằm Diên Nhi. Một khi muội ấy có bất kỳ bất trắc gì, muội không chỉ phải cứu muội ấy ra mà còn phải thay muội ấy bổ sung máu cho Linh Vụ thảo.”

Linh Vụ thảo, ý nghĩa như thế, chính là cội nguồn linh khí của toàn bộ đế quốc. Đừng xem thường bụi cỏ này, nhìn như tầm thường, nhưng dưới tác dụng đặc biệt, lợi dụng sức mạnh khổng lồ ẩn chứa trong tượng đá phát linh khí ra ngoài từng chút một.

Mỗi lần hút linh huyết, nếu Linh Vụ thảo hút không đủ tuyệt đối sẽ không dừng lại. Vào lúc đó, lựa chọn hàng đầu của nó chính là máu thần nữ, nếu máu thần nữ không đủ mới đổi sang thần tư, cho đến khi nó uống no mới biến thành màu xanh luc. Đến lúc đó, cội nguồn linh khí của đế quốc mới có thể giữ được.

Về phần số linh khí đó có thể duy trì bao lâu cũng phải xem yếu tố trong máu của thần nữ mà xác định.

Có khi là ba năm rưỡi, có khi là mười năm, có khi có thể từ mười lăm đến hai mươi năm. Tương truyền máu của Mặc vương phi, cũng chính là Mặc Mễ thị người sáng lập ra đế quốc đã duy trì ba trăm năm.

Từ đó có thể thấy được theo thời gian trôi qua, tài nguyên linh khí mà Mặc tộc có thể mang đến cho đế quốc càng ngày càng ít.

Nhưng thần nữ lần này lại không giống với những thần nữ khác, bởi vì nàng đặc biệt, giống như Mặc Mễ thị năm đó, có không gian tùy thân nghịch thiên. Đã có không gian tùy thân, tố chất tổng thể của người này sẽ có thay đổi, chỉ số linh tức trong máu lại càng đạt tới mức khôn lường.

Nếu lần này Linh Diên tế tự thành công, vậy chờ đợi Long đế quốc có lẽ là thần nữ hiếm có chân chính.

Không thể không nói, lúc biết trong người Linh Diên có không gian tùy thân, trong lòng Mặc Ngân kích động cỡ nào. Hắn cho rằng cứu tinh của Mặc tộc bọn họ đã xuất hiện, cả đế quốc cũng vì sự xuất hiện của nàng mà được cứu. Nhưng bây giờ, chứng kiến muội muội mình im hơi lặng tiếng nằm đó, không biết sống chết lúc nào, trong lòng của hắn lại tự trách và áy náy.

Chương 492: Thương Úc đột ngột xuất hiện

“Nguy rồi, ca, cấm chế sắp không chịu nổi rồi.”

Mặc Uyên vẫn luôn chú ý cấm chế đột nhiên vội vã hét lên, đến khi Công Tử Diễn quay đầu lại, Mặc Uyên đã tung người mấy cái nhảy ra khỏi hồ nước.

Đi vào mới phát hiện vào thời điểm mấu chốt này mười sáu vị trưởng lão bên cạnh vậy mà không ai định ra tay.

Ánh mắt Mặc Uyên chợt lạnh, “Các ngươi đang làm gì vậy? Không thấy cấm chế bắt đầu lỏng rồi hả? Nếu cấm chế bị hủy, các ngươi có biết chúng ta phải đối mặt với cái gì không?”

Vì tức giận nên sắc mặt của Mặc Uyên u ám đáng sợ, những lời này quả thực là hét lên.

Nhưng mười sáu vị trưởng lão vẫn không ai di chuyển, thậm chí lấy đại trưởng lão dẫn đầu, còn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Mặc Uyên.

Ông ta cười tự giễu: “Nếu hai huynh đệ các ngươi đã sắp xếp xong tất cả, nào còn cần mười sáu vị trưởng lão bọn ta chứ?”

“Đúng đấy, nhiều năm như vậy, bọn ta ở Mặc tộc giống như thứ có cũng được mà không có cũng không sao. Mặc tộc có chuyện lớn gì, hai huynh đệ các ngươi cũng tự làm chủ, có bao giờ thương lượng với bọn ta không? Có lần nào không phai trực tiếp thông báo với bọn ta không?”

“Thần nữ, thần tư các ngươi nói đổi là đổi, có từng giải thích câu nào chưa? Cuối cùng huynh đệ các ngươi có đặt bọn ta vào mắt hay không?”

Oán hận này đã nghẹn trong ngực bọn họ nhiều năm, bây giờ có cơ hội này, từ đại trưởng lão đến mười sáu vị trưởng lão, vậy mà một người cũng không sót cùng trách Mặc Uyên. Cho dù Mặc Uyên vội như lửa sém lông mày, mắt trừng như muốn nứt ra, nhưng người ta lại như không có chuyện gì.

“Nguy rồi, cấm chế xuất hiện vết nứt, mau, mọi người mau đi sửa chữa.”

Đúng lúc này, Mặc vệ đứng bên hồ hét lên một tiếng, Mặc Uyên ngẩng đầu nhìn, cơ thể không khỏi chấn động kịch liệt. Sau đó, hắn ta nhìn xoáy vào mười sáu vị trưởng lão.

“Ta đại diện ca của ta, còn có vị muội muội mới kế thừa thần nữ cảnh cáo các ngươi, một cơ hội cuối cùng, nếu các người cùng ta sửa chữa vết nứt này, chuyện hôm nay ta có thể bỏ qua, nhưng nếu…”

“Ha ha, bỏ qua? Ngươi muốn trách cái gì? Bọn ta làm sai chỗ nào?”

Không đợi Mặc Uyên nói hết lời, đại trưởng lão đã không chút nể nang ngắt lời hắn ta.

Mặc Uyên tức đến mức tròng mắt sung huyết, hắn ta không ngờ rằng vào thời điểm mấu chốt, khiến bọn họ khó chịu không phải người ngoài mà là người một nhà. Đáng hận hơn chính là muội muội của hắn ta còn đang dùng máu của mình cứu vớt gia tộc này.

Trong nháy mắt này, đột nhiên Mặc Uyên cảm thấy bất lực và tuyệt vọng trước nay chưa từng có. Hắn ta cười đáng sợ, bỗng dưng lên giọng.

“Tốt, đây là lựa chọn của các ngươi. Nhớ kỹ, ta hy vọng các ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ ngày hôm nay!”

Mặc Uyên vứt ra những lời này rồi không nói thêm một chữ, tung người nhảy về phía vết nứt.

Cùng lúc đó, Mặc Ngân cũng chú ý tới tranh chấp giữa Mặc Uyên và mười sáu vị trưởng lão, nhưng hắn không tiến lên, ngược lại nhìn xoáy vào chỗ Mặc Uyên biến mất, sắc mặt chứa thê lương: “Ha ha, đây chính là gia tộc mà huynh muội bọn ta thề sống chết bảo vệ sao?”

Gia tộc như vậy, hắn không biết còn cần để làm gì? Để làm gì?

“Ca, mau đi giúp cửu ca, chỉ sợ một mình huynh ấy không chịu nổi phản phệ mạnh mẽ của cấm chế. Mau đi đi, ở đây có muội, bọn muội sẽ không có chuyện gì đâu.”

Mặc Ngân do dự một chút, Công Tử Diễn dứt khoát đứng dậy, dùng sức đẩy hắn ra khỏi tế đài.

“Nhất định hai muội phải cẩn thận.” Vứt lại câu này, Mặc Ngân đột nhiên hóa thành một tia sáng trắng, xông về phía Mặc Uyên.

Người nào đó trong đám người sau khi thấy Mặc Ngân và Mặc Uyên đều rời khỏi tế đài, trong đôi mắt màu máu chợt hiện lên ý cười dữ tợn. Một giây sau, một bóng đen không có dấu hiệu báo trước bay vọt lên, ném một quả bom màu đen về phía cấm chế. Một tiếng “ầm” thật lớn vang lên, cấm chế vốn đã có vết nứt, bây giờ hoàn toàn chia năm xẻ bảy.

Thế nhưng người nọ vẫn chưa hài lòng, sau khi ném liên tiếp mấy quả bom nữa, không để ý tới đám người quan sát bị nổ tới ngã trái ngã phải, linh khí trên người nháy mắt tăng vọt, tung ra một kích tràn ngập sức mạnh còn mạnh hơn uy lực của quả bom với cấm chế.

Theo một chùm sáng chói mắt vỡ ra tứ tán, lực lượng khổng lồ phá hỏng cấm chế trong nháy mắt đã hất bay tất cả những người đứng sau cấm chế.

“Không ổn rồi, cấm chế đã bị phá rồi, cấm chế bị phá rồi.” Tuy rằng vừa rồi Linh Vấn Thiên cũng bị sức mạnh mạnh mẽ hữu lực kia chấn động, nhưng chung quy vì linh lực cao nên nhanh chóng bình thường trở lại. Đến khi ông nhìn thấy bóng đen kia xông thẳng về phía hai tỷ muội Linh Diên, trái tim thoáng cái thắt lại.

“Mặc Uyên, Mặc Ngân, hai người mau đi cứu Diên Nhi đi, bọn chúng đang gặp nguy hiểm.”

Giọng của lão gia tử vừa vang lên, ông cũng đã liều lĩnh xông tới. Cùng lúc đó có hai bóng người còn nhanh hơn bọn Mặc Ngân, gần như đồng thời xuất hiện trên tế đài với bóng đen kia.

Công Tử Diễn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị một lực lượng cường đại xách lên, dưới tình huống không có chỗ phản kháng, lại bị đối phương khống chế chặt chẽ, nhìn hai người ca ca và Vệ Giới xông tới như đạn pháo, nàng ấy mím chặt môi, ánh mắt lạnh như băng nhìn người bên cạnh, bình tĩnh hỏi.

“Ngươi là ai?”

Đối phương bỗng dưng quay đầu lại, có chút kinh ngạc nhướng mày: “Cũng bình tĩnh lắm, không hổ là cốt nhục Mặc gia, chỉ tiếc…”

Nam nhân có tướng mạo rất bình thường nhưng lại rất cao, giọng nói lãnh đạm lộ ra chút trào phúng.

Trong nháy mắt hắn ta mở miệng thì Mặc Ngân đã hành động, nhưng nam nhân lai đột nhiên xách Công Tử Diễn ra phía trước, nhẹ bẫng nói với Mặc Ngân.

“Nếu không muốn để muội muội xinh đẹp như vậy cứ thế chết đi, Mặc Ngân, bổn tọa khuyên ngươi đừng di chuyển thì tốt hơn.”

Mặc Ngân nhìn hắn ta, mắt lạnh giọng thanh, nghiến từng chữ: “Thương Úc, đây không phải là phong cách của ngươi.”

Thương Úc?

Nam nhân này vậy mà lại là Thương Úc?

Vừa nghe thấy cái tên này, tất cả mọi người ở hiện trường trợn tròn mắt. Bọn họ chẳng ai ngờ rằng người chỉ dùng mấy chiêu đã đánh nát cấm chế của Mặc tộc này vậy mà lại là ma tộc Thương Úc đã quấy đại lục đế quốc tới long trời lở đất vào mười sáu năm trước.

“Phong cách? Ha ha, Mặc Ngân, ngươi sai rồi, đây chính là phong cách của bổn tọa, trước kia là vậy, bây giờ vẫn vậy. Ngươi không cảm thấy bóp cái cổ xinh đẹp như vậy là một việc cực kỳ tuyệt vời hay sao?”

Nói xong, hắn ta còn y như thật ghé vào tai Công Tử Diễn, nhẹ nhàng thổi một hơi vào gương mặt của nàng ấy.

Công Tử Diễn lập tức chán ghét quay mặt đi, nhưng Thương Úc lại ép nàng ấy quay đầu lại nhìn hắn ta.

“Thương Úc tên khốn nạn này, ngươi muốn làm gì thì làm bọn ta này, lấy muội muội của bọn ta ra uy hiếp có phải là nam nhân hay không? Thả muội ấy ra!””

“Hà… mau nhìn xem, nhìn gương mặt này kìa, thật là đẹp, đẹp như nương của các ngươi năm đó vậy, rung động lòng người như vậy. À không, so với Tử Hoàng của ta, gương mặt này dường như càng tinh xảo hơn một chút, thậm chí trên gương mặt này còn có thể thấy dấu vết của nam nhân kia. Ngân Nhi, ngươi nói xem, lột tấm da này xuống tặng cho nương ngươi, nàng ấy sẽ thấy thế nào?”

Một câu lập tức chọc giận mấy đại nam nhân bao gồm cả anh em Mặc gia.

Trong đó, sắc mặt Ngọc Ngân trắng bệch nhất, nhưng mấy lần hắn ta muốn động đậy đều bị Vệ Giới kéo lại. Nhưng sau khi nghe thấy câu này, hắn ta không nhịn được nữa, dùng lực mạnh một cái đã hất Vệ Giới ra, tấn công Thương Úc giống như dã thú nổi giận. Nhưng công kích này trong mắt Thương Úc lại giống như gãi ngứa, thậm chí hắn ta chỉ phẩy tay một cái, Ngọc Ngân đã bị một luồng khí mạnh mẽ cường đại hất ra hơn mười mét.

Theo tiếng ùm thật lớn vang lên, Ngọc Ngân thổ huyết rơi xuống nước. Công Tử Diễn nhìn thấy hắn ta chật vật như vậy không nhịn được mở miệng hét lên.

“Ngọc Ngân, cẩn thận!”

“Ồ, xem ra đây là tiểu tình nhân của ngươi, bị ta khống chế cũng không thấy ngươi bối rối như vậy. Sao? Sợ hắn ta bị một chưởng của bổn tọa đập chết à?”

Thương Úc hơi cong môi mỏng, đôi mắt kia rõ ràng đang cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

Công Tử Diễn không chút sợ hãi ngước mắt, nhìn thẳng vào hắn ta: “Cuối cùng ngươi muốn làm gì?”

Ánh mắt của Thương Úc khẽ chuyển, dần dần rơi vào Linh Vụ thảo đang hấp thu máu tươi của Linh Diên, nở nụ cười thâm sâu khó lường.

“Ngươi nói xem, nếu bổn tỏa nhỏ máu của mình vào Linh Vụ thảo sẽ xảy ra chuyện gì?”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều biến sắc, nhất là Mặc Ngân bước chân sải dài, không chút do dự chắn trước tượng đá.

“Vậy thì bước qua xác ta trước đi.”

“Ngân Nhi, sao ngươi phải khổ như vậy chứ? Từ đầu tới cuối bổn tọa chưa từng nghĩ sẽ tổn thương ngươi. Nghe lời, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, tương lai tất cả của Mặc gia sẽ là của ngươi. Dù sao cũng tốt hơn mấy năm qua ngươi ở đây mệt sống mệt chết, làm trâu làm ngựa lại không chiếm được bất cứ thứ gì đúng không?”

Mặc Ngân ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy khinh thường với hắn ta: “Ngươi cho rằng ta để ý chuyện đó sao?”

“Ha, không thèm để ý? Vậy được, không thèm để ý vừa khéo, đế quốc này có gì tốt, hủy thì hủy, ngươi theo ta quay về đại lục Huyền Vũ của chúng ta. Ta đảm bảo dưới sự nâng đỡ của ta, ngươi sẽ trở thành Ma vương chí cao vô thượng của đại lục Huyền Vũ!”

Tất cả mọi người vì lời này của hắn ta mà theo bản năng hoảng sợ thở gấp, trong mắt mỗi người đều dấy lên sóng to gió lớn, ẩn chứa kinh ngạc.

Thân phận của Thương Úc, người ở đây không ai không biết, nhưng một ma tộc không đặt người của đại lục đế quốc bọn họ vào mắt, bây giờ lại đang ra sức nịnh nọt, thuyết phục Mặc Ngân, sao Mặc Ngân lại bị hắn ta nhìn trúng chứ?

Người khác không biết, làm sao Mặc Uyên lại không biết? Hắn ta thậm chí vì lời của Thương Úc mà cả người đều không kìm được run run.

Vệ Giới đứng bên cạnh hắn ta đưa tay giữ chặt hắn ta theo bản năng: “Ngươi bình tĩnh chút đi.”

Mặc Uyên quay đầu nhìn Vệ Giới còn đeo mặt nạ: “Hôm nay là thời điểm sinh tử tồn vong của Mặc tộc ta, các ngươi vẫn nên rời khỏi đi. Chuyện này không liên quan đến các ngươi, duyên phận của ngươi và Linh Diên đã cắt sạch từ sáu năm trước rồi. Đi đi, hôm nay Mặc gia chiến đấu với kẻ thù, các ngươi không giúp được, ngược lại sẽ bỏ mạng tại đây một cách vô ích, không đáng.”

Nào ngờ Vệ Giới lại lạnh nhạt lắc đầu, không có hành động gì, ánh mắt không sợ hãi.

“Mạng của ta là Diên Nhi cứu, nàng là thê tử của ta một ngày thì cả đời vẫn thế. Bây giờ là thời khắc sinh tử của nàng, thân là phu quân của nàng, sao ta có thể bỏ đi? Hôm nay dù chết bên cạnh nàng ta cũng cam tâm tình nguyện!”

Chẳng biết từ lúc nào Ngọc Ngân ôm ngực lảo đảo chạy tới, toàn thân ướt nhẹp đứng bên cạnh Vệ Giới, vẻ mặt kiên quyết.

“Cả ta nữa! Nhan Nhi, đừng sợ, cho dù chết ta cũng phải chết trước mặt nàng, đường đến suối vàng ta tuyệt đối sẽ đi cùng nàng, nhất định!”

Hốc mắt Công Tử Diễn không kìm được đỏ lên, “Đồ ngốc, đồ ngốc nhà ngươi, đi đi, ta không muốn ngươi đi cùng, ta còn chưa muốn chết, ta cũng không chết được!”

Ngọc Ngân cực kỳ bi thương, bước chân có chút loạng choạng, hắn ta muốn mở miệng nói gì đó lại bị Vệ Giới đang dìu mình ngăn lại.

“Được rồi, ngươi đừng nói gì cả, Nhan Nhi nói đúng, sao chúng ta có thể dễ dàng nhận thua. Cho dù chết cũng phải đại chiến một trận với hắn ta mới đã nghiền, ngươi nói có đúng không? Thương ma tôn? Đây là trận chiến giữa nam nhân chúng ta, không liên quan tới nữ nhân, có phải ngươi nên thả nàng ra trước không?”

Thương Úc đăm chiêu nhìn hắn một cái, sau khi phát hiện thực lực của hắn, đột nhiên cười sâu xa.

“Vệ Giới? Chẳng lẽ ngươi chính là kẻ đã dẫn tới một một đạo lôi kiếp trên đảo Thạch Đầu mấy tháng trước?”

Vệ Giới lạnh nhạt nhìn hắn ta một cái, “Là ta, thì sao?”

“Ừm, không tệ lắm, còn trẻ mà đã xuất sắc giống như Ngân Nhi, thật sự rất giỏi. Chỉ là đáng tiếc, sao cố tình ngươi lại coi trọng con gái của tên kia chứ? Vốn bổn tọa còn muốn tiếc tài, nhưng ngươi đã yêu con gái của hắn, vậy thì xin lỗi!”

Nói xong, hắn ta không quên nâng cằm Công Tử Diễn, sau khi nhìn xoáy vào thì thả nàng ấy ra như kỳ tích, thuận thế còn đẩy nàng ấy vào vòng tay của Ngọc Ngân.

Ngọc Ngân bất ngờ không kịp đề phòng, suýt chút thì ngã, Công Tử Diễn vội vàng đỡ hắn ta, quan tâm hỏi: “Ngươi sao rồi?”

“Yên tâm, ta không sao, mau để ta nhìn nàng thử xem, nàng có bị thương chỗ nào không?”

“Ta cũng không sao.”

Thương Úc giễu cợt liếc hai người quan tâm nhau, sau đó đưa mắt nhìn sang đám người Vệ Giới: “Các ngươi muốn đánh thế nào? Là một người lên hay là cùng lên? Hay là, cả những người phía sau cũng cùng lên?”

Đám khán giả bị bom nổ và linh lực chấn tới chóng mặt nghe thấy thế lập tức lắc đầu như trống bỏi.

“Không không không, bọn ta không tham gia, không tham gia, bọn ta đi ngay, đi ngay bây giờ.”

Chỉ trong nháy mắt, tất cả thế lực trừ tứ đại gia tộc và hoàng tộc lập tức khiến chim chóc bay tán loạn, biến mất không còn tung tích.

Đại trưởng lão thấy hành động của bọn họ, vừa há miệng đã bị nhị trưởng lão kéo tay áo.

“Những kẻ vong ân phụ nghĩa đó, ngươi còn nhắc nhở bọn chúng làm gì? Cứ để bọn chúng chết như thế là được, tóm lại không có người của gia tộc chúng ta dẫn đường, nhất định bọn chúng không thể sống sót rời khỏi cấm địa Mặc gia.”

“Bọn họ vong ân phụ nghĩa? Chẳng lẽ các ngươi thì khác hả?”

Linh Vấn Thiên khinh thường liếc đám trưởng lão Mặc gia, sắc mặt và giọng điệu đều nghiêm nghị: “Mặc gia có trưởng lão như các ngươi, quả thực là sỉ nhục có một không hai trăm năm qua, sỉ nhục!”

Ánh mắt đại trưởng lão hung ác, lạnh lùng nhìn thẳng vào ông: “Linh Vấn Thiên, đây là chuyện của Mặc gia bọn ta, liên quan gì tới người ngoài như ông? Sao? Muốn đi thì đi nhanh lên, đương nhiên, nếu ông sợ không ra được, ta có thể phái một người tiễn các người một đoạn đường.”

Ánh mắt Linh Vấn Thiên đông lại, cười khẽ một tiếng: “Thật đáng tiếc, cháu gái của lão phu còn ở đây, sao ta có thể đi? Lão đại lão nhị, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau tiến lên giúp đỡ!”

Chương 493: Nội chiến

Lời nói của Lăng Vấn Thiên khiến cơ thể bón đại trưởng lão đồng thời chấn động: “Ông nói gì? Cháu gái của ông?”

Sau khi giật mình trong giây lát, nhị trưởng lão nhanh chóng nhận ra ông đang nói tới ai: “Linh Diên, là Linh Diên đúng không? Chẳng lẽ nàng ta chính là thần nữ lần này?”

Lăng Vấn Thiên lạnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắt sắc bén nhìn đại trưởng lão: “Nên? Các ngươi muốn ngăn cản lão phủ sao?”

Đại trưởng lão vẫn còn hơi thất thần, bởi vì ông ta thật sự nghĩ mãi mà không rõ, “Tại sao? Tại sao lại là nàng ta? Nàng ta chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt ở đại lục Tứ Phương, sao có thể trở thành thần nữ của Mặc tộc? Tại sao?”

Linh Vận đỡ Mộ Thiến bị thương nhẹ từng bước bước qua, đúng lúc nghe thấy thế, không khỏi khẽ xì lên tiếng.

“Ngu xuẩn, uổng cho ông còn là đại trưởng lão Mặc tộc, đạo lý dễ hiểu như vậy chẳng lẽ ông còn không nhìn ra? Sở dĩ Linh Diên trở thành thần nữ tất nhiên là vì huyết mạch của muội ấy, nếu muội ấy không mang dòng máu người Mặc gia các ngươi, vậy giờ phút này ngươi cho rằng Mặc tộc còn có thể sóng yên biển lặng như vậy sao?”

Đại trưởng lão lấy lại tinh thần khó tin nhìn nàng, vô cùng kinh ngạc: “Sao có thể như vậy được?”

“Sao lại không thể? Chân tướng là gì, chẳng lẽ trong lòng ngươi chưa từng suy đoán hay sao? Bây giờ như vậy, còn không phải là không muốn chấp nhận sự thật này sao? Thật là buồn cười, người Diên Nhi nhà bọn ta vô tư hiến dâng, tại sao lại là đám vong ân phụ nghĩa các ngươi, không đáng, quá uổng phí rồi!”

“Không đáng nào chỉ là Diên Nhi, còn có Nhan Nhi của ta, đang sống vui vẻ, chuyện đầu tiên khi về đến nhà chính là để các ngươi rút máu của bọn nó. Ha ha, kết quả thì sao? Kết quả đám người này báo đáp bọn họ thế nào? Nói bọn chúng vong ân phụ nghĩa đúng là lợi cho bọn chúng quá, đám người này, có lẽ nên dùng không bằng heo chó để hình dung thì thích hợp hơn.”

Một câu “không bằng heo chó” lập tức chọc giận đám người đại trưởng lão, nhưng đến khi bọn họ như phát điên mà xoay người, nhìn về phía người tới vẫn không nhịn được hơi sửng sốt, “Là ngươi, Hoa Nghiêu?”

“Không phải ta thì còn có thể là ai? Lũ chó chết, nhân lúc gia gia ta còn chưa nổi giận, mau tránh ra cho lão tử, nếu khiến bọn ta chậm trễ việc cứu viện, cẩn thận gia không khách sáo với các ngươi!”

Sau khi đại trưởng lão kinh ngạc trong giây lát bỗng dưng cười to một tiếng: “Một tên trộm như ngươi mà dám nói xằng nói bậy trước mặt bổn trưởng lão sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Hoa Nghiêu, ngươi chỉ là tay sai bên cạnh thần nữ đời trước, cũng xứng hô to gọi nhỏ trước mặt trưởng lão đương nhiệm sao? Phì!”

“Vậy nếu thêm cả ta không biết có đủ tư cách không?”

Đại trưởng lão quay đầu nhìn lại, ánh mắt đột nhiên tối sầm: “Ha ha, suýt chút thì bổn trưởng lão quên mất, năm đó không phải còn Tuyết Chi Khiêm ngươi nữa sao? Chậc chậc, các ngươi làm vậy, Mặc Tử Hoàng có biết không? Nàng ta vừa đi đã là mười sáu năm, vừa biến mất đã là mười sáu năm, trong mười sáu năm đó, Mặc tộc lớn như vậy liền giao cho hai tên nhóc miệng còn hôi sữa kia, bây giờ Mặc tộc rơi vào kết cục như vậy cũng là đáng đời, đáng đời!”

Tuyết Chi Khiêm nghe thấy đám trưởng lão cùng chung mối thù nói thế, lập tức giận dữ mắng chửi: “Đám cặn bã các ngươi, phẩm đức như vậy mà cũng xứng làm trưởng lão Mặc tộc sao? Mặc Ngân mù rồi, đám người như các ngươi nên dùng một chiêu giết chết mới phải!”

Nói đến đây, ông ta bỗng dưng quay đầu, nó với Hoa Nghiêu cũng mặt mày tràn đầy giận dữ: “Còn nói nhảm với bọn chúng làm gì? Kẻ nào cản đường, chết!”

Tuyết Chi Khiêm cử động, Tuyết Giản cũng hành động theo, hôm nay Tuyết tứ phu nhân không tới, nếu tới nhìn thấy cảnh tượng như vậy không biết có ngạc nhiên tới mức bất tỉnh hay không!

Có điều không đợi cha con Tuyết Chi Khiêm và Tuyết Giản tới gần đại trưởng lão, những người còn lại của Tuyết gia đã không tán thành chắn trước mặt đám người đại trưởng lão.

Tuy rằng bọn họ bị trói chặt với hoàng tộc, nhưng giờ phút này chứng kiến Mặc tộc và Tuyết Chi Khiêm nội chiến vẫn phải bước ra tỏ vẻ một cái.

Thế nên, nên làm gì vẫn phải làm, miễn cho tương lai Mặc tộc truy cứu lại dây dưa không rõ với Tuyết gia bọn họ.

“Tuyết Chi Khiêm, ngươi có biết mình đang làm gì hay không? Đây là chuyện riêng của Mặc tộc, liên quan gì tới ngươi? Nếu ngươi ra tay ở đây sẽ liên lụy tới toàn bộ Tuyết gia chúng ta!”

Tuyết Chi Khiêm nghe vậy, sâu trong mắt tràn ra chút mỉa mai: “Liên lụy? Ta không nói các ngươi liên lụy ta, các ngươi lại tới tính sổ với bọn ta, cũng được, đã vậy, ta xin tuyên bố trước mặt hoàng tộc và tộc nhân chúng ta, Tuyết Chi Khiêm ta, tứ phòng Tuyết gia, từ nay về sau, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Tuyết gia, ra đi tay trắng!”

Tất cả mọi người bị lời tuyên bố khí phách bất thình lình này làm cho ngây người, ngay cả mấy vị hoàng tử của hoàng tộc cũng không nhịn được mở miệng hỏi dò.

“Tuyết tứ lão gia, chuyện này ngài phải cân nhắc cẩn thận, đừng hành động theo cảm tính, đây không phải chuyện nhỏ.”

“Ha ha, tưởng ta thèm Tuyết gia lắm hả? Nếu không phải vì có tâm nguyện chưa hoàn thành, lão tử đã bỏ đi từ lâu rồi. Bớt nói mẹ nó nhảm đi, gia đã nói như vậy rồi, các ngươi còn ở đây rề rà cái gì? Mặc Hổ (đại trưởng lão), lão tử hỏi các ngươi lần cuối, cho, hay không cho!”

Đám trưởng lão Mặc tộc bị sự sảng khoái của Tuyết Chi Khiêm dọa sợ, nhưng người ta đã khí phách nghiêm nghị nói thế, nếu lúc này bọn họ sợ hãi chẳng phải là mất mặt quá hay sao. Mười sáu vị trưởng lão lập tức đứng trước mặt bọn họ, cùng quát lên: “Muốn vào thì bước qua xác bọn ta trước đi.”

Hoa Nghiêu thấy thế không khỏi phì cười một tiếng, “Đúng là buồn nôn mà, người không biết còn tưởng rằng các ngươi đã dâng hiến hình tượng quang minh thế nào cho Mặc tộc, kết quả thì sao, các ngươi lại muốn ngăn bọn ta đi cứu thần nữ của Mặc tộc các ngươi! Đúng là buồn cười, đáng buồn mà! Tuyết Chi Khiêm, nghĩa khí lắm, tính cả ta nữa, cùng lắm thì cá chết lưới rách, sợ cái gì?”

Bên này Hoa Nghiêu vừa dứt lời, bên kia mọi người Hoa gia và Lăng gia cũng đồng thanh nói: “Còn bọn ta nữa!”

Về phần Tuyết gia, Lận gia và hoàng tộc mãi không lên tiếng hiển nhiên bị bọn họ mặc kệ.

Thậm chí từ đầu tới cuối Lăng Tễ Phong không thèm nhìn sư huynh Lận Ngọc Đường của hắn ta, trong mắt hắn ta, đạo bất đồng bất tương vi mưu, cho dù bọn họ đã từng là huynh đệ cùng chung hoạn nạn, nhưng hôm nay liên lụy tới lợi ích gia tộc, hắn ta không có quyền, cũng không có tâm tư đi cảm hóa kẻ phản bội.

Nói tới nói lui, ai cũng không sai, chỉ đều vì chủ của mình mà thôi.

Hôm nay lão hoàng đế không tới, hoàng tộc lấy nhị hoàng tử dẫn đầu, chứng kiến song phương giằng co như vậy, nói mất hứng là giả, dù sao chuyện này thuộc về đấu đá nội bộ, lần này phe của bọn họ vốn đến xem thử có lợi ích gì chiếm được hay không, có quan hệ gì châm ngòi được hay không. Giờ thì hay rồi, căn bản không cần bọn họ phải ra tay, mấy người kia đã tự rối loạn.

Như vậy bớt được không ít việc cho bọn họ, hắn ta lập tức khoát tay ngăn lại: “Các ngươi đã có việc riêng phải xử lý, vậy bọn ta sẽ không tới góp vui. Các vị, xin cứ tự nhiên!”

Nói xong hắn ta liền dẫn người hoàng tộc, Tuyết gia và Lận gia lui về sau.

Lăng Vấn Thiên nhìn xoáy vào bon họ, cười trào phúng: “Hi vọng các ngươi nói được thì làm được, đến nơi đến chốn, đừng có kẻ nào vào thời khắc mấu chốt lại đột ngột chạy tới giết. Tin ta đi, mặc kệ hôm nay các ngươi làm gì, cuối cùng cũng khiến các ngươi hối hận không kịp!”

Câu cuối cùng, rõ ràng ông đang nói với đám người đại trưởng lão, nhưng lúc này Mặc Hổ cầm đầu đám trưởng lão đã tức tới điên người, nào nghe ra được ý tứ để lộ ra trong lời ngoài lời của ông?

Hiển nhiên Lăng Vấn Thiên không thể giải thích cặn kẽ cho bọn họ, bởi vì cho dù ông nói, chưa chắc những người này sẽ tin.

Cuối cùng, quả do mình trồng phải tự mình đi thưởng thức.

Vì vậy chỉ trong nháy mắt, Tuyết Chi Khiêm đã dẫn theo Tuyết Giản không chút do dự xông tới, đám người còn lại cũng không cam chịu tụt lại phía sau, lập tức đánh nhau thành một nùi với mười sáu vị trưởng lão của Mặc tộc.

Đám người Mặc Ngân không biết vừa rồi bọn họ tranh chấp cái gì, nhưng sau khi nhìn thấy kết quả, trong mắt Mặc Ngân và Mặc Uyên không khỏi mang theo bi thương nặng nề trước nay chưa từng có.

Đau lòng nhất không gì bằng người nhà mình đánh người nhà mình đúng không?

Mười sáu vị trưởng lão của Mặc tộc thật sự khiến bọn họ thất vọng cùng cực, thất vọng cực độ!

Sau khi Thương Úc nhìn thấy sự thay đổi trong vẻ mặt của hai huynh đệ, nụ cười trên mặt càng tươi rói: “Sao? Đau lòng hả? Ha ha, các ngươi cho rằng bọn chúng thật sự không biết tầm quan trọng của Linh Diên với Mặc tộc ư?”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Mặc Ngân chợt trầm xuống: “Ngươi nói vậy là sao?”

Thương Úc bỗng dưng cất tiếng cười to: “Mười sáu người này đã sớm quy hàng rồi, bây giờ trong trong ngoài ngoài của Mặc tộc các ngươi, e rằng đã sớm rối thành một nùi. Ha ha ha, Mặc Ngân, bổn tọa khuyên ngươi thức thời một chút, nếu không cho dù ngươi là con trai ta, ta cũng sẽ không giữ lại chút tình cảm nào với ngươi!”

“Con trai? Con trai gì? Mặc Ngân ngươi lại là con của hắn ta hả? Không, không đúng, ngươi không phải con trai của Mặc Tử Hoàng sao? Biến thành con của hắn ta từ bao giờ vậy?”

Lăng Tễ Phong thừa dịp bên kia đánh nhau túi bụi bước lên tế đài, không ngờ rằng chân còn chưa đứng vững đã nghe thấy một câu động trời như vậy, lập tức kéo mọi người đang trong trạng thái bàng hoàng về với thực tế.

Tất cả mọi người ngây ra như phỗng, nhao nhao xoay mặt nhìn Mặc Ngân. Nhưng sắc mặt của Mặc Ngân lại bình tĩnh lạ thường, bình tĩnh tới mức còn thoải mái cười lạnh với Thương Úc.

“Vậy thì sao? Ngươi cho rằng như vậy có thể thay đổi sự thật ta là huyết mạch Mặc tộc ư?”

“Mặc Ngân, ngươi đừng có không biết điều. Nếu không phải tại ngươi, ngươi cho rằng bổn tọa còn ở đây nói nhảm hết chuyện này tới chuyện khác với các ngươi hả?”

“Thứ ngươi vắt óc nghĩ kế muốn phá hủy là gia tộc mà nương ta và muội muội ta dùng máu tươi bảo vệ, ta thân là một thành viên của gia tộc, sao có thể cho phép ngươi tùy ý phá hoại nơi này? Mặc kệ ngươi làm gì, mặc kệ tương lai Mặc gia thế nào, hôm nay Mặc Ngân ta biết rằng mình không thẹn với lòng, xem như không phụ lòng phụ thân và nương. Về phần ngươi, mười sáu năm trước ngươi đã bị Long đế quốc chán ghét mà vứt bỏ, vậy mười sáu năm sau ngươi cũng sẽ bị chán ghét mà vứt bỏ. Hôm nay bọn ta không đánh lại ngươi không có nghĩa là bọn ta vĩnh viễn không đánh lại ngươi, chỉ cần đời này cho bọn ta một cơ hội, bọn ta sẽ khiến ngươi mãi mãi không thể trở mình!”

Lời nói của Mặc Ngân khiến đồng tử Mặc Uyên và Mặc Khuynh Nhan lập tức đỏ lên, hai người đồng thời nghẹn ngào nhìn Mặc Ngân: “Ca ca!”

“Ngoan, hôm nay dù có chết chúng ta cũng phải bảo vệ gia tộc phụ thân và nương thế sống chết cũng phải bảo vệ. Bất kể kết quả thế nào, chúng ta chỉ cần cố gắng hết sức là được. Về phần những chuyện khác phải xem tạo hóa của Mặc tộc!”

Dứt lời, hắn liền nhảy lên trời, giọng điệu mạnh mẽ hạ chiến thư với Thương Úc: “Không phải muốn đánh hả? Đến đây đi, hôm nay chưa rơi tới giọt máu cuối cùng, mấy người huynh muội bọn ta ai cũng không lùi bước!”

Vệ Giới bị những lời của Mặc Ngân làm cho máu huyết khô nóng, căn bản không cần người bên ngoài nhắc nhở đã nhảy vọt lên, đứng bên cạnh Mặc Ngân.

“Còn có ta, Vệ Giới, vì nữ nhân của ta và gia tộc phía sau nàng, hôm nay ta cũng phải dùng hết giọt máu cuối cùng.”

“Còn có ta, Ngọc Ngân, ta biết thực lực của mình thấp kém, nhưng ta không sợ, ta phải vì nữ nhân của mình, trở thành nam tử hán đỉnh thiên lập địa. Ta muốn vì nàng chống lên một mảnh trời, cho dù giao ra tính ra mạng của mình cũng không chối từ.”

“Còn có ta, Lăng Tễ Phong, vì huynh đệ của ta, vì nghĩa khí của gia tộc ta, còn có toàn bộ tương lai của đế quốc, lão tử, liều mạng!”

“Còn có ta, Linh Dực, vì hai muội muội của ta, vì gia tộc của bọn ta, ta cũng không sợ hãi!”

“Còn có ta, Linh Vận…” Nhưng Linh Vận còn chưa nói ra miệng đã bị Tuyết Giản đột nhiên xông lại kéo sang một bên.

“Nàng tới xem náo nhiệt cái gì? Ngươi và nàng ở đây đi, bảo vệ muội muội của các người cho tốt, đây là chuyện của nam nhân bọn ta, để bọn ta giải quyết.”

Linh Vận kinh ngạc nhìn Tuyết Giản, “Sao ngươi lại tới đây?”

“Nàng là vị hôn thê của ta, chẳng lẽ ta không nên ra mặt cho nàng sao? Hơn nữa năm đó là phụ thân ta đưa Linh Diên muội muội tới cho các người, nàng còn từng cứu mạng ta, bây giờ đã đến lúc ta báo đáp mọi người.”

“Vị hôn thê cái gì, ngươi nói hươu nói vượn gì đấy?” Nhưng Tuyết Giản không cho nàng ấy cơ hội đã nhảy lên tọa kỵ của mình, bay lên giữa không trung.

Khi thế hệ trẻ của các gia tộc khác nhau không sợ hãi chiến đấu với Thương Úc đến cùng, hắn ta nở nụ cười, chỉ là nụ cười kia nhìn sao cũng khiến người ta sởn hết cả gai ốc. Thậm chí hắn ta còn thoải mái ngoái đầu nhìn Linh Diên còn im hơi lặng tiếng nằm trong Linh Vụ thảo, cực kỳ hứng thù mà sờ cái cằm trơn bóng.

“Linh Diên ơi Linh Diên, ngươi rất may mắn, có nhiều ca ca tỷ tỷ sẵn lòng hi sinh bản thân vì ngươi như vậy, ngươi may mắn hơn nương ngươi rất nhiều. Nhưng vậy thì sao? Kết quả cuối cùng không phải đều giống nhau ư? Cũng may bây giờ gia đang rảnh, nếu bọn chúng đã muốn chịu chết, vậy bổn tọa chơi với bọn chúng một chút có hề gì? Ngươi đoán xem, xem xem ngươi có thể kiên trì tới cuối cùng, hay là đám ca ca của ngươi, hoặc là… toàn bộ các ngươi đều chết?”

Linh Vận và Công Tử Diễn nghe thấy thế lập tức cùng chung mối thù gào thét với hắn ta: “Câm miệng, cho dù có chết cũng là ngươi, nhất định bọn ta sẽ bình an, nhất định sẽ bình an chờ tới lúc phụ mẫu của bọn ta về. Chờ bọn họ về rồi, ngươi sẽ chết chắc!”

“Đúng đấy, bắt nạt đám tiểu bối bọn ta có gì mà đắc ý, có giỏi thì hướng về đối thủ chân chính của ngươi kìa. Ngươi chỉ dám diễu võ dương oai trước mặt bọn ta mà thôi, thừa dịp phụ mẫu người ta không có ở đây bắt nạt tộc nhân người ta thì thôi, còn bắt nạt con cái người ta. Ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ!”

Lời nói của Linh Vận lập tức khiến Thương Úc biến sắc, hắn ta tháo mặt nạ, để lộ dung nhan anh tuấn đáng kinh ngac. Cho dù hắn ta có định lực tốt thì sau khi nghe thấy hai tiểu nha đầu này mắng chửi cũng không bình tĩnh nổi.

Chỉ là khoảnh khắc hắn ta ra tay đã có một người nhanh như chớp đẩy hai tỷ muội ra…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.