Chương 482: Chân tướng năm ấy
Khang thân vương phủ? Khang thân vương phủ?
Đúng, thế thì đúng rồi, cũng trùng khớp thông tin rồi. Khi trước Diên Nhi nói với ông ta là Khang thân vương đã bắt con gái của ông ta đi. Nhưng người giữa đường đánh tráo là ai?
“Vậy người dẫn con của ta đi đó thì sao? Hắn là ai?”
Lăng Vô Nhai hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tuyết Chi Khiêm.
Thực ra trong khoảnh khắc ấy, người họ Tuyết nào đó đã rất xoắn xuýt trong lòng. Nếu ông ta trực tiếp nói cho bọn họ biết người năm đó cướp con gái của họ đi là chính ông ta thì kết cục của ông ta sẽ thảm đến chừng nào tạm thời không nói đến đi, nhưng nếu giờ không nói, bọn họ sớm muộn cũng sẽ biết. Đến lúc đó, hình như cũng không tránh được một trận đòn đau.
Aiya, rối quá đi! Rốt cuộc bây giờ nói hay sau này bị người ta tìm tới cửa rồi nói đây?
Tuyết Chi Khiêm nghĩ tới nghĩ lui đều thấy bây giờ mình nói thì độ nguy hiểm rõ ràng nhẹ nhàng hơn so với việc sau này biết rồi người Lăng gia vây đánh.
Ngay khi ông ta đang ở bên này rơi vào lựa chọn khó khăn thì Lăng Vô Nhai bên kia đã sốt ruột đến mức cổ họng sắp bốc khói rồi.
Còn không phải sao? Tuyết Chi Khiêm còn cắn môi làm ra dáng vẻ suy nghĩ sâu xa, người nào đó đã gấp không nhịn được muốn túm cổ áo ông ta rồi.
“Câu này khó trả lời lắm sao? Rốt cuộc ông đang nghĩ cái gì vậy?”
“Khó trả lời lắm. Ta đang bối rối không biết có nên nói sự thật không.”
“Ông nói gì cơ?”
Vô tình nói sự thật ra mất rồi. Tuyết Chi Khiêm hận không thể tát mình một cái thật mạnh. Đồ heo đần này, đúng là sợ cái gì thì cái đó tới mà.
Lần này thì hay rồi, không nói thì cũng phải nói thôi đúng không?
Vừa ngẩng đầu lên đã đụng phải dáng vẻ hung ác mắt trợn lên như muốn nứt ra của Lăng Vô Nhai, khiến Tuyết Chi Khiêm sợ đến rụt cổ, giơ tay xin hàng.
“Vô Nhai huynh, ta có thể khai báo rõ ràng với ông, nhưng ông phải bảo đảm ông không đánh vào mặt.”
Ý tứ chính là, trừ mặt ra thì ông đánh chỗ nào cũng được.
Lăng Vô Nhai vừa nghe câu này đã có một loại dự cảm không tốt: “Ông nói thế là có ý gì?”
Tuyết Chi Khiêm nặng nề thở dài một hơi, vẻ mặt đầy vô tội: “Thực ra nếu giờ ta không khai báo rõ ràng, đến sau đại điển thừa kế của Thần Nữ tộc rồi ông cũng sẽ biết. Có điều, ta suy đi nghĩ lại, cũng thấy chuyện này để ta nói cho ông sẽ thỏa đáng hơn.”
“Rốt cuộc ông muốn nói gì?”
Tuyết Chi Khiêm khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, giống như đã ra quyết định gì trọng đại lắm vậy, ngước mắt lên nhìn thẳng hai vị đứng đầu Lăng gia.
“Trọng điểm ta muốn nói là, năm đó, người giữa đường cướp con gái của nhà các ông đi, là ta, Tuyết Chi Khiêm!”
Lăng Vô Nhai sửng sốt một lúc, đồng tử đột nhiên phóng đại. Vì căng thẳng nên chân ông ta hơi nhũn ra. Nếu không phải huynh trưởng kịp thời đỡ lấy thì chỉ e ông ta đã ngã xuống đất vì không chịu nổi đả kích nặng nề này rồi.
“Ông… ông nói cái gì? Ta nghe không rõ. Phiền… phiền ông nói lại lần nữa đi.”
Tuyết Chi Khiêm thở dài một hơi, bất lực ngước mắt lên, trịnh trọng nhìn về phía ông ta.
“Năm đó, khi con ông ra đời, ta cũng ở gần đấy. Đây là sự thật. Rất không trùng hợp là ta lại nhìn thấy Khang thân vương phủ trộm đứa con của ông đi, càng không trùng hợp hơn là ta phát hiện có người muốn mưu hại con ông. Ta liền thuận theo tự nhiên mà cứu con gái ông, sau đó thì là do ta không cẩn thận, hoán đổi đứa trẻ ta ôm trong lòng với con của ông.”
Lăng Vô Nhai kinh ngạc: “Cho nên, ý của ông là, năm đó, ông là người đưa con ta đi sao?”
Tuyết Chi Khiêm rất thành khẩn mà gật gật đầu: “Không sai. Con của ông là do ta đưa đi, vì ta đã cứu nó mà. Hơn nữa, dựa theo thể chất nó khi ấy, cho dù có đến Khang thân vương phủ thì cũng không sống sót được. Vì thế, ta liền tráo đổi nó theo lẽ đương nhiên thôi.”
Lăng Hữu Khanh nghẹn lời, khóe miệng giật giật: “Tại sao ông làm ra chuyện như vậy rồi, không những không cảm thấy áy náy mà ngược lại còn bày ra dáng vẻ đương nhiên như thế chứ? Tuyết Chi Khiêm, ông có biết hành vi của ông đã gây ra hậu quả như thế nào không?”
Tuyết Chi Khiêm bình tĩnh nhìn đại lão gia Lăng gia: “Lăng đại ca, đương nhiên ta biết bản thân mình đã làm gì, cũng biết sẽ gây ra hậu quả gì. Cho dù hành vi này là suy nghĩ nhất thời, nhưng sau khi sự việc xảy ra ta cũng đã điều tra cặn kẽ, chứng minh lựa chọn như vậy là thỏa đáng nhất rồi mới tiến hành tráo đổi thân phận của hai đứa trẻ mà.”
“Ông… sao ông có thể không biết xấu hổ mà nói ra miệng được chứ hả, hả? Ông có biết vì đứa con này mà em dâu của ta đã khóc đến sắp mù mắt hay không? Ông có biết, vì đứa bé mất tích đó mà cả nhà nhị đệ ta đã chịu bao nhiêu đau khổ hay không? Sao ông có thể nói nghe nhẹ nhàng hời hợt như thế? Ông có còn lương tâm không hả Tuyết Chi Khiêm? Lẽ nào lương tâm của ông bị chó ăn rồi à? Thế mà ông còn không biết ngượng mà thừa nhận trước mặt bọn ta. Ông làm vậy không phải rõ ràng là muốn bị đánh sao?”
Đối diện với sự chỉ trích của Lăng Hữu Khanh, Tuyết Chi Khiêm lại chẳng hề để ý chút nào. Bởi vì đối với một người ngoài như ông ta mà nói, không đến mức để quan tâm tới, ngược lại, thái độ của bản thân Lăng Vô Nhai lại khiến ông ta chú ý hơn.
“Cho nên, Vô Nhai huynh à, ông cũng nhận định như vậy đúng không?”
Điều khiến người khác bất ngờ là, so với ca ca nhà mình, thái độ của Lăng Vô Nhai rõ ràng bình tĩnh hơn. Vì lúc này, ông ta không mù quáng mà tìm lỗi lầm ở người khác, ngược lại đang cân nhắc đi cân nhắc lại những lời Tuyết Chi Khiêm vừa nói.
Vì thế, khi Tuyết Chi Khiêm hỏi như vậy, ông ta liền hỏi lại theo bản năng: “Vừa nãy ông nói, nếu con gái ta đến Khang thân vương phủ thì cũng khó thoát khỏi cái chết? Chuyện này là sao?”
Tuyết Chi Khiêm cũng không giấu giếm, nói đúng sự thật: “Vì người truy sát con gái ông chính là Khang thân vương phi đó. Vương phi biết Khang thân vương đưa con gái ông vào phủ, ám sát không thành, thì cũng có rất nhiều cách khiến nó không sống nổi. Với thể chất sinh non yếu ớt của con gái ông, đừng nói Khang thân vương phi cố ý hay không cố ý nữa đi, cho dù không có bà ta, có sống được hay không cũng là một vấn đề. Ta nói vậy, ông có đồng ý không?”
Lăng Vô Nhai nghe vậy, cũng không vội vã phủ nhận, ngược lại còn nhìn ông ta một cái thật sâu sắc.
“Xem ra, năm đó đúng là ông đã rất dốc lòng điều tra.”
“Nhất định phải thế rồi. Đó là con gái của Lăng Vô Nhai ông mà, ta có thể không cẩn thận, không dè dặt sao?”
“Một vấn đề khác nữa, đứa bé ông ôm trong lòng là Diên Nhi bây giờ à?”
Tuyết Chi Khiêm gật đầu lần nữa: “Không sai, chính là Linh Diên. Sở dĩ nó thích hợp để ở lại là vì bản thân trong cơ thể nó đã trúng độc, sau này không cần Khang thân vương phi nhọc lòng nhiều như vậy, nó cũng sẽ bị Khang thân vương chán ghét mà bỏ rơi. Vì thế, nó có thể sống sót là điều chắc chắn.”
“Nghe nói năm đó một tiểu thiếp của Khang thân vương phủ đã sinh con, kết quả đứa con đó chết. Vì thế, Linh Diên đã thay thế cho đứa bé đó, trở về Khang thân vương phủ một cách hợp lý.”
“Ừm, cũng có thể nói như vậy. Trên thực tế, là Khang thân vương trực tiếp hạ lệnh cho người giết chết bé gái đó rồi vứt ra ngoài nên mới cho Linh Diên một thân phận hoàn toàn mới.”
Lăng Vô Nhai ngạc nhiên ngẩng đầu: “Ông ta lại nhẫn tâm đến mức này ư?”
“Ha ha, xưa nay lão già đó chính là loại tàn nhẫn cay độc, chỉ có điều ở trước mặt ông thì diễn quá tốt thôi. Nếu ông ta không giết chết đứa bé gái kia, Linh Diên sẽ không thể nào vào vương phủ theo con đường bình thường được. Đến lúc đó, nhỡ đâu Linh gia ông truy cứu tới thì ông ta sẽ trở thành kẻ bị tình nghi hàng đầu. Cho nên, đây cũng là nguyên nhân ông ta buộc phải làm như vậy.”
“Thế… thế đứa bé kia thì sao?”
Tuyết Chi Khiêm ngạc nhiên nhướng mày: “Không phải nói nó đã chết rồi sao?”
“Ha ha, nếu nó chết rồi thì ông hà tất phải phí sức nhắc tới nó? Còn nói chi tiết như thế nữa. Vả lại, Tuyết Chi Khiêm ông là người thế nào, có ai hiểu rõ hơn Lăng gia ta chứ?”
Tuyết Chi Khiêm cười nhẹ một cái, chậm rãi đặt chung trà xuống: “Phải, đứa bé đó cũng được ta cứu đi rồi, cùng với con gái ông luôn. Ông nói xem, hai đứa trẻ này đang ở đâu?”
Đều là bé gái, thời điểm ra đời lại sát nhau như thế, vừa nãy ông ta còn nhắc tới Thần Nữ tộc, nếu Lăng Vô Nhai còn không đoán được thì có thể đâm đầu xuống đất được rồi.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt, ông ta lại nhớ tới một chuyện: “Người năm đó ở trên đảo Thạch Đầu là…”
“Ha ha, ông quả nhiên là rất thông minh, nhanh như vậy đã đoán được rồi. Nếu đã vậy, ta cũng không vòng vo với ông nữa. Không sai, thân phận thật sự của Mặc Hương Quân chính là thứ nữ của Khang thân vương, mà kết cục ngày nay của nó thực ra cũng là dựa theo kế hoạch mà thôi, không hề chệch đi chút nào. Con gái của ông, dù sao cũng là con gái ông, bọn ta đều có chút kiêng kị. Vì thế, từ nhỏ đã cho nó sự chăm sóc và bồi dưỡng tốt nhất. Nếu đoán không lầm thì giờ nó cũng đã biết thân phận thực sự của mình. Thật ra, ngày cha con hai người đoàn viên cũng không lâu nữa đâu. Không biết sau khi biết kết quả như vậy rồi, ông có còn muốn đánh ta không?”
Lăng Vô Nhai nhìn Tuyết Chi Khiêm với ánh mắt phức tạp, nhất thời không biết nên nói gì.
Khi biết con gái mình có khả năng vẫn chưa chết, trái tim ông ta đã nhảy nhót lên rồi.
Khi biết con gái mình bị Tuyết Chi Khiêm đưa đi, trong đầu ông ta lóe lên một tia sáng, thực ra đã có một suy đoán đại khái.
Nhưng có làm thế nào ông ta cũng không ngờ, suy đoán to gan này cuối cùng lại trở thành sự thật.
Tuy ông ta không phải luôn ở Long đế quốc, nhưng tin tức liên quan đến Mặc Hàn Y thì lại biết. Có lẽ thiên phú của nàng không phải là tốt nhất ở Mặc gia, nhưng người ngoài nhìn vào thì chính là thần nữ tương lai của Mặc gia. Mười sáu năm nay, nàng hoàn toàn được bồi dưỡng dựa theo thần nữ của Thần Nữ tộc.
Con gái xuất thân từ Mặc gia, có ai không phải là người hiếm thấy?
Nếu nói Mặc Hương Quân là người khác biệt ở đời này của nàng ta, thì Mặc Hàn Y lại giống với đa số thần nữ khi trước, là quý nữ phẩm giá cao tuân thủ quy tắc, dâng hiến không tư lợi vì gia tộc.
Nếu con gái thứ hai của ông ta được bồi dưỡng ở nhà ông ta thì chưa chắc đã có thành tựu ngày hôm nay.
Nhưng nói cách khác, Mặc Hàn Y càng ưu tú thì lại chứng minh những niềm vui mà nàng đã mất đi càng nhiều.
Thân làm cha, lúc này, ông ta đang bối rối vô cùng. Ông ta không biết nên dùng tâm trạng gì để đi đón đứa con gái thứ hai của mình. Càng không biết phải dùng tâm trạng gì để đối diện với Linh Diên, người đã thay con gái ông ta chịu khổ mười sáu năm.
“Cho nên, Diên Nhi mới là người thừa kế thực sự của Thần Nữ tộc, đúng không?”
Đi một vòng lớn như vậy, câu này mới là mấu chốt phải không?
Tuyết Chi Khiêm không phủ nhận, nhưng cũng không xác nhận: “Cái này thì phải xem Thần Nữ tộc bọn họ quyết định rồi. Dù sao thì có tới hai người quay về chứ không phải một.”
Lăng Vô Nhai chấn động, lúc này mới nhớ tới người còn lại mà Tuyết Chi Khiêm nói tới là ai.
“Ý ông nói, thiếu thành chủ của Bất Dạ Thành là một trong số hai đứa con gái song sinh của Thần Nữ tộc à?”
Hỏi xong câu này, ông ta liền hối hận. Vì hình như Linh Diên vẫn luôn gọi Công Tử Diễn là tỷ tỷ, chỉ có điều khi đó ông ta luôn cho rằng là tỷ tỷ kết nghĩa thôi, trước nay chưa từng nghĩ hai bọn họ lại là hai chị em ruột.
“Không, không phải, không phải tình tiết này quá phức tạp rồi sao? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Sao ngay cả Công Tử Diễn cũng liên lụy vào?”
Tuyết Chi Khiêm nhún vai, nói một cách rất đơn giản: “Năm đó ta có thể bế Diên Nhi đi, tất nhiên cũng có người bế Nhan Nhi đi nữa. Đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Có gì mà phải bối rối?”
“Thế thì người bế Công Tử Diễn đi là… Hoa… Hoa Nghiêu?”
“Trời, cái này mà ông cũng đoán ra được? Lẽ nào ông có mắt thần nhìn thấu tất cả à?”
Tuyết Chi Khiêm vốn còn định lấp lửng một chút, đâu ngờ người ta vừa đoán đã trúng, khiến ông ta tức đến nỗi đấm ngực không ngừng.
“Chán quá đi, chẳng có cảm giác thành tựu gì cả. Ông, sao ông đoán được?”
Lăng Vô Nhai nhìn ông ta như nhìn kẻ ngốc: “Ông cho bọn ta là kẻ ngốc à? Ai không biết ông với Hoa Nghiêu thân đến mức có thể mặc chung một cái quần chứ? Hai người còn cùng thích một nữ nhân, vì nữ nhân đó mà cả gia tộc các người cũng có thể không cần, có thể không quan tâm tới. Năm đó ở đế quốc, hình như chuyện này cũng không phải chuyện mới mẻ gì nhỉ?”
Tuyết Chi Khiêm nghẹn một búng máu trong cổ họng, nuốt, không nuốt xuống được, nhổ, không nhổ ra nổi.
“Huynh đệ à, chúng ta có thể nào đừng moi móc chuyện cá nhân ra được không? Đó đều là chuyện của thời trẻ rồi, sao các người vẫn còn nhớ vậy chứ?”
Lăng Vô Nhai khinh bỉ trừng mắt nhìn ông ta một cái: “Ông tưởng bọn ta muốn nhớ ông đấy à? Còn không phải là vì bị ông ép sao? Món nợ ông bế con gái ta đi, chúng ta còn chưa tính đâu!”
Đâu ngờ sau khi Tuyết Chi Khiêm nghe câu này lại chẳng hề để tâm mà phất phất tay với ông ta, còn chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái.
“Ông muốn tính thế nào thì cứ tính thế ấy đi. Dù sao thì ta cảm thấy ta đã làm một chuyện tốt. Ông nghĩ đi, nếu không có ta, ông có thể nào tìm được con gái ông không? Nếu không phải Diên Nhi nhà ta thay con gái nhà ông chịu khổ chịu nạn, chỉ e con gái ông đã chết từ lâu rồi. Đây chính là duyên phận, có biết không hả? Duyên phận rắc rối phức tạp, nếu không thì các người nghĩ tại sao lại có tình cảm sâu như vậy với Diên Nhi? Đây là số mệnh đã định không thể nắm bắt được, có biết không?”
Nói xong những lời này, ông ta đột nhiên nhớ tới đứa con trai đáng thương đang ở bên ngoài của mình, lập tức nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.
“Còn nữa, năm đó đã nói là con gái ông cứu con trai ta, có phải không?”
Lăng Vô Nhai vừa nghe nhắc tới chuyện này đã cảnh giác mà trừng mắt nhìn ông ta: “Ông muốn nói gì?”
Tuyết Chi Khiêm liếc mắt: “Ta muốn nói gì? Ta muốn nói là vì bọn ta đã đoán đúng thời điểm độc phát của Diên Nhi, đặc biệt phái con trai ta đi cứu nó, lúc đó vì bên này ta không thoát ra được nên không thể chạy tới cứu con trai ta ngay. Kết quả Tuyết Giản không chống đỡ nổi, vừa trùng hợp mà lại không trùng hợp bại lộ trước mặt hai cô con gái của ông. Còn có con bé vô lương tâm Diên Nhi kia nữa, sau khi tỉnh lại thì chẳng biết gì cả, còn nói nó với Linh Vận là ân nhân cứu mạng của con trai ta. Aiyo, con trai đáng thương của ta, cứ như vậy thì con gái nhà ông làm cho mê mẩn đến nỗi không nhìn thấy điểm tốt của cô nương nhà khác nữa rồi.”
Lăng Vô Nhai nghe một hồi, sắc mặt đen như đáy nồi. Lão già này, không ngờ đi một vòng lớn như vậy mà lại ở đây đợi ông ta.
“Chuyện này, ta với ông làm cha mẹ, vẫn là đừng can dự vào thì hơn.”
Đùa à? Lão già ông vừa nói cho ta biết tên khốn kiếp năm đó bắt con gái thứ hai của ta đi chính là ông, lại muốn đồng thời thay con trai mình xin cưới con gái lớn của ta, đâu ra chuyện tốt như vậy chứ?
Không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có!!!
Chương 483: Nước mắt của ba tỷ muội
Tạm thời không nói tới việc Tuyết Chi Khiêm đã đưa Tuyết Giản rời đi trong sự lúng túng thế nào, nhìn lại người Lăng gia, vì tin tức chấn động mà Tuyết Chi Khiêm đem tới mà họ đã ngay lập tức mở đại hội gia tộc.
Đương nhiên, trong số những người tham dự, trừ các trưởng lão của Lăng gia, còn có con cháu dòng chính của chi thứ nhất và chi thứ hai, trừ dòng chính ra, dòng phụ không được phép xem hay nghe ngóng.
Bởi vì còn phải để ý đến Thần Nữ tộc cho nên Lăng Vô Nhai không hề công bố chuyện hiện giờ nhị tiểu thư đang ở đâu, chỉ nói với mọi người rằng con gái thứ hai của mình hiện đã được tìm thấy, vài ngày nữa sẽ trở về gia tộc.
Sau khi lão gia tử nghe được tin tức này, lần đầu tiên xuất quan, câu đầu tiên lúc mở miệng ra chính là: “Lăng Hàm còn sống thật sao?”
Năm đó khi Lăng Hàm còn chưa ra đời, Lăng Vô Nhai đã đặt tên cho nàng ta, cho dù nàng ta đã lạc mất thì cái tên này cũng vẫn luôn được giữ lại.
Vốn dĩ sự xuất hiện của Linh Diên giống như đã đem tới cho bọn họ chút an ủi rồi, vì thế vấn đề thứ hạng của Linh Diên khi trước, bọn họ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn để nàng ở vị trí thứ hai. Nhưng giờ bất thình lình biết được tung tích của con gái ruột, tất nhiên thứ hạng này cũng không thể đụng vào nữa. Điều này có nghĩa là, chi thứ hai của Lăng gia bọn họ sẽ có thêm một cô con gái?
Mộ Thiến biết được con gái mình vẫn còn sống đã vui đến mức cả đêm không ngủ. Nay thấy lão gia tử để tâm đến chuyện này như thế, tất nhiên cũng vui mừng không khép nổi miệng: “Phụ thân, chuyện này là thật, Hàm Nhi thật sự vẫn còn còn sống. Nó vẫn còn sống đó phụ thân!”
Vành mắt Lăng Vấn Thiên đỏ lên, không ngừng gật đầu: “Tốt, tốt, còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi.”
Về phần tung tích của đứa trẻ, nếu Lăng Vô Nhai đã không tuyên bố trước mặt mọi người thì chắc hẳn là không tiện, cho nên tự nhiên ông cũng không cần truy hỏi thêm nữa.
Đương nhiên, ông không hỏi thì cũng không có nghĩa là người khác sẽ không hỏi. Đối với chuyện này, Lăng Vô Nhai đều chọn thái độ tránh né.
“Lúc nên biết tự khắc sẽ nói cho mọi người biết. Hiện giờ tình tình có chút đặc biệt, không thể công bố sớm được. Mong mọi người thứ lỗi.”
Vì việc tam tiểu thư quay về, Lăng gia cũng phải chuẩn bị một vài nghi thức cúng tế cần thiết. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Lăng Vô Nhai thông báo trước với bọn họ. Cho nên, sau khi công bố, mọi người liền nhờ cậy đại tẩu chi trưởng sắp xếp.
Khi những người không phận sự đều đã lui ra hết, Lăng Vô Nhai mới kể lại sự tình từ đầu đến cuối.
Hôm qua Lăng Vô Nhai chỉ nói cho mọi người biết tin tức tam nhi vẫn còn sống, không hề nói tam nhi giờ đang ở đâu, cho nên hôm nay, đối với mọi người mà nói, tin tức này thật sự quá chấn động. Bởi vì đây là kết quả trước nay bọn họ chưa từng nghĩ tới.
Lăng Vận đã quay về Long đế quốc được một khoảng thời gian rồi. Trong thời gian này các tiểu thư ở đế quốc tụ họp với nhau không ít lần, thỉnh thoảng nàng cũng sẽ tham gia, chỉ là không thấy muội muội xưa nay chưa từng gặp này của mình.
Vì thế, khi cha ruột của nàng nói với nàng rằng Mặc Hàn Y chính là muội muội ruột của nàng, sự chấn động trong lòng nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Nàng liều mạng nhớ lại tướng mạo của Mặc Hàn Y, lại phát hiện mình căn bản chẳng hề có chút ấn tượng nào.
Về chuyện này, cuối cùng Lăng Vấn Thiên vẫn là người lão luyện, lập tức nhắc tới: “Mọi người cũng biết chuyện năm đó nha đầu Diên Nhi này trúng độc, nên gương mặt của nó là giả, chắc hẳn gương mặt của Hàm Nhi nhà chúng ta cũng là giả. Mọi người cứ cố nhớ gương mặt giả đó, chẳng bằng nhìn Vận Nhi nhiều hơn chút đi. Hai đứa nó là tỷ muội ruột, có lẽ dung mạo cũng không khác là mấy đâu.”
Vì kích động, nước mắt của Mộ Thiến chưa từng ngừng rơi. Trước nay bà chưa khi nào hi vọng được tham gia đại điển thừa kế của Thần Nữ tộc như bây giờ.
Đối với chuyện này, Lăng Vấn Thiên cũng rất ủng hộ: “Tóm lại, thiệp mời đã đưa tới rồi, nếu muốn đi thì đi đi. Có nói thế nào đi chăng nữa Diên Nhi cũng là nhị tiểu thư nhà chúng ta. Chỉ dựa vào quan hệ này thôi, mối liên quan giữa chúng ta và Mặc gia đã không cách xa nữa rồi. Còn có Hàm Nhi nữa, bất kể sau này nó ở lại Thần Nữ tộc hay là quay về Lăng gia chúng ta, hai đứa con gái này, mọi người đều phải đối đãi công bằng, đừng sinh hiềm khích.”
“Phụ thân yên tâm. Tuy Diên Nhi không phải do con sinh ra, nhưng tình cảm mấy năm nay không phải là giả. Con đã sớm coi nó như con gái ruột của mình mà đối đãi rồi. Vốn cũng thật có chút không hiểu tại sao lại có thể có duyên với Diên Nhi như vậy, lại chẳng từng nghĩ nó với Hàm Nhi còn có duyên phận thế này nữa. Đây cũng xem như là bằng chứng của chúng ta với Thần Nữ tộc nhỉ.”
Cũng may là bọn họ vẫn luôn đứng về phe Thần Nữ tộc. Nếu không, cục diện ngày hôm nay đổi lại là hoàng tộc thật đúng là không biết phải làm sao mới tốt.
Vì có sự mong đợi này, cho nên những ngày sau đó, người Lăng gia gần như là xòe ngón tay đếm từng ngày.
Thời gian thoắt một cái đã tới mùng mười tháng mười. Trời còn chưa sáng người Lăng gia đã bắt đầu thức dậy chuẩn bị. Vì hôm nay là ngày nghiêm cẩn nhất của Thần Nữ tộc nên ai nấy đều vô cùng để tâm điểm trang cho mình, chỉ sợ có chỗ nào xảy ra sai sót, thua về lễ nghi.
Sau khi ăn sáng, người một nhà liền kéo nhau xuất phát.
Trong xe ngựa, Mộ Thiến nắm chặt tay con gái mình, vành mắt đỏ lên cay xè: “Vận Nhi, nương hồi hộp quá, nương thật sự rất hồi hộp. Con nói xem, Hàn Y nó có nhận chúng ta không? Phụ thân con nói có thể nó đã biết thân thế của nó rồi. Con nói xem nó có nhận chúng ta không hả?”
Lăng Vận có chút dở khóc dở cười, nhìn mẫu thân căng thẳng cao độ, nhẹ giọng an ủi: “Aiya nương à, không phải hôm qua đã tìm người tới đặc biệt nghe ngóng tin tức liên quan đến muội ấy rồi hay sao? Muội muội này của con trưởng thành ưu tú như vậy, đến mức ngay cả con cũng không theo kịp, tất nhiều điều kiện về các phương diện của muội ấy cũng là vượt xa bình thường trong cả đế quốc. Nương nghĩ người Mặc gia là những người chỉ chú trọng bề ngoài thôi sao? Điều kiện nội tại cũng quan trọng ngang vậy đó. Nương nhìn hai huynh đệ Mặc Ngân, Mặc Uyên là biết rồi. Cho nên, phẩm hạnh của muội muội ấy à, con thấy nương hoàn toàn có thể yên tâm.”
“Không, không phải đâu Vận Nhi. Điều ra lo lắng không phải cái này. Ta lo là lo có thể nó nhất thời không cách nào tiếp nhận được chuyện này ấy. Con nghĩ xem, được người ta xem như người thừa kế mà bồi dưỡng nhiều năm vậy rồi, đến khi sắp cống hiến cho gia tộc thì đột nhiên bị thay thế mất. Ta lo có thể tinh thần nó sẽ không chịu chịu đựng nổi.”
Lăng Vận khẽ thở dài một hơi: “Thế thì người có từng nghĩ, sau khi Diên Nhi thừa kế Thần Nữ tộc sẽ phải làm những gì không?”
“Cái này… cái này thì ta không rõ lắm.”
Lăng Vận vén rèm xe lên với ánh mắt phức tạp, nhìn ra những con đường không biết xa hoa hơn ở đại lục Tứ Phương đến bao nhiêu lần ở bên ngoài, đầu mày cuối mắt đều mang tâm trạng phức tạp khó nói nên lời.
“Nương, tuy con không biết cụ thể là phải làm gì, nhưng cũng biết thân làm người thừa kế của Thần Nữ tộc, trên vai phải gánh trách nhiệm nặng nề lớn đến mức nào. Trước đây Hàm Nhi nhà chúng ta được bồi dưỡng dựa theo người thừa kế đúng là không sai, nhưng điều đó không có nghĩa đây là chuyện xấu. Chỉ có điều người thay thế là Linh Diên, cũng là muội muội tốt của con. Tâm trạng con không nói nên lời. Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt mà, ai chịu khổ chịu cực thì con đều không thoải mái. Đối với Hàm Nhi mà nói, không cần làm người thừa kế chắc chắn chỉ có lợi chứ không có hại. Nhưng đối với người thích tự do như Diên Nhi thì lại là một khởi đầu trắc trở đấy. Dù sao thì mười sáu năm trước đó muội ấy đều chưa từng ở Mặc gia, nay bất thình lình quay về, há chẳng có nghĩa là nó phải tốn ít thời gian hơn Hàm Nhi để hấp thu hết tất cả tình hình bên trong Mặc gia, đạt tới bước thông hiểu hết thảy hay sao?”
Những vất vả phải bỏ ra trong quá trình ấy, nàng chỉ nghĩ thôi đã thấy đau đầu vô cùng rồi.
Một người sống theo ý mình như Diên Nhi có thể chịu được sự quản chế như vậy sao?
Hơn nữa, nàng cũng không thể nào hiểu được, tại sao người thừa kế cuối cùng lại là Linh Diên mà không phải Công Tử Diễn?
Đối với nàng, Công Tử Diễn thích hợp thừa kế Mặc gia hơn Linh Diên.
Nhưng kết quả hiện giờ là như vậy, nghiễm nhiên đã trở thành sự thật. Thân là tỷ tỷ, Lăng Vận bày tỏ mình rất bất lực, đồng thời cũng âm thầm thắp một cây nến trong lòng cho muội muội nhà mình.
Nghe Lăng Vận nói, Mộ Thiến cũng im lặng. Vận Nhi nói không sai, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, bà thiên vị ai cũng không hợp lý.
“Cho nên, nương à, đến đó rồi nương ngàn vạn lần đừng để lộ ra vẻ mặt gì dư thừa nhé. Hôm nay người đến Thần Nữ tộc không chỉ có nhà chúng ta đâu, ba trong số tứ đại gia tộc khác, hoàng tộc, còn có bát đại hào môn và mười sáu dòng họ đều tới đó. Mỗi lời nói mỗi hành động của chúng ta đều có khả năng bị người cố ý nắm bắt lấy. Dù sao thì chuyện hôm qua Tuyết tứ thúc tới đây có lẽ cũng đã truyền khắp cả đế quốc rồi.”
Mộ Thiến kinh ngạc ngước lên: “Nghiêm… nghiêm trọng đến vậy sao? Mọi người… có phải mọi người nghĩ nhiều quá không?”
Lăng Vận lắc đầu: “Theo sự suy tàn của đại lục Tứ Phương, linh khí của Long đế quốc không còn được dồi dào như ngày xưa. Còn có những thế lực khủng bố như Hồng Mị Nhi, Độc Quỷ tồn tại, cả mối quan hệ lúng túng giữa Thần Nữ tộc với Long gia nữa, quan hệ của đế quốc vốn đã đứng bên bờ vực căng thẳng rồi. Lúc này, bất cứ biến động nhỏ như gió thổi cỏ lay nào cũng có khả năng bị người có ý để tâm tới. Đặc biệt là quan hệ đối địch với chúng ta, Lận gia và Tuyết gia, chúng ta càng không thể buông lỏng một chút nào hết”
Con gái nói nghe nghiêm trọng như vậy, Mộ Thiến đâu còn dám không xem trọng nữa? Bà lập tức gật đầu, bày tỏ mình đã hiểu.
Lăng Vận thì nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt đầy lo lắng, nhỏ giọng thì thầm: “Diên Nhi, giờ muội đang làm gì vậy?”
Linh Diên và Công Tử Diễn lúc này đang hoàn thành từng mục lễ nghi và trang phục dưới sự đốc thúc của các ma ma dạy dỗ trong gia tộc. Bọn họ không chỉ phải hoàn thành rất nhiều nghi thức phức tạp mà còn phải mặc trang phục lộng lẫy đã được tỉ mỉ trang trí, tiếp nhận ánh nhìn chăm chú của tất cả quan khách.
Hôm nay, bọn họ là nhân vật được muôn người chú ý, nhưng cũng là ngày phải khổ sở nhất trong bao nhiêu năm qua từng sống.
Huấn luyện cường độ cao trong một tháng liên tục sớm đã bỏ đi hình ảnh đứa trẻ bụ bẫm khó khăn lắm mới nuôi lớn được của Linh Diên. Nàng bây giờ gầy yếu đến mức một trận gió cũng có thể thổi bay.
Công Tử Diễn bên kia tình hình cũng không khác là bao. Hai tỷ muội có một dung mạo giống nhau, nhưng lại nhận được lễ rửa tội với những quy tắc khác nhau.
So với Công Tử Diễn, Linh Diên phải trải qua thử thách nghiêm trọng hơn.
Khi hai tỷ muội khó khăn lắm mới đi hết toàn bộ hành trình mà không xảy ra sai sót gì, cuối cùng đã có thời gian ăn uống nghỉ ngơi.
Quay về khuê phòng, lại một hồi tay chân luống cuống, cộng thêm tắm rửa thay y phục phiền phức, giày vò tới nỗi Linh Diên kêu khổ liên tiếp.
“Có cần phức tạp vậy không? Ta chỉ ngủ một canh giờ thôi mà. Khó khăn lắm mới mặc đồ xong, lại còn phải cởi ra rồi mặc lại từ đầu nữa. Các người xác định không phải là đang nhân cơ hội báo thù ta đấy chứ?”
Tỳ nữ đứng bên cạnh bị những lời của Linh Diên làm cho bật cười, ngay cả Mặc Hàn Y đang bưng trà vào, nghe thấy câu này cũng dở khóc dở cười.
“Diên Nhi à, bọn họ không thù không oán với muội, tại sao phải báo thù muội chứ? Huống hồ gì muội còn là gia chủ tương lai, nịnh nọt muội còn không kịp, sao lại báo thù được? Có phải là muội chịu áp lực quá lớn rồi không? Muội còn thời gian thả lỏng một canh giờ nữa, nhanh lên, ăn được cái gì thì ăn đi, có thể thư giãn thì mau thư giãn. Thời gian tới, ma ma quan trọng đến, hai muội sẽ lại bị xem như búp bê để chỉnh trang đấy.”
Linh Diên nghe câu này, nước mắt đầm đìa mà đưa tay ra, kéo tay Mặc Hàn Y không buông: “Hàn Y tỷ tỷ, tỷ may mắn ghê. Tỷ vất vả nhiều năm như như vậy, khi sắp tới lại có thể chọn quẳng gánh không làm nữa. Còn ta thì sao? Ta tự do bao năm rồi, một ngày bị lừa thành hận ngàn đời a a a. Hai tên khốn Mặc Ngân với Mặc Uyên, nếu sớm cho muội biết là ta phải trải qua những gì thì có nói gì ta cũng không về đâu. Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét!”
Vì tủi thân, Linh Diên thật sự đã khóc. Nàng vừa khóc, Công Tử Diễn cũng bị kinh động.
Vốn nàng còn đang nằm trên giường thở dốc, nghe thấy tiếng khóc liền vội vã đứng dậy. Vì động tác quá mạnh, đụng tới phần eo đã sắp gãy, thoáng chốc khiến dung nhan xinh đẹp như tiên nhăn nhó lại.
Đại khái là tiếng kêu rên của nàng quá lớn, lớn đến mức Linh Diên nghe thấy liền quay đầu lại nhìn, vẻ mặt đưa đám chán ngắt.
“Hu, tỷ, chúng ta thật sự là quá đáng thương mà. Tỷ nhìn xem, tỷ nhìn xem chúng ta bị giày vò thành cái dạng gì rồi? Tỷ nói xem, sao chúng ta lại số khổ như vậy chứ, hả? Sống mười mấy năm không cha không mẹ thì cũng thôi đi, khó khăn lắm mới tìm được về nhà, lại phải chịu khổ sở thế này. Số chúng ta khổ mà, quá khổ rồi, khổ đến nỗi toàn thân ta từ trên xuống dưới đều không cảm nhận được gì khác ngoài khổ nữa.”
Dưới sự dìu đỡ của Mặc Hàn Y, Công Tử Diễn cẩn thận lê tới trước mặt nàng, kéo tay nàng, vẻ mặt đầy nghiêm trọng mà nói: “Diên Nhi, giờ không phải lúc để chúng ta có thể tùy hứng đâu. Muội đâu phải không biết trong gia tộc muội có tác dụng quan trọng thế nào. Đây là sứ mệnh từ khi chúng ta sinh ra vốn đã có rồi, muội nên nói là chúng ta hưởng lạc mười sáu năm, cũng đã tới lúc báo đáp gia tộc.”
“Cái gì gọi là hưởng lạc mười sáu năm chứ? Tỷ, ta chính là một cọng hoàng liên đắng đó. Từ khi sinh ra ta đã không có một ngày hưởng lạc nào rồi. Nay lại còn phải chịu áp lực lớn như vậy nữa. Tỷ, trong lòng ta có oán hận, có phẫn nộ, có đủ loại cảm xúc khác nhau, chỉ không có vui vẻ, không có sung sướng thôi. Gia tộc cái gì, trách nhiệm nặng nề cái gì? Những thứ này có liên quan gì đến ta? Ta thật sự rất muốn rất muốn được tùy hứng một lần nữa. Cho dù là một lần thôi cũng được. Những ngày tháng thế này thật sự không phải cuộc sống của con người, mẹ ơi quá dày vò rồi!”
Công Tử Diễn, Mặc Hàn Y thấy Linh Diên tâm tình kích động ôm chân mình, vùi đầu giữa hai đầu gối, cả người run lên như đang khóc thút thít. Cảm giác bơ vơ, tình cảm tuyệt vọng đó, thoáng chốc đã lan sang hai người. Bọn họ đau lòng, đồng thời phần nhiều hơn lại là không làm được gì.
Ai từng nghĩ tới, ý tốt của lão tổ tông lại tạo nên Thần Nữ tộc như bây giờ chứ?
Thần nữ? Ha ha, bọn họ là thần nữ chỗ nào? Rõ ràng họ là những nữ tử khổ nhất khổ nhất trong thiên hạ này.
Tiếng khóc mặc sức của Linh Diên dần dần ảnh hưởng đến hai người, theo đó, mũi họ cũng cay cay, nước mắt liền không khống chế được mà rơi xuống.
Khi ba tỷ muội ôm nhau khóc đến không kìm nén nổi, Mặc Ngân và Mặc Uyên bên ngoài đang định gõ cửa lại giữ nguyên tư thế đưa tay lên với vẻ mặt đầy lúng túng. Thân hình cao lớn đứng trước cửa, từ cử chỉ đều lộ ra sự bất lực và đau lòng, cảm xúc từng giây từng phút lan sang người xung quanh.
Cho dù bọn họ khi ấy có gấp gáp hơn đi chăng nữa, cũng không biết được lúc này hai huynh đệ mình đi vào có thích hợp hay không.
Bất đắc dĩ, Mặc Ngân chỉ có thể cắn chặt răng, xoay người trầm giọng dặn dò với những người hầu hạ xung quanh mình: “Đừng làm phiền bọn họ, để bọn họ nghỉ ngơi đàng hoàng một canh giờ đi.”
Chương 484: Đau lòng
Một canh giờ sau khi hai huynh đệ quay lại, Linh Diên và Công Tử Diễn đã tắm gội xong, đang được đôi bàn tay khéo léo của mấy nha hoàn chải đầu trang điểm, trên mặt không hề có vẻ khó chịu, chỉ là gương mặt vô cảm của mỹ nhân lại khiến bọn họ thấy xót xa một cách khó hiểu.
Công Tử Diễn đỡ hơn một chút, dù sao tính tình của nàng ấy vốn lạnh nhạt, trừ khi có quan hệ đặc biệt tốt mới khiến nàng ấy bộc lộ sắc thái tình cảm, những người khác trong mắt nàng ấy đều chẳng khác gì người xa lạ. Vì vậy lúc này trên gương mặt chưa trang điểm của nàng ấy cũng không nhìn ra nguyên do. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tương tự trên mặt Linh Diên, với huynh đệ bọn họ cũng không phải chuyện gì tốt.
Khuôn mặt của hai tỷ muội đều thuộc loại đẹp tinh tế khiến người ta liếc mắt một cái là không thể rời mắt được nữa, đẹp đến mức không có một chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào, ba trăm sáu mươi độ không góc chết thì cũng thôi, mấu chốt là làn da cũng đẹp đến mức khiến bất kỳ nữ nhân nào nhìn cũng ghen tỵ.
Vẻ đẹp của Công Tử Diễn mang theo một chút lạnh lùng, ở trước mặt người ngoài, nàng ấy mãi mãi giữ gương mặt không biểu cảm, tuy đẹp nhưng là đẹp một cách vô hồn, đẹp đến mức có chút kháng cự người khác ra xa ngàn dặm.
So ra thì tính cách của Linh Diên đa dạng hơn rất nhiều, trong vẻ đẹp của nàng hoặc mang theo giảo hoạt, hoặc mang theo nhanh nhẹn, hoặc mang theo điên cuồng, nhưng chỉ riêng đờ đẫn như ngày hôm nay là chưa từng xuất hiện. Điều này khiến hai huynh đệ rất bối rối, thậm chí âm thầm trách bản thân, có phải đã gần đầy đã ép nàng quá mức rồi không?
Bọn họ luôn cho là Linh Diên kiên cường, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng nàng cũng có lúc yếu ớt, cũng có lúc kháng cự việc gì đó. Cố tình bọn họ lại không để ý tới sự quan tâm của nàng.
“Diên Nhi, muội không sao chứ?”
Linh Diên mặt không thay đổi nói với hai người trong gương: “Không sao, các ca ca yên tâm, ta sẽ hoàn thành toàn bộ quá trình trọn vẹn.”
Trong lòng Mặc Ngân đau nhói, giọng nghẹn ngào: “Thật xin lỗi Diên Nhi, bọn ta cũng hết cách rồi, khiến muội, khiến muội chịu khổ rồi!”
Linh Diên không cho là đúng nhìn thẳng vào hắn ta trong gương: “Ca ca không cần như vậy, đây không phải là lỗi của huynh.”
Sau khi nói xong, nàng không chủ động nói thêm câu nào. Mặc Uyên mấy lần muốn khuyên bảo, tuy nhiên đều bị Công Tử Diễn dùng ánh mắt ngăn cản.
“Các ca ca rảnh rỗi thì ra ngoài đi, chẳng mấy chốc bọn ta sẽ chuẩn bị xong. Nhất định bên ngoài có rất nhiều việc cần làm, không cần để ý bọn ta, bọn ta sẽ chăm sóc bản thân thật tốt. Hôm nay là ngày trọng đại của Mặc gia, không thể qua loa được.”
Công Tử Diễn nói xong liền liếc mắt ra hiệu cho Mặc Hàn Y, sau khi Mặc Hàn Y nhận được liền kéo hai huynh đệ ra khỏi phòng.
“Y Nhi, mọi chuyện đành nhờ muội. Ta biết trong khoảng thời gian này hai đứa nó đã chịu khổ, có thể trong lòng sẽ phản kháng, nhưng việc này, việc này…”
“Được rồi cửu ca, huynh không cần nói, điều này bọn ta cũng biết, tâm tư của hai muội muội sâu sắc hơn bất kỳ ai. Bọn họ hiểu hết, chỉ có điều sẽ để lộ một chút biểu hiện tự nhiên. Điều này, ta cảm thấy các huynh không nên can thiệp thì hơn, nếu không thật sự sẽ ép người tới điên!”
“Như vậy liền làm phiền Y Nhi khuyên bảo nhiều hơn.”
“Tỷ muội nhà mình, không cần khách sáo như vậy. Được rồi, nhất định khách khứa đã tới, lục ca và cửu ca vẫn nên đi mau đi, bên này có ta, bọn họ chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.”
Khó khăn lắm mới tiễn được hai người đi, Mặc Hàn Y đứng ở cửa viện, nhìn bộ dạng lưu luyến của hai người, trong lòng không khỏi cảm thán.
“Nhà nào cũng có nỗi khó xử riêng, nếu không phải số phận như thế, ai bằng lòng dâng hiến cuộc đời mình cho cấm địa Mặc gia lạnh băng không có sự sống chứ? Ai bằng lòng gả cho một người mình vốn không hề thích? Vậy mà lại vì quy chế của tổ tiên, buộc phải gả, buộc phải ở. Ha ha, thần nữ của Thần Nữ tộc, quả nhiên là địa vị tối cao châm chọc nhất thế gian này!”
Sau khi ổn định tâm trạng, Mặc Hàn Y mới hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào, giúp đám nha hoàn và ma ma bắt đầu trang điểm cho hai người bắt mắt nhất hôm nay…
Lúc này trong Thần Nữ tộc được trang hoàng đầy màu sắc lễ hội, vừa đèn lồng đỏ, vừa thảm đỏ, ngay cả khăn trải bàn dùng để chiêu đãi khách khứa cũng là màu đỏ chói mắt, rực rỡ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải bỏ qua đồng phục gia tộc màu đen khiến người ta cảm thấy nặng nề của Thần Nữ tộc, vậy thì càng hoàn mỹ.
Lúc nhóm người Linh Vận đến, cửa ra vào của Thần Nữ tộc đã đậu đầy xe ngựa, dưới sự chỉ huy của hộ vệ Thần Nữ tộc đang bị kiểm tra đâu vào đấy.
Đây là lần đầu tiên Linh Vận tới Thần Nữ tộc, vừa xốc một góc rèm xe lên đã bị núi non chập chùng nối liền ở phía xa làm kinh ngạc.
“Thảo nào phải dậy sớm như thế, thường nói Thần Nữ tộc chiếm gần một nửa phạm vi của kinh thành, bây giờ xem ra lời đồn cũng không phải phóng đại!”
Linh Vận hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn sang Mộ Thiến: “Nương, người có cảm thấy linh khí ở nơi này dồi dào hơn chỗ khác không?”
Mộ Thiến gật đầu, “Sở dĩ Thần Nữ tộc chiếm địa vị quan trọng ở đế quốc như vậy cũng là vì linh khí.”
“Vì linh khí? Nghĩa là sao, chẳng lẽ Thần Nữ tộc có thể khống chế linh khí của đế quốc chúng ta?”
Mộ Thiến nhẹ nhàng lắc đầu: “Chuyện này ta cũng không rõ lắm, nhưng theo lời truyền xuống của tổ tiên, một khi Thần Nữ tộc hủy diệt, toàn bộ đế quốc sẽ diệt vong.”
Linh Vận kinh ngạc đến mức suýt rớt cả cằm, “Không phải chứ nương, nghiêm trọng vậy sao?”
Mộ Thiến không chắc chắn lắm nhìn ra bên ngoài, ánh mắt sâu xa.
“Tổ tiên truyền xuống, mặc dù không có văn tự đặc biệt nói rõ, nhưng hẳn là không có lửa làm sao có khói. Nếu không con cho rằng tại sao Thần Nữ tộc chiếm gần một nửa phạm vi kinh thành, hơn nữa phạm vi này còn trùng hợp được chia ở chính giữa như vậy? Con nhìn những dãy núi kia đi, gần như bao trọn Thần Nữ tộc bên trong, đó có phải là nơi linh khí phát ra không?”
Linh Vận ngước mắt xem thử, mây trên bầu trời ba hướng Đông Tây Bắc của Thần Nữ tộc rõ ràng dày nặng hơn những chỗ khác một chút, hơn nữa cả dãy núi đều bị mây mù vờn quanh, từ xa nhìn lại giống như đặt mình vào trong tiên cảnh.
“Nếu thật sự là vậy, vậy từ nay về sau, chẳng phải Diên Nhi thật sự gánh trách nhiệm nặng nề rồi sao?”
Tuy rằng nàng không biết cuối cùng thần nữ của Thần Nữ tộc phải gánh vác trách nhiệm thế nào, nhưng nhìn mỗi đời thần nữ cả ngày nhốt mình trong cấm địa Thần Nữ tộc, nghĩ thôi cũng biết cuộc sống tương lai của Linh Diên gian nan bao nhiêu.
Diên Nhi nàng là một người hướng tới tự do bao nhiêu, nhưng tương lai của nàng lại phải bị nhốt trong lồng như chim.
Nghĩ đến đây, trái tim Linh Vận liền nhói đau, “Nương, con muốn đi gặp Diên Nhi, con muốn trò chuyện với muội ấy. Con sợ qua hôm nay hai tỷ muội bọn con sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa. Nương, người giúp con một chút được không, để con đi gặp Diên Nhi, chỉ một lát thôi cũng được.”
Linh Vận chưa bao giờ vội vã muốn gặp Linh Diên như lúc này. Hai tỷ muội bọn họ chưa từng gặp lại từ năm năm trước, nàng rất sợ, rất sợ Linh Diên sẽ giống với những thần nữ khác, sau khi vào cấm địa liền không ra được nữa.
Chương 485: Ta giúp muội
Lúc trước trên bầu trời của đảo Thạch Đầu, Linh Vận cũng chỉ đứng từ xa nhìn Linh Diên, căn bản không có cơ hội nói chuyện. Trực giác nói cho nàng biết nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, thật sự không biết năm nào tháng nào tỷ muội bọn họ mới có thể gặp lại.
Mộ Thiến biết tình cảm của Vận Nhi và Diên Nhi sâu đậm cỡ nào, nhưng hôm nay là một ngày quan trọng như vậy, người của Thần Nữ tộc sẽ cho phép bọn họ gặp nhau ư?
Chỉ là nhìn đôi mắt đỏ hoe của con gái, bà thực sự không đành lòng, chỉ có thể vỗ tay Linh Vận như trấn an.
“Được, chỉ cần có cơ hội, nương sẽ tìm người hỏi thử giúp con.”
Vì tình huống đặc biệt của Lăng gia nên chuyện này do nữ quyến bọn họ ra mặt nói ngược lại không thích hợp, dù sao chủ trì hậu viện hôm nay là tôn phu nhân của Mặc tộc, mà bọn Linh Diên là người của dòng chính tứ phòng. Tuy rằng mẫu thân Linh Diên là thần nữ đời trước, nhưng vì đã mất tích nhiều năm nên tứ phòng cũng không ai có thể ra mặt, thế nên gánh nặng này liền rơi lên vai những người khác của dòng chính.
Cũng may tuy rằng nội tình Thần Nữ tộc rất hùng mạnh, cạnh tranh giữa các phòng cũng rất kịch liệt nhưng đều là cạnh tranh giữa dòng chính, mấy dòng phụ kia căn bản chưa có cơ hội lộ diện đã bị Thần Nữ tộc trục xuất ra ngoài rồi.
Không phải Thần Nữ tộc máu lạnh mà là do ban đầu thành lập Thần Nữ tộc chính là nhánh của bọn Linh Diên, huyết thống của những nhánh khác là huyết thống của huynh đệ tổ tiên, tuy rằng đều họ Mặc nhưng gien tổ chức được tạo ra trong quá trình truyền thừa huyết thống lại chênh lệch khá xa. Trong mạch của dòng chính lại có được đôi song sinh nữ ưu tú nhất, vậy nên đó cũng là nguyên nhân quan trọng tại sao Mặc gia có thể truyền thừa tới nay. Cho dù cuối cùng kế thừa Thần Nữ tộc sẽ là nữ tử, nhưng huynh trưởng của bọn họ chính là hậu thuẫn mạnh mẽ vững chắc của bọn họ, chỉ như vậy mới có thể giữ gìn sự hưng thịnh của Thần Nữ tộc vĩnh viễn, kéo dài lịch sử.
Sau một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng mọi người của Lăng gia cũng vượt qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra, tới được quảng trường khổng lồ trước cổng chính của Thần Nữ tộc.
Theo trình tự lần lượt tiến vào bên trong. Nhân cơ hội này, Mộ Thiến đã tìm được Lăng Vô Nhai, nói suy nghĩ của con gái cho ông ta, vì chỉ có đám nam nhân Lăng Vô Nhai mới có thể gặp Mặc Ngân hoặc Mặc Uyên. Chuyện này bọn họ giao cho ai cũng đáng lo, chỉ có giao cho người trong nhà mới ổn thỏa.
Lăng Vô Nhai nghe xong thì trầm ngâm suy nghĩ một lát. Ông ta vốn định từ chối thẳng, nhưng ánh mắt trông mong của con gái, còn có tương lai khó nói của Linh Diên khiến Linh Dực thân là ca ca cũng có chút không đành lòng, lập tức ra mặt khuyên bảo cha mình.
“Phụ thân, được hay không, chúng ta hỏi thử đã, lỡ như bọn họ đồng ý thì sao?”
Linh Dực nói không sai, vì khi chuyện này rơi vào tai Mặc Uyên, hắn gần như không chút nghĩ ngợi đã đồng ý, bởi vì trạng thái hôm nay của muội muội khiến bọn họ rất lo lắng. Nếu ai đó có thể khuyên bảo bọn họ vào lúc này thì không còn gì bằng, hiển nhiên nhân vật thích hợp này dường như trừ Linh Vận thì không còn ai khác.
Rất nhanh, Linh Vận đã được Linh Dực dẫn tới trước mặt Mặc Uyên, “Hiện tại các muội ấy đang trang điểm, có lẽ nửa canh giờ nữa, thời gian hơi eo hẹp, ta hy vọng ngươi đánh nhanh thắng nhanh, đừng làm ảnh hưởng tới hành trình kế tiếp của các muội ấy. Tâm trạng của muội ấy rất ngột ngạt, cũng rất suy sụp, ta rất lo lắng. Ngươi không cần làm gì cả, chỉ cần giúp bọn ta thư giãn tâm trạng của muội ấy là được.”
Linh Vận nghe xong không khỏi oán trách nhìn bọn họ, “Ngươi nói dễ lắm, ta làm gì có bản lĩnh lớn như vậy? Đứa nhỏ Diên Nhi này từ nhỏ đã tự lập, rất có chủ kiến, chuyện muội ấy quyết định không ai có thể thao túng. Chuyện muội ấy nhận định cũng không ai có thể thay đổi. Bây giờ tâm trạng muội ấy kìm nén là chuyện bình thường, dù sao đổi lại là ai trải qua sự thay đổi lớn trong cuộc đời như vậy cũng không thể giữ ước nguyện ban đầu đúng không?”
“Nha đầu kia, bọn ta tìm ngươi để giúp muội ấy thông suốt, không phải kêu ngươi đổ dầu vào lửa.”
Mặc Uyên còn chưa dứt lời, Linh Dực và Linh Vận đã đồng thời vô cảm nhìn hắn: “Ngươi không hiểu muội ấy, nếu bọn ta nói những lời an ủi kia mới thật sự là đổ dầu vào lửa. Diên Nhi rất có chừng mực, tin ta đi, tuyệt đối sẽ không bôi nhọ gia tộc các ngươi đâu. Bây giờ điều muội ấy cần chính là một nơi để phát tiết, chuyện này ngươi không cần lo, đưa ta qua là được rồi.”
Nghe những lời khí phách của Linh Vận, khóe miệng Mặc Uyên giật giật: “Ngươi xác định ta đưa ngươi qua là sáng suốt hả?”
Linh Vận vô lực trợn mắt, “Còn lần lữa nữa thì không còn thời gian đâu.”
Mặc Uyên nghĩ tới đôi mắt ảm đạm không ánh sáng của Linh Diên lúc trước, trái tim lập tức thắt lại. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể cắn răng.
“Được, ta sẽ tin ngươi một lần. Nhớ kỹ, bên kia muội ấy trang điểm xong, ngươi phải tới đây, đừng làm chậm trễ chuyện lớn.”
“Yên tâm đi, ta không phải trẻ con ba tuổi, ta biết nên làm thế nào.”
Nghe thấy Linh Vận liên tục cam đoan, Mặc Uyên mới tìm người đưa Linh Vận tới Tử Đằng uyển của Linh Diên.
Trên đường đi không biết trải qua bao nhiêu kiểm tra, cho dù có người bên cạnh Mặc Uyên hộ tống cũng nghiêm ngặt, đủ để thấy hôm nay là một ngày quan trọng thế nào với Thần Nữ tộc.
Vì sốt ruột nên bước chân của Linh Vận rất nhanh, nhưng cho dù là vậy cũng tốn thời gian gần một chén trà mới tới nơi.
Linh Diên đang trang điểm bất chợt nhìn thấy Linh Vận trong gương còn tưởng rằng là Mặc Hàn Y. Nhưng nhìn kỹ lại thì không giống lắm. Đừng thấy Mặc Hàn Y và Linh Vận là tỷ muội ruột, nhưng hai người kia cũng chỉ tương tự mà thôi, nhìn kỹ sẽ phát hiện Linh Vận giống Lăng Vô Nhai hơn, còn Mặc Hàn Y thì giống Mộ Thiến dịu dàng hơn.
Trong lúc suy nghĩ, trong đầu nàng bất ngờ không kịp đề phòng hiện lên tên của một người. Ngay sau đó, trong đôi mắt vốn ảm đạm không ánh sáng chợt sáng ngời. Nàng quay phắt người lại, vì kích động nên giọng nói hơi run run, nếu không phải nha hoàn bên cạnh giữ chặt, chỉ sợ nàng đã lao ra ngoài rồi.
“Tỷ, tỷ tỷ? Tỷ tỷ, là tỷ sao?”
Kỳ thật lúc Linh Vận bước vào phòng đã bị hai cô gái xinh đẹp giống nhau như đúc trước mắt làm cho sốc tới ngây người.
Lúc trước nàng chưa từng thấy dung mạo chân chính của Linh Diên, hiển nhiên không ngờ rằng dung mạo chân chính của Linh Diên lại động lòng người như vậy.
“Đẹp, đẹp quá!”
Hai cô nương xinh đẹp trước mắt tuy rằng cùng mặc đồng phục gia tộc màu đen phức tạp, mang đồ trang sức tối giản nhưng không mất đi sự lộng lẫy, có điều khí tràng phát ra lúc giơ tay nhấc chân lại hoàn toàn khác biệt. Ngay lúc Linh Vận đang chuẩn bị phân biệt ai mới là Diên Nhi của mình, cô nương bên trái đã vẻ mặt kích động đứng dậy. Lúc giọng nói quen thuộc của nàng vang lên, Linh Vận chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt không kìm được rơi xuống. Nhưng vừa nghĩ tới trường hợp bên này, nàng lại nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, ba chân bốn cẳng chạy tới chỗ Linh Diên.
“Là ta, Diên Nhi, là ta, Vận Nhi tỷ tỷ của muội đến rồi. Ngoan, đừng khóc, tuyệt đối đừng khóc. Hôm nay muội đẹp như vậy, đẹp đến mức khiến tỷ tỷ không dám nhận. Nhất định không được khóc, nếu không lát nữa trì hoãn thời gian sẽ không ổn. Ngoan, thời gian của chúng ta có hạn, muội ngồi xuống trang điểm tiếp trước đã, ta giúp muội!”