Nghịch Thiên Thần Châm : Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 303-304




Chương 303: Mẫu cổ bị xơi tái

Cái gọi là phòng phẫu thuật chính là một căn phòng có ánh sáng cực tốt, căn phòng này có cùng phong cách với căn ở Dược viên.

Tuy rằng lựa chọn của Ninh Thục Viện nằm trong dự liệu của Linh Diên, nhưng những lời bà nói vẫn khiến trong lòng nàng ấm áp. Chỉ dựa vào sự thấu hiểu và thông cảm này của bà, Linh Diên cũng phải thực hiện ca phẫu thuật này thật hoàn hảo.

Đã có độc tôi, vậy cuối cùng trong người Dung thân vương là gì không còn quan trọng nữa. Vì mẫu cổ ở đây, chỉ cần dẫn mẫu cổ ra, những tử cổ còn sót lại tự nhiên cũng sẽ biến mất không còn tung tích. Về phần kẻ hạ độc, ha ha, kết cục chỉ sẽ thảm hại hơn.

Bọn họ chuẩn bị cả một ngày, hôm sau chừng mười giờ sáng, Dung thân vương được tôn sùng đã nằm trong phòng phẫu thuật ở Lê Vu viện.

Ca phẫu thuật này do Linh Diên và Quỷ Y cùng thực hiện, tất cả những người không có phận sự đều bị nhốt bên ngoài phòng phẫu thuật.

Dưới yêu cầu của Linh Diên, nàng và Thượng Quan Tình Hi đều mặc áo blouse sạch đến mức không dính một hạt bụi, miệng đeo khẩu trang, đầu đội mũ màu trắng, tay đeo găng tay trắng, cả dưới chân cũng mang bao chân, toàn bộ trang bị đầy dủ. Ngay cả toàn bộ phòng phẫu thuật cũng bị rắc một lớp bột phấn màu trắng, hiển nhiên là bột khử trùng được Linh Diên đặc biệt nghiên cứu ra.

Thượng Quan Tình Hi kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mắt, trong mắt ngoại trừ khiếp sợ cũng chỉ còn khiếp sợ.

Sau mấy ngày ở chung tới nay, nàng ta phát hiện trình độ y học của Linh Diên đã sớm vượt qua mình. Không chỉ có thế, thậm chí nàng còn gần với phương hướng chuyên sâu hơn. Đặc biệt, những thủ thuật xem bệnh của nàng, Thượng Quan Tình Hi cũng mới nghe lần đầu. Cố tình ngươi lại không có lý do gì để từ chối, bởi vì bất kể nàng làm thế nào, cuối cùng đều được chứng minh rằng nàng đúng. Thí dụ như hiện tại, trang bị nhìn như không có đạo lý, phòng phẫu thuật nhìn như làm quá, trên thực tế lại rất cần thiết với bọn họ.

Chỉ cần Thượng Quan Tình Hi vừa nghĩ tới tiểu nha đầu thần y trước mặt là con dâu của mình, nàng ta liền không kìm được nhếch môi.

Ánh mắt của nhi tử thật tốt, người làm mẫu thân như nàng ta tất nhiên mừng rỡ. Cho dù dung mạo của tiểu nha đầu khoa trương quá mức, nhưng điều đó không ảnh hưởng tới hảo cảm của nàng ta dành cho nàng.

Linh Diên mới mười một tuổi đã có thành tựu như vậy, tương lai tiền đồ của nàng không thể lường trước được!

Dung thân vương mặc áo đơn màu trắng mỏng nằm trên bàn phẫu thuật, làn da cả cơ thể vì kịch độc đã chậm rãi biến thành màu đen. Cả người Dung thân vương gầy đến mức da bọc xương, trong thời gian gần mười ngày này, nếu không có dịch dinh dưỡng Linh Diên lấy từ chỗ Công Tử Diễn để chống đỡ, không biết hôm nay Dung thân vương đã biến thành thế nào rồi nữa.

Lúc Linh Diên làm công tác chuẩn bị, Thượng Quan Tình Hi đã thành thạo lấy băng thiền của mình ra.

Lúc băng thiền tiến vào mạch máu của Dung thân vương, một mùi hương lạ lùng như có như không thoang thoảng trong mũi bọn họ.

Hai người nhìn nhau thật nhanh, không sai, đó chính là độc tôi.

Độc tôi bị Linh Diên chế thành hương đã bị đốt, như vậy tiếp theo phải xem sự đấu tranh và chiến đấu của băng thiền và độc tôi trong cơ thể ông.

Quá trình này, Linh Diên không thể nào nhìn thấy được. Nhưng như vậy không có nghĩa nàng không thể khống chế toàn cục.

Chẳng mấy chốc Thượng Quan Tình Hi đã chú ý tới một điểm, từ khi băng thiền của nàng ta tiến vào mạch máu của Dung thân vương, tay của Linh Diên chưa từng rời khỏi mạch đập của ông.

Tuy rằng nàng ta không rõ nàng đang làm gì, nhưng dưới yêu cầu của Linh Diên, nàng ta vẫn cực kỳ phối hợp tuân theo mệnh lệnh của nàng.

Đầu tiên Thượng Quan Tình Hi cầm ngân châm, dùng ngân châm ngăn chặn những tử huyệt lớn và dây thần kinh bất lợi với Dung thân vương. Như vậy cho dù mẫu cổ muốn tới gần cũng sẽ vì lực cản mà không tới gần được. Nhưng suy cho cùng những chỗ mà ngân châm có thể khống chế cũng không phải tất cả, sẽ có những nơi không thể nhìn thấy được. Mà những nơi đó cũng chính là “ngoài ý muốn” trong miệng Linh Diên.

Có điều Thượng Quan Tình Hi làm sao cũng không ngờ rằng nàng chỉ dựa vào bắt mạch là có thể xác định huyệt đạo nào có vấn đề, huyệt đạo nào không có vấn đề.

Lúc có vấn đề, Linh Diên sẽ kêu nàng ta nhanh chóng dùng ngân châm cấp cứu, hết lần này tới lần khác, sự phối hợp của hai người đã đến mức hoàn mỹ.

Cũng may độc tôi không có bất kỳ tác dụng phụ nào với người bình thường mới để Linh Diên và Thượng Quan Tình Hi dưới tình huống căng thẳng như vậy, tập trung tinh lực toàn lực ứng phó.

Vì Nghịch Thiên Thần Châm nên từ đầu đến cuối ánh mắt của Linh Diên không hề rời khỏi Dung thân vương.

Lúc Thượng Quan Tình Hi quan sát kỹ mạch máu trên người Dung thân vương, Linh Diên lại sử dụng Nghịch Thiên Thần Châm khống chế từng bộ phận trên người ông.

Trong quá trình này, Dung thân vương hoàn toàn dùng trạng thái lõa thể xuất hiện trước mắt Linh Diên và Thượng Quan Tình Hi. Nhưng với thầy thuốc bất kể người nằm trước mặt là nam nhân hay nữ nhân, đó chính là một bệnh nhân, không liên quan đến những chuyện khác.

Từng giây từng phút trôi qua, bằng mắt thường bọn họ có thể thấy rõ quỹ tích hoạt động của băng thiền.

Tới giờ mẫu cổ vẫn chưa xuất hiện, nhưng nhìn từ vẻ mặt đau đớn của Dung thân vương, mẫu cổ cũng đang hoạt động.

Ngân châm trong tay Thượng Quan Tình Hi không nhúc nhích, Linh Diên cũng vì hao tổn nội lực mà ứa mồ hôi lạnh.

Nhưng hai người không có ai dám thiếu cảnh giác mà là liên tục thăm dò vị trí, nhất là gần chỗ băng thiền càng đặc biệt chú ý.

Băng thiền là khắc tinh của độc vật, mẫu cổ tự nhiên cũng không ngoại lệ. Một mặt có độc tôi dẫn dắt, mặt khác có băng thiền đang áp sát. Vì vậy dưới quá trình này, đau đớn mà Vệ Tử Hằng phải chịu, người ngoài không thể nào hiểu được.

Hơn một giờ sau khi ca phẫu thuật được tiến hành, ánh mắt đã nhức mỏi của Linh Diên bỗng dưng sáng ngời, bởi vì nàng đã bắt được quỹ tích của mẫu cổ.

So với kích thước của băng thiền thì mẫu cổ còn nhỏ hơn một chút, tương đương với kích cỡ của ốc sên, nhưng cho dù vậy cũng đã khiến một người đau đớn rồi.

Linh Diên thấy mẫu cổ có tư thế xuyên thủng cổ họng đi tới đại não, lập tức ra hiệu cho Thượng Quan Tình Hi, lập tức dùng ngăn châm chặn đường đi của nó.

Đường cổ họng bị ngăn cản, nó lại thử vượt qua từ sau tai.

Đúng lúc này, tay trái trống không của Linh Diên đột nhiên xuất hiện một con dao phẫu thuật sắc bén rạch nhẹ một cái, thoáng cái máu đen đã phun ra như rót.

Thượng Quan Tình Hi nhanh tay lẹ mắt chợt cử động đầu ngón tay, mẫu cổ dễ dàng bị nàng ta ép ra ngoài theo mạch máu.

Lúc cổ mẫu rơi lên bàn phẫu thuật vẫn đang di chuyển.

Thượng Quan Tình Hi gầm nhẹ một tiếng: “Như Yến, mau, mau vào đây.”

Như Yến đã đợi ngoài cửa từ lâu bỗng dưng đi vào, Thượng Quan Tình Hi vứt ra câu tiếp theo: “Mau, cầm máu!”

Nàng ta thì lao về phía mẫu cổ với tốc độ cực nhanh. Mẫu cổ nhỏ mà tinh ranh, cho dù không còn ở trong máu nhưng tốc độ của nó cũng nhanh đến đáng sợ. May mà có Như Yến gia nhập, băng thiền cũng theo sát phía sau từ trong mạch máu ra ngoài.

“Quỷ Y đại nhân, băng thiền ra rồi, mau, dùng băng thiền.”

Linh Diên lập tức nhận lấy băng thiền từ tay Như Yến, vừa đặt nó xuống đất, băng thiền như ngửi thấy con mồi, xoẹt một phát chạy như bay về phía mẫu cổ.

Linh Diên, Như Yến và Thượng Quan Tình Hi luôn nhìn chằm chằm động tĩnh của chúng nó. Phòng phẫu thuật không lớn, cũng không đặt nhiều đồ, vì vậy trên cơ bản liếc qua một cái là thấy hết.

Cuối cùng, dưới sự nỗ lực chung của bọn họ, băng thiền thành công nuốt chửng mẫu cổ.

Nếu không phải bận tâm trong cơ thể Dung thân vương còn sót lại tử cổ, Linh Diên còn định dùng mẫu cổ này làm thí nghiệm. Nhưng hiện tại, nàng chỉ có thể trở mắt nhìn nó thành thuốc bổ cho băng thiền.

Sau khi mẫu cổ chết, tình huống của Dung thân vương rõ ràng tốt hơn lúc trước rất nhiều. Ít nhất ông không còn đau đớn rên rỉ, trên trán không đổ mồ hôi lạnh nữa.

Ba người Linh Diên đồng thời thở phào một hơi.

Trong lúc Như Yến thành thạo xử lý vết thương cho Dung thân vương, Thượng Quan Tình Hi rút từng cây ngân châm trên người Dung thân vương.

Quá trình này hai người phối hợp không chê vào đâu được, ngược lại là Linh Diên đã có thời gian nghỉ ngơi.

Nàng cũng là người mệt nhất, vì dò xét mạch đập của Dung thân vương, nội lực nàng hao tổn người bên cạnh không thể nào biết được.

Cũng may trong khoảng thời gian này ba người đã tạo thành một loại ăn ý, nhanh chóng thu xếp phòng phẫu thuật thỏa đáng.

Sau đó bọn họ thay quần áo, bắt mạch, truyền dịch dinh dưỡng.

“Phượng vương phi, vết thương đã được xử lý xong, chỉ là độc còn sót lại trong cơ thể vương gia phải làm sao? Chẳng lẽ còn cần nhờ băng thiền ư?”

Linh Diên nghe vậy lập tức nhìn sang Thượng Quan Tình Hi, chỉ thấy nàng ta hơi lắc đầu.

“Băng thiền ăn xong mẫu cổ sẽ rơi vào giai đoạn say ngủ, gần đây nó hấp thu quá nhiều độc tố, đã vượt quá khả năng thừa nhận của cơ thể. Vì vậy chúng ta chỉ có thể dựa vào biện pháp ép độc thông thường. Yên tâm đi, phần chính đã giải quyết, chuyện tiếp theo đơn giản hơn nhiều.”

“Vậy Dung thân vương…” Như Yến nhớ tới tình huống của Dung thân vương liền vội vàng hỏi.

Linh Diên thấy thế nhẹ gật đầu cười với nàng: “Chúng ta rất thành công.”

Như Yến nghe vậy không khỏi thở phào một hơi: “Thật tốt quá, lần này cuối cùng trên dưới Dung thân vương phủ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.”

Linh Diên lại trao đổi một ánh mắt với Thượng Quan Tình Hi. Tuy rằng trên cơ bản vương gia đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng quá trình giải độc kế tiếp cũng vô cùng phiền phức. Ít nhất còn cần một tháng, nhưng nàng lại không có thời gian đợi ở đây, nhất định nàng phải nhanh chóng tìm mục tiêu kế tiếp…

Nhưng Linh Diên vừa mới nảy ra ý nghĩ này, trong đầu nàng đã vang lên giọng nói của Tiểu Băng Dực:

“Chủ nhân, cơ thể bệnh nhân chưa hồi phục, phải đạt tới trăm phần trăm mới có thể tìm mục tiêu tiếp theo. Nếu không sẽ kiếm củi ba thăm thiêu một giờ, không được tính vào điểm tích lũy.”

Linh Diên nghe xong những lời này lập tức chửi thầm một tiếng: “Mẹ nó!”

Tiểu Băng Dực ấm ức bày vẻ mặt tiểu tức phụ với Linh Diên: “Chủ nhân, sao người có thể mắng người chứ?”

Đây là quy củ của không gian hệ thống, cho dù nó là thần thú thủ hộ cũng không thể sửa đổi mà.

Hu hu hu, chủ nhân thật sự rất xấu xa!

Linh Diên nhìn ánh mắt đáng thương của nó lập tức nảy sinh cảm giác tội lỗi, nàng lập tức chật vật quay mặt đi: “Được, ta không nói nữa được chưa?”

Tiểu Băng Dực gần như có thể cảm nhận được mức độ mệt mỏi của cơ thể nàng, vốn dĩ ban nãy nó chỉ muốn điều tiết bầu không khí, nhưng khi nhìn tình hình này, rõ ràng chủ nhân đang không có tâm trạng. Nó lập tức không nói nữa, im lặng.

Linh Diên nhìn Tiểu Băng Dực mềm nhũn nằm trong linh hải, thở dài bất đắc dĩ. Được rồi, vẫn nên thành thật trị tận gốc đi. Chỉ có giải độc mới xem như nhiệm vụ này hoàn thành, nếu không cố gắng trước đó đều đổ sông đổ bể. Có điều lần này may mà có Quỷ Y này giúp đỡ, nếu không e rằng nhiệm vụ này không dễ hoàn thành như vậy.

Nói tới thì có phải không gian hệ thống này không có tình người quá rồi không, không biết nàng còn có những nhiệm vụ khác đang chờ sao?

Nhưng bây giờ… Haiz, vẫn nên chú ý cái trước mắt trước đi!

Cửa phòng phẫu thuật bị mở ra, ánh mặt trời chói lóa khiến Linh Diên theo bản năng híp mắt lại.

Một giây sau, bọn họ đồng thời lấy khăn che ánh mắt của Vệ Tử Hằng.

Bởi vì tất cả mọi người bị đứng cách hơn mười mét nên khi thấy Linh Diên và Thượng Quan Tình Hi đẩy bản phẫu thuật ra ngoài, chư vị đã sớm đợi ngoài cửa đều rướn cổ nhìn về phía này.

Sau khi giao Dung thân vương cho Như Yến sắp xếp sang bên cạnh cách ly quan sát, nàng và Thượng Quan Tình Hi đi về phía Ninh thị.

Khiến Linh Diên bất ngờ là trong này vậy mà có thêm ba người xa lạ.

Hai nam một nữ, một người trong đó có dung mạo tương tự với Dung thân vương đến tám phần. Linh Diên chỉ liếc mắt một cái là đoán được thân phận của nam nhân này, lập tức gật đầu với hắn.

“Đại thiếu gia về rồi à?”

Tuy rằng Vệ Diệp kinh ngạc nhưng vẫn tiến lên hành lễ với nàng: “Vệ Diệp bái kiến thất hoàng thẩm, làm sao thất hoàng thẩm nhận ra ta?”

Điêu Man tức giận liếc hắn: “Sư huynh, huynh ngốc hả? Người từng gặp Dung thân vương chắc chắn đều nhận ra huynh!”

Vệ Đàn Nhã phì cười một cái, bật ngón cái với Điêu Man: “Man Nhi thật là thông minh, đúng là như vậy, chỉ có đại ca ngốc của ta mới hỏi người ta vấn đề ngu xuẩn này.”

Linh Diên nhìn cảnh tượng hài hòa như vậy không khỏi nhẹ nhếch môi, nụ cười này chẳng hiểu sao khiến cho trái tim Ninh thị thoáng cái thắt lại.

“Đệ muội à, vương gia nhà ta ông ấy thế nào rồi?”

Linh Diên mỉm cười với Ninh thị: “Vương phi có thể hoàn toàn yên tâm, vương gia đại nạn không chết tất có hậu phúc, tiếp theo chỉ cần loại bỏ độc còn sót lại trong cơ thể là được, mẫu cổ đã bị lấy ra rồi!”

“A Di Đà Phật, trời cao phù hộ, trời cao phù hộ! Cảm ơn ngươi đệ muội, ngươi và Quỷ Y đại nhân chính là đại ân nhân của cả nhà bọn ta, xin nhận của ta một lạy!”

Ninh thị biết tình huống phu quân mình nghiêm trọng cỡ nào, mấy ngày nay bà đã tận mắt thấy Linh Diên và vị Quỷ Y đại nhân này bỏ ra bao nhiêu cố gắng, vì vậy cái quỳ này dưới cái nhìn của bà là chuyện đương nhiên. Không chỉ có bà, cả Vệ Đàn Nhã và Vệ Diệp cũng muốn quỳ xuống cảm tạ nàng.

Nhưng sao Linh Diên có thể cho phép điều đó xảy ra được?

Dù gì đi nữa Dung thân vương này cũng là huynh đệ ruột của Phượng vương, bọn họ cũng là người một nhà, về tình về lý, nàng không thể thấy chết mà không cứu được.

Linh Diên còn từ chối, Quỷ Y bên kia tuy rằng không có nhiều tình cảm lắm nhưng cũng tránh khỏi quỳ lạy của Ninh thị, hiển nhiên không định tiếp nhận cách cảm tạ như vậy.

Nhưng bọn họ ngăn được Ninh thị lại không ngăn được Vệ Đàn Nhã và Vệ Diệp. Cho dù bọn họ cố gắng liều mạng chặn lại, không để hai người quỳ xuống nhưng họ vẫn vái nàng một cái thật sâu.

Sau khi khách sáo một phen, Linh Diên sớm đã mệt mỏi không chịu nổi, tất nhiên ra sau nghỉ ngơi.

Tuy rằng từ đầu tới cuối Quỷ Y không nói câu nào, nhưng cảm giác hiện hữu của nàng ta lại cực kỳ mạnh, đặc biệt là khi nhìn thấy Điêu Di, trong mắt nàng ta đột nhiên sắc bén.

Dưới sự kích động, Thượng Quan Tình Hi hít vào một hơi, đang định gọi lại chợt nghĩ tới thân phận hiện tại của mình. Nàng ta lập tức dùng truyền âm nhập mật nói với Điêu Di một câu.

Điêu Di vốn đang thấy lạ sao Quỷ Y danh chấn giang hồ lại đột ngột xuất hiện ở đây, đồng thời tò mò cuối cùng nàng ta là ai lại thình lình nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Theo giọng nói liên tục truyền tới, con ngươi của hắn ta phóng đại trong giây lát. Nhưng chẳng mấy chốc những điều đó đã bị hắn ta che giấu, hắn ta lập tức liếc mắt ra hiệu cho Thượng Quan Tình Hi.

Thượng Quan Tình Hi lập tức hiểu, không tiếng động nhẹ gật đầu với hắn ta rồi lui xuống.

Đêm đó, Thượng Quan Tình Hi đang ngủ say đột nhiên cảm giác được trong phòng có động tĩnh khác thường. Khoảnh khắc nàng ta cảm giác được người nọ tới gần thì đột nhiên bật dậy khỏi giường, dao găm trong tay đã chính xác kề vào cổ họng đối phương, đôi mắt trong suốt trong đêm phát ra ánh sáng u lãnh.

“Xem ra thân thủ của hoàng hậu nương nương tốt hơn trước kia rất nhiều, mới đó đã bị phát hiện rồi?”

Giọng nói nam nhân nhẹ nhàng, không có chút bối rối và căng thẳng nào, giống như đang trò chuyện với một người bạn cũ.

Đến khi Thượng Quan Tình Hi thấy rõ người tới là ai không khỏi thở phào một hơi, giọng điệu cũng vô cùng dễ chịu như hắn ta.

“Là ngươi à, ta nói mà, Dung thân vương phủ này canh chừng sâm nghiêm như vậy, sao có thể có người xông vào được?”

Thượng Quan Tình Hi khoác áo khoác vào, đi ra gian ngoài, thắp ngọn nến, tự mình pha cho nam nhân phía sau một chén trà.

“Sao ngươi lại về cùng với Vệ Diệp? Hơn mười năm không gặp, nhất thời ta không nhận ra được.”

Đúng vậy, nam nhân nửa đêm xuất hiện trong phòng nàng ta chính là Điêu Di.

Điêu Di, năm nay đã là một lão nam nhân ba mươi lăm tuổi rồi, với Thượng Quan Tình Hi, à không, nói đúng ra là với Đỗ Vân Ca, xem như hảo hữu chí giao. Bởi vì hắn ta còn có một thân phận đặc biệt, đó chính là sư huynh của Lưu Anh, nhưng đồng thời cũng là tướng công nàng ta. Điêu Man chính là nữ nhi của bọn họ.

Sở dĩ năm đó Lưu Anh bị Đỗ Vân Ca phái ra ngoài cũng là vì Điêu Di đã đến, nàng ta muốn để vợ chồng bọn họ đoàn tụ. Nhưng không ngờ rằng lại xảy ra chuyện như vậy. Đến khi Lưu Anh trở lại liền móc ra nữ nhi đã hấp hối, à không, phải nói là đã tử vong từ trong bụng Đỗ Vân Ca.

Nếu không, sao linh hồn của nàng ta lại sống lại trong cơ thể nữ nhi mình chứ?

E rằng mọi thứ đã được số phận định sẵn.

Sau này nàng ta được Lưu Anh đưa đi, sau khi Lưu Anh nuôi nấng nàng ta chừng trăm ngày mới để Điêu Di đưa nàng ta đi.

Khi đó nàng ta không thể nói chuyện, nhìn gì cũng rất mơ hồ, khả năng cảm nhận thế giới bên ngoài cực kỳ thấp, cho dù nàng ta xuyên hồn vào nhưng thể chất trẻ sơ sinh đã quyết định tất cả. Vì vậy chính Thượng Quan Tình Hi cũng không biết mọi chuyện, nếu không phải đêm đó gặp Lưu Anh ở Vĩnh Ninh cung, nàng ta vốn không rõ thân phận thật của mình lại là con gái của minh.

Cũng may Lưu Anh phát hiện ra nàng ta, cũng may mà Điêu Di rất am hiểu thuật di hình hoán nhan, có hắn ta bảo vệ mới có Thượng Quan Tình Hi nàng ta hôm nay. Nếu không, chỉ dựa vào mặt nạ da người, sớm muộn gì thân phận của nàng ta cũng sẽ bị phát hiện.

“Mặt của ngươi nhiều lắm giữ được nửa năm nữa, ngươi có ý kiến gì không? Là tiếp tục tu chỉnh, hay là khôi phục diện mạo cũ của mình?”

Thượng Quan Tình Hi bị câu hỏi đột ngột của hắn ta làm cho sững sờ, theo bản năng xoa mặt mình: “Nửa năm ư?”

Điêu Di hơi gật đầu: “Ừ, sau mười hai tuổi, cơ thể của ngươi sẽ trổ mã nhiều hơn, tuy rằng không ảnh hưởng nhiều đến xương cốt nhưng gương mặt này của ngươi đã dùng mười hai năm, đến lúc đăp nặn lại rồi, nếu không cơ mặt sẽ biến dạng. Nếu ngươi muốn khôi phục diện mạo cũ tất nhiên là tốt nhất, nếu không muốn, có lẽ sẽ có chút phiền phức…”

“Ngươi nói là, ta muốn duy trì gương mặt hiện tại thì khá phức tạp?”

Điêu Di nhẹ gật đầu: “Tuy rằng di hình hoán nhan chân thật hơn mặt nạ da người, nhưng thời hạn không nên quá dài. Nếu thời gian quá dài sẽ khiến xương cốt của ngươi, cùng với cơ mặt của ngươi bị vặn vẹo, thậm chí lỏng lẻo. Lúc này nếu như khôi phục diện mạo ban đầu của ngươi, cơ mặt của ngươi có thể từ từ khôi phục thông qua một ít tác dụng dược lý, sau này sẽ không tạo thành hậu quả không thể nào vãn hồi. Vì vậy ta muốn đề nghị ngươi, tốt nhất trong vòng nửa năm giải quyết xong tất cả mọi chuyện của ngươi. Nửa năm sau, ta sẽ đến hoán nhan cho ngươi được không?”

Đôi mắt đẹp của Thượng Quan Tình Hi híp lại, trong lúc nhất thời chỉ giữ im lặng, không phải đang rối rắm giữa đổi hay không đổi, mà là nàng ta thật sự không ngờ chuyện này còn có hạn chế thời gian. Nếu như hắn ta không nói, nàng ta thật sự cho rằng gương mặt hiện tại chính là của mình!

À, không đúng, gương mặt bây giờ quả thực là của mình, chỉ có điều Điêu Di đã dùng thủ đoạn đặc biệt tiến hành điều chỉnh tinh tế dung mạo ban đầu, khiến cho dung mạo của bản thân khác đi một chút về bản chất so với dung mạo vốn có, nhưng trên thực tế mặt vẫn là của mình.

Đúng, chính là của mình!

Nếu như là của mình, tại sao còn muốn thay đổi chứ? Trước kia là để tránh bị người phát hiện, bây giờ…

Ha ha, nàng ta còn có gì để sợ chứ?

Thượng Quan Tình Hi nghĩ đến đây, nhẹ gật đầu với Điêu Di: “Có nhất định phải chờ tới nửa năm sau không?”

Chương 304: Trong Cửu Trọng sơn hiện Tê Hà

“Đúng vậy, mặt của Vệ Ly cũng là do ta sửa đó.”

Điêu Di khó hiểu nhìn Thượng Quan Tình Hi, sau đó khoanh tay trước ngực, trước mặt bạn cũ đã nhiều năm không gặp, đắc ý nhướng mày.

Bộ dạng kia so với bộ dạng cao lãnh khó chịu giả ngầu trước mặt Vệ Diệp, thậm chí nữ nhi mình, hoàn toàn là trống đánh xuôi kèn thổi ngược!

Đột nhiên Thượng Quan Tình Hi cảm thấy đầu của mình không đủ dùng.

Chấn động mà lời nói của Điêu Di mang tới, chỉ sợ chính hắn ta cũng không ý thức được.

Khoan đã, đợi nàng ta điều chỉnh lại cái đã.

Cái gì gọi là mặt của Vệ Ly cũng do hắn ta sửa?

“Vệ, Vệ Ly, mặt của Vệ Ly cũng, cũng là giả?”

Lúc này, Thượng Quan Tình Hi không biết hình dung cảm xúc của mình thế nào?

Là chấn động? Hay là bàng hoàng?

Hay là mê man…?

Trước khi nàng ta bắt đầu điều tra thân phận của Vệ Ly lại đột nhiên biết được từ miệng người khác mặt của Vệ Ly là giả.

Mặt nàng ta làm giả là muốn che giấu tung tích, vậy Vệ Ly thì sao?

Hắn ta là vì sao?

Chẳng lẽ giống như nàng ta, cũng là vì che giấu tung tích?

Như vậy lại có vấn đề khác, thân phận thật của Vệ Ly là gì?

Dường như trong chớp mắt này, Thượng Quan Tình Hi phát hiện, Vệ Ly ở trước mặt nàng ta nào chỉ là một tờ giấy trắng.

Ngoại trừ thân phận thế tử gia của Dung thân vương phủ này ra, nàng ta phát hiện càng điều tra sâu lại càng phát hiện người này thần bí.

Nếu như, hắn ta thật sự là Vệ Diệp…

Mũi Thượng Quan Tình Hi đột nhiên cay cay, chợt không dám nghĩ tiếp nữa.

Kiếp này, bọn họ một không còn là Đỗ Vân Ca, hai không còn là Vệ Dật. Bất kể thân phận hay dung mạo, kỳ thật đều đã xảy ra biến hóa cực lớn, tự nhiên quỹ đạo cuộc đời cũng biến thành trống đánh xuôi kèn thổi ngược với kiếp trước.

Chẳng qua nàng ta rất tò mò, tò mò Vệ Ly kiếp này sẽ kinh tài tuyệt diễm như kiếp trước, hay là…

Thật sự như kiếp này hắn ta thể hiện ra… quần là áo lụa?

Thượng Quan Tình Hi không dám suy nghĩ, cũng không cách nào suy nghĩ. Nàng ta chỉ có thể dùng ánh mắt không thể giải thích vì sao nhìn Điêu Di, hy vọng biết được gì từ hắn ta.

Nhưng phản ứng của Điêu Di lại nằm trong dự liệu.

“Thật có lỗi, ngươi đã không biết thì ta càng không thể nói cho ngươi biết. Chờ ngươi có thời gian thì tự mình đi hỏi hắn đi!”

Chỉ là một câu kia đã khiến Thượng Quan Tình Hi thoáng cái hiểu ra: “Ngươi biết thân phận của hắn, đúng không?”

“Thân phận? Thân phận gì?”

Điêu Di chớp mắt, bắt đầu giả bộ hồ đồ.

Bởi vì phạm vi của từ “thân phận” này rất rộng, hắn ta không thể nào xác định cuối cùng nàng ta đang nói tới phương diện nào, càng không biết cái nào nên nói, cái nào không nên nói. Cuối cùng, hắn ta chỉ có thể trả lời nàng ta như vậy.

“Vậy ngươi nói cho ta biết, Lưu Anh biết không?”

Điêu Di rất chắc chắn nhìn nàng ta, lắc đầu: “Nàng không biết.”

Nếu nàng biết chỉ sợ ngươi đã sớm biết rồi, còn tới lượt ta ở đây khoe khoang sao?

Thượng Quan Tình Hi không bất ngờ hắn ta lại báo cho mình biết theo cách này. Kỳ thật có thể nói đến đây đã là nể tình bạn bè rồi. Nếu đổi lại thành người khác, nói không chừng bọn họ sẽ không nói nhiều một chữ.

Chính vì nàng ta hiểu Điêu Di rất rõ, cũng biết chắc chuyến này của bọn họ có quá nhiều bí mật, đây chính là đạo đức nghề nghiệp tối thiểu. Vì vậy nàng t quyết định từ bỏ truy hỏi, chỉ nhàn nhạt nhẹ gật đầu, xem như đã rõ. Vì sự lúng túng này nên tiếp theo hai người trầm mặc hồi lâu, Thượng Quan Tình Hi mới đổi chủ đề.

“Bên phía Lưu Anh có cần ta giúp hay không?”

Điêu Di lắc đầu: “Không cần, ngươi còn đang bận việc, ta lại rảnh rỗi. Hơn nữa một hoàng cung nho nhỏ mà thôi, không ngăn được hai cha con ta.”

Sau đó hai người lại hàn huyên vài câu, Điêu Di rời khỏi.

Sau khi hắn ta đi, Thượng Quan Tình Hi yên lặng ngồi trước bàn, lông mi thật dài in bóng dưới ánh nến chiếu rọi, khiến người ta không đoán ra nàng ta đang nghĩ gì.

“Quỷ Y đại nhân, người không sao chứ?”

Đúng lúc này ngoài cửa vang lên giọng nói của Như Yến. Thượng Quan Tình Hi hơi sững sờ, chợt đứng dậy mở cửa, sau khi hai người hàn huyên vài câu ở cửa, Thượng Quan Tình Hi kéo nàng ta vào.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lúc nãy nô tỳ lại nghe thấy trong phòng người có tiếng động? Người không sao chứ?”

Vừa vào phòng Như Yến đã giữ chặt Thượng Quan Tình Hi, đề phòng quan sát động tĩnh trong lòng. Bộ dạng cẩn thận kia tuy khiến Thượng Quan Tình Hi dở khóc dở cười nhưng lại thấy lòng chua xót khó hiểu.

Đặc biệt là cảnh tượng như vậy đã xuất hiện bên cạnh nàng ta vô số lần, nhưng khi đó nàng ta căn bản không biết, tương lai một ngày nào đó mình lại vì một cảnh tượng quen thuộc mà lệ rơi lã chã.

Con người thường như vậy, chỉ khi mất đi mới biết quý trọng.

Đôi mắt rưng rưng của Thượng Quan Tình Hi khó khăn mở ra, nàng ta nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói hơi run rẩy.

“Yên Nhi ngoan, ta không sao, không phải ta đang bình an đứng trước mặt ngươi ư? Ngược lại là ngươi đấy, nửa đêm canh ba đến phòng của một ‘nam tử’ là ta, lỡ như bị người khác phát hiện thì sao?”

Như Yến không để tâm nhếch miệng: “Nô tỳ đã ba mươi tuổi rồi, còn quan tâm thứ gọi là thanh danh ư?”

Nói xong Như Yến hoài nghi nhìn Thượng Quan Tình Hi một cái, sau đó hất cằm, liếc mắt thấy chén trà trên bàn thì tức giận.

“Còn nói không có chuyện gì, ban nãy có phải đã có người đến hay không?”

Thượng Quan Tình Hi nhìn thấy, lúc này mới chợt nhớ ra gì đó, vội vàng kéo Như Yến ngồi xuống.

“Ta đã nói không sao mà, ban nãy là Điêu Di đến. Điêu Di đó, ngươi còn nhớ hắn không?”

Ban ngày lúc Điêu Di đến Như Yến còn đang trông chừng Dung thân vương, tất nhiên không có cơ hội trao đổi.

Đồng tử của Như Yên phóng đại trong giây lát, sau đó chợt vỗ đùi, miệng mở thành hình chữ O.

“Trời ạ, nô tỳ đã nói sao nghe cái tên bọn họ bàn tán lại quen như vậy. Điêu Di người nói không phải là, không phải là sư huynh của Anh Tử chứ?”

Thượng Quan Tình Hi bình tĩnh bưng chén trà, khẽ nhấp một ngụm rồi nhẹ gật đầu với nàng ta: “Không sai, chính là hắn.”

Bấy giờ Như Yến mới cảm thấy hình như mình đã bỏ lỡ điều gì. Nàng ta nhớ tới bóng dáng nữ hài nhi xinh đẹp rạng rỡ, trông rất tương tự người nào đó, tính tình lại nghịch ngợm tinh quái mà mình vô tình nhìn thấy hôm nay, không kìm được che miệng mình.

“Đứa, đứa bé kia, không phải là hài tử của Anh Tử với Điêu Di chứ?”

Thượng Quan Tình Hi tức giận trừng nàng ta: “Không phải với Điêu Di, chẳng lẽ còn là với người khác hả?”

“Đáng tiếc, vì ta mà bọn họ mới chỉ sinh một đứa bé, có cơ hội nhất định phải kêu Điêu Di chủ động một chút. Ừm, đúng, tốt nhất thừa dịp này mang thai lần hai, như vậy ta mới không phụ lòng hai người bọn họ.”

Như Yến nghẹn họng trân trối nhìn chủ tử mình: “Nếu để Anh Tử nghe thấy lời này, chắc chắn nàng ấy sẽ dây dưa với người cả đời. Bây giờ chính sự của chúng ta còn chưa xong đâu, nàng ấy còn là nữ quan trong cung, nếu nữ quan mang thai chính là chuyện lớn, sẽ rơi đầu đấy! Hơn nữa, tuổi của bọn nô tỳ đã sớm..”

“Suỵt, sau này ở chỗ ta không ai được nói những chuyện có hay không có đó nữa. Cái gì mà tuổi của các ngươi? Tuổi của các ngươi làm sao? Không phải chỉ mới qua ba mươi thôi hả? Yên tâm, có ta ở đây, nhất định sẽ giúp các ngươi mang thai thành công. Bất kể là trai hay gái cũng sẽ có, chỉ có cuộc sống như thế mới là viên mãn, không phải sao?”

Đối mặt với lời nói hùng hồn của chủ tử nhà mình, Như Yến không biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung cảm xúc của bản thân vào giây phút này.

Nói nàng không muốn thì là giả. Mỗi một nữ nhân đều mơ tìm được một nam nhân thành thật an phận để gả, mang thai một đứa con thuộc về bọn họ, sống thật yên bình. Nhất là sau gần hai thập kỷ thay đổi thời đại, tâm cảnh của bọn họ đã sớm không bằng lúc trước.

Nếu là lúc trước, thân là cung nữ thiếp thân của hoàng hậu nương nương, còn là nha hoàn hồi môn, kiểu gì cũng xứng làm chính thất của quan viên nhỏ xuất thân trong sạch. Nếu may mắn, nói không chừng yêu cầu sẽ cao hơn, nhưng bây giờ…

Sau khi trải qua huyết án của Đỗ thị, tâm tính của bọn họ đã sớm xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Cả đời này không cầu cao sang phú quý, không cầu nữa, thật sự không cầu nữa, có nhiều phú quý và vinh hoa hơn nữa cũng phải có mạng để hưởng mới được.

Cầu phú quý trong nguy hiểm, quyền thế không phải cũng như vậy sao?

Đã sớm nghe nói tới, một khi nam nhân đồng thời có được những thứ này sẽ thay đổi. Ban đầu bọn họ đều cho rằng chuyện đó tuyệt đối sẽ không xảy ra với mình, thậm chí không thể xảy ra với chủ tử của bọn họ, nhưng kết quả thì sao?

Nữ nhân một lòng vì phu quân của mình, vì thiên hạ sau lưng hắn ta mà hy sinh, kết quả đã nhận được gì?

Không những bản thân chết không toàn thây, cả con cái, thậm chí cả gia tộc, còn có những người vô tội kia đều vì nàng ta mà chết.

Tuy rằng nàng ta không cảm thấy đó là lỗi của mình, nhưng sự thật đã xảy ra, bi kịch không thể nào thay đổi, cho dù nàng ta không thừa nhận thì sao?

Kết quả vẫn là kết quả, đó là sự thật không cách nào thay đổi.

Tuy rằng kết quả không thể nào thay đổi, nhưng quỹ đạo cuộc đời của người còn sống, thậm chí là người sống lại có thể thay đổi!

Nàng đã ba mươi tuổi rồi, cũng không dám hy vọng xa vời, chỉ cầu một nam nhân biết nóng biết lạnh, thật lòng thương mình, cho dù không có thân phận địa vị hiển hách, không có tiền, không có dung mạo, chỉ cần lòng của hắn hướng về mình, nàng đã đủ hài lòng rồi.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là nàng có cái số đó.

Nàng biết bây giờ mình đang làm gì, cũng biết tương lai sẽ đối mặt cái gì.

Trên thực tế, có thể sanh con dưỡng cái thật là một yêu cầu xa vời. Hơn mười năm nay, thậm chí nàng cảm giác cuộc sống hiện tại là nhặt được, hời hơn bọn tỷ muội mười năm, đủ vốn rồi.

Nếu nàng có thể hoàn thành sứ mạng sống sót kiếp này, vậy cả đời này của nàng ta xem như không uổng.

Nam nhân và hài tử, với nàng là một giấc mộng khó có thể thực hiện!

Vì vậy trước lời nói của Thượng Quan Tình Hi, Như Yến chỉ cười khẽ: “Vậy Như Yến cứ chờ ngày đó đến nhé!”

Trong nụ cười của Như Yến mang theo chút miễn cưỡng, vài phần thật lòng, có thể cảm nhận được rõ ràng.

Nhưng lúc này trừ trầm mặc Thượng Quan Tình Hi còn có thể nói gì nữa?

Nói từng câu của nàng ta đều phát ra từ tận đáy lòng? Hay là nói xin ngươi tin ta?

Lúc trước, nàng ta đã hứa sẽ tìm cho bọn họ một phu quân tốt, nhưng kết quả cuối cùng thì sao?

Dù đã qua nhiều năm như vậy, Như Yến vẫn một thân một mình, thậm chí vì nàng ta mà ở lại thâm cung, nơm nớp lo sợ đề phòng tên Vệ Du Sâm có thể lấy mạng mình bất kỳ lúc nào.

Trong bốn nha hoàn, Lưu Anh là nha hoàn nàng ta tình cờ cứu được, không phải bán thân cho nàng ta, cũng không phải lớn lên từ nhỏ với nàng ta. Nhưng cho dù là vậy, Lưu Anh vẫn vì nàng ta mà hiến dâng thời gian nửa đời người. Huống hồ gì là Như Yến, Hỉ Thước, Cẩm Mặc đi theo nàng ta từ nhỏ, bọn họ càng hận không thể móc tim mình ra cho nàng ta.

Bất kể nàng ta là Đỗ Vân Ca, hay là Thượng Quan Tình Hi, nàng ta có tài đức gì để bọn họ trả giá vì mình như vậy?

Giờ phút này tâm trạng của Thượng Quan Tình Hi vô cùng phức tạp.

Nàng ta biết cho dù mình có nói nhiều hơn nữa, đảm bảo nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Thay vì tốn thời gian ở đây, chi bằng tính toán cho tương lai thật tốt, dùng hành động thực tế để báo đáp những tỷ muội đã vì mình đã trả giá tất cả.

Sống, chỉ cần bọn họ đều có thể sống tốt, sống để tìm được hạnh phúc của mình. Đó mới là những gì người chủ tử như nàng ta nên làm nhất, những chuyện khác, tất cả đều là chó chết, mây bay!

Tê Hà sơn trang, mặc dù gọi là sơn trang nhưng trên thực tế nó không chỉ đơn giản là một sơn trang mà là sự tồn tại thần bí khó lường nhất trên Cửu Trọng sơn nằm trong biên giới Thiên Độc.

Cửu Trọng sơn, bao gồm chín ngọn núi có độ cao khác nhau so với mặt biển tạo thành.

Giữa núi và núi có rất nhiều núi kề nhau, chỉ chừa lại khe hẹp giữa hai vách núi để một người đi qua. Có rất nhiều sông ngòi bao quanh núi, cũng có núi bao quanh hồ. Tóm lại là quanh co khúc khuỷu, bất cẩn một cái sẽ lòng vòng tới chóng mặt.

Nếu không phải người dân ở Cửu Trọng sơn hoặc bộ hạ của Tê Hà sơn trang, muốn vượt qua quả thật khá khó khăn.

Trong mắt người ngoài, sở dĩ Cửu Trọng sơn thần bí cũng là vì vị trí địa lý kỳ lạ của nó.

Thường ngày Cửu Trọng sơn xem như an toàn, nhưng một khi phát hiện có người bất thường tiến vào Cửu Trọng sơn, nhẹ thì lòng vòng trong núi tới chóng mặt, sau khi đói khát sẽ bị đuổi ra, nặng thì sẽ bị khói độc cắn nuốt. Chỉ vì trên Cửu Trọng sơn này, mỗi một ngọn núi đều là phân nhánh của Tê Hà sơn trang. Thế nên một khi ngươi tiến vào khu vực Cửu Trọng sơn sẽ bị liệt vào đối tượng điều tra trọng điểm.

Vệ Ly mặc cẩm bào màu đen, đeo mặt nạ màu vàng kim, không cần ai dẫn đường, lại càng không cần chèo thuyền, chỉ cần dựa vào nội lực của mình là có thể khiến cho chiếc thuyền trôi nổi trên mặt hồ tự động lướt đi.

Hắn ta vừa xuất hiện như vậy lập tức khiến bộ hạ trong bóng tối nâng cao cảnh giác.

Vừa nhìn tài nghệ này đã biết bọn họ tuyệt đối không thể ngăn cản.

Chỉ trong chớp mắt, từng con hải đông thanh (cắt Bắc Cực) đã bay ra từ ngọn núi đầu tiên, nối đuôi hết con này tới con khác.

Vệ Ly hơi cong môi, tâm trạng cực tốt nhìn Cửu Trọng sơn đã xa cách nhiều năm, trong lòng ngoại trừ kích động, phần nhiều là vẫn là hiếu kỳ.

Nhiều năm không về, Cửu Trọng sơn hôm nay có còn là Cửu Trọng sơn mà hắn ta từng biết?

Đoạn đường này, chắc hẳn hắn ta sẽ bị cản đường ở nhiều mức độ khác nhau nhỉ?

Xem như tận dụng thời cơ để khiêu chiến, hoạt động gân cốt một chút. Miễn cho lên trên trước khi bị mấy lão già quấn lấy còn phải vận động làm nóng người. Hơn nữa hắn ta cũng rất muốn mở mang tầm mắt, hệ thống phòng vệ của Cửu Trọng sơn cách nhiều năm như vậy có phát triển hay không.

Lúc Vệ Ly xoa tay chuẩn bị tiếp nhận một loạt khiêu chiến, gương mặt vốn vô cùng hứng thú, khi nhìn thấy mấy chiếc thuyền con đột nhiên lao về phía mình từ trong dãy núi, sắc mặt thoáng cái tối lại. Chẳng những suy sụp, thậm chí còn hoàn toàn tối sầm.

Hắn ta lập tức bày tư thế quay người bỏ đi. Nhưng còn chưa kịp làm đã có người nhanh chân hơn đuổi tới.

Chỉ thấy trước mắt lóe lên một bóng màu đỏ, dáng người áo đỏ thướt tha kia đã vững vàng đáp lên chiếc thuyền nhỏ chỉ chứa được hai người của hắn ta.

Chớp mắt Nghê Hồng Loan có dung mạo phong hoa tuyệt đại nhìn thấy Vệ Ly, nàng ta lập tức ưỡn cái ngực đầy đặn của mình, kích động tiến lại gần.

“Dật, cuối cùng ngươi cũng tới rồi.”

Vệ Diệp khẽ nhíu mày, không vui nói: “Hồng Loan, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng gọi cái tên đó, nó đã trở thành quá khứ rồi, bây giờ ta cũng không trở về lúc trước được nữa, sao ngươi cứ luôn nhốt mình trong quá khứ chứ? Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi không cần sống vì hắn, ngươi phải sống vì chính mình, vì chính mình, hiểu chưa?”

“Bây giờ ta đang vì chính mình, ngươi là hắn, hắn là ngươi, không phải ư? Ta chỉ cần biết điểm này là đủ. Qua nhiều năm như vậy, lần nào gặp cũng là câu đó, ngươi không thể đổi cái gì mới mẻ hơn hả?”

Nghê Hồng Loan có chút bất mãn về sự lãnh đạm của hắn ta, đang định tiến lên, sau lưng lại truyền đến tiếng đùa cợt không chút khách sáo của Tư Không Lăng Hạo.

“Bà già ngươi cũng không coi thử bây giờ mình đã bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn trâu già gặm cỏ non hả? Đừng bảo bây giờ Vệ Ly chỉ mới mười sáu tuổi, cho dù là độ tuổi lúc trước của hắn, ngươi cho rằng Nghê Hồng Loan ngươi có thể xứng đôi với người ta sao?”

“Đồ mãng phu võ si, ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện hả? Ta bằng lòng, ta cam tâm tình nguyện đó, thì sao? Có giỏi thì ngươi đánh ta đi?”

Trước lời đùa cợt không chút khách sáo của người nào đó, dường như Nghê Hồng Loan đã quen từ lâu, da mặt cũng đã luyện tới càng ngày càng dày. Nàng ta lập tức quay đầu nhìn về phía Vệ Ly.

“Chẳng cần biết ngươi là ai, ta chỉ biết ngươi chính là hắn. Cho dù kiếp này không thể ở bên nhau, chỉ cần để ta nhìn thấy ngươi, cảm nhận được hơi thở của ngươi thì ta đã thỏa mãn rồi.”

“Nghê, Hồng, Loan!” Vệ Ly thật sự bị nữ nhân này đánh bại, hắn ta cắn răng, hận hận trừng nàng ta.

Nghê Hồng Loan bị hắn ta trừng như vậy, tâm trạng càng lúc càng vui vẻ.

“Đúng, chính là gọi như vậy, mỗi ngày ngươi gọi ta một trăm lần thì có thể cảm nhận được tình yêu của ta dành cho ngươi. Dật, đừng để ta ở đây được không? Đưa ta đi, cho dù làm nha hoàn bên cạnh ngươi cũng được, ta chỉ muốn nhìn thấy ngươi mỗi ngày, ngắm ngươi mỗi ngày mà thôi!”

“Ta nhổ vào, Nghê Hồng Loan, nói ngươi không biết xấu hổ ngươi còn lên mặt đúng không? Ngươi già như vậy rồi, cho dù làm mẫu thân người ta cũng còn thừa, vậy mà còn muốn chạy tới bên cạnh hắn làm nha hoàn hả? Có nha hoàn nào già như ngươi ư? Ngày nào không mất mặt thì trong lòng người khó chịu đúng không? Mau cút đi, biến, lão tử nhìn mà buồn nôn, nhanh lên!”

“Tư Không Lăng Hạo, cái tên đáng chém ngàn đao nhà ngươi, có giỏi thì ngươi lặp lại lần nữa xem? Hôm nay lão nương không lột da ngươi, rút gân ngươi sẽ không mang họ Nghê!”

“Ngươi vốn đâu phải họ Nghê, đừng tưởng là ta không biết. Cái họ này của người căn bản là do ngươi bịa ra có đúng không? Không chỉ có thế, ta còn biết tên trước kia của ngươi kìa. Ha ha ha, có muốn ta nói ra trước mặt mọi người không? Để từ trên xuống dưới của Cửu Trọng sơn chúng ta đều biết, năm đó Nghê Hồng Loan ngươi cũng có một cái tên quê mùa.”

“Tư Không Lăng Hạo, ngươi dám!”

“Ngươi xem lão tử có dám không! Ta nói cho ngươi biết, ngươi bớt đe dọa lão tử đi, lão tử không phải bị uy hiếp mà lớn đâu! Cũng không cúi đầu nhìn thử dáng vẻ mình thế nào, ngoại trừ lão tử thì ai muốn ngươi nữa, nữ nhân ngươi vậy mà còn ghét cái này chê cái nọ! Bắt lão tử theo đuổi nhiều năm như vậy, ta nói này, cũng coi như được rồi mà nhỉ? Còn làm loạn nửa, tuổi của chúng ta đã vùi nửa người xuống đất vàng rồi!”

“A a a, Tư Không Lăng Hạo, ngươi nói thêm một chữ nữa xem!”

Vệ Ly ở một bên khóe miệng giật giật nhìn cảnh tượng khiến hắn không biết nên khóc hay nên cười này, thật sự không chịu nổi hai người gào thét như Sư Tử Hống như vậy, lập tức xoa trán.

Hắn ta đang định xoay người, Trưởng Tôn Vô Cấu đã chậm rãi bay về phía hắn ta. Vệ Ly không chút nghĩ ngợi nhảy sang thuyền của gã.

Dường như Vô Cấu đã sớm nhìn hai người này cãi lộn mãi thành quen, chỉ là lúc trước không hiểu tại sao tam sư phụ này lại yêu thương Vệ Ly như vậy, bây giờ cuối cùng gã cũng đã biết, lập tức dùng ánh mắt vô cùng mờ ám nhìn hắn ta.

Vệ Ly không vui híp mắt: “Nếu đệ còn cần con mắt của mình thì tốt nhất mau dời ánh mắt đáng ghét đó đi.”

Vô Cấu nhếch miệng, cực kỳ tổn thương nhìn hắn ta: “Dù gì bọn ta cũng là bị huynh gọi tới, sao vậy? Chưa nói được một câu đã muốn đuổi người rồi hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.