Nghịch Thiên Thần Châm : Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 249-251




Chương 249: Diệt thêm Hữu tướng phủ

“Haiz, các ngươi nói xem, sao Tả tướng phủ này lại bị…”

“Suỵt, ngươi còn cần đầu hay không? Nghe nói vì việc này mà bây giờ hoàng thượng đang nổi trận lôi đình, lúc này ai mà dám nhắc tới chứ?”

“Ai dám nhắc tới? Ngươi xem bây giờ có ai không bàn tán về việc này, coi bộ dạng nhát gan của ngươi kìa!”

“Các ngươi có cảm thấy, Tả tướng phủ này bị diệt, có thể là liên quan tới sự kiện mười hai năm trước không?”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người mặt mày hoảng sợ nhìn sang tên kia: “Ngươi đúng là cái gì cũng dám nói.”

Người nọ cười lạnh một tiếng: “Bọn họ dám làm còn sợ người khác nói à? Ta thấy cửa lớn của Tả tướng phủ, trên nóc nhà vậy mà đều treo vải trắng chói mắt, trên đó viết…”

“Còn có chuyện này ư? Trên đó viết gì?”

Người nọ thờ ơ uống hớp trà, sau đó chấm nước trà viết lên bàn một chữ. Nhìn thấy chữ kia, ba gã hán tử ngồi cùng bàn trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, nhao nhao khó tin nhìn về phía gã ta: “Lời này là thật chứ?”

Người nọ trầm mặc: “Ngươi thấy ta giống nói giỡn hả?”

Ba người đồng loạt cúi đầu nhấp một ngụm trà, sắc mặt hoảng loạn nhao nhao rời khỏi trà lâu. Người nọ liếc bộ dạng chạy trối chết của bọn họ, không khỏi phì cười một tiếng, sau đó tùy ý ném bạc vụn, đứng dậy rời khỏi.

Linh Diên liếc thị vệ phía sau, thị vệ kia nhìn cũng không thèm nhìn, mặt không thay đổi đứng đấy.

Linh Diên nhướng mày, nhìn về phía An Ny: “Đi, xem thử bên trên viết chữ gì.”

Không ngờ, thị vệ kia lại đột nhiên đưa tay ngăn cản: “Vương phi, nếu uống xong rồi, hay là chúng ta hồi phủ đi?”

Nghe như trưng cầu ý kiến của nàng, nhưng trong giọng điệu kia hoàn toàn không khách sáo.

Linh Diên không vui ngước mắt: “Ngươi cho rằng ngươi không nói với ta thì ta sẽ không có cách biết được à? Ngươi muốn đích thân điều tra, hay là tự mình nói cho ta biết?”

Mộ Huy không ngờ rằng vị vương phi này lại lắm chuyện như thế, sắc mặt hắn ta có chút khó coi, trong lòng càng khẳng định chân lý “Nữ nhân là rắc rối”. Thảo nào chủ tử nhà mình chỉ cần nhìn thấy nữ nhân vây quanh là không chút thương hương tiếc ngọc một cước đá văng.

Thấy sự tò mò của nàng mãnh liệt như thế, Mộ Huy lạnh mặt, không thèm liếc bên kia một cái đã trực tiếp viết xuống một chữ lên bàn.

Vừa nhìn thấy chữ kia, lưng Linh Diên chợt cứng đờ, đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh từ dưới chân bay thẳng lên gáy.

Nàng buông mắt suy nghĩ trong chốc lát, ngước mắt nhìn thẳng vào Mộ Huy: “Thật chứ?”

Mộ Huy nhìn nàng một cái, hơi gật đầu: “Xem tình hình hiện tại hẳn là không sai được.”

Đỗ!

Mười hai năm trước, nước Tư U đã xảy ra một vụ huyết án kinh hãi thế tục, Trấn quốc đại tướng quân Đỗ Như Hối, vào ngày đại thọ chịu thảm cảnh diệt môn.

Cả nhà ba trăm tám mươi sáu mạng người, cộng thêm đương kim hoàng hậu nương nương cùng với hoàng trưởng tử đã sáu tuổi năm ấy, cả thảy ba trăm tám mươi tám mạng người đã chết trong biển lửa.

Nghe nói ngày ấy, phủ đại tướng quân bị ngự lâm quân bao vây.

Nghe nói ngày ấy, ngoại trừ hoàng thượng đến chúc thọ, những người khác đều bị chặn bên ngoài.

Nghe nói ngày ấy, ngoại trừ Đỗ gia, những gia tộc liên quan đều bị tống vào ngục trong một đêm.

Chẳng bao lâu sau bọn họ đã bị xử trảm vì nhiều tội danh khác nhau, hoặc một mình, hoặc cả nhà, hoặc cửu tộc.

Một tháng đó, mùi máu tươi nồng nặc kinh thành khiến lòng người lo sợ, cả bầu trời xanh thẳm cũng nhuốm màu đỏ rực.

Lúc đó hoàng đế nước Tư U Vệ Du Sâm chỉ mới đăng cơ được hai năm, từ đó về sau càng tiếng xấu lan xa, gánh lấy cái danh bạo quân.

Chỉ vì Đỗ gia nhiều thế thệ trung lương, lại còn cho ra một vị hoàng hậu tài đức sáng suốt nhân nghĩa giúp đời như Đỗ Vân Ca. Thế nhưng không ngờ rằng, sau cùng lại rơi vào kết cục thông đồng với địch phản quốc!

Thảm án của Đỗ gia đã sớm không phải là bí mật, bốn nước, thậm chí Long đế quốc cũng từng âm thầm bàn tán vị hoàng đế máu lạnh này mới ngồi vững giang sơn đã đạp đá kê chân.

Trong mười năm sau, thực lực tổng hợp của nước Tư U lại càng tuột dốc không phanh, danh vọng rơi xuống đáy cốc. Nếu không phải vị hoàng đế máu lạnh này còn có chút bản lĩnh, cắn răng quyết chống đỡ, cộng thêm mấy năm gần đây Chiến vương Vệ Giới bộc phát sức chiến đấu, cố gắng xoay chuyển tình thế thay đổi cục diện lót cuối, tương lai nước Tư U đã đáng lo ngại rồi!

Có câu giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Đế vương vốn đa nghi, đặc biệt là loại có tiền án như vậy, sau khi trải qua thảm án diệt môn của Đỗ phủ, bệnh đa nghi của Vệ Du Sâm lại càng nặng thêm.

Trước kia là Đỗ đại tướng quân, bây giờ, không phải biến thành người đệ đệ nhỏ hơn Vệ Du Sâm gần hai mươi hai tuổi Vệ Giới hay sao?

Theo nàng biết, mấy năm nay Vệ Du Sâm đã không ít lần “chăm sóc” Vệ Giới không chênh với con trai của hắn ta bao nhiêu, quan hệ của hai người cũng như đi trên băng mỏng, chỉ có thể duy trì vui vẻ ngoài mặt.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, kinh thành đã giới nghiêm, Linh Diên chưa ngồi bao lâu đã bị Mộ Huy cưỡng ép đưa về vương phủ.

Sau khi trở lại Đào Nhiên cư, Linh Diên cho lui người hầu, một người áo đen đột nhiên xuất hiện phía sau Linh Diên, cung kính quỳ xuống: “Tiểu thư.”

“Thanh Hồn, Tả tướng phủ diệt môn chỉ là khởi đầu. Nếu ta đoán không lầm, vở kịch tiếp theo sẽ nhanh chóng diễn ra.”

Trên gương mặt hờ hững của Thanh Hồn xẹt qua chút khó hiểu: “Tiểu thư, xin chỉ giáo?”

Không phải mười hai năm trước Đỗ phủ đã bị diệt môn rồi hả, cả bàng chi cùng với tất cả những người có liên quan cũng đã chết hết, làm gì còn ai chịu vì bọn ra mặt nữa? Thế chẳng phải là muốn chết sao?

Linh Diên cười lạnh thành tiếng: “Nếu đối phương có thể ẩn núp mười hai năm, tuyệt đối không chỉ tiêu diệt Tả tướng phủ đơn giản như vậy. Hướng điều tra kế tiếp còn cần ta nói cho ngươi biết ư?”

Thanh Hồn rũ mắt: “Thuộc hạ đã rõ.”

Sau khi Thanh Hồn rời khỏi, Linh Diên đăm chiêu vuốt cằm: “Không ngờ rằng tới nước Tư U còn có thu hoạch này, phía sau chuyện này, cuối cùng là ai to gan như vậy? Khoan đã, chuyện này chẳng lẽ là…”

Lúc bóng dáng một người đột nhiên xuất hiện trong đầu, Linh Diên đứng bật dậy, đôi mắt thoáng cái tĩnh mịch khó dò.

Một giây sau, một con rắn nhỏ màu đỏ từ đầu ngón tay bay ra, vững vàng rơi lên bàn bát tiên. Linh Diên cầm bút lên viết, nháy mắt đã nhét một tờ giấy vào miệng rắn, nhẹ nhàng búng một cái, màu đỏ tươi đẹp kia liền biến mất trong khe cửa.

Ban đêm.

Bầu trời phía trên kinh thành bao trùm một bầu không khí khiến người ta căng thẳng, ngự lâm quân trật tự canh gác tại từng con đường quan trọng, sắc mặt mỗi người đều nghiêm túc, không nói một câu..

Trong một góc tối cuối con hẻm nọ, mười bóng màu tím bỗng dưng xuất hiện, cung kính quỳ xuống trước bóng người màu đỏ trước mặt: “Chúng thuộc hạ tham kiến đại tiểu thư.”

Bóng người áo đỏ đầu đội đấu lạp, dáng người mảnh mai. Nghe vậy, nàng ta hờ hững xoay người, giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Đã chuẩn bị xong cả rồi chứ?”

“Bẩm đại tiểu thư, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, huyết tế có thể bắt đầu bất kỳ lúc nào.”

Bên dưới đấu lạp, từ trong đôi mắt đen bóng tỏa ra sát ý nồng nặc, giọng nói rét buốt trong bóng đêm yên tĩnh càng có vẻ đột ngột: “Giờ Dần, Hữu tướng Tô Đỉnh Thịnh, diệt!”

Lời này vừa dứt, mười bóng áo tím thoáng cái tràn vào bóng đêm dày đặc, chỉ trong nháy mắt đã hòa làm một thể.

Giờ Dần, Hữu tướng phủ.

“Ngươi, ngươi là ai? Tại sao, tại sao lại giết ta? Tại, tại sao?”

Tô Đỉnh Thịnh máu me đầy người, trên gương mặt được cho là anh tuấn tràn đầy vết máu. Ông ta nhìn thi thể đầy đất, trái tim cũng đang chảy máu, cơ thể không nhịn được run rẩy. Lúc ông ta nhìn đám người áo tím quanh mình, sâu trong con ngươi là sợ hãi thật sâu.

Những người này lặng yên không một tiếng động lẻn vào phủ thừa tướng của bọn họ, kéo toàn bộ người nhà của ông ta tới trước mặt ông ta, từng người từng người bị chém chết, ngay cả đứa con gái nhỏ nhất của ông ta cũng không buông tha. Thủ đoạn khát máu tàn bạo khiến người ta giận sôi.

“Bọn ta là ai không quan trọng, quan trọng là ông. Nhớ kỹ lại xem, có từng làm chuyện gì thương thiên hại lý hay không?”

Lúc một giọng nói dễ nghe như ngọc thạch thờ ơ vang lên, Tô Đỉnh Thịnh chậm rãi ngẩng đầu, một gã nam tử áo đen che mặt dưới ánh lửa chiếu rọi ung dung bước tới trước mặt ông ta, từ trên cao nhìn xuống, cặp mắt kia lập lòe ánh sáng lạnh đáng sợ.

“Cả đời bổn tướng liêm khiết làm theo việc công, đường đường chính chính, chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý gì, không biết lời các hạ nói có ý gì?”

Mặc dù trong lòng rất sợ hãi nhưng dù sao cũng là thừa tướng đại nhân trải qua sóng to gió lớn, cho dù đối mặt với xác chết đầy đất, nét mặt của ông ta cũng không co rúm chút nào, trong lời nói càng không lộ chút yếu thế.

“Ông chắc chắn chứ?”

Nam nhân phì cười thành tiếng, vẻ mặt khinh bỉ liếc thừa tướng bị đè dưới đất vẫn không hiểu rõ, ý lạnh trong mắt càng tăng lên: “Xem ra, ông không nhớ chuyện gì nữa. Chậc chậc, có vẻ chỉ giết huyết mạch chí thân của ông thì hơi lỗ, đáng lẽ bọn ta nên giết cả nhà ông mới đúng!”

“Cuối, cuối cùng các ngươi muốn làm gì?”

“Làm gì? Chẳng lẽ ông không nhìn ra hả? Tất nhiên là đến đòi mạng cho những oan hồn kia rồi! Ta nói này Tô tướng gia, nếu ông không nhớ nổi, tiểu gia ta không ngại nhắc ông một câu, thí dụ như… mùa đông mười hai năm trước, hình như, trong một đại trạch quyền thế nào đó ở kinh thành này cũng xảy ra cảnh tượng như hôm nay. À không, phải nói là thủ đoạn của hung thủ kia còn tàn bạo hơn tiểu gia ta nhiều. Cả nhà kia, tổng cộng ba trăm tám mươi tám mạng người, một người trong đó lại là đương kim…!”

Những lời kế tiếp hắn ta còn chưa nói xong, Tô Đỉnh Thịnh bỗng nhiên ngẩng đầu, mặt lộ vẻ sợ hãi nhìn nam nhân trước mắt, giọng nói bất giác mang theo chút run rẩy: “Ngươi, ngươi là ai? Sao ngươi lại biết sự kiện kia? Sao ngươi có thể biết? Không thể nào, sao có thể như vậy được? Rõ ràng nhà bọn họ đã bị…”

“Giết sạch, đúng không? Ngay cả những quan viên tham gia chuyện năm đó, ngoại trừ được tên cẩu hoàng đế kia đặc biệt tin cậy thì những người khác đều đi tìm đại tướng quân, thậm chí Hiếu Nhân hoàng hậu báo cáo, có đúng không?”

“Ngươi, ngươi…”

Lúc này Tô Đỉnh Thịnh đã sợ tới mức không nói nên lời, sắc mặt ông ta trắng bệch, mặt xám như tro tàn, hồi tưởng lại năm đó, cơ thể càng run như cái sàng.

“Nếu như tiểu gia ta nhớ không lầm, Tô Đỉnh Thịnh ông chính là người tham gia chuyện năm đó, không phải ư? Cả chứng cứ tố cáo đại tướng quân thông đồng với địch bán nước sau đó, hình như cũng là do ông trình lên thì phải?”

Đối mặt với hết lời này tới lời khác của người áo đen, Tô Đỉnh Thịnh không phản bác được, sau lưng ông ta ớn lạnh, toàn thân ứa mồ hôi lạnh, ông ta đánh bạo ngẩng đầu: “Ngươi, ngươi có quan hệ thế nào với Đỗ tướng quân?”

“Hửm, có quan hệ thế nào ư? Ông cảm thấy trên đời này còn có ai liên quan tới Đỗ tướng quân sao? Năm đó hoàng thượng đã làm gì, chẳng phải Tô tướng gia là người rõ ràng nhất hả? Ông ấy còn có ai? Ông cảm thấy ông ấy còn có ai nữa? Bất kỳ ai dính dáng tới Đỗ tướng quân, nhỏ thì cả nhà bị diệt khẩu, lớn thì tru di cửu tộc. Chậc chậc, ông nói xem cuối cùng tại sao tên cẩu hoàng đế này lại hận người ta như vậy, Tô tướng gia?”

Tuy rằng đôi mắt kia mang theo ý cười, nhưng nụ cười lại không chạm tới đáy mắt, giọng nói mặc dù dễ nghe, nhưng lại khiến lông tóc cả người ông ta dựng đứng. Cảnh tượng trước mắt khiến ông ta liên tưởng tới một khả năng…

Trong Tô phủ, xác chết khắp nơi, bây giờ ngoại trừ một mình Tô Đỉnh Thịnh ra, vậy mà đã chết hết.

Lạnh nhạt quan sát mọi chuyện ngoài trừ những người áo tím này ra, còn có một người khác. Hắn mặc một bộ áo trắng, không dính bụi trần đứng sau núi đá, hờ hững quan sát mọi chuyện.

“Thiếu gia, chúng, chúng ta cứ đứng nhìn như vậy hả?”

Gã sai vặt bên cạnh nam tử áo trắng không ngờ rằng thiếu gia nhà bọn họ vừa từ bên ngoài trở về đã gặp phải một vụ thảm sát lớn như vậy, trong lúc nhất thời lại ngơ ngác đứng đấy, quan sát cả sự kiện từ đầu tới cuối.

“Bây giờ có người trước ta một bước làm những gì ta muốn làm, tại sao không?”

Gã sai vặt vì những lời này của hắn mà đồng tử phóng đại trong giây lát, sau đó khó tin nhìn chủ tử nhà mình đường hoàng như vậy, nhảy tới chỗ đám người áo tím đông nhất, cũng chính là hướng của Tô Đỉnh Thịnh.

Người áo đen dẫn đầu sau khi phát hiện hơi thở của nam tử áo trắng, trường kiếm trong tay liền tấn công về phía trán của hắn.

Cũng không thấy người áo trắng làm gì, sau khi bàn tay lơ đãng đẩy mạnh, trường kiếm liền thay đổi phương hướng, so với lúc tới dày đặc sát ý, chuôi kiếm trở về vậy mà không có một chút sát ý, ngược lại vững vàng rơi vào tay người áo đen.

Lúc đám người áo tím định tiến lên tiêu diệt, người áo đen lại đưa tay ngăn lại. Hắn ta nhướng mày, nhìn về phía nam tử áo trắng tao nhã bước từng bước tới chỗ mình.

Đến khi Tô Đỉnh Thịnh thấy rõ gương mặt như vẽ của nam tử cao lớn bước tới giữa đám người áo tím, thần sắc vốn đã tuyệt vọng thoáng cái trở nên hưng phấn, còn vội vã đứng dậy: “Ngu Nhi, con về rồi Ngu Nhi, mau, mau cứu ta, mau cứu phụ thân đi!”

Người áo đen nghe ông ta nói vậy, đôi mắt phượng xinh đẹp chớp chớp, sau đó có vẻ hơi kinh ngạc nhìn Tô Ngu, nhướng mày hỏi: “Phụ thân ngươi à?”

Tô Ngu không thèm nhìn Tô Đỉnh Thịnh, ngược lại thái độ ôn hòa hơi gật đầu với người áo đen: “Ngại quá, quấy rầy rồi.”

Quấy, quấy rầy?

Tô Đỉnh Thịnh còn chưa hiểu câu này có ý gì, người áo đen đã vô cùng hứng thú mà cong môi cười: “Ha! Chắc hẳn vị này là đích tử bị đuổi ra khỏi nhà của Tô thừa tướng, Tô Ngu đúng không?”

Tô Ngu thoải mái nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, kẻ hèn này chính là Tô Ngu.”

Hắn lại không hề đề cập tới chuyện của Tô gia, mặc dù hắn còn mang cái họ này.

“Không ngờ rằng ngươi về thật đúng lúc!”

Tô Ngu nghe vậy nở nụ cười châm biếm: “Không phải là đúng lúc lắm ư? Sớm biết các người ra tay vào lúc này, ta đã xuất hiện muộn một chút rồi.”

Người áo đen đăm chiêu nhìn Tô Ngu, giống như đang ngẫm nghĩ lời nói của hắn là thật hay giả.

Tô Đỉnh Thịnh thì vì lời nói của Tô Ngu mà thoáng cái nổi trận lôi đình, nóng nảy tới đỏ mắt: “Tô Ngu, thằng nghịch tử này, ngươi vừa nói gì đó? Ta là cha ngươi!”

“Cha? Ông cũng biết ông là cha ta hả? A, thật xin lỗi, ta về vốn là để tiếp nhận Tô gia, về phần ông, hay là thê thiếp con cái của ông, liên quan gì tới ta?”

Tô Đỉnh Thịnh không thể tin trừng to mắt, trong lúc nhất thời bị lời nói của Tô Ngu đả kích mà ngây ra như phỗng.

Tô Ngu lạnh nhạt dời mắt, nhìn về phía người áo đen: “Kẻ còn thừa lại này, các hạ muốn xử lý thế nào, ta sẽ không quản, nhưng một mạch này của Tô gia phải do ta tiếp nhận!”

Ánh mắt người áo đen lóe lên, ngước mắt nhìn về phía hắn: “Ngươi dựa vào đâu cho rằng, mình có thể thoát khỏi vụ thảm sát hôm nay?”

Trên gương mặt dịu dàng như ngọc của Tô Ngu xẹt qua một vòng cười khẽ: “Dựa vào Tô Ngu ta có bản lĩnh này. Không tin, chúng ta cứ thử xem?”

Như để xác nhận lời nói của Tô Ngu, một giây sau, sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện hơn mười người áo đen, vừa khéo bao vây đám người áo tím.

Đội ngũ hai bên gần như đối đầu với nhau, giằng co giương cung bạt kiếm.

Ánh mắt người áo đen không thèm đếm xỉa đảo qua hơn mười người sau lưng Tô Ngu, chợt híp mắt: “Ngươi cho rằng dựa vào mười mấy người này của ngươi là có thể chống lại người của ta hả?”

Hắn ta vừa dứt lời, từ trong chỗ tối lại nhảy ra mấy chục bóng áo tím.

Đối mặt tình huống này, Tô Ngu lại lơ đễnh cười nhạt một tiếng: “Rất đơn giản, ngươi muốn làm gì thì làm, ta sẽ không ngăn cản. Nhưng ta làm gì, các ngươi cũng đừng hỏi nhiều.”

Người áo đen đang muốn nói gì, Tô Ngu lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời: “Nhà ngoại của ta, vào mười hai năm trước cũng bị liên lụy…”

Một câu thờ ơ lạnh nhạt như vậy, giống như đột nhiên nhắc nhở người nào đó.

Người áo đen đột nhiên hiểu ra, tình huống của Tô gia, tất nhiên bọn họ cũng đã điều tra, có điều không ngờ rằng tình cảm của quý công tử tiêu sái trước mắt với Tô Đỉnh Thịnh vậy mà đã nhạt tới mức này.

Dường như trong mắt hắn chỉ có nhà ngoại, không có người gọi là phụ thân này.

Trong lúc người áo đen buông mắt suy tư, Tô Đỉnh Thịnh đã phẫn nộ tới trợn tròn, nhìn chằm chằm vào Tô Ngu, hận không thể tiến lên bóp chết hắn: “Ngươi, ngươi thằng bất hiếu này. Ta là phụ thân ngươi, phụ thân ruột của ngươi, sao ngươi có thể trơ mắt nhìn ta chết?”

Tô Ngu cười lạnh một tiếng, đưa người tiến lên, trên gương mặt anh tuấn lóe ra châm biếm rõ ràng.

“Lúc đó ông đối đãi với nhà ngoại của ta thế nào, rối đối đãi với mẫu thân ta và ta ra sao, không cần ta nhắc nhở ông chứ? Nhà họ Đỗ thật sự thông đồng với địch bán nước hả? Thật sự là tội không thể tha sao? Thật sự cần diệt cửu tộc sao? Tô Đỉnh Thịnh, mười mấy năm nay cuối cùng ông hại chết bao nhiêu người vô tội, còn cần ta đếm cẩn thận từng người cho ông hả?”

“Ngươi, ngươi có ý gì?” Tô Đỉnh Thịnh nghe thấy hai chữ “Đỗ gia”, cơ thể bất giác run rẩy.

“Có ý gì? Ha ha, tất nhiên là ý nhân quả báo ứng. Bất kể là làm bề tôi, hay là làm quan phụ mẫu, thậm chí là làm phụ thân, ông cũng không hợp cách. Yên tâm, ông chết rồi, tất cả mọi thứ thuộc về nhà ngoại sẽ do ta danh chính ngôn thuận tiếp nhận, còn ông, đáng đời hai bàn tay trắng, trở về một nghèo hai trắng năm đó của mình. Đây chính là nhân quả tuần hoàn, cái gì không phải của ông thì mãi mãi cũng không phải của ông, cho dù ông có cố gắng hơn nữa cũng vô dụng!”

Giọng nói của Tô Ngu rất nhẹ, nhưng từng chữ như dùi đục hung hăng đâm vào ngực Tô Đỉnh Thịnh. Sau mấy câu, lòng của ông ta đã biến thành tổ ong, đầu càng vì đả kích của những lời này mà trống rỗng.

Lúc Tô Ngu xoay người bỏ đi, người áo đen cười cười nhìn Tô Đỉnh Thịnh co quắp ngồi dưới đất, sau khi nhếch miệng nở một nụ cười sâu xa, giơ tay chém xuống. Vị Tô tướng dưới một người trên vạn người này, cứ vậy mà bị chém thành hai nửa, đôi mắt trợn to, đến chết cũng nhuốm màu không cam lòng đỏ như máu.

“Chém ngang lưng?” Cho dù không nhìn thấy, dựa vào âm thanh cùng với sát ý rậm rạp tản ra xung quanh, Tô Ngu nhanh chóng ý thức được thân phận của người trước mặt.

Người áo đen không cho hắn thời gian suy nghĩ đã tung người nhảy lên: “Bây giờ tâm trạng gia tốt, bán cho ngươi nhân tình này, Tô gia miễn cưỡng để lại cho ngươi, sau này nếu lão tử có cần, mong rằng Tô đại thiếu tạo điều kiện!”

Tô Ngu quay lại hờ hững gật đầu: “Cho người ta lợi thì mình cũng sẽ được lợi, chuyện này, Tô mỗ nhớ kỹ rồi.”

Sau khi người áo đen để lại chữ “Đỗ” như bùa đòi mạng, toàn bộ ra ngoài, mà Tô Ngu lại nói với một hướng khác trong bóng đêm: “Nhìn lâu như vậy, có phải nên xuất hiện rồi không?”

Giây lát sau, từ trong màn sương máu mờ mịt của sáng sớm, một vị nam tử cao lớn mặc cẩm bào tím sậm, đầu đội ngọc quan bước ra.

Thấy rõ dung mạo người kia, lông mày Tô Ngu bất giác nhíu lại: “Phượng vương điện hạ?”

Sự xuất hiện của Vệ Giới giống như tia sáng lấp lánh trong buổi bình minh, khiến cho nơi u ám ảm đạm đẫm máu này thoáng cái sạch sẽ hơn nhiều. Bước chân vững vàng của hắn mang theo khí thế nghiêm nghị khiến người ta không nói nên lời. Giữa hai đầu lông mày hắn chứa không giận mà uy khiến Tô Ngu lập tức ý thức được, có lẽ hắn đã ở chỗ này rất lâu.

Người mặc áo tím rời khỏi, hắn mới để lộ một chút hơi thở, nếu không với công lực của Tô Ngu, căn bản không thể cảm nhận được sự hiện hữu của Vệ Giới.

Vệ Giới thờ ơ bước qua vô số thi thể dưới chân, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Tô Đỉnh Thịnh bị chém thành hai khúc, hồi lâu không nói gì.

Mặc dù Tô Ngu không ngờ rằng lại đụng phải Vệ Giới ở đây, những nghĩ tới Tả tướng phủ diệt môn, hắn xuất hiện ở đây hiển nhiên cũng không bất ngờ.

Không có chột dạ sau khi bị bắt, biểu hiện của Tô Ngu cực kỳ bình tĩnh, giống như người chết kia không phải phụ thân hắn, mà là một người không có quan hệ gì.

“Nếu như điện hạ đã tới, vậy mọi chuyện của Tô phủ liền giao cho điện hạ xử lý, thảo dân có việc quan trọng khác phải giải quyết, cáo từ!”

Hắn trở về không phải để ôn chuyện với mấy tử thi này, đã có người dọn sạch chướng ngại giúp hắn, tất nhiên hắn phải đi làm chuyện mình muốn làm. Hắn và Vệ Giới vốn cũng không có bất kỳ liên quan gì, tất nhiên không cần khúm núm.

Vì những lời này của hắn, lúc này Vệ Giới mới hơi ngước mắt, nhướng mày: “Tô Ngu?”

“Xin hỏi điện hạ có gì chỉ giáo?”

Hắn không cho là Vệ Giới sẽ đổ trách nhiệm diệt môn lên người mình.

Trong mắt hắn, lập trước của Vệ Giới phải giống hắn, thậm chí là người áo tím mới đúng.

“Chủ tử ngươi đâu?”

Ặc…

Khiến Tô Ngu bất ngờ là, câu đầu tiên Vệ Giới nói lại là chuyện này.

Tô Ngu khẽ nhíu mày, đề phòng nhìn Vệ Giới: “Không biết điện hạ có ý gì? Chủ tử tất nhiên ở nơi nàng nên ở.”

“Kêu nàng tới gặp bổn vương, nếu không, bổn vương không ngại hủy bỏ những gì từng đồng ý với nàng!”

“Điện hạ, thảo dân không hiểu ý ngài, nếu có chuyện gì, ngài vẫn nên tự mình liên hệ đại tiểu thư thì hơn.”

Ánh mắt lạnh như băng của Vệ Giới quét tới, lời vừa đến miệng của Tô Ngu bị cứng rắn nuốt xuống.

“Người đâu, kiểm kê tài sản của người trong Hữu tướng phủ, nếu không còn người sống, toàn bộ sung…”

Không ngờ, chữ “công” còn chưa nói ra, Tô Ngu đã cắn răng kêu: “Điện hạ, thảo dân nhất định sẽ chuyển lời của ngài cho tiểu thư nhà ta.”

Vệ Giới mặt không thay đổi xoay người, mấy vệ binh mặc áo giáp màu đen từ góc tối nhảy ra, ngay ngắn trật tự bắt đầu kiểm tra.

“Đại thiếu gia, ngài xem chuyện này…?” Người bên cạnh Tô Ngu vừa thấy tình huống này lập tức tiến lên một bước, thấp giọng hỏi.

“Đi thôi, hôm nay phải lấy được cái chìa khóa kia.” Tô Ngu thâm thúy nhìn bóng lưng Vệ Giới, xoay người xông tới phía đình viện của Tô Đỉnh Thịnh.

Sau khi bọn họ đi, Mộ Thiên lặng yên không tiếng động xuất hiện, dùng ánh mắt hỏi Vệ Giới. Vệ Giới nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn ta: “Sao vậy?”

“Vương gia, ngài không định ngăn cản sao?”

“Sao phải ngăn cản?”

“…”

Thanh Thần vỗ một cái vào gáy hắn ta: “Ngu xuẩn, người Tô phủ chưa chết hết đâu, có Tô Ngu, hoàng thượng làm gì có tư cách tịch thu tài sản của Tô Đỉnh Thịnh?”

Theo suy nghĩ của bọn họ, thà rằng đống tài sản này bị Tô Ngu mang đi cũng quyết không cho phép rơi vào tay Vệ Du Sâm.

Nửa canh giờ sau, tin tức Hữu tướng phủ bị diệt rơi vào tai Vệ Du Sâm. Lúc hắn ta ý thức được mọi chuyện không phải mơ mà là sự thật, vị đế vương tốn mười hai năm mới khiến nước Tư U trở lại thời kỳ đỉnh cao cuối cùng không chịu đựng nổi áp lực mất đi phụ tá đắc lực, thổ huyết ngất xỉu.

Lúc triều đình và hậu cung triệt để rối thành một nùi, không ai ngờ rằng đám người áo tím kia vậy mà không bỏ đi, ban ngày ban mặt lại tới phủ của Hình bộ thượng thư, lần nữa diệt cả nhà.

Chương 250: Học sĩ phủ Thượng Quan Tình Hi

Về phần thượng thư đã lên triều thì bị người ta phát hiện đã chết trong nhà xí, bên dưới eo ngay ngắn đứt rời khỏi thân trên, đôi mắt tràn ngập sợ hãi kia, đến chết cũng không nhắm lại.

Tình trạng lúc chết cực kỳ thảm thiết!

Không tới hai ngày, ba cánh tay quan trọng bên cạnh hoàng thượng đã đồng loạt bị diệt môn, thủ đoạn tàn nhẫn khiến lòng người run sợ.

Giống với Tả tướng phủ là, Thượng thư phủ cũng bị một trận lửa lớn thiêu sạch, thế lửa to lớn, cho dù là ban ngày cũng không có người dám tới gần nửa bước. Mặc dù vậy cũng không liên lụy tới hàng xóm vô tội, có thể thấy mục tiêu của hung thủ vô cùng rõ ràng, cực kỳ chuyên nghiệp.

Trên phế tích của thượng thư phủ, chữ “Đỗ” to lớn lại xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Nếu như nói Tả Hữu thừa tướng phủ là ngoài ý muốn, vậy Thượng thư phủ diệt tộc, không thể không khiến mọi người bắt đầu suy nghĩ sâu xa, chữ “Đỗ” này cuối cùng đại biểu điều gì?

Lúc dân chúng tranh nhau bàn tán, đám bá quan văn võ kia đã sớm nhớ tới vụ án Đỗ phủ diệt tộc mười hai năm trước. Nếu như đây quả thật là Đỗ phủ đòi mạng, vậy kế tiếp sẽ đến lượt ai?

Cùng lúc đó, bên Đào Nhiên cư, An Ny nhận được tin tức do rắn đỏ mang tới, lập tức đưa cho Linh Diên.

Linh Diên mở ra xem, lông mày liền nhíu lại: “Không phải hắn? Vậy mà không phải hắn?”

An Ny trầm ổn trả lời: “Nguồn tin tức của Hoa thiếu gia sẽ không sai, ba thảm án diệt môn liên tiếp này quả thực không liên quan tới Phượng vương.”

An Na cũng gật đầu: “Vương phi nương nương, theo nô tỳ thấy, Phượng vương căn bản không thèm làm những chuyện này. Nếu ngài ấy muốn làm đã sớm làm rồi, cần gì chờ tới hôm nay chứ?”

Linh Diên hừ lạnh một cái: “Vậy cũng chưa chắc, biết người biết mặt không biết lòng, các ngươi không biết thì đừng suy đoán lung tung.”

An Na hài hước nháy mắt mấy cái, chủ tử à, cuối cùng là ai suy đoán lung tung đây?

Linh Diên không để ý tới bọn họ, tự mình suy nghĩ không phải Vệ Giới, vậy là ai có bản lĩnh lớn như vậy?

Trong vòng hai ngày đã diệt ba người được tín nhiệm nhất bên cạnh hoàng thượng, chuyện này cần có bao nhiêu năng lực?

Nghe nói đến giờ còn chưa tìm được một người áo tím nào, đủ để thấy năng lực ẩn nấp của đối phương khiến cả ám vệ hoàng thất cũng bất lực.

“Tiểu thư, theo chúng ta điều tra, rất có thể đây là một vụ trả thù có chủ đích, có mục tiêu, được chuẩn bị từ mười hai năm trước.”

Bọn họ đã nghiên cứu kỹ càng con đường làm quan của tả hữu thừa tướng và hình bộ thượng thư mấy năm qua, không khó phát hiện ba người này đều có đóng góp nhiều nhất trong vụ án của Đỗ phủ năm đó.

Như vậy mục tiêu tiếp theo, chính là… không cần nói cũng biết!

Đám ngoài vòng như bọn họ cũng có thể tra được, vậy thân là người trong vòng, tất nhiên càng hiểu rõ điều này có ý nghĩa gì.

Vụ án lớn mười hai năm trước, đa phần những người biết chuyện đều đã chết dưới tay hoàng đế, còn lại hoặc là người không quan trọng, hoặc là quan viên được hoàng đế sủng ái tín nhiệm nhất.

Không thể không nói, tả hữu thừa tướng và hình bộ thượng thư có thể nói là phụ tá đắc lực của hoàng đế, thoáng cái đều bị đối phương diệt, sao hoàng đế có thể không cuống cuồng nổi giận?

“Nghe nói hoàng thượng thổ huyết ngất xỉu thì phải?”

Không biết sao, An Na cứ cảm thấy chủ tử nhà mình trông có chút hả hê.

“Ha ha, thật không ngờ rằng ta vừa gả tới đã đụng phải chuyện như vậy, thảo nào Phượng vương điện hạ này bận tới mức cả bóng quỷ cũng không nhìn thấy!”

“Ngươi muốn gặp bổn vương?”

An Huệ và An Na bị giọng nói bất thình lình dọa sợ tới nhảy dựng, còn chưa kịp phản ứng, một bóng người cao lớn đã đột ngột xuất hiện trước mặt Linh Diên, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm nàng.

Linh Diên vừa phẩm trà, còn chưa kịp nuốt xuống đã nhìn thấy nam nhân xuất hiện như quỷ, phụt một cái…

Mắt thấy nước trà trong miệng sắp phun về phía người nào đó, một chưởng phong có lực đạo cực mạnh đột nhiên quét qua cái ghế dưới mông nàng.

Chỉ nghe “rắc” một tiếng, cái ghế đang yên đang lành chia năm xẻ bảy trước mắt bao người.

Linh Diên vẫn duy trì tư thế bưng chén trà phun trà vừa nãy, bên miệng còn lờ mờ có nước miếng chảy xuống, vô cùng xấu hổ ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn Vệ Giới đột nhiên xuất hiện, trên mặt toàn là lúng túng sau khi bị bắt quả tang.

Vệ Giới chỉ nhìn thoáng qua rồi chán ghét quay đầu đi, mặc dù trong mắt không có khinh thường, kiêu ngạo, nhục nhã, nhưng lại lộ rõ… xem nhẹ trần trụi.

Sau một hồi lặng ngắt như tờ…

Bấy giờ An Huệ và An Na mới kịp phản ứng, vội vàng chạy tới, thận trọng đỡ chủ tử có vẻ hơi ngu ngơ của mình, sau đó thương hại nhìn nàng một cái, rồi lập tức chạy đi.

“Mấy đứa vô lương tâm này!”

Linh Diên chửi nhỏ một tiếng, oán hận xoa mông mình, tức giận nhìn người đối diện mặt không thay đổi, cười nhạo nói:

“Ơ, đúng là hiếm thấy, Phượng vương điện hạ vậy mà còn biết tới xem ta hả? Ta tưởng ngươi vừa thành thân đã quên mất sự hiện hữu của ta rồi chứ!”

Vệ Giới liếc nàng một cái, lộ ra một bên mặt có vẻ hơi dữ tợn, phối hợp với đường cong âm trầm cười như không cười trên môi hắn khiến người ta nổi hết cả gai ốc: “Sao vậy? Chỉ mới hai ngày không gặp đã nhớ ta tới mức đó hả?”

Nàng chợt cảm thấy trái tim thắt lại, khí thế bất giác yếu đi ba phần: “Ai, ai nói? Ta đâu có nhớ ngươi, rõ ràng là ta…”

“Là cái gì?”

“Ngươi, ngươi quản ta hả?”

Thấy nữ nhân ngưỡng cao cái cổ vừa ngắn vừa thô, bộ dạng cố gắng ngụy biện, mặc dù trên mặt không hiện lên biểu cảm dư thừa, trong mắt lại chứa ý cười rõ ràng.

“Thu dọn đồ đạc, đi với bổn vương một chuyến!”

Động tác xoa mông của Linh Diên hơi khựng lại, bất chợt ngẩng đầu lên, đề phòng lùi về sau một bước: “Thu dọn đồ đạc? Đi đâu?”

“Giải độc!”

Môi mỏng của nam nhân khẽ mở, sâu kín phun ra hai chữ không thể nhẹ hơn.

Linh Diên chợt cao giọng: “Giải độc?”

Dứt lời, nàng không quên nhìn Vệ Giới.

Bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, trên mặt Vệ Giới hiện lên chút mất tự nhiên: “Không phải bổn vương.”

Linh Diên nhếch miệng: “Nếu thật sự là ngươi, ta cũng hoài nghi có phải ngươi là sao chổi trong mệnh của ta hay không, ba lần bốn lượt còn không dứt!”

Ánh mắt Vệ Giới chợt lóe, giọng nói dần dần có chút lạnh lùng: “Ngươi nói gì?”

Linh Diên hừ một tiếng, sắc mặt khó coi trừng hắn: “Vừa thành thân, ta còn chưa kịp thở một hơi, ngươi đã sắp xếp việc cho làm hả?”

“Có thời gian uống trà lại không có thời gian giải độc sao?” Vệ Giới cười như không cười nhìn nàng: “Ngươi xác định ngươi chưa nghỉ ngơi đủ ư?”

“Xác định, xác định, xác định, vì vậy ngươi khỏi phải tốn thời gian ở chỗ ta.”

Quỷ Y nàng cũng không phải ai cũng chữa.

Thật là, vừa gả tới đã gặp phải mấy chuyện linh tinh lang tang này thì thôi đi, còn vội vàng làm việc cho hắn?

Xùy, thật sự cho rằng nàng là lính của hắn, mặc cho hắn sai khiến hả?

Linh Diên không kiên nhẫn nhìn sang, vừa chống lại cặp mắt phượng bén nhọn của Vệ Giới đã cảm thấy ớn lạnh, đang định giả vờ mình không phát hiện gì, môi của hắn lại đột nhiên cong lên nụ cười lạnh nhạt, từng bước đi về phía nàng: “Nếu đã vậy, có phải hiệp nghị của chúng ta có thể bỏ ngang hay không?”

Linh Diên khẽ nhíu mày: “Ngươi, ngươi có ý gì?”

Khóe miệng người nào đó cong lên một nụ cười tàn nhẫn trắng trợn: “Bổn vương không giữ người vô dụng.”

Lòng Linh Diên thắt lại: “Ngươi muốn hưu thê?”

Vệ Giới cười lạnh một tiếng: “Bổn vương lấy ngươi không phải để ngươi ở đây mọc lông!”

Linh Diên chật vật nuốt nước miếng. Mẹ nó, đừng có uy hiếp người ta như vậy được không? Vị trí Phượng vương phi này nàng ngồi còn chưa nóng đâu!

“Nửa canh giờ sau, bổn vương phải nhìn thấy ngươi ở đại học sĩ phủ, nếu không, hừm…”

Nếu không phải nhìn thấy bóng của hắn, Linh Diên thật sự cho rằng hôm nay mình nhìn thấy quỷ.

Cho đến khi bóng lưng của hắn biến mất khỏi Đào Nhiên cư, Linh Diên mới thở dài một hơi, sờ trán một cái, bất giác cho mình một cái tát: “Haiz, đúng là gặp quỷ giữa ban ngày, ta bắt đầu sợ hắn rồi!”

Lúc trước chưa từng hoảng hốt giống như bây giờ, chẳng lẽ là vì…

Nàng quan sát xung quanh: “Đến địa bàn của người ta nên không có tự tin?”

“Chết tiệt!” Nàng khẽ nguyền rủa một tiếng.

“Chủ tử, hiện tại người chỉ có nửa canh giờ để chuẩn bị…”

Không biết từ lúc nào, An Huệ và An Ny đã xuất hiện bên cạnh Linh Diên như ma quỷ.

Linh Diên liếc hai người: “Vừa rồi ba người nào chạy còn nhanh hơn thỏ hả?”

An Na vừa bưng đồ rửa mặt vào cửa nghe vậy lập tức cười xấu hổ.

“Chủ tử, đâu phải người không biết vị Phượng vương này khủng bố đến mức nào. Sau này chúng ta vẫn đừng nên bàn tán sau lưng ngài ấy thì hơn, quỷ mới biết vừa rồi ngài ấy có nghe thấy hay không.”

Linh Diên gõ vào trán nàng ấy một cái: “Cái miệng quạ đen nhà ngươi, câm miệng cho ta!”

Trong lòng Linh Diên phiền chán, giọng nói không khỏi chứa tức giận: “Các ngươi nói xem dựa vào đâu mà hắn bắt ta đi thì ta phải đi? Cố tình lão nương còn không đi không được, để xem hắn có thể làm gì ta!”

Không ngờ, bên này còn chưa dứt lời, giọng nói của Lam Dục đã vang lên từ trong nội viện.

“Khởi bẩm vương phi nương nương, vương gia vừa căn dặn, mời ngài mang theo hòm thuốc đi theo thuộc hạ, nếu không, tự gánh lấy hậu quả.”

Gì chứ, nàng vậy mà lại bị một quản gia uy hiếp!

Linh Diên đang định xắn tay áo tiến lên yêu cầu giải thích thì An Huệ và An Ny đã đồng thời giữ lấy tay nàng: “Chủ tử bình tĩnh, bình tĩnh, hắn ta chỉ truyền lại lời của vương gia, người cần gì phải giận chó đánh mèo? Theo nô tỳ thấy, người cứ đi trước, về phần có thể trị hay không, không phải phải xem chính người hay sao?”

Được An Ny nhắc nhở như vậy, Linh Diên thoáng cái nhớ tới gì đó: “Khoan đã, vừa rồi hắn kêu ta tới đâu?”

“Đại học sĩ phủ.”

Sắc mặt Linh Diên hơi đổi, Đại học sĩ phủ?

Kỳ lạ, sao nơi này nghe có chút quen thuộc, hình như đã nghe qua ở đâu đó rồi thì phải.

Nhưng nàng cũng chỉ khó hiểu trong chớp mắt, bởi vì An Huệ và An Na đã nhanh chóng thu xếp xong túi chữa bệnh mà nàng thường dùng nhất.

Túi chữa bệnh chính là một thứ tương tự với túi đeo chéo ở hiện đại, kích cỡ chừng một quyển sách, không lớn, nhưng những gì cần thiết đều có đủ, tất cả những gì quan trọng nhất của nàng thường ngày đều được nhét vào trong.

“Chủ tử, chúng ta đi thôi.”

Linh Diên không vui liếc sang: “Hai người các ngươi có phải bị đánh tráo rồi không? Hả? Sao khuỷu tay lại hướng ra ngoài hết rồi?”

Tiểu An Na nghe xong lập tức nịnh nọt chạy tới: “Chủ tử, sao lại vậy chứ, ai dám dịch dung trước mặt người? Người xem gương mặt của nô tỳ này, thật tới không thể thật hơn được nữa. Bọn nô tỳ căng thẳng như vậy còn không phải là vì nghĩ cho chủ tử người hay sao? Đây là do vương gia căn dặn, nếu người không nghe, cuộc sống ở vương phủ sau này còn có thể thoải mái được ư?”

Linh Diên “bộp” một phát gõ vào trán nàng ấy: “Không hỗ là người do tên Hoa Mậu kia dạy dỗ, các ngươi còn không biết xấu hổ nói dịch dung hả? Nhìn gương mặt của lão nương, rồi tự ngó mặt mũi các ngươi kìa, mấy tên kia cố tình thì thôi đi, ta thấy mấy người các ngươi ai cũng cố tình đúng không?”

Mấy nha hoàn lập tức ấm ức cúi đầu: “Chủ tử, bọn nô tỳ không dám trái lệnh. Nếu không, người dùng thuốc thay đổi bọn nô tỳ một chút đi?”

Kỳ thật bọn họ cũng rất có áp lực, mang gương mặt như vậy xuất hiện bên cạnh chủ tử, rõ ràng là tiết tấu rước thù hận mà!

Không ngờ rằng Linh Diên lại thâm thúy nhìn bọn họ: “Ta chưa thiếu đạo đức tới mức đó. Nếu không chịu được thì sao lại cho phép các ngươi ở lại bên cạnh ta? Có lẽ Hoa Mậu ca ca nói đúng, bản thân khó coi như vậy thì thôi, cũng không thể ngay cả người đi theo bên cạnh ai ai cũng xấu xí được. Giữ các ngươi lại ít nhiều gì cũng dưỡng mắt, gột rửa đôi mắt bị làm bẩn, các ngươi nói đúng không?”

Ba người nhìn nhau, mím môi không nói lời nào, sợ câu nào không đúng sẽ bị đánh.

Linh Diên không lòng dạ nào so đo chuyện này với bọn họ, lập tức đưa tay gõ trán An Na: “Tiểu nha đầu lừa gạt, nói cho ngươi biết một tiếng, hiện tại lão nương không cần nhìn mặt hắn mà sống, hiểu chưa?”

An Na ấm ức xoa trán mình, tiểu nha đầu lừa gạt cái gì, rõ ràng là chủ tử người còn nhỏ hơn nô tỳ được không?

Tuổi còn nhỏ lại tự xưng lão nương, thật sự quá thô lỗ.

Đáng tiếc, lời như vậy nhiều nhất chỉ oán thầm trong lòng một câu, không có can đảm nói ra.

Linh Diên giành lấy túi chữa bệnh của mình, hung hăng liếc ba người kia: “Thấy chưa? Không phải lão nương sợ, ta là vì các ngươi mới đi cứu người đấy, để tên Vệ Giới âm hồn bất tán kia bớt dây dưa ta, hiểu chưa?”

Ba nha hoàn lập tức gật đầu như giã tỏi: “Vâng vâng vâng.”

Người là chủ tử, tất nhiên người nói gì chính là cái đó.

Nhưng trong lòng bọn họ lại cực kỳ khinh bỉ chủ tử nhà mình.

Vì bọn họ gì chứ, rõ ràng là chủ tử người không có lòng tin mà.

Còn nữa, người ta dây dưa người hồi nào, từ đầu tới cuối Phượng vương điện hạ chưa từng cầu xin người!

Ngược lại là người bị hung hăng uy hiếp một trận đấy!

Chủ tử à, chỉ sợ chính người cũng không phát hiện, ở chỗ Phượng vương, khí thế của người đã bất giác yếu đi rất nhiều.

Cứ thế, Linh Diên không cam tâm tình nguyện, dưới sự thúc giục của ba tên phản đồ nhỏ bên cạnh, khó chịu bước lên xe ngựa, khó chịu đi tới học sĩ phủ.

Lúc Phượng vương phi chưa gả tới đã khiến dân chúng của đại lục Tứ Phương chứng kiến địa vị đặc biệt của nàng trong suy nghĩ của Phượng vương, cho dù ngày hôm sau sau khi thành thân kinh thành liên tiếp xảy ra thảm án diệt môn cướp đi một chút sự chú ý, nhưng vẫn không che giấu được cảm giác tồn tại có một không hai của nàng.

Linh Diên vừa xuống xe, Điện Các đại học sĩ Thượng Quan Hạo đã dẫn theo gia quyến ra ngoài nghênh đón.

“Phượng vương phi một đường vất vả, cảm tạ người đích thân tới đây xem bệnh cho tiểu nữ, cả nhà hạ quan vô cùng cảm kích, vô cùng cảm kích.”

Đối với những lễ nghi phiền phức này, Linh Diên từ nhỏ đã sống trong giang hồ cực kỳ không quen, chỉ lạnh nhạt nói: “Bệnh nhân đâu?”

“Tình Hi đang ở Tình các chờ vương phi nương nương, làm phiền nương nương.”

Học sĩ phu nhân khách sáo hữu lễ mời Linh Diên vào, tuy rằng trên mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn. Đều nói tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, nhưng hôm nay gặp vị Phượng vương phi tiếng tăm lừng lẫy này, học sĩ phu nhân ôm lấy trái tim nhỏ của mình, cả buổi không thể bình tĩnh lại.

Trời ạ, trên thế giới thật sự có người đen như vậy sao?

Trời ạ, rõ ràng cũng xấp xỉ với Tình Hi nhà bọn họ, sao dáng người này lại muốn gấp hai Tình Hi nhà bọn họ? Cuối cùng nàng lớn lên thế nào vậy?

Màu da và dáng người này, chỉ sợ nàng là duy nhất trong bốn nước nhỉ!

Nhưng mấu chốt là, dáng vẻ như vậy sao lại lọt vào mắt Phượng vương điện hạ?

Hai vợ chồng nhìn nhau, đều nhìn thấy khó hiểu từ trong mắt của đối phương.

Tuy rằng phản ứng của hai vợ chồng rất mơ hồ, nhưng bên cạnh nàng không phải không có người như vậy. Cũng may Linh Diên đã sớm quen với ánh mắt khác thường này, xem thường mà từ nhỏ tới lớn phải trải qua còn nhiều hơn hiện tại rất nhiều, nàng lập tức dời mắt làm như không thấy.

Nàng ý thức được ngoại hình của mình mang tới chấn động thế nào, cho dù là ai nhìn thấy nữ nhân đen từ đầu chân, chỉ có mắt và răng là thấy được màu sắc, hơn nữa còn béo thành như vậy cũng sẽ có vẻ mặt như gặp phải quỷ thôi.

Tuy rằng nàng vờ như không thấy, nhưng An Huệ và An Ny lại cảm thấy bất bình thay chủ tử của mình, đặc biệt là đối với Phượng vương tới giờ còn không thấy mặt, đây là thái độ mời người hả? Bất giác, bọn họ đã xếp hắn vào danh sách tìm mọi cách làm nhục chủ tử nhà mình.

Chịu đựng vô số ánh mắt khác thường trên đường đi, bất ngờ là Linh Diên có thể duy trì tâm trạng bình tĩnh như nước đi tới Tình các.

Trên thực tế, lúc nghe thấy bốn chữ Thượng Quan Tình Hi, nàng đã biết cảm giác quen thuộc lúc trước tới từ đâu.

Thượng Quan Tình Hi này, chẳng những nàng quen mà còn từng tiếp xúc. Chỉ có điều không phải dưới thân phận Linh Diên này mà thôi.

Thượng Quan Tình Hi không hổ là hòn ngọc quý của Thượng Quan gia, càng không hổ là thiên chi kiêu nữ với ba danh xưng đệ nhất tài nữ, đệ nhất mỹ nữ, đệ nhất “băng” nữ của nước Tư U.

Tình các nơi nàng ta ở nằm trên bờ hồ u nhã tĩnh mịch nhất học sĩ phủ, cảnh vật xinh đẹp, người hầu thành đàn, trang trí bên trong mặc dù không xa hoa nhưng thể hiện rõ mắt thưởng thức và phong các của chủ nhân không phải tầm thường, cho dù là thương nhân thường gặp phù hoa thế gian như Linh Diên nhìn thấy cũng chỉ có thể tấm tắc.

Nghĩ tới gương mặt mỹ nhân mặc dù đẹp tuyệt trần nhưng đầy vẻ bệnh tật kia, nàng không khỏi cảm thán, quả nhiên trên đời này không có người hoàn mỹ tuyệt đối.

Ví dụ như Vệ Giới, ví dụ như Thượng Quan Tình Hi.

Chẳng qua, Vệ Giới này không phải người thích xen vào chuyện người khác, Thượng Quan Tình Hi trúng độc liên quan quái gì tới hắn?

Còn chuyện bé xé ra to kêu nàng tới đây, cúi cùng tên này có mục đích gì?

“Thượng quan cô nương trúng độc thế nào?”

Vệ Giới không nói tới một chữ, tất nhiên nàng phải hiểu rõ nguyên nhân trước.

Tuy rằng học sĩ phu nhân cũng không biết cuối cùng vị Phượng vương phi này có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng lúc trước đã mời hơn mười đại phu, nếu không phải bọn họ bó tay chịu chết, sao Phượng vương lại mời vị này tới?

Chắc hẳn… nàng cũng phải có chút bản lĩnh thực sự đúng không?

Nghĩ tới đây, bà không khỏi mang vẻ mặt bi thương mà nói: “Bẩm vương phi nương nương, hôm nay sau khi Hình bộ Thượng thư phủ xảy ra án mạng, vương gia tóm được tung tích kẻ giật dây, lập tức đuổi theo, không ngờ bị đối phương phát hiện. Trong lúc nhân mã hai bên giằng co, Tình Hi trùng hợp đi ngang qua, bị, bị bắt. Sau đó không biết xảy ra chuyện gì, đối phương vậy mà hạ độc vương gia, Tình Hi vì cứu vương gia, bản thân lại…”

Câu tiếp theo không cần nói nhiều, người sáng suốt cũng có thể đoán được, tuy rằng Linh Diên nghĩ tới mở đầu nhưng tuyệt đối không đoán được kết thúc. Đường đường Phượng vương điện hạ lại để một nữ nhân cứu, thảo nào sắc mặt của hắn lại tệ như vậy.

Thượng Quan Tình Hi này đúng là cực kỳ to gan, tình cảnh nguy hiểm như vậy mà còn nghĩ tới việc cứu người khác.

“Tình Hi cô nương quả nhiên là nữ trung hào kiệt, bổn vương phi thay vương gia cảm ơn ân cứu mạng của nàng.”

Lời này ngược lại không sai, nhưng chẳng hiểu sao học sĩ phu nhân chợt nghe được chút mùi vị chế nhạo bên trong.

Trong lúc nói chuyện đã tiến vào Tình các, đập vào mặt là mùi thuốc nồng nặc, khiến Linh Diên theo bản năng nhíu mày.

Đến khi nhìn thấy khuê phòng thanh lịch ý vị, gọn gàng sạch sẽ như thiếu nữ tuyệt trần kia, Linh Diên lại nổi lên cảm giác quái dị không thể nói ra.

Sau khi rửa tay, Linh Diên nhìn thấy vị được gọi là “băng” mỹ nhân nằm trên giường, không có sức sống, sắc mặt có vẻ hơi xanh đen.

“Băng” này có hai nghĩa, một là khí chất của nàng ta như băng, ngăn người ở ngoài ngàn dặm.

Nghĩ còn lại chính là chỉ “bệnh”, nghe nói tuy rằng vị bệnh mỹ nhân này mười hai tuổi nhưng đã bị bệnh cả mười hai năm, thường ngày rất ít ra ngoài, là ma ốm nổi tiếng ở nước Tư U.

Cũng vì vậy mà cho dù nàng ta có xinh đẹp cũng khiến vô số thanh niên tài tuấn nhìn mà chùn bước.

Thoạt nhìn Thượng Quan Tình Hi đã hôn mê, Linh Diên không làm gì khác, đầu tiên dò xét mạch đập của nàng ta, nhắm mắt tập trung tinh thần, yên lặng cảm nhận…

Chương 251: Bắt đầu báo thù

Nàng không biết, mọi hành động của mình đều bị đại nha hoàn của Thượng Quan Tình Hi nhìn không chớp mắt.

Vốn Linh Diên chỉ muốn ứng phó cho xong chuyện, nhưng khi bắt mạch cho Thượng Quan Tình Hi, nàng lập tức nhíu mày. Đôi mắt trong veo không tự giác nhìn về phía người đang nằm hôn mê bất tỉnh. Đáy mắt nàng tràn đầy nghi vấn.

Không một ai biết Linh Diên có khả năng sâu cạn bao nhiêu, kể cả là Vệ Giới cũng không biết giới hạn của nàng đến mức nào.

Có lẽ do Linh Diên bày ra biểu cảm quá phức tạp, trái tim của hai nha hoàn luôn đề phòng nhìn nàng không tự giác đập nhanh hơn.

Không biết qua bao lâu, học sĩ phu nhân khẩn trương nhìn Linh Diên đang cau mày: “Vương phi nương nương, tình huống của tiểu nữ thế nào rồi?”

Linh Diên đáp lại nhàn nhạt: “Trước tiên, phu nhân không cần phải gấp gáp, tình huống của lệnh ái cần kiểm tra thêm một bước cuối cùng. Nhưng ta không thích khi đang kiểm tra mà lại bị vây xem, hi vọng người…”

Học sĩ phu nhân nhanh chóng hiểu được, đây là hạ lệnh đuổi khách. Bà vẫn còn nghi vấn với nàng nhưng lại ngại thân phận của Linh Diên, nên dù không thích nhưng không thể làm gì được. Lúc này gật nhẹ, dẫn người lui ra ngoài.

“Hai người cũng lui xuống.”

Linh Diên cũng đã chú ý tới hai nha hoàn có biểu cảm không đúng này từ trước, đương nhiên sẽ mở miệng hạ lệnh.

Một nha hoàn trong đó đang định nói cái gì, An Huệ đã không vui nói: “Sao? Không tin vương phi nhà ta? Nếu đã thế sao còn mời chúng ta qua phủ làm gì chứ?”

“Ngươi, chủ nhân của ta vì cứu…” Nha hoàn kia muốn ra mặt thay cho chủ nhân nhưng bị nha hoàn bên cạnh níu lại. Nàng ta mỉm cười thiện ý với Linh Diên rồi túm người bên cạnh ra ngoài.

Trong chốc lát, gian phòng yên tĩnh lại, Linh Diên nhìn qua An Huệ và An Ny. Hai người hiểu ngay lập tức, thức thời rời khỏi khuê phòng, tự giác đứng canh ở gian ngoài.

Sau khi cho tất cả mọi người lui ra, giọng nói của Linh Diên mới nhẹ nhàng vang lên:

“Dù ta không hiểu vì sao ngươi lại cứu một người không cần ngươi cứu, nhưng theo như mạch đập ta vừa xem thì chất độc này của ngươi, ta không giải được. Thượng Quan cô nương nghĩa hiệp can đảm, chắc chắn sẽ được trời cao giúp đỡ. Bổn vương phi chúc ngươi sớm ngày khôi phục. Cáo từ!”

Linh Diên quăng những lời này ra, nhìn Thượng Quan Tình Hi đang hôn mê, khóe môi cong lên một nụ cười châm biếm. Mở cửa, rời đi, cũng không thèm quay đầu.

Ngay cả tiếng gọi ầm ĩ của Thượng Quan phu nhân cũng bỏ ngoài tai.

“Việc này, sao lại thế này? Tình huống của Tình Hi là như thế nào vậy? Tốt xấu gì cũng nên nói lại một tiếng chứ. Rốt cuộc Phượng vương phi có ý gì?”

Thượng Quan phu nhân phàn nàn, lập tức được nha hoàn của Thượng Quan Tình Hi phụ họa: “Đúng vậy, vừa nãy còn ra vẻ cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu. Lại còn đuổi chúng ta ra ngoài nữa chứ. Mới qua chưa được bao lâu đã đen mặt chạy ra. Theo nô tỳ thấy, chắc chắn Phượng vương phi này chẳng biết cái gì cả. Không biết Phượng vương điện hạ tìm nàng ta tới để làm cái gì!”

“Tử Ngạc, ngươi đang nói linh tinh cái gì vậy? Đến lượt ngươi nói hay sao?”

Tử Tô bất mãn trừng Tử Ngạc, đáy mắt viết đầy cảnh cáo.

Tô Ngạc muộn màng nghĩ tới cái gì, khuôn mặt trắng bệch, không dám nói nhiều thêm chữ nào nữa.

Thượng Quan phu nhân thì hốt hoảng vặn xoắn cái khăn tay: “Phải làm sao bây giờ? Phượng vương phi cứ đi như thế, rồi độc của Tình Hi phải giải như thế nào? Không được, ta phải đi tìm lão gia thương lượng.”

Thượng Quan phu nhân quan tâm tất sẽ loạn, hoàn toàn không để ý đến điều bất thường của hai nha hoàn. Đợi bà vừa đi, hai người lập tức trở về Tình các.

“Tiểu thư.” Đi qua bình phong, thấy người vốn đang hôn mê bất tỉnh nay lại tựa vào bên giường, hai người vội vàng cúi chào.

Nhưng người kia lại lạnh lùng nhìn Tử Tô: “Mọi người đều đi rồi?”

Tử Tô hơi gật đầu, sau đó chần chừ nhìn chủ nhân nhà mình: “Tiểu thư, có phải Phượng vương phi đã phát hiện ra cái gì không?”

“Không thể nào?” Tử Ngạc kinh ngạc nhìn Tử Tô, hiển nhiên là bị câu nói đột nhiên xuất hiện của Tử Tô dọa sợ.

Dù Thượng Quan Tình Hi đang bị bệnh nặng quấn thân nhưng những cái giơ tay nhấc chân đều toát ra sự ưu nhã và bình tĩnh, hoàn toàn không phải thứ mà người thường có thể luyện được.

Nàng ta nhếch mày, vì câu hỏi của Tử Tô mà giữa hàng lông mày toát lên vẻ thanh cao quý phái, cực kỳ thanh nhã: “Nhìn ra thì sao chứ?”

Tử Tô hơi sững sờ, hiển nhiên vì không ngờ chủ nhân nhà mình sẽ nói như vậy. Nhưng khi suy xét cẩn thận, nàng ta vẫn còn chút bất an: “Nhưng, nhưng nàng ta được Phượng vương điện hạ phái tới đây. Ngộ nhỡ tình huống của người bị nàng ta nhìn ra, chẳng phải sẽ báo…”

“Không đâu. Tử Tô, ngàn vạn lần không nên coi thường vị Phượng vương phi này. Nàng thông minh và có năng lực hơn chúng ta tưởng tượng. Chỉ bắt mạch mà có thể nhìn ra ta tự xuống tay với chính mình, không hề đơn giản!”

Tử Ngạc khó tin nhìn chủ nhân trước kia luôn cao quý nay đột nhiên lại xuất hiện nụ cười hứng thú. Trong chốc lát, nàng ta nghi ngờ có phải mắt mình xảy ra vấn đề gì hay không.

Mà Thượng Quan Tình Hi lại đang tự hỏi câu nói mà nàng quăng ra trước khi rời đi, càng nghĩ càng cảm thấy cần phải nghiền ngẫm tỉ mẩn.

Thật ra nàng ta cũng không hiểu vì sao bản thân lại chắc chắn như vậy, nàng ta chỉ có cảm giác Linh Diên sẽ không nói tình huống của mình cho Vệ Giới biết.

Biết mà không nói, rốt cuộc nữ nhân này có ý gì?

Vệ Giới đã ngồi chờ người nào đó ở phòng khách của phủ Thượng Quan từ sớm, vừa nghe nàng đã xem xong thì lập tức phải người dẫn nàng tới trước mặt.

“Thế nào?” Đi thẳng vào vấn đề, không dây dưa lòng vòng.

Linh Diên ngước mắt nhìn, thật sự quá khó hiểu. Nàng không thể nghĩ ra được, một người thường làm ngơ với nữ nhân sao đột nhiên lại quan tâm đến một người khác đến thế. Cái này không phù hợp với lẽ thường.

Mặc dù nữ nhân kia “đúng lúc” cứu hắn một mạng nhưng nàng vẫn cảm thấy nếu dựa theo bình thường, dù Thượng Quan Tình Hi có cứu được hắn thì Vệ Giới cũng sẽ không nhìn nàng ta một cái. Thậm chí còn cảm thấy nữ nhân này nhiều chuyện, tự mình đưa tới cửa, liên quan gì đến hắn?

Nhưng bây giờ…

Dù hắn chẳng có bao nhiêu nhiệt tình nhưng cũng chẳng phải hoàn toàn thờ ơ. Cảm giác này khá là quái dị!

Thấy nàng thất thần, người nào đó không vui híp híp mắt: “Bổn vương hỏi ngươi, rốt cuộc là như thế nào? Có thể cứu được hay không?”

Linh Diên thình lình bị hắn “mắng” một tiếng, nàng bị chấn động, không vui. Linh Diên hơi nhíu lông mày, thản nhiên nói: “Thần thiếp không cứu được, vương gia mời cao minh khác đi.”

Nói xong, nàng không thèm để ý đến sắc mặt đen như đáy nồi của người nào đó mà nhìn sang Thượng Quan Hạo, ẩn ý sâu xa nói:

“Thượng Quan đại nhân, dù ta bó tay không có cách, nhưng người giỏi ắt có người giỏi hơn. Ta tin người tốt chắc chắn sẽ được báo đáp, nhất định lệnh ái sẽ bình an vô sự.”

Thượng Quan Hạo vội vàng cảm ơn Linh Diên. Dù nghi ngờ ý của câu nói này nhưng lại không dám biểu lộ ra. Mà Linh Diên cũng không trông chờ ông ta có thể hiểu được. Trên thực tế, ngay chính bản thân nàng cũng không biết nên biểu đạt tâm trạng lúc này của mình như thế nào. Chỉ có thể lạnh nhạt nhếch môi, thờ ơ dẫn An Huệ và An Ny rời đi.

Họ vừa đi, Thượng Quan phu nhân phái người tới tường thuật lại chuyện vừa mới xảy ra. Vệ Giới nghe xong, đáy mắt hiện ra tia chần chờ: “Ngươi nói là, vương phi một mình kiểm tra cho Thượng Quan cô nương nhưng cũng không tra ra cái gì? Thậm chí, tình huống như thế nào cũng không giải thích?”

“Bẩm vương gia, đúng là như thế. Vương phi nương nương đi rất gấp, phu nhân nhà ta cũng không thể đuổi kịp.”

Đây chính là gián tiếp cáo trạng, Thượng Quan Hạo nghe xong, ngay lập tức trợn mắt nhìn sang.

Cũng may Vệ Giới không chú ý tới điều này. Vì hắn đang nghĩ, người này đã đến, còn nói là đã xem qua rồi. Nếu như đã xem thì vì sao lại không nói rõ, lại còn buông ra câu “không chữa được” rồi bỏ đi?

Rốt cuộc nàng có ý gì?

“Vương gia, ngài xem…”

Vốn còn nghĩ Phượng vương phi có vài phần bản lĩnh, giờ xem ra cũng chỉ đến thế. Có phải Phượng vương này đang quá coi trọng nàng không?

Thượng Quan Hạo thấy khó hiểu với quan hệ của hai người là chuyện bình thường. Dù sao thì, với khuôn mặt và dáng người của nàng, là đàn ông nào cũng sẽ không để ý.

Ai có thể ngờ, Phượng vương này không những không có bất kỳ ghét bỏ gì với Phượng vương phi mà còn… cực kỳ tín nhiệm?

“Xin Thượng Quan đại nhân yên tâm. Nếu lệnh ái trúng độc là vì bổn vương, chắc chắn bổn vương sẽ không mặc kệ không hỏi.”

Ném câu không có độ ấm gì ra, Vệ Giới không ngồi lại nữa mà rời khỏi phủ Thượng Quan ngay.

Sau khi Vệ Giới rời đi, Thượng Quan phu nhân mới đi đến bên người Thượng Quan Hạo, cực kỳ lo lắng hỏi:

“Lão gia, vị này, vị Phượng vương này có ý gì chứ? Còn cả Phượng vương phi, vừa nãy người không nhìn thái độ của nàng đâu, nàng…”

“Phu nhân, nếu Phượng vương đã nói như vậy thì chắc chắn hắn đã có sắp xếp. Nàng đừng quản những thứ này, chứ chăm sóc con thật tốt đi. Dù gì vẫn còn có ta mà, không lẽ ta sẽ trơ mắt nhìn con gái đi tìm chết hay sao?”

“Nhưng thái y cũng đã nói độc này quá phức tạp. Trên thế gian này ngoài Linh gia trang, Thiên Nhai Hải Các, Dược vương cốc, còn cả Quỷ Y đột nhiên xuất hiện trong hai năm qua, ngoài họ ra thì còn biện pháp nào chứ?”

Có trời mới biết để mời được những nhà này khó đến mức nào. Những người đó thường có phân rõ giới hạn với người trong triều chính như bọn họ, dù họ có đích thân đi mời, chưa chắc người ta đã chịu đến.

“Phu nhân đừng gấp, Tử Ngôn và Tử Hiên đang nghĩ biện pháp rồi.”

Thượng Quan Tử Ngôn là đại ca của Thượng Quan Tình Hi, Thượng Quan Tử Hiên là nhị ca. Nhánh chính của gia tộc Thượng Quan chỉ có ba huynh muội bọn họ.

Tử Ngôn trọng võ, Tử Hiên trọng văn, Tình Hi người yếu bệnh nhiều, chỉ ở trong Tình các quanh năm đóng chặt, không bước ra khỏi cửa chính quá hai bước. Cũng chính vì thế nàng là bảo bối của cả nhà. Nàng ta xảy ra chuyện lớn như vậy, hai huynh đệ không thể ngồi yên.

Thượng Quan Hạo chính là nhất phẩm quân cơ xử của đại học sĩ, quyền cao chức trọng. Dù là quan văn nhưng vẫn có tiếng nói với hoàng thượng.

Lại thêm mấy đời của Thượng Quan gia đều là những người cấp bậc nguyên lão của nước Tư U. Địa vị ở nước Tư U hoàn toàn không thua kém một thế gia võ tướng từng là – Đỗ gia.

Chỉ có điều, các thời của Thượng Quan gia đều theo văn, hơn nữa cũng không đứng về phe cánh nào, luôn lấy vua làm trọng. Ai làm hoàng đế, người đó chính là vua của họ.

Vì vậy qua nhiều năm, họ mới bình an vô sự. Dù thế hệ này có Thượng Quan Tử Ngôn là khác loại nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.

Bởi vì Thượng Quan Tử Ngôn hành tẩu giang hồ, không tham dự thi cử, càng không tiến vào triều đình. Hắn luyện võ hoàn toàn là vì sở thích cá nhân, không đến mức vì cống hiến cho quốc gia, nước nhà.

Với hoàng thượng hay là các quan lại, Thượng Quan gia chính là đối tượng đáng để lôi kéo. Ngay cả Vệ Giới đối đãi với Thượng Quan Hạo cũng coi như khách khí.

Huống chi bây giờ nữ nhi của ông ta cứu hắn. Chỉ bằng vào ân huệ này, Vệ Giới hắn không có khả năng sẽ bỏ mặc.

Cho nên Thượng Quan Hạo không hề lo lắng nữ nhi của ông ta sẽ xảy ra tình huống gì xấu. Đương nhiên, những suy nghĩ này không thể nói cho phu nhân nghe, lòng dạ đàn bà không bao giờ lớn bằng đàn ông.

So với độc trên người Thượng Quan Tình Hi, cái Thượng Quan Hạo quan ngại hơn chính là vì sao nữ nhi nhà mình đang yên đang lành lại xuất hiện ở chỗ đó? Hơn nữa còn trùng hợp cứu một Vệ Giới hoàn toàn không cần nàng ra tay.

Cho tới giờ ông ta không hề nghĩ đây là trùng hợp. Chuyện trùng hợp trên thế giới có rất nhiều, vì cái gì lại gặp đúng trên người nàng chứ?

Nghĩ như vậy, Thượng Quan Hạo mang theo trái tim thấp thỏm, gõ cửa.

Có những việc, ông ta nhất định phải nói chuyện với nữ nhi cho thật rõ.

Chân trước Linh Diên vừa bước lên xe, chân sau Vệ Giới đã theo tới. An Huệ và An Ny thấy thế, thức thời lui ra ngoài.

Tuy đây không phải lần đầu tiên nàng ở trong không gian bị bịt kín với Vệ Giới, nhưng lại là lần đầu tiên sau khi có quan hệ phu thê. Nói nàng không xấu hổ là nói dối. Đặc biệt là khi đứng trước khí tràng của người nam nhân này. Dù Linh Diên có tâm lí mạnh mẽ cũng phải đứng ngồi không yên.

“Xem ra vương gia rất lo lắng cho vị Thượng Quan tiểu thư này. Sao? Không tin lời ta đã nói nên cố ý đuổi theo đến đây để hỏi cho ra nhẽ sao?”

Linh Diên cười chế giễu, Vệ Giới lại chỉ liếc nàng: “Ngươi phát hiện cái gì?”

Linh Diên chớp chớp mắt, giả ngốc: “Vương gia có ý gì? Thần thiếp không hiểu người đang nói cái gì hết.”

Vệ Giới cười lạnh một tiếng: “Đại phu bình thường có thể chẩn đoán chính xác độc gì. Vậy tại sao khi ngươi đến lại chỉ dùng một câu “không giải được” để lấp liếm? Ly Diên, rốt cuộc ngươi đã nhìn ra cái gì?”

Linh Diên bực bội nhìn hắn: “Ly Diên Ly Diên, ta đây đã đổi họ rồi, không mang họ Ly nữa. Không giải được là không giải được, nhiều chuyện thế để làm gì?”

“Ngươi có bản lĩnh bao nhiêu, bổn vương cực kỳ rõ.”

Thứ khí kia chảy loạn trong người hắn, đẩy hắn vào khốn khổ bao nhiêu năm thế mà ma xui quỷ khiến gì lại được nàng chữa khỏi. Nàng còn giải được hết những chứng bệnh khó xử lí, hỗn tạp lẫn lộn. Đây chỉ là một loại độc, làm gì có chuyện nàng không giải được?

Vệ Giới buộc chính mình phải nhẫn nại để hỏi rõ nguyên nhân. Chẳng qua đôi mắt phượng đang híp lại kia cũng đã bay ra vài đợt hàn quang.

“Ha ha, vậy cũng phải cảm ơn vương gia đã tín nhiệm thần thiếp như vậy.”

Linh Diên bĩu môi, hắn rõ?

Rõ cái rắm ý!

Không phải nàng đang xem thường hắn mà là ngay cả các ca ca bên cạnh nàng cũng mơ hồ không hiểu. Đây nàng chỉ cứu hắn có mấy lần, hắn tự nhận mình đã hiểu rõ nàng ngay được?

Ha ha, không hiểu hắn lấy tự tin ở đâu ra nữa.

Nàng thờ ơ cọ móng tay mình, mí mắt cũng không thèm nhấc lên: “Vương gia không cần phải nhọc lòng. Không biết là không biết. Dù có lấy đao gác lên cổ ta, ta cũng vẫn nói vậy. Vương gia cứ tự nhiên.”

Vệ Giới nhìn chằm chằm vào nàng hồi lâu, nghi vấn trong đáy mắt dần lắng đọng lại cho đến khi không còn một gợn sóng, tựa như một đầm nước tĩnh lặng.

Khi Linh Diên ngẩng đầu lên, làm gì còn bóng dáng của Vệ Giới nữa?

Nàng vén rèm xe lên, đăm chiêu nhìn phủ Thượng Quan gần trong gang tấc. Thời gian trôi qua, trong mắt dần ngưng tụ ý lạnh.

Thượng Quan Tình Hi, rốt cuộc ngươi là ai?

Một tiểu thư được mọi người nuôi dưỡng ở khuê phòng, một con ma ốm không ra khỏi nhà mười hai năm liên tục mà có một tay y thuật bất phàm như thế. Sao nàng ta lại làm được?

Nàng ta có thể lừa được người khác, nhưng không thể giấu giếm được nàng.

Có một số huyệt vị và nhân tố bệnh lý, chắc chắn không người ngoài nào có thể động vào được. Nếu không phải là một người cực kỳ quen thuộc với huyệt vị và điều kiện thân thể của bản thân thì không thể tạo ra được những thay đổi rất nhỏ đó.

Còn cả mùi thuốc thoang thoảng trong phòng của nàng ta nữa. Ngửi thì rất phức tạp nhưng thực tế chỉ cần dùng đến ba vị thuốc. Ba vị thuốc này nhìn thì bình thường nhưng nếu được phối chế theo tỷ lệ nhất định là đã thành công tạo ra loại độc mà Thượng Quan Tình Hi trúng.

Cuối cùng kết hợp với cơ thể được điều dưỡng đặc biệt của nàng ta. Đại phu bình thường chắc chắn không thể nhìn ra đây là độc gì.

Cái nàng tò mò lúc này đó là đây là độc mà người áo tím kia hạ, hay là nàng ta muốn tranh thủ sự đồng tình của người nào đó nên tự hạ chính mình?

Nếu là người sau làm thì có dây mơ rễ má nhiều lắm. Không nói trước được nữ nhân này có tâm tư nặng bao nhiêu, chỉ cần mục đích là tiếp cận Vệ Giới thì không thể để ai biết được.

Mà nàng án binh bất động cũng là muốn xem xem nữ nhân này định làm cái gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.