Nghịch Thiên Thần Châm : Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 226-230




Chương 226: Chặn miệng nàng ta lại cho lão tử

Ba ngày sau, sau hai mươi ngày liên tục di chuyển đến đại lục Tứ Phương, cuối cùng tuyết đã tan.

Cùng thời gian đó, hai bệnh nhân bị thương là Công Tử Diễn và Vệ Giới cũng được Ly Diên giải trừ tín hiệu nguy hiểm cao, thời kỳ mấu chốt nhất đã gắng gượng yên ổn vượt được qua.

Thời gian những ngày tiếp theo, dù không có nàng ở đây, chỉ cần nghe theo lời dặn của thầy thuốc, từ từ dưỡng thương cũng có thể bình yên vô sự khôi phục lại trạng thái ban đầu.

Sau thời gian gần ba tháng, Ly Diên cuối cùng gặp được ca ca và tỷ tỷ của mình. Thời điểm ba huynh muội ôm nhau thắm thiết, biểu tình người nhà họ Ly đương nhiên không tốt lắm.

Trong đó Ly Thiên Tuyết là lạnh lùng nhất, một đôi mắt như rắn độc nhìn chòng chọc vào Ly Diên, hiển nhiên còn đang ghi hận trước đó muội muội này không quan tâm nàng ta.

“Cha, cha xác định đây là con ruột của cha? Không quan tâm tỷ tỷ là con đây, đi gọi người khác là tỷ tỷ. Nha đầu chết tiệt này, sao nó không chết đi chứ?”

Phát giác ánh mắt quanh mình, Ly Hồng Đào vội vã lôi kéo tứ nữ của mình: “Tuyết Nhi, con nói cái gì vậy? Sao nó lại không phải nữ nhi của cha chứ? Thân thể của con mới tốt, đừng bởi vì người không có quan hệ mà sinh bệnh. Ngoan, chúng ta về trước đi.”

Bây giờ người ở trong Bất Dạ thành muôn hình muôn vẻ, nước nào cũng có, thậm chí ngay cả hoàng đế nước Mị, nước Thiên Độc đều ở trong đó. Vốn mấy tháng này mọi người chịu phải cực khổ đều nhiều hơn mấy chục năm của quá khứ, lúc này thật vất vả bảo vệ được mạng, mọi thứ đều đang ở thời kỳ nhạy cảm, ông ta cũng ngốc mà làm chim đầu đàn ở thời điểm này.

Đáng tiếc, ý tốt của ông ta, nữ nhi nhà mình lại hoàn toàn không hiểu, nhất là nhìn Ly Diên, thứ xấu xí như vậy bây giờ lại giống như vầng trăng được sao vây quanh ở giữa, có quen biết, có không quen, đều là bạn tốt chào hỏi nàng, còn nàng ta thì sao?

Nàng ta xém chút bị dã thú xé vụn, lúc đang hấp hối, ai thương hại nàng ta không? Ngay cả mời đại phu cũng là lôi kéo chà đạp, ba thúc bốn mời.

Dựa vào cái gì chứ? Ly Thiên Tuyết nàng là tứ tiểu thư của phủ Khang thân vương nước Mị, cho tới bây giờ đều là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, lúc nào lại lạc đến tình trạng như vậy?

Biến thành tù nhân trong hai tháng đã đủ thảm, còn bị ném cho dã thú của núi Hắc Tác, ngay cả bị bệnh cũng không có người thăm nom.

Những, những ngày qua đều là gì chứ?

Đã quá đủ rồi, những ngày tháng như vậy nàng ta đã chịu đủ rồi.

Ly Diên là cái thứ gì? Mới sinh ra vẫn bình thường, càng lớn càng xấu, cuối cùng đen thùi lùi, xấu xí như vậy, ở trong vương phủ là đồ vô dụng ngay cả nô tài đều có thể tùy ý giẫm lên.

Nhưng bây giờ thì sao?

Vì sao nàng vẫn xấu như vậy, vẫn khiến người buồn nôn như thế, nhưng lại có người không chê nàng, bắt đầu cười với nàng, bắt đầu tiếp cận nàng, thậm chí còn được chào hỏi. Đây là bình thường sao?

Không không không, điều này là không bình thường. Nàng ta không tin, nàng ta không tin cái thứ xấu xí kia sẽ có thành tựu của ngày hôm nay.

Nghĩ tới đây, thiếu nữ tức giận khiến hai mắt nhíu lại, cả khuôn mặt diễm lệ đều là vẻ dữ tợn. Nàng ta ngẩng đầu ưỡn ngực, hơi nhếch cằm lên, từng bước từng bước đi đến Ly Diên.

“Nha đầu này, mấy ngày này bận chuyện lớn gì hả? Bọn ta đã mấy lần đi tìm muội, đều bị những người kia từ chối ở ngoài cửa, còn nói đây là mệnh lệnh của muội. Đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Ly Diên áy náy nhìn Linh Dực và Linh Vận, “Ca, tỷ yên tâm đi. Diên Nhi vẫn tốt mà. Nhìn này, không phải rất khỏe mạnh sao?” Nói rồi còn xoay một vòng nữa.

“Không có việc gì thì tốt. Muội không biết, đã hù chết bọn ta rồi. Lúc đầu, bọn ta còn tưởng rằng muội bị thương nữa đó!”

Khoé môi Ly Diên nâng lên, hoạt bát nháy mắt mấy cái với Linh Vận: “Diên Nhi nhà tỷ thuộc mệnh mèo đó, có chín cái mạng đấy! Ngược lại là hai người, nhìn không tốt lắm. Đã xảy ra chuyện gì, sao cả đám đều là dáng vẻ không đủ dinh dưỡng, tinh thần không tốt?”

Ngọc Ngân ngày xưa chỉ mặc màu vàng, quần áo mới, giờ không có sức lực tựa trên lan can đá, mặc trên người là trường bào màu xám sẫm mà lúc trước hắn ta thế nào cũng sẽ không liếc mắt nhìn, cực kỳ ghét bỏ ngồi ở đấy than thở.

“Chuyện gì ấy hả? Các ngươi nói một chút, ngươi nói ngọt với ta, tới tham gia gì mà thịnh hội bốn nước, lần này hay rồi, còn tự ném mình vào đó chơi. Những huynh đệ kia của ta, từng tên đã hận không thể khua chiêng gõ trống reo hò ăn mừng cái tin thái tử gia ta đây chết rồi ấy!”

Lúc này Ly Diên không phải Phượng Nguyên, tự nhiên không có tư cách nói với Ngọc Ngân.

Nhưng trong lòng lại vô cùng đồng ý, gật đầu nhẹ. Đúng, tất cả tai họa đều là từ cái thịnh hội bị hủy của bốn nước. Nếu không đến tham gia, nói không chừng hiện tại bọn họ vẫn rất tốt!

Có điều, nói đi thì nói lại, không có thịnh hội bốn nước, Long đế quốc vẫn sẽ tìm cách khác lấy được bí mật mà bọn họ không thể cho ai biết. Đến lúc ấy, bọn họ chưa chắc sẽ có cảnh ngộ như hiện tại.

Nói không chừng, kết thúc sẽ càng thảm hơn.

“Được rồi, ngươi thảm, ngươi có thể thảm như hoàng đế hai nước kia không? Lần thịnh hội bốn nước đưa đến đều là tinh anh, tướng giỏi của từng nước, nhưng ngươi nhìn một chút, trước đó bao nhiêu người, hiện tại bao nhiêu người? Cứ thế mất đi nhiều người như vậy, còn không biết tình huống bên ngoài như thế nào, sau khi trở về, lại vướng phải việc thay đổi triều đại. Đó mới gọi là thảm!”

Hoa Mậu không hề nói chuyện giật gân. Hắn nói, gần như đều là lời trong lòng của người ta, trong đó bao gồm Ngọc Ngân, đương nhiên cũng có cả Vệ Giới.

Đột nhiên, Ly Diên cảm thấy cánh tay mình bị người ta kéo mạnh, khi nàng không kịp phản ứng đã bị người kia dùng sức kéo về sau, rồi một chưởng nhanh như gió đánh tới mặt nàng, ngay khi nàng cho rằng cứ như vậy chịu một cái tát này, một đôi tay sạch sẽ thon dài từ giữa không trung cản lại tấn công của người kia.

Ly Diên ngẩng đầu nhìn lên, “Dực ca ca?”

Trên mặt của Linh Dực đều đã giận tái đi, dùng sức đẩy tên cầm đầu ra, giọng nói lạnh lẽo: “Ly Thiên Tuyết, ngươi muốn làm gì?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Ly Thiên Tuyết một giây trước còn đang vặn vẹo, nghe thấy Linh Dực chất vấn, theo bản năng quay đầu cười lạnh: “A, thật đúng là không dễ dàng, đại thiếu gia Linh gia trang thế mà còn nhớ rõ tên một quận chúa nho nhỏ như ta?”

Linh Vận không vui cau mày một cái, bất động thanh sắc kéo Ly Diên ra sau mình. Loại hành vi theo bản năng khiến cho Ly Thiên Tuyết càng thêm hận thù.

“Ly Diên, loại chuyên làm hỏng chuyện như ngươi cút ra đây cho bản quận chúa. Sao vậy? Lúc này sợ rồi? Thời điểm thấy chết không cứu, dáng vẻ kia của ngươi không ai bì nổi? Bây giờ ta muốn xem xem, đến cùng là xương của ngươi cứng hay là nắm đấm của cô nương ta cứng.”

Ly Diên giống như trấn an vỗ vỗ vai Linh Vận, cười nhạt đi từ sau lưng nàng nghênh tiếp con ngươi như rắn độc của Ly Thiên Tuyết, khóe môi cười một tia châm chọc: “Chỉ bằng người què như ngươi, có thể làm gì ta?”

Người què?

Ly Thiên Tuyết cúi đầu nhìn. Chẳng qua một phần trên đầu gối nàng có băng vải mà thôi, làm sao lại thành người què trong miệng nàng rồi?

Cái người quái dị này, quả nhiên lời nói ra cũng như gương mặt này của nàng, làm nàng ta buồn nôn khó chịu.

“Người đâu, trói cái đồ xấu xí không biết trời cao đất rộng này cho bản quận chúa. Dám có gan vũ nhục bản quận chúa, nàng ta muốn chết, muốn chết!”

Ly Thiên Tuyết giãy dụa muốn đi lên, nhưng đi chưa được mấy bước đã đau đớn đến mồ hôi lạnh trên trán ứa ra. Ly Vi và Ly Duyệt ở bên cạnh vốn định thuyết phục hai câu, nhưng người nào đó vẫn đang nổi nóng, giương nanh múa vuốt gào thét với Ly Diên, còn ra lệnh cưỡng chế tướng sĩ nước Mị động thủ nữa.

“Các ngươi đều thất thần cái gì? Choáng váng hay bị điếc? Bản quận chúa bảo các ngươi trói nàng ta lại, trói lại, các ngươi không nghe thấy à?”

Ly Thiên Tuyết đợi nửa ngày, sửng sốt thấy không có ai động, lúc này xoay người, một tay nắm chặt cổ áo người nào đó, kéo thẳng gã đến trước mặt mình, cắn răng giận dữ mắng mỏ: “Ngươi, tên ngu này, không nghe hiểu tiếng người à?”

“Không phải hắn nghe không hiểu tiếng người, mà là hình như ngươi chưa hiểu, đây là địa bàn của ai.”

Đột nhiên, một giọng nói không cao không thấp vang lên sau mọi người, Ly Thiên Tuyết nghe được giọng này, khẽ nhíu mày. Thật quen thuộc, hình như đã nghe ở đâu rồi.

Đợi khi nàng ta quay đầu lại, nhìn thấy một vị thiếu niên tuấn dật, cao không hơn nàng ta bao nhiêu đang lạnh lùng nhìn, mi tâm khẽ nhăn lại: “Ngươi là ai?”

“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi là ai mới đúng. Người đâu, ném nữ nhân ồn ào này ra ngoài cho bản công tử!”

Công Tử Diễn ra lệnh một tiếng, lập tức có hai đại hán vạm vỡ đi ra, không cho Ly Thiên Tuyết kịp phản ứng đã đưa nàng ta ra ngoài thành.

Ly Thiên Tuyết bị động tác bất thình lình này dọa sợ, nàng không ngừng dùng chân của mình đá đạp lung tung. Động tác này trong mắt hai đại hán cũng không khác gãi ngứa là mấy. Nàng ta gào đến cuống họng đều rát, cũng không ai vì nàng ta nói một câu nào. Thậm chí ngay cả cha ruột cũng là dáng vẻ choáng váng.

“Cha, cha, cha mau cứu con, kêu bọn họ thả con ra. Cha, cha, bên ngoài thật đáng sợ, con không muốn ra ngoài. Tuyết Nhi không thể ở bên ngoài được. Cha, cha người mau cứu Tuyết Nhi!”

Khoảng thời gian này, Ly Thiên Tuyết cũng dần dần hiểu được bên ngoài đang xảy ra chuyện gì từ Ly Hồng Đào. Mặc dù những thây ma kia đã được giải quyết, nhưng thi thể bên ngoài vẫn còn không chuyển đi. Bây giờ đưa nàng ra bên ngoài, không phải là để nàng ta đi chết sao.

Không, nàng ta không thể ra ngoài, nàng ta tuyệt đối không ra ngoài.

Giọng nói bén nhọn của Ly Thiên Tuyết khiến đám người Ly Diên khẽ cau mày. Ngọc Ngân và Công Tử Diễn ngoáy chút lỗ tai của mình, đáy mắt rõ ràng là chán ghét.

“Nữ nhân này, ồn ào quá, chặn miệng nàng ta lại cho lão tử!”

Chương 227: Giờ ta không phải họ Ly nữa

Lời này của Ngọc Ngân nói ra cũng không có ai thực hiện, nên ầm ĩ vẫn là ầm ĩ.

Lúc này, mọi người mới phát hiện ra, quả thật giống như lời người nào đó vừa mới nói, cũng không nhìn thử đây là địa bàn của ai.

Đúng vậy, nơi này là Bất Dạ thành, là địa bàn của Công Tử Diễn. Đám người bọn họ có thể ở lại nơi này đã là sự nhân từ của đối phương. Lần này nếu không có Bất Dạ thành bảo vệ, đám bọn họ chỉ sợ sớm đã chết trong miệng của thây ma.

Trải qua mấy ngày, phàm là mỗi một câu nói của Công Tử Diễn, hắn đều dùng hành động thực tế để làm.

Dù những người bị mắc kẹt trên núi nhưng vẫn có thể sống sót đi xuống được.

Trời lạnh, bọn họ đói không chịu được, lạnh không chịu nổi, có ăn có uống, thậm chí còn có thể tu luyện, hoàn cảnh như vậy, đối xử như thế, với những tù nhân như bọn họ thật sự tốt hơn rất rất nhiều.

Nhưng hôm nay, có một tên điên từ nơi nào nhảy ra, ở đây kêu to, la lối, nhục mạ ân nhân của bọn họ?

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người cũng không khỏi tự chủ rơi trên người còn đang giãy giụa. Theo ánh mắt khinh thường, tiếng cầu xin tha thứ của Ly Hồng Đào cũng truyền tới từ xa.

“Công tử, xin công tử cân nhắc chuyện nó tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, bỏ qua cho nó được không? Đứa nhỏ này vừa tỉnh dậy, còn không hiểu rõ tình hình ở đây. Cầu xin công tử lại cho nó một cơ hội. Ta cam đoan, ta cam đoan sau đây nó sẽ yên lặng, không loạn cũng không nháo, được, được không?”

Sau khi Ly Hồng Đào tỉnh táo lại, liều lĩnh chạy lên phía trước, vừa bước chân hai tên đại hán, vừa quay đầu cầu xin Công Tử Diễn tha thứ.

Công Tử Diễn từ từ chuyển ánh mắt qua chỗ Ly Hồng Đào, xem thường cười một tiếng: “Sao? Ngươi muốn bị ném ra ngoài cùng ả ta?”

Giọng của Ly Hồng Đào bị kiềm hãm, sau đó không thể tin được ngẩng đầu. Hiển nhiên ông ta không nghĩ tới, đối phương chẳng những không cho ông ta mặt mũi, ngược lại còn muốn đuổi ông ta ra ngoài thành. Lúc này sắc mặt ông ta tái đi, không tự chủ được nhìn về phía Ly Diên đứng cách Công Tử Diễn không xa, ánh mắt bỗng nhiên hung ác lên. “Ly Diên, ngươi cứ chỉ nhìn như vậy thôi sao? Ngươi là muội muội của nàng, nàng là tỷ tỷ, cứ lạnh nhạt như vậy nhìn nó bị đuổi đi? Cuối cùng ngươi có lương tâm hay không hả?”

Ly Diên mặc đồ đen, mái tóc đen nhánh được nàng tùy ý buộc thành đuôi ngựa cao cao. Rõ ràng vẫn là như cũ, nhưng không hiểu sao khiến người ta cảm thấy hình như gầy đi chút. Nhất là khuôn mặt mập mạp mặc dù béo, mặc dù đen, nhưng không bóng nhờn, làn da rất tinh tế. Người như nàng, bất kể lúc nào, dù đứng ở trong đám đông đều rất bắt mắt.

Không phải là bởi vì đẹp mà là bởi vì xấu.

Từ lúc nàng xuyên qua vào thân thể của nguyên chủ, nàng gần như đã chết lặng khi đối mặt với các loại ánh mắt như vậy. Nhưng cho dù dưới tình huống nào, cha ruột của nàng, tỷ tỷ ruột của nàng vẫn luôn dùng những ác ngôn với nàng như cũ. Ly Diên cũng không thương tâm, chỉ là xem thường thế đạo trông mặt mà bắt hình dong này.

Thử hỏi, nếu như nàng không một thân bản lĩnh, ở nơi này, có mấy người sẽ thật tâm thật ý mà đối xử với nàng?

Có ai không để ý đến bản lĩnh của nàng chứ?

Vệ Giới như thế, thậm chí hiện tại cả huynh đệ tỷ muội đối tốt với nàng, nàng cũng không có cách nào cam đoan, bọn họ có thể sẽ đối xử với nàng như thế mãi hay không.

Bởi vì đây chính là hiện thực của thói đời nay. Nàng không oán bất kỳ kẻ nào, nhưng nàng cũng không muốn bị bất luận kẻ nào khống chế.

Giống như hiện tại, khi người gọi là phụ thân cất giọng quát lớn với nàng, có từng nghĩ tới bọn họ đã đối xử thế nào với nguyên chủ chưa?

Bên trong trời đất băng giá, Ly Diên không mặc đồ ấm nên rất lạnh, nhưng lòng nàng cũng không chịu nổi mà lạnh lẽo hơn.

Đúng, bọn họ chính là như vậy, từng chút từng chút làm hao mòn đi tình thân không có bao nhiêu?

Ha ha, dù sao nàng ở trong mắt ông ta đã là kẻ bất trung bất nghĩa bất hiếu, nếu đã như thế, nàng còn ở lại làm giữ nữa?

Lúc này sắc mặt nàng trầm xuống, nhìn về phía Ly Hồng Đào: “Tỷ tỷ? Không, ta không có loại tỷ tỷ như thế. Các ngươi không muốn thừa nhận ta, đồng thời ta cũng không có hứng thú gì với các ngươi. Nếu chúng ta đã chán ghét nhìn nhau như thế, ông thấy thế này thì sao? Hai cha con chúng ta, từ hôm nay trở đi, đoạn tuyệt quan hệ, tuyệt lắm đúng không?”

Ly Hồng Đào không nghĩ tới nàng sẽ nhắc đến chuyện này. Lần trước là dùng mạng của ông ta ra áp chế, lần này lại muốn lấy Ly Thiên Tuyết đến uy hiếp ông ta. Đồ nha đầu chết tiệt này, chẳng lẽ trời sinh tương khắc với ông ta?

“Cha, cha còn đứng ngây ra đó làm gì? Bây giờ đoạn tuyệt quan hệ với nó đi. Nha đầu xấu như vậy, còn sống một ngày chính là lãng phí lương thực. Nó không thèm đến phủ Khang thân vương chúng ta, chúng ta cần gì thấy hổ thẹn vì nó. Nhanh, đoạn tuyệt quan hệ với nó!”

Ly Thiên Tuyết có thể nói ra như vậy, Ly Diên không hề ngạc nhiên. Nàng ta từ nhỏ đã càn rỡ như vậy, trắng trợn đánh chửi với nguyên chủ. Lúc đó nàng ta mới lớn được bao nhiêu, mà nàng lại mới bao nhiêu tuổi?

Cái gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Bản tính nàng ta chính là như vậy, điêu ngoa tùy hứng, ngang ngược vô lý, càn rỡ tàn nhẫn, trông cậy vào nàng thay đổi?

A, nằm mơ đi!

Đầu óc Ly Thiên Tuyết ngu si cũng không có nghĩa Ly Hồng Đào cũng giống như thế. ở trong rừng Hắc Ám, ông ta đã mơ hồ cảm giác được nữ nhi này không hề đơn giản, nên lúc đó ông ta không đồng ý. Hiện tại, nàng chói sáng ở Bất Dạ thành, ngay cả Công Tử Diễn cũng có thể đứng ra làm chỗ dựa cho nàng. Nếu ông ta cắt đứt quan hệ cha con, thì trừ khi não ông ta nhúng nước!

Trước kia, ông ta luôn cảm giác, trong chín nữ nhi mình sinh ra, duy chỉ sinh ra Ly Diên là tai nạn của mình. Nhưng bây giờ xem ra, Ly Thiên Tuyết mới là người khiến ông ta đau đầu nhất. Nhìn xem, sắp chết đến nơi còn dám mở miệng càn rỡ, không nhìn rõ tình thế, cứ ngu xuẩn như vậy…

Ly Hồng Đào nghĩ tới đây, ánh mắt đột nhiên sáng lên, đối với gương mặt quyến rũ của Ly Thiên Tuyết, không hề do dự tát vào mặt Ly Thiên Tuyết: “Ngươi câm miệng cho lão tử!”

Ly Thiên Tuyết bị một tát này làm cho ngây người. Nàng ta mở to hai mắt, che nơi bỏng rát đau đớn trên mặt, không tưởng tượng nổi nhìn xem phụ thân từ nhỏ nâng mình trong lòng bàn tay, “Cha, cha, cha thế mà đánh con?”

Ly Hồng Đào lạnh lùng trừng mắt nàng ta, “Cái đồ ngu nhà ngươi, còn nói thêm câu nữa, hôm nay ngươi cứ đợi tự sinh tự diệt đi!”

Bị cha ruột của mình uy hiếp như vậy, Ly Thiên Tuyết che gò má, ngơ ngác đứng ở nơi đấy, trên mặt đầy nước mắt, nhìn trông khá đáng thương.

Nhìn đến đây, mí mắt Ly Diên chớp chớp, đáy mắt đều là lạnh lẽo. Xem ra, lão già này không có ý định bỏ qua cho nàng.

“Diên Nhi, con nói, con muốn nó làm thế nào mới bằng lòng tha thứ cho nó? Tỷ tỷ của con không hiểu chuyện, không biết cách nói chuyện, để nó xin lỗi con được hay không? Dù thế nào đi nữa, các con cũng tỷ muội ruột thịt, đánh gãy xương cốt sẽ hỏng gân, đúng không? Con sẽ không mặc kệ nó như vậy, đúng chứ?”

Ly Diên thấy ông ta không hề nhắc tới chuyện đoạn tuyệt quan hệ, tất nhiên biết, người này chỉ sợ cũng thấy được giá trị của nàng, trong lòng cho dù lại không muốn, nhưng cũng không có cách nào.

Có lẽ thủ đoạn của nàng nên cứng rắn hơn chút, thậm chí nên trực tiếp nháo đến trước mặt hoàng đế, nhưng cứ như vậy, cái danh bất hiếu của Ly Diên này càng thêm nhiều hơn. Tương lai, sẽ càng thêm không tiện cho thân phận này.

Vì những người không đáng này, thanh danh mà nàng nỗ lực có được không đáng phải mất.

Huống chi, gánh lấy thân phận thất cô nương của phủ Khang thân vương cũng không phải hoàn toàn chỉ có chỗ xấu. Mặc dù trước mắt nhìn không ra được, chỉ khi nào không có thân phận này, phiền phức trong tương lai sẽ dần dần tới cửa.

Ly Diên mấp máy môi, ngẩng đầu nhìn Công Tử Diễn một chút, “Ly Diên cả gan ở đây xin công tử tha cho tỷ tỷ ta, từ trước đến nay nàng có tâm nhãn nhỏ, tính tình không tốt. Nếu là có chỗ nào đắc tội tới công tử, Ly Diên cúi đầu xin công tử tha thứ. Mong công tử niệm chút tình mọn của Ly Diên, tha cho nàng ta một mạng.”

Đây là công khai xin tha cho Ly Thiên Tuyết?

Mọi người thấy một màn này, lại liên tưởng vừa rồi, từ lúc mới bắt đầu đều là Ly Thiên Tuyết vênh mặt hất hàm sai khiến, trái lại Ly Diên từ đầu đến cuối đều mặt không biểu tình, chết lặng tiếp nhận tất cả, bây giờ lại mặc kệ hiềm khích lúc trước cầu tình cho tỷ tỷ nhà mình. Nàng như vậy, không thể không nói, làm cho người ta đau lòng.

Người có thể xuất hiện ở đây có ai không có mặt mũi, có ai không có chuyện tình bẩn thỉu chứ? Nhất là Ly Diên lớn lên như vậy đương nhiên nhận phải bất công nhiều hơn người bình thường. Điểm này, nhìn phản ứng của Ly Thiên Tuyết là rõ.

Vốn cho là nữ nhi của Ly Hồng Đào từng người đều vô cùng xinh đẹp, ngược lại không nghĩ tới, bên ngoài hoa lệ như thế, thế mà lại cất giấu sự âm tàn như vậy.

Bất giác, biểu tình của tất cả mọi người nhìn Ly Thiên Tuyết cũng thay đổi.

Ly Hồng Đào cảm nhận được điểm này. Có thể so với thanh danh, rõ ràng giữ được mạng của nàng ta càng thêm quan trọng. Hiện tại hối hận đã không kịp nữa.

Công Tử Diễn không nghĩ tới Ly Diên sẽ cầu tình cho nữ nhân ác độc kia, lúc này híp mắt nhìn nàng, “Ngươi xác định?”

Ly Diên cười khổ một tiếng, nhún vai, dáng vẻ không thể làm gì, “Bây giờ ta còn là họ Ly.”

Chỉ câu này đã nói lên rất rất nhiều.

Công Tử Diễn thấy thế cũng không làm khó, gật đầu nhẹ: “Nếu đã như thế, vậy giao cho ngươi xử trí!”

Công Tử Diễn ra lệnh một tiếng, những người đang túm lấy Ly Thiên Tuyết một tay đẩy ngã nàng ta lên đất. Ly Thiên Tuyết bệnh nặng mới khỏi, nhận cái đẩy của họ, lảo đảo mấy bước đã ngã nhào trên đất. Hôm nay lạnh như thế, coi như không rách da, chỉ sợ cũng bị làm cho đỏ lên.

Nàng ta vừa muốn mở miệng, ánh mắt của Ly Hồng Đào đảo qua, Ly Thiên Tuyết không thể không ngoan ngoãn ngậm miệng.

Khóe miệng Công Tử Diễn nhẹ nhàng nhếch lên, nhìn sâu Ly Thiên Tuyết đang nằm rạp trên mặt đất, hờ hững rời đi.

Theo hắn rời đi, người của Bất Dạ thành xung quanh hắn cũng trong khoảnh khắc đó đều tản đi hết.

Khi Ly Thiên Tuyết được Ly Vi, Ly Duyệt nâng đỡ, ánh mắt nhìn về phía Ly Diễn và Ly Hồng Đào đều là ẩn nhẫn xen lẫn tức giận.

Ly Diên lười nói chuyện cùng nàng ta, vốn định kéo Linh Vận rời khỏi nơi thị phi này, không ngờ, người nào đó ở sau lưng hiển nhiên thuộc về loại chó đớp cứt không đuổi đi được.

Chương 228: Hoàng đế nước Mị

Đừng trách nàng nói chuyện độc, đụng phải mấy người thì cũng sẽ như thế.

Nói thật, nàng không có quá nhiều ký ức về Ly Thiên Tuyết, dù cho gặp lại, cũng lười đi dò xét. Nhưng bây giờ, nàng ta lại bức nàng không thể không liếc mắt nhìn.

Bây giờ để mắt tới gương mặt này, chỉ cảm thấy nàng ta có quá nhiều chỗ giống với Khang vương phi hùng hổ trong trí nhớ.

Khang vương phi trong trí nhớ, là một người lợi hại. Dù cho bà ta sinh ra đều là nữ nhi, nhưng có bản lĩnh có thể quản lý những nữ nhân ở hậu viện chỉ sinh nữ nhi. Đủ để có thể thấy được thủ đoạn không hề tầm thường.

Dáng dấp Ly Thiên Tuyết không kém, năm nay mặc dù mới mười ba tuổi, nhưng những nên nơi nên nở nên vểnh đều đủ. Nhìn gương mặt kia của nàng ta cũng coi như thuộc loại xinh đẹp. Nếu có thể thay đổi tính cách vẫn có khả năng có được tương lai tốt đẹp. Đáng tiếc nàng ta bị chiều quá mức độ, không biết trời cao đất rộng.

Loại tính cách này, ở phủ Khang thân vương phủ có lẽ có thể vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng ra khỏi phủ Khang thân vương, người tôn trọng sẽ không nhiều lắm.

Từ thịnh hội bốn nước đến bây giờ, Ly Thiên Tuyết coi như đã đi một vòng trên giang hồ, đã chịu khổ chưa? Chịu rồi, hơn nữa là cực kỳ khổ. Thế nhưng tính tình lại hình như không hề có ý định thay đổi. Dù cho Công Tử Diễn trước đó đã ra tay dạy dỗ nàng ta, hình như nàng ta cũng không hiểu rõ sự thật bây giờ không phải đang ở phủ Khang thân vương.

“Ly Diên, ngươi là người của Khang thân vương phủ, cả ngày ở cùng người Linh gia trang còn ra thể thống gì nữa? Ngươi không thấy cha, thấy đám tỷ tỷ ở đây sao? Ngươi cứ như vậy không nhìn đến? Ngươi cứ thế giẫm đạp người di nương đã dạy ngươi như vậy?”

Giẫm đạp di nương?

Ánh mắt Ly Diên bỗng dưng phát lạnh, tay ở trong tay nắm thật chặt. Đồ ngu này, đến lúc này rồi còn diễu võ giương oai?

Muốn tìm chết!!!

Ly Hồng Đào thấy Công Tử Diễn đã rời đi, nghĩ đến mình đường đường là Khang thân vương lại bị nữ nhi của mình ép cho không thể không cúi đầu, thậm chí sau đó cũng không thèm nhìn bọn họ đã định rời khỏi, là phụ thân của nguyên chủ, tất nhiên là trong lòng cảm thấy bất bình, ánh mắt nhìn về phía Ly Diên cũng xen lẫn sự không vừa ý. Bây giờ Ly Thiên Tuyết nói chuyện như vậy, sợi dây nào đó trong lòng ông ta càng rung lên, lúc này cũng không khuyên giải, cứ như vậy trầm mặt nhìn xem nàng.

Ly Vi cùng Ly Duyệt mặc dù cũng là thứ, nhưng sống có tôn nghiêm hơn Ly Diên nhiều. Mặc dù hai người không có trong sáng, xinh đẹp như Ly Thiên Tuyết thế nhưng thuộc về loại hình dịu dàng, tú lệ. Bây giờ thấy Ly Hồng Đào và Ly Thiên Tuyết đều trừng mắt lạnh lùng nhìn Ly Diên, ngay cả biểu tình trên mặt các nàng cũng hơi ngượng ngùng.

Ly Diên còn chưa lên tiếng, Linh Vận ở bên cạnh cũng đã nhịn không được: “Ôi, tính tình của ta đã táo bạo, sao còn có người da mặt dày như vậy chứ? Có biết xấu hổ hay không hả. Này, đang nói các ngươi đấy, bốn cha con nhà các ngươi đó? Hỏi các ngươi đấy, có biết xấu hổ không hả?”

“Ngươi, chính là ngươi, Ly Thiên Tuyết. Lúc Diên Nhi còn nhỏ, ngươi đã bắt nạt muội ấy thế nào? Vương phi nương mà ngươi gọi kia đối xử với muội ấy như thế nào? Lúc đầu, bản cô nương không muốn nhắc lại chuyện xưa, nhưng có người đã được cho mặt mũi lại không cần, nếu là như thế, hôm nay bọn ta sẽ nói thẳng ra, phân tích những chuyện xảy ra mười năm này từng li từng tí cho tốt, ở đây múa vuốt với các ngươi một chút nhé, Khang thân vương?”

Cho dù ai nhìn vẻ ngoài không nhiễm trần thế của Linh Vận cũng sẽ không tưởng tượng nổi, nàng có một mặt hung bạo như thế, mà thật ra đây chính là tính cách thật sự của Linh Vận.

Nàng có thể cương, có thể nhu, có thể trở thành nữ thần cao cao tại thượng trong lòng mọi người cũng có thể lôi thôi đến mức khiến ngươi không muốn tin đó chính là nàng, cũng có thể táo bạo như một tên côn đồ.

Tính cách của nàng sẽ theo thay đổi theo tâm tình của nàng. Nói nàng là người có nhiều mặt cũng không sai.

Với nhận biết trước đó của Ly Diên, Linh Vận mãi mãi là tiêu chuẩn của đích nữ thế gia, dịu dàng đoan trang, sống không hề thật với bản thân. Nhưng từ lúc biết được Ly Diên, mới khiến cho Linh Vận sống càng thêm sinh động, càng thêm tươi đẹp.

Sự thay đổi mà Ly Diên mang đến cho huynh muội bọn họ không phải dùng dăm ba câu là có thể nói rõ ràng, nhưng đối phó với Ly Thiên Tuyết này lại có thể giải quyết bằng dăm ba câu.

Quả nhiên, nghe xong Linh Vận có ý nhắc lại đồ chuyện xưa, trên mặt Ly Hồng Đào vừa mới giả vờ đau buồn lập tức sụp đổ: “Thế chất nữ, có chuyện gì chúng ta từ từ nói. Ngươi thấy đã một thời gian dài không gặp nhau, không bằng chúng ta tìm một nơi ngồi xuống, tâm sự nhé?”

Linh Vận hừ một tiếng, liếc mắt nhìn những người đáy mắt đầu tràn đầy ý định hóng chuyện, khóe miệng câu ra độ cong tùy ý.

“Trò chuyện? Trò chuyện gì chứ? Trò chuyện việc hai cha con các người bắt nạt nhị muội muội của ta hả? Xin lỗi nhé, bản cô nương cũng không có thời gian rỗi. Còn có, cái gì mà thế chất nữ? Cô nương ta tới bây giờ không hề nghe phụ thân nói qua có vị thế bá như Khang thân vương, Khang vương gia gì cả. Ngài đó, nhận lầm người rồi.”

Khuôn mặt Ly Hồng Đào trong chốc lát từ xanh sang đỏ, bị một tiểu bối đánh vào mặt như thế trước mặt mọi người, không thể nghi ngờ là khiến ông ta xấu hổ. Điều khiến ông ta tức giận chính là đám người đang vây quanh mình lại là người trộn lẫn của các nơi.

Hôm nay vốn đã rất mất mặt. Hiện tại chính là mất mặt đến nhà bà ngoại rồi.

Lúc đầu, còn nghĩ lợi dụng chữ “hiếu” để ép Ly Diên, không nghĩ tới bên cạnh nàng lại có người vì nàng mà ra mặt. Chuyện này khiến cho Ly Hồng Đào đã tính toán thật tốt, muốn nhân cơ hội uy hiếp, cảm thấy rất khó chịu.

Nói thế nào thì nói, hương vị này khó mà thay đổi. Ly Diên êm đẹp đứng ở chỗ đó chế giễu, mà hai cha con bọn họ lại bị tổn hại thanh danh. Cuối cùng là chỗ nào không đúng chứ?

Linh Vận khoanh tay, cứ thế lạnh lùng nhìn Ly Hồng Đào, tư thế ngươi không thu tay lại, cô nương ta liền phụng bồi tới cùng.

Biểu tình của Linh Dực ở bên cạnh cũng rất lạnh, dáng vẻ có thể bộc phát bất kỳ lúc nào.

Ly Diên được bọn họ một trái một phải che chở, ép cho lời nói của Ly Hồng Đào đến miệng cũng không thể không nuốt xuống, kéo Ly Thiên Tuyết một mặt không cam lòng, xám xịt rời đi.

“Cứ như thế đi rồi? Ái chà, người này thật là không thú vị, hại gia không có trò hay để nhìn!”

Ngọc Ngân có chút tiếc nuối phẩy phẩy quạt xếp cầm trong tay, quạt hai cái, dường như cảm giác có gió mát viu viu thổi đến, có hơi lạnh, cóng đến mức hắn ta vừa hít phải khí lạnh. “Ba” một tiếng đóng cây quạt lại.

Mẹ chứ, ra ngoài một chuyến đã bỏ lỡ cả mùa hè rồi. Cái cây quạt này là thứ để trang bị cho mùa hè, hiện tại chắc chắn là không dùng được. Còn có bộ đồ hắn ta mặc đây, mặc dù vẫn không giảm đi phong tình của hắn ta, nhưng so sánh với đồ vàng mà hắn ta yêu nhất chỉ là tạm được thôi.

Nhìn trời tuyết sẽ không dễ dàng gì tan đi, Ngọc Ngân hơi buồn bực nghĩ đến, không biết còn phải đợi bao lâu nữa mới có thể rời khỏi nơi này.

Mặc dù Ly Hồng Đào đã đi nhưng liên quan đến bát quái của phủ Khang thân vương vẫn lan truyền nhanh chóng, truyền đến tai từng người chuyên gia nghe chiều gió ở các nước. Trong đó còn có người không thể coi thường, chính hoàng đế nước Mị.

Lại nói hoàng đế nước Mị, từ trước đến nay đều sống an nhàn sung sướng, nào đã từng trải qua những thăng trầm như vậy?

Thời điểm ở thịnh hội bốn nước còn có thể uy phong một chút, nhưng sau khi biến thành tù nhân của Bách Lý Phức, mặc dù được hầu hạ mỗi ngày ăn ngon uống sướng, nhưng không chịu nổi mất đi tự do, nhất là khi ở nơi này ông ta vẫn là đối tượng quan trọng được chăm sóc.

Lại thêm thân thể này của ông ta đã bao nhiêu năm chưa từng rèn luyện, cho dù linh khí nơi này tốt cũng không thể chịu đựng được các chức năng cơ thể trì trệ của ông ta.

Tu luyện đã không có ý nghĩa đặc biệt với ông ta. Vì thế, khi người khác đều bận rộn hấp thu khí lực ở đây, nắm chặt thời gian để tu luyện, những kẻ không thể người tu luyện như bọn họ, sinh hoạt một ngày thật sự là trải qua bằng một năm.

Thật vất vả được giải cứu, vốn cho rằng là người một nhà, sao lại là từ một hố lửa này nhảy đến một hố lửa khác rồi.

Lúc ông ta còn trẻ tuổi cũng có tu luyện, nhưng lúc ấy là tuổi trẻ, bây giờ đã có tuổi, lại đi chiến đấu với đám ma thú trong núi Hắc Tác, đây không phải liều mạng thì là cái gì?

Đáng tiếc, người ta mặc kệ thân phận ngươi là gì, chỉ cần có cơ sở, đều bị đuổi lên núi. Tuy nói là bất đắc dĩ, tuy nói đợt đầu tiên đều sống được nhưng đáng được ăn mừng chính là có người bảo vệ nên ông ta không bị thụ thương.

Mắt thấy ngày tháng có thể nở mày nở mặt đến rồi, không ngờ một trận tuyết lớn lại khiến bọn họ bị vây ở nơi này, tiếp theo đó tin tức bên ngoài cũng không vào được, bọn họ cũng không truyền tin ra ngoài được. Trong lòng hoàng đế nước Mị đã sớm bất ổn, nôn nóng, bất an.

Nhất là lúc nghe Long đế quốc có hành động với bọn họ, sau khi được Bất Dạ thành nhiều lần bảo vệ, ông ta hoàn toàn an tâm về Bất Dạ thành.

Có thêm một vị bằng hữu còn mạnh hơn là thêm một đối thủ, ông ta và hoàng đế nước Thiên Độc phá lệ ứng xử cẩn thận với Công Tử Diễn, thế nhưng hết lần này tới lần khác lúc này lại lòi ra mấy tên không có não, còn lại là là người của hoàng thất nước Mị của ông ta, đủ để tưởng tượng mặt hoàng đế nước Mị đen thành dạng gì.

Hôn sự của Ly Diên là ông ta tự mình ban xuống, đương nhiên ông ta hiểu rõ Ly Diên là nhân vật ra sao, nhưng ông ta không biết là tiểu nha đầu tại sao đang êm đẹp lại bỏ nhà bảy năm. Lúc trước Ly Hồng Đào nói cho ông ta biết là ra ngoài tu luyện, vậy hôm nay nhìn vào, khẳng định không chỉ là như thế.

Hay cho Ly Hồng Đào ngươi lại dám khi quân?

Bây giờ hoàng đế nước Mị là tù nhân, không sai, nhưng còn chưa tới mức thay đổi triều đại. Chỉ cần ông ta vẫn là hoàng đế nước Mị một ngày, vậy ông ta liền có tư cách bảo vệ chính mình, cho nên lúc này ra lệnh cho người đưa Ly Hồng Đào đến trước mặt.

Vốn dĩ, ông ta nghĩ chỉ cần tùy tiện tìm một cô nương đưa đến nước Tư U ứng phó ứng là được, nhưng bây giờ không được rồi. Ly Diên này không phải không có giá trị mà là cực kỳ có giá trị. Nếu như không phải đã hạ thánh chỉ, chỉ sợ ông ta đã sớm đã thu hồi lệnh đã ban ra.

Có một mầm mống tốt như thế lại không cần, hết lần này tới lần khác lại yêu thương Ly Thiên Tuyết ngu xuẩn kia, Ly Hồng Đào này thật sự là càng sống càng hồ đồ.

Chương 229: Người là dao thớt, ta là thịt cá?

Hoàng đế, chung quy vẫn là hoàng đế.

Dù cho hiện tại bị vây ở trong Bất Dạ thành nho nhỏ này nhưng chỉ cần ông ta còn thở, người của ông ta không được thò chân ra ngoài, cũng có thể không chế tất cả, nhất là bộ phận nền tảng lập quốc của nước Mị.

Lúc vừa xuống núi, ông ta đã hiểu rõ được, thứ nữ nho nhỏ không được để ý đến của phủ Khang thân vương đã cứu bọn họ lần này, lập được công lao lớn.

Mà tên Ly Hồng Đào ngu xuẩn này thế mà đẩy người kế tục tốt như vậy ra ngoài, thậm chí còn đưa qua tay ông ta nữa, làm ông ta hối hận đứt ruột vì đã hạ cái thánh chỉ kia.

Trải qua mấy ngày rồi, ông đã không ngừng nghĩ cách để hủy bỏ thánh chỉ kia, hay là để những người khác của phủ Khang thân vương gả đi thay, chỉ vì để lôi kéo được thiếu nữ duy nhất có thể chế tạo thuốc giải của thây ma.

Nhưng bây giờ Ly Hồng Đào đang làm cái gì?

Người ta ba lần bốn lượt chọc giận nàng?

Còn tiếp tục như vậy, còn chỗ nào cần ông ta ra tay chứ?

Chỉ sợ Ly Diên đã tự mình đi trước một bước, đoạn tuyệt hết tất cả quan hệ với bên này.

Hôm nay nàng có thể nói ra chuyện cắt đứt quan hệ cha con, ngày mai, một khi cho nàng cơ hội, nàng sẽ liều lĩnh một đao chặt hai đoạn với phủ Khang thân vương.

Đến lúc ấy, đừng nói lôi kéo được, chỉ sợ tương lai nước Mị sẽ có có cừu hận với nàng. Đây không phải là hiệu quả mà ông ta muốn.

“Truyền Ly Hồng Đào đến đây cho trẫm!”

Nhắc đến vị đường huynh không biết cách mấy đời của mình, hoàng đế nước Mị tràn đầy chán ghét. Nếu như không phải nể mặt mũi của Mai phi Ly Ngàn Mị, trưởng nữ của Ly Hồng Đào có quan hệ mấy phần phức tạp với ông ta, chỉ sợ ông ta đã sớm bị đá ra khỏi đã bị hàng ngũ hoàng thân quốc thích.

Ông ta thân là hoàng đế, đương nhiên sẽ không chú ý đến một cái thứ nữ nhỏ nhoi của phủ Khang thân vương lớn lên thế nào, huống hồ lúc trước mục đích của hoàng đế nước Tư U là muốn tìm cho Phượng vương một vị vương phi không có chút căn cơ nào, nên mới tiện tay giao chuyện này cho Ly Hồng Đào làm.

Vốn dĩ, thứ nữ mà ông ta lựa chọn này hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ, sự tình đã thoát khỏi sự khống chế của bọn họ.

“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Lúc trước trẫm hỏi ngươi, ngươi trả lời thế nào với trẫm? Không có vấn đề gì cả? Đây chính là cái không có vấn đề mà ngươi nói?”

Ly Quyền đập một tay lên bàn, khuôn mặt được sống an nhàn sung sướng giờ vì tức giận mà hằn gân xanh. Ly Hồng Đào nhìn thấy, tâm đột nhiên co quắp.

“Hoàng, hoàng thượng, chuyện này, chuyện này này vi thần cũng không biết sao lại biến thành như vậy. Đứa nhỏ này lúc ba tuổi đã trốn nhà bỏ đi, cho đến giờ chưa từng quay về. Nửa năm trước đó, là gặp lại ở thọ yến của Linh Vấn Thiên. Lúc gặp, nó vẫn là thị nữ của đại tiểu thư Linh gia trang. Biểu hiện lúc đó của nó hoàn toàn không giống như lúc này…”

Ly Hồng Đào cũng vô cùng khó chịu. Nghĩ đến lúc trước mình uy hiếp, đe doạ Ly Diên như thế nào, thậm chí còn lấy di nương của nàng ra uy hiếp, hiện tại mặt đều đau rát.

Ông ta tin tưởng, lúc đó chắc chắn nàng có thực lực để thắng mình. Nhưng hết lần này tới lần khác, nàng không làm như vậy. Bây giờ nghĩ đến, sau lưng nhịn không được phát lạnh. Nếu như Ly Diên thật sự muốn làm gì ông ta, chỉ sợ, ông ta cũng bất lực, không cản nổi.

Còn cả khi ở trong rừng Hắc Ám…

Ly Hồng Đào không dám nghĩ tiếp. Hiện tại ông ta thấy vô cùng may mắn, còn có thể dùng chữ “hiếu” chèn ép nàng. Mà nàng cũng còn có chút lương tâm mới để cho ông ta có thể sống mà đứng ở đây hôm nay.

Chỉ cần nàng có một tia sát tâm, ông ta tin, hôm nay sẽ không có cục diện này.

Nghĩ tới đây, ông ta không khỏi cảm khái trong lòng. Đứa nhỏ này, cuối cùng ông ta càng nhìn càng không hiểu nổi.

“Làm sao? Hiện tại mới biết sợ? Cái gì mà thị nữ của đại tiểu thư Linh gia trang? Chỉ với bản lĩnh này, có chỗ nào để làm thị nữ chứ?”

Đối mặt với ép hỏi của Ly Quyền, Ly Hồng Đào cảm giác mình sắp uất ức đến khóc.

“Hoàng thượng, vi thần thật sự không biết chuyện của nha đầu này. Chuyện của Linh gia trang lúc đó, ngài cũng biết rồi. Ngụy vương phái người đến Linh gia trang trộm thuốc, hủy đi thọ yến của Linh Vấn Thiên, nha đầu kia cũng không có cơ hội thể hiện bản lĩnh của mình. Sau đó, vi thần cướp nó ra khỏi đấy cũng tương đối thuận lợi, hoàn toàn không biết…”

“Hừ, trước kia không biết, hiện tại biết cũng không muộn.” Lời của Ly Quyền nói khiến Ly Hồng Đào đột nhiên sững sờ: “Hoàng thượng, ý của ngài là?”

Ly Quyền đột nhiên sấn người về trước, khóe môi cong lên nụ cười nhất định thắng lợi: “Trước kia không biết thì cũng bỏ đi. Hiện tại chỉ bằng thân phận nhị tiểu thư Linh gia trang của Ly Diên cũng đủ để vị trí của nàng ta không thể thay thế. Trẫm nói như vậy, ngươi đã hiểu chứ?”

Trong lòng Ly Hồng Đào động, có một dự cảm không tốt, “Hoàng thượng, ngài là muốn…?”

Ánh mắt Ly Quyền ôn hòa nhìn ông ta. Chỉ là ánh mắt như vậy lại làm cho Ly Hồng Đào lạnh lạnh cả người.

“Thánh chỉ đã ban, danh tự của Ly Diên cũng đã chiếu cáo cho thiên hạ. Nhưng nếu nàng xảy ra chuyện thì sao? Chuyện tuyển chọn tân nương trong tương lai còn không phải ở trong tay của chúng ta? Chỗ của hoàng đế nước Tư U, tất nhiên có chung suy nghĩ với chúng ta. Hắn cũng không hi vọng em dâu tương lai của mình là một người có bản lĩnh như vậy, ngươi nói đúng chứ?”

Ông ta nói rõ ràng như vậy, Ly Hồng Đào nếu còn không hiểu, có thể đi chết được rồi.

“Vậy, vậy người mà hoàng thượng muốn tuyển là, là?”

Ly Hồng Đào gian nan nuốt một ngụm nước bọt, không biết làm sao, ông ta đột nhiên nghĩ đến Ly Thiên Tuyết.

Quả nhiên, một giây sau, đã thấy ánh mắt Ly Quyền sáng lên: “Loại khuê nữ không có đầu óc giống Ly Thiên Tuyết, vẫn là đừng kéo đến tai hoạ cho nước Mị, ném ra bên ngoài, chắc chắn Vệ Du Sâm sẽ vô cùng hài lòng.”

Ly Hồng Đào nghe xong lời này, vốn dĩ đang quỳ bỗng chốc sụp đổ. Ông ta ngơ ngác nhìn bóng lưng Ly Quyền phất tay áo rời đi, chỉ cảm thấy tâm rét lạnh từng đợt, tay chân càng không khống chế nổi mà run rẩy.

Ly Diên, Ly Diên. Trong miệng ông ta không ngừng thì thầm cái tên này, hận đến mức nắm chặt tay.

Ý của hoàng thượng đã rất rõ ràng, muốn ông ta dùng Ly Thiên Tuyết đổi cho Ly Diên. Theo hoàng thượng thấy, phủ Khang thân vương tựa như không có mất mát gì, tương lai còn có thể dẫn dắt quan hệ với Phượng vương phủ của nước Tư U, nhưng chỉ có ông ta biết, Ly Thiên Tuyết trong miệng hoàng thượng mới là con rơi chân chính.

Không, dù đứa con này có không tốt như thế nào thì đó cũng là nữ nhi của ông ta, là nữ nhi con vợ cả của ông ta, sao ông ta có thể để nàng ta lưu vong sang Tư U, trở thành con rơi trong mắt người khác được?

Nhưng ý của hoàng thượng rõ ràng như vậy, nếu như ông ta không làm theo, như vậy phủ Khang thân vương có bù được phần giá trị của Ly Diên không?

Ly Hồng Đào suy đi nghĩ lại, tự giễu phát hiện, sau khi Ly Diên thành công nghiên cứu ra thuốc giải của thây ma, giá trị của nàng đã không cách nào đánh giá được.

Ai biết được một giây sau, ngoài Bất Dạ thành, thậm chí là thế giới bên ngoài có thể bị lây nhiễm bởi loại độc đáng sợ này hay không?

Giữ lại Ly Diên, vậy tương đương là giữ lại tính mạng. Quý giá như vậy, phủ Khang thân vương nhỏ nhoi của ông ta có chỗ nào có khả năng để thay thế chứ?

Ha ha ha, ông ta hướng mặt lên trời cười to, cười vô cùng bi ai, càng cười phía sau là sự tuyệt vọng và bất lực của nhiệm vụ này.

Cùng một lúc đó, ở ngôi nhà được giao cho hai huynh muội Linh Dực, sắc mặt Linh Dực không được tốt nhìn xem hai tỷ muội đối diện: “Hôm nay, ta thấy người của hoàng thượng trong đám người.”

Ly Diên nghe xong, lông mày không thèm nhíu, “Muội biết, sớm muộn có một ngày, muội cũng phải đối mặt.”

Giấy không thể gói được lửa, đây chỉ là sớm hay muộn. Dù sao, độc thây ma này cũng không phải là độc bình thường, còn đáng sợ hơn ôn dịch. Nàng có thể nghiên cứu ra kháng thể đã chứng minh thực lực của mình với người ngoài.

“Tiếp theo muội định làm như thế nào?”

Ly Diên mấp máy môi, bình tĩnh nhìn ca ca, tỷ tỷ của mình: “Không vội, chờ ra khỏi Bất Dạ thành quay lại Linh gia trang rồi thương lượng cũng không muộn.”

Dù sao, kế hoạch vĩnh viễn cũng không theo kịp sự thay đổi. Mà nàng dự cảm sẽ có chuyện xảy ra.

Kỳ thật, trong lòng nàng vẫn ôm một tia hi vọng, dưới cái nhìn của nàng, hoàng đế nước Mị và Tư U hình như cũng không phải một loại người.

Biểu hiện lúc đầu của người kia thật sự không đáng để ý, thế nhưng khi biết được giá trị của nàng, liệu ông ta sẽ cho phép bọn họ giành đồ ăn trong miệng hổ?

Ha ha, nếu như Vệ Giới còn không giữ được hôn sự này, vậy nàng cũng không phải chờ mong lợi ích và hợp tác với hắn nữa.

Chuyện này, vẫn là để Vệ Giới tự mình xử lý thì tốt hơn, mà nàng cũng không muốn có thêm danh tiếng gì.

Chuyện xảy ra giữa nàng và Vệ Giới, Linh Dực, Linh Vận không hiểu rõ, mà nàng tạm thời cũng không muốn để cho bọn họ lo lắng quá mức, dứt khoát lấy cớ này lấp liếm cho qua.

Nếu như tương lai của nàng thật sự không thể tự lựa chọn, mà nhất định phải chọn giữa nước Mị và Tư U, như vậy nàng tình nguyện lựa chọn Vệ Giới. Dù sao, hai người bọn họ sớm đã quen thuộc, lại biết rõ mình cần gì ở lẫn nhau. Loại hợp tác này chính là làm ít mà hiệu quả nhiều.

Ngược lại, nước Mị ngoại trừ có thể lợi dụng nàng ra, còn có thể làm gì chứ?

Nhất là cái mặt của Khang thân vương kia, hiện tại nhớ tới đã buồn nôn. Đợi nàng trở lại nước Mị, chuyện đầu tiên chính là điều tra thân thế của mình. Nàng cũng không tin, trên thế giới này thật sự có người cha ruột lòng dạ ác độc như vậy.

Linh Vận không nén được giận. Nhớ đến những chuyện xảy ra liên tiếp, đều là bởi vì lần thọ yến, nàng không khỏi tự trách.

“Sớm biết như vậy, ta không nên đưa muội xuống núi. Nếu muội không xuống núi, sao lại có nhiều chuyện như vậy chứ? Chúng ta đóng cửa, ngày tháng trải qua đều sẽ bình yên, không tranh quyền thế. Nhưng bây giờ, muội rõ ràng đã thành miếng thịt mỡ trong miệng mặc họ tranh nhau. Diên Nhi, chúng ta quyết sẽ không để yên nhìn muội bị bọn họ tranh cướp mà không hề làm gì!”

Chương 230: Cánh cửa tiện lợi mở rộng

“Tỷ tỷ, Diên Nhi nhà tỷ cũng không phải người để mặc người ta chém giết. Lại nói, sớm muộn gì muội cũng phải lớn, sớm muộn gì cũng phải một mình đảm đương, sao có thể cả đời sống dưới đôi cánh của Linh gia trang?”

Cho tới bây giờ Ly Diên không phải người an hưởng lạc nghiệp. Kiếp trước không phải, bây giờ càng không phải.

Nếu không cũng sẽ không có sự tồn tại của Phượng Trì sơn trang bấy giờ.

Hết lần này tới lần khác, trước khi thời cơ chín muồi, không thể nói những lời này chọc tỷ tỷ, chỉ có thể áy náy nhìn họ.

Linh Vận sao không biết điểm này. Cứ nhìn Linh gia trang, Dược Vương cốc bây giờ cũng không dám cam đoan cả một đời đều có thể đảm bảo cho họ có thể thoát khỏi thế tục đáng lo ngại này.

“Vậy muội, dù sao muội cũng phải thông tri cho ta chứ?”

Linh Vận sớm đã có thói quen Ly Diên ở bên cạnh. Bây giờ nha đầu này nói rời đi là rời khỏi vòng tay của nàng luôn, đừng nói là trên tinh thần, chính là bản năng của thân thể cũng không tiếp thu được.

Ly Diên thấy thế, bất đắc dĩ nói với nàng: “Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy Vệ Giới sẽ cứ kệ họ đối phó với hắn như vậy?”

Khuôn mặt tuấn dật của Linh Dực run lên, nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Linh Vận, “Ý của muội là?”

Ly Diên đan hai tay lại, không quan tâm nhún vai: “Hiện tại muội ấy à, ngược lại không quan trọng, đi được bước nào thì được bước đó.”

Linh Vận thấy thế, liếc nàng một cái, “Nhóc quỷ linh tinh này, đừng cho là ta không biết muội đang nghĩ gì. Mau nói, cuối cùng là muội nghĩ gì hả?”

Không quan trọng? Không quan trọng thì muội nhắc đến Vệ Giới làm cái gì?

Nha đầu này, chẳng lẽ lại không biết tâm của mình đã sớm lệch đến chỗ Vệ Giới rồi?

“Rất đơn giản, ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, mà muội chính là ngư ông kia, người nào thắng, muội đi với người đó!”

Linh Vận đánh một tay lên trán nàng: “Nói bậy. Chẳng lẽ lão hoàng đế để muội vào cung, muội cũng vào?”

Sắc mặt Ly Diên xoát cái đã đổi, khóc không ra nước mắt nhìn Linh Vận, “Phủi phui. Tỷ, dù tỷ nói đùa cũng không thể rủa muội muội nhà tỷ như thế!”

Đôi mắt đẹp của Linh Vận khẽ đảo, “Muội còn già mồm? Nói, muội với ma đầu Vệ Giới kia đã giao dịch gì rồi? Nếu không muội cũng không bình tĩnh như thế?”

Ly Diên tự giễu chỉ mặt mình, “Ta nói, tỷ, có phải tỷ đã quên dáng dấp muội muội nhà mình rồi không? Với mặt mũi này, vào Phượng vương phủ đã là trèo cao, tỷ còn trông cậy muội sẽ tiến cung? Cười rơi răng mất. Muội và Vệ Giới có thể có kế hoạch gì á hả? Hiện tại không có, tương lai ấy à, không nói rõ được!”

Giữa bọn họ có chút qua lại. Hắn nợ nàng mấy cái mạng, nhưng mà nếu dùng điều kiện này để trao đổi, cũng không có lời.

Nàng nhìn ra được, Vệ Giới cảm thấy rất hứng thú với nàng. Đương nhiên, cái gọi là hứng thú không phải chỉ gương mặt nàng hoặc là thân thể mà là bản lĩnh.

Chỉ cần hắn cảm thấy hứng thú với nàng, như vậy nàng có lòng tin, hắn sẽ không thả nàng ra.

Nếu không với hắn, không chỉ tổn hại mặt mũi mà còn có giá trị con người của hắn nữa.

Đối với Phượng vương Vệ Giới, nếu như kéo nàng lên thuyền giặc, giá trị giá trị con người của ngày ấy cũng sẽ không như bây giờ.

Nàng có lòng tin với mình mới có thể bình tĩnh như thế. Nhưng ca tỷ nhà mình hiển nhiên hiểu lầm thành ý nghĩa khác, không thể không khiến nàng chỉ vào mặt mình, nhắc nhở bọn họ sự thật không thể xem nhẹ này!

Ở thế giới nhìn mặt này, mặc kệ là hiện đại hay ở cổ đại, tất cả tương lai của ngươi đều có liên quan rất lớn đến gương mặt. Không nói mười phần, ít nhất cũng chiếm tám phần, còn lại hai phần mới là nguyên do ngươi phấn đấu.

Nàng bây giờ miễn cưỡng đã có được hai phần, thế nhưng tám phần còn lại, lại không phải thứ đơn giản khiến người ta xem nhẹ.

Không hề nghĩ đến đó, Linh Vận nghe xong lại trừng mắt khinh thường: “Còn tưởng cái gì chứ. Gương mặt muội thế này thì sao? Đen mượt, múp míp, sờ vào có cảm giác. Đứng ở một đám mỹ nhân như hoa như ngọc, trắng trắng chắc chắn là cực kỳ hút thu hút. Hoàng đế và Vệ Giới dù không muốn chú ý tới muội cũng khó. Muội có thể so với cấp bậc quốc bảo đấy, bọn họ không muốn, lão nương muốn!”

Nghe Linh Vận nói chuyện càng ngày càng không đáng tin, Ly Diên nhăn mày, đập lên cổ tay của nàng: “Tránh ra. Tỷ đây là chế nhạo muội hay là trêu đùa muội hả? Không nói như thế, tốt xấu gì hiện tại muội cũng là muội muội trên danh nghĩa của tỷ, không cho phép khi dễ muội như vậy. Nếu không muội nói với gia gia!”

“Ái chà, còn chưa cử hành làm lễ quy tông, muội đã uy hiếp ta như thế? Ca, huynh nói đi, nha đầu này có phải là càng ngày càng không quản nổi nữa không?”

Linh Dực bất đắc dĩ nhìn người này, rồi nhìn người kia, đau đầu mà cau mày, “Được rồi, người biết thì thấy các muội đang đấu võ mồm, không biết, không chừng đã nghĩ thế nào rồi? Nếu muội muội đã có suy tính, chúng ta cũng không nói thêm gì nữa, nhưng điều kiện tiên quyết là có gì cần, cứ việc nói, Linh gia trang vĩnh viễn ở sau muội.”

Ly Diên cảm động nhất là điểm này. Bất kỳ lúc nào, nơi nào, ca ca tỷ tỷ của nàng luôn luôn tin tưởng nàng vô điều kiện như vậy. Phần tình cảm chân thật này, thậm chí còn thân hơn huynh muội ruột thịt. Có đôi khi nàng còn nghĩ, mình có thể chính là nhị tiểu thư đã qua đời của Linh gia trang hay không?

Nếu không sao có thể hợp với Linh gia trang như thế?

Trận cãi cọ trên quảng trường đương nhiên cũng không thoát khỏi tầm mắt của Vệ Giới. Thậm chí dự tính của Ly Hồng Đào và Ly Quyền đều đã sớm bị hắn giữ trong tay.

Nghe đám Thanh Thần đi tìm hiểu tin tức về, mặc dù không nhìn ra được gì trên mặt Vệ Giới thế nhưng Thanh Thần mẫn cảm lại cảm giác không khí xung quanh mình từng chút đông lại, khiến họ theo bản năng im lặng.

“Vương gia?”

Thanh Thần thận trọng nhìn mặt hắn, Vệ Giới nhàn nhạt quay đầu: “Lúc nào lên đường?”

Thanh Thần hơi sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới thất ca nhà mình sẽ chuyển hướng chủ đề, nhưng rất nhanh đã hiểu rõ ý của hắn.

“Thương thế của ngài không thích hợp di chuyển. Nửa tháng sau, mười lăm tháng chạp xuất phát, ngài thấy được không?”

Mười lăm tháng chạp?

Thời gian mười lăm ngày chỉ sợ không kịp về kinh thành. Nếu như bỏ qua mùa xuân năm nay, vị hoàng đế kia còn không chừng còn gây ra chuyện gì đó.

Nhưng nếu quá vội, thân thể của hắn thật sự không chịu nổi.

“Những người khác sao? Đã định thời gian rồi?”

Thanh Thần tiếp lời, “Định, đã định vào ba ngày sau, sau mùng một tháng chạp lần lượt rời đi.”

Nếu như hôm nay tạnh mưa, dù đường vẫn còn bùn nhưng an toàn hơn là lớp đất bị một tầng băng đông cứng. Những người này đã sớm không chờ nổi, chỉ sợ muốn tìm cách rời đi.

“Ly Diên thì sao?”

Thanh Thần lắc đầu, “Tạm thời không nghe thấy sắp xếp của nàng. Không bằng tý nữa Ly cô nương tới, thuộc hạ hỏi một chút?”

“Không cần, bản vương tự có tính toán. Đệ đi sắp xếp, để người của Tư U rời đi cùng họ.”

Đây là muốn chia thành hai nhóm để rời đi?

Thanh Thần nghe đến đó, trên mặt vui mừng, “Vâng, thuộc hạ đi sắp xếp.”

Chỉ cần thất ca nhà họ không cậy mạnh, để hắn làm gì đều được hết.

Chạng vạng tối, tin tức cụ thể của các nước đã truyền tới.

Thương thế nặng hơn ở lại Bất Dạ thành tiếp tục dưỡng thương, sau khi thương thế lành, tự mình về nước.

Đám người còn lại theo đoàn người của các nước lần lượt rời khỏi Bất Dạ thành.

Trong đám người này, cũng không có Ly Diên và Vệ Giới.

Lý do Ly Diên ở lại rất đơn giản, dù hai bệnh nhân của nàng có thể sống khi nàng rời đi, nhưng vì lý do an toàn, nàng vẫn quyết định ở lại hộ giá hộ tống cho đến khi họ khôi phục tám phần mới thôi.

Dù sao, họ cũng không phải người bệnh bình thường, một nước đi vô ý liền có khả năng thua sạch, tất cả cố gắng trước đó đều đổ xuống biển hết.

Nàng đã đảm nhiệm nổi hậu quả này, ở thêm mấy ngày thì thế sao chứ?

Về phía Linh gia trang, sau khi Ly Diên thương lượng với hai huynh muội, cũng quyết định ở lại, chờ Ly Diên cùng trở về.

Lấy Ngọc Ngân, Hoa Mậu cầm đầu thêm hào quang ở thịnh hội bốn nước, lại thêm thu hoạch không ít nhân tài mới nổi ở núi Hắc Tác, không biết căn cứ vào nguyên nhân nào, cũng không có theo đám người kia rời đi.

Người bên cạnh nói rất dễ. Đều là nhân vật có một không hai, chuyện họ đã quyết, ai dám cản trở?

Bất Dạ thành cũng không đuổi người ra ngoài, đám thuộc hạ bọn họ càng không có lý do gì để khuyên chủ tử nhà mình.

Nhưng Ly Hồng Đào thì khác. Đã nhận lệnh của hoàng đế, sao ông ta có thể để Ly Diên ở lại chứ?

Nhưng vô luận ông ta khuyên như thế nào, Ly Diên đều dáng vẻ lãnh đạm, khó chơi như thế khiến ông ta bị chọc giận.

Rơi vào đường cùng, ông ta chỉ có thể ba lần bốn lượt chắn đường nàng. Ly Diên thấy ông ta như vậy cũng cực kỳ phiền phức, dứt khoát nói chặt đứng.

“Ngươi về trước đi, ta còn có việc phải xử lý, sau khi rời khỏi Bất Dạ thành, ta sẽ về phủ Khang thân vương.”

Xem như ông ta nói gì mà dạy bảo lễ nghi trong cung, nói chuyện chuẩn bị gả đi nhưng chỉ có chính nàng biết, nàng trở về chẳng qua là muốn điều tra thân thế của mình thôi, không hề có nửa xu dính líu đến thứ bỏ đi là lễ nghi cung trong kia.

Ly Hồng Đào nghe nàng nói như thế, biết nàng cuối cùng vẫn nhớ đến thánh chỉ kia, không có ép buộc mạnh nữa, rời khỏi Bất Dạ thành trước.

Mười ngày kế tiếp, Bất Dạ thành có thể nói vô cùng náo nhiệt. Không nói đến những tên muốn đi kia, ngay cả Công Tử Diễn cũng vội đến chân không chạm đất, thu tiền không nương tay.

Ly Diên dứt khoát chạy đến quấy rầy Vệ Giới.

“Điên rồi, đều điên rồi. Mấy đám nhà quê này sao ai cũng mua nhà ở đây vậy?”

Bởi vì đã định ngày về, Bất Dạ thành sẽ cũng không buông tha cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, các cửa hàng đều bày đồ tốt nhất trong nhà mình ra, thậm chí ngay cả Chỉ Tuý Kim Mê mới sửa chữa xong cũng vì những người này mở rộng cánh cửa buôn bán.

Nhìn từng rương hàng hóa trang bị đưa lên xe ngựa, Ly Diên không khỏi bĩu môi: “Đường khó đi còn mang nhiều đồ như vậy, thật sự là một đám ngu xuẩn không biết gì!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.