Nghịch Thiên Thần Châm : Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 176-180




Chương 176: Kết quả cuối cùng của mẫu máu

“Nhưng đến giờ, tất cả những gì chúng ta thấy đều là một số ít quy tắc của Bất Dạ thành cũng như vài nhân viên phục vụ. Ngoài ra thì sao? Chúng ta có thể thấy ai khác nữa? Tất nhiên, cũng có thể là do năng lực hiện tại của chúng ta không đủ, không lẻn vào được sâu bên trong, Nhưng điều đó nói rõ một vấn đề, Bất Dạ thành không hề đơn giản như chúng ta thấy.”

“Dù chúng ta không hiểu nơi đây được như đối phương nhưng họ đã dẫn dụ chúng ta đến đây, chắc chắn không phải chỉ có một mục đích. Mà Bất Dạ thành đột nhiên có nhiều người tràn vào như vậy, không có khả năng sẽ họ ngồi yên không để ý đến được. Ta cảm thấy, họ đang chờ. Chờ đến khi chuyện này bộc phát đến một mức độ nhất định mới thật sự là khủng hoảng.”

Đến khi đó, cuối cùng ai chết trong tay ai, cũng khó nói được.

Phân tích của Ly Diên khiến ánh mắt Vệ Giới trở nên thâm thúy, ánh mắt nhìn về phía nàng càng trở nên khác thường.

Thanh Thần nhìn thấy hết những điều này, nhất thời không biết là tốt hay xấu.

“Cho nên?”

Giọng nói của Vệ Giới nhàn nhạt, không nghe ra được cảm xúc, chỉ cảm thấy âm thanh của hắn trầm thấp lại êm tai.

“Cho nên, chúng ta cứ yên lặng theo dõi diễn biến. Dù sao người ở đây đều có ta để ý, tuyệt đối sẽ không thành độc nhân được. Còn khu vực màu đỏ, nói không chừng sẽ là nơi bắt đầu bùng phát.”

Thanh Thần nuốt khó khăn nuốt nước bọt, “Ngươi, ngươi thực sự mặc kệ phụ thân của ngươi hả?”

Ly Diên đột nhiên quay đầu nhìn về phía Vệ Giới, “Ta nói này Phượng vương điện hạ, nếu ngài giơ cao đánh khẽ lưu lại cho ta một mạng, ta sẽ càng cảm kích.”

Lông mày tuấn tú của Vệ Giới nhíu mày, trầm tư, hồi lâu mới ngẩng đầu: “Thật ra cũng không phải hoàn toàn không có cách. Ngươi có thể đi gặp hoàng đế của hai nước.”

Ly Diên nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn một cái, sau đó nở nụ cười, “Cảm tạ, cách này thật đúng là tốt!”

“Đúng vậy, ngươi hạ độc bọn họ, sau đó ép buộc bọn họ thần phục, như vậy mới dễ dàng có được thánh chỉ!”

“Khụ khụ khụ.”

Không thể không nói, Ly Diên bị sặc nước miếng của chính mình, trợn tròn mắt không thể tin được. Khó có thể tưởng tượng được, loại lời nói không đứng đắn này lại phát ra từ trong miệng Phượng vương điện hạ.

Thật sự làm cho người khác kinh ngạc đến chết đi được.

Người này, đây là ép nàng đi giết vua!

Mẹ nó, còn giết luôn cả hai người. Hắn có phải quá coi trọng nàng rồi?

Tại sao hắn không để nàng đi chết quách luôn đi?

Vậy không phải càng sạch sẽ hơn à?

“Ngươi không có chấn thương rõ ràng, nội thương cần phải dưỡng một đoạn thời gian là được.”

Ly Diên oán giận trừng mắt nhìn hắn, sau đó quay đầu nhìn bốn người kia. Vệ Giới nhắm mắt lại, nở nụ cười đầy ẩn ý.

So với Vệ Giới, Thanh Thần là người bị thương nhẹ nhất trong số bốn người, nhưng dù vậy cũng bị kiếm đâm quá sâu, mất quá nhiều máu.

Vết thương của Thanh Dạ là nghiêm trọng nhất, một cánh tay đã bị cắt đứt, nhưng do tính cách, cả buổi cũng không thốt ra một chữ.

Thanh Huyền và Thanh Dục cũng có mức độ chấn thương, nội thương khác nhau.

Lúc này bọn họ vô cùng may mắn, có Ly Diên ở tầng một, dù là y thuật hay độc dược đều xuất sắc. Nếu không, bọn họ phải ngồi đợi người của mình tới không thì không biết phải chịu đựng đến năm nào tháng nào.

Dù không nói, nhưng bọn họ vẫn có thể thấy rõ tác dụng của Ly Diên trong chuyến đi này.

Tuy vẻ ngoài nha đầu này không được ưa nhìn, tính tình dở tệ nhưng công phu thì thật sự khiến họ khâm phục, thán phục.

Nếu nàng là vương phi của bọn họ, cũng không phải không xứng. Ít nhất tài năng như vậy, còn lợi hại hơn bình hoa nào đó mà hoàng đế tùy tiện ném đến.

Bây giờ họ thấy rất may mắn, may mà hoàng đế ném đến không phải là một bình hoa, cũng không phải những tiểu thư khuê các được đúc từ khuôn kia.

Ly Diên không chỉ che giấu phụ thân mình, hoàng đế nước Mị, mà ngay cả vị hoàng đế có ý đồ dùng nàng để vũ nhục bọn họ cũng bị lừa dối bởi vẻ ngoài của nàng.

Nếu hắn ta biết bản lĩnh của Ly Diên, không biết có hối hận khi lấy đá tự đập vào chân chính mình không nữa?

Trong khi Ly Diên đang mải mê chữa trị vết thương cho họ thì đám Lâm Nghiệp đã chuẩn bị ổn thoả, chuẩn bị đến khiêu chiến khu vực màu cam.

Ly Hồng Đào không tìm được Ly Diên, trong lòng rất lo lắng, bây giờ nhìn thấy Lâm Nghiệp, sao có thể bỏ qua được?

“Diên Nhi đâu, đưa ta đi gặp nó. Ta muốn gặp nó ngay lập tức, ngay lập tức!”

Lâm Nghiệp bất lực nhìn, “Xin lỗi, Khang thân vương, việc này e rằng mình ta không làm được. Bất Dạ thành có quy tắc của Bất Dạ thành. Nhị tiểu thư bây giờ đang ở khu vực màu cam. Nếu ngài muốn gặp ngài ấy, thì tự mình khiêu chiến qua cửa. Chỗ của ta cũng không giúp được gì.”

“Nhị tiểu thư gì chứ. Nó là thất tiểu thư của Ly Hồng Đào của ta. Không có sự cho phép của ta, Linh gia trang các ngươi dựa vào đâu nhận nó là nghĩa nữ?”

Ly Hồng Đào cực kỳ hận bọn họ. Cho rằng nếu không có Linh gia trang châm ngòi, bây giờ quan hệ của mình với Ly Diên cũng không giương cung bạt kiếm như thế này.

Lâm Nghiệp càng nghe, lông mày càng nhíu chặt. Hiện tại ông ta càng thêm hối hận, sao lúc đợi ở rừng hắc ám lại có lòng nhân từ với người này. Một người như vậy sao có thể xứng làm phụ thân chứ?

Sắc mặt ông ta lập tức tái xanh, giọng điệu không tôn kính như trước, lạnh lùng nhìn ông ta nói: “Nhận nghĩa nữ hay không là chuyện của Linh gia trang chúng ta, e rằng không liên quan gì đến ngươi. Tuy rằng ngươi là cha ruột của ngài ấy, nhưng hình như nhị tiểu thư cũng không thừa nhận điều đó. Nói đến đây thôi, Khang thân vương nên cẩn thận nhiều hơn đi.”

Sau khi quẳng lại lời này, Lâm Nghiệp hất tay ông ta ra. Đoàn người thuận lợi nộp phí, tiến vào khu vực màu cam. Ly Hồng Đào vốn định đi theo đi vào, nhưng lại bị một mỹ nữ mặc trang phục thị nữ ngăn lại: “Thật xin lỗi, vui lòng trả mười nghìn lượng để vào khu vực khiêu chiến.”

“Mười nghìn lượng? Ngươi cướp tiền à?”

Thị nữ hoàn toàn không quan tâm, vẫn cười nhạt như cũ: “Đây là quy định, mời tuân thủ.”

Không phải Ly Hồng Đào không có tiền, mà là ông ta không biết mình sẽ đối mặt với gì nếu đến khu vực màu cam. Thêm năng lực hiện tại, ông ta cũng không dám tùy ý khiêu chiến.

Hơn nữa, số người đi theo ông ta ra khỏi khu rừng hắc ám chỉ có mười người, năng lực của họ vừa mới đến cấp bậc võ sư. Mà ông ta mới chỉ là võ sĩ. Năng lực như vậy, khiêu chiến thế nào đây.

Nhưng nếu không đi vào, chẳng phải sẽ không bao giờ gặp được Ly Diên sao.

Ông ta còn linh cảm, nha đầu kia đã phát hiện ra điều gì đó, nên mới tránh mặt ông ta như thế.

Ông ta đã từng trải qua chuyện như thế này rồi, quyết không thể lại phạm thêm sai lầm gì nữa. Nếu không ai có thể cứu nữ nhi của ông ta chứ?

Dựa vào Ly Diên sao?

Không chừng nha đầu kia cũng sẽ không thèm nhìn đến các nàng nữa.

Không, không được, không thể từ bỏ như thế được, quyết không thể từ bỏ như thế này.

Ly Hồng Đào hoảng sợ, xoay người chạy về phía khu vực màu đỏ, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng. Ai nhìn thấy cũng cho là đã có chuyện lớn xảy ra.

Chỉ vào lúc này, ông ta mới ý thức được, nữ nhi mà ông ta chưa từng nhìn đến trước đây, bây giờ lại quan trọng đến như thế nào.

Nực cười là khi ông ta nhầm ngọc trai thành mắt cá, giờ mới hối hận nhưng đã quá muộn.

Khi Ly Hồng Đào tập hợp mấy chục người cùng vào Bất Dạ thành với ông ta ngày hôm đó, đề nghị họ cùng vượt cửa, không ngờ lại nhận được câu trả lời thế này.

“Ngươi có vấn đề à? Vừa mới đi vào đã đi khiêu chiến? Ngươi không thấy người của ta bị thương thế nào à?”

“Đúng đấy, chúng ta vừa thở được một hơi, ngươi đã không chờ được muốn chúng ta đi vào chỗ chết?”

“Chết cái gì chứ. Khiêu chiến này không đến mức chết người được.”

“Chết có khác gì với trọng thương chứ? Muốn đi các ngươi tự đi, chúng ta phải nghỉ ngơi vài ngày, xem tình hình thế nào đã.”

“Đúng vậy, người bí ẩn không cho chúng ta tiếp tục vượt rào. Chúng ta cũng chưa thăm dò được tình hình lúc này. Tại sao phải vội vàng đưa người bị thương đi khiêu chiến chứ?”

Cho dù Ly Hồng Đào có thuyết phục như thế nào, những người này vẫn án binh bất động.

Không phải họ lười mà là họ sợ. Đoạn đường đã trải qua này, cứ mỗi lần nghĩ lại là không ngừng sợ hãi.

Chỉ ở đây có vài ngày, đối với tờ giấy trắng không biết gì như họ, ở đây không có chút cảm giác an toàn nào, làm sao có thể đối mặt với khiêu chiến với tương lai không biết được?

“Đừng bảo là ngươi nghĩ chúng ta thật sự được người bí ẩn kia cứu?”

Ly Hồng Đào đột nhiên nổi giận, đối mặt với vẻ mặt không biết gì của họ, ông ta thực sự bị chọc tức chết.

“Ngươi, ý của ngươi là gì?”

Cuối cùng, mọi người đều hoàn toàn yên lặng vì câu nói này của ông ta.

“Các ngươi nghĩ lại đi, tại sao lần này chúng ta lại ở đây? Tại sao những người đó phải cứu chúng ta trong khi có thù địch chứ?”

Khi đó, bọn họ đều sắp chết, chỉ cần có một cọng rơm cứu mạng, bọn họ sẽ vội vàng trèo lên, hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, nhất thời không khỏi sợ hãi. Đúng vậy, tại sao phải cứu bọn họ?

Họ còn muốn nghĩ ra một lý do gì đó, nhưng suy nghĩ hồi lâu, vẫn không có điều kiện nào phù hợp.

Ngay lập tức, sắc mặt khó coi nhìn Ly Hồng Đào. Đột nhiên nhớ tới lần rút máu mấy ngày trước, cả người đều như điên cuồng, mắt đỏ như muốn nứt ra, gắt gao túm chặt lấy Ly Hồng Đào.

“Kết quả cuối cùng của mẫu máu ngày hôm đó là gì? Chúng ta có vấn đề gì hay không? Đó không phải là con gái của ngươi sao? Mau gọi nó đến đây!”

Chương 177: Thiếu thành chủ về thành

Tất nhiên, một số người trong số họ lại chất vấn Ly Hồng Đào: “Làm sao ngươi biết người cứu chúng ta chính là người kia, lại còn có quan hệ thù địch với chúng ta?”

Ngay khi những lời này nói ra, mấy kẻ lập trường không vững quay đầu lại, không tự chủ được nhìn về phía Ly Hồng Đào: “Nói cũng đúng, sao ngươi chắc chắn được?”

“Nếu ngươi có ý nghĩ này, tại sao lại để người ta lại cứu ngươi chứ? Khang thân vương, ngươi làm vậy có hơi quá đáng không?”

“Qua cầu rút ván cầu, không cần phải như vậy?”

“Rốt cuộc ngươi có ý đồ gì? Không phải là ngươi đang âm mưu gì đó đấy chứ?”

Nghe họ nói người này còn to tiếng hơn người kia, Ly Hồng Đào bị bọn họ làm cho tức chết. Hoả khí xông lên, lời nói ra cũng hùng hổ hơn hẳn: “Nói cũng chỉ có thế, tin hay không tuỳ các ngươi. Cũng không thử nghĩ xem, trong khoảng thời gian đó, ngoài chúng ta, còn có ai có thể tự do ra vào khu rừng hắc ám? Ai có khả năng lôi chúng ta ra khỏi đám độc nhân đó được?”

Ly Hồng Đào quẳng lại câu này, phất tay áo bỏ đi, để lại một đám người, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Tiếp đó trong nháy mắt, tất cả đều im lặng.

Cửa thành của Bất Dạ thành vốn luôn đóng chặt, lúc này đột ngột rung chuyển. Một chiếc xe ngựa vô cùng đơn giản, ngay cả người hầu kéo xe cũng không có, cứ vậy khiêm tốn đi vào trong Bất Dạ thành.

Điều đáng chú ý là, bốn góc trên nóc xe ngựa treo bốn thứ có tạo hình vô cùng độc đáo, cực kỳ xinh đẹp.

Mỗi khi chiếc xe lắc lư, chúng sẽ phát ra âm thanh cực kỳ êm tai, giống như đang tấu một khúc nhạc.

Con ngựa trắng thuần cao to hệt như người sành sỏi, không gặp phải chướng ngại gì, vó ngựa chậm rãi, lộc cộc đi thẳng về trước.

Những người kia còn đang trầm tư trước những lời nói khó nghe của Ly Hồng Đào, lại ngạc nhiên nhận ra, những người mặc đồ phục vụ của từng khu vực khi nghe thấy âm thanh thanh thúy “đing đing thùng thùng” kia, thân thể đột nhiên chấn động, nhìn thấy cỗ xe.

Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bọn họ đồng loạt quỳ xuống đất, cúi đầu.

Dù không nói lời nào, nhưng vẻ cung kính trên mặt kia thì ai cũng nhìn thấy được.

Cho đến khi bánh xe lăn qua mặt đất sạch sẽ như được tắm trong ánh vàng rực rỡ, kèm theo âm thanh đẹp đẽ “đing đing thùng thùng” vang lên, dần dần chạy qua trước mặt mọi người, dần dần rời đi, họ vẫn giữ nguyên tư thế đó.

Từ trước đến nay, đám người đi vào Bất Dạ thành chưa từng thấy nhân viên phục vụ cung kính như vậy với bất kì ai!

Tất cả những chuyện này cho thấy, người ngồi trong cỗ xe phải có một địa vị không tầm thường ở Bất Dạ thành.

Đáng tiếc, đợi khi họ nhận ra điều này, cỗ xe đã dần dần đi xa

Mà hướng đi của cỗ xe, thật bất ngờ là nơi họ vẫn luôn hướng đến, “Chỉ Túy Kim Mê.”

Nhìn Chỉ Túy Kim Mê ở nơi xa vẫn tỏa sáng bất chấp sương mù, ai nấy đều đổ dồn ánh mắt tò mò về phía nhân viên gần đó.

“Này, vị tiểu ca này, ai ngồi trong chiếc xe ngựa vừa rồi thế? Có thể được các ngươi hành lễ như vậy, chắc là nhân vật lớn hả?”

“Cỗ xe trông đơn giản như vậy, còn có dây chuyền vô cùng độc đáo treo ở góc xe ngựa, âm thanh kia có gì đặc biệt vậy?”

“Này, này, đừng đi, nói gì đó đi chứ!”

Đáng tiếc, trả lời họ chỉ là một mảnh trầm mặc.

Khi cỗ xe hoàn toàn biến mất ở cuối khu vực màu đỏ, đám người của Bất Dạ thành mới từ từ đứng dậy.

Đối mặt với sự hỏi thăm và nịnh bợ xung quanh, họ đều chọn cách phớt lờ.

Ngay cả nhìn cũng không có đã xoay người rời đi nơi ồn ào này.

Khu vực màu đỏ dài và rộng, một lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh trước đây.

Mọi người đều mất hứng gục đầu xuống, có người tính tình nóng nảy còn lặng lẽ nhổ nước bọt về phía những người đang rời đi.

“Gì chứ, có cái gì đặc biệt hơn người đâu? Đều là mấy tên mắt cao hơn đầu, nói thêm một từ cũng không được. Ta thấy tên bên trong xe, đến tám phần không phải thứ gì tốt.”

Đáng tiếc, gã còn chưa mắng xong, mặt đã bị lệch sang một bên cùng một tiếng ‘bốp’. Âm thanh cực lớn khiến những người chưa rời đi đều kinh ngạc.

Bởi vì, không có ai xung quanh gã cả.

“Ai? Ai đang đánh ta, cút ra đây ngay. Loại giấu đầu hở đuôi có tính là gì chứ.”

Một tiếng “bốp” lại vang lên. Cái tát này quá mạnh, để lại cả vết tay rõ ràng.

Mọi người có thể thấy rõ, cái tát đó là từ trong không trung mà đến. Người có thể làm được điều này, thực lực trên cả võ vương.

Lát sau, người bị đánh không nói nữa, hiển nhiên biết bản thân đã gặp phải đối thủ.

Nhưng đối phương dường như không buông tha cho gã như vậy, bởi vì trong không trung bỗng vang lên một âm thanh trầm thấp và uy nghiêm: “Nếu không muốn chết, giữ miệng sạch sẽ chút!”

Lúc này họ mới phản ứng được, thì ra hoạ từ miệng ra. Mà cao thủ có thể cảnh cáo gã như vậy, khả năng duy nhất là chủ nhân của chiếc xe mà gã vừa xúc phạm.

A…

Mọi người ý thức được khả năng này, chỉ cảm thấy ớn lạnh xông thẳng lên đến đỉnh.

Chẳng lẽ, chủ nhân của cỗ xe ngựa kia, thật sự là người sau màn của Bất Dạ thành?

Ngay khi mọi người đang suy đoán về thân phận của người này, chiếc xe ngựa kia đã đi mấy canh giờ, đi đến “Chỉ Túy Kim Mê” đang chìm trong sương mù.

Và lý do có tình cảnh như vậy, hoàn toàn không phải bên trong sương mù có thứ gì, mà là linh khí cực kỳ khan hiếm ở lục địa Tứ Phương.

Đương nhiên, người bình thường không thể chạm đến nó, đừng nói là nghe thấy.

Mặc dù có thể nhìn thấy chín chùm sáng xung quanh “Chỉ Túy Kim Mê”, mỗi một đạo có thể thông đến lối vào của Chỉ Túy Kim Mê, nhưng có thể nhìn thấy không có nghĩa là có thể chạm vào được.

Ngoại trừ cứ cách một thời gian, những người đã vượt qua khảo hạch mới có được ân trạch ra thì chỉ còn người cao nhất ở Bất Dạ thành.

“Công tử, đã đến rồi.”

Sau khi cỗ xe dừng hẳn lại, tám nam nhân cao lớn, bốn trắng bốn đen bỗng dưng xuất hiện.

Đám nam tử mặc áo đen đeo mặt nạ quỷ, nam tử mặc áo trắng đeo mặt nạ bạc. Mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng cơ thể mỗi người đều cân đối, đường nét hoàn hảo, thêm đôi mắt trần và khóe môi trần trụi, không khó để đoán được điều tướng mạo của những người này, chắc chắn là không tồi.

Trong xe ngựa truyền đến một tiếng nhàn nhạt. “Ừ, Phong?”

“Có thuộc hạ.”

Ngay sau đó, rèm xe bị một người mặc áo trắng nhẹ nhàng nâng lên.

Trong xe ngựa, thiếu niên có dáng người nhỏ nhắn, mặc áo choàng gấm trắng trang nhã, đeo mặt nạ che nửa mặt có hình hồ điệp vàng bước ra.

Nước da thiếu niên trắng trẻo, tinh tế, mái tóc dài mỏng manh và thanh tú được vén lên cao, dùng một chiếc trâm ngọc tuỳ ý vén lên.

Dưới lớp mặt nạ hình hồ điệp ngang ngược kia, lại lộ ra một chiếc mũi rất thanh tú, đôi môi đỏ mọng không điểm xuyết, dáng người hơi gầy.

Ngược lại không giống như một thiếu niên khỏe mạnh.

Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng đến sự cung kính của mấy tên hộ vệ.

Dưới sự hỗ trợ của hộ áo trắng tên Phong, thiếu niên từ từ bước xuống xe.

Vừa bước ra khỏi xe ngựa, cánh cửa của “Chỉ Túy Kim Mê” ầm ầm mở ra.

Phía sau cánh cửa, mấy trăm nam nữ mặc trang phục vàng rực đứng đấy, nhìn thấy thiếu niên đều cung kính quỳ gối: “Cung nghênh Thiếu thành chủ về thành, cung nghênh Thiếu thành chủ về thành!”

Âm thanh vang vọng, phá vỡ mọi chướng ngại, vang trên không của Bất Dạ thành.

Kéo dài mấy chục dặm bên dưới, rõ ràng là đang thông báo cho tất cả thần dân của Bất Dạ thành.

Phía sau Bất Dạ thành, trong dãy núi Hắc Tắc không kém gì rừng hắc ám, có vô số người luyện võ. Trong khoảnh khắc giọng nói truyền đến, tất cả mọi người đồng loạt mở mắt.

Bên trong dãy núi Hắc Tác còn như vậy, những người ở trong cửu sắc của Chỉ Túy Kim Mê đương nhiên sẽ càng nghe rõ những lời này.

Đầu tiên, đám người còn chưa kịp giải tán ở khu vực màu đỏ lập tức dừng chân lại, không tin nổi nhìn về phía Chỉ Túy Kim Mê ở trong sương mù dày đặc.

“Trời ạ, chiếc xe ngựa vừa rồi thật sự là xe ngựa của thành chủ đại nhân?”

“Thảo nào lão Cửu lại bị đánh. Trên địa bàn người ta còn dám xúc phạm chủ nhân của họ, đây không phải là muốn ăn đòn sao?”

“Không giết gã coi như không tệ rồi. Còn nữa, nếu vừa rồi ta không nghe lầm, là thiếu thành chủ sao? Chẳng lẽ còn có lão thành chủ ở đây?”

Đối với bọn họ, Bất Dạ thành có quá nhiều điều nghi ngờ, quá nhiều bí ẩn. Vì vậy khi tin tức này bùng lên, những người đã trở về phòng không hẹn mà cùng đi ra đường lớn, bảy mồm tám lưỡi bắt đầu nghị luận.

Khu vực màu đỏ còn như vậy, các khu vực khác sao có thể yên tĩnh được.

Ngay cả Vệ Giới, người đang ngủ cũng mở mắt khi âm thanh kia truyền đến.

“Thiếu thành chủ về thành? Nói như vậy, chủ nhân của Bất Dạ thành đã trở lại?”

Ly Diên vuốt cằm, không tự chủ được nhìn Vệ Giới, “Ngươi nói, vị thiếu chủ này trở về thành, đối với chúng ta là tốt hay xấu?”

Vệ Giới liếc nàng một cái, lộ ra ý cười mỉa mai thâm trầm: “Tốt hay xấu, sớm hay muộn ngươi cũng biết, gấp gì chứ?”

Chương 178: Chức vị thành chủ

Sớm muộn cũng sẽ biết? Đây là ý gì?

Ly Diên muốn hỏi, nhưng Thanh Thần đã không nhanh không chậm nói: “Vị thiếu chủ này, sớm không về, muộn không về, lại về đúng lúc này. Có vẻ giống như chúng ta đã đoán, chỉ sợ nơi này sắp có chuyện!”

Ly Diên càng nghe càng hồ đồ. Nhưng vẻ mặt của tứ hộ pháp nói cho nàng biết, bọn họ đã sớm chờ ngày này. Điều này khiến nàng không hiểu được.

Theo những gì nàng biết thì họ cũng giống nàng, biết không nhiều lắm. Nhưng sao hiện tại, ngược lại là nàng không hiểu họ đang nói gì?

“Mười ngày.”

“Cái gì?”

Câu nói đột ngột của Vệ Giới khiến Ly Diên sững sờ trong giây lát.

“Trong mười ngày, chúng ta phải khôi phục được như cũ.”

Giọng của Vệ Giới tiếp tục. Rõ ràng là nên cầu xin, nhưng lần nào cũng lại biến thành mệnh lệnh.

“Mợ, ngươi nói mười ngày là mười ngày, ngươi cho ta là thần tiên chắc?”

Đúng như dự đoán, sau khi Ly Diên phản ứng lại, gầm lên với Vệ Giới.

Vệ Giới khẽ nhíu mày, dùng vẻ bình tĩnh ngoáy lỗ tai, sau đó dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc nhìn Ly Diên.

“Mười ngày, là thời gian dài nhất ta có thể cho ngươi. Sau mười ngày, chúng ta bắt buộc phải khỏi hoàn toàn, nếu không, tự mình gánh lấy hậu quả.”

“Ý ngươi là gì?”

Ly Diên nghiến răng, vẻ mặt đầy tức giận.

“Chúng ta đã hỏi thăm, mười ngày sau, sẽ là ngày mở cửa của Chỉ Túy Mê Kim. Vào ngày đó, thành chủ đại nhân sẽ tự mình khảo hạch, bất cứ ai đủ điều kiện vượt qua đều để vào đấy.”

Lông mày của Ly Diên giật một cái, Chỉ Túy Mê Kim? Chính là cung điện nguy nga kia?

“Cuối cùng thì trong đó có thứ gì?”

Nàng đã đợi ở khu vực màu cam hai ngày, nhưng cũng nghe không ít thứ tốt ở trong đó.

Gì mà mỹ nữ như mây, mỹ nam đầy đường, nào là thiên đường cho người tu luyện, gì mà nếu có thể ở trong đó một ngày, dù chết cũng vui vẻ, vân vân, nhiều chuyện như vậy cũng khiến nàng tò mò muốn biết.

“Không biết. Nhưng nếu như chúng ta đã đến Bất Dạ thành, còn không vào được đó, chẳng phải là đi không công sao?”

Lời nói của Thanh Thần lộ rõ vẻ khao khát. Nàng do dự mà nhìn Vệ Giới, “Các ngươi, không phải đã quên mục đích của chúng ta đấy chứ?”

Vệ Giới nhàn nhạt liếc nhìn nàng nhưng không nói gì.

Ngược lại, Thanh Thần lại ấm ức giải thích: “Ly cô nương, hiện tại chúng ta đang ở thế bị động. Nếu không thăm dò địa thế, bí mật ở đây, làm sao có thể chống lại với kẻ địch sau màn chứ? Hơn nữa, mục đích của đối phương không chỉ có mình chúng ta, chúng ta nhất định phải tìm cơ hội làm thân với người của Bất Dạ thành mới được.

Nói cách khác, chỉ dựa vào bọn họ, e rằng khó có thể khống chế độc dược của thây ma.

Sau một lúc trầm tư, Ly Diên ngẩng đầu nhìn Vệ Giới, “Được, ta sẽ cố gắng hết sức.”

Có sự đảm bảo của Ly Diên, Vệ Giới lại cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu, điều này khiến hắn cực kỳ không quen.

Vô hình trung, dường như hắn càng ngày càng tin tưởng nữ nhân này.

Việc này, rốt cuộc là tốt hay xấu đây?

Khu vực màu đen, lầu một.

Bách Lý Phức đang nói chuyện với Hồng Tà và Dương Tố, đột nhiên bật dậy khi nghe thấy năm chữ “Thiếu thành chủ về thành”. Khuôn mặt thanh tú thoáng chốc trở nên u ám, “Chuyện gì vậy? Không phải đã nói lần này hắn sẽ không về sao?”

Một người đại hán lập tức ngoài cửa từ ngoài cửa vào, co rúm thân thể, run giọng nói: “Hồi Ảnh môn chủ, lần này Thiếu thành chủ về thành, thật sự là không có chút dấu hiệu gì, trước đó cũng không nhận được tin tức. Hắn, hắn thật sự như xuất hiện từ trong không trung vậy. ”

“Ý ngươi là, tất cả các lối đến và đi của Bất Dạ thành, đều không thấy bóng dáng của hắn?”

Giọng nói của Hồng Tà khàn khàn, sắc mặt càng tái nhợt càng lộ rõ gân xanh. Hắn mềm mại nép vào trên chiếc giường êm ái, nghe được tên kia vậy, không khỏi nhíu mày.

“Hồi Độc môn chủ, thật sự là như vậy, không hề thấy báo cáo gì. Lần này thành chủ đột nhiên hồi thành, quả thực là ngoài ý muốn.”

Dương Tố mấp máy môi, nhìn vẻ mặt ảm đạm của Bách Lý Phức: “Làm sao vậy? Vị Thiếu thành chủ này rất lợi hại sao?”

Bách Lý Phức liếc nhìn đại hán vẫn đang quỳ trên mặt đất, tên kia lập tức cúi đầu lui ra ngoài, để lại ba người họ nhìn nhau chằm chằm. Một lúc lâu sau, giọng nói yếu ớt của Bách Lý Phức truyền đến.

“Bất Dạ thành bí ẩn này, chúng ta dùng thời gian gần năm năm, nhưng chỉ tìm được có hai, ba phần. Bảy, tám phần còn lại, đều nằm trong tay Thiếu thành chủ. Rốt cuộc hắn có bao nhiêu con bài tẩy trong tay, bọn ta hoàn toàn không nắm chắc. Thực lực của hắn cũng không quá mạnh mẽ, thậm chí còn chưa đến võ vương.”

“Nhưng mạnh là tám cao thủ ở bên cạnh hộ giá hắn. Tám người đó, nói là một tay che trời ở Bất Dạ thành cũng không đủ. Điều ta lo lắng là, hành động của chúng ta, lỡ may bị đối phương dò ra được, chỉ sợ sẽ có rất nhiều rắc rối.”

“Không phải nói Thiếu thành chủ hiếm khi xuất hiện ở Bất Dạ thành sao?”

Lời nói của Hồng Tà khiến Bách Lý Phức xem thường, “Nếu hắn có thể làm theo lẽ thường, bọn ta đã không thụ động nhiều năm như vậy. Thiếu thành chủ, đừng nhìn tuổi còn nhỏ nhưng tâm cơ cực kỳ sâu.”

“Cho đến hôm nay, ta cũng mới gặp được hắn hai lần, nhưng lần nào ta cũng cảm thấy rất khác. Ta luôn cảm thấy trên người hắn có rất nhiều chuyện, rõ ràng đang ở rất gần, nhưng lại như có một đám sương mù che khuất hắn, khiến người khác không nhìn rõ được.”

Loại người lúc nào cũng có thể ẩn giấu được bản thân mới là đáng sợ nhất. Nhưng lần nào hắn để lộ thực lực, cũng đều là ở dưới võ vương. Nhưng Bách Lý Phức luôn cảm thấy, đó không phải là thực lực của hắn.

Có thể có được tám vị hộ pháp vô song như vậy, thực lực của bản thân sao có thể kém được?

“Sao ta lại nghe nói, Thiếu thành chủ sẽ luôn có mặt để mở cửa cứ ba tháng một lần?”

Khi Bách Lý Phức và Hồng Tà nghe thấy lời này của Dương Tố, đều mỉm cười mỉa mai, “Đó đều là người bên ngoài nói vậy. Bọn chúng không được gặp Thiếu thành chủ. Coi như cùng khuôn mặt, cùng cách ăn mặc với Thiếu thành chủ, nhưng năm năm này, Thiếu thành chủ có thể một năm lộ mặt một lần đã là rất xa xỉ. Còn lại chỉ là người thế thân.”

Nhưng cho dù là thế thân, cũng không ai dám coi thường. Người có thể được Thiếu thành chủ giao phó nhiệm vụ quan trọng đương nhiên là đối tượng mà họ luôn nịnh bợ.

Ngay cả khi có một chút ấn tượng tốt, với họ cũng có tác dụng rất lớn.

“Thì ra là vậy.” Dương Tố bừng tỉnh. Chẳng trách nghe nói vị Thiếu thành chủ này thần bí như vậy.

“Chỉ sợ lần này phiền phức sẽ không đơn giản. Ngươi nói, bên kia có thể đã phát hiện ra chuyện gì đó cho nên đột nhiên trở về không. Nếu không, người của ta bố trí như vậy, không thể nào không nhận được chút tin tức nào?”

Xuất hiện từ trong không khí?

Làm sao có thể chứ?

So với Hồng Tà, Bách Lý Phức càng hiểu rõ vị thiếu thành chủ Bất Dạ thành, bình tĩnh nói: “Người của chúng ta để trên đường tới đây, với tám cao thủ kia thì có lẽ chỉ mất giây lát để xử lý.”

Ngay khi lời này vừa ra, sắc mặt của Hồng Tà đột nhiên thay đổi, “Ý ngươi là, người của chúng ta đã bị giết?”

Bách Lý Phức hừ lạnh, “Cho dù không phải thì cũng không sai biệt lắm. Nếu bên kia không muốn chúng ta biết, hiển nhiên trở về này đều đã chuẩn bị.”

“Vậy phải làm gì đây? Chẳng lẽ kế hoạch của chúng ta sẽ phải trì hoãn?”

Bách Lý Phức vuốt ve móng tay mượt mà, thản nhiên nói: “Tên đã bắn ra không thể thu lại. Kế hoạch đã triển khai, lúc này mà từ bỏ cũng quá vô vị. Trước đó đều là chúng ta suy đoán, nếu đối phương không biết gì thì sao. Chẳng phải là tự mình dọa mình? Chờ đi, chắc chắn sẽ có kết quả.”

Bên cạnh đó, Thiếu thành chủ Công Tử Diễn của Bất Dạ thành xuất hiện, khiến cho mọi người đang hiếu kỳ nơi xa hoa nhất Bất Dạ thành – Chỉ Túy Mê Kim.

Chỉ Túy Mê Kim, bên ngoài nhìn cao sang, nguy nga như là cung điện.

Sự sang trọng ở bên trong không hề thua kém bên ngoài, thậm chí còn sang trọng và tinh tế hơn.

Sau khi bước xuống xe ngựa, chờ đợi Công Tử Diễn là một tấm thảm đỏ dài chừng trăm mét.

Bước trên thảm đỏ êm ái và thoải mái, đôi mắt vàng óng ánh của Công Tử Diễn nhìn xung quanh. Lọt vào tầm mắt đều là màu vàng sang trọng và xa hoa.

Nhìn lên, một con rồng vàng bay lượn trên trần nhà cao, chiếc đèn chùm chiếu xuống theo chiều thẳng đứng thật lộng lẫy và chói lọi.

Những ngọn đèn sáng đủ màu bắt đầu từ chín lối vào, Giống như tia sáng mặt trời, xuyên thẳng về phía ngọn đèn khổng lồ hình mặt trời ở giữa. Xung quanh ngọn đèn khổng lồ thẳng đứng được khảm vô số rèm đá quý.

Phía sau bức màn, dưới ngọn đèn khổng lồ, là bảo tọa của người cao nhất trong Bất Dạ thành – chức vị thành chủ.

Trái ngược hoàn toàn với ánh sáng chói lọi bên ngoài, dưới ngọn đèn khổng lồ là một mảnh ấm áp, ánh sáng phản chiếu dọc theo những viên bảo thạch, bảo vệ thành chủ chặt chẽ.

Từ bên ngoài nhìn vào, hoàn toàn không thể thấy được.

Nhưng từ trong nhìn ra, lại có thể thu vào tầm mắt cảnh sắc của Bất Dạ thành.

Phía sau rèm cửa được khảm đá khúc xạ có thể phản xạ đến các khu vực trọng yếu khác nhau, chỉ cần thành chủ muốn, tuỳ ý xoay rèm cửa là có thể có thấy được hướng mình muốn.

Tất nhiên, tất cả những điều này, ngoại trừ mỗi đời thành chủ ra, người ngoài không thể biết được.

Chương 179: Chín khu vực lớn

Chức thành chủ ở trung tâm cao nhất của Chỉ Tuý Kim Mê. Chỗ ngồi có thể tự do xoay tròn giống như thang máy, đi lên trên. Từ đó bản thân có được vị trí tốt nhất.

Chỗ giống với khu vực chín màu bên ngoài là trong Chỉ Tuý Kim Mê cũng có khu vực chín màu. Khác biệt duy nhất, khu vực chín màu ở bên ngoài đầy tử khí, có vẻ hơi âm u nhưng khu vực chín màu bên trong thì càng giống như ánh mặt trời, khắp nơi tràn đầy hào quang sáng chói.

Chín khu vực lớn đương nhiên chia làm chín loại lớn.

Khu vực màu đỏ là nơi trầm mê nhục dục của Chỉ Tuý Kim Mê.

Bên trong đều là mỹ nhân, mỹ nam, món ngon rượu ngon được chọn lựa tỉ mỉ của đại lục Tứ Phương. Mặc kệ nhu cầu của ngươi là gì, đều sẽ được thoả mãn ở đây.

Khu vực màu vàng, là trung tâm tiền tài của Chỉ Tuý Kim Mê, và cũng là trung tâm thế lực ở Chỉ Túy Kim Mê.

Hai trung tâm lớn này, đại diện cho động lực nguyên thuỷ nhất của con người, tài lực cùng quyền thế.

Ở đây, gửi gắm tiền tài quyền thế bí mật của đại lục Tứ Phương, thậm chí là Long đế quốc. Bọn họ một người có tiền, một kẻ có quyền.

Mỗi một hòm sắt đều đại diện cho một người bí ẩn. Mặc kệ là có tiền, hay là có quyền, có thể gửi ở đây đều là người có bí mật.

Mà sự tồn tại của Chỉ Tuý Kim Mê, chính là dựa vào chi phí gửi cao, cung cấp nơi cực kỳ an toàn cho khách.

Mặc kệ ngươi có bao nhiêu tiền, bao nhiêu quyền, cũng đừng hòng can thiệp đến lợi ích của khách tại Chỉ Tuý Kim Mê.

Nói một cách thô tục, chỉ cần ngươi cắm được ở hai khu vực này, Bất Dạ thành sẽ vì ngươi, vĩnh viễn bảo vệ bí mật ấy mà sẽ không bị bất kỳ tổ chức hay cá nhân nào khác nhìn trộm được. Đây đại khái là nơi cực kỳ an toàn ở hai đại lục.

Mà càng khiến nhiều người chú trọng là, dù ngươi có bao nhiêu tiền thì sẽ có càng nhiều người để ý, có bao nhiêu quyền, thế lực cũng sẽ bị đối thủ dò ra được. Cái mà bọn họ càng quan tâm hơn cả, chỉ cần ngươi là khách của nơi này thì tình báo liên quan đến ngươi sẽ bị Bất Dạ thành xoá sạch.

Cứ như vậy, đối với bên ngoài, họ hoàn toàn sạch sẽ, thần bí, không thể xâm phạm.

Mà muốn làm được điều này, ngươi nhất định phải có quyền có kinh tế áp đảo phía trên người khác. Nếu không sao có thể bảo vệ quyền lợi của khách được?

Chính bởi vì Bất Dạ thành làm được, mới có quyền sở hữu địa vị trung tâm, ai cũng vì thế kiêng kị nơi này.

Màu xanh lá, biểu tượng bắt nguồn của sự sống, đồng lý, trong khu vực màu xanh này có những loại thánh dược, thánh phẩm giải độc tốt nhất thế giới, nhưng giá của từng món không hề thấp.

Người bình thường dù có nhiều tiền không mua được các loại điển tịch, khí giới chữa bệnh, nhân tài chữa bệnh, ở đây đều sẽ chuẩn bị.

Nói cách khác, nơi này giống như một bách khoa toàn thư. Ngươi muốn biết liên quan tới nhân tài, dự trữ hay y độc, chỉ cần tới đây hỏi, liền có được đáp án ngươi muốn.

Về phần những đan dược, dược liệu thượng hạng kia, thì phần lớn càng là nhờ duyên phận. Tiền cũng không phải là chìa khoá vạn năng giải quyết tất cả.

Khu vực màu xanh dương là kho lúa thu hút đông đảo hai đại lục.

Đương nhiên, lương thực nơi này hoàn toàn khác với bách tính trồng ra.

Bọn họ vốn dĩ dùng cách này để tồn tại, là bởi vì lương thực nơi này hoàn toàn khác bên ngoài. Mặc kệ là hương vị hay vẻ ngoài, đều chưa từng ngửi thấy, chưa từng nhìn thấy.

Khu vực màu xanh da trời là trung tâm hệ thống thu dưỡng phúc lợi hoàn chỉnh nhất của hai đại lục. Mà phần lớn nhân tài đều là Bất Dạ thành tự mình bồi dưỡng và chọn lựa.

Trong đó, hầu hết đều đưa ra ngoài, chờ đợi để được sắp xếp đến những cương vị khác nhau.

Từ điểm này không khó nhận ra, Bất Dạ thành không hề yếu ớt như trong mọi người tưởng tượng.

Chỉ nhân tài kéo dài trăm năm đã đủ đầy hai đại lục.

Có thể xây dựng nên thành trì tinh xảo như vậy, lại không bị thế lực ở hai đại lục khống chế, bồi dưỡng được nhân tài, sao có thể kém cỏi được?

Khu vực màu tím. Ai lại không thích cái đẹp chứ. Nơi này là nơi duy nhất công khai thay đổi mặt. Chỉ cần ngươi có đủ tiền liền có thể đổi lấy được khuôn mặt mỹ nhân.

Khu vực màu trắng, phòng đấu giá lớn nhất hai đại lục.

Đồ mỗi lần ra, đều là tinh phẩm, hơn mười nghìn người ẩn danh tới đây, chỉ vì muốn tìm món đồ giá trị nhất.

Khu vực màu đen, sòng bạc lớn nhất hai đại lục.

Nghe nói lượng tiền lưu động ở nơi này sau khi khai trương có thể đạt tới mấy trăm nghìn lượng hoàng kim.

Mà sau mười ngày công khai, là nơi mà khách của Bất Dạ thành muốn đến nhất trong vòng ba tháng. Đến lúc đó, mặc kệ ngươi ở khu vực nào, chỉ cần phù hợp điều kiện, thì có thể vào Chỉ Tuý Kim Mê.

Chín khu vực lớn, tuỳ ngươi lựa chọn.

Như vậy, sẽ công khai nhìn được bức màn bí ẩn của Chỉ Tuý Kim Mê.

Đương nhiên Công Tử Diễn sẽ không ở nơi ồn ào này.

Chỗ hắn ở, phải thông qua thông đạo đặc biệt, đến sau núi.

Ở đó, có một sơn trang, có núi có nước, chim hót hoa nở, cầu nhỏ nước chảy, đẹp không tả xiết.

Tên là: Minh Nguyệt sơn trang.

Trong Minh Nguyệt sơn trang đều là nam tử. Ngay cả người ở phòng bếp cũng là nam tử hán ẻo lả.

Mà trong Minh Nguyệt lâu mà Công Tử Diễn ở, ngoại trừ tám vị hộ pháp, không có ai dám vào.

Thị nữ hả?

Đừng nhìn Công Tử Diễn yếu đuối, nhưng có năng lực tự gánh, từ nhỏ đã khác hẳn người thường.

Không thích nữ nhân, không phải là bởi vì hắn có nguyên nhân gì đặc biệt, mà nơi có nữ nhân, có nhiều bát quái, nhiều phiền phức. Cho nên mới nhìn tuy cực kỳ vô nhân đạo, nhưng lại cực kỳ thanh tịnh.

“Công tử, người có muốn nghỉ ngơi một lát không?”

Quay lại sơn trang, về Minh Nguyệt Lâu, vẻ mặt của yếu ớt của Công Tử Diễn càng rõ ràng.

Phong thấy công tử như vậy, lập tức tiến lên hỏi thăm.

Công Tử Diễn nghe thấy, lông mi như lông quạt khẽ run lên, gật đầu nhẹ, nhưng cũng không quên nhẹ giọng phân phó: “Trước tiên các ngươi nhớ điều tra, càng nhanh càng tốt.”

“Vâng, chúng thuộc hạ cáo lui.” Công Tử Diễn gật gật đầu, tám vị hộ pháp đồng thời lui ra khỏi phòng ngủ nơi lầu hai của Minh Nguyệt lâu.

Bốn vị hộ pháp, Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt đối nội. Túy, Sinh, Mộng, Tử đối ngoại.

Ra Minh Nguyệt lâu, không cần Phong nói, Túy đã dẫn ba người còn lại, âm thấm tản ra.

Tám người bọn họ, Phong Hoa Tuyết Nguyệt, một năm bốn mùa là đều là màu trắng không đổi, tính cách đều là ôn nhuận như ngọc, như tên của bọn họ, đẹp mắt, êm tai, tốt tính.

Mà bốn người còn lại, Túy Sinh Mộng Tử, một năm bốn mùa đều là là màu đen không đổi. Tính cách mặc dù không tính là bạo lực, nhưng luôn giống cái bóng đi theo người Công Tử Diễn, âm trầm, khiêm tốn.

So ra, Phong Hoa Tuyết Nguyệt giống như là ám vệ ngoài sáng, mà Túy Sinh Mộng Tử, thì càng giống ẩn vệ.

Một sáng một tối, đều cùng nhau phò tá cho ngôi sao của Bất Dạ thành trong tương lai – Công Tử Diễn.

Sau khi trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Công Tử Diễn ngồi trước bàn trang điểm, một tay chống đỡ mỏi mệt, một tay nhẹ nhàng tháo xuống mặt nạ hình bướm màu vàng che nửa mặt.

Nháy mắt khi hắn tháo xuống, ngay cả hắn, cũng bị dung nhan vừa nam vừa nữ tuyệt mỹ trong kính tấm kia làm cho chấn động tại chỗ.

Trâm bạch ngọc bị hắn vô ý rút ra, khiến cho hình tượng vốn là ôn nhuận, càng trở nên nhu hòa.

So với dung mạo tuấn tú của nam nhân, dung mạo của hắn lộ ra rất nhiều ngây ngô, dù là khí chất mà một thứ mà nam tử nên có, cũng như yếu hơn rất nhiều.

Nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến dung nhan tuyệt thế hoàn mỹ, tuấn diệt của hắn. Nhất là cặp mắt màu vàng óng rực rỡ, càng làm cho khí tràng của hắn thêm thần bí.

Có lẽ hắn không tính là cao lớn, càng không tính là to con, ngược lại nhìn hơi nhỏ yếu, thuộc về loại yếu đuối, gió thổi qua là sẽ ngã.

Nhưng cặp mắt vàng có thể khám phá thế sự kia lại giống như đã ngâm qua nắng gió, dãi nắng dầm sương, sâu không thấy đáy.

Chỉ nhìn đôi mắt này, tuyệt đối không tưởng tượng được nó sẽ lại ở trên người thiếu niên có bề ngoài nhỏ yếu này. Cũng bởi vì có những nhân tố mê hoặc này, mới khiến cho thiếu niên có thành tựu mà không ai dám khinh thường như hôm nay.

Tiếng thở dài yếu ớt truyền ra từ thiếu niên.

Cặp mắt vàng kia liền cứ thế không hề chớp mắt nhìn chằm chằm mình trong kính, một lúc lâu sau, mí mắt mỏi mệt mới chậm rãi rủ xuống, yếu ớt phun ra một ngụm khí trắng.

“Lại đến khiêu chiến mới rồi…”

Phòng một của khu vực màu cam.

Ly Diên ngồi bắt chéo chân, hai tay dán chặt cũng bắt chéo, nhắm mắt điều tức sau lưng Vệ Giới.

Xung quanh họ, bốn người Thanh Thần thình lình ngồi vây quanh.

Giống như bọn họ, tất cả bốn người đều đang nhắm mắt điều tức.

Trong phòng an tĩnh đáng sợ, tất cả mọi người tập trung sức mạnh quanh người tại đan điền, dùng hết sức bắt đầu chữa thương từ trong ra ngoài.

Bởi vì sức mạnh của Vệ Giới bị khô kiệt, hao tổn nghiêm trọng, nên Ly Diên mới dùng cách này giúp đỡ hắn.

Lần này đến lần khác, ở thời điểm cực kỳ mấu chốt, sắc mặt Ly Diên trắng đến dọa người, mồ hôi lớn chảy xuống trán, sau đó nhanh chóng lăn xuống, nhỏ xuống cổ chân nàng.

Đôi tay vốn đang đặt sau lưng Vệ Giới cũng bắt đầu không có quy tắc gì mà run rẩy. Theo run rẩy càng mạnh lên, khuôn mặt Ly Diên thống khổ, vặn vẹo tại, Vệ Giới cảm thấy không thích hợp, bỗng nhiên mở mắt ra.

“Ngươi không sao chứ?”

Lời này truyền ra, bốn người ngồi vây quanh đồng thời mở mắt, cũng không để ý cái gì, chỉ để ý đến Ly Diên đang lung lay có thể đổ bất kỳ lúc nào…

Chương 180: Băng châm biến mất

Lời quan tâm vừa nói ra, bốn người ở bốn phía xung quanh đồng thời mở mắt. Nhìn thì không quan trọng, mọi người đều chú ý đến Ly Diên có thể đổ bất kỳ lúc nào…

Vệ Giới theo bản năng thốt ra: “Nhanh buông ra, buông tay.”

Ly Diên cố gắng kiềm chế cảm giác bỏng rát hai tay mang đến cùng với đau đớn co rút ở ngực, dùng sức lắc đầu, “Không, không được. Ta cố gắng lâu như vậy, nếu lúc này buông ra, cơ thể ngươi sẽ bị phản phệ. Đợi, chờ một chút, chờ một chút là tốt.”

“Bản vương nói ngươi buông tay, nghe thấy không? Buông tay!”

Vệ Giới không ngờ đầu óc nha đầu này lại cứng như thế, trong lúc nhất thời hơi sợ sệt. Nhưng sau đó hắn lệp tức ra lệnh với bốn người xung quanh: “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Kéo nàng ta ra!”

Thanh Thần hơi do dự, nhưng lại không động đậy.

Hiển nhiên Ly Diên đã gặp phải luồng khí trong người hắn. Bởi bởi vì sức mạnh quá lớn, công lực của nàng lại quá thấp, không áp chế nổi, nhưng cũng không cách nào thu tay. Một khi thu, hai người bọn họ có thể gặp phải nguy hiểm.

Hiện tại duy nhất có thể làm chính là—

Thanh Thần ra hiệu với bốn người Thanh Dạ, bốn người đồng thời đặt tay sau lưng Vệ Giới, mà Thanh Thần cùng lúc kéo Ly Diên ra. Ly Diên bị một cỗ sức mạnh khổng lồ bắn ngược, uỳnh một tiếng va lên tường, sau đó từ từ rơi xuống.

“Au…, tại sao ngươi không nói một tiếng, muốn ta đau chết à. A, đau quá.”

Ly Diên không chút phòng bị nào bị Thanh Thần kéo ra, bản thân va phải trên tường đã đủ đen đủi, thế mà còn nặng nề rơi xuống. Không thể nghi ngờ là xát muối lên vết thương, có thể tưởng tượng ra được cảm giác đau đớn.

Thanh Thần còn định hỏi thăm nàng thế nào, lúc này vừa nghe tiếng nàng oán giận, không khỏi cười ra tiếng: “Ngươi còn có sức để phàn nàn, xem ra bị thương không nặng.”

Sau đó hắn tập trung toàn bộ sức mạnh lên Vệ Giới, hoàn toàn không chú ý nước mắt ở hốc mắt Ly Diên.

Cơn đau đó, đau đớn tới mức chảy ra nước mắt.

Nàng còn định ấm ức một chút, nhưng thấy tình hình nghiêm túc lúc này, cũng không dám phô trương quá mức, tiện tay ăn một viên thuốc chữa thương. Sau khi ngồi yên trong chốc lát đã bò tới chỗ năm người kia.

“Hiện tại tình hình thế nào rồi? Sức mạnh của ta quá yếu, không ngăn chặn được. Bốn người các người hợp lực không có vấn đề gì chứ?”

Vừa rồi Thanh Thần có thể lợi dụng kéo nàng ra một cách khéo léo như vậy. Điều này chứng minh thực lực bọn họ vẫn rất mạnh, mặc dù đều bị thương mức độ khác nhau, nhưng so với tình hình trước mắt của Vệ Giới vẫn tốt hơn rất nhiều. Bốn người bọn họ ra tay, còn hơn nàng nhiều.

Đồng thời, nàng bị kéo ra, có thể lợi dụng ngân châm tuỳ lúc, giúp Vệ Giới sơ tán cỗ sức mạnh kia.

Một khắc đồng hồ sau, sắc mặt của nhóm Thanh Thần cũng trắng không còn giọt máu, mồ hôi như hạt đậu chảy xuống cổ. Mà trên đỉnh đầu của Vệ Giới cũng tản ra một làn khói trắng.

Nhiệt độ trên người bọn họ cũng rất cao, Ly Diên ở cách bọn họ gần nhất cũng có thể cảm giác được rõ ràng. Ngay cả cỗ khí tức tản ra kia dường như cũng mang theo áp lực vô hình.

Ly Diên thấy Thanh Thần không có thời gian nói chuyện, dứt khoát móc một bình thuốc chữa thương từ bên eo ra, mỗi người một viên. Sau khi nàng đổ ra, nói há mồm, năm người vậy mà không có nghi ngờ gì đã nuốt xuống.

Thuốc vào miệng đã tan. Lúc đầu không có cảm giác gì, thế nhưng chỉ với thời gian một tách trà đã cảm giác trong lồng ngực hình như có một luồng khí trong trẻo, từng chút từng chút hấp thu cảm giác khô nóng trong người họ.

Mà sức mạnh vốn đang tản ra cũng từng chút từng chút khôi phục. Bốn người nhận thấy điều này, bao gồm cả Vệ Giới cũng phải giật mình.

Tác dụng của thuốc này có phải cũng quá nhanh rồi?

Bọn họ hoàn toàn không biết. Ly Diên đã tốn thời gian gần năm năm cho bình thuốc này, chỉ chế ra được duy nhất một bình đan dược trị nội thương. Dược liệu dùng đến đều là hiếm thấy nhất, cũng là quý giá nhất.

Bình thường một viên cũng không nỡ dùng. Thậm chí vừa rồi, chính nàng cũng chỉ dùng một viên, nhưng là trước cửa này, nàng lại không hề nghĩ ngợi gì, lấy ra hai mươi viên. Nên trong bình, giờ chỉ còn lại bốn viên.

Hai mươi lăm viên thuốc đã gần hết.

Sau khi năm người uống thuốc xong, khí sắc rõ ràng đã khá hơn nhiều.

Ly Diện nhẹ nhàng thở phào. Nhân lúc đứng không, nàng lấy Băng Phách thần châm trong nhẫn chỉ giới ra. Bởi vì lực chú ý của mọi người đều ở trên người Vệ Giới nên không chú ý đến châm này, Phượng Trì cũng có một cái.

Ly Diên kiểm tra mạch đập của Vệ Giới. Sau khi bắt một lát sau, lấy từng thần châm ra, nhẹ nhàng đâm xuống mấy huyệt lớn trên người hắn.

Băng châm vừa mới đâm vào da, gặp cơ bắp nóng rực, khiến Vệ Giới theo bản năng kháng cự. Ly Diên chăm chú chế trụ bờ vai của hắn, ngưng thần châm từng châm một đến các huyệt vị khác.

Nhưng ngay khi nàng quỳ gối trước mặt Vệ Giới, tính đâm vào huyệt vị cực kỳ quan trọng trên đỉnh đầu của hắn thì không biết Vệ Giới bị sao, đột nhiên bộc phát một cỗ sức mạnh kinh người. Ly Diên cách hắn gần nhất, tức thì bị cỗ sức mạnh hút lại gần hắn. Còn bốn người sau lưng lại bị hắn bắn ra.

Theo từng tiếng ầm ầm, họ ngã sấp xuống các vị vị trí không giống nhau.

Mà Ly Diên bị cỗ sức mạnh cường thế này trực tiếp kéo lên người hắn, những băng châm chưa kịp nhổ kia không hề báo trước đâm vào người Ly Diên.

Huyệt vị không đúng. Sau khi bị băng châm đâm, Ly Diên đau đơn túm lấy khuôn mặt béo phì. Nàng vô thức muốn đẩy người trước mặt ra, nhưng do khoảng cách sức mạnh chênh lệch quá xa nên hoàn toàn không thể động đậy.

Mà Vệ Giới lúc đó, đang ở trạng thái phong bế mình, hoàn toàn không cảm giác gì với bên ngoài.

Bởi vì sức mạnh quá lớn, đám người Thanh Thần gian nan bò dậy, thậm chí có thể nhìn thấy xung quanh Vệ Giới lơ lửng một cỗ gợn sóng giống như sương mù.

Bọn họ giật mình thấy thế, muốn lại gần phía trước thì bị Thanh Thần đưa tay ngăn cản: “Đợi đã. Trước đừng nóng vội, nhìn kỹ hẵng nói.”

Mặc dù bốn viên thuốc trị thương kia cũng giúp đỡ nhất định cho Vệ Giới, nhưng khí bên trong cơ thể tán loạn, cho dù là bốn người Thanh Thần cũng không áp chế nổi, tác dụng của thuốc cũng vô cùng kém.

Mà Ly Diên bây giờ đang bám trên người Vệ Giới, ngực chen trên mặt người nào đó, hai chân quỳ gối giữa bộ phận mấu chốt của hắn. Nếu là bình thường, nói không chừng nàng đã sớm đạp bay, nhưng là bây giờ lại xấu hổ hoàn toàn không thể động đậy. Mà người kia cứ thế không có chút phản ứng nào. Kinh khủng hơn chính là, Ly Diên bắt đầu phát hiện, sức mạnh của mình theo băng châm đang truyền trong cơ thể Vệ Giới.

Mợ, đây là hấp tinh đại pháp à?

Ly Diên thấy mà hoảng hồn. Nàng có thể giúp hắn chữa trị, nhưng không thể dâng cho hắn sức mạnh nhiều năm mà mình tích lại được!

Nhưng mặc cho nàng giày vò thế nào, thì thân cơ thể vẫn vững như Thái Sơn, động cũng không thể động một cái.

Theo thời gian từng giây từng phút đi qua, Ly Diên vừa mới khôi phục lại huyết sắc lần nữa đứng trước nguy cơ sụp đổ. Lần này nàng bi kịch phát hiện, không chỉ đơn giản là sức mạnh không có, mà ngay cả máu nàng, cũng bắt đầu thuận theo băng châm chảy vào cơ thể ai đó.

Hiện tại nàng là khóc không ra nước mắt. Rõ ràng há miệng ra nhưng không thể phát ra được âm thanh gì.

Má ơi, chẳng lẽ phải chờ bị hắn hút thành thây khô sao?

Càng nghĩ càng sốt ruột, càng sốt ruột thì càng khẩn trương. Nhưng miệng nàng không thể thốt ra lời, tay không thể động, chỉ có thể không ngừng chớp mắt với Thanh Thần.

Đáng thương mấy người Thanh Thần cũng là vô năng bất lực. Một đòn vừa rồi nhìn bên ngoài không có gì, nhưng thực tế đã phong bế kín toàn bộ huyệt đạo của bọn họ. Bọn họ lúc này, cũng là chỉ có thể đứng nhìn, động cũng không động được.

Mặc cho Ly Diên ở bên kia gấp đến phát khóc, họ cũng là lực bất tòng tâm.

“Này, Vệ Giới, ngươi tỉnh, ngươi tỉnh dậy. Ngươi không thể cứ thế lấy oán trả ơn. Còn thế này sẽ hút khô máu ta đấy. Mẹ nó, Vệ Giới, Vệ Giới?”

Ly Diên ở nơi đó liều mạng kêu. Càng kêu, thể lực tiêu hao càng nhanh, nhưng nàng vẫn không từ bỏ, liều mạng kêu, liều mạng hô.

Đáng tiếc, hiện trạng lại là im ắng, đừng nói đám Thanh Thần không nghe thấy, Vệ Giới càng không khả năng nghe được.

Cứ thế, nàng chỉ cảm giác vô lực, máu của mình tại từng chút từng chút truyền qua, truyền qua…

Trong nháy mắt khi Ly Diên ngất đi, ai cũng không có chú ý tới, ở trên hai lòng tay của nàng, thình lình xuất hiện một ấn ký ngân châm màu lam.

Mà những băng châm kia đang đâm vào cả hai, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, biến mất trong cơ thể của hai người.

Thậm chí, hộp đựng thần châm Băng Phách cũng trong chớp mắt biến thành bột phấn, biến mất không thấy.

Bốn người Thanh Thần, Thanh Dạ luôn chú ý đến hai người, khi băng châm từng chút từng chút tan vào cơ thể Vệ Giới, bọn họ cũng nhìn thấy.

Nhưng bọn họ lại không nghĩ tới, băng châm không phải đâm vào huyệt đạo, mà là hoàn toàn biến mất trong cơ thể của họ, không thể tìm thấy nữa.

Đáng thương cho Ly Diên. Nếu sau khi tỉnh lại, phát hiện Băng Phách thần châm quý giá nhất của mình cứ thế không còn, không biết sẽ khóc ra nước mắt không nữa?

Ly Diên không ngờ, giấc ngủ này của nàng, lại ròng rã tám ngày liền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.