Nghịch Thiên Thần Châm : Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 171-175




Chương 171: Khiêu chiến khu vực màu cam

Sau khi hàn huyên một lúc, Linh Vận cảm thấy hơi mệt.

Căn phòng cách âm rất tốt, nếu không dùng tinh thần lực để nói chuyện với ca ca thì e rằng âm thanh sẽ không thể xuyên qua tường được. Mặc dù chỉ nói chuyện vài câu mỗi ngày, nhưng sau đó phải nghỉ ngơi hơn nửa ngày để phục hồi.

Lòng vòng như vậy, thật sự rất mệt mỏi nhưng bị bắt nhốt ở đây nên tất cả hành động đều bị hạn chế. Dù vậy, không phải là không có thu hoạch. Ví dụ như môi trường tu luyện ở đây rất tốt, khác với đại lục Tứ Phương hay với những nơi khác, linh khí ở nơi này dồi dào hơn nhiều. Mặc dù nàng vẫn đang ở võ sư cấp ba, không thể tu luyện linh lực, nhưng linh khí cũng đóng vai trò quan trọng trong việc tu luyện vũ lực.

Trước đó nàng chỉ là một võ sĩ cấp chín, không thể đột phá. Không ngờ trong hai tháng ở đây, nàng đã đạt tới trình độ võ sư cấp ba, tương đương với thành quả trong ba năm của nàng.

Sao nàng không ngạc nhiên được?

Mà thành tựu của Linh Dực còn lớn hơn. Trước mắt đã đạt tới đỉnh phong của võ sư cấp chín, chỉ cần cố gắng một chút là có thể đột phá võ vương. Nhưng tình huống hiện tại không thể tùy tiện thăng lên võ vương được, vì vậy lúc này hắn đã ngừng tu luyện, thay vào đó mỗi ngày đều vận chuyển linh khí qua lại giữa tám kinh mạch để gia tăng nội lực.

Cùng được hưởng lợi còn có Thẩm Tứ, Hàn Tẫn và Hoa Mậu. Bọn họ đã thành công thăng cấp đến ngụy võ vương, đột phá đến cửa cuối cùng là sẽ thăng lên võ vương. Nhưng cũng như Linh Dực, mọi người từ bỏ cơ hội trước mặt, hài lòng làm võ sư của mình, cố gắng trì hoãn việc thăng cấp.

Bọn họ nghĩ như vậy, nhưng có người lại không nghĩ vậy. Có người liều mạng tu luyện, hi vọng nhân cơ hội này có thể đột phá đến võ vương để hoàn thành ước mơ tiến vào Long đế quốc.

***

Chiếc nhẫn mà Linh Vấn Thiên đưa cho giúp Ly Diên có đầy đủ dụng cụ cần thiết để thí nghiệm. Với nàng, một mẫu máu hoàn toàn không khó chút nào.

Tuy nhiên, trong hai ngày, nàng đã phân tích gần năm mươi mẫu máu người. Sau khi xem xét những mẫu này, nàng càng thêm khẳng định với kết luận trước đó của mình. Lại thêm mẫu máu của thây ma lấy được vào đêm đó, Ly Diên không thèm ngẩng đầu, đi bế quan để luyện chế thuốc giải ngay.

Bên này, nàng bế quan, đám Vệ Giới bên kia cũng không nhàn rỗi. Ngày hôm sau đã đột phá tới được khu vực màu cam.

Cái gọi là đột phá từng khu vực. Giai đoạn đầu tiên là giá trị vũ lực, từ một trăm đến một, khiêu chiến với từng toà lâu. Thắng, thì đương nhiên sẽ được dọn vào. Thua, sẽ phải trả giá nhất định.

Cái giá này thì phụ thuộc vào nhu cầu của đối phương. Có khi là tiền tài, có khi là nhu cầu khác. Thứ duy nhất không đòi, chính là mạng.

Bởi vì trong những toà lâu này không nhất định là người của đại lục Tứ Phương, mà có thể đến từ Long đế quốc. Mà sức mạnh của Long đế quốc thì không cần phải bàn cãi.

Nói vậy cũng không gọi là bất công. Dù có thua cũng không có gì phải xấu hổ. Vốn không lấy mạng của đối phương cũng là để bảo vệ người của đại lục Tứ Phương.

Nếu thua ở giá trị vũ lực thì vẫn có thể tiến hành giai đoạn thứ hai. Giai đoạn thứ hai là không gian ảo. Vào rồi sẽ có cấp độ dành riêng cho ngươi. Nếu thành công thoát ra khỏi không gian ảo thì sẽ có vé miễn phí vào khu vực màu cam.

Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là có điều kiện để vào ở. Muốn được ở trong nhà vẫn phải nhờ vào giá trị vũ lực.

Điều đáng nói là trong chín khu vực đỏ, cam, vàng, lục, lam, tím, trắng và đen, người của Long đế quốc hầu như đều ở hai khu cuối, bảy khu đầu do điều kiện khác nhau nên có rất ít người.

Cho dù thỉnh thoảng có một hoặc hai người thì cũng không phải là không thể thắng. Về phần thắng như thế nào, đương nhiên tùy thuộc vào việc người vượt có thể phát hiện ra sơ hở này hay không.

Nhóm của Vệ Giới đứng trước khu vực màu cam, sau khi trả phí thách đấu một nghìn lượng một người thì được vào trong.

Vừa bước vào, đã cảm thấy một làn hơi thở mát lạnh phả vào mặt, trong chốc lát khiến người ta cực kỳ sảng khoái.

Thanh Thần hít sâu một hơi, “Linh khí ở đây còn nồng hơn cả khu màu đỏ!”

Trên thực tế, kể từ khi tiến vào khu rừng hắc ám, linh khí trên đường đến đây đúng là mạnh hơn nhiều so với đại lục Tứ Phương. Chẳng lẽ là vì ở gần lục địa của rồng?

Không ngờ vừa đến khu vực cam lại có thu hoạch như vậy. Đây chẳng phải là một loại hấp dẫn người khác sao?

Chẳng trách nơi này, ngoại trừ khi dùng cơm, toàn bộ thời gian còn lại đều yên tĩnh không tưởng nổi. Hoá ra đều chạy đến đây tu luyện?

Khu vực màu cam đã như vậy, vậy chẳng phải khu vực màu đen còn nồng đậm hơn sao?

Thanh Thần nghĩ đến khả năng này, đột nhiên vui vẻ, xoa xoa cánh tay nói: “Đi, chúng ta tranh thủ đi thách đấu. Linh khí dồi dào, vừa hợp với tốc độ thăng cấp của chúng ta. Đệ đã ở lại võ sư cấp tám quá lâu rồi, nếu có thể lên thành công cấp chín ở đây, chẳng phải là,”

Hắn chưa kịp nói xong, Vệ Giới đã nhíu mày, cười như không cười nhìn hắn, “Làm gì, muốn đến Long đế quốc lăn lộn?”

“Ặc……”

Thanh Thần cứng đờ, bỗng nhiên quay đầu lại, nuốt khan một tiếng, “Long, Long đế quốc?”

Thanh Dạ mặc áo đen lạnh lùng nhìn hắn, “Sau võ sư chính là võ vương, đừng bảo là ngươi đã quên rồi?”

Khóe miệng Thanh Thần giật giật, “Chuyện này sao quên được? Chỉ là… vương gia, ngài thật sự có ý định tiếp tục như vậy?”

Vệ Giới đã đột phá đến nguỵ võ vương ngay khi mới mười hai tuổi. Điều này, ngoài những người thân cận với hắn ra, không ai khác biết nữa.

Từ năm mười hai tuổi đến giờ đã là sáu năm. Trong sáu năm này thực lực của hắn vẫn luôn bị áp chế, tuy rằng họ không biết hắn áp chế thực lực như thế nào nhưng với sức mạnh hắn thường biểu hiện ra thì trong sáu năm này, chắc chắn hắn không hề dậm chân tại chỗ.

Bằng không, thực lực hiện tại của hắn cũng sẽ không khiến người ta khó lường như vậy, giống như nhìn hoa trong sương. Cộng với tố chất thân thể khác hẳn người thường, Vệ Giới lúc này thật sự khiến người khác tò mò.

Trong nhiều năm qua, hắn đã ẩn nhẫn như thế, mặc cho Vệ Du Sâm sai sử cũng không phản kháng.

Thực tế, họ cũng không thể đoán ra được, rõ ràng hắn có cơ hội có thể đi luôn, rõ ràng có nhiều cơ hội khiến mình mạnh lên, tại sao lại muốn ở lại.

“Làm sao các ngươi biết được, Long đế quốc tốt hơn lục địa Tứ Phương chứ?”

Lời này của Vệ Giới xem như gián tiếp giải đáp những nghi ngờ của họ.

Thời điểm cả bốn người đều im lặng, Vệ Giới đã lấy ra thẻ tầng số một trong khu vực màu đỏ, đập lên thẻ tầng một khu vực màu cam.

“Cá nhân hay tổ đội?” Giây tiếp theo, một giọng nói lạnh lùng từ bên trong truyền ra.

Vệ Giới liếc mắt nhìn bốn người phía sau, bốn người đồng thanh nói: “Đội!”

Khi khiêu chiến, có thể là một đội hoặc cá nhân. Tất nhiên, số lượng mà đối phương xuất chiến cũng dựa vào điều này.

Trong khu vực màu cam, có tám người ở cùng một dãy phòng, nhưng đám Vệ Giới chỉ có năm người.

Vốn dĩ còn có Ly Diên, nhưng hiện tại nàng bế quan luyện chế độc dược, cho nên tỷ lệ xuất chiến có vẻ hơi bất công.

Giây tiếp theo, trước mặt xuất hiện tám người với đủ loại hình dáng. Trong đó sáu nam hai nữ, cao, thấp, mập, ốm đều có. Nhìn thấy năm người Vệ Giới đứng trước mặt, lập tức nhíu mày.

Người đàn ông cầm đầu vạm vỡ, mắt phải được che lại, làn da ngăm đen, nhìn như một tên cướp biển. “Các ngươi chỉ có năm người?”

Thanh Huyền mặc một quần áo màu xám, lạnh lùng ngước mắt: “Sao? Không thể?”

Tên hải tặc hừ lạnh, “Ông đây quản các ngươi có mấy người. Trước khi so tài, có cần phải cược thẻ đánh bạc lên không?”

“Điều kiện của ngươi là gì?”

Khuôn mặt như quan ngọc của Thanh Dục xoẹt qua tia hiểu rõ. Những người này thắng thì phải để lại cho họ chỗ ở, nhưng nếu họ thắng, thì đối phương phải để lại thẻ đánh bạc.

Tên hải tặc nói thẳng: “Mười hai vạn lượng vàng.”

Đối với những người như họ, quy tắc duy nhất để tồn tại trong Bất Dạ thành chính là phải có tiền. Không có tiền, thật sự khó đi được.

“Thành giao!” Thanh Thần, người phụ trách tiền bạc, không nói hai lời đã đồng ý.

Tên hải tặc không ngờ nhóm người này lại giàu có như vậy, thậm chí không thèm mặc cả đã đồng ý. Lúc này hơi hối hận vì kêu ít đi.

Nhưng gã lại không biết không phải bọn họ có tiền, mà là sau khi nhìn thấy thực lực của phe tên hải tặc này, họ đã nắm chắc phần thắng, nào quan tâm gì đến điều kiện của đối phương?

Cũng như linh lực, giá trị vũ lực cũng có thể nhìn ra được.

Miễn là ngươi cao hơn đối phương thì có thể cảm nhận được sức mạnh của người kia từ hơi thở của họ.

Ngay cả tên hải tặc mạnh nhất cũng chỉ là võ sư cấp năm, những người khác đều ở cấp độ võ sĩ nhưng không ai trong số vượt quá cấp năm cả. Cho nên Thanh Thần vẫn dư sức đối phó với chúng.

Dù cho người của đối phương nhiều hơn bọn họ.

Khiêu chiến bắt đầu, Vệ Giới khoanh tay trước ngực, dù bận nhưng vẫn ung dung đứng sang một bên, không hề có ý định tham gia.

Tám người kia cũng sẽ không ngốc mà ép hắn ra tay. Bốn người đấu tám người, rõ ràng bọn họ chiếm ưu thế về nhân số. Cho dù thực lực của những người này cao hơn cũng không có khả năng thắng.

Tuy nhiên, sau khi giao đấu với nhau, bọn họ đều thay đổi sắc mặt. Vốn nghĩ rằng có thể thắng dựa vào nhân số, nhưng khi mấy người này vừa vào vòng chiến lại có thể lấy một chọi hai, tốc độ nhanh như sét đánh. Cho dù đã trải qua nhiều trận chiến như đám bọn họ cũng không chịu nổi áp lực, lùi về phía sau.

Cuối cùng không đến một chén trà, tất cả đều bị đánh ngã.

Chương 172: Đừng trách lão nương không khách khí

Phòng số một của khu vực màu đen.

Bách Lý Phức mở to mắt kinh ngạc nhìn người khoác áo choàng đen trước mặt đang giấu cả người vào bên trong, chỉ lộ ra mắt và miệng, mũi. Tuy dáng vẻ cao lớn, nhưng bước đi trông vô cùng khí phách: “Ngươi, ngươi nói ngươi là ai?”

Đôi mắt người kia mờ mịt, ảm đạm, giọng nói u ám và khàn khàn có vẻ mệt mỏi: “Ngay cả ta ngươi cũng không nhận ra?”

Suy đoán ban đầu giờ đã được xác nhận, đồng tử của Bách Lý Phức đột nhiên co rút lại, không thể tưởng tượng được nam nhân áo đỏ xinh đẹp khi xưa nay trở nên âm trầm, ngay cả mặt cũng không dám ló ra. Nàng ta nuốt nước bọt: “Không, không thể nào. Sao ngươi lại biến thành dáng vẻ quỷ quái này?”

Vừa mới dứt lời, ánh mắt của người kia như một con dao liếc qua.

Bách Lý Phức không hề sợ hãi, thay vào đó lại đưa tay ôm ngực, ánh mắt rạng rỡ cho thấy đang nàng ta cực kỳ hứng thú. Môn chủ Độc môn ngày xưa, giờ đây lại biến thành dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ.

“Ngươi không bế quan giải độc, tới tìm ta làm gì?”

Nếu không có thuộc hạ đã xác thực đây là Hồng Tà, nàng ta còn tưởng đây là thứ đồ thấp kém nào bị hắn tạo ra rồi chạy tới đây chứ!

“Ly Diên chết giẫm kia đang ở đâu?”

Đôi mắt của Hồng Tà đầy sát khí, hung dữ đỏ lên như muốn nứt ra.

Lời vừa nói xong, Bách Lý Phức ngây người. Như nghĩ đến cái gì, nụ cười trên mặt đột nhiên đông cứng lại, “Ngươi, ngươi, không phải chứ? Ngươi không giải được độc mà nàng ta hạ?”

“Tên chết dẫm kia ở đâu?”

Hồng Tà nghiến răng lặp lại. Nhưng vì dùng quá sức nên liên tục ho khan. Cái ho này không quan trọng bằng việc ho liên tục khiến hắn khó thở, thắt lưng chưa từng cong cũng gục xuống.

Bách Lý Phức nhìn hắn phun ra một vũng máu đen lớn, vô thức đưa ngón tay đến chóp mũi. Mùi máu tanh buồn nôn khiến nàng ta bất giác nhíu mày, nhưng vẫn không quên hỏi: “Ngươi sao rồi? Vẫn ổn chứ?”

Sau khi nhận nước mà Bách Lý Phức đưa tới, Hồng Tà khó khăn nhấp một ngụm, rất lâu sau mới nuốt xuống vị đắng tanh trong miệng.

Nhưng sau khi nôn ra máu, rõ ràng hắn đã yếu hơn lúc nãy.

Hắn mệt mỏi dựa lưng vào chiếc ghế mềm, giọng nói run rẩy: “Không thể giữ ả ta được. Giữ ả ta lại, kế hoạch của chủ thượng sẽ không thể tiến hành hoàn hảo. Nha đầu kia quá quỷ dị, độc này, khụ khụ, ta không cách nào giải được độc mà ả ta hạ.”

Bách Lý Phức lập tức nghĩ tới việc thuộc hạ báo lại hôm nay, nhíu chặt mày, “Độc nhân của ngươi, chỉ sợ sắp bị nha đầu kia phá giải.”

Cơ thể Hồng Tà đột nhiên cứng đờ, bỗng nhiên ngẩng đầu, “Ngươi, ngươi nói cái gì?”

“Độc nhân của ngươi, đang bị nha đầu kia phá giải,”

Đôi mắt lạnh lùng của Bách Lý Phức rơi trên người hắn. Không có chút thương hại, nhưng lại có chút giễu cợt.

“Một nhân tài hữu dụng như vậy, giết thật đáng tiếc, chủ thượng sẽ không đồng ý. Ngược lại là ngươi, nếu không chữa trị sớm, ngươi xác định có thể kiên trì tiếp được?”

Sắc mặt Hồng Tà lạnh lùng, nhìn nàng, “Ý của ngươi là gì?”

Bách Lý Phức cười nhẹ nhìn hắn, hững hờ vuốt ve móng tay đỏ như máu.

Trong ánh phản quang, hắn không thấy rõ nét mặt của nàng ta. Chỉ là giọng nói không có tình cảm kia khiến trái tim hắn giật mình.

“Hồng Tà, ngươi thân là môn chủ của Độc môn, nhưng giờ đây tài nghệ không bằng người, lại còn trúng độc. Ngươi phải hiểu, nếu như không giải được độc, e rằng chủ thượng ở bên kia sẽ bổ nhiệm người mới, đến lúc đó…”

Nàng ta chưa kịp dứt lời, Hồng Tà đột nhiên kêu lên một tiếng, tức giận quát lớn: “Chuyện này không cần ngươi lo!”

Bách Lý Phức khịt mũi, “Bây giờ ngươi đã như thế còn mạnh miệng? Lần này ngươi đến không đợi cơ hội trả thù sao? Ta cũng đã nói rồi, không được lấy mạng của nha đầu đó, nếu không, làm gì đến lượt ngươi ra tay? Chủ thượng an bài, ngươi hiểu chứ?”

Hồng Tà nhíu mày, gân xanh trên trán theo lời nói của Bách Lý Phức nổi lên, cục tức nghẹn trong cổ họng, có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

“Được rồi, ngươi muốn làm gì thì nhanh lên đi. Đám người của Vệ Giới đang ở khu vực màu cam. Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì đừng trách muội muội ta đây không nhắc nhở ngươi!”

Đôi mắt Hồng Tà trầm xuống, trên mặt tức giận, đang định quay người rời đi thì giọng nói bình tĩnh của Bách Lý Phức lại yếu ớt vang lên sau lưng hắn.

“Còn có, khi ra tay ngươi nên cân nhắc kỹ. Bây giờ chủ thượng không chỉ có hứng thú với nha đầu kia, mà ngay cả tên Vệ Giới mắt cao hơn đầu, khinh thường người khác, hình như người cũng có hơi hứng thú.”

Cả người Hồng Tà chấn động, nhưng không dừng chân lại. Chỉ là ánh mắt hung ác kia khiến cho khoé miệng Bách Lý Phức giật giật.

“Nha đầu, muốn vào Long vực chúng ta, không đơn giản như vậy!”

Lúc này Ly Diên hoàn toàn không biết mình đã vô hình bộc lộ ra tài năng, khiến vô số sói hổ báo đều chăm chú nhìn nàng.

Bên trong những bình lưu ly to nhỏ chứa đầy những chất lỏng đủ màu sắc, Ly Diên mặc áo khoác trắng, đội mũ trắng, đeo khẩu trang, đôi mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm vào chai lưu ly trong tay. Thỉnh thoảng dùng ống nghiệm lấy một ít chất lỏng, nhỏ vào trong các bình lưu ly trong suốt có nhãn khác nhau.

Sau đó cẩn thận quan sát chất lỏng thay đổi, thỉnh thoảng cởi khẩu trang ra, kiểm tra mùi.

Trên mặt bàn ngổn ngang chất đống vô số chai lọ, thậm chí có nhiều lọ còn đựng thứ có độc, thỉnh thoảng phát ra âm thanh khiến người ta giật mình.

Một vạc thuốc vàng rực bên cạnh đang tỏa ra mùi thuốc nồng nặc. Bạch Tra ngồi chồm hổm trên đất, tay cầm quạt quạt lửa, thỉnh thoảng còn u oán liếc nhìn Hắc Thuần đang ăn ở bên kia.

Chỉ thấy trong cái đĩa trước mặt Hắc Thuần, thình lình chất một đống sản phẩm thất bại xếp chồng lên nhau. Có thứ đen xì không rõ hình dạng, một số đơn giản là một đống vật thể lớn không rõ, màu sắc vô cùng kỳ lạ.

BạchTra nhìn thấy thì chảy nước miếng, mà Hắc Thuần lại bày những đồ ăn này ra, vẻ mặt say mê ăn. Thỉnh thoảng còn liếm móng của mình, không lãng phí một chút nào.

Ly Diên không để ý đến sự tương tác giữa chúng. Nàng dồn hết tâm sức vào những bình lưu ly trước mặt, thỉnh thoảng lại thêm những chất lỏng và các loại bột khác màu với phân lượng khác nhau đang bày trên bàn vào.

Bạch Tra nhìn dáng vẻ nghiêm túc kia, không khỏi thở dài: “Chủ nhân nhịn ăn thật rồi.”

Trong phòng, ngoài tiếng quạt của Bạch Tra, tiếng nhai của Hắc Thuần, chỉ có âm thanh va chạm của các bình lọ.

Âm thanh đó phát ra, càng khiến tâm trạng của Ly Thiên thêm bình tĩnh. Đây có lẽ là âm thanh đẹp nhất trên thế giới này.

Ngay khi không khí đang ở trạng thái tốt như thế, cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên bị ngoại lực từ bên ngoài tác động, vỡ vụn thành từng mảnh.

Dưới lực chấn động mạnh, chai lọ trên bàn phát ra tiếng ong ong. Ly Diên ngước mắt lên nhìn rồi cúi đầu tiếp tục động tác trong tay, lựa chọn mặc kệ tình huống ở trước cửa.

Khi Hồng Tà bước vào, Bạch Tra và Hắc Thuần đột nhiên biến mất trong lồng ngực của Ly Diên.

Ngoài Ly Diên và những thứ nàng điều khiển ở trên bàn ra, không có thứ gì khác trong phòng nữa.

Cứ tưởng sự xuất hiện của hắn có thể dọa sợ nàng, nhưng không ngờ nha đầu này lại thản nhiên phớt lờ hắn như vậy.

Việc này khiến Hồng Tà rất khó chịu, mắt nhìn Ly Diên cũng tràn đầy sát khí.

Ánh sáng màu đỏ từ từ tản ra, lập tức thay đổi không khí của cả căn phòng.

Động tác của Ly Diên cũng đột ngột dừng lại do linh lực mạnh mẽ. Nàng nhìn chất lỏng đang dung hợp ở trong ống nghiệm, lông mày cau nhẹ lại.

Ngay khi Hồng Tà nghĩ rằng nàng đã bị mình dọa sợ, lại nghe thấy Ly Diên kìm nén tức giận, tuôn ra một chữ qua kẽ răng: “Cút!”

Sắc mặt của Hồng Tà vốn tái nhợt không còn chút máu. Sau khi nghe xong lời này, khóe miệng khẽ co giật: “Ngươi, nói cái gì?”

Đôi môi đỏ mọng của Ly Diên lạnh lùng cong lên, là một vòng cung cực kỳ hoàn mỹ. Tuy rằng nàng còn nhỏ, nhưng khí tức phóng ra, cho dù là mạnh mẽ như Hồng Tà cũng bị chấn động nghiêm trọng.

“Muốn sống thì thành thật đợi đó cho ta. Còn phát ra âm thanh thì đừng trách lão nương không khách sáo!”

Vứt lại câu này xong, Ly Diên không để ý đến hắn nữa, lại lần nữa dồn sự chú ý của mình lên đống thuốc trước mặt.

Hồng Tà lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên có người dùng loại giọng điệu này nói chuyện với hắn. Cho dù chủ tử nhìn thấy hắn thì cũng luôn khách khí, chưa từng nhục mạ hắn như vậy.

Nhưng nha đầu này rõ ràng, rõ ràng chỉ mới mười tuổi, nhưng mẹ nó ai nói cho hắn biết, tại sao sau khi nghe nàng quát lớn, hắn lại không tự chủ được muốn cúi đầu không?

Chẳng lẽ sự uy hiếp của nàng khiến hắn bị chèn ép?

Hồng Tà nhận ra điều này, rất không hài lòng. Không chỉ từ biểu hiện của mình, mà còn từ Ly Diên.

Một nha đầu chưa mọc đủ lông, dựa vào đâu dám mắng hắn như vậy?

Chẳng lẽ vì hắn bị nàng hạ độc, cho nên nhất định phải nghe lời nàng, để cho nàng mắng sao?

Hồng Tà từ trước đến nay kiêu ngạo đã quen bỗng giờ phải nếm trải khổ sở mà người khác phải nếm từ hắn.

Hắn biết, chỉ cần mình ra tay bây giờ, nữ nhân này tuyệt đối sẽ, chờ, chờ đã, hắn nhớ rõ ngày đó, nàng bị hắn đánh trọng thương, nhưng chưa qua được bao lâu, giờ nàng đã có thể đứng ở đây rồi?

Chương 173: Cảm ơn ngươi đã không thấy chết mà không cứu

Từ lúc bước chân vào phòng, hắn đã cảm thấy có gì đó không ổn. Lúc này hắn mới nhớ ra, nha đầu này, không tới mười ngày, nội thương nghiêm trọng như vậy đã tốt rồi?

Dù thế nào đi nữa đó cũng là một kích cực mạnh từ linh lực đỏ cấp năm. Đổi lại là người thường đã chết không biết bao nhiêu lần. Thế nhưng nha đầu này thì sao?

Vì cái gì không những chịu đựng được mà còn có thể xuất hiện trong trạng thái hoàn mỹ như vậy?

Còn có, nàng đã dùng cách gì để làm được vũ trang hoàn hảo như vậy?

Một người có thể thay đổi giọng nói, ngoại hình và diện mạo của mình. Nhưng dáng người như vậy, sao có thể dựa vào thuốc hoặc dịch dung để che đậy được?

Hồng Tà không bình tĩnh được nữa. Càng tò mò thì càng lo lắng, càng thấp thỏm thì càng loạn.

Khi hắn nhận ra mình không biết nhiều như những gì mình đã tưởng tượng, quyền lực không thể xâm phạm từ trước đến nay, giờ như hứng chịu một đòn đánh nặng nề.

Khó trách, khó trách ngay cả chủ thượng cũng chú ý đến nàng.

Năng lực như vậy, nếu đổi là hắn cũng sẽ không bỏ qua.

Mặc dù phát hiện này khiến hắn rất khó chịu, nhưng vẫn phải thừa nhận, chỉ riêng việc có thể thay đổi các đặc thù cơ thể, hắn đã thua hoàn toàn.

Nếu là thương tích bình thường thì có lẽ có thể dùng thuốc chữa trị nhưng đòn của hắn hôm đó, rõ ràng đã khiến kỳ kinh bát mạch của nàng bị tổn thương nghiêm trọng. Cho dù là bản thân Vệ Giới chịu một chưởng này, không có hai, ba tháng để phục hồi thì tuyệt đối không thể tốt được.

Nhưng nha đầu này…

Từ khí tràng mà nàng vừa toát ra, và khí tức hắn cảm nhận được lúc này, mặc dù vết thương chưa khỏi hoàn toàn nhưng cũng đã được bảy tám phần.

Không thể không nói, Hồng Tà rất hoảng sợ khi nhận ra điều này. Ngay cả biểu cảm khi nhìn Ly Diên, trong nháy mắt đã xảy ra chút biến hóa.

Từ lúc nổi cơn thịnh nộ đến im lặng như hiện tại, thời gian chưa đầy một chén trà, nhưng hắn lại cảm thấy mình đã trải qua tra tấn chưa từng có.

“Ly… Diên.”

Hắn thì thào cái tên này, sắc mặt bình tĩnh bỗng nhiên vặn vẹo. Thân thể cũng cong xuống vì lồng ngực đột nhiên đau đớn, hô hấp dồn dập. Người đứng phía sau nhìn thấy cảnh này, đột nhiên hoảng sợ: “Môn, môn chủ. Ngài sao vậy?”

“Cút ra ngoài!”

Mặc dù giọng nói của Hồng Tà run rẩy gần như biến dạng, nhưng hắn vẫn không quên ý định ban đầu khi đến đây. Một chưởng tung ra, đánh bay những người xung quanh.

Không chỉ vậy, ngay cả cánh cửa bị hắn đánh ngã cũng bị linh lực của hắn nâng lên, dán chặt lên khung cửa, ngăn cách hoàn toàn hắn và Ly Diên với thế giới bên ngoài.

Thân thể hắn loạng choạng, khó khăn di chuyển sang chiếc ghế bên cạnh, thở hổn hển, xụi lơ xuống ghế.

Dưới cơn đau kịch liệt, thân hình cao lớn của hắn có vẻ hơi gầy gò, phong thái yểu điệu hôm qua gần như biến dạng, giờ vặn vẹo thành một khuôn mặt đáng sợ. Quá khứ dường như giống mây khói.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, cơn đau của Hồng Tà không những không giảm bớt mà còn trầm trọng hơn. Vốn hắn nằm co quắp trên ghế, nhưng hiện tại đã không để ý thân phận, cả người lăn lộn trên mặt đất lạnh lẽo.

Miệng, tai và mũi hắn, bất cứ chỗ nào có lỗ hổng đều thình lình chảy ra máu tươi. Máu chảy càng nhiều, Hồng Tà càng yếu. Vốn dĩ có thể phát ra tiếng động nhỏ, cuối cùng lặng lẽ ngất đi.

Trong lúc đó, không phải là Ly Diên không để ý tới hắn. Vốn dĩ nàng cho rằng với tính tình của người này, nhất định sẽ ra tay với nàng. Nếu như vậy, tâm huyết hôm nay sẽ phải uổng phí.

Không ngờ người này lại có thể nhẫn nhịn như vậy, ép buộc nhịn xuống cơn tức giận kia.

Chỉ vì một câu nói của nàng, dù nhịn đến ngất đi cũng không chịu cầu xin. Loại như hắn, ngược lại khiến nàng thương hại.

Nhưng bởi vì công việc trong tay, nàng không thể dừng lại. Vì vậy nàng không dành quá nhiều tinh lực để chú ý đến hắn.

Dù sao chỉ cần hắn vẫn còn một hơi thở, nàng sẽ có cách cứu người. Cho nên nàng chỉ hờ hững liếc mắt nhìn, sau đó lại chuyên tâm làm việc.

Khác với máu độc ở thịnh hội của Tứ Phương, vật dẫn độc của thây ma này lại khác.

Mặc dù đều có sinh mạng làm vật dẫn, nhưng giữa người và vật, vẫn có sự khác biệt rất lớn.

Độc tố tồn tại trong những con rắn không có độc đó là do cổ độc tạo nên, có thể nói chỉ cần cổ độc còn tồn tại thì chất độc của người đó sẽ không thể nào giải được. Hơn nữa theo thời gian, khả năng xảy ra biến đổi bệnh lí là rất lớn.

Nói những độc kia là bán thành phẩm là bởi vì độ lây lan của chúng không rộng. Nếu không thì sao nàng có thời gian để nghiên cứu chứ? Sợ rằng toàn bộ thịnh hội của Tứ Phương giờ đã bị bao phủ bởi độc nhân.

Chính vì khả năng lây lan của chúng hạn chế nên nàng mới có thời gian để nghiên cứu. Mà sự thật cũng như nàng đoán, chỉ cần diệt được độc trùng thì tất cả độc tố sẽ bị thanh trừ.

Trên nguyên tắc, giải cổ trùng dễ hơn một chút so với những độc tố không thể nhìn thấy bằng mắt thường này.

Nhưng bây giờ, độc tố từ cổ trùng đã thành độc thi được lấy từ người chết.

Hơn nữa, theo quan sát của nàng, những thi độc này không hoàn toàn là thi độc, mà càng giống như một loại biến đổi bệnh độc lan ra từ cơ thể của một người đã chết. Nó có thời gian ủ bệnh dài, điểm này, nàng đã nghiệm chứng qua, không thể nhầm được.

Mà khi đã phân tích cụ thể, nàng đưa ra được kết luận, chất độc này sẽ bộc phát sau khoảng một trăm ngày ủ bệnh. Đến lúc đó, độc tố không chỉ gấp mười, một trăm lần so với hiện tại. Một khi phát hiện, sẽ rất đáng sợ.

Loại độc này tuy đáng sợ, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể chữa khỏi. Ví dụ như độc của thây ma này sợ mặt trời, trời vừa rạng sáng thì sẽ tự nhiên biến mất. Về phần đã đi đâu, nàng vẫn cần đến hiện trường xác minh.

Vì nghiên cứu có khả năng liên quan đến hướng phát triển trong tương lai của loại độc này, nên nàng nhất định phải phát hiện ra sớm, bóp chết từ trong trứng nước.

Giống như phân tích mẫu máu, Vệ Giới và hơn hai mươi người trong nhóm của nàng bị trúng độc đều ảnh hưởng chút ít từ Giải Độc Hoàn trước đây nàng đã nghiên cứu ra. Chu kỳ phát bệnh của bệnh độc tiềm ẩn trong cơ thể cũng sẽ dài hơn.

Nhưng cụ thể dài bao nhiêu, với việc phân tích máu trước mắt cũng không thể dự báo được.

May mắn là cho đến giờ, họ vẫn còn bình thường.

Còn đoàn của Ly Hồng Đào, Ly Diên cũng có kết luận. Như nàng nghĩ, khả năng những người này có thể đột phá bầy thây ma quá thấp, có thể xuất hiện ở đây hoàn toàn trái với lẽ thường.

Sự thật cũng nói cho nàng, họ cũng bị đầu độc, giống như hơn hai mươi người trước đó, là độc thây ma.

Trong số đó, đương nhiên phải kể đến bản thân Ly Hồng Đào. Tuy rằng độc dơi không thể giết chết ông ta, nhưng một khi độc của thây ma bùng phát, ông ta sẽ trở thành thi nhân.

Tổng hợp những điều trên, mục đích của đối phương cũng trở nên rõ ràng.

Xét tình hình hiện tại, họ sẽ không thể rời khỏi đây nhanh được. Nếu đối phương có thể quyết định thời gian bộc phát, vậy nhất định phía sau đã có một loạt kế hoạch đang chờ bọn họ.

Khi thời điểm đó đến, thì sẽ quá bị động. Đây không phải là điều mà Ly Diên muốn thấy.

Nhưng bây giờ-

Muốn giải được độc của thây ma thì phải tìm được căn nguyên. Nếu không, ngay cả nàng cũng không có cách nào diệt trừ tận gốc loại độc này.

Hồng Tà tìm đến cũng nằm trong dự tính của nàng. Vì vậy khi hắn xuất hiện, nàng không ngạc nhiên chút nào.

Sau khi thu dọn ổn thoả tất cả tài liệu nghiên cứu trong phòng, Ly Diên đến chỗ của Hồng Tà, tuỳ tiện đâm mấy châm. Cơ thể Hồng Tà ướt đẫm giống như ngâm trong nước, lúc này mới mở đôi mắt không chút tia sáng nào ra.

Khi hư ảnh trước mặt dần trở nên chân thực, khóe miệng của hắn hiện lên một nụ cười yếu ớt: “Tiểu, tiểu nha đầu, cuối cùng ngươi cũng xong việc, đến xem bổn toạ rồi hả?”

Ly Diên liếc xéo hắn, nhét một viên thuốc màu xanh lục vào miệng hắn. Hồng Tà vô thức nuốt vào bụng, cảm thấy sức mạnh tiêu tán trước đó đang từng chút một quay trở lại.

Một lúc sau, hắn khó khăn chống đỡ thân thể, kéo lê thân thể mềm mại dựa vào chân ghế, yếu ớt nói: “Cảm ơn!”

“Cảm ơn ta cái gì?”

Ly Diên ngồi trên ghế, khuôn mặt đen nhánh không chút biểu cảm.

“Cám ơn ngươi không thấy chết mà không cứu!”

“Xuỳ~” Ly Diên khẽ khịt mũi, vẻ mặt khinh thường, giơ chân đá hắn một cái, “Này, tốt xấu gì ngươi cũng là môn chủ, sao lại có thể ngồi dưới đất như thế này sao? Còn thể thống gì nữa?”

“Ta đã bị ngươi hành hạ thành bộ dáng này, còn cần thể thống gì chứ? Hiện tại ông đây không có khí lực, được vậy đã rất tốt rồi. Ngược lại là ngươi, nói đi, điều kiện của ngươi là gì.”

“Hì hì, nói chuyện với người thông minh không cần mệt. Ta không cần ngươi đưa thuốc giải, nhưng ngươi nhất định phải đưa ta đến chỗ có nhiều độc nhân nhất.”

Nàng chưa nói xong, Hồng Tà đã cười lạnh: “Tiểu nha đầu còn giả vờ gì chứ? Ngươi cứ nói thẳng là ngươi muốn nhìn xem loại độc dược này được nghiên cứu như thế nào không phải rõ hơn sao?”

Ly Diên nhướng mày nhìn sang, “Ngươi biết?”

Nụ cười trên khóe môi Hồng Tà đông cứng lại, khoé miệng nhấp nháy, dưới đôi mày ủ rũ, ánh mắt ngưng trọng lóe lên.

“Ngươi tìm được ngọn nguồn, thì sẽ nghiên cứu ra được thuốc giải?”

Chương 174: Biết càng nhiều, chết càng nhanh

Một cú trúng đích, nàng thế mà đã có thực lực như vậy!

Gần mười năm nghiên cứu của hắn, mà nàng ở đây, chưa đầy một tháng đã không thể che giấu được nàng nữa?

Ly Diên không hề né tránh, mà kiên định nhìn hắn, “Nếu vậy thì sao?”

Vậy thì sao? Hắn còn có thể làm gì khác?

Hiện tại hắn đã thành cái dạng này, còn có thể làm gì nàng chứ?

Trừ khi hắn không cần mạng của mình nữa, liều mạng với nàng một lần. Kết quả tồi tệ nhất cũng chỉ là cá chết lưới rách.

Ai cũng không có phần tốt!

Nhưng hắn hoàn toàn hiểu rõ, mạng sống là quý giá. Nếu đã chết vậy còn tham vọng gì nữa?

Tất cả những nỗ lực sẽ trở thành mây khói. Vậy những trắc trở mà hắn phải chịu đựng trước kia, không phải đều sẽ như nước chảy về biển đông sao?

Hồng Tà không cam tâm. Sao hắn có thể cam tâm bị suy vong như vậy?

Nhưng để hắn tự mình dẫn kẻ thù đến địa bàn của mình, phá hủy thành quả nghiên cứu của mình. Cảm giác này giống như bị tát trước mặt mọi người.

Nhưng khi nghĩ kỹ lại, từ khi hắn gặp nha đầu chết dẫm này, Hồng Tà hắn không chỉ mất mặt, mà ngay cả lòng tự tôn cũng thất bại thảm hại.

“Nếu ta không đồng ý thì sao?”

Ly Diên cười nhạt nhìn hắn, “Kết quả xấu nhất… Bất Dạ thành trở thành thành thây ma. Nhưng đến lúc đó, ngươi nghĩ rằng ngươi có thể trốn thoát sao?”

Hồng Tà nhíu mày, Ly Diên nói tiếp: “Ta nghĩ, ngươi đến chỗ này là đã suy nghĩ qua mấy lần rồi nhỉ? Đầu tiên, thây ma bên ngoài sẽ loại bỏ tất cả chướng ngại vật cho các ngươi. Ngoại trừ đại lục Tứ Phương của bọn ta, mục đích còn lại của các ngươi…, ha ha, là Bất Dạ thành! Ngươi xem, ta nói đúng không?”

Thân thể Hồng Tà đột nhiên cứng đờ, hắn nhướng mày, nhìn chằm chằm nàng không nói lời nào.

Ly Diên nhìn biểu tình này của hắn liền biết mình đã đánh cược đúng. Nàng ngước mắt nhìn xung quanh, ánh mắt hơi tối, nụ cười càng lúc càng lạnh.

“Thực ra, nghĩ lại cũng đúng. Kế hoạch lần này có thể coi là hoàn hảo. Có thể giải quyết được rắc rối là đại lục Tứ Phương có thể cắn lại các ngươi bất cứ lúc nào, dần dần bện nhau thành một sợi dây, dù là Long đế quốc hay là Tứ Phương cũng đều sẽ bị Bất Dạ thành thanh danh hiển hách nắm trong tay.”

“Lần này, không chỉ nắm giữ của cải, mà ngay cả mạng lưới quan hệ của Bất Dạ thành cũng có cơ hội đoạt được. Một công đôi việc, tại sao lại không làm chứ, đúng không?”

Hồng Tà càng nghe, mày nhíu lại càng sâu. Khi nghe đến cuối, ý cười trên khóe miệng hắn dần dần mở rộng, yên lặng nhìn nàng.

“Tiểu nha đầu, ngươi biết không. Kẻ giống ngươi, thường sống không được bao lâu.”

Nàng biết càng nhiều, chết càng nhanh. Nhất là khi nàng còn đang nắm giữ mạch sống của thây ma, nữ nhân này, không thể giữ được!

Đôi môi của Ly Diên hiện lên một nụ cười mỉa mai: “Cuối cùng là ai không sống lâu đây? Đừng quên, hiện tại mạng của ngươi là ở trong tay ta.”

Kẻ sau màn có sở thích không bình thường, nhưng, bọn họ cũng quá coi thường chủ nhân của Bất Dạ thành rồi?

Có điều giờ ngẫm lại, hiện tại có lẽ chỉ có nàng là người hiện đại mới nhìn ra sức mạnh tiềm tàng của Bất Dạ thành đi?

Có thể tồn tại trong suốt một trăm năm mà không sụp đổ, tòa thành trì như này, sao có thể bị phá hủy bởi thây ma chứ?

Ngẫm lại, lại cảm thấy mỉa mai.

Tuy nhiên, nếu đối phương muốn thách thức quyền uy, vậy nàng cũng không ngại thêm dầu vào lửa một phen.

Nghĩ đến đó, nàng nhướng mày nhìn Hồng Tà, cười mà không cười: “Không bằng chúng ta đánh cược thử xem? Xem rốt cuộc ai có thể cười đến cuối cùng?”

Lúc đó, Hồng Tà đã bị thiếu nữ chỉ mới mười tuổi ở trước mặt, dù nhìn từ bất kì phương diện nào cũng không giống một thiếu nữ mười tuổi, trấn trụ.

Cho dù là can đảm hay mưu trí, nàng cũng không thua bất kỳ kẻ nào trong bọn họ, thậm chí có thể đoán được mục đích cuối cùng của bọn họ. Đối thủ như vậy, lại còn là một kẻ giỏi dùng độc.

Hồng Tà ngây người nhìn nàng, trong mắt có nhiều loại cảm xúc khác nhau.

Không biết bao lâu, hắn mới nhìn nàng nở nụ cười, chẳng qua nụ cười kia tràn đầy chua xót.

“Nha đầu, ván cược này không ổn tý nào. Nếu sai sót gì, sẽ trả giá bằng mạng sống của hàng trăm nghìn mạng người!”

Ly Diên hờ hững nhún vai, “Không quan trọng. Dù ta không đánh cược thì chẳng phải kết quả cuối cùng vẫn như thế sao? Tại sao phải tự mình tạo áp lực chứ? Cược với ngươi, chỉ là tiện tay mà thôi.”

Nàng chỉ cần bảo vệ những người mà nàng quan tâm, còn tính mạng của người khác, có liên quan gì đến nàng chứ?

Hồng Tạ nhìn vẻ mặt vô cảm của nàng, không khỏi cảm thán: “Ngươi còn nhỏ tuổi có thể can đảm như vậy. Nha đầu, ngươi điên rồi, nhưng cũng đủ tàn nhẫn.”

“Ha ha, so về quỷ quyệt, ai có thể vượt qua Long đế quốc các ngươi chứ? Ta mới mười tuổi, chuyện người lớn các người không làm được, dựa vào đâu để một tiểu nha đầu ta gánh? Xét về ngoan độc? Đừng quên, như người ta vẫn nói, người không vì mình, trời tru đất diệt. Ta làm như vậy cũng chỉ là chuyện thường tình mà thôi.”

“Hay cho cái gọi là chuyện thường tình, tiền cược thì sao?”

Đôi mắt Hồng Tà cong lên, trong mắt phức tạp khó dò, lại xen lẫn trong đó là chờ mong.

Ly Diên nhìn hắn cười, “Tiền cược ấy à, nếu các ngươi thắng, độc của ngươi ta sẽ giải vô điều kiện. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể cầm cự đến ngày đó!”

Hồng Tà tự giễu cười, “Nếu như ta không chịu được đến ngày đó thì sao?”

Ly Diên thản nhiên nghịch sợi tóc bên tai, ôn tồn nói: “Ngươi, thân là môn chủ Độc môn, nếu chút bản lĩnh này cũng không có, sao có thể trở thành đối thủ của ta?”

Hồng Tà nhìn chằm chằm nàng, một lúc lâu, khóe môi hiện lên một nụ cười đầy thâm ý.

“Hay, hay cho cái gọi là ‘đối thủ’, nha đầu, ngươi rất giỏi, rất giỏi. Ta nên làm gì đây? Hình như ta có chút hứng thú với ngươi rồi.”

Ly Diên khoanh tay trước ngực, hai mắt sáng ngời, “Có hứng thú? Tuyệt đối đừng, Hồng Tà ngươi đừng có khẩu bị nặng như vậy? Có nhiều mỹ nữ như vậy đang chờ ngươi, đừng lại gần cái đóa hoa nổi danh xấu xí là ta thì hơn. Dù sao, đóa hoa xấu xí ta đây đã có chủ rồi.”

“Ý ngươi là Vệ Giới? Ha ha, nha đầu, đừng bảo là ngươi nghĩ rằng Vệ Giới sẽ thực sự lấy ngươi chứ?”

Không biết có phải do Ly Diên cho người nào đó nguồn động lực, tinh thần của hắn dường như càng ngày càng tốt, hoàn toàn quên mất nửa canh giờ trước còn đang chuẩn bị bóp chết nha đầu mập mạp trước mặt này. Giờ lại còn cùng người ta nói cười vui vẻ.

Người ấy à, đều có thể thay đổi.

Trong mắt của Ly Diên lóe lên một tia lạnh lùng, “Sao? Ngươi cứ thế đang mong đợi ta bị hắn đá hả?”

Hồng Tà sờ cằm hơi đâm tay của mình, lắc đầu khinh thường, “Chỉ cần là nam nhân bình thường thì sẽ không hứng thú với với ngươi. Nha đầu, đừng tức giận, tiểu gia đây chỉ nói sự thật. Nhưng nếu người này không ghét bỏ ngươi, điều đó có nghĩa là hắn đang âm mưu gì đó.”

Ly Diên giễu cợt, lườm hắn, “Cũng giống như ngươi?”

Hồng Tà ngược lại thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy, chỉ với y thuật và công phu độc dược của ngươi, đã rất xứng đôi với bản tọa. Chỉ là ta thấy rất lạ, da của ngươi không phải là tự nhiên, mà là…”

“Ta không cần ngươi lo lắng chuyện của ta. Còn chuyện gì nữa không? Nếu không ngươi có thể cút.”

“Đừng nói thế. Ta vừa rồi thấy sạp đồ của ngươi khá thú vị. Nếu không chúng ta cùng nhau luận bàn một chút đi?”

Ly Diên lập tức lộ ra vẻ chán ghét, “Bại tướng dưới tay còn muốn cùng ta luận bàn?”

Hồng Tà lập tức lộ vẻ bị đả kích, “Ngươi, sao ngươi không có chút lòng tốt nào thế, lại đi rắc muối lên vết thương của người khác như vậy?”

“Mau cút ra ngoài. À, còn tiền đánh cược. Của ta chính là độc dược trên người ngươi. Còn của ngươi đâu, ngươi không nên đưa ta đến chỗ nghiên cứu của ngươi à?”

Hồng Tà nhíu mày hung hăng trừng mắt nhìn nàng, “Ngươi không thể quên mấy câu này được sao?”

Vốn dĩ còn muốn lừa người, không ngờ nha đầu này lại khó chơi như vậy, Hồng Tà biến sắc.

Người này rất giỏi trở mặt, nàng đã lĩnh giáo qua. Lần này cũng như thế, cũng không thấy có gì đặc biệt, đôi mắt trong veo có chút giễu cợt: “Nên ứng rồi hay không? Không đánh cược, tiền đặt trước đó đều không có tác dụng.”

“Ngươi cho rằng ngươi có thể đợi đến ngày đó sao? Một khi chất độc bộc phát, Bất Dạ thành sẽ hoàn toàn trở thành thành trì chết chóc. Đến lúc đó, nói gì đến tiền cược nữa? Nha đầu, thức thời mới là tuấn kiệt, đừng đợi đến khi hối hận thì đã quá muộn.”

“Chuyện này không cần ngươi lo. Đặt hay không đặt?”

Hồng Tà kìm nén, nở nụ cười lạnh lẽo quỷ dị: “Được, bổn tọa muốn xem ngươi đặt như thế nào? Đặt, ta cũng muốn xem, đến lúc đó ngươi định làm gì!”

Hắn nói xong những lời này, phất tay áo rời đi. Khi hắn rời khỏi, cánh cửa phía sau đã hoàn toàn biến thành bột.

Thì ra hắn trút hết giận dữ lên cánh cửa này?

Ly Diên lạnh lùng nhìn về phía cửa chỉ còn cái khung, khinh thường chế nhạo, “Ngươi chỉ có chút bản lĩnh này?”

Hồng Tà vừa bước xuống lầu, nghe thấy những lời này thì sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về hướng lầu hai, khuôn mặt do kìm nén mà tím xanh, cuối cùng khó thở rời đi.

Cho đến khi không còn âm thanh truyền đến, Hắc Thuần và Bạch Tra mới xuất hiện, nhìn chủ nhân đang lạnh mặt ngồi đó.

Hắc Thuần bước mấy bước, uyển chuyển đi tới trước mặt nàng ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Chủ nhân, chẳng lẽ muốn để chất độc trong những người kia bộc phát?”

Ly Diên lườm nó một chút, hừ lạnh nói, “Có gì không thể? Nếu có thể nhân cơ hội này nhìn rõ được thực lực của Bất Dạ thành, chuyến đi này cũng đáng giá.”

Chương 175 : Không đi theo con đường thông thường

Bây giờ đối với nàng, người đứng sau màn còn lâu mới khiến nàng thích thú bằng Bất Dạ thành.

Cái này phải quy hơn nửa công do bọn họ đến từ cùng một nơi, không đến phút chót, nàng sẽ không từ bỏ. Cho dù người đó đã chết, nàng vẫn sẽ lục tung mọi thứ tìm ra manh mối để lại.

Cũng coi thành tựu của vị tiền bối này làm gương cho nhân sinh của nàng.

Đều là người xuyên qua, người khác có thể làm tốt như vậy, đương nhiên nàng cũng có thể.

“Nói như vậy, sợ là vị cha kia của người sẽ mất hết hy vọng?”

Với tính cách có thù tất báo của Ly Diên, không chừng Lý Hồng Đào sẽ là kẻ đầu tiên mà nàng khai đao.

Ly Diên cười ha ha, khóe miệng dần dần cong lên một tia tàn nhẫn: “Hắn có thể chết ở chỗ này còn tốt hơn là bị dã thú trong rừng hắc ám ăn thịt.”

Hắc Thuần không biểu tình gì nhìn nàng, “Nếu người đã quyết, chúng ta cũng không nói gì, nhưng người phải suy nghĩ kỹ. Dù sao không chỉ là một mạng người, có lẽ còn liên quan đến toàn bộ đại lục Tứ Phương.”

Ly Diên xem thường cong môi, “Ta không vĩ đại như vậy, hiện tại chỉ muốn quan tâm đến chuyện trước mắt. Chuyện sau này, nói sau đi!”

Tuy là nói thế, nhưng dựa vào kết quả nghiên cứu mấy ngày qua của nàng, Hắc Thuần thấy cũng không phải không có khả năng chuyển bại thành thắng, nghĩ vậy, cứ để mặc nàng.

Ly Diên bên này hòa bình giải quyết, bên kia Hồng Tà còn chưa đến khu vực màu đen, chuyện đã được truyền đến tai của Bách Lý Phức.

Vì vậy, khi Hồng Tà bước vào lầu một, Bách Lý Phức đã chế giễu: “Hồng Tà, ngươi thực sự càng sống càng không có giá trị. Thế mà lại bị một tiểu nha đầu đùa bỡn trong tay, thật mất giá!”

Hồng Tà lơ đễnh nhìn nàng ta: “Ngươi thì biết cái gì? Đợi đến khi ngươi cũng rơi vào kết cục như vậy thì đừng có há miệng phun ra như thế.”

Mắt phượng Bách Lý Phức hơi nheo lại, ánh mắt lạnh lùng, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi cho rằng ta sẽ vô dụng như ngươi sao?”

Hồng Tà nhàn nhạt nhìn nàng, “Ta sẽ ở lại từ hôm nay, đến… ngày kế hoạch bắt đầu!”

Sau khi quẳng lại lời này, Hồng Tà quay đi, không nhìn khuôn mặt đang tức giận của Bách Lý Phức.

Khi hắn rời đi, tách trà trong tay Bách Lý Phức lập tức bị bóp thành bột, nước trà cũng theo nội lực, lập tức hóa thành một tầng sương trắng.

“Chết tiệt, Hồng Tà, ngươi sẽ phải hối hận!”

***

Cùng lúc đó, tốc độ khiêu chiến của nhóm Vệ Giới ở khu vực màu cam ngày càng nhanh. Chưa đến hai ngày, họ đã vượt qua khu vực màu cam.

Ngay sau khi tin tức truyền ra, không chỉ khu vực đỏ bùng nổ, người ở các khu vực khác cũng bắt đầu chú ý đến nhóm người đến từ lục địa Tứ Phương này.

Trong hai ngày, khiêu chiến hơn mười nghìn người, hơn một trăm lâu. Dù thân bằng sắt cũng sao chịu nổi được? Huống chi là ở khu vực màu cam, nơi phần lớn đều là ở cấp bậc võ sư, gần với võ vương. Sao có thể chỉ là cái vỏ chứ?

Nhưng sự thật đang ở trước mắt, dù không thể tin cũng phải chấp nhận sự thật.

Bọn họ thực sự chỉ dùng hai ngày, từ lầu số một khu vực màu đỏ đến lầu số một khu vực màu cam.

Sau này nàng mới biết được, không cần phải để từng người lên thách thức mà hợp thành đội đi khiêu chiến cũng được.

Nhưng dù là như vậy, hai ngày khiêu chiến không ngủ nghỉ cũng khiến họ phải trả một cái giá lớn.

Tứ đại hộ pháp đều bị thương, thậm chí cả Vệ Giới cũng gần như kiệt sức hoàn toàn.

Khi Ly Diên được mời đến, nhìn thấy năm người nằm bất động trên giường, cạn lời: “Dù có vội vàng đi nữa thì cũng không cần liều mạng như vậy. Chẳng lẽ các người không tính đến thời gian dưỡng sức sau đó?”

Sắc mặt Thanh Thần tái nhợt, yếu ớt nhìn Ly Diên: “Ở lại đây chữa thương, vẫn tốt hơn là ở khu vực màu đỏ.”

Ly Diên đang định hỏi tại sao thì Bạch Tra tốt bụng nhắc nhở, “Linh khí. Linh khí ở đây hình như dày hơn một chút so với trong khu rừng hắc ám và khu vực màu đỏ. Dù là tu luyện hay tu dưỡng, cũng chỉ có lợi, không có hại.”

Thì ra là thế.

“Cho dù là thế, cũng không cần phải liều như vậy. Số một trăm có khác gì số một chứ, đều ở khu vực màu cam cả?”

Chưa từng nghĩ Vệ Giới nhướng mày lạnh lùng, “Vệ Giới ta sao có thể làm kẻ dưới được?”

Nghĩa là, số một trăm và số một, hoàn toàn không thể so được với nhau.

Ly Diên bị sự ngạo kiều của hắn làm cho sửng sốt, thật lâu sau, khinh thường cong môi, “Vậy không phải ngươi đang ở khu vực màu cam sao, đây còn không phải là làm kẻ dưới chắc?”

Vệ Giới nheo lại mắt, trong nháy mắt, tia khó chịu kia bị Ly Diên bắt được.

Không thể không nói, nàng thấy rất sướng.

Cơ hội có thể nắm thóp của nam nhân này mà không bị hắn đánh bay thật sự không nhiều.

Nhưng Hắc Thuần trong đầu lại không quên nhắc nhở nàng, “Chính là vì hiện tại người hữu dụng. Nếu là vô dụng, hắn đã đánh bay người rồi.”

Ly Diên ha ha một tiếng. Ưu điểm lớn nhất của nàng là tự biết thân biết phận.

Nếu thật sự là kẻ vô dụng, đương nhiên sẽ không đi đến trước mặt hắn.

Để tiện cho việc trị liệu, nàng tập trung năm người trong một căn phòng, mặc dù đại gia nào đó rất khó chịu, nhưng dưới sự kiên trì của Ly Diên, cái mặt thối của hắn chỉ là vật trang trí.

“Hồng Tà đến tìm ngươi?” Chuyện này đã lan truyền trong khu vực cam, cho dù hắn không muốn nghe cũng không được.

Mặc dù giữa mỗi khu vực đều có hạn chế, không phải là người trong đó không thể tiến vào, nhưng những tướng sĩ của Vệ Giới, dưới sự dẫn đầu của Tô Ngu đã thành công phá vỡ kết giới. Dù phải chờ nhưng họ vẫn may mắn vào được.

Trước khi Ly Diên đến đây, nàng đã tập hợp những người bị thương của Linh gia trang và Tư U lại, ra lệnh cho họ cùng rèn luyện với người của Linh gia trang.

Khu vực màu đỏ, tuyệt đối không thể ở lại.

Chờ khi tất cả mọi người vào khu vực màu cam, nàng đang nghĩ cách tiếp tục trì hoãn sự bộc phát chất độc trong cơ thể họ.

Có thể trì hoãn một ngày thì một ngày, như vậy mới có cơ hội để cứu.

Về phần những người trong khu vực màu đỏ, nàng không thèm nhìn lại một cái.

Trước khi đến, Ly Hồng Đào đã sai người đi tìm nàng, nhưng bị nàng phớt lờ.

Quả bom hẹn giờ như vậy đương nhiên cách càng xa càng tốt.

“Ừ, đúng vậy.” Ly Diên vừa xem mạch cho hắn, vừa thản nhiên trả lời.

“Có thu hoạch gì?”

Đầu ngón tay sắp đặt lên cổ tay hắn trở nên cứng ngắc. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, trong mắt có chút khó hiểu.

“Làm sao ngươi biết?”

Khuôn mặt sắc sảo như dao của Vệ Giới hiện lên nụ cười đầy thâm ý: “Nếu như không phải có phương hướng định trước, sao có thể bàn giao chuyện sau này được nữa?”

Hô hấp Ly Diên nghẽn lại, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng không hề che giấu, “Ngươi được, quả nhiên không có gì có thể thoát khỏi mắt ngươi.”

Vệ Giới nhìn nàng hỏi: “Làm sao, chưa giải được độc?”

Ly Diên im lặng nhìn hắn, “Đúng, không giải ra, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch gì. Hiện tại thứ ta thiếu là cách độc này phát triển. Chỉ cần tìm được nguồn gốc của nó, ta tự có cách giải được.”

“Cho nên các ngươi đánh cược?”

Ly Diên nhìn chằm chằm vào cặp mắt tĩnh như băng của hắn, đột nhiên cảm giác, mình ở trước mắt hắn dường như không có bí mật gì nữa, cái gì cũng có thể bị nhìn thấu.

Cảm giác này khá là không thoải mái!

“Nếu ngươi đã giỏi như thế, vậy ngươi đoán xem bọn ta đã đặt cược gì?”

Vệ Giới nghe đến đây, đột nhiên nở nụ cười. Nụ cười chạm vào vết thương con rết trên mặt hắn, mang theo vẻ hung dữ chướng mắt.

Nhưng Ly Diên không hề cảm thấy đáng sợ, ngược lại vô thức nhíu mày, “Ngươi cười cái gì?”

“Cái này còn cần hỏi sao? Đương nhiên người cược là sẽ giải độc cho hắn sau khi sự thành. Về phần hắn, sẽ dẫn người đi xem nguồn gốc độc dược.”

Đơn giản như thế, còn phải đoán sao?

Ly Diên sững sờ nhìn Thanh Thần ở bên cạnh cắt ngang, đột nhiên cảm thấy não mình như bị rỉ sét. Những người này, phản ứng cũng quá nhanh rồi?

Vốn lúc đầu còn định thừa nước đục thả câu nhưng giờ hay rồi. Còn chưa nói ra, người ta đã đoán được.

Đến cuối cùng là nàng quá ngốc hay họ quá thông minh?

“Cho nên, mục đích của chúng là muốn lợi dụng thây ma, để nắm thóp chúng ta và Bất Dạ thành?”

Ly Diên mím môi thật chặt, oán hận lườm bọn họ, “Các ngươi đã đoán được hết, còn hỏi ta làm gì, hừ!”

Một tiếng “hừ” này, hoàn toàn lộ ra sự ngây thơ của nàng. Đám Thanh Thần trầm thấp cười.

Ngay cả Vệ Giới, người từ trước đến nay đều không thể hiện gì ra mặt, dưới đáy mắt cũng không che giấy được ý cười.

“Những người này quá buồn cười rồi, Bất Dạ thành là nơi họ có thể muốn cầm thì cầm được sao?”

Ly Diên không muốn nhìn nụ cười thâm ý của họ, chỉ đơn giản là đổi chủ đề.

Lông mày tuấn tú của Vệ Giới khẽ nhúc nhích, “Sao? Ngươi cho rằng Bất Dạ thành có thể chịu được độc của thây ma?”

Ly Diên xụ mặt quét một vòng, “Ta hỏi các ngươi, lần đầu tiên bước vào đây, cảm giác là gì?”

“Ngạc nhiên!”

“Bí ẩn!”

“Ta lại cảm thấy, bọn họ không đi theo con đường thông thường!”

Những lời của Ly Diên khiến cho mắt năm người Vệ Giới sáng lên cùng một lúc. Nhận thức được sự thay đổi của họ, Ly Diên tiếp tục: “Chắc hẳn các ngươi đã chú ý, mọi thứ ở đây khác với những nơi khác. Tuy ta chưa đến Long đế quốc, nhưng ta có thể cảm giác được, bọn họ cũng thấy nơi này xa lạ không kém gì chúng ta.”

“Điểm khác duy nhất chính là, chúng ta là lần đầu tiên đến, mà họ thì không biết đã đến đây bao nhiêu lần.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.