Chương 11: Phất tay áo bỏ đi
Chỉ thấy ông ta dữ tợn nhìn Ly Diên vẫn luôn được hai huynh muội Linh Dực, Linh Vận bảo vệ sau lưng, lại nhìn Mộ Thiến ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn mình, trái tim ông ta như bị kim châm đâm. Nhất là cảnh tượng như vậy, khiến ông ta càng thêm bồn chồn, không yên.
Ly Hồng Đào vừa nghĩ đến nữ nhân mà mình hết mực yêu thương nhiều năm như vậy lại có một ngày ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn mình, oán niệm trong lòng càng thêm nặng nề, ông ta trầm giọng gằn từng chữ, “Được, ta sẽ xin hoàng thượng ban chỉ, để xem đến lúc đó các ngươi có thả người hay không!”
Dứt lời, ông ta dẫn theo một đám tùy tùng, phất tay áo bỏ đi.
Thấy ông ta đi thật, thân thể căng thẳng đã lâu của Ly Diên lập tức mềm nhũn. Mộ Thiến vội vã đỡ lấy nàng, lại thấy rõ hốc mắt nàng hơi đỏ, cả người run rẩy, rõ ràng trong lòng còn sợ hãi.
Bà không khỏi vươn tay ra ôm Ly Diên, vỗ lưng nàng an ủi: “Đứa trẻ ngoan, tất cả đã qua rồi. Ngươi yên tâm, chỉ cần Linh Gia trang còn một ngày, bọn ta tuyệt đối sẽ không để Khang thân vương đưa ngươi đi.”
Ly Diên còn nhỏ hơn Linh Vận hai tuổi, lại thêm thông minh, vừa hiểu chuyện vừa chịu khó nghiên cứu. Mặc dù năm đó Linh Vận đã cứu được nàng về, nhưng những năm qua, đứa nhỏ này đã dùng cách của riêng mình trả ơn bọn họ. Với mọi người ở Linh Gia trang, nàng tuyệt đối không chỉ là một tỳ nữ.
Lần đầu tiên Mộ Thiến thấy nàng đã thật sự thích đứa bé này. Mặc dù vẻ ngoài nàng xấu xí nhưng điều này không ảnh hưởng chút nào đến sự thương hại với nàng, lại thêm thân thế đáng thương, không biết bắt đầu từ lúc nào, bà đã đối đãi với nàng như nữ nhi mình sinh ra. Đặc biệt là nếu như nhị nhi nữ của bà còn sống cũng sẽ lớn bằng Ly Diên vậy, điều đó tự nhiên khơi dậy tình mẫu tử của bà.
Thêm nữa Linh Vận với nàng tình như tỷ muội, ngay cả Linh Dực từ trước đến nay mắt cao hơn đầu vậy mà cũng thương yêu Ly Diên. Điều này càng khiến Mộ Thiến cảm thấy đứa nhỏ có duyên với nhà họ, tất nhiên muốn bảo vệ đến cùng.
Ly Diên cảm kích nhìn Mộ Thiến, khẽ gật đầu, hít sâu một hơi, cuối cùng bình tĩnh lại, “Tạ ơn phu nhân.”
Mộ Thiến nhéo mũi của nàng, “Đứa nhỏ ngốc, người nhà nói những lời khách khí này làm gì?”
Rồi bà chợt buông nàng ra, nhìn nữ nhi của mình, dặn dò Linh Vận: “Vận Nhi, con đưa Diên Nhi về phòng nghỉ ngơi trước đi. Trải qua sợ hãi như vậy, con nhớ nói chuyện với nó.”
“Vâng, mẫu thân.”
Linh Vận đợi những lời này đã lâu, vội vàng tiến lên nắm lấy tay Ly Diên, ôm nàng an ủi, “Đi thôi.”
Ly Diên gật đầu nhẹ, lại nhìn mọi người, sau khi nói lời từ biệt với lão gia tử Linh Vô Nhai, lúc này mới rời đi.
Cho đến khi cả hai biến mất khỏi thọ yến, Linh Vô Nhai mới chuyển sự chú ý đến Vương thái y giả đang rên rỉ dưới đất, dặn dò Linh Dực: “Dực Nhi, chuyện hạ độc giao cho con điều tra, thọ yến phải tiếp tục, con đi sắp xếp đi.”
Linh Dực gật đầu: “Phụ thân yên tâm đi, giao cho con là đúng rồi.”
Linh Dực sai người áp giải thái y giả đi, lại sai người dọn toàn bộ đồ ăn có độc. Lúc này phòng bếp lại bận rộn lần nữa, thọ yến tiếp tục bắt đầu. Hiển nhiên mọi người không quá để ý đến hai trận rắc rối này, chẳng mấy chốc lại ăn uống linh đình.
Không biết vì sao, mặc dù Ly Hồng Đào đã đi rồi nhưng Ly Diên vẫn mất tập trung cả ngày.
Cũng không biết có phải là do bước nhạc đệm này hay không, buổi tối lúc ngủ, nàng mơ thấy đủ loại ác mộng kinh hoàng. Không phải đích mẫu đánh đập thì là khuôn mặt bị phóng đại và méo mó của Ly Hồng Đào, thậm chí còn có đủ loại đi bước nào lo bước ấy và hãm hại trong vương phủ, dường như mỗi bước đi đều là vách núi, bất kể lúc nào cũng có thể thịt nát xương tan. Thậm chí ánh mắt ác độc cuối cùng khi ông ta nhìn nàng cũng để lại bóng ma chưa từng có.
Chương 12: Ác mộng kinh hoàng
Giống như cơn ác mộng vất vả lắm mới đè xuống được thời thơ ấu đột nhiên bị người ta thả ra. Cuối cùng nàng mơ thấy Lý Hồng Đào giơ một con dao găm, nở nụ cười nham hiểm đi đến. Ly Diên sợ hãi hét lên, lập tức từ trên giường bật dậy.
Khi đó nàng vì giấc mơ này mà cả người ướt đẫm. Nàng nắm chặt vạt áo trước, không tài nào hiểu nổi vì sao đã qua nhiều năm như vậy, nguyên chủ vẫn còn sợ hãi người và vật đến mức này. Lẽ nào năm đó Ly Hồng Đào còn làm những chuyện kinh khủng khác với nguyên chủ?
Ly Diên ôm trái tim nhỏ đang đập “thình thịch thình thịch”, lúc trong lòng nàng còn đang sợ hãi vì giấc mơ kia, nàng nhạy cảm nhận ra trong phòng có hơi thở của người lạ. Ấn đường nàng không nhịn được giật giật, ngón tay cũng vô thức giật theo, ánh mắt bắt đầu bình tĩnh quan sát trong phòng.
Nơi ánh mắt Ly Diên lướt qua không có ai, nhưng nàng xác định, trong phòng có sự tồn tại của người khác. Bởi vì lúc nàng tỉnh lại, hô hấp kia bất giác trở nên nặng nề, nàng tuyệt đối không nghe nhầm.
Nhưng vào lúc này, đối mặt với một căn phòng không có bất kỳ động tĩnh gì, nàng biết, võ công của người đó không hề thấp, nhất thời chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến.
Nàng ra vẻ chỉ mơ thấy ác mộng, vỗ ngực nhè nhẹ, thở dài một hơi rồi lập tức nghiêng người nằm xuống, nhắm mắt ngủ tiếp nhưng ngân châm trong tay lại vô thức lộ đầu ra. Đợi đến khi tiếng hít thở của nàng đều đều, hô hấp kia mới lại vang lên……
Lần này vô cùng rõ ràng là truyền đến từ trên xà nhà.
Trong không khí thoang thoảng hương thơm. Sau khi Ly Diễn ngửi được một chút thì nín thở theo bản năng.
Quả nhiên suy đoán của nàng không sai.
Có người đột nhập vào phòng của nàng, hơn nữa còn bỏ thuốc mê.
Là người của Ly Hồng Đào phái đến sao? Ông ta đi rồi quay lại là vì muốn đưa mình về hả?
Ly Diên ý thức được điều này thì lông mày của nhíu lại theo bản năng. Từ trước đến nay tên Ly Hồng Đào này chẳng yêu thương gì nàng, sao lần này lại muốn tốn công tốn sức mang mình về?
Nếu nàng không muốn thì cho dù đối phương có võ công cao đến đâu cũng không làm gì được. Nhưng chung quy Khang thân vương vẫn là phụ thân của nguyên chủ, nếu không cắt đứt ân oán trước đây, e rằng những ngày sau này, nàng sẽ rất phiền phức.
Ly Diên nghĩ tới đây, trong lòng đã có ý tưởng.
Nàng nắm đúng thời cơ, trong khoảnh khắc người trên đầu tới gần, đột nhiên lăn một vòng, hét lên một tiếng, trực tiếp lăn từ trên giường xuống đất, sau đó dùng khí thế sét đánh không kịp bịt tai né đòn tấn công của người kia, lao về phía cửa.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một cơn gió theo sát phía sau. Ly Diên nghiêng ngươi, một chưởng của người kia đánh vào trên ván cửa.
Ván cửa rung lên hai cái, sau đó “rầm” một tiếng, chia năm xẻ bảy. Nàng mở to mắt, nếu chưởng này đánh vào người mình, chẳng phải sẽ mất mạng ngay tại chỗ sao, người này ra tay ác như vậy hả?
Nhưng điều mà Ly Diên không ngờ là sau khi cánh cửa bị vỡ, hai người mặc áo đen đột nhiên xông vào. Khi nàng đang cản sự tấn kích của người sau lưng thì bọn chúng đã bất ngờ đánh vào gáy nàng. Ly Diên chỉ cảm thấy cơ thể tê rần, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Mấy người áo đen thấy đã thành công liền lên tiếng chào mấy người trong bóng tối, sau đó khiêng Ly Diên đã bất tỉnh nhân sự dưới đất lên, cứ thế đường hoàng biến mất khỏi đệ nhất trang.
Sau khi bọn chúng đi, một bóng lưng cao to bước ra khỏi bóng tối, nhìn theo hướng Ly Diên rời khỏi, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng.
Chương 13: Bị cha ruột trói
“Ca, Diên Nhi đang chơi trò xiếc gì thế? Dựa vào thân thủ của muội ấy sao có thể không đối phó được với những tên này? Còn huynh nữa, sao lại cho phần lớn ám vệ rút lui. Nói đi, hai người lén muội bí mật âm mưu cái gì?”
Thì ra cảnh tượng vừa rồi đã rơi vào trong mắt hai huynh muội Linh gia, mà bọn họ vì tin tưởng bản lĩnh của Ly Diên nên mới không lập tức ra tay.
Nhưng khi Linh Vận thấy Ly Diên rơi vào tay người khác thì không khỏi lo lắng.
Linh Dực lại hờ hững liếc nhìn nàng, “Nếu Diên Nhi đã quyết định muốn rời đi, huynh cần gì phải ngăn lại?”
“Không phải, huynh…”, Linh Vận còn muốn nói gì nữa, tà áo trắng của Linh Dực đã phất lên, người đã biến mất ở góc rẽ, “Ca, sao huynh đã đi rồi, chờ muội đã. Từ trước đến giờ huynh thương yêu nha đầu kia thế, sao có thể để muội ấy đi như vậy chứ?” Nói rồi, nàng còn không quên mắng một câu “Nha đầu chết tiệt kia, sao lại gây phiền phức cho ta như thế?”
Trước sự phàn nàn của nàng, từ đầu đến cuối Linh Dực đều không đáp lại. Linh Vận sốt ruột đến dậm chân, cuối cùng chỉ có thể nhìn nơi mà Ly Diên biến mất rồi xoay người bỏ đi.
Lúc tỉnh Ly Diên lại bình tĩnh phát hiện mình đang ở trên xe ngựa chạy như bay, xóc nảy dữ dội khiến nàng ngã trái ngã phải. Tay chân nàng bị trói, hoàn toàn không có cách ổn định thân thể của mình.
Lúc này
, nàng chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt, thêm cả buồn nôn khó chịu, còn phải chịu cái kiểu va chạm bên ngoài này, có thể nói thể xác và tinh thần tổn thương đến cực hạn.
Mọi thứ trước mắt và đãi ngộ nàng phải chịu khiến nàng lập tức kết luận tại sao mình lại xuất hiện trong xe ngựa đang phi nước đại này. Ly Diên nghĩ đến nam nhân khiến mình hận thấu xương, bên trong mắt phượng hiện lên một tia lạnh lẽo rét buốt. Nàng dùng sức đạp lên cửa xe: “Ngươi có biết đánh xe không hả, chạy đi đầu thai à? Dừng, dừng lại cho ta!”
Một đạp này của Ly Diên gần như dùng hết sức, thật sự là đạp rơi nửa cánh cửa xe ngựa. Người đánh xe không kịp chuẩn bị suýt nữa bị nàng đạp văng. May mà hắn ta phản ứng nhanh, lại có võ công trên người, dưới hữu kinh vô hiểm nắm chặt dây cương khiến cho xe ngựa đang phi nhanh khó khăn dừng lại. Lúc hắn ta nhảy xuống xe ngựa nhìn Ly Diên, trong ánh mắt hừng hực lửa giận, hiển nhiên rất hận nàng vừa rồi không biết sống chết.
Ly Diên lặng lẽ nhìn sự xem thường và ác độc trong mắt hắn ta, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm biếm, “Sao vậy? Muốn giết ta?”
Trong lòng nàng biết một đạp đó mình dùng lực lớn đến thế nào, chẳng trách hắn ta lại tức giận như vậy!
Phải biết, một cước vừa rồi của nàng không chỉ ẩn chứa sự bất mãn với Ly Hồng Đào, mà còn bao gồm nỗi sợ hãi cho tương lai. Cho dù bây giờ nàng không còn là đứa nhỏ hèn nhát và bất lực khi đó, nhưng dù sao nam nhân kia cũng là Khang thân vương dưới một người trên vạn người. Tuy nàng không nhận ông ta là phụ thân lại không thể không thừa nhận sự thật ông ta là cha ruột của nàng. Nàng hận, hận mình sao không ngoan ngoãn cứ thế ở trong phòng không ra ngoài?
Nếu như nàng không ra ngoài sẽ không có chuyện sau đó, cũng không gặp phải ác mộng cả đời nàng.
Hiện tại tay chân nàng đều bị trói chặt, không thấy thương xót gì, có thể thấy dù đã bảy năm xa cách, trong lòng ông ta cũng không có bất kỳ dấu vết gì.
Ha Ha, mỉa mai sao, thật là mỉa mai. Nhìn đi, một tên thị vệ nho nhỏ thế mà cũng dám trắng trợn hằm hằm nhìn nàng như vậy. Nếu cứ thể vào phủ, chẳng phải nàng sẽ lặp lại quá khứ bi thảm kia sao?
Ly Hồng Đào, nếu như ông cho rằng ta vẫn là đứa bé mặc cho người đánh chửi lúc trước, vậy ông đã sai rồi. Chỉ cần Ly Diên ta còn một hơi thở thì sẽ không cúi đầu trước ông. Bảy năm trước các người có thể muốn làm gì thì làm, bảy năm sau, ta muốn khiến từng kẻ ngu xuẩn các người phải trả giá thật đắt!
Chương 14: Rõ rành rành
“Xảy ra chuyện gì?”
Đúng lúc này, phía trước truyền đến một giọng nói trầm thấp vô cùng uy hiếp. Thân thể của tên thị vệ run lên, vội vàng xoay người quỳ xuống: “Khởi bẩm vương gia, thất tiểu thư tỉnh rồi, đạp rơi cả cửa xe ngựa!”
Ly Diên cười chế giễu, thất tiểu thư? Ha ha, ngay cả chữ quận chúa cũng bớt? Cũng đúng, người ta đường đường chính chính là đích nữ mới xứng với hai chữ này, Ly Diên nàng trong mắt bọn họ còn không bằng cứt chó, sao có thể xứng để gọi là thất quận chúa? Gọi tiếng “tiểu thư” này coi như đã nể mặt nàng rồi nhỉ?
“Ly Diên, ngươi thật to gan, ngươi thật sự cho là bản vương không dám động vào ngươi sao?”
Ly Hồng Đào chắp hai tay sau lưng đi đến trước xe ngựa, đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn như một con kền kền nhìn chằm chằm nàng.
“Không phải ông đã động rồi sao? Còn muốn động thế nào nữa? Đến đây đi! Cùng lắm lại bị các người đánh về nguyên hình, cũng không lãng phí lương thực của nhà ông. Chết sớm sẽ siêu sinh sớm, đúng không?”
Ly Diên chế nhạo, lộ ra nụ cười và tàn nhẫn.
“Ngươi…”
Ly Hồng Đào đột nhiên giơ tay lên định chào hỏi khuôn mặt đen xì của Ly Diên. Nhưng không biết ông ta nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên bàn tay dừng ở giữa không trung, sau đó nặng nề thở dài bỏ tay xuống, cau mày nhìn Ly Diên bất lực, giọng điệu dịu đi rất nhiều: “Con à, phụ thân thật sự muốn đón con về nhà!”
Nỗi đau trong dự đoán không có đến khiến Ly Diên kinh ngạc ngước mắt lên nhìn nam nhân dường như già đi trong nháy mắt, một lúc sau, nàng mới chế nhạo: “Phụ thân? Ông cảm thấy ông hợp với xưng hô này? Nếu như bảy năm trước ta không chạy thoát, làm sao có được Ly Diên của hôm nay đang đứng trước mặt ông? Ly Hồng Đào, đừng làm bộ làm tịch trước mặt ta nữa, thu lại bộ mặt đạo đức giả của ông đi. Nói đi, cuối cùng ông muốn làm gì? Ông vất vả nhiều như thế để đưa ta ra khỏi Linh gia trang, tuyệt đối không có khả năng chỉ đơn giản đưa ta trở về cái nơi gọi là ‘nhà’ kia? Nếu ông có một chút xíu quan tâm đến ta, sao có thể để ta lưu lạc ở bên ngoài bảy năm chứ? Nhưng mà ta đã sớm không phải là đứa trẻ cái gì cũng không biết của bảy năm trước nữa. Ta mười tuổi rồi, đã lớn rồi. Bây giờ trong mắt của ông chỉ toàn là tính toán, không có bất kỳ thứ gì là tình cảm xen lẫn trong đó, ông cho rằng ta tin tưởng ông lần nữa ư?”
Ly Hồng Đào kinh ngạc nhướng mày, dường như không nghĩ tới nha đầu nhìn mập lùn xấu xí này lại có thể nhìn thấu ông ta trong nháy mắt. Điều này ngược lại nằm ngoài sự dự đoán của ông ta.
Không ngờ rời nhà bảy năm, nha đầu này không chỉ có tiến bộ mà còn trở nên thông minh hơn, sự khôn ngoan đã bộc lộ trong cử chỉ. Hơn nữa nàng không giống như một đứa bé mười tuổi, điều này thật sự giống nàng ấy lúc còn trẻ…
Ly Hồng Đào nghĩ tới đây, nụ cười nơi đáy mắt càng thêm nồng đậm, nhẹ nhàng khoát tay, đám thị vệ vây xung quanh lập tức rút lui. Ông ta từng bước đi đến, lạnh lùng nhìn nàng bằng đôi mắt đen láy: “Không ngờ rằng, bảy năm không gặp, miệng lưỡi của ngươi càng ngày càng sắc bén. Nếu ngươi đã hiểu rõ, bản vương cũng lười nói nhảm. Còn nhớ… Đông di nương của ngươi chứ?”
Ly Diên được ông ta nhắc nhở như vậy, một bóng dáng mềm mại và mảnh mai chợt lóe lên trong tâm trí nàng. Bà là nữ nhân duy nhất trong hậu viện của Khang thân vương đối xử tốt với Ly Diên. Mặc dù bà không phải di nương sinh ra mình, nhưng lại giống như mẹ đẻ. Nói một cách khoa trương, nếu không có sự bảo vệ của bà, Ly Diên đã chờ không nổi mà chạy trốn, vì sợ bị cuốn vào tranh đấu trong vương phủ.
Lúc này đây ông ta lại nhắc đến, mục đích…
Ly Diên tỏ ra hiểu rõ, cười nhìn Lý Hồng Đào: “Thì ra là thế. Cho nên sau khi ông nhìn thấy ta mới để cho ta thay mận đổi đào, đúng chứ? Nếu không, đại khái là ông làm như không nhìn thấy ta đúng không nào? Phụ vương tốt của ta?”
Lý Hồng Đào cũng không giận, nhàn nhạt liếc nàng một cái: “Ngươi thật sự rất thông minh. Nếu ngươi đã hiểu rõ, chuyện kế tiếp, bổn vương cũng không muốn nói nhiều. Thế nào, đã nghĩ kỹ chưa?”
Chương 15: Uy hiếp không có tác dụng
Mục đích đã rõ rành rành. Ông ta muốn lợi dụng Đông di nương để uy hiếp nàng?
Trên môi Ly Diên lộ ra một nụ cười mỉa mai: “Không nghĩ tới không phải ông không chú ý đến ta, mà là trơ mắt nhìn ta bị làm nhục. Ly Hồng Đào, ông thật là ác độc!”
Nếu ông ta đã biết ý nghĩa sự tồn tại của Đông di nương này với Ly Diên, vậy đã nói rõ ông ta không phải hoàn toàn không biết gì về chuyện năm đó.
Không ngờ, Lý Hồng Đào chỉ bình tĩnh liếc nhìn nàng: “Ngươi cho rằng, chỉ bằng vào sức một mình nàng ta có thể khiến ngươi sống sót đến năm ba tuổi? Ly Diên à Ly Diên, không phải ngươi rất thông minh sao? Với tính cách của Đông di nương của ngươi, sau khi ngươi đi bảy năm, nếu không có bổn vương bảo vệ, ngươi cảm thấy nàng ta có thể sống đến hôm nay?”
Ly Diên nhướn mày, cười giống như không cười nhìn hắn: “A… Theo như ông nói, ta còn phải cảm ơn ông sao? Chẳng lẽ, bà ấy không phải nữ nhân của ông? Không phải nên được ông bảo vệ à? Nhưng bây giờ nghe lại thành giống như là bởi vì ta vậy? Sao ta lại có người phụ thân như ông chứ?”
“Bổn vương chỉ hỏi ngươi một câu cuối cùng, có trở về hay không?” Lý Hồng Đào cũng lười nói nhảm với nàng. Nói đến đây, hiển nhiên nàng đã hiểu rõ, vậy là đủ rồi.
“Ông uy hiếp ta?”
Ánh mắt Ly Diên bỗng nhiên lạnh lẽo, nơi đáy mắt tràn đầy thù hận.
Vẻ mặt của Ly Hồng Đào không chút thay đổi, ánh mắt nhìn về phía nàng, bình tĩnh nhìn vào khuôn mặt vừa mập vừa đen của nàng. Hồi lâu sau ông ta chán ghét vung tay, dây thừng trên người nàng lập tức đứt: “Con đường sau đây, ngươi muốn theo thì theo, không muốn, thích đi nơi nào thì đi nơi đó, bổn vương tuyệt đối không miễn cưỡng!”
Sự thay đổi đột ngột của ông ta khiến trong lòng Ly Diên gióng lên hồi chuông báo động. Nàng vừa xoay cổ tay bị đau nhức của mình, vừa nhếch mép cười lạnh lùng: “Ông mà tốt như vậy à?”
Nếu ông ta tốt bụng như vậy, làm sao có thể tốn công tốn sức đưa nàng từ Linh gia trang đến nơi này? Ly Diên nhớ lại quá khứ, nhận định nam nhân trước mắt này tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng.
Ly Hồng Đào hờ hững liếc nhìn nàng: “Nếu ngươi còn sống, Đông di nương sẽ giao cho ngươi chăm sóc, từ nay về sau bổn vương sẽ không thương hại nàng ta nữa. Sống hay chết thì xem số phận của nàng ta!”
Ha ha, nàng biết ông ta sẽ không để nàng đi dễ dàng như vậy. Xem đi, hoá ra là đợi nàng ở đây.
Hừ ~
Thật sự vẫn xem nàng là tiểu nha đầu dựa dẫm vào người khác à? Thật sự cho rằng nàng vẫn nhớ Đông di nương kia hả? Ly Hồng Đào, nếu như ông muốn dùng Đông di nương uy hiếp thì màn tính này, sợ là đã tính nhầm rồi.
Đừng nói ta không phải Ly Diên. Coi như phải, sau bảy năm xa cách, tình cảm dù có sâu đậm đến đâu cũng đã phai nhạt. Bà ấy là thiếp của ông, ông muốn bà ấy chết, đó là số của bà ấy, đừng có áp dụng thứ gọi là lợi dụng tình cảm để uy hiếp vào người nàng. Nàng không phải Ly Diên, cho nên ông ta đừng mơ dùng Đông di nương uy hiếp nàng!
“Được, nếu đã như thế, chúng ta liền đường ai nấy đi, tốt nhất, cả đời này đừng gặp lại. Cuộc đời này của ta cũng không muốn dính dáng đến nhà ông nữa!”
Ly Diên giễu cợt nhảy ra khỏi xe ngựa, cũng không thèm nhìn ông ta, quay người muốn rời đi. Đám thị vệ cách đó không xa thấy thế theo bản năng nhìn Ly Hồng Đào.
Lúc đó sắc mặt Ly Hồng Đào tái xanh, dường như không ngờ rằng đứa trẻ này cứ thế bỏ đi, muốn cản lại nhưng không biết dùng lý do gì. Nếu như bị nha đầu này chế nhạo, ông ta đường đường là Khang thân vương, mặt mũi biết để chỗ nào?