Nghịch Thiên Thần Châm : Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 101-105




Chương 101: Bẩm hoàng thượng, dân nữ bằng lòng thử một lần

Phượng Nguyên tiến lên với sắc mặt bình tĩnh, cúi người hồi bẩm: “Bẩm hoàng thượng, dân nữ bằng lòng thử một lần.”

Vệ Du Sâm vẫy vẫy tay gọi nàng với vẻ gấp gáp không chờ nổi: “Vậy ngươi mau đi đi!”

Phượng Nguyên ngẩng đầu, không kiêu ngạo cũng không tự ti: “Phượng Nguyên có thể thử một lần, nhưng Phượng Nguyên có một điều kiện. Hơn nữa, hoàng đế của bốn nước đều phải đáp ứng một điều kiện của Phượng Nguyên.”

“Ngươi nói cái gì?”

“Trẫm không nghe nhầm đấy chứ?”

Khi cả hoàng đế nước Mị và nước Thiên Độc cùng đứng lên, Ngọc Ngân mở miệng, không nhanh không chậm nói: “Bất kể Phượng cô nương có điều kiện gì, bổn thái tử sẽ thay mặt nước Yến đáp ứng vô điều kiện. Ở đây, cũng mong các vị suy nghĩ xem, rốt cuộc là người nào mới có thể làm đến bước này được.”

Quốc quân nước Mị, hoàng đế Thiên Độc và Vệ Du Sâm cùng ngây ra, nhưng rồi rất nhanh đã hiểu ra Ngọc Ngân đang ám chỉ điều gì.

Vừa nãy bọn họ đã hiểu rồi. Người có thể tạo ra cục diện như ngày hôm nay, không thể nào là nước Thiên Độc lấy độc làm danh xưng được. Bọn họ không có động cơ gây án. Dù sao thì nếu bọn họ có làm, vậy thì người đầu tiên bị nghi ngờ chính là bọn họ. Huống hồ gì, sao Thiên Độc có thể ngu ngốc mà đưa hoàng đế của mình tới đây chứ?

Chuyện này hoàn toàn không thể lý giải nổi!

Nếu đã không phải là Thiên Độc, ba nước khác lại càng không thể nào. Nước Mị không có thực lực về phương diện này, nước Tư U thì không thể tự đập bảng hiệu của mình được, nước Yến còn lại cũng không có nguyên nhân gì để bắt buộc phải làm vậy.

Thế thì khả năng duy nhất chính là thịnh hội bốn nước bọn họ khiến một số người không thoải mái rồi…

“Lòng ham muốn của tiểu cô nương đây có phải là hơi lớn quá rồi không? Ngươi dựa vào đâu mà kêu trẫm đáp ứng điều kiện của ngươi? Ngươi tưởng một nạn rắn nhỏ nhoi này là đã có thể trói buộc bọn ta rồi sao?”

Quốc quân Thiên Độc nhíu mày, đáy mắt lấp lóe vẻ không vui nồng đậm. Hắn cảm thấy tiểu nha đầu này quá tự phụ, thậm chí còn thấy tôn nghiêm đế vương của mình đã phải chịu sỉ nhục.

“Đối với các vị hoàng thượng mà nói, những con rắn này tất nhiên không tính là gì. Bởi vì không cần các vị ra tay, tự sẽ có người ngã xuống trước mặt các vị, xông pha chiến đấu vì các vị, đến khi người cuối cùng cũng đã liều chết mới thôi.”

Nói tới đây, Phượng Nguyên vô cùng vừa lòng nhìn sắc mặt những người khác, ngoại trừ mấy vị hoàng đế, lộ ra vẻ căng thẳng và bất an.

“To gan, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”

Vệ Du Sâm không ngờ cô gái nhỏ này lại dám to gan như vậy, dám khiêu chiến thể diện của đế vương bọn họ. Tuy bọn họ thân là đế vương nhưng không hề cảm thấy như vậy có gì sai, dù sao thì không phải đế vương đời nào cũng tiến tới như vậy sao?

Bảo vệ bọn họ là chuyện mà người làm thần dân như những người kia nên làm. Thần dân nên lấy đó làm vinh hạnh.

Nhưng vì sao trong tình huống như thế này, nghe nàng nói như vậy, trên mặt lại bất giác nóng bừng lên?

Vệ Du Sâm nhìn vẻ mặt của những người khác, thực sự tức giận rồi. Hắn ta vừa định hạ lệnh kêu người lôi tiểu nha đầu gan to bằng trời này xuống thì Vệ Giới từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng không nói gì lại tiến lên phía trước, không nhanh không chậm nói: “Hoàng thượng, cứ nghe xem nàng ta nói thế nào.”

Vệ Giới vừa dứt lời, đằng sau liền có người đi vào. Huynh muội Linh gia trang, công chúa nước Thiên Độc, còn có công tử Liên Hoa. Bọn họ thấy mấy người Vệ Giới đứng đó thì không khỏi sửng sốt, hiển nhiên là còn chưa ý thức được ở đây đã xảy ra chuyện gì.

Vệ Du Sâm còn chưa mở miệng cho phép, Phượng Nguyên đã ngẩng đầu, sắc mặt lạnh nhạt: “Hoàng thượng, Phượng Nguyên tuyệt đối không phải là đang đe dọa đâu. Những con rắn này không phải rắn bình thường. Trong số bọn chúng có một phần là loại rắn đến từ địa vực không rõ, không phải sinh ra từ bốn nước chúng ta. Thêm vào đó, cơ thể bọn chúng đã bị cấy cổ độc vào. Giả sử bị những con rắn này cắn, hậu quả sẽ vô cùng nguy hiểm.”

Phượng Nguyên vừa dứt lời, mấy vị công chúa Thiên Độc đã kinh ngạc kêu lên thành tiếng: “A, ngươi lại nhìn ra được điểm này ư?”

Quốc quân Thiên Độc vừa nghe lời này đã ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, lập tức nhìn về phía mấy đứa con gái của mình: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

“Bẩm phụ hoàng, vị cô nương này nói không sai. Vừa nãy tỷ muội chúng con đã kiểm tra cẩn thận rồi. Mấy con rắn này phân thành rắn độc và rắn không có độc, mà gần như rắn độc là vừa xuất hiện đã bị chém chết. Những con rắn không có độc đó, chỉ cần không làm tổn thương đến người thì bất giác đều sẽ bị bỏ qua. Nhưng bọn con lớn đến chừng này rồi, những loại rắn từng gặp không nói trên trăm thì cũng có mấy chục loại. Vậy mà chủng loại của mấy con rắn không độc đó đều chưa thấy bao giờ. Không ngờ lại tra ra cổ độc trong cơ thể bọn chúng. Tuy còn chưa rõ rốt cuộc là cổ gì, nhưng bị sắp đặt như vậy, chắc chắn có nguyên nhân.”

Linh Dực và Linh Vận nghe xong, cũng đi lên nói: “Hai huynh muội bọn ta cũng đã xác định chắc chắn rằng những con rắn không có độc đó không phải chủng loại thường thấy trong bốn nước.”

Liên Hoa công tử phẩy quạt, chậm rãi bước ra: “Tuy trải qua trong ngoài giáp công, số lượng rắn bây giờ đang không ngừng giảm xuống, nhưng nguy hiểm thực sự còn chưa xuất hiện. Mấy con cự mãng đó không chỉ ăn thịt người, lực công kích còn vô cùng mạnh. Đặc biệt là cổ độc trong cơ thể bọn chúng lại càng không thể đo lường được. Cứ tiếp tục như vậy, đừng nói Tứ Phương Thịnh Viên ngàn cân treo sợi tóc, ngay cả bốn nước cũng sẽ phải chịu nguy cơ trước nay chưa từng có.”

Ngay cả Tứ Phương Thịnh Viên cũng không giữ được, vậy thì làm sao các vị hoàng đế ở đây có thể tốt được?

Một khi hoàng đế bốn nước và các vị đại thần cốt cán trong đó bị vây nhốt, vậy thì điều chờ đợi bốn nước là gì, không ai dám nghĩ tiếp nữa.

Gần như Mộ Liên Hoa đã nhìn ra điểm quan trọng chỉ trong chốc lát, khiến Phượng Nguyên nhìn hắn một cái đầy hiếu kỳ. Đối phương liền ném cho nàng một ánh mắt quyến rũ vô song.

Khóe miệng nàng giật giật, đột nhiên cảm thấy hình như tính cách người này hơi giống vị vương gia đỏm dáng kia.

“Các ngươi có cách giải quyết không?” Vệ Du Sâm chợt mở miệng, nhìn về phía mấy người Mộ Liên Hoa.

Tay phẩy quạt của Mộ Liên Hoa ngừng lại, đáy mắt xẹt qua vẻ tiếc nuối: “Tuy không muốn thừa nhận, nhưng đừng nói là điều kiện bây giờ không cho phép, cho dù có cho phép thì đợi nghiên cứu ra xong, Tứ Phương Thịnh Viên cũng bị phá hủy đại khái rồi.”

Lời nói của hắn lập tức nhận được sự hưởng ứng của mấy người Linh Dực. Người duy nhất bình tĩnh trong số đó, Phượng Nguyên, lại khiến Vệ Du Sâm vốn đã thất vọng đột nhiên phấn chấn tinh thần: “Phượng Nguyên, lời vừa nãy ngươi nói có ý gì? Lẽ nào ngươi có thể xử lý sạch mấy con rắn này trong một lần sao?’

Phượng Nguyên sẽ không ngốc mà nói một cách toàn vẹn như vậy: “Một lần và tất cả mấy từ ngài nói, Phượng Nguyên không dám bảo đảm. Nhưng nếu có thể, Phượng Nguyên cũng bằng lòng thử một lần. Có điều, trước khi ta ra tay, điều kiện nên bàn thì vẫn phải bàn.”

Khóe miệng Vệ Du Sâm giật giật, không ngờ trong tình huống như vậy mà nha đầu này lại vẫn không từ bỏ việc bàn điều kiện. Ngay lập tức, sắc mặt hắn ta liền có chút khó coi: “Nếu ngươi thất bại thì sao?”

“Thắng bại là chuyện thường của nhà binh. Có gì đâu chứ? Thất bại thì thất bại thôi, còn thế nào được nữa?”

“Ngươi,” Vệ Du Sâm nghẹn họng, sắc mặt trầm như có thể chảy ra nước: “Nếu ngươi đã không nắm chắc, sao còn dám bàn điều kiện với trẫm? Rốt cuộc là ai cho ngươi lá gan đó hả?”

Trong đôi mắt long lanh như nước của Phượng Nguyên lập tức lóe lên vẻ vô tội: “Hoàng thượng, không nói tới việc Phượng Nguyên có thành công hay không, việc bàn điều kiện này tất nhiên sẽ thay đổi theo sự thay đổi của thời cuộc. Nếu Phượng Nguyên may mắn thành công, hoàng thượng tất phải thực hiện điều kiện này. Nếu Phượng Nguyên không may thất bại, vậy điều kiện này cũng không tính nữa. Không biết vì sao hoàng thượng phải nghiêm túc như vậy? Lẽ nào sợ Phượng Nguyên ăn quỵt ư?”

Lời này vừa nói ra, trong sảnh thoáng chốc đã trở nên yên tĩnh. Mọi người nhìn Phượng Nguyên như nhìn nhân vật thần thoại, như đang hoài nghi lá gan này của nàng rốt cuộc lấy từ đâu ra mà lại dám chọc giận hoàng đế một nước đến mức này.

Vệ Giới nhướng cao đôi mày kiếm, nhìn dáng vẻ vừa vô tội vừa tủi thân của Phượng Nguyên, lại nhìn hoàng huynh mình lúng túng, chợt cảm thấy tâm trạng tốt một cách khó hiểu. Khóe miệng cũng không theo khống chế mà nhếch lên một đường cong.

“Ngươi,” Vệ Du Sâm “ngươi” cả nửa ngày cũng không rặn ra được câu còn lại. Hắn ta sợ một khi mình hạ lệnh sẽ đập chết nữ nhân duy nhất có thể tạo ra hy vọng này. Gương mặt hắn tức khắc tái xanh, tức giận trợn tròn mắt nhìn nàng.

Hoàng đế nước Mị và hoàng đế Thiên Độc chung quy cũng điềm tĩnh, không có tuổi trẻ nóng tính như Vệ Du Sâm. Hai người cùng nhìn về phía Phượng Nguyên: “Ngươi muốn thử thế nào? Điều kiện của ngươi là gì?”

“Tất nhiên dân nữ có cách của dân nữ, điều này hoàng thượng không cần lo lắng. Nếu chư vị không có ý kiến gì thì không bằng cho Phượng Nguyên một thánh chỉ trắng, đợi sau này Phượng Nguyên nhớ ra muốn điều kiện gì thì sẽ điền vào sau cũng không muộn.”

Shhh…

Lại là một trận tiếng hít vào một hơi. Lần này không chỉ sắc mặt của hoàng đế các nước lộ vẻ chấn động kinh ngạc, ngay cả Vệ Giới và Ngọc Ngân cũng có chút hoài nghi có phải mình bị ảo giác rồi không. Nữ nhân này rốt cuộc là ngu ngốc hay là tinh quái đây?

Thánh chỉ trắng? Nàng lại dám nói những lời như vậy ra miệng? Nàng có biết chỉ dựa vào một câu này thôi là đủ để diệt cả cửu tộc nhà nàng rồi không?

Mấy người Tô Ngu đã che mắt ôm mặt, ngồi xổm trong góc tường đếm nấm rồi. Dáng vẻ đó như đang kêu gào “ta không nhìn thấy” “ta không nghe thấy” “đừng tới tìm ta” vậy.

Có thể thấy đối với sự to gan của Phượng Nguyên, bọn họ đã không biết dùng lời gì để miêu tả nữa rồi.

Quả nhiên, vì câu nói gan to bằng trời này của nàng mà ba vị hoàng đế đã đồng thời đập bàn đứng dậy: “To gan. Người đâu, lôi kẻ điên này xuống cho trẫm.”

“Thật đúng là không biết sống chết, ngu xuẩn!”

“Thánh chỉ trắng? Vậy mà ngươi cũng nói ra được.”

Đối diện với vẻ chế giễu và coi thường của những người xung quanh, Phượng Nguyên lại chỉ quay đầu nhìn với vẻ như đang cười: “Nếu đã không đạt thành hiệp nghị thì thôi vậy. Thật ngại quá, bổn cô nương còn có chuyện, không ở lại thêm nữa.”

Dứt lời, tà váy đen dài tung lên, Phượng Nguyên nhanh nhẹn quay người rời đi. Ngọc Ngân và Vệ Giới cấp tốc trao đổi một ánh mắt với nhau, hai bên siết chặt nắm đấm, không ai mở miệng.

Vệ Du Sâm không ngờ lại có người dám không nể mặt hắn như vậy. Hắn ta hạ lệnh cho người bắt nàng lại, nhưng phát hiện mấy thị vệ đó đều đứng nguyên chỗ cũ, không hề nhúc nhích, mắt mở trơ trơ nhìn nữ nhân nào đó rời khỏi sảnh yến hội như một cơn gió…

Chương 102: Thánh chỉ + vàng

Đâu ngờ phẫn nộ bên này còn chưa bộc lộ ra, bên ngoài đã có một thị vệ toàn thân đầy máu vội vàng hấp tấp chạy vào. Bởi vì tốc độ quá nhanh, vừa vào tới đã trực tiếp trượt dài theo quán tính mà ngã sấp xuống đất, khiến cho mọi người xung quanh đồng loạt lùi về phía sau.

Thị vệ kia căn bản không cho mình cơ hội để thở đã ngẩng gương mặt máu me bê bết không nhìn rõ dung mạo lên, nói với vẻ sợ hãi vô cùng: “Không, không hay rồi. Bên ngoài, bên ngoài xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi.”

Kết quả, còn chưa đợi mọi người hỏi xảy ra chuyện gì thì đầu thị vệ đã vẹo sang, không động đậy nữa. Có người đi lên phía trước thử thăm dò một chút rồi lắc lắc đầu với mọi người: “Hắn chết rồi.”

“Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?” Không biết là ai lầm bầm một câu, lập tức phá vỡ sự im lặng nãy giờ do cái chết của người thị vệ gây ra.

Linh Vận nhìn Phượng Nguyên đã đi ra khỏi sảnh rồi lại nhìn ca ca nhà mình một cái, hai huynh muội đều lui ra không một tiếng động.

“Phượng cô nương.” Nghe tiếng Linh Vận, Phượng Nguyên nghi hoặc quay đầu lại: “Linh cô nương?”

Linh Vẫn nhanh chóng đi tới trước mặt nàng, nhìn nàng với vẻ mặt nặng nề: “Cổ độc trong cơ thể mấy con rắn đó rốt cuộc là thứ gì?”

Tuy từ nhỏ Linh Vận đã tiếp xúc với độc nhưng thế giới rộng lớn, thuật y độc ắt hẳn không thể hạn chế trong phạm vi của một thế lực hay một người nào đó được.

Từ nhỏ bọn họ đã biết trời cao còn có trời cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn rồi.

Bởi vậy, dù tối nay bọn họ không hề để lộ ra điều gì, nhưng có người biết, điều này đã khiến hai huynh muội từ trước đã trầm mê trong thuật y độc này vô cùng hứng thú, lười nhìn những người bên trong hục hặc với nhau, bọn họ đã gấp gáp không nhịn được mà đuổi theo ra đây.

Có điều, chuyện khiến Linh Vận hơi bất ngờ là nha đầu tên Phượng Nguyên này nhìn có vẻ tuổi không lớn, những lời nhận xét của người ngoài về nàng cũng không tốt lắm, nhưng gan lại rất lớn, ngay cả hoàng đế của mấy nước mà nàng cũng không coi ra gì.

Linh Vận cũng không biết là như thế nào, dù sao thì khi thấy Phượng Nguyên bàn điều kiện với hoàng đế mà chẳng hề có chút gánh nặng tâm lý nào, cảm giác tự tin như từ khi sinh ra đã có ấy khiến Linh Vận đã chọn tin tưởng nàng một cách khó hiểu.

Có lẽ sự kiêu ngạo từ nàng đã khiến Linh Vận nhớ tới nha đầu từ đầu đến cuối vẫn kiên trì với ý kiến của bản thân và luôn dũng cảm mạo hiểm đó chăng?

Linh Vận không hề thích quanh co lòng vòng. Cho dù là bằng hữu mới quen biết, nàng cũng không muốn nói những lời hình thức bề ngoài, cho nên câu đầu tiên khi mở miệng ra chính là hỏi đối phương rốt cuộc đã phát hiện ra điều gì.

Phượng Nguyên không hề cảm thấy quái lạ đối với câu hỏi như vậy của Linh Vận. Sự ham học hỏi của nàng, từ lúc mới xuất hiện đã là chuyện ai ai cũng thấy.

“Hai người nhìn về phía trước xem là biết rồi.”

Khóe miệng Phượng Nguyên ẩn chứa một nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu vô cùng ung dung, tùy tiện chỉ một cái. Linh Vận và Linh Dực ngẩng đầu lên cùng lúc, trong khoảnh khắc, bọn họ đã chết cứng tại chỗ.

Trong sân vốn ngập tràn rắn đang gây họa, vào thời khắc này lại có vô số binh sĩ bị rắn cuốn quanh đang lăn lộn trên mặt đất. Cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, mấy con rắn này dùng đủ loại phương thức để cắn rách da thịt của bọn họ, chui vào thân thể họ nhìn vô cùng máu me. Có điều chỉ trong chớp mắt, binh sĩ đã biến thành một bộ xương đầm đìa máu.

Linh Vận bị cảnh tượng máu me này làm cho chấn động đến nỗi da đầu tê dại, dạ dày cuộn lên. Nhưng mục đích của Phượng Nguyên lại không phải cái này: “Nhìn về phía trước, nhìn mặt mấy người bị vây nhốt kia kìa.”

Linh Vận chuyển tầm nhìn, khi ánh mắt tập trung lên thân mấy người kia, nàng liền kinh ngạc quay đầu nhìn Phượng Nguyên: “Sao lại thế này?”

Mặt mấy thị vệ đó không biết đã bị thứ gì ăn mòn. Cả gương mặt nhanh chóng khô héo đi không nói, ngay cả ánh mắt cũng trở nên dại ra, tay chân cương cứng, bị mấy con rắn quấn lên, căn bản không có bất kỳ phản ứng gì, cứ đứng nguyên tại chỗ như vậy, mặc chúng cắn xé.

Phượng Nguyên không hề bất ngờ với kết quả này. Nàng ung dung bình thản mà khoanh hai tay trước ngực, lông mày cũng không nhíu, nói: “Đây mới chỉ là vừa bắt đầu mà thôi. Một khi bệnh độc lan rộng, những người ở đây đừng ai hòng chạy thoát ra được.”

“Bệnh độc gì? Ngươi nói rõ ra đi.” Một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên sau lưng Phượng Nguyên. Không cần xác định cũng biết đó là Vệ Du Sâm, không thể sai được.

Ánh mắt Phượng Nguyên lạnh xuống, nàng nhìn hắn với vẻ âm u: “Ý ta chính là, cổ độc trong cơ thể mấy con rắn này đang xảy ra biến đổi. Người bị cắn sẽ bị nhiễm bệnh độc. Một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ngàn. Đến cuối cùng, ha ha, ngài tự nghĩ đi.”

Theo mỗi một câu Phượng Nguyên nói, sắc mặt mọi người lại trắng bệch thêm một phần. Đặc biệt là khi bọn họ tận mắt nhìn thấy cảnh tượng thê thảm trước mặt này, có rất nhiều người đã không chịu nổi mà quay sang bên nôn thốc nôn tháo, vẻ mặt lại càng thêm hoảng loạn không biết làm sao.

Gương mặt tuấn tú của Ngọc Ngân lạnh xuống, đầu mày cuối mắt thoáng chốc như được phủ một lớp băng mỏng. Không biết là nghĩ tới điều gì, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Vệ Giới vẫn luôn đứng bên cạnh Vệ Du Sâm, muốn nói lại thôi: “Khi nãy ngươi…”

Nếu hắn không nhớ nhầm thì khi nãy Vệ Giới đã chiến đấu với cự mạng rồi. Hơn nữa, trên người còn không ngừng phát ra dịch thể màu xanh lục nồng mùi hôi thối.

Vệ Giới nhìn hắn, trên mặt chẳng có biểu cảm gì: “Ta không sao.”

Nhưng không ai chú ý tới cánh tay trong tay áo hắn đã gắt gao nắm chặt lại.

Lúc này, Vệ Du Sâm thật sự sợ rồi. Hắn nhìn Phượng Nguyên, chợt nghiến răng nói: “Ngươi có thể giải quyết tình hình trước mắt này thật sao?”

Đôi đồng tử trong trẻo của Phượng Nguyên nhìn thẳng vào mắt hắn, thản nhiên không sợ hãi: “Thật hay không, cứ thử đi không phải là sẽ biết sao? Thế nào? Hoàng thượng bằng lòng tin tưởng ta rồi ư?”

Không tin ngươi thì có cách gì nữa đây?

Ở đây, trừ ngươi dám nói những lời không chắc chắn như vậy ra, những người khác còn chẳng dám biểu lộ gì. Còn về phần có thành công hay không, thì chỉ đành còn nước còn tát thôi.

Hắn ta quay đầu nhìn về phía hai hoàng đế khác. Sau khi trao đổi ánh mắt trong thời gian ngắn, ba người đồng thời nhìn Phượng Nguyên với vẻ nghiêm trọng: “Điều kiện của người, chúng ta đồng ý. Giờ ngươi có thể ra tay rồi.”

Nhưng Phượng Nguyên lại không hề bất ngờ vui mừng như trong tưởng tượng của bọn họ. Ngược lại, nàng nhìn bọn họ đầy vẻ chế giễu: “Từ trước đến nay, bổn cô nương làm việc luôn có một nguyên tắc. Nếu vừa nãy các vị đáp ứng, tất nhiên sẽ không có chuyện tiếp theo. Nhưng vừa nãy các vị không đồng ý, thậm chí còn nghi ngờ năng lực của bổn cô nương. Ta ấy à, chẳng có bản lĩnh gì khác cả, chỉ thích thù dai thôi. Hiện giờ, thánh chỉ trắng là không đủ, các vị còn phải thêm mười vạn lượng vàng nữa. À, là mỗi nước đều phải thêm. Như vậy thì có thể bổn cô nương sẽ xem xét.”

“Ngươi, ngươi thế này là ra giá tận trời rồi. Một đạo thánh chỉ trắng còn chưa đủ, lại còn muốn mười vạn lượng vàng nữa ư? Ngươi, ngươi dựa vào đâu?”

“Bên ngoài rồi sẽ có người phá được vòng vây mà xông vào. Ngươi đừng có nói lời đe dọa ở đây!”

“Một nha đầu miệng còn hôi sữa như ngươi mà lại dám hết lần này đến lần khác lừa bịp mọi người ở đây. Ngươi như vậy, sao có thể khiến chúng ta tin phục được?”

Hoàng đế ba nước đều sa sầm nét mặt, còn chưa kịp mở miệng thì đã có đại thần bất mãn mà giậm chân với Phượng Nguyên.

Phượng Nguyên đứng tựa vào thân cây với tư thế vô cùng thoải mái, không quan tâm mấy con rắn treo mình trên cành đang không ngừng thè lưỡi về phía nàng nhưng lại chẳng con nào dám lao lên phía trước. Nàng nhìn mọi người, nhún vai đầy vẻ chẳng quan trọng: “Không đồng ý cũng được. Nhưng lát nữa nếu chuyện có nghiêm trọng đến nỗi thánh chỉ và mười vạn lượng cũng không khống chế nổi thì các người chờ chết hết đi!”

Uy hiếp, nàng đang uy hiếp, uy hiếp một cách trắng trợn!

Ngọc Ngân có chút bất lực, nhìn nàng nói: “Phượng cô nương, vừa nãy bổn thái tử đã đồng ý với ngươi rồi, lẽ nào mười vạn lượng này ngươi vẫn muốn thêm sao?”

Phượng Nguyên lạnh lùng liếc hắn một cái, đôi môi đỏ xinh đẹp mấp máy: “Ngươi nói xem?”

Khóe miệng Ngọc Ngân giật giật, vô cùng đứt ruột: “Được được được, ngươi muốn thì cho ngươi luôn còn không được sao? Nước Yến bọn ta tuyệt đối đồng ý với phương án của ngươi. Chỉ là không biết hiện giờ ngươi có thể di giá tới địa bàn nước ta không? Cứ tiếp tục thế này thì người cũng chết hết mất.”

Phượng Nguyên hừ lạnh một tiếng: “E là không được rồi.”

“Tại sao?” Ngọc Ngân sửng sốt.

“Ngươi cảm thấy giờ còn phân được rõ người của nước nào không?”

Phượng Nguyên nhìn những người bị bầy rắn bao vây, đôi mắt đen sâu không thấy đáy. Cứ tiếp tục như vậy là không được, thời gian chính là mạng sống. Nếu còn tiếp tục trì hoãn nữa thì đợi đến khi nàng ra tay cũng không còn kịp nữa rồi.

Ngọc Ngân vừa nghe lời này đã thấy nguy rồi, lập tức quay đầu nhìn những người khác, lạnh mặt nói: “Các người còn do dự gì nữa? Nếu không thành công thì tất nhiên những thứ này đều không còn tồn tại, nhưng nếu thành công thì sao? Bọn họ đều là con dân của các người đó. Cho dù các người không để ý tới họ thì cũng phải để ý mình đang ở trong hoàn cảnh gì chứ? Lẽ nào các người cũng muốn biến thành thây khô, thoáng chốc đã bị mấy con rắn này xé xác cắn nuốt như bọn họ sao?”

Sau một thời gian ngắn im lặng, quốc quân nước Mị nhìn Phượng Nguyên với ánh mắt trầm tĩnh: “Trẫm đồng ý với ngươi, lời vàng ý ngọc.”

Sau khi trao đổi với mấy vị hoàng tử công chúa một lúc, hoàng đế nước Thiên Độc cũng ngẩng đầu lên: “Trẫm cũng đồng ý với ngươi. Mọi người có thể làm chứng.”

Ba quốc gia đều đã cho câu trả lời liên tục, Phượng Nguyên hơi ngẩng đầu lên, cũng xem như đã vừa ý.

Lập tức quay đầu nhìn về phía Vệ Du Sâm còn đang suy ngẫm, một hồi lâu mới nói: “Nếu Vệ hoàng thượng còn muốn suy nghĩ thì ngài cứ từ từ mà nghĩ đi. Thời gian không đợi người, Phượng…”

Vệ Du Sâm bị Phượng Nguyên ép đến bước đường cùng, một chiếc răng suýt chút nữa đã bị hắn nghiến vỡ. Ánh mắt hắn nhìn về phía nàng tràn ngập sát khí lạnh lẽo: “Trẫm cũng đồng ý. Giờ ngươi vừa lòng chưa?”

Phượng Nguyên đã quay người đi đột nhiên khựng lại, thờ ơ ngoái lại, mặt mày như tranh vẽ đột nhiên nhíu chặt: “Vệ hoàng thượng miễn cưỡng như thế, xem ra là không vui vẻ lắm. Vừa khéo, Phượng Nguyên cũng không tin tưởng ngài lắm. Nếu không phải thời gian có hạn thì ta còn muốn ngài viết cho ta một bức thư làm chứng ngay trước mặt thì chuyện này mới coi như xong đấy. Bây giờ, mong các vị làm chứng cho. Đến lúc đó, cũng mong Vệ hoàng đế đừng ăn quỵt!”

“Ngươi…” Vệ Du Sâm cuối cùng đã nhận ra, nữ nhân này tuyệt đối là khắc tinh trong số mệnh của hắn ta. Mỗi lần nhìn thấy nàng, hắn ta đều có một cảm giác nghẹn ứ có lời muốn nói mà không nói ra được.

Chương 103: Bố trí trận pháp?

Rõ ràng hắn ta là hoàng đế đúng không, rõ ràng hắn cao cao tại thượng mà, tại sao đến chỗ nữ nhân này, hắn ta lại chẳng còn là gì nữa thế này?

Phượng Nguyên lười nghe hắn tiếp tục lầm bà lầm bầm, đầu ngón tay thon dài xinh đẹp khẽ động, một cây tiêu bích ngọc đột nhiên xuất hiện trong tay nàng. Khi sự chú ý của những người bên cạnh tập trung vào tiêu ngọc, nàng đã đi về phía Vệ Giới.

Vệ Giới thấy nàng nhưng lại không hề tránh ra. Mọi người trơ mắt đứng nhìn nàng thì thầm mấy câu bên tai hắn, nhướng mày nhìn hắn: “Chắc có lẽ Phượng vương điện hạ không khó để làm được nhỉ?”

Vệ Giới miễn cưỡng nhìn nàng một cái: “Ừ.” Một chữ đã xua đuổi nàng ra xa.

Phượng Nguyên chuốc lấy nhục ngã, sờ sờ mũi, xoay cây tiêu ngọc trong tay, nói với người sau lưng mình: “Ta cần người giúp đỡ.”

Mấy người Tô Ngu gần như không hề suy nghĩ đã đi ra, nhưng không ngờ Phượng Nguyên lại xua xua tay với bọn họ: “Các huynh không được. Ta cần một người có năng lực phòng thân.”

Phòng thân mà nàng nói ở đây tất nhiên không phải là chỉ những thứ như võ công, mà là người miễn dịch với độc vật, hoặc nói cụ thể hơn là không sợ bầy rắn này.

Khi ánh mắt nàng quét qua từng người trong đám đông, có người cúi đầu, có người lùi về phía sau. Nhìn hết nửa ngày, trừ huynh muội nhà họ Linh và Liên Hoa công tử bước ra, những người còn lại đều chọn im lặng.

“Còn thiếu một người nữa.”

Nước Thiên Độc nhân tài đông đúc vậy mà lại chẳng có một người nào đứng ra. Mấy vị công chúa từ đầu đến cuối còn chẳng nhìn nàng lấy một cái, ý cự tuyệt rất rõ ràng.

Hoa Mậu sốt ruột vừa muốn đứng ra chất vấn thì đã bị Tô Ngu yên lặng ngăn cản.

“Để ta đi vậy.” Đột nhiên, một giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng vang lên. Phượng Nguyên nhìn sang, không khỏi kinh ngạc. Người đâu mà xinh quá.

Người đó ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Dáng người cao gầy, dung mạo tinh tế mà xinh đẹp. Y phục trắng tinh khôi không tì vết hiện lên vô cùng nổi bật giữa nơi đầy thứ dơ bẩn này. Thoát tục như thế, thật sự không mang bất cứ cảm giác khói lửa nhân gian nào. Lúc đi đường còn phát ra tiếng vòng đeo va vào nhau trong trẻo, nghe hay vô cùng.

Chỉ có điều là ngọc thì cũng có tì vết. Trong vẻ đẹp của nàng ta như còn mang theo một cảm giác ốm yếu mỏng manh. Tuy cùng mặc áo trắng váy trắng như Linh Vận, nhưng lại thiếu vẻ đẹp nhanh nhẹn khỏe mạnh đó. Phượng Nguyên hơi nhíu mày, một người như vậy, sao nàng lại không chú ý tới nhỉ?

“Thượng Quan Tinh Hi. Trời ơi, là Tinh Hi tiểu thư kìa.”

“Tình Hi tiểu thư cũng tới rồi ư? Vừa nãy sao chúng ta không để ý thấy nhỉ?

“Đẹp quá! Tình Hi tiểu thư vẫn xinh đẹp như thế, cũng không biết sức khỏe nàng ấy thế nào rồi.”

“Chết rồi, Tình Hi tiểu thư vừa nói gì nhỉ? Nàng ấy muốn đi đối mặt với những độc vật đó ư? Sao có thể như vậy được?”

Thượng Quan Tình Hi, con gái Điện Các đại học sĩ Thượng Quan Hạo, tài nữ nổi danh nước Tư U. Bởi vì từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, cho nên rất ít khi xuất hiện trong những hoàn cảnh như thế này, bởi thế rất nhiều người đều không biết nàng ta.

Nhưng trong tiếng bàn tán líu ra líu ríu đó, mọi người ít nhiều cũng đã hiểu được vị mỹ nhân này là một mỹ nhân ốm yếu.

Phượng Nguyên cũng nhìn ra sức khỏe nàng ta không hề tốt, lập tức nhíu mày khước từ: “Ý tốt của cô nương ta xin nhận ở đây. Có điều chuyện bọn ta phải làm quá nguy hiểm, sức khỏe của cô nương, e là không được đâu.”

“Ta làm được mà.” Thượng Quan Tình Hi ngẩng đầu, gương mặt quý nữ đoan trang tú lệ, trong mắt là vẻ kiên định không dời: “Tình Hi bệnh lâu thành ra biết y thuật, có nghiên cứu qua về thuật y độc. Tuy không so được với các vị nhưng cũng có năng lực tự bảo vệ bản thân.”

Dứt lời, như để chứng minh cho câu nói của mình, nàng ta đi tới trước mặt Phượng Nguyên, đưa cánh tay trắng nõn mịn màng như bạch ngọc của mình ra. Phượng Nguyên nghi hoặc nhìn nàng ta, Thượng Quan Tinh Hi lại nở một nụ cười ấm áp: “Cô nương thử bắt mạch xem là biết thôi.”

Phượng Nguyên không từ chối được nụ cười đơn thuần vô hại như vậy, chỉ đành đưa tay ra bắt mạch ở tay nàng. Nhưng khoảnh khắc đầu tiên khi nàng cảm nhận được mạch tượng của Thượng Quan Tình Hi đã liền vội vã thu tay về, nhìn đối phương với vẻ không thể tin nổi: “Ngươi, vậy mà ngươi lại là…”

Thượng Quan Tình Hi gật gật đầu đầy vẻ nghiêm túc: “Giờ cô nương yên tâm đã yên tâm chưa?”

Phượng Nguyên có chút không nhịn được mà nhìn nàng ta: “Được thì được, nhưng mà…”

“Không có nhưng mà, phụ thân đã đồng ý rồi đó!”

Trong đám người, quả nhiên có đại học sĩ Thượng Quan Hạo đầy vẻ bất đắc dĩ đứng đó. Khi cảm nhận được ánh mắt của Phượng Nguyên, đối phương lại chỉ khẽ gật đầu. Sự không tình nguyện trong đó, bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra được.

Nhưng ngặt nỗi trong tình cảnh này, nếu ông ta để con gái mình thoái thác, chỉ e hoàng đế cũng sẽ có ý kiến. Nếu con gái đã có lòng tin như vậy thì… Haiz, nghe theo mệnh trời thôi.

“Vậy đa tạ Thượng Quan cô nương.”

Khi bốn người Phượng Nguyên dặn dò những người bên cạnh, không ai chú ý tới Vệ Du Sâm vốn mang sắc mặt nhăn nhó, khi thấy Thượng Quan Tình Hi bước ra, trong đôi mắt âm hiểm thoáng xẹt qua vẻ không vui.

Sau khi Phượng Nguyên dặn dò từng người một xong, lập tức kêu những người ở đây lui về phía sau sảnh. Không được sự cho phép của nàng thì không ai được ra ngoài.

Tuy đã dặn dò như vậy rồi, nhưng cũng chẳng ai muốn bỏ lỡ cơ hội này. Sau khi cửa lớn đóng lại, bọn họ liền tìm đủ mọi cách nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ.

Hoàng đế ba nước ngặt vì thân phận nên không chen lên phía trước, chỉ là vẻ mặt lại vô cùng thấp thỏm. Dù sao thì đâu ai ngờ một buổi tụ hội đang yên đang lành như vậy lại xảy ra chuyện như thế này. Càng nực cười hơn là, bọn họ còn phải dựa vào một tiểu nha đầu mới có thể được cứu sống. Tất nhiên trong lòng sẽ là muốn ấm ức bao nhiêu liền có ấm ức bấy nhiêu.

Nghĩ đến những lời đồn đại về Phượng Trì sơn trang này, sắc mặt hoàng đế nước Mị trở nên không tốt lắm. Lẽ nào thật sự giống như trong lời đồn, Phượng Trì sơn trang mà Phượng Nguyên đứng đầu có quan hệ gì đó không thể nói cho người khác biết với Long đế quốc trong truyền thuyết đó sao?

Nếu không, sao bọn họ lại có thể vùng lên nhanh như thế được?

Còn nữa, trong những trường hợp như thế này, vì sao ai cũng không có cách mà lại cứ là cô nhóc miệng còn hôi sữa kia đứng ra nói có thể thử? Cho dù chỉ là nói thử xem, nhưng sao hắn ta lại cảm thấy chút khó khăn này dường như không làm khó được nàng vậy?

Vệ Du Sâm càng nghĩ trong lòng càng kinh hãi, càng nghĩ, thân thể càng cứng đờ. Đặc biệt là nàng còn muốn lấy thánh chỉ trắng của hoàng đế bốn nước. Điều này có ý nghĩa gì đây?

Hoàng đế nước Mị không dám tiếp tục nghĩ nữa. Nếu lúc này hắn ta nói ra, không chừng trong sảnh sẽ loạn cả lên. Nếu thật sự để lỡ mất thời cơ, vậy thì hậu quả tuyệt đối không phải là thứ bọn họ có thể gánh vác được. So với lo lắng sợ hãi, còn chẳng bằng đi tới đâu xem tới đó. Lỡ đâu…

Phải đó, không phải còn có lỡ đâu sao? Lỡ đâu nha đầu này thật sự là vì muốn giúp bốn nước giải trừ nguy nan thì sao?

Lúc này hắn ta mở miệng, chẳng phải sẽ trở thành tội nhân thiên cổ ư?

Không ngờ sau khi nơi này trở nên yên tĩnh thì suy nghĩ này của hắn ta lại đồng thời vọng lên trong đầu hai vị hoàng đế khác, ngay cả bản thân Ngọc Ngân cũng như vậy. Chỉ có điều, tâm thái hắn ta tốt hơn mấy người khác rất nhiều. Hắn ta không e ngại.

Không e ngại hành động này sẽ tạo ra phiền phức gì cho nước Yến. Còn về lí do tại sao thì, ha ha, tất nhiên là hắn ta có bí mật không thể cho người khác biết của riêng mình.

So với những chuyện đó, điều khiến hắn ta hiếu kỳ hơn là năng lực của tiểu nha đầu này. Nhìn nàng đứng bên ngoài chỉ huy đâu vào đây, thỉnh thoảng lại nói vào tai mấy người kia điều gì đó, năng lực lãnh đạo rõ ràng như vậy, khó trách có thể chinh phục được bốn vị thuộc hạ bất phàm kia.

“Nhìn mọi người có vẻ không hề lo lắng chút nào nhỉ?”

Ngọc Ngân nghĩ tới vừa nãy, lúc tiểu nha đầu này đề xuất phương án, từ đầu đến giờ bốn người họ vẫn y như vậy không thay đổi, không khỏi cảm thấy hiếu kỳ. Tại sao bọn họ lại tự tin với nha đầu này như thế? Sự tự tin này rốt cuộc tới từ đâu?

Tô Ngu có chút bất ngờ với sự xuất hiện của Ngọc Ngân, đặc biệt là sau khi con lừa của muội muội nhà mình làm bẩn thảm của hắn ta, hơn nữa còn giết chết hai người của hắn, thái độ của thái tử Ngọc Ngân này dường như thoáng chốc đã thay đổi. Lúc trước còn hô đánh gọi giết với muội muội nhà mình, sao lúc này lại quan tâm như vậy?

Nhìn vẻ mặt đột nhiên trở nên đề phòng của Tô Ngu, Ngọc Ngân không khỏi cảm thấy buồn cười: “Yên tâm đi, bổn thái tử không có ác ý. Bọn ta đã làm lành rồi.”

Làm lành? Sao lời này nghe có vẻ không tự nhiên vậy nhỉ? Người nào không biết còn tưởng là hai phu thê làm lành với nhau thì sao?

Hàn Tẫn lạnh lùng nhìn Ngọc Ngân một cái: “Cơm có thể ăn bừa nhưng lời không thể nói bừa đâu. Muội muội nhà ta không dám với cao tới Ngọc thái tử. Còn nữa, muội ấy đã là muội muội của bọn ta, lại là chủ nhân của bọn ta, tất nhiên phải lấy muội ấy làm trung tâm. Không có lí do.”

Ngọc Ngân nhướng mày, nhìn bốn người, à không, là năm người, còn có Hàn Thuật từ đầu đến giờ vẫn luôn lặng lẽ như không nghe thấy gì nữa. Hắn gật đầu trong im lặng, không nói thêm gì. Những người khác thấy vậy, tất cũng không chủ động bắt chuyện với hắn. Bề ngoài nhìn có vẻ không hề lo lắng, đứng đó uống rượu, nhưng tim đã sớm bay ra bên ngoài đứng trên cùng một chiến tuyến với Phượng Nguyên rồi.

Không biết từ lúc nào, Phượng Nguyên đã rời khỏi mấy người kia, bay lên trên nóc nhà, không thèm nhìn mấy động vật máu lạnh khiến nàng ghét bỏ vô cùng kia nữa, trong tay cầm một thứ đồ giống như dụng cụ gì đó, đồng thời vượt qua cả bốn phương hướng Đông Tây Nam Bắc. Hành động này của nàng tất nhiên sẽ khiến những người ở dưới vô cùng hiếu kỳ.

“Rốt cuộc nàng ấy đang làm gì vậy?”

“Nhìn có vẻ như đang tìm phương hướng. Lúc này tìm phương hướng để làm gì?”

“Đừng vội, xem đi đã.”

Thượng Quan Tình Hi từ nãy đến giờ vẫn luôn vô cùng yên lặng, khi thấy hành động này của Phượng Nguyên, lại có một suy đoán rất to gan: “Lẽ nào nàng đang bố trí trận pháp?”

Linh Vận, Linh Dực và Mộ Liên Hoa cùng nhìn về phía Tình Hi. Tình Hi cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, có chút ngại ngùng, nói: “Ta thấy nàng ấy vẫn luôn tìm phương vị chuẩn xác, có vẻ như đúng là giống thế thật…”

Linh Dực mím môi, không biết từ khi nào, ánh mắt đã hướng về con người đang hòa làm một thể với bóng đêm kia, trong mắt xẹt qua vẻ u ám.

Chương 104: Cự mãng màu đỏ

Trận pháp? Trong tình huống này mà đi bố trí trận pháp? Rốt cuộc nàng muốn làm gì?

Trên thực tế, chẳng ai nghĩ đến phương diện này. Nếu không phải Thượng Quan Tình Hi nhắc nhở thì thật sự sẽ không ai nghĩ trong tình huống như vậy mà Phượng Nguyên vẫn còn có thể tĩnh tâm để bố trí trận pháp. Không thèm nhìn tới độc vật xung quanh cũng thôi đi, những thị vệ đang bị biến dị hơn nữa còn mang đầy mối nguy hại kia cũng chẳng khiến nàng lộ ra chút căng thẳng hay sợ hãi nào. Trái tim mạnh mẽ như vậy, thật đúng là không phải việc người bình thường có thể làm được.

Khi Vệ Giới sắp xếp xong tất cả, đi tới đây thì liền nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp đó đứng giữa đám người, bàn tay dưới ống tay áo dài hơi khựng lại, đôi mắt chợt trở nên u ám khó đoán.

“Sao ngươi lại ở đây?”

Nghe giọng nói của Vệ Giới, mọi người đang chìm đắm vào tình hình bên Phượng Nguyên mới quay đầu lại, thấy Vệ Giới, tất cả đều khó giấu nghi hoặc trong tim.

Đặc biệt là vị Phượng vương điện hạ này còn chủ động mở miệng hỏi. Sẽ không ai trong số những người có mặt ở đây cho rằng hắn đang nói với mình. Rất rõ ràng, tất cả mọi người đều dồn sức chú ý về phía vị đệ nhất mỹ nữ nước Tư U có vô số hào quang xung quanh nhưng lại bệnh tật quấn thân đã gia nhập sau cùng, Thượng Quan Tình Hi.

Quả nhiên Thượng Quan Tình Hi không khiến mọi người thất vọng. Khi nhìn thấy Vệ Giới, mỹ nhân rõ ràng có chút sợ hãi, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng ta. Bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cảnh này, đều sẽ không nhịn được mà đi lên dốc lòng bảo vệ nàng ta. Bởi vì căng thẳng nên giọng nàng ta có chút run rẩy: “Ta, ta cũng muốn giúp đỡ.”

Tuy vẻ lạnh lùng của Vệ Giới chẳng có chút thay đổi nào, ngay cả giọng nói cũng không có bất kỳ dao động cảm xúc gì nhưng ai cũng cảm thấy là hắn đang không vui: “Ngươi làm vậy là không biết tự lượng sức mình.”

Thượng Quan Tinh Hi trắng bệch cả mặt, cúi đầu vẻ tủi thân pha lẫn chút sợ hãi. Sau khi nhìn nàng ta mấy giây, ánh mắt Vệ Giới mới dần dần dời đi.

Thượng Quan Tình Hi muốn mở miệng giải thích gì đó, nhưng thấy nam nhân đã quay người đi, sự chú ý đặt lên người Phượng Nguyên rồi, ý khước từ vô cùng rõ ràng. Nàng ta có chút nản lòng mà thở dài một hơi, khăn trong tay bị nàng ta vặn chặt đến xoắn thành dây thừng.

Linh Vận nhìn hành động giữa một nam một nữ này, đôi mày nhíu lại vẻ nhạy cảm, sắc mặt cũng hơi khó coi, đến nỗi Linh Dực phải lập tức dùng ánh mắt ngăn lại.

Trước khi đến đây, bọn họ đã biết hôn sự giữa Ly Diên và Phượng vương Vệ Giới, cũng biết hôn kỳ được định vào nửa đầu năm sau. Mà một năm nay Ly Diên đã đi đâu, ngay cả Khang Thân vương cũng không biết. Sau khi chia tay với Khang thân vương, chẳng ai còn biết hướng đi của Ly Diên nữa.

Nha đầu này, rốt cuộc là đi đâu rồi? Nàng không tin nha đầu này không có hứng thú với Phượng vương, có thế nào cũng sẽ nhân cơ hội thịnh hội bốn nước này để đến nước Tư U chứ đúng không?

Nhưng chẳng ai ngờ, vẫn chưa tìm thấy người này mà đã gặp phải chuyện như vậy. Đặc biệt là vừa nãy, trước mặt nàng còn diễn ra một màn tình chàng ý thiếp nữa.

Nàng không tin là do mình nhạy cảm. Phượng vương này đối với nữ nhân nào cũng không vừa mắt, soi mói đủ kiểu. Cho dù là Phượng Nguyên đang xông pha chiến đấu ở trước mặt, hắn cũng giữ khoảng cách từ đầu đến cuối. Nhưng hiện tại là tình cảnh gì thế này?

Hắn mà cũng có lúc chủ động như vậy sao?

Ai nói Phượng vương là đoạn tụ vậy hả?

Nói thế không phải là nói bậy sao?

“Linh Dực, huynh qua đây.” Từ phía xa, giọng của Phượng Nguyên truyền tới. Linh Dực nghe được tiếng gọi, vỗ vỗ vai muội muội nhà mình, cho nàng một ánh mắt cảnh cáo rồi liền khẽ điểm mũi chân, đi về góc Đông Nam nơi Phượng Nguyên đang đứng.

Hai người đứng trên nóc nhà cao, không biết đã nói những gì, Linh Dực liền đứng ở đó không nhúc nhích nữa. Sau đó, Phượng Nguyên nhanh chóc di chuyển sang hướng Tây Nam, vẫy vẫy tay với Linh Vận. Linh Vận lập tức phi thân đi rồi cũng đứng nguyên tại chỗ, không thể động đậy.

Tiếp theo, Mộ Liên Hoa cũng được sắp xếp ở hướng Tây Bắc. Khi tới hướng Đông Bắc thì Vệ Giới đã nhìn ra rồi. Căn bản không cần Phượng Nguyên mở miệng, hắn đã vung tay nhấc Thượng Quan Tinh Hi đặt xuống bên cạnh Phượng Nguyên.

Phượng Nguyên kinh ngạc nhìn cánh tay Vệ Giới đặt lên eo Thượng Quan Tinh Hi. Tuy sau khi đứng vững thì đã bỏ ra, nhưng thần kinh nhạy cảm của nữ nhân lập tức phát giác ra điều gì đó từ trên gương mặt đỏ bừng của Thượng Quan Tinh Hi.

“Ngươi muốn làm gì? Nàng ấy không biết võ công.”

Nếu vừa nãy chỉ là hoài nghi, vậy thì câu nói này đã chứng minh suy đoán của nàng khi nãy là chính xác không còn gì để nghi ngờ.

Nhưng Phượng Nguyên không có thời gian để nghĩ quá nhiều, ánh mắt nhanh chóng dời khỏi hai người, chỉ về phía trận nhãn đã bày xong ở giữa hướng Tây Bắc, nói: “Nếu Phượng vương đã tới ta có thể yên tâm được rồi. Mấy phương vị này xin nhớ kỹ. Lát nữa, ta sẽ khởi động trận pháp. Sau khi khởi động xong, xin hãy phối hợp với ta di chuyển bước chân của mọi người. Trong thời gian này, bất kể xảy ra chuyện gì, mọi người cũng không được tự ý di chuyển, hiểu chưa?”

Vệ Giới gật đầu, Thượng Quan Tinh Hi đứng bên cạnh hắn cũng căng thẳng mà gật đầu.

Sắp xếp xong tất cả, Phượng Nguyên liền quay người. Vừa định rời đi thì Vệ Giới đột nhiên nói: “Thứ ngươi muốn đã đặt ở địa điểm chỉ định rồi.”

Phượng Nguyên không hề dừng lại, nhảy xuống xà nhà, xác định mục tiêu rõ ràng mà chạy tới điểm trung tâm của cả khu đất này.

Quả nhiên, ở đó chất đống từng chiếc rương vuông vắn. Nàng nhìn quanh bốn phía một hồi, gật gật đầu với đồng bạn ở các phương vị. Một giây sau, một âm thanh cực kỳ chói tai kỳ dị vang lên từ tiêu bích ngọc. Gần như âm thanh này vừa xuất hiện đã khiến mọi người nhíu mày lại cùng một lúc.

Những người có chút công lực thì còn có thể chịu đựng, những người không có công lực thì không ổn rồi, dù bịt tai cũng không tránh được. Đặc biệt là những người trong sảnh yến hội, không cần phải nói khổ sở đến đâu. Ngọc Ngân thấy tình hình như vậy, lập tức dặn dò mọi người: “Ngồi khoanh chân xuống hết đi, nín thở lại, đừng có bất cứ tạp niệm gì. Mau lên, làm theo lời ta nói đi.”

Kết hợp với một loạt động tác của Phượng Nguyên, giờ thì cuối cùng hắn ta cũng đã nhìn ra chút đầu mối. Tiếng tiêu này tuyệt đối không phải tiếng tiêu bình thường.

Phượng Nguyên mở to đôi mắt long lanh trong trẻo của mình, nhìn chằm chằm tất cả xung quanh mình, đem sức mạnh toàn thân ngưng tụ hết vào trong tiếng tiêu. Theo từng âm phù kỳ dị nàng thổi ra, cuối cùng những người đứng ở các phương vị kia đã phát giác ra điểm khác thường.

Thượng Quan Tình Hi sửng sốt phát hiện những mảnh đá vụn xung quanh trận pháp này đều xê dịch đi, mà phương hướng xê dịch của chúng rõ ràng chính là hướng Phượng Nguyên đang di chuyển.

Thắt lưng đột nhiên bị ôm chặt, Thượng Quan Tình Hi ngẩng đầu, đụng phải đôi mắt sâu không lường được của Vệ Giới. Nàng ta há miệng, đang định nói gì đó thì đã bị Vệ Giới dùng lực ôm lên, di chuyển chậm rãi về hướng Phượng Nguyên ra hiệu.

Lúc này nàng ta mới phát hiện, thì ra trận pháp này tinh diệu như vậy, tinh diệu đến mức gần như có một lực đang ngăn cản bọn họ. Mỗi một bước đi đều giống như có một khối đá lớn ngàn cân đang đè lên người. Nàng ta không cách nào tưởng tượng được nếu hôm nay không có Vệ Giới thì nàng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ này hay không.

Sự chú ý của Phượng Nguyên đều đặt vào tiêu bích ngọc, tất nhiên không rời miệng để ra báo hiệu. Như vậy, điều duy nhất nàng có thể làm là dựa vào đôi cân của mình để nói cho bọn họ biết phải di chuyển về hướng nào. Cũng may trước đó đã giao phó rồi, mỗi bước đi đều vô cùng thuận lợi, cả trận pháp được khởi động một cách tốt đẹp.

Sau khi khởi động, phong cách của tiếng tiêu lập tức phát sinh biến hóa. Nếu nói tiếng tiêu khi nãy có thể kích thích khiến màng nhĩ con người đau đớn thì đối với những động vật máu lạnh kia cũng là một kích trí mạng. Nhìn hiện trường vì sự thao túng của nàng mà đột nhiên trở thành một đội rắn hỗn loạn, nàng cười lạnh một tiếng, tiếng tiêu đột ngột chuyển đổi, tiết tấu bỗng nhanh hơn.

“Trận pháp đã khởi động rồi, cẩn thận.”

Khi Vệ Giới dùng truyền âm nhập mật nhắc nhở Thượng Quan Tình Hi, nàng vui mừng ngẩng đầu nhìn, dường như không tin được vào những gì mình vừa nghe. Nhưng nụ cười đó chỉ duy trì được mấy giây, sau đó nàng ta liền cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh như đã dừng lại, không thể nhúc nhích.

Mà người ở trung tâm trận pháp kia lại đột nhiên nhét cây tiêu bích ngọc trên tay vào bên hông, thân người linh hoạt mà xinh đẹp hóa thành một bóng hình lưu lại, nhanh chóng bay qua bay lại trong trận pháp rộng lớn này.

Đương nhiên số rắn trong trận rất khiến mọi người vô cùng kinh ngạc. Tuy đã chém giết nửa ngày, nhưng mọi người chỉ cảm thấy càng lúc càng nhiều. Mà Phượng Nguyên tất nhiên sẽ không dựa vào sức mình để xử lý sạch sẽ hết số rắn ở đây, nhưng cũng không có nghĩa là không có cách nào.

Nhìn đi, trong khi nàng di chuyển điên cuồng, ngân châm trong tay cũng không nhàn rỗi, thỉnh thoảng bắn ngâm châm vào đầu mấy con rắn.

Ban đầu, mấy người Tô Ngu, Ngọc Ngân còn không hiểu, sau khi phát hiện ra giống loài của mấy con rắn này không đồng nhất thì đã có một suy đoán rất to gan.

“Lẽ nào nàng đang tìm thủ lĩnh trong mấy con rắn này sao.

Bọn họ chú ý thấy rất rõ ràng, những loại rắn nàng chọn hoàn toàn không giống nhau, hơn nữa mỗi loại đều chỉ chọn một con. Như vậy cho thấy điều gì?

Cho thấy rõ cho dù ở trong những loại rắn bị người khống chế này cũng sẽ có con gọi là dẫn đầu. Cái gọi là bắt giặc trước phải bắt vua, không phải chính là đạo lý này sao?

“Theo tình huống hiện tại thì chắc không sai đâu.”

Bất kể có độc hay không đều sẽ có vua của riêng mình. Trong giới động vật hẳn đã là chuyện thường thấy rồi. Ví dụ như ong chúa, vua sư tử.

Phượng Nguyên đúng là đang làm vậy. Đối với những con rắn bình thường thì tất nhiên không thành vấn đề, nhưng con duy nhất khiến nàng nhíu mày trong số đó chính là con quái vật khổng lồ trước mặt này. Số lượng cự mãng không tới mười mấy con, nhưng con to nhất trong số đó chính là con cự mãng màu đỏ dài chừng hai, ba mươi mét, nặng phải đến hơn trăm tấn này.

Tuy những loại rắn khác nàng đã tìm ra điểm mấu chốt trong vòng một canh giờ rồi, nhưng với con cự mãng màu đỏ này thì nàng lại không cách nào xác định được đằng sau nó rốt cuộc có tồn tại khả năng là kế trong kế hay không. Nếu nàng tiêu diệt con cự mãng này, có khi nào sẽ làm nảy sinh thêm phiền phức mới không.

Chương 105: Cự mãng bị diệt

Đối với Long đế quốc, nàng không hề xa lạ, cũng quen với tác phong máu lạnh nhất quán của bọn họ. Nếu họ đã dùng lực lượng khổng lồ như vậy thì đã tính chuẩn xác là không ai có thể giải được rồi. Nhưng đột nhiên giữa đường xuất hiện một Trình Giảo Kim(*) như nàng, có khi nào sẽ đi tới mức cả hai cùng chết, điều này thật sự không dễ nói.

(*) Ý nói việc đang tiến hành thuận lợi thì có người nhảy ra phá ngang.

Nhưng hiện tại, nàng thật sự không không có thời gian suy nghĩ chuyện khác nữa. Sức nàng có hạn, thời gian có thể khống chế cũng chỉ có một canh giờ. Nghĩ tới đây, nàng nghiến chặt răng, rút thanh kiếm lạnh lẽo như băng tuyết bên hông ra, tung người nhảy lên, ra sức chém một nhát xuống đầu con cự mãng.

Không ngờ trong lúc quan trọng thì bên tai đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng của Vệ Giới: “Tử huyệt của nó nằm ở khoảng ba phần mười vùng bụng ấy.”

Lực trong tay Phượng Nguyên chợt thu lại. Theo quán tính, nàng lảo đảo lui về sau mấy bước, khó khăn lắm mới đứng lại được. Ánh mắt chăm chú quan sát khu vực ba phần mười trên cơ thể con cự mãng màu đỏ mà Vệ Giới nhắc nhở.

Nhưng cự mãng quá lớn, chỉ bằng mắt thường căn bản không nhìn ra được. Tuy nàng không biết vì sao Vệ Giới lại biết rõ như vậy, nhưng nàng vẫn chọn tin tưởng theo bản năng.

Thời gian không đợi người, Ly Diên lại ngưng tụ sức mạnh một lần nữa, dốc hết sức lực toàn thân nhấc kiếm lên. Lần này nàng đâm về phía vùng ba phần mười trên thân cự mãng, vô cùng chính xác. Nhưng không nằm ngoài dự đoán của nàng, cự mãng quá to, da thịt quá dày, bất kể nàng phát lực thế nào thì trường kiếm cũng không đâm vào được.

Lại cố tình vào lúc này, trạng thái ngưng trệ xung quanh lại buông lỏng ra một chút. Quan sát ở khoảng cách gần như vậy, tất nhiên nàng đã thấy trong thoáng chốc, cự mãng hơi động đậy một chút.

Làm thế nào đây? Làm thế nào đây? Lẽ nào tất cả đều phải ngừng lại ở đây sao?

Ngay khi nàng cuống đến nỗi toàn thân toát mồ hôi thì đột nhiên từ phần lưng truyền tới một cảm giác ấm áp. Khi nàng không ý thức được, đan điền vốn đã sắp khô kiệt lại bỗng khởi tử hồi sinh, tràn đầy sức mạnh.

Không thể để mất thời cơ, tuy không biết là ai giúp nàng, nhưng nàng cũng không nghĩ được nhiều như vậy, lập tức cầm kiếm lên. Lần này tuy không phí sức gì lắm nhưng trường kiếm đã đâm được vào trong. Nhưng lực cản gặp phải lại khiến nàng cảm thấy tốn sức hơn nhiều. Cho dù vừa nãy đã ngưng tụ sức mạnh, nhưng theo nàng không ngừng đẩy về phía trước, sức lực đã từng chút từng chút trôi đi mất.

Phượng Nguyên cắn chặt răng hàm, tập trung sức lực toàn thân, dùng tâm thăm dò tìm kiếm gì đó. Sau khi đã cảm nhận được rõ ràng một khối cứng ở phần bụng con rắn, sắc mặt nàng trở nên vui vẻ, đang muốn đâm vào thì trận pháp lại lắc lư một lần nữa. Vị trí vốn đã tìm xong, thoáng chốc lại bị lệch sang.

Sắc mặt Phượng Nguyên càng lúc càng trắng, mồ hôi trên trán cũng chảy theo gò má nàng xuống, sau lưng gần như đã ướt đẫm. Nhưng lực cản phía trước quá mạnh, khi nó mạnh đến mức nàng sắp đứt hết kinh mạch thì một cảnh tượng không thể tin nổi lại xảy ra.

Sau lưng nàng đồng thời cảm nhận được ba luồng lực rót vào. Có sức mạnh này, đầu não Phượng Nguyên thoáng chốc trở nên tỉnh táo. Nàng tìm thời cơ thật chuẩn, không quan tâm trận pháp đã bắt đầu lắc lư nhiều lần, một lòng một dạ tìm kiếm gì đó.

Cuối cùng đã chạm vào khối cứng kia một lần nữa, nàng dốc sức đâm một phát vào.

“Phập” một tiếng, dường như có thứ gì đó thoáng chốc đã nứt vỡ.

Trong lòng Phượng Nguyên căng thẳng, quyết đoán rút trường kiếm của mình ra. Mà theo kiếm nàng rút ra, một dịch thể màu vàng nâu lập tức bắn về phía mặt của nàng.

Sắc mặt Phượng Nguyên trắng bệch, thân mình nhanh nhẹn lập tức phản ứng, nghiêng người sang bên. Dịch thể đó liền phun trào như suối, bắn xuống mặt đất ở một nơi cách đó không xa.

Khi tiếng “xì xì xì” rõ ràng vang lên bên tai nàng, mặt đất vốn bằng phẳng nháy mắt đã bị ăn mòn thành một cái hố nhỏ. Đôi chân Phượng Nguyên nhũn ra, khuỵu xuống.

Cùng lúc đó, đoàn rắn vốn đang đứng yên đột nhiên mất đi lực cản, bắt đầu động đậy. Mà con quái vật khổng lồ trước mặt nàng sau khi đau đớn giãy dụa xong đã lắc mình ngã rầm xuống đất.

Âm thanh cực lớn khiến Tứ Phương Thịnh Viên chấn động một trận, ngay cả mọi người trong sảnh yến hội cũng lộ ra vẻ mặt kinh sợ, nhao nhao tò mò muốn xem rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Nếu ngươi cho rằng đây đã là kết thúc thì thật sự là sai lầm quá lớn rồi. Phượng Nguyên khó khăn đứng dậy, lại đứng lên trên chiếc rương, nhìn bầy rắn từ bốn phương tám hướng bò về phía con cự mãng. Ánh mắt nàng sắc bén, vứt trường kiếm trong tay, tiêu bích ngọc lại quay về bên miệng, một khúc “Thấp thỏm” lập tức làm thay đổi tình hình bên trong trận pháp.

Dưới ánh mắt không thể tin nổi của Vệ Giới và mấy người kia, mấy con rắn đã bị Phượng Nguyên phóng châm bạc vào kia không ngừng vặn vẹo, sau đó nổ tung trong nháy mắt, có điều chỉ chốc lát đã bị bầy rắn cắn xé đến nỗi chỉ còn lại máu tanh.

Nhưng hậu quả của việc này chính là bầy rắn vốn đã điên cuồng, lúc này nghiễm nhiên thành ra trạng thái mất người thủ lĩnh, bao gồm cả những thị vệ vẫn chưa chết hẳn kia, ai nấy đều mất đi đầu óc tỉnh táo. Bầy rắn lúc nhúc dường như đã kích thích khiến đầu óc họ tê liệt, thân thể cương cứng, hoàn toàn không phản ứng lại được.

Điểm này Phượng Nguyên đã lường trước rồi, khúc “Thấp thỏm” vẫn thổi đâu vào đấy.

Quả nhiên, sau khi đại loại, đám rắn dần bò về phía phát ra âm thanh. Phượng Nguyên cũng không hoảng, mặc chúng bò về phía mình. Theo đám rắn càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều, thậm chí có con còn bò lên người nàng.

Tiếng tiêu từ miệng Phượng Nguyên vẫn không hề dừng lại. Ngay khi nàng sắp bị đàn rắn chôn vùi thì nàng đã di chuyển…

Vệ Giới nhận được báo hiệu của Phượng Nguyên, lập tức kéo Thượng Quan Tình Hi với sắc mặt đã trắng bệch như ma di chuyển theo. Lần này di chuyển nhìn bề ngoài thì có vẻ như không có gì, trên thực tế là lực cản trong trận pháp lại mạnh lên nhiều. Đặc biệt là bầy rắn từ bốn phía dường như đều vây xung quanh Phượng Nguyên.

Theo tiếng tiêu “Thấp thỏm” càng lúc càng yếu, mắt thấy Phượng Nguyên sắp không chống đỡ nổi nữa, tim mọi người đều vọt lên tới cổ họng. Đúng lúc này, không ai ngờ được vào thời khắc quan trọng, Phượng Nguyên lại đột nhiên nhảy lên từ khu vực trung tâm, mấy con rắn bò lên người nàng cũng bị nàng dùng lực đánh cho bắn ra tứ phía, rơi “bộp bộp” xuống đất.

Ngay khi bầy rắn đã có dấu hiệu hỗn loạn lúc sắp chết vì động tác đột ngột này, Phượng Nguyên lại bất chợt ném một thứ gì đó có ánh lửa vào giữa hố đen hình thành ở nơi nàng vừa đứng giữa bầy rắn.

“Lui, tất cả lui hết ra khỏi chỗ này, mau lui đi!” Giọng nói gấp gáp của Phượng Nguyên theo đó vang lên, mấy người Vệ Giới lập tức phản ứng lại, chạy về nơi an toàn duy nhất ở đây – sảnh yến hội cách nơi này xa nhất.

Tất cả mọi người đều đã đi, nhưng sau khi tính toán thời cơ, Phượng Nguyên lại đột nhiên phát hiện điểm khác thường. Quả nhiên, sau khi trận phát đột nhiên bị rút đi, tiếng tiêu biến mấy, mấy con rắn kia thoáng chốc đã khôi phục sức lực vào đầu não. Mà hiệu quả vốn phải thu được thì lại chậm chạp không thấy.

Nàng cả kinh trong lòng, không quan tâm được đến những chuyện khác, thân mình lóe lên, lại chạy về phía bầy rắn.

Lúc này, mấy người đã chạy về tới sảnh yến hội, thấy động tác của Phượng Nguyên, lập tức kinh ngạc kêu lên thành tiếng: “Nàng ấy muốn làm gì vậy? Sao lại quay về đó rồi?”

Vệ Giới nhíu mày, đẩy Thượng Quan Tình Hi bên cạnh về phía Linh Vận, thân hình cao lớn lập tức biến mất tại chỗ. Linh Vận ngây ra nhìn phương hướng nơi hắn rời đi: “Sao thế này? Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?”

Bởi vì quá căng thẳng, tay Phượng Nguyên hơi run rẩy. Cây đốt lửa trong tay lại không thể nào bật lên được. Mắt thấy mấy con rắn kia đã có hiện tượng đổ xuống, trong lòng nàng vừa giận vừa không cam tâm. Thành công ở ngay trước mắt, sắp thành lại bại, sao nàng có thể dễ dàng từ bỏ.

Nhưng càng nóng thì mọi chuyện lại càng không theo ý nàng: “Aiz sh!” Nàng mắng chửi một tiếng, nhưng vẫn không thể thay đổi tình cảnh uất nghẹn này.

Lúc này, Vệ Giới xuất hiện với thân phận chúa cứu thế bá đạo giáng lâm, Phượng Nguyên chỉ cảm thấy mắt hoa lên một cái, cây đánh lửa trong tay liền bị đoạt đi. Thấy Vệ Giới, nàng kinh ngạc há hốc miệng: “Sao, sao ngươi lại tới?”

Vệ Giới cũng không nhìn nàng, dốc hết tâm trí vào cây đánh lửa trong tay. Nói ra cũng lạ, cây đánh lửa chẳng qua mới chuyển qua tay hắn, vậy mà đã được châm cháy lên thành công. Khi nó được ném vào vị trí đã định, Vệ Giới kéo cánh tay Phượng Nguyên, nhanh chóng đưa nàng rời khỏi nơi nguy hiểm này.

Một, hai, ba, bốn, năm!

Sau năm tiếng đếm im lặng của Phượng Nguyên, bầu trời đột nhiên bộc phát lên ánh lửa sáng lòa. Vì luồng khí đó mà hai người thoáng chốc đã bị bắn ra. Trừ mùi hỏa dược nồng đậm ra thì xung quanh còn ngập tràn một mùi máu tanh, khó ngửi đến mức khiến người ta nôn mửa.

“Khụ khụ khụ…” Phượng Nguyên bị sức mạnh làm cho bắn lên trên mái của sảnh yến hội, nặng nề rơi xuống, vô cùng thảm hại nằm bò trên đó. Mà Vệ Giới cũng không tốt hơn là bao, trực tiếp treo trên cành cây. Cả hai đều dính máu khắp người, dáng vẻ thê thảm đến không nỡ nhìn.

Mấy người Tô Ngu gần như ngay lập tức đã chạy về phía Phượng Nguyên, nhưng lại gặp phải sự từ chối từ Phượng Nguyên vẫn còn chút tỉnh táo: “Đừng, đừng ra đây, đi, đi vào đi. Đừng đụng vào ta, mau đi vào. Khụ khụ khụ, còn chưa xong, còn chưa xong, ọe.”

Vì hít phải quá nhiều khí bẩn ghê tởm, dù là Phượng Nguyên cũng không nhịn được mà nằm bò ở đó nôn thốc nôn tháo. Tô Ngu vì bị nàng ngăn cản, trơ mắt nhìn nàng nằm đó đáng thương vô cùng. Những người khác dù muốn đi lên nhưng cũng không thể không quan tâm đến ý tứ trong lời nói của nàng.

Trừ lúc bắt đầu hơi có chút choáng ngợp ra, lúc này, Mộ Liên Hoa cũng đứng ra, nói với Tô Ngu: “Tuy bầy rắn đã được giải quyết rồi, nhưng vẫn còn sót lại vấn đề lớn đấy.”

Tuy bốn người Mộ Liên Hoa, Linh Vận, Linh Vận đứng xa, nhưng vẫn bị ảnh hưởng. Y phục trắng ban đầu cũng bị nhuộm lên một màu máu rõ ràng.

Tuy tình hình của mấy người họ tốt hơn Phượng Nguyên một chút, nhưng vì lí do an toàn nên bốn người không hề đi vào trong sảnh. Cho nên khi Phượng Nguyên nhắc nhở, bọn họ lập tức hạ lệnh cho người đóng chặt cửa sổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.