Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 242: 242: Hắc Điếm




"Quân thượng~" Bạch Lăng nhìn thấy Dung Mị lập tức vui vẻ vô cùng.

"Vừa nãy ngươi thấy không, biểu tình của hắn trông như vừa nuốt phải ruồi vậy, cười chết ta, ha ha ha---"

Bạch Lăng vừa nghĩ vừa cười phá lên, dường như rất vui khi thấy Dạ Nhất ăn quả đắng.

Dung Mị thấy vậy không khỏi nhướng mày, "Bánh bao này thật không phải là..."

Bạch Lăng xua tay: "Nào có, ta doạ doạ hắn thôi!"

Ta vẫn còn thích ăn thịt heo hơn!

"A, không đúng, quân thượng ngươi đến đây từ lúc nào?"

Dung Mị trêu đùa nói: "Từ lúc Dạ Nhất bế ngươi về đây."

Thời gian năm năm đủ để Dung Mị theo kịp khoảng cách, sớm đã là xưa đâu bằng nay.

Cho dù nàng đứng trong phòng, Dạ Nhất và Bạch Lăng cũng hoàn toàn không hề phát giác.

Bạch Lăng trợn tròn mắt: "Hắn? Cái đó gọi là bế sao? Lúc nãy hắn bắt nạt ta đắc ý như vậy ngươi cũng không ra giúp người ta, hừ!"

"Có sao? Ta thấy các ngươi ở chung cũng khá tốt.

Hắn còn giúp ngươi giải độc."

Lúc nãy ấn ***** **, đúng là lưu thông máu bài trừ độc tố còn dư lại, cho nên Bạch Lăng mới có thể hồi phục cử động nhanh như vậy.1

Bạch Lăng hẳn cũng biết rõ, nếu không dựa vào tính tình ác liệt của nàng, sống chết cũng không để lộ điểm yếu ra trước mặt người khác.

"Nhưng mà nhiều cách như vậy, sao cứ phải là cách này?"

Điều này nói lên cái gì?

Hắn chính là một tên biến thái!

Còn dám uy hiếp nàng!

"Quân thượng, mục đích cuối cùng của hắn là hỏi về ngươi và Phượng Miên Miên đó, vừa nhìn liền biết có ý xấu!"

Bạch Lăng nghiến răng nói, dù sao bây giờ nàng chính là nhìn Dạ Nhất không vừa mắt!

Dung Mị gật đầu: "Ta đã nghe."

Khi quyết định ở lại ma tộc, nàng đã chuẩn bị xoá bỏ hoàn toàn thân phận Dung Mị lúc trước, bốn năm trước còn dàn dựng cho binh lính Tây Hoa Quốc truy bắt rơi xuống vực thẳm.

Tất nhiên, đó chỉ là thế thân, nhưng trong mắt người ngoài, nàng hẳn là đã chết mới đúng.

Không ngờ tới bọn họ vẫn còn tìm nàng.

Hơn nữa còn gặp lại nhau.

.

Truyện Teen Hay

"Bạch Lăng, ngươi giải quyết được kẻ giả danh chưa?" Dung Mị hỏi.

Nếu có thể, nên rời khỏi Vạn Ác Thành về Ma Đô càng sớm càng tốt.

Nàng có dự cảm bất an, Dạ Nhất biết được Bạch Lăng ở đây, có khi nào sẽ gửi tin tức cho…

Nàng không dám nghĩ tới!

Bạch Lăng nghe hỏi tới, vui vẻ tức khắc bị đánh tan thành mây khói:

"Nếu không phải tử biến thái ở đâu chui ra, ta đã sớm ra tay thăm dò nam nhân kia, không chừng còn xử êm hắn, nào cần phiền phức như vậy."

Nói vậy là chưa thăm dò thực hư.

Dung Mị: "Hắn ở đâu?"

Bạch Lăng gặm bánh bao: "Cùng khách điếm với tử biến thái, tối nay coi bộ có kịch hay xem."

- ---------------

Mà theo lời Bạch Lăng, khách điếm to rộng khang trang, đèn đuốc sáng trưng, giờ phút này lại đóng chặt cửa không tiếp khách.

Bên trong, tình cảnh hỗn loạn.

"Dừng tay!"

Ầm!

Cùng với tiếng hét vang lên là tiếng va chạm mạnh của vật nặng.

Vật vừa mới phát ra âm thanh là một người.

Lúc này hắn đã chật vật trọng thương, xung quanh cũng có chục người mặc đồng phục giống nhau nằm trên đất.

"Trương Bình! Ngươi không sao chứ?" Một nữ tử gương mặt thanh lệ vội vàng chạy đến, tiếng hét vừa rồi là nàng hô lên.

Nhìn thấy Trương Bình còn hộc máu, nữ tử cuống quít nói: "Cố gắng lên! Dạ Nhất đại ca nhất định sẽ về nhanh thôi!"

Hai mắt nữ tử phiếm hồng, không ai nghĩ đến, khách điếm này thế nhưng lại là một hắc điếm, nhân lúc Dạ Nhất không có ở đây bọn họ liền ra tay.

Thực lực của đám hắc bang này quá mạnh, mười mấy người trong đội đều bị đánh trọng thương.

"Ha ha ha!" Một nam nhân cầm đại đao bỗng cười to, ánh mắt hung ác: "Ai tới cũng vô dụng! Hôm nay các ngươi đều phải chết ở nơi này!"

"Hùng ca, vô nghĩa với bọn hắn làm gì.

Một đám tu tiên giả không hiểu sự đời cũng dám tới Vạn Ác Thành, đây là do bọn họ tự dâng đến cửa, trực tiếp giết là được rồi."

"Tiểu nha đầu này tư sắc không tồi, trừ nàng ra, tất cả đều làm như trước, móc kim đan rồi ném vào lò mổ!" Nam nhân hầm hè xoa cằm, nếu Bạch Lăng ở đây sẽ nhận ra hắn chính là ông chủ cửa tiệm bánh bao.

Nữ tử vừa nghe hai chữ "lò mổ", khuôn mặt trắng nhợt tức khắc xanh tái đi:

"Các… các ngươi có ý gì!? Lũ man rợ! Không có nhân tính! Các ngươi đừng hòng chạm vào đồng bạn của ta!"

"Khụ khụ!" Trương Bình ho khan kéo tay nữ tử nôn nóng nói: "Tĩnh Hàm, đừng nói nữa.

Mau chạy đi, đừng lo cho chúng ta."

Tĩnh Hàm cương quyết lắc đầu: "Không! Ta sẽ không bỏ lại các ngươi đâu!"

Nàng nắm lấy chuôi kiếm trên đất, vận sức lao tới chỗ Đại Hùng.

"Không biết lượng sức." Hùng ca cười nhạo, quơ đại đao chém đôi kiếm của Tĩnh Hàm, bàn tay thô ráp bóp lấy cổ nàng!

"Tĩnh Hàm!!" Trương Bình tuyệt vọng hô.

"Buông nàng ra." Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc cất lên.

Trên cổ thoáng thả lỏng, Tĩnh Hàm vùng vẫy thoát ra.

Hai mắt Trương Bình và Tĩnh Hàm sáng rực:

"Dạ Nhất đại ca!"

"Dạ tướng quân!"

Dạ Nhất kịp thời đuổi đến, nhìn thấy tình cảnh này trong lòng đã nổi giận.

Nếu không phải Bạch Lăng cho hắn cảnh báo về tới kịp thời thì Tĩnh Hàm đã chết!

Nhưng vừa nghĩ tới Bạch Lăng hắn lại sửng sốt.

Thầm lắc đầu, ma nữ kia đời nào có lòng tốt như vậy, chỉ là tình cờ thôi.

"Ngươi là cứu tinh của bọn chúng ư?" Đại Hùng nhìn vẻ ngoài thư sinh của Dạ Nhất thì khịt mũi coi thường.

"Vừa hay, giết ngươi rửa đao đầu tiên!"

Đại Hùng vác đao xông tới, từ đỉnh đầu chém thẳng xuống: "Chết đi!"

Dạ Nhất đứng yên tại chỗ, ở khi Tĩnh Hàm thấp thỏm lo lắng, hắn nhấc chân đá Hùng ca bay xa ba mét! Bức tường phía sau ầm ầm sụp đổ!

"Cái gì?!" Chủ tiệm và những người khác thấy thế liền sợ hãi lui về sau.

Đại Hùng chính là người có sức chiến đấu mạnh nhất trong số bọn họ, thế nhưng bị đạp bay!?

"Tiểu tử chết tiệt!! Lão tử muốn giết ngươi!" Đại Hùng bị thương nhưng nhanh chóng bật dậy.

Hắn bùng nổ tu vi Nguyên Anh, linh lực cuồn cuộn bao quanh.

Dạ Nhất nghiêm túc thả ra uy áp, cũng là Nguyên Anh kỳ.

Nguyên Anh so đấu là trận chiến của cường giả, một trăm Kim Đan tu sĩ cũng không chen vào được, sức mạnh đủ để phá hủy toàn bộ toà kiến trúc!

Đại Hùng hét lớn một tiếng, lại lần nữa xông lên, linh lực hai bên đấu đá tứ tung, phát ra tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc!

Đại Hùng là đồ tể lăn lộn trong hắc đạo lâu ngày, Dạ Nhất tuy cùng là Nguyên Anh cũng không có cách nào ngăn người đang trong trạng thái cuồng bạo.

Ánh mắt Dạ Nhất bỗng biến thành màu đỏ sậm, cùng lúc đó một sợi hắc khí len lỏi trong linh lực của hắn.

Không ai chú ý tới, nhưng sợi chỉ đen kia vừa xuất hiện, công kích của Dạ Nhất đột nhiên tăng mạnh, cuối cùng tung ra một chưởng chấn động Đại Hùng hộc máu liên tục rồi ngã khụy, sinh tử không rõ.

"Đánh hay lắm!" Tĩnh Hàm vui mừng, sắc mặt hơi ửng hồng nhìn chằm chằm Dạ Nhất.

Lúc này mắt Dạ Nhất đã rút đi màu đỏ, hết thảy khôi phục bình thường chỉ trong một chớp mắt.

Hắn đi về phía chủ tiệm.

Chủ tiệm thấy Hùng ca sinh tử không rõ, biết người ở đây không phải đối thủ của nam tử này, toàn thân hắn run rẩy không ngừng.

"Đại hiệp! Xin hãy tha cho tiểu nhân lần này đi! Tiểu nhân không dám nữa!"

"Tiểu nhân có mắt không thấy thái sơn, vô tình mạo phạm các vị, ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho tiểu nhân đi..."

Chủ tiệm quỳ xuống tha thiết cầu xin.

Ánh mắt Dạ Nhất lạnh lẽo, nhớ tới túi bánh bao trong miệng Bạch Lăng, dạ dày lại sôi cồn cào, kinh tởm muốn nôn!

Hắn nghiến răng, tiện tay cầm lấy một thanh kiếm.

Chủ tiệm tuyệt vọng ngã ngồi ra đất, lúc hắn tưởng mình sắp chết rồi, bỗng dưng nghe được âm thanh giống như là chúa cứu thế:.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.