Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 48: Tuyết Nở




Mới sáng sớm ngày hôm sau, Phí gia đã mang qua một đống quà biếu, Phí gia chủ Phí Gia Viễn đích thân ngồi xe ngựa đến nhà thông gia tỏ thành ý.

Y gia cũng vô cùng đôn hậu, thu nhận những vật phẩm biếu tặng đó rồi tặng lại họ một phần khác.

Phí Vân thân là chủ mẫu của Y gia cũng có mặt, nàng ân cần hỏi thăm sức khỏe của Phí Hoàng sau đó gửi một lời chúc sức khỏe tới hắn, mong hắn mau chóng bình phục.

Sau đó Phí Vân đi đến chỗ Phí gia chủ, đưa ra một bình ngọc thạch nhỏ bằng hai ngón tay:

"Phụ thân, đây là Bách Liêu Thoa.

Người cầm về cho Hoàng Nhi sử dụng đi, sẽ giúp cho thương thế của Hoàng Nhi mau chóng lành lại."

Phí gia chủ cầm lấy, nhưng lại đưa trở về tay nàng, lắc đầu.

"Con hãy để lại cho Vi nha đầu, con bé lần này cũng đã bị kinh hách rất nhiều, hãy để nha đầu đó dùng cũng được.

Còn về phía Hoàng Nhi, con cũng không cần lo lắng, đại phu đã nói chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, sẽ bình phục lại thôi."

Phí Vân do dự một hồi rồi cũng cất Bách Liêu Thoa đi, giao tiếp thêm đôi câu về việc sức khỏe cùng đề phòng kẻ địch, hai người liền không nói thêm gì nữa.

Phí gia chủ cũng không ở lại lâu, sau khi hứa hẹn một hôm nào đó sẽ cùng Y gia chủ uống rượu ngâm thơ liền rời đi.

Sau khi về đến Phí gia, Phí Gia Viễn ngồi một mình trong thư phòng suy ngẫm.

"Ngụy Lí!"

Một tiếng gió phất lên, bóng dáng một nam tử đã xuất hiện trong phòng.

Ngụy Lí cơ thể rắn rỏi chắc chắn, một thân mặc y phục màu tro*, nghiêm nghị sắc bén.

*màu tro: màu xám.

"Âm thầm điều tra xem, người đứng sau vụ ám sát Hoàng Nhi lần này là ai.

Đừng làm kinh động bọn chúng, sau khi biết được người ra tay là ai, hãy giám sát bọn chúng thật kĩ.

Lần ám sát giống như vừa rồi chắc chắn sẽ sảy ra một lần nữa! Một khi chúng có động tĩnh gì, hãy báo về đây ngay cho ta!"

Ngụy Lí gật đầu một cái, sau đó như lúc đến liền biến mất không thấy đâu.

Đây có thể chính là cao thủ đến vô ảnh đi vô tung trong truyền thuyết rồi đi?!

Sau khi Ngụy Lí rời đi, Phí Gia Viễn cầm bút lông trong tay khẽ vân vê, sau đó chấm mực trong nghiên bút rồi viết một vài chữ vào tờ giấy trắng trên bàn.

..........................!

Trên đỉnh núi Tuyết Linh....

Hàn Băng ngồi trên lưng Tiểu Mã, nhìn ngọn núi đổ nát bên dưới, cảm thấy mình thật may mắn.

Khoảng khắc hang động sụp đổ kia Hàn Băng thật sự không kịp chạy đến cửa hang động, nhưng Tiểu Hồ trong khế ước đột nhiên hướng dẫn nàng đi vào một hướng rẽ khác, từ đó mới may mắn thoát được.

Ngọn núi sụp đổ, mặt băng cũng vỡ nứt.

Các mảnh vụn của núi băng rơi xuống tạo ra hiện tượng tuyết nở, dần lăn nhanh xuống chân núi.

Những nơi mà tuyết nở cuốn qua đều khói bụi mịt mờ, cuốn trôi tất cả mọi thứ trên đường nó đi qua.

Dưới chân núi phía xa xa có một vài thôn làng nhỏ sinh sống, Hàn Băng không muốn vô tình ngộ sát những người dân vô tội đó, liền lấy từ trong trữ nạp giới ra vài quả boom và pháo sáng tự chế, đốt chúng lên.

Hàn Băng vứt mạnh pháo sáng lên trời để nó thu hút ánh nhìn mọi người, sau đó ném những quả boom xuống đám tuyết nở vẫn di chuyển kia, kích nổ chúng.

Boom nàng ném xuống chính là boom lửa, quả boom vừa rơi vào trong vùng tuyết nở liền nhanh chóng bốc cháy, từ một đám tuyết liền biến thành một đám lửa cháy to đùng.

Nhưng dường như sức mạnh của những quả boom không đủ nên tuyết nở chỉ yếu đi một chút nhưng vẫn như cũ lăn xuống chân núi.

Hàn Băng liền vung tay, ném hơn trăm quả boom xuống vùng cây hoa đỏ, nháy mắt cả biển lửa hiện ra.

Một trắng một đỏ cứ thế giao nhau giằng co, không bên nào chịu nhường bên nào, cả ngọn núi cứ vậy mà phân ra thành hai vùng nhiệt độ và trạng thái đối ngược nhau.

Người dân bên dưới sau khi nhìn thấy pháo hoa rực rỡ sắc màu kia chưa kịp khen đẹp đã thấy một màn kinh hách như vậy, hoảng loạn chạy đi báo tin cho mọi người.

Chỉ trong chốc lát, quân lính triều đình đã thành lập xong một đội cận vệ khiên giáp đầy đủ chuẩn bị đối phó với tai họa tuyết nở đáng sợ kia.

Một vài chỉ huy đứng tại chỗ, bắt đầu triệu hồi kế ước thú của bản thân ra, ánh sáng khế ước sáng rực một khoảng trời.

Hơn nửa khắc (một khắc là mười năm phút), bên dưới dần truyền đến tiếng gầm hét của linh thú, vô số các linh thú hiện ra, phong phú đa dạng.

Hàn Băng nhìn thấy vậy điều khiển Tiểu Mã bay lên cao hơn, sau đó lại một lần nữa ném thêm một đợt boom lửa khác, cố gắng làm cho tuyết nở kia bị tan đi.

Trận nở tuyết mặc dù bị vùng cây lửa ngăn lại nhưng không có xu hướng bị yếu thế, ngoại trừ tốc độ sạt nở chậm lại và yếu đi một chút thì vẫn như mãnh thú thức dậy, kêu gào muốn nuốt chửng mọi thứ bên dưới.

Vùng cây lửa đỏ rực rỡ, cháy mạnh mẽ như một hỏa long, mặc dù có chút yếu thế nhưng vẫn giằng co vô cùng kịch liệt, không để con mãnh thú hung bạo kia đi qua.

Cảm thấy quân binh bên dưới đã có thể tự lo liệu chuyện này, Hàn Băng "vút" một cái, Tiểu Mã đã đưa nàng đi thật xa.

Hàn Băng ngồi trên lưng Tiểu Mã nhìn cảnh vật bên dưới trôi qua nhanh như chớp mắt, chỉ huy Tiểu Mã theo hướng biên giới của Dực Hoàng quốc mà đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Mã đập cánh đáp xuống một cánh rừng hoa đỏ lớn, Hàn Băng sau khi bước xuống liền thu Tiểu Mã vào để nó nghỉ ngơi, bắt đầu di chuyển về hướng bắc.

Nàng đi không lâu liền bước vào cổng thành của một huyện thành nhỏ.

Vì gần về phía bắc nên nơi này tuyết rất lưa thưa, cũng không lạnh như ở kinh thành Vân Tinh quốc nữa và nơi đây có thể thấy được ánh mặt trời.

Hàn Băng bước vào đúng ba ngày lễ hội của huyện thành Tịnh Biên nên nơi này vô cùng náo nhiệt.

Khắp nơi treo các đèn lồng đầy màu sắc, người người tấp nập qua lại, không khí nô nức náo nhiệt cực kỳ.

Mặc dù không phồn hoa ngựa xe như nước giống kinh thành nhưng lại mang một cảm giác thoải mái tự do hơn ở đó rất nhiều.

Hàn Băng bước vào một khách điếm trên đường, thuê một gian phòng hạng nhất rồi nghỉ ngơi dưỡng sức.

Thời gian diễn ra lễ hội chính là từ giờ Thân (năm đến sáu giờ tối) đến giờ Tuất (từ chín đến mười giờ đêm).

Buổi tối khi lễ hội diễn ra, Hàn Băng một thân bạch y đeo mặt nạ bước xuống đường lớn, đi lại tham quan các quán hàng rong bày bán đồ vật, thấy có gì đó thích liền mua lại.

Theo hướng mọi người đổ xô tới, Hàn Băng đi đến một mặt hồ lớn.

Giữa mặt hồ có một chiếc thuyền hoa tráng lệ mà xinh đẹp đứng im không di chuyển, trên thuyền có các nhạc công và vũ công đang tấu nhạc nhảy múa, mọi người vỗ tay cổ vũ rất nhiệt tình..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.