Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 278




Hàn Băng ngồi trên cửa sổ lắng nghe Hàn Hải Nguyên kể chuyện ngày xưa, trong đầu dần hình thành một câu chuyện cẩu huyết không ngờ được.

Năm đó Hàn Hải Nguyên chưa phải là một quan lớn có quyền thế như bây giờ, lúc đó lão mới chỉ là một quan viên tứ phẩm không lớn không nhỏ, trong một lần ra ngoài du ngoạn, tình cờ gặp được Hiên Ly Ánh đang trọng thương.

Hiên Ly Ánh là một mỹ nhân thực sự, chỉ cần nhìn dung mạo của Hàn Băng bây giờ cũng có thể đoán được nàng ấy xinh đẹp tuyệt luân đến mức nào.

Người xưa có câu, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Hàn Hải Nguyên cũng vậy, nhưng lão cũng không phải loại người trầm mê trong nữ sắc, mặc dù yêu thích Hiên Ly Ánh thật nhưng cũng chỉ dừng lại ở yêu thích mà thôi.

Hàn Hải Nguyên bắt gặp Hiên Ly Ánh toàn thân đầy vết thương liền vươn tay giúp đỡ, sau đó nàng ấy đã trả ơn cho lão bằng hai viên đan dược hiếm có cực kỳ trân quý, rồi lại trao đổi với lão, lấy thân phận làm vợ cả bước chân vào cửa chính Hàn gia.

Lúc đó Hiên Ly Ánh đã mang thai bốn tháng rồi, nhưng không biết làm cách nào, nàng ấy đã kéo dài thời gian mang thai đến tận ba năm, sau khi sinh ra Hàn Băng liền bị nội thương mà qua đời.

Hàn Hải Nguyên chỉ nhận lời thu lưu Hiên Ly Ánh chứ không nhận lời phải chăm sóc con của nàng ấy thật tốt, nên sau khi Hàn Băng ra đời, lão liền mắt nhắm mắt mở mà mặc kệ mọi chuyện xảy ra xung quanh ‘đích nữ’ của mình.

“Ta hiểu suy nghĩ của Hàn đại nhân, vậy thì liên quan gì đến việc Hàn đại nhân ‘mời’ ta đến đây ngày hôm nay?”

Hàn Băng cuối cùng cũng hiểu được tại sao mẫu thân nàng lại chết. Kéo dài thời gian mang thai đến ba năm, sau đó còn truyền hết tất cả nội công trong cơ thể cho nàng cùng Kiều ma ma, chẳng cần chứng kiến cũng biết được mẫu thân lúc đó có bao nhiêu suy yếu, chuyện ngã xuống cũng là điều đương nhiên không thể tránh khỏi, dù nàng có xuyên không đến đây sớm hơn, có lẽ cũng không thể thay đổi được bánh răng vận mệnh này.

“Theo như con thấy, con không phải nữ nhi ruột của ta, nhưng hơn mười mấy năm sinh sống, con đều dựa vào Hàn gia chu cấp.”

Hàn Băng nghe lời đó liền hiểu.

Lão cáo già này mặt cũng không phải dày bình thường đâu a! Mười mấy năm đó nếu không nhờ Kiều ma ma theo bên cạnh mẫu thân chăm sóc, có lẽ ‘Hàn Băng’ đã chết không dưới trăm lần, vậy mà bây giờ lão còn không biết xấu hổ mà nói rằng Hàn gia chu cấp cho ‘nàng’ hơn chục năm!? Nực cười!

“Vậy nên?” Hàn Băng lạnh nhạt hỏi dù cho bản thân nàng đã biết được câu trả lời.

“Vậy nên nể mặt những năm tháng thu dưỡng đó, con có thể tha cho nhị muội cùng Hàn gia một con đường sống không?” Lão cáo già Hàn Hải Nguyên bê ly trà lên nhấp môi một cái, vẻ mặt bình tĩnh nói tiếp. “Giống như ta nói ngay từ lúc đầu, mọi chuyện hôm nay đều do bọn họ tự chuốc lấy, con đã trả đũa lại rồi, cũng nên dừng tay lại thôi, đúng chứ?”

Hàn Băng im lặng một hồi lâu, cả người giống như một pho tượng bất động ngồi trên khung cửa sổ, không nói không rằng.

Hàn Hải Nguyên cũng không thúc giục nàng trả lời luôn, vẫn nhàn nhã thưởng thức ly trà, mặc dù đứng ở bên sai nhưng không thấy một chút hạ mình nhận lỗi nào, ngược lại còn vô cùng kiêu ngạo tự tin, tựa như ‘ta đích thân nói chuyện với ngươi chính là phúc khí của ngươi.’

“Cũng được thôi.” Chẳng biết qua bao lâu, Hàn Băng đột ngột lên tiếng. “Bất quá, Hàn đại nhân quản con gái cùng phu nhân cho thật chặt, đừng để hai người đó lảng vảng đến trước mặt ta, nếu không ta không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”

“Con cứ yên tâm, hai người bọn họ sẽ không làm phiền con nữa.” Hàn Hải Nguyên hài lòng cam đoan, sau đó bất chợt nói thêm. “Nơi này là nhà con, nếu có thời gian hoặc muốn, có thể về ở bất cứ lúc nào.”

“Ha.” Hàn Băng cười nhạo một tiếng, cũng không thèm nhìn mặt lão một cái, tung người bay đi.

Hàn Hải Nguyên yên lặng nhìn phương hướng Hàn Băng bay đi sắc mặt không chút thay đổi, một tử sĩ từ trên xà ngang nhảy xuống cúi người. “Chủ tử, có cần đi theo sau giám sát nàng ta không? Hoặc là có cần…” giết luôn không?

“Với thực lực đó của nó, các ngươi đi cũng chỉ để nộp mạng.” Lão cáo già lắc đầu. “Không cần cho người theo dõi nó nữa, từ nay về sau, Hàn gia cùng nó không còn quan hệ gì cả, dù sống dù chết, cũng không cần phải quản.”

Mặc dù Hàn Băng đã khiến bao năm sự nghiệp của lão tan tành, nhưng là một người thông minh và có kiên nhẫn, Hàn Hải Nguyên luôn là người theo chủ nghĩa ‘núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt’ nên mỗi một hành động, đều được lão tính toán tỉ mỉ rõ ràng.

Lần này là sự việc ngoài ý muốn, mặc dù rất hận Hàn Băng, muốn giết nàng để vơi nỗi tức giận nhưng lão vẫn rất lý trí, lão hiểu được nam nhân bên cạnh nàng là người mà lão không thể dây vào dù chỉ là một chút, nếu không, lúc đó ngay cả mạng cũng không còn!

Hàn Băng tung người bay qua những nóc nhà trong kinh thành, cả cơ thể như hòa vào trong bóng đêm u tối, trong đầu nàng cũng chẳng có suy nghĩ gì, hoàn toàn trống rỗng.

Một đường bay thẳng tới biệt viện, Hàn Băng mở cửa bước vào, lại bất ngờ nhìn thấy nam nhân đáng lẽ đang đi xử lý công việc nay lại đang ngồi uống trà trong phòng.

“Ta nhớ là huynh nói có thể đến tận sáng mai mới về mà, đã giải quyết xong công việc rồi sao?”

“Xong rồi.” Tư Đồ Vũ Thiên cười nhẹ mở rộng cánh tay ra hai bên, muốn nàng đến ngồi vào lòng hắn.

Hàn Băng hiểu hành động của hắn có ý gì, hơi kéo môi cười, sau đó đi qua, ngay khi đến gần đối phương liền nghiêng người ngồi ở đối diện.

“…” Mỗ nam nhân nào đó ai oán nhìn nàng một cái rồi thu tay lại, đẩy ly trà ấm qua phía nàng. “Từ bên ngoài về nên uống chút nước ấm, ngăn cản việc bị phong hàn nhiễm bệnh.”

Đối với việc Tư Đồ Vũ Thiên không hỏi nàng đi đâu, Hàn Băng có chút ngoài ý muốn, sau đó liền cười nhẹ nhận lấy ly trà, cũng không giấu hắn chuyện tối nay, chậm rãi kể lại toàn bộ cho hắn nghe.

“Lão cáo già xảo quyệt đó cũng thông minh lắm, đúng là không uổng phí bao năm lăn lộn chốn quan trường.”

“Là một kẻ thông minh, cũng là một kẻ tàn nhẫn máu lạnh.” Hàn Băng lạnh nhạt đánh giá.

Loại người như lão nếu có người đưa thang chắc chắn lão sẽ trèo được đến bậc cao nhất. Thậm chí, để có thể thành công cũng sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào, ngay cả người thân cùng bạn lữ đều có thể trở thành quân cờ để lão lợi dụng.

Có lẽ, ngay cả Hàn Ân Ý cùng Hàn Trịnh cũng đều là con rối mà lão dùng để thăng tiến, lần này Hàn Băng vô tình phá hủy đi hai người bọn họ, Hàn Hải Nguyên hẳn là hận không thể giết chết nàng cho hả dạ đi!?

Tư Đồ Vũ Thiên hừ lạnh một tiếng. “Nếu lão ta đã không có quan hệ gì với nàng, ta liền cho lão cái kết thật tốt.”

“Không cần đâu.” Hàn Băng bình tĩnh lắc đầu. Nàng không muốn dây dưa gì thêm với loại người nham hiểm độc ác như Hàn Hải Nguyên, càng không muốn nhìn lại nơi tràn ngập mưu mô bẩn thỉu như Hàn gia.

Tư Đồ Vũ Thiên không đồng ý cũng không từ chối, chỉ vươn tay vuốt tóc người thương mỉm cười, trong lòng nghĩ nên tặng cho Hàn gia cái kết như thế nào mới tốt nhất, xứng đang với những việc mà bọn họ đã ‘tặng cho’ Hàn Băng.

“Chuyện ở đây cũng xong rồi, chúng ta trở lại Thiên Linh quốc thôi, Đại hội đấu kiếm sắp diễn ra rồi.” Hàn Băng nhìn mỗ nam nhân phúc hắc trước mặt đề nghị.

“Ta đã cho thuộc hạ tra xét, Đại hội đấu kiếm diễn ra vào ngày hai mươi sáu tháng sau, nhưng không phải ai cũng được phép tham gia.” Tư Đồ Vũ Thiên bình đạm nói. “Đại hội đấu kiếm không chỉ quy định về số tuổi mà còn phải có được một tấm thiệp mời do người tổ chức hội thi đấu phân phát mới có thể tiến vào.”

Hàn Băng có chút ngoài ý muốn, nàng thật sự không biết còn có chuyện như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.