Cũng có không ít nô tài thân tín của những đại nhân vật tới âm thầm hỏi thăm, xác nhận tin tức sau đó về báo lại với chủ nhân.
Hàn Băng dẫn Nam Thiên Sang đi dạo mua sắm một ít đồ dùng mới, Tư Đồ Vũ Thiên mặt dày bám theo nàng không rời nửa bước, so với khoảng thời gian bận rộn trước kia thì bây giờ có vẻ hắn khá thoải mái.
"Tông chủ đại nhân trăm công nghìn việc, không cần phải ép mình ở nơi này đâu nhỉ?" Hàn Băng mắt nhìn phía trước lạnh nhạt muốn xua đuổi.
"Quả thật vi phu trăm công nghìn việc, nhưng việc ưu tiên nhất, chính là bồi bên cạnh nàng!" Tư Đồ Vũ Thiên mỉm cười buông lời âu yếm.
"Tại hạ thì có gì mà ưu tiên chứ? Tông chủ thật biết nói đùa, tại hạ nghĩ tông chủ vẫn nên quay về nơi của ngài thì hơn."
"Nơi có nàng chính là nơi ta ở." Tư Đồ Vũ Thiên không chút ngại ngùng mà nắm chặt lấy tay của Hàn Băng, ống tay áo hai người ở giữa không trung dây dưa với nhau như hòa lại làm một.
Hàn Băng nhíu mày muốn rút tay về nhưng lại không thể, cảm nhận năm ngón tay của hắn đan xen vào với tay nàng, là một bàn tay vừa to lớn lại vừa ấm áp.
"Ca ca, đệ muốn ăn cái này!" Nam Thiên Sang đột nhiên từ phía trước chạy đến, vui vẻ chỉ vào một sạp quán ven đường.
"Ừm, mua đi." Cảm giác như bị bắt gian khi đang lén lút làm chuyện xấu, Hàn Băng khẽ dịch người lại gần Tư Đồ Vũ Thiên, tạo cảm giác hai người đi gần sát nhau để che đi bàn tay bị nắm chặt của bản thân.
Tư Đồ Vũ Thiên khóe môi mỉm cười, dùng ngón cái nhẹ nhàng miết ngón tay của Hàn Băng, khiến nàng phải quay sang liếc hắn một cái cảnh cáo.
Cuối cùng vào bữa trưa ba người dừng chân tại một tửu lâu sang trọng, thuê một phòng riêng bắt đầu gọi món.
Nam Thiên Sang mặc dù lúc đi dạo chợ đã ăn không ít đồ lặt vặt nhưng khi đến bữa trưa, khẩu phần ăn cũng không giảm đi mà ngược lại còn tăng thêm một chút.
"Băng Nhi ăn thêm ít đồ đi, nàng gầy lắm phải ăn nhiều chút mới có thịt." Khi ôm vào cũng càng vừa tay hơn!
Hàn Băng nhìn miếng thịt kho ở trong bát khẽ mím môi, thở dài một hơi trong lòng liền lặng lẽ gắp lên ăn.
Tư Đồ Vũ Thiên thấy vậy càng thêm vui vẻ, liên tục gắp những món khác vào bát nàng, trong lòng nghĩ sau này phải cố gắng vỗ béo Hàn Băng thật tốt, nuôi nàng đến trắng nõn mềm mại.
Bởi vì thời gian tổ chức đấu giá vào đầu giờ Dậu nên sau bữa trưa Hàn Băng liền quyết định quay trở lại cơ sở của Triệu Sơn, ở trong căn phòng được chuẩn bị sẵn nhắm mắt tu luyện.
Nam Thiên Sang không có mấy khi được gặp lại người quen nên cực kỳ vui vẻ chạy theo Tư Gia Lâm cùng Kha Vũ đi chơi.
Còn về phần Tư Đồ Vũ Thiên, tất nhiên Hàn Băng ở đâu hắn ở đấy rồi! Dù cho Hàn Băng có khóa chốt cửa bên trong thì chỉ nháy mắt sau hắn đã mở được cửa mà kiêu ngạo bước vào.
..................
"Chào mừng các vị khách quan đã dành chút thời gian để đến với buổi đấu giá ngày hôm nay của Triệu gia.
Mạc mỗ là người dẫn dắt buổi tối này, xin chân thành gửi lời cảm ơn đến tất cả các vị khách quan."
Mạc La quần áo nghiêm chỉnh, đầu đeo ngọc quan, tay phe phẩy chiết phiến, giọng nói dõng dạc, ôm quyền hướng về mọi người nở nụ cười tiêu chuẩn.
"Luật lệ của buổi đấu giá hôm nay giống với mọi lần, chỉ cần ai ra giá cao hơn liền có cơ hội mang báu vật về nhà!"
Bên dưới đại sảnh mọi người hô hào thúc giục, dưới sự hối thúc của khách nhân, Mạc La liền thoải mái bắt đầu đấu giá.
"Không làm mất thời gian quý báu của các vị khách quý, Mạc mỗ xin phép thông báo, buổi đấu giá hôm nay chính thức bắt đầu."
Bên cạnh khán đài phía sau rèm che lớn, một nữ tử yểu điệu dịu dàng chậm rãi bước lên, trên tay nàng còn đang bê một khay gỗ nhỏ, nằm giữa khay gỗ là một hộp gỗ hình vuông xinh đẹp.
Nữ tử vuốt ve bề ngoài hộp gỗ thu hút ánh mắt của mọi người, sau đó mới chầm chậm mà mở lắp hộp ra để lộ vật phẩm bên trong.
"Đây chính là Tích Cốc đan.
Chỉ cần uống viên đan dược này xuống, chúng ta sẽ không cảm thấy đói trong vòng một tháng! Quả là một loại đan dược thiết yếu khi đi thám hiểm lịch luyện đúng không nào?!" Giọng nói của Mạc La vang vọng khắp phòng đấu giá, nụ cười trên khóe môi chưa từng biến mất.
"Ở đây có tổng cộng sáu viên, giá khởi điểm là ba trăm lượng bạc, mỗi lần tăng giá không dưới mười lượng!"
Bên dưới đại sảnh mọi người sầm sì to nhỏ, những kẻ mạo hiểm cảm thấy Tích Cốc đan cần thiết liền bắt đầu giơ cao bảng số, bắt đầu ra giá.
"Ba trăm năm mươi lượng bạc!"
"Bốn trăm!"
"Bốn trăm hai mươi!"
"Bốn trăm ba mươi!"
"Bốn trăm năm mươi lượng!"
"Năm trăm!"
Những tấm bảng nhanh chóng dựng lên, hết tiếng hô này đến tiếng hô khác chen lẫn vào với nhau, chỉ trong nháy mắt, số tiền đã nâng đến tám trăm lượng bạc trắng.
Những công tử thế gia lúc đầu cũng nâng bảng hô giá mang theo tâm tình muốn vui đùa, lại không ngờ giá lên cao như vậy liền âm thầm bỏ cuộc, để lại cho những kẻ thích mạo hiểm tranh giành.
Cuối cùng, vật phẩm đầu tiên được chốt hạ với giá chín trăm ba mươi lượng bạc trắng, nữ tử yểu điệu trên khán đài mỉm cười cúi chào mọi người rồi chậm rãi lui xuống.
Mạc La không muốn để không khí vừa nóng lên lại lạnh đi liền giới thiệu vật phẩm đấu giá tiếp theo.
"Vật phẩm đấu giá tiếp theo của chúng ta chính là một bức tranh thủy mặc! Đừng vội coi thường nó, đây chính là bức tranh thủy mặc nổi tiếng của Hoang Hựu đã mất tích từ năm mươi năm trước!"
Hai tiểu đồng chậm rãi kéo mở bức tranh ra, cẩn thận dựng thẳng nó để mọi người nhìn ngắm.
"Bức tranh này đã được các chuyên gia của hội quán kiểm tra và xác nhận, các vị khách quan hãy yên tâm vì đây hoàn toàn là hàng thật!" Mạc La đi lại gần chạm nhẹ vào bức tranh, bắt đầu mở lời khen.
"Hoang Hựu bảy mươi năm về trước chính là một họa sĩ tài ba, những bức tranh ngài ấy vẽ đều là tuyệt tác để đời, được lưu truyền qua các triều đại.
Và bức thủy mặc này đây chính là một trong ba kiệt tác cuối cùng của Hoang Hựu.
Mạc mỗ đã từng nghe nhân gian truyền rằng, chỉ cần tìm đủ ba bức tranh thủy mặc cuối cùng này rồi đem chúng ghép lại với nhau sẽ thành một bản đồ kho báu!"
"Thật sao?! Bản đồ kho báu ư?"
"Hình như ta cũng từng nghe tương truyền như vậy! Chỉ là không biết thật hay giả thôi!"
"Nếu thật sự ghép thành một bản đồ kho báu, vậy không phải sẽ thành người giàu nhất đại lục rồi sao?"
"Thật hấp dẫn quá! Ta cũng muốn!"
Cảm nhận được bầu không khí sôi nổi bên dưới, Mạc La vỗ tay ra hiệu hai lần thu hút sự chú ý của mọi người thông báo.
"Giá khởi điểm của vật phẩm là ba trăm lượng vàng.
Mỗi một lần tăng giá không dưới mười lượng vàng."
"Ta ra giá ba trăm mười lượng vàng!"
"Ba trăm hai mươi lượng vàng!"
"Ba trăm năm mươi!"
"Bốn trăm lượng vàng!"
"..."
"Tám trăm bảy mươi lượng vàng!"
"Chín trăm!"
"Chín trăm bốn mươi lượng!"
Chỉ trong nháy mắt số tiền đã nâng cấp lên gần một nghìn lượng vàng, ai ai cũng bị hai chữ bản đồ kho báu hấp dẫn, thi nhau giơ bảng số mà đấu giá.
Thậm chí phòng bao chữ ở tầng hai cũng phát ra tiếng hô báo giá.
Đối với những công tử thế gia cùng các đại gia tộc, những tác phẩm lưu truyền triều đại như vậy còn quý hơn cả kho báu!.