Nam hậu?! Thái tử Vũ Lăng Quang thế nhưng lại yêu thích nam nhân? Lại còn muốn lập kẻ đó làm nam hậu?!
Mọi người ở nơi này vô cùng bất ngờ khi biết được tin này, nhưng trong lòng càng là một tầng khinh bỉ cùng ghét bỏ.
Trong mắt bọn họ, Vũ Lăng Quang là một kẻ háo sắc, lưu luyến trong ngàn bụi hoa, nhưng điều không thể ngờ là hắn vậy mà lại đem lòng thật sự yêu một nam nhân, lại còn muốn để đối phương làm hậu!
Ở Thiên Linh quốc, nam nhân yêu nhau chính là một điều cấm kỵ!
Bởi vì trong quá khứ từng có một hoàng đế lập một nam tử làm hậu, chỉ trong vòng hai năm, cả quốc gia liền liên tiếp gặp thiên tai lũ lụt hạn hán, dịch bệch bùng phát khắp nơi, nói nhẹ thì là muôn trùng sầu thảm, nói nặng chính là luyện ngục trần gian.
Cuối cùng để kết thúc những điều đó, hoàng đế đã phải giết chết vị nam hậu kia để tế thiên cúng địa, sau cùng ra đi bởi bạo bệnh.
Các tân đế sau này cũng lập ra một quốc quy, không cho phép nam tử yêu nhau, nếu phát hiện sẽ giết không cần tra hỏi.
Quân lính phe cánh Thái tử thấy mọi chuyện không xong liền náo loạn tẩu tán khắp nơi, lại chỉ có một thái giám khuôn mặt xinh đẹp tiến lại gần chỗ Vũ Lăng Quang, chậm rãi quỳ bên cạnh chân hắn.
"Thái tử điện hạ, người..." Minh Hy đau lòng sờ chuôi dao trên ngực cùng vết thương còn rỉ máu ở vai của đối phương, trong lòng nghẹn chặt lại, nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống.
"Điện hạ thật ngốc! Sao lại tự đâm mình không chút do dự nào như vậy chứ? Người muốn bỏ Minh Hy lại một mình đúng không? Vết thương lớn như vậy, hẳn là người đau lắm phải không?"
Vũ Lăng Quang hai mắt dần tối sầm lại, nhưng nghe thấy tiếng của người trong lòng lại cố gắng gượng mở mắt ra, bàn tay dính đầy máu run rẩy chạm lên mặt nam tử, nở một nụ cười thật dịu dàng.
"Điện hạ đừng lo, Minh Hy sẽ không để người cô đơn một mình đâu! Cho dù là xuống địa ngục hay lên thiên đàng, Minh Hy cũng muốn theo người! Điện hạ không thể nào bỏ ta lại một mình đâu!" Minh Hy cười trong nước mắt, nắm chặt bàn tay của Vũ Lăng Quang áp lên má mình, khóe môi lại chảy ra một dòng máu đen.
"Điện hạ, Minh Hy yêu người! Kiếp sau hi vọng có thể cùng điện hạ như chim liền cánh như cây liền cành, không bao giờ tách rời dù chỉ là một bước!"
"Hy..
Hy!"
Hai người nhìn nhau đắm đuối, nở một nụ cười dịu dàng nhất, ánh mắt lưu luyến nhìn gương mặt của đối phương, như muốn khắc ghi vào tận linh hồn, cuối cùng cùng nhau nhắm mắt, rời khỏi nhân gian.
*haizzz, thật ra viết đến đây mik cũng không biết Vũ Lăng Quang là người tốt hay xấu nữa! Một người vì muốn ở bên người yêu đâu thể là một người xấu, nhưng người vì người mình yêu mà ích kỷ bỏ mặc không muốn chịu trách nhiệm địa vị của bản thân nắm giữ cũng chẳng phải người tốt.
Vũ Tiêu Kỳ buồn lòng cúi đầu, chậm rãi đi đến bên cạnh thi thể hai người quỳ xuống.
"Phụ hoàng, nhi thần xin người hãy cho bọn họ được chôn cùng một mộ!"
Vũ Khắc Nhật khuôn mặt như già đi chục tuổi vô lực nhìn rèm che màu vàng thêu hình rồng bay phượng cuốn, nặng nề đồng ý.
"Được, tang lễ của Thái tử, con coi đó mà...!sắp xếp đi!"
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ở Thánh Diện tông môn cũng tương tự xảy ra một cuộc chiến không hồi kết.
Đội ngũ vốn dĩ phải tiến tới phía đông kinh thành lại đột nhiên bị trúng độc toàn bộ, mặc dù không mất mạng ngay lập tức nhưng muốn chữa trị khỏi thì vẫn cần thời gian ít nhất ba ngày.
Ngũ quân của Cửu Giao điện chưa xuất quân đã bị diệt, kế hoạch đã bắt đầu cho dù muốn thay người cũng chẳng kịp khiến kẻ cầm đầu Cửu Giao điện là Phan Ức Chu tức đến thổ huyết ngay lúc đó.
"Là ai?! Ai đã hạ độc ngũ quân của bản điện chủ, ngăn cản bọn chúng đi thực hiện nhiệm vụ?" Phan Ức Chu tức giận ném vỡ chén thuốc đen vừa được nha hoàn mang lên.
"Chuyện này thuộc hạ vẫn đang cho người đi điều tra, chắn chắn sẽ tìm ra kẻ chủ mưu phía sau!" Nhạc Tùng quỳ gối dưới đất cúi đầu.
"Vẫn còn đang trong quá trình điều tra? Ngươi nghĩ ngươi sẽ còn cơ hội để điều tra sao? Tông chủ nếu như biết được tin tức mà đến đây, tất cả đều sẽ phải chết!" Phan Ức Chu hung hăng lật đổ bàn uống nước, lại đạp Nhạc Tùng đang quỳ trên mặt đất.
"Mau đi tìm ra kẻ đứng sau sự việc này! Dù là thế thân cũng được, ngay lập tức!"
"Dạ vâng!"
Nhạc Tùng ôm ngực khom người rời đi, sau khi ra khỏi sân viện liền ho khan ba tiếng, không dấu vết truyền đạt tín hiệu.
Đúng như Phan Ức Chu lo sợ, sau khi Phúc Nhậm Tạ hay tin liền dẫn theo người hầu trung thành của mình là Phúc Lâm cùng một số để tử tiến đến Cửu Giao điện.
"Tham kiến tông chủ! Mong tông chủ phúc như Đông Hải, thọ cùng Nam Sơn!"
Chúng đệ tử ở Cửu Giao điện quỳ một chân cúi đầu, ngay ngắn xếp hàng trên đoạn đường Phúc Nhậm Tạ đi.
Một mạch đi thẳng đến ghế chủ vị, Phúc Nhậm Tạ phất vạt áo ngồi xuống, khuôn mặt phải nói là đen đến cực điểm.
"Bản tông chủ có nên hỏi lý do vì sao kế hoạch lại thất bại không?"
"Dạ thưa tông chủ, kế hoạch lần này có sai sót bởi vì trong đội ngũ bị một vài gián điệp trà trộm vào! Là do thuộc hạ thất trách, mong tông chủ có thể cho thuộc hạ một cơ hội để sửa chữa sai lầm!" Phan Ức Chu run rẩy quỳ dưới đất, cả người dưới áp lực của đối phương mà mồ hôi liên tục rơi xuống.
"Cho ngươi một cơ hội để sửa chữa sai lầm?!"
"Vâng, vâng, chỉ cần một cơ hội duy nhất thôi!"
"Ha ha ha!" Phúc Nhậm Tạ đột nhiên ngẩng cao đầu cười to như thể nghe được một câu truyện thú vị nào đó.
"Bản tông chủ cho ngươi cơ hội, vậy ai sẽ là người cho bản tông chủ cơ hội?"
Phan Ức Chu bị một cái phất tay của đối phương đánh bay ra sau, phun ra một búng máu, cơ thể bị nội thương đến không thể động đậy.
"Khụ khụ...!tông chủ.."
Chúng đệ tử quỳ dưới điện nhìn cảnh này trong lòng có chút phát lạnh, vừa sợ hãi vừa căm ghét, nhưng lại chẳng thể làm gì khác.
"Đã tìm được kẻ làm ra chuyện này chưa?" Phúc Nhậm Tạ lạnh lùng nhìn về phía Nhạc Tùng.
"Dạ thưa tông chủ đại nhân, đã tìm ra bọn gián điệp đó, hiện đang nhốt trong đại lao của Cửu Giao điện!" Nhạc Tùng bị điểm danh ngay lập tức thông báo.
"Dẫn người lên đây, bản tông chủ muốn nhìn xem kẻ nào đứng sau phá hoại kế hoạch của bản tông chủ."
"Vâng!" Nhạc Tùng đứng dậy khom người lui ra ngoài, rất nhanh liền dẫn theo năm nam tử mặt mũi bẩn thỉu, quần áo rách rưới toàn máu cùng bụi đất vào.
"Tông chủ đại nhân, chính là năm người này!"
Phúc Nhậm Tạ liếc nhìn năm kẻ bị ép quỳ dưới đất.
"Tại sao các ngươi lại làm như vậy? Ai là người đã ra lệnh cho các ngươi?"
"Phi! Tên xúc sinh!" Nam tử thứ nhất nhổ xuống một bãi nước bọt, ánh mắt căm ghét nhìn Phúc Nhậm Tạ ngồi trên ghế chủ vị.
"Ca ca ta vốn là một người có tố chất luyện võ trăm người có một, lại không ngờ bị tên quái vật nhà ngươi nhắm trúng, liền một đi không trở lại! Ta muốn báo thù cho ca ca ta!"
Khụ khụ, chúc mn chờ truyện vui vẻ nhá, há há há! Đợi đến trung thu mik sẽ bão cho mn 2 chap, tương đương với 1 cái bánh trung thu nhân mặn và 1 cái bánh trung thu nhân ngọt nhoa!! Cơ mà mik thì không thích ăn đồ ngọt lắm, hay 1 bánh nhân ******ngọt****** bỏ đi nhé, kkkk!.