Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 145




我喜欢一首歌,很喜欢

不幸的是,这是一首悲伤的歌...

Wǒ xǐhuān yī shǒu gē, hěn xǐhuān!

Bùxìng de shì, zhè shì yī shǒu bēishāng de gē....!

Bay được một khoảng thật xa, Hàn Băng ở ngay trên không trung thu Tiểu Mã vào khế ước, để cơ thể rơi tự do xuống dưới.

Lúc rơi được một nửa, nàng điều động luồng khí kia xuống dưới chân, xoay vòng tròn rồi chậm rãi tiếp đất an toàn.

Vừa rơi xuống đất, phía trước liền xuất hiện một đàn bao gồm mười con Hắc Trư Nanh Hoàng* linh thú đang động dục.

*Hắc Trư Nanh Hoàng: lợn đen răng nanh màu vàng.

"..." Hình như nàng phá hoại chuyện tốt của bọn nó rồi thì phải!

"Hừ hừ! Éc éc écccc!"

"..."

Nhìn mười con lợn to tướng thi nhau lao tới, Hàn Băng bay lên tránh đi công kích, sau đó rút kiếm ra bắt đầu phản công.

Mười con lợn này đến rất đúng lúc, có thể thả nó vào không gian, để cho bọn chúng sinh sản!

Hắc Trư Nanh Hoàng linh thú một năm đẻ ba lần, một lần hạ sinh không dưới mười con, là một trong những loại linh thú "đông dân" nhất ở Thiên Linh quốc.

Lần lượt đánh ngất từng con một, Hàn Băng chú ý xung quanh không có ai liền thu hết tất cả rồi tiến vào không gian.

Khi Hàn Băng xuất hiện với một đám lợn...!ngất, các nữ cự nhân lập tức hóa đá tại chỗ.

Nhiều lương thực như vậy, thế mà tiểu chủ nhân lại có thể một mình đánh bại tất cả?! Thật sự quá là mạnh mẽ!

Hàn Băng nhìn động tác của bọn họ, cũng đoán ra được một phần nào đó, tiến đến bên cạnh lão tộc trưởng đang chỉ huy ngay đó.

"Tộc trưởng đại nhân, số Hắc Trư bên kia mọi người ăn bao nhiêu thì ăn, còn lại hãy vứt vào trong rừng, để bọn chúng sinh sản.

Về sau không lo thiếu thịt nữa!"

"Đa tạ chủ nhân..." Hình như lão nghe hiểu tiểu chủ nhân nói gì thì phải! "Tiểu chủ nhân, người vừa nói...!ngôn ngữ của bộ tộc sao?"

Hàn Băng gật đầu một cái coi như câu trả lời, sau đó di chuyển về phía nhà gỗ, lấy ra giấy bút, bắt đầu phác họa một vài bản thiết kế đơn giản.

Từ cách mà bọn họ ở trong hang động Hàn Băng liền đoán ra được việc họ không biết xây nhà!

Bản thiết kế của nàng thuộc kiểu đơn giản nhất.

Nhà hình chữ nhật có một cửa ra vào cùng hai cửa sổ, bên trong phân chia ra làm hai phòng, một phòng ngủ cùng một phòng khách.

Mái tam giác tạo thêm độ cao, dù sao bọn họ cũng chẳng thấp một chút nào!

Sau đó lại vẽ thêm một số bản thiết kế khác như nhà kho, phòng chính sự, tế đàn đến các loại đồ dùng giường, bàn ăn, ghế dựa...

Hàn Băng mang theo bản vẽ của mình đi đến, đúng lúc đó phía bên Mị An cũng lục tục đi về, trên vai mỗi người đều khiêng một đoạn thân cây to lớn.

"Tiểu chủ nhân.

Tộc trưởng." Mọi người buông đồ trong tay xuống, nề nếp cúi người chào.

Gật đầu một cái, Hàn Băng nói Mị An lựa chọn một vài tộc nhân khéo tay tiến tới, bắt đầu giải thích quy chế xây dựng.

Cuối cùng tự tay nàng bắt đầu làm mẫu, dùng kiếm chẻ dọc khúc gỗ thành những phần bằng nhau.

Hành động thong dong thư thái của Hàn Băng kéo đến vô số tiếng hút khí sùng bái.

Dưới sự giúp đỡ của bốn cự nhân khác, trong vòng một canh giờ nàng đã hoàn thành được một căn nhà gỗ chắn chắn, ưa nhìn.

"Thật đẹp quá! Lại lớn nữa!"

"Nhìn thật đơn giản!"

"Ta cũng muốn làm theo kiểu này!"

Các tộc nhân sờ chỗ này rồi lại sờ chỗ kia cảm thán, hai mắt lấp lánh nhìn nhà gỗ một lượt.

"Đây chỉ là tạm bợ thôi, tương lai ta sẽ giúp mọi người xây những ngôi nhà khang trang rộng lớn hơn nữa!" Hàn Băng nhìn bọn họ bình tĩnh nói.

"Không cần đâu tiểu chủ nhân, như vậy cũng rất tốt rồi!" Lão tộc trưởng lắc đầu, trong lòng lại càng thêm cảm động.

Sau đó, Hàn Băng liền ở lại trong không gian giúp đỡ bọn họ dựng nhà đóng đồ đạc.

.....................

Ở trong không gian ba ngày liên tiếp, đến ngày thứ tư Hàn Băng mới rời đi.

Lúc rời khỏi nơi đó, nhà cửa đã hoàn thành, đồ đạc nội thất cũng đã đóng xong.

Mọi người cũng đã nhận biết được một số loại cây có thể ăn được, loại nào không thể ăn, loại nào có độc không nên chạm vào.

Hiện tại việc nàng cần làm chính là tìm cách tăng nhanh số lượng đồ ăn trong không gian.

Ở gần vị trí hiện tại của nàng có một dòng sông rất lớn, có thể tiến tới xem xét! Một đường này, Hàn Băng bắt được vô số thỏ cùng gà rừng, cũng bắt được thêm vài chục con Hắc Trư Nanh Hoàng linh thú.

Bắt được bao nhiêu nàng đều đưa vào không gian bấy nhiêu, trực tiếp điều động ý thức, vứt bọn chúng vào dãy núi mà bọn họ đốn gỗ.

Đi hơn nửa canh giờ cuối cùng Hàn Băng cũng tới được con sông đấy.

Dòng sông nước chảy xiết liên tục, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy cá bơi lội tung tăng.

Lấy từ trong trữ nạp giới ra một cái lưới lớn, nàng vung tay thả lưới xuống dưới nước, sau đó lại vứt thêm một ít mồi thơm dụ cá đến.

Những đồ này là do nàng chiều theo ý của tiểu tử Nam Thiên Sang mà chế ra, để mỗi lần hắn muốn ăn cá đều có thể nhanh chóng bắt được, bây giờ không ngờ lại thuận tiện dùng cho mục đích khác.

Cầm lấy đầu đây, Hàn Băng nhìn cá từ bốn phương tám hướng hội tụ lại dưới lưới ăn mồi, khóe môi câu lên nụ cười nhẹ.

Đợi đến lúc thích hợp nhất liền nhanh tay kéo lưới lên thu hoạch.

Kéo hẳn cả lưới cá lên bờ, Hàn Băng thu chúng vào không gian, thả xuống hồ nước để chúng sinh sống.

Lại tiếp tục di chuyển xuống hạ lưu dòng nước, nàng thu lưới thêm được ba lần nữa, tính ra đã đánh được hơn một tạ cá!

Lúc xoay người chuẩn bị rời đi, dư quang khóe mắt Hàn Băng đột nhiên nhìn thấy một thi thể đang trôi trên mặt nước.

Thi thể đó mặc y phục màu đen nên vô cùng nổi bật, muốn không chú ý cũng rất khó.

Bởi vì tâm tình hiện tại không tệ nên nàng ngồi xuống cạnh bờ, chờ cho thi thể trôi đến gần mới đưa tay vớt lên.

Là một nam hài!

Nam hài có lẽ bằng tuổi nàng, bởi vì bị ngâm trong nước nên làn da trắng bệch như xác chết.

Khuôn mặt góc cạnh tuấn tú, quần áo gọn gàng sạch sẽ, chất vải chỉ là vải thô.

Hàn Băng đưa tay sờ vào mạch đập trên cổ nam hài, xác định hắn vẫn còn sống liền lôi ra kim châm, chính xác ghim lên một vài ***** ** trên cơ thể hắn.

"Khụ khụ khụ..."

Nam hài ho khan tỉnh dậy, xoay người qua một bên ói hết nước trong bụng ra, ngơ ngác nhìn xung quanh.

Hàn Băng thấy hắn tỉnh dậy thì đứng lên định rời đi, bước được ba bước làn váy liền bị túm lại.

"Ngươi...!là ngươi cứu ta sao?" Giọng nói của hắn có chút khàn khàn.

Hàn Băng hơi quay người cúi đầu nhìn hắn, nhíu này nhìn bàn tay đang túm vạt váy mình.

Nam hài nhìn khuôn mặt đeo nửa mặt nạ bạc của nàng, mặc dù có chút sợ hãi nhưng vẫn hỏi lại.

"Là ngươi cứu ta sao?"

"Ta cứu ngươi thì sao mà không cứu ngươi thì sao?"

"Nếu là ngươi cứu...!vậy ta sẽ, sẽ lấy thân báo đáp!"

Lấy thân báo đáp thật sự không tệ đâu nha! Có ai đoán ra diễn biến tiếp theo không, ahaha! Gợi ý chút, không đi theo khuôn sáo cũ đâu a~ hehe..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.