Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 107: Hoa Anh Đào




"Băng Nhi, đừng tức giận! Tức giận không tốt cho sức khỏe! Nào, ăn thử miếng điểm tâm này đi!" Tư Đồ Vũ Thiên cười tươi, nâng miếng bánh tinh xảo lên, muốn đút cho nàng ăn.

Hàn Băng mím môi quay đầu đi không thèm để ý đến hắn, ngực phập phồng lên xuống chứng minh nàng tức giận không hề nhẹ!

Tư Đồ Vũ Thiên rất tự nhiên đặt miếng bánh về lại đĩa, như không có việc gì tự rót cho bản thân một tách trà rồi nhâm nhi, ngắm nhìn ánh mặt trời đằng xa.

Bởi vì có ánh nắng nên sương mù cũng dần tan đi, cảnh sắc dần dần hiện rõ hơn.

Trước mặt nàng là một vùng đất rộng lớn trồng đầy hoa anh đào.

Hoa anh đào nở rộ một màu hồng nhạt, xinh đẹp mà dịu dàng!

Những cánh anh đào lung lay dưới gió dần rơi rụng, bay bay như tuyết, rơi xuống mặt đất.

"Đẹp không?" Tư Đồ Vũ Thiên mỉm cười nhìn nàng hỏi.

Những hoa anh đào này là nơi mà hắn mỗi khi buồn chán sẽ tới thăm thú, nay dẫn nàng tới chính là muốn chia sẻ cùng nàng thú vui này.

Kiếp trước Hàn Băng từng nhận một nhiệm vụ ám sát ở đất nước Nhật Bản.

Mục tiêu lần đó là phu nhân nổi tiếng của bang Uyuki, một trùm khét tiếng về buôn lậu vũ khí.

Phu nhân Shitahi Karamote đó rất thích hoa anh đào, một tháng phải đi đến vườn hoa anh đào ít nhất hai lần.

Để có thể thành công, Hàn Băng đã phải học tập về hoa anh đào rất nhiều, tạo cơ hội tiếp xúc gặp gỡ với mục tiêu.

Lời nói cuối cùng của phu nhân Shitahi Karamote lúc ấy khiến nàng thật sự rất ấn tượng, ấn tượng đến khó phai.

"Đời người con gái cũng như hoa anh đào vậy! Nở lên rực rỡ như vậy, xinh đẹp như vậy nhưng đến cuối cùng, vẫn là rơi xuống đất, trở thành một thứ gì đó vô hình mà chẳng một ai nhớ đến, đoái hoài thương sót!"

Sau nhiệm vụ đó không lâu, nàng liền bị bạn trai phản bội và xuất hiện ở nơi này.

Đời người thật sự là ngắn ngủi mà!

Tư Đồ Vũ Thiên thấy nàng ngẩn ngơ liền đứng dậy, kéo nàng tiến đến vườn hoa anh đào ấy.

Hàn Băng cũng không từ chối, yên lặng đi theo sau lưng hắn.

"Băng Nhi, đây là nơi mỗi khi ta mệt mỏi sẽ tiến đến nghỉ ngơi.

Rất đẹp đúng không? Hoa anh đào này khi rơi xuống sẽ được mang đi ủ rượu, quả anh đào cũng vậy! Nàng có muốn thử không?"

Hàn Băng nhìn những bông hoa rung rinh trước gió, trên cánh hoa vẫn còn đọng lại sương sớm, lung linh xinh đẹp động lòng người.

Tư Đồ Vũ Thiên chậm rãi dẫn nàng đi xuyên qua những gốc anh đào ấy, cuối cùng dừng lại bên cạnh một cái ao nhỏ.

Nước ao trong vắt nhìn thấy đáy, mặt nước như một chiếc gương, phản chiếu bóng dáng hai người đang đứng trên bờ.

"Nàng nhìn xem! Đây là ao cá tự bản thân ta đào khi rảnh rỗi! Ban đầu ta dự định trồng thêm một ít hoa sen vào đó, nhưng cuối cùng lại thôi! Ta thích ao cá nước trong như vậy hơn, nàng thấy sao?!" Tư Đồ Vũ Thiên nghiêng đầu nhìn nàng dịu dàng.

Hàn Băng không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu coi như trả lời.

Đối với nàng hiện tại mà nói, một khung cảnh như này cũng rất bình yên thoải mái!

"Nào, đến đây!"

Tư Đồ Vũ Thiên kéo nàng theo một hướng khác, tiến đến một ngôi nhà gỗ gần đó.

Đẩy cửa bước vào, cảm nhận đầu tiên của nàng chính là nơi này có chút chật chội!

Trong nhà chứa đầy các bình rượu kích thước khác nhau, to có nhỏ có, xếp thành hàng ngay ngắn.

Trong phòng còn đặt một cái tủ gỗ nhỏ, để đầy các loại hộp khác nhau.

Tư Đồ Vũ Thiên buông tay nàng ra, tiến đến tủ lấy xuống một hộp gỗ nhỏ, mang đến trước mặt nàng mở ra.

"Đây là quả anh đào sấy khô ta tự tay làm! Băng Nhi, nàng ăn thử xem!"

Hàn Băng nhìn những quả anh đào ngay ngắn ở trong hộp, chậm rãi lấy một quả trong số đó lên cắn.

Vỏ anh đào giòn mà không khô, thịt bên trong mềm mại mọng nước, vết cắt bỏ hạt lưu loát đẹp đẽ! Đây là anh đào khô ngon nhất nàng ăn từ trước đến nay!

"Thế nào? Có ngon không?" Tư Đồ Vũ Thiên hai mắt mong chờ nhìn nàng, giống như một chú chó nhỏ nhìn chủ nhân chờ khen ngợi.

"Ừm, ngon!" Hàn Băng gật đầu trả lời.

"Vậy là tốt rồi! Nếu ngon thì nàng ăn nhiều một chút! Sau này anh đào sấy khô ở đây đều cho nàng ăn." Tư Đồ Vũ Thiên cười nhét cả hộp gỗ vào tay nàng, lại xoay người lấy thêm hai hộp nữa đưa cho nàng.

"Đây là rượu hoa anh đào ta ủ! Để ta múc cho nàng một ít!"

Tư Đồ Vũ Thiên mở nắp hai bình rượu ra, rót ra hai bình gốm nhỏ hơn.

Mùi rượu thơm nồng ngay lập tức bao phủ cả căn phòng.

"Nào, lại đây ngồi xuống!" Kéo tay nàng đến bộ bàn ghế duy nhất trong phòng, Tư Đồ Vũ Thiên rót cho nàng một ly rượu nhỏ.

Rượu óng ánh trong ly, nước trong vắt không một tạp chất, mùi hương thoang thoảng hoa anh đào, khi ngửi vào còn cảm thấy có chút vị ngọt của mật hoa.

Hàn Băng cầm ly rượu lên nhấp môi, không đắng chát mà có chút ngọt, sau khi uống vào cả khoang mũi chỉ còn lại mùi hoa anh đào, dịu dàng tinh tế!

"Đây là rượu quả anh đào! Nàng cũng thử xem!"

Rượu quả anh đào có màu đỏ thuần, mùi hương mang theo sự tươi mát.

Hàn Băng cầm ly rượu thứ hai này lên chậm rãi uống.

Không giống như rượu hoa anh đào, rượu lần này có chút chua lại có chút ngọt, khi uống vào dường như nhìn thấy được quả anh đào căng mọng bóng nước lúc vừa hái xuống, rất thơm và ngon.

Tư Đồ Vũ Thiên nhìn đôi môi có chút phớt hồng của nàng khẽ nuốt nước miếng, lại chủ động rót cho nàng thêm một ly khác.

"Sao nào, tay nghề ủ rượu của ta có phải rất tốt không?"

Hàn Băng hơi mỉm cười gật đầu, lại đưa ly rượu lên nhấm nháp.

So với Hồng Nhi Nữ được bán ở các tửu lâu khách điếm, hoặc rượu nhân sâm thượng hạng ngoài kia thì rượu của Tư Đồ Vũ Thiên ủ thật sự ngon hơn rất nhiều!

"Rượu ngon!"

Tư Đồ Vũ Thiên cũng rót cho bản thân hắn một ly, sau lại lấy thêm một cái bình rượu nhỏ trống, đổ cả hai loại rượu vào trộn chung với nhau.

"Nào, thử cả hai loại kết hợp không? Sau này nàng thích, ta sẽ ủ nhiều một chút, mỗi ngày ta cùng nàng uống!"

Hàn Băng đưa tay đón lấy ly rượu hòa kia, không trả lời câu nói của hắn.

Rượu hòa với rượu sẽ mạnh hơn so với nguyên chất, mùi vị cũng đậm đà hơn rất nhiều.

Hương vị rượu lan tỏa khắp nơi, làm người ta muốn say đắm, trôi nổi theo cơn gió.

Mặt Hàn Băng có chút đỏ lên, đặt ly rượu xuống bàn, ánh mắt nhìn về quả anh đào sấy khô, nhẹ nhàng lấy một quả lên ăn.

Tư Đồ Vũ Thiên mỉm cười nhìn tiểu mĩ nhân hưởng thụ đồ ăn mình làm ra, cảm giác có thành tựu nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể.

Sau này, hắn sẽ học thật nhiều món ngon, để có thể làm cho nàng thưởng thức!

Mọi người thông cảm nếu mình có ghi sai chính tả ở đâu nhé! À mà nếu có dở thì mọi người góp ý mình nha, mình cảm ơn ạ! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!! ????????????.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.