Nghịch Thiên Cải Mệnh: Nam Chính Xin Dừng Bước

Chương 9: Phu nhân thần ngồi đây




Mạnh vương thay đồ xong liền quay về Mạnh vương phủ, trước khi đi còn rối rít cảm tạ phu thê Trương Từ Hiểu.

Nghĩ thế nào hai người vẫn dám quay về đại sảnh. Ai nấy đều nhìn Tôn Từ Y và Trương Từ Hiểu bằng ánh mắt kì lạ. Thái tử đã nhanh chóng bình phục, hắn ta cho người dọn đồ ăn lên rồi sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người.

Thái tử chỉ tay về phía Tôn Từ Y, cô bất chợt giật mình:

"Ngươi hãy ngồi cạnh Tề vương, chúng ta vẫn chưa biết nhiều về ngươi"

Tôn Từ Y khó chịu ngồi xuống đó, đến lượt Trương Từ Hiểu, thái tử dõng dạc tuyên bố:

"Trương Từ Hiểu, ngươi rất may mắn đấy. Ngươi sẽ ngồi cạnh ta"

Cả đại sảnh xì xào to nhỏ:

"Quả nhiên Trương Từ Hiểu là bị thái tử ghét rồi"

"Không biết thế nào nữa"

"Thái tử không thể động vào phu thê họ mà"

Hắn ta quắc mắt nhìn bọn họ, Tôn Từ Y che miệng cười. Với tính cách của Trương Từ Hiểu chắc chắn sẽ không để mình bị bắt nạt, đặc biệt là một "đống rác" như thái tử.

Trương Từ Hiểu mỉm cười nham hiểm:

"Quả thật thần rất may mắn, nếu thái tử điện hạ muốn dùng chút phát thuật sấm chớp yếu ớt của người để giở trò với thần, thần không chắc ở đây không xuất hiện băng tuyết"

"Ngươi..."

Vừa cảnh cáo xong Trương Từ Hiểu liền ngồi xuống một ghế trống cạnh Tôn Từ Y. Tôn Từ Y không hiểu nổi. Thái tử cười nhạt:

"Trương thiếu gia không phải chứ, nãy ta vừa xếp ngươi ngồi cạnh ta mà"

"Phu nhân thần ngồi đây dĩ nhiên thần phải ngồi đây rồi"

Trương Từ Hiểu thản nhiên trả lời khiến thái tử bật cười, những người kia cho rằng Trương Từ Hiểu đã biết sợ thái tử. Liêm vương bồi thêm một câu hỏi:

"Từ khi nào mà một người hùng vệ như Trương thiếu gia lại bám víu lấy thê tử thế?"

Trương Từ Hiểu im lặng không nói gì, ở thời đại này nam nhân bám lấy phu nhân được xem là kẻ yếu đuối. Nhưng có vẻ nam chính không quan tâm.

Bữa trưa kết thúc, Trương Từ Hiểu và Tôn Từ Y ra ngoài.

"Tên thái tử này đúng kiểu biết khiến người ta mệt mỏi, khinh bỉ" Tôn Từ Y ngao ngán

"Hắn ta vốn dĩ là một đống phân, bây giờ cô hiểu rồi chứ?" Trương Từ Hiểu hỏi

"Ta hiểu từ khi vừa chạm mặt Liêm vương và Tề vương, còn có cả đại công chúa gì kia nữa"

Trương Từ Hiểu ngồi xuống ghế trong ngự hoa viên cùng Lạc Dụng. Tôn Từ Y nhìn táo đỏ trên cây, thấy chúng vô cùng hấp dẫn. Nhưng cô có với thế nào cũng không đến.

"Ăn quả ở dưới thấp thường không ngon đâu" Trương Từ Hiểu có ý tốt nhắc nhở

Khuôn mặt cô đỏ bừng vì đã tốn quá nhiều sức, Trương Từ Hiểu chỉ tay vào cây, kết quả một luồng sáng xuất hiện mang theo gió lạnh, những quả táo trên cây rơi xuống hết. Tôn Từ Y phải ôm chặt đầu chạy ra ngoài. Cô trách móc:

"Trương Từ Hiểu, táo bị huynh làm hỏng hết rồi, đều tại huynh"

Lạc Dụng vô cùng thắc mắc với hành động của Tôn Từ Y, thấy chủ tử bị người ta trách, Lạc Dụng cũng không chịu ngồi yên:

"Thiếu phu nhân, rõ ràng người có thể sai tì nữ đem đồ ăn lên mà"

"Lạc Dụng, huynh không thấy táo trên cây vừa tươi vừa ngon hơn sao?" Tôn Từ Y hỏi vặn lại

Trương Từ Hiểu gọi một nô tì lại chỗ ba người:

"Ngươi mau chuẩn bị một ít hoa quả cho ta"

Nô tì nọ liền đi làm ngay, Tôn Từ Y chán nản nhìn hai người còn lại:

"Ta muốn về phủ Tướng quân"

Trương Từ Hiểu cười đắc thắng:

"Không phải từ đầu cô muốn đến đây sao?"

Tôn Từ Y câm nín, cô quay người định rời khỏi chỗ này nhưng chân đặt phải chỗ trơn, Tôn Từ Y nhắm chặt mắt, nghĩ lần này cô chết chắc.

"Phu nhân!" Lạc Dụng hốt hoảng ôm lấy Tôn Từ Y.

Càm nhận được điểm tựa mềm mại Tôn Từ Y bám chắc lấy vật đó, không chịu buông tay. Trương Từ Hiểu lườm Lạc Dụng, Lạc Dụng liền hiểu ra:

"Phu nhân, là ta, Lạc Dụng"

Tôn Từ Y mở mắt nhìn Lạc Dụng, cô vội cách xa hắn:

"Đa tạ huynh đỡ ta"

Tôn Từ Y xách váy rời đi, Trương Từ Hiểu thấy vậy cũng không nói gì, chỉ nhìn theo bóng lưng cô ngày càng cách xa. Lạc Dụng lo lắng:

"Thiếu gia, phu nhân tự đi một mình lỡ gặp phải mấy vị vương gia kia thì lành ít dữ nhiều đấy ạ"

Trương Từ Hiểu thở ra một hơi dài, chàng chấn an thị vệ:

"Cô ta sẽ không để bản thân bị thiệt đâu, lúc nãy ngươi không chứng kiến cảnh cô ta đe dọa thái tử nên mới không biết"

Nghe chủ tử nói Lạc Dụng không tin nổi:

"Đe dọa...thái tử ạ?"

Trương Từ Hiểu gật đầu khẳng định lần nữa, Lạc Dụng bỗng quỳ xuống cúi đầu:

"Thiếu gia, Lạc Dụng không có ý mạo phạm phu nhân, mong thiếu gia bỏ qua"

"Bỏ đi, nếu ngươi không xông lên thì cô ta đã ngã rồi"

"Thiếu gia, người vẫn là nên đi tìm phu nhân. Dù thiếu gia bị thườn vẫn theo phu nhân đến đây không phải là sợ cô ấy bị thái tử và đại công chúa bắt nạt sao?" Lạc Dụng đứng dậy

Một lúc sau Trương Từ Hiểu cũng đi tìm phu nhân của mình.

Lúc này cô đang vui vẻ trò chuyện cùng với nhiều vị tiểu thư khác. Ở đây cô được chào đón rất nồng hậu, bọn họ cũng rất thích cô.

Bọn họ rất tò mò:

"Cô thành thân sớm như vậy có buồn không?"

"Trương Tướng quân rất thương yêu cô đúng chứ?"

Tôn Từ Y mỉm cười, đôi má cô có chút hồng hào:

"Thật ra cũng không hẳn là buồn, đúng là Trương Tướng quân đối xử với ta rất tốt"

"Ghen ti với cô quá, sau này ta cũng muốn gả cho một nhà tốt như vậy"

"Đúng đấy, đúng đấy"

"Trông cô thật xinh đẹp, còn rất tốt bụng nữa"

"Lúc bọn ta thấy cô cứu Mạnh vương điện hạ đã vô cùng ngưỡng mộ"

Trương Từ Hiểu tiến đến khiến cuộc trò chuyện phải dừng lại. Các tiểu thư đồng loạt chào Trương Từ Hiểu, xem ra đều có gia giáo.

Trương Từ Hiểu không nói gì mà nhìn Tôn Từ Y chằm chằm. Tôn Từ Y mỉm cười tránh ánh mắt chàng. Vì đang ở trước mặt người ngoài nên cô phải thay đổi xưng hô:

"Phu quân, không phải xa ta một lúc chàng đã nhớ ta rồi chứ?"

"Không hề" Trương Từ Hiểu lạnh lùng đi qua trước mặt cô, chàng nhanh chân rời khỏi đó.

Các tiểu thư không khỏi xì xào to nhỏ:

"Trời ơi, Trương thiếu gia cũng thật phũ phàng với phu nhân"

"Có phải vì sức mạnh kim băng trong người nên ngài ấy mới lạnh lùng như vậy không?"

Tôn Từ Y nhìn theo bóng lưng Trương Từ Hiểu, cô không biết phải nói gì khác. Đã cố gắng mấy ngày qua nhưng phu quân nhỏ của cô vẫn lạnh như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.