Nghịch Thiên Cải Mệnh: Nam Chính Xin Dừng Bước

Chương 50: Nàng ấy là ánh sáng của đời ta




Ngày hôm sau khó khăn lắm mặt trời mới ló dạng, tia sáng phản chiếu từ áng mây xa xăm xuyên qua làn sương mù mỏng, mềm mại tựa như lớp cát vàng nhạt chảy, chuyển động vỡ vụn ra trong làn không khí lạnh lẽo mát lạnh.

Trương Từ Hiểu đã thức dậy từ lâu, chàng nằm đó ngắm nhìn phu nhân một lúc, tay khẽ vén sợi tóc mai che khuôn nhan cô sang một bên. Chỉ khi ngủ say thì khuôn mặt cô mới có thể trở về trạng thái bình thường. Chàng nghĩ thầm:

"Trao nhau đêm đầu tiên ở một nơi thế này khiến nàng thiệt thòi rồi"

Tôn Từ Y khẽ động chân mày tỉnh giấc:

"Trời sáng rồi mà chàng vẫn nằm đây sao?"

"Vừa tỉnh dậy nàng đã muốn đuổi phu quân của mình đi rồi à?"

Cô ôm đầu ngồi dậy, lúc này mới phát hiện ra có gì đó không đúng, cả người cô ê ẩm, có chỗ còn đau nhức không thôi. Vì uống say nên hôm nay chỉ nhớ được một chút mang máng hành động đêm qua. Khi thấy y phục trên người mình và Trương Từ Hiểu vẫn chỉnh tề cô yên chí nghĩ đó chỉ là một giấc mơ:

"Không biết mình đối với Trương Từ Hiểu thế nào mà lại có giấc mơ kia nữa" Cô thầm nghĩ

Chính lúc này cô lại bới áo nhìn xuống phần cổ mình, toàn những dấu vết mờ ám, Trương Từ Hiểu nhìn cô vô cùng khó hiểu:

"Côn trùng cắn sao?" Cô hỏi

"Con côn trùng đêm qua cắn nàng là ta"

Cô nhìn chằm chằm Trương Từ Hiểu rồi nhìn lại y phục của mình, trên giường còn có một chút máu đã khô:

"Đây không phải bộ y phục đêm qua của ta, rõ ràng đêm qua ta mặc bộ màu trắng mà" Cô càng hoảng hốt hơn, sợ rằng đó không phải giấc mơ

"Là ta thay cho nàng, bộ y phục kia bị ném xuống sàn bẩn rồi"

"Chúng ta...xảy ra quan hệ sao?" Tôn Từ Y bàng hoàng

"Nàng không nhớ gì sao?" Trương Từ Hiểu nắm chặt hai bả vai cô, đôi mắt chân thành hỏi

Kí ức bỗng ùa về, khuôn mặt Tôn Từ Y nhanh chóng biến đổi trở nên tái mét, đêm qua cô đã uống say rồi làm càn. Từng cử chỉ hành động bây giờ cô đều nhớ rõ mồn một, còn gì đáng sợ hơn? Tôn Từ Y sợ hãi gạt tay chàng xuống:

"Trương Từ Hiểu, chàng nghe ta nói"

Nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Tôn Từ Y, Trương Từ Hiểu cũng nhận ra cô không vui, đêm qua là mượn rượu làm càn.

"Ta đang nghe nàng nói đây"

"Ta xin lỗi, ta thật sự không cố tình đâu. Chàng hãy coi như đó là một sự cố chưa từng xảy ra mà quên đi nhé. Ta xin lỗi, loại chuyện thế này tuyệt đối không có lần sau" Tôn Từ Y căng thẳng

Nét mặt Trương Từ Hiểu nghe xong bỗng tối sầm lại như không thể tin được vào tai mình. Rõ ràng đêm qua rõ ràng như vậy mà hôm nay cô lại cố gắng phủ nhận tất cả.

"Ta nghĩ nàng đã hiểu nhầm gì đó rồi, thật ra ta..."

Trương Từ Hiểu chưa kịp nói hết câu thì giọng một tướng sĩ bên ngoài đã truyền vào:

"Tướng quân, đã là giờ Mão rồi, ngài hãy thức dậy để chỉ đạo binh sĩ đi ạ"

"Ta biết rồi!"

Không kịp giải thích thêm Trương Từ Hiểu đã vội vàng thay quân phục rồi bước ra ngoài.

Tôn Từ Y luôn tự trách bản thân mình:

"Chắc chắn Trương Từ Hiểu bị tổn thương rồi, rõ ràng đêm đầu tiên phải dành cho người mà chàng yêu thương, vậy mà lại bị mình ép buộc. Còn gì kinh tởm hơn đây?"

"Tướng quân phu nhân! Cô dậy chưa?" Cố Du Xuân mỉm cười bước vào

Tôn Từ Y hốt hoảng kéo chăn che kín người:

"Công chúa, ta vẫn chưa thay y phục nữa. Hôm nay sẽ có nhiều quái vật, người không cần lo"

Thấy thần sắc Tôn Từ Y có gì đó bất thường, Cố Du Xuân cũng nhìn ra ngay:

"Phu thê cãi nhau à? Trông cô không được vui lắm"

"Không có, chỉ là mới thức dậy có chút ảm đạm thôi. Công chúa ra ngoài trước đi, ta cần phải thay đồ"

"Rồi rồi, ta ra đây" Cố Du Xuân chán nản bước ra ngoài

Một lúc sau, Tôn Từ Y bước ra với một bộ y phục gọn gàng màu tím trắng, tóc buộc cao, trông rất có phong thái.

Hôm nay săn bắn nam nữ đều có thể tham gia, những người tham gia xếp hàng dài. Chờ có khẩu hiệu xuất phát là bắt đầu vào rừng săn quái vật. Trương Từ Hiểu nhìn phu nhân mình, chỉ hi vọng cô không vì tham lam mà quá sức.

Nhưng chưa kịp làm gì đã có cấp báo đến:

"Bẩm bệ hạ, có rất nhiều quái vật hung tợn đang kéo đến đây! Chúng thần còn phát hiện có cả bóng đen ở gần đây nữa"

Ai nghe xong cũng hoảng hốt. Ngay sau đó, toàn quân phải nhanh chóng di tản. Trương Từ Hiểu phải rời mắt khỏi phu nhân để chỉ đường cho quân lính sơ tán.

"Chỗ này là một nơi an tĩnh, sao bóng đen lại xuất hiện ở đây?" Tôn Từ Y quay sang Cố Nhược Nhiên

Chưa đi xa thì đám quái vật đã kéo đến, bọn chúng rất đông lại còn hung hăng, có vẻ đây chính là bằng chứng cho thấy bóng đen thật sự ở gần đây. Rất nhiều binh sĩ và cung nữ đã bị cắn chết, máu nhuộm đầy thảm cỏ xanh mơn mởn. Tôn Từ Y biết mình cô không thể đối địch với cả nghìn con quái vật, nhưng cứ thế này sẽ không ai thoát khỏi nanh vuốt của chúng. Chỉ đành kéo Cố Nhược Nhiên chạy trước, nhưng trong lúc nguy cấp Cố Nhược Nhiên còn nán lại cố gắng băng bó cho một binh sĩ bị thương:

"Công chúa, chúng ta mau đi thôi!" Những binh sĩ khác hốt hoảng

"Ta không thể bỏ lại ai hết, đều là mạng người mà"

"Quả nhiên là nữ chính của mình, dù nguy hiểm nhưng vẫn lo cho người khác" Cố Nhược Nhiên như ánh sáng trong mắt Tôn Từ Y

Đám quái vật lao đến như đàn kiến, Tôn Từ Y vô thức triệu hồi lửa, chúng bị dọa sợ phải lùi lại, có chút nhượng bộ Tôn Từ Y.

"Đúng rồi, nguyên bản của mấy con quái vật này vẫn chỉ là thú rừng. Công chúa, đám quái vật này sợ lửa!"

Cố Nhược Nhiên để những binh sĩ khác dìu người bị thương đi. Nàng chạy lại chỗ Tôn Từ Y. Hai người cùng dùng hết tất cả pháp lực triệu hồi lửa tạo thành một ngọn lửa lớn bao quanh cả khu rừng vừa mãnh liệt lại vừa đẹp đẽ. Mái tóc dài của Tôn Từ Y bung xõa ra, phấp phới trong ngọn lửa.

"Cả đời ta chưa bao giờ thấy ngọn lửa nào đẹp thế này" Hoàng thượng kinh ngạc

Những người khác cũng thấy rất đẹp, kiều diễm, còn có chút đáng sợ. Quái vật đều bị thiêu rụi, những con nào nhanh chân thì đã chạy thoát.

Tôn Từ Y và Cố Nhược Nhiên dừng tay. Lúc này còn có bóng đen ở phía sau. Mọi người đã nhanh chóng di chuyển đi trước, Tôn Từ Y thì vẫn ở lại giúp đỡ những người bị thương. Thậm chí khi phía sau cô đã là một khoảng âm u tối tăm, cô cũng không bỏ họ lại.

Bóng đen dữ dội, nó là một cái bóng đen xì, rất lớn, đi đến đâu nơi đấy liền trở nên hoang tàn, tối tăm. Lạc Dụng thấy cái bóng này lớn hơn cái nhập vào người mình cả trăm lần.

Tôn Từ Y vì sơ ý mà bị bóng đen hút vào, cô sợ hãi đưa tay ra phía trước nhưng không làm được gì. Bóng đen nhanh chóng nuốt chửng cô, bên trong đã sớm không nhìn thấy gì. Những người chứng kiến đều kinh hãi, cho rằng Tôn Từ Y không sống nổi mà vượt qua.

Ở bên trong tối tăm khiến Tôn Từ Y không nhìn thấy gì, áp lực tứ phía khiến cô không thở nổi.

"Trong bóng đen, sao lại có người? Đó là thứ gì vậy chứ?" Tôn Từ Y cố nhìn cô gái đang ở trong kia

Nhưng cô dần mất đi ý thức, có làm thế nào cũng không tỉnh táo nổi. Chỉ nghĩ rằng lần này mình sẽ chết thật, có khi nào bóng đen sẽ hòa làm một với cô rồi đi gây họa sinh sự khắp nơi không?

Bóng đen sau khi nuốt Tôn Từ Y lại bình tĩnh hơn, không tiến lại phía bọn họ nữa. Khi Trương Từ Hiểu và Trương Thừa tướng chạy đến chỉ thấy Cố Nhược Nhiên, Lạc Dụng và Cố Khải Ngôn đứng lặng ở đó quan sát bóng đen.

"Công chúa, phu nhân ta đâu?" Chàng hốt hoảng

"Phu nhân...cô ấy bị bóng đen kéo vào rồi"

Cả Trương Thừa tướng và Trương Từ Hiểu đều lo cho Tôn Từ Y. Bóng đen dữ dội, vốn dĩ không nhìn thấy gì bên trong nhưng Trương Từ Hiểu vẫn tin phu nhân mình thật sự đã bị nuốt chửng. Chàng tiến lên phía trước lại bị Cố Khải Ngôn kéo lại:

"Ngươi điên rồi sao? Bóng đen rất nguy hiểm. Cho dù có vào trong cũng chưa chắc cứu được phu nhân, còn mất cả mạng!"

Trương Từ Hiểu quay sang, dường như đang rất lo lắng nhưng vẫn cố bình tĩnh:

"Tôn Từ Y không phải nữ nhân bình thường, nàng ấy là ánh sáng của đời ta"

Nghe xong câu này ai cũng thán phục, không biết Tướng quân yêu phu nhân mình đến mức nào.

Lạc Dụng biết Trương Từ Hiểu sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm Tôn Từ Y. Nếu không phải có Tôn Từ Y sợ rằng Trương Từ Hiểu cũng không có động lực sống đến bây giờ.

Trương Thừa tướng lại thấu hiểu con trai hơn lúc nào:

"Công chúa, có thể mở một lối đi vào bóng đen không?"

"Chỉ là một lối nhỏ thôi, có thể không cầm cự được lâu" Cố Nhược Nhiên vừa nói vừa chắp hai tay lại với nhau tạo ấn đường, dùng pháp lực thượng cổ cố mở một lối đi vào bóng đen.

Thấy đã có thời cơ, Trương Từ Hiểu lập tức nhảy vào bóng đen với hi vọng tìm được phu nhân trước khi Cố Nhược Nhiên không cầm cự nổi.

Ở bên trong quả nhiên tối tăm, không thấy gì cả. Trương Từ Hiểu lại bị bóng đen khống chế, không tiện di chuyển. Nhưng chính lúc này vòng tay hoa đào của Tôn Từ lại phát sáng dẫn đường cho chàng.

Trương Từ Hiểu nhanh chóng kéo lấy tay Tôn Từ Y, rồi ôm cô nhảy ra ngoài.

Thấy cả hai đã thoát ra ai nấy đều vui mừng. Cố Nhược Nhiên cũng đóng lối vào bóng đen, đã tốn không ít công sức. Lạc Dụng lén nhìn nàng một cái cũng không nói gì khác.

Trương Từ Hiểu bị xước ngoài da một chút, Tôn Từ Y vẫn đẹp đẽ, nhưng đã bị ngất xỉu. Chàng đặt cô xuống đất, ôm chặt cô vào lòng. Cơ thể Tôn Từ Y lúc này đã lạnh ngắt như không còn sự sống khiến Trương Từ Hiểu không khỏi hoang mang:

"Từ Hiểu, phu nhân không sao. Mạch tượng chỉ là có chút yếu ớt. Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây đi. Vẫn là không nên ở lại" Cố Khải Ngôn bắt mạch cho Tôn Từ Y

"Được" Trương Từ Hiểu bế Tôn Từ Y lên rồi rời đi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.