Nghịch Thiên Cải Mệnh: Nam Chính Xin Dừng Bước

Chương 45: Đại hội săn bắn




"Phu nhân, muội cho tuyển thêm thợ làm trang sức, nhưng mà đã đủ người rồi họ vẫn không chịu đi" Thất Nguyệt lúng túng giải thích, có vẻ cô ta cũng đang sợ

"Bà chủ, bà nói xem chuyện này là thế nào?"

Một người định tiến lại chỗ Tôn Từ Y liền bị kiếm của Trương Từ Hiểu ngăn lại:

"Nếu có ý gây rối ngục giam Hoàng Vệ Quân sẵn lòng mở cửa cho các ngươi"

"Này, đừng tưởng là Tướng quân thì ta sẽ sợ các ngươi, rõ ràng các ngươi bất chính trước!"

Trong tình thế cấp bách, Tôn Từ Y rút trâm cài trên tóc mình ra và đưa lên:

"Hôm nay ta tuyển chọn công bằng, nếu ai trong số các vị đoán được ngọc của chiếc vòng này là gì, ta sẽ nhận người đó"

Một trong số bọn họ tiến lên hào hổ cầm lấy trâm để quan sát, hắn ra vẻ mình là một người có tầm hiểu biết:

"Đây chính là mã não"

Những người ở đó ai cũng theo tên kia, hùa nhau nói là mã não. Tôn Từ Y thở dài, vừa nghe đã biết bọn chúng là muốn đến phá rối:

"Sai rồi" Trương Từ Hiểu nói

"Rõ ràng là mã não! Sai cái gì chứ?" Một trong số họ lớn tiếng.

"Đây là cẩm thạch, các ngươi ai cũng nhận mình là thợ làm trang sức mà không phân biệt được đâu là mã não, đâu là cẩm thạch. Xem ra là muốn ghé thăm đại lao Hoàng Vệ Quân" Trương Từ Hiểu nhanh chóng giật lấy cây trâm trong tay tên kia:"Nhìn kĩ đi, những đường vân này mà là mã não sao?"

Bọn chúng không nói được gì, những người đến hóng hớt cũng nhìn ra cây trâm kia thật sự làm từ cẩm thạch.

Những người làm loạn kia nhanh chóng bỏ chạy. Tôn Từ Y nhìn theo bọn chúng:

"Sao lại đến phá rối Phượng Tịch Lầu của chúng ta chứ?"

"Kệ bọn chúng đi, dù sao Lạc Dụng đã ở bên kia chờ sẵn rồi. Vốn không thoát được" Trương Từ Hiểu khinh bỉ

Tôn Từ Y muốn lấy lại cây trâm nhưng Trương Từ Hiểu nhanh chóng tránh sang một bên:

"Thứ này bị những người kia động vào rồi, tốt nhất nàng đừng cài nữa, xui xẻo!"

"Ta chỉ muốn lấy lại thôi, tuyệt đối không cài nữa" Cô khẳng định

"Nàng cũng không thiếu trâm cài"

Tôn Từ Y liếc nhìn Thất Nguyệt một cái rồi nhanh chóng bỏ đi. Thất Nguyệt tỏ rõ sự sợ hãi, rõ ràng mọi việc đang rất tốt nhưng không hiểu sao lại có người đến làm loạn, lần này không biết ăn nói với phu nhân thế nào.

Trương Từ Hiểu dẫn Tôn Từ Y đến Kỉ Tràng Nghi mua cây trâm mới.

"Sao chàng còn dẫn ta đi mua đồ? Chính miệng chàng nói ta nhiều trâm rồi mà" Cô hỏi

"Không phải nàng đang muốn xem rõ thực hư sao?"

Trương Từ Hiểu làm như không quan tâm mà cẩn thận cầm lấy một cây trâm vàng trưng trên bàn lên. Chủ quầy nhanh nhảu ra tiếp khách:

"Vị công tử này là muốn mua trâm cài cho nương tử sao? Ngài chọn đúng rồi đấy, cây trâm ngài đang cầm chính là mẫu mới nhất của Kỉ Tràng Nghi"

Trương Từ Hiểu và Tôn Từ Y nhìn nhau, cả hai đều đang lo người của Kỉ Tràng Nghi sẽ nhận ra họ là ở phía đối thủ, không ngờ chủ quầy không nhận ra mà còn nhiệt tình giới thiệu.

"Mẫu mới nhất à?" Trương Từ Hiểu cẩn thận quan sát, chàng đưa trâm đến gần tóc Tôn Từ Y ước chừng thử, khuôn mặt hiện rõ nét coi thường: "Thứ này không xứng cài trên tóc phu nhân ta. Còn mẫu nào khác tinh xảo hơn không?"

"Có, có." Chủ quầy lấy ra một cái hộp đựng một bộ trâm cài vàng ngọc, sáng lấp lánh

Tôn Từ Y cố nhịn cười:

"Thật không hiểu sao kẻ nào ngu ngốc lại trộm luôn cả bản vẽ lỗi mang đến đây. Nhưng không ngờ bọn họ lại làm được trâm tốt thế này"

Trương Từ Hiểu nhìn xung quanh, quả nhiên phát hiện ra nhiều trâm cài ở đây đều giống với những bản vẽ trước đó mà Tôn Từ Y đã thức trắng đêm để vẽ ra.

Để kết thúc chuyện này, Tôn Từ Y trả tiền lấy đại một bộ trâm cài, rồi cô kéo phu quân cùng rời đi. Hai người cùng quay về phủ Thừa tướng.

"Chàng muốn điều tra về vụ của Phượng Tịch Lầu?"

Nghe câu hỏi của Tôn Từ Y, Trương Từ Hiểu chỉ gật đầu.

"Đây là chuyện của ta, Hoàng Vệ Quân đang bận rộn, chàng không cần lo. Ta sẽ tự điều tra vụ này"

"Hoàng Vệ Quân không phải lúc nào cung. bận rộn"

Thấy Trương Từ Hiểu có vẻ nhiệt huyết với công việc, Tôn Từ Y có phần lo lắng:

"Đại Tướng quân, vậy chàng bắt được Đường quốc công chưa? Chàng có chứng cứ về vụ đạo nhái trâm không?"

"Ta..."

"Chàng yên tâm, chuyện nhỏ thế này tự ta sẽ xử lý. Nếu chàng cứ nhất quyết nhúng tay vào, ta sẽ bỏ mặc chàng" Tôn Từ Y buông lời đe dọa

Vì để phu nhân hài lòng Trương Từ Hiểu cũng chỉ ậm ừ cho qua.

"Ngày mai diễn đại hội săn bắn hoàng thất đấy" Tôn Từ Y nhắc nhở

"Vậy thì sao?" Trương Từ Hiểu có vẻ nhàm chán khi nghe đến đại hội này

"Chàng thật sự không muốn tham gia sao?"

"Nếu nàng tham gia ta sẽ tham gia"

Tôn Từ Y ngẩng lên nhìn cái cây lớn đang dần rụng hết lá:

"Vậy ta với chàng là đối thủ rồi, nếu chàng mà tham gia, ta sẽ không đoạt giải được"

Nhìn dáng vẻ vừa buồn vừa tủi của phu nhân bỗng chốc chàng đổi ý:

"Ta không muốn tham gia nữa, nghĩ đến ở đó ồn ào là lại thấy chán"

Tôn Từ Y chỉ gật đầu chậm chạp. Trương Từ Hiểu nói muốn tham gia đại hội thật ra là lo lắng cho an nguy của phu nhân, vì nghe nói có nhiều quái vật nguy hiểm, mà hoàng thất luôn không ưa con dâu Trương Thừa tướng.

"Nhưng ta vẫn chưa học được bắn cung. Ngày mai có Mạnh vương điện hạ tham gia, ta đành nhờ ngài ấy chỉ giáo thêm rồi"

Câu nói ngẫu hứng của Tôn Từ Y lại khiến Trương Từ Hiểu chú ý:

"Một người chỉ đọc sách như Cố Đạt cũng tham gia săn bắn?"

"Chàng đừng coi thường ngài ấy, trông vậy thôi nhưng kĩ thuật dùng cung của Mạnh vương rất tốt đấy" Tôn Từ Y nghêu ngao ca ngợi

"Phu quân nàng cũng biết bắn cung mà, tại sao nàng cứ muốn nhờ vả nam nhân khác vậy?"

Tôn Từ Y nhét một miếng bánh hạt dẻ vào miệng Trương Từ Hiểu:

"Phu quân, ta biết chàng công vụ bộn bề nên không dám nhờ vả. Chàng cứ yên tâm đi, mấy cái này ta tự học được"

Trương Từ Hiểu lấy miếng bánh ra, cảm thấy bánh ngọt cũng không tệ.

"Ta không thích đồ ngọt"

"Ăn nhiều rồi sẽ thấy ngon thôi. Tại sao chàng lại không thích đồ ngọt vậy?" Tôn Từ Y nghiêng đầu hiếu kì

"Chính ta cũng không biết...trong khi đó mẹ ta rất thích đồ ngọt"

Cứ mỗi lần nhắc đến mẹ là Trương Từ Hiểu lại ngẩn người suy nghĩ gì đó.

Ngày hôm sau, quân đội hoàng thất khởi hành đến Tây Sơn chuẩn bị chuyến đi săn, vô cùng khoa trương.

Tôn Từ Y mặc một bộ y phục gọn gàng màu xanh lam và áo choàng ấm áp, buộc tóc cao, cưỡi ngựa, trông rất có thần thái. Mạnh vương gia cưỡi ngựa đi sát với cô.

"Trông phu nhân rất hợp với bộ đồ này"

"Vương gia quá khen" Tôn Từ Y ngại ngùng đáp

Trong đại hội săn bắn cũng có sự tham gia của các công chúa. Ngồi trong xe ngựa, Cố Du Xuân ló ra xem thử thì lại chạm mặt với Lý Cảnh Khiêm, hắn ta nháy mắt với nàng. Cố Du Xuân quay vào trong vẻ mặt vô cùng khó coi.

"Gì thế? Có người theo đuổi không thích sao?" Cố Nhược Nhiên thấy biểu hiện của muội muội thì lên tiếng

"Ai thèm tên kia chứ? Xấu xa...Cũng may muội có chỗ dựa mới rồi" Cố Du Xuân mỉm cười thần bí:"Sao tỷ cứ buồn rầu thế? Không phải lang quân đang ở phía trước sao?"

Cố Du Xuân nhìn phía trước, gió thổi khiến mạng che cửa xe ngựa bị hé mở. Lạc Dụng đang cưỡi ngựa dẫn quân đi phía trước, không quan tâm đến điều gì khác.

"Ta mới không thèm ấy" Cố Nhược Nhiên tặc lưỡi khinh thường

Tôn Từ Y và Cố Đạt cứ đi cạnh nhau trò chuyện, đột nhiên Trương Từ Hiểu cưỡi ngựa đến chen vào giữa:

"Hai người có chuyện gì mà vui thế?"

Vẻ mặt Tôn Từ Y rõ chán nản, tuy Trương Từ Hiểu nói là không tham gia nhưng cô không ngờ phu quân lại đứng ra xin chỉ huy quân đến khu săn bắn.

"Nghe nói Trương Tướng quân không tham gia săn bắn, huynh nên đi trước dẫn đầu quân mới đúng" Cố Đạt nhoẻn miệng cười

"Còn muốn đuổi ta đi" Trương Từ Hiểu nghĩ thầm, liếc nhìn Cố Đạt một cái rồi nhanh chóng quay lại nhìn phía trước: "Ta chỉ muốn đi cạnh phu nhân của ta thôi, vương gia cảm thấy phiền sao?"

Cố Đạt đang định nói gì đó bỗng Tôn Từ Y chen vào:

"Điện hạ nói đúng đấy, chàng nên đi trước dẫn đầu đội quân"

Trương Từ Hiểu thở dài, nếu Tôn Từ Y đã lên tiếng chàng cũng không ở lại thêm, biết vậy từ đầu tham gia cho rồi.

Đến nơi, các binh sĩ nhanh chóng dựng trại để hoàng thượng và các công chúa, vương gia, đại thần nghỉ ngơi.

Tôn Từ Y đứng một chỗ nhìn mọi người dựng trại.

"Cô cũng tham gia săn bắn sao?" Cố Khải Ngôn bước đến

"Tham kiến Khải vương gia" Tôn Từ Y hành lễ

"Cô biết đấy, ta từ nhỏ sống ở Nam Sơn, đã sớm không ưa những lễ nghi này rồi. Lần sau không cần hành lễ"

"Thật ra ta cũng tham gia săn bắn, chỉ sợ ngài chê cười"

"Nếu săn được quái vật thì không ai chê đâu. Nhưng với cô thì có chút không thỏa đáng đấy" Cố Khải Ngôn cười thân thiện

Tôn Từ Y cũng đáp trả lại bằng một nụ cười, một nụ cười cay cú. Tại sao con người này cứ thích coi thường cô vậy?

Bỗng một binh sĩ bước đến:

"Tham kiến Khải vương gia, Tướng quân phu nhân. Phu nhân, Tướng quân nói trại bên kia đã dựng xong, mời người đến đó cho đỡ gió lạnh"

"Cô thích thật đấy" Cố Khải Ngôn ghen tị

"Vương gia, ngài đi cùng ta luôn đi. Ta có được loại trà mới rất ngon đấy" Tôn Từ Y nói

"Không cần, bổn vương còn có việc phải làm"

Tôn Từ Y đành đến đó một mình, tốc độ dựng trại của binh sĩ rất nhanh, thoáng chốc đã được vài cái.

Cô phát hiện ra ở bên trong chỉ có mỗi Trương Thừa tướng và Cố Nhược Nhiên.

"Cha, nhị công chúa, hai người cũng ở đây sao?"

"Tại ở bên ngoài lạnh quá mà" Cố Nhược Nhiên trả lời

Trương Thừa tướng không đáp lại gì. Tôn Từ Y lấy làm khó hiểu mà ngồi xuống cạnh Cố Nhược Nhiên.

Một lúc sau, hình như trại lớn đều đã dựng xong. Tôn Từ Y hiếu kì nhìn ra bên ngoài, ánh mắt cô sáng lên một tia hào hứng khi nhìn thấy rất nhiều lều, còn có cờ bay phấp phới:

"Mỗi lều của một gia tộc đều có hoa văn và cờ riêng, cha ơi, người ra đây xem thử đi!"

Tôn Từ Y quay người bỗng thấy sắc mặt Trương Thừa tướng đang rất tệ, ông quấn chiếc chăn bông trên người:

"Ở đây...lạnh kinh khủng!"

Tôn Từ Y không ngờ một người chinh chiến sa trường như Trương Thừa tướng mà cũng sợ lạnh, chưa kể ông cũng mang sức mạnh băng như Trương Từ Hiểu. Lúc này trong đầu cô đang suy nghĩ liệu có phải do Trương Thừa tướng già rồi không.

"Để con đi tìm người pha trà. Nhưng hoàng thượng và những người khác đang tập trung ở giữa bãi săn rồi, người không định ra ngoài sao?"

"Con đừng có hối ta ra. Nếu không phải bị ép buộc ta cũng không đến nơi khỉ ho cò gáy này" Trương Thừa tướng đáp

Tôn Từ Y thở dài nặng nề. Cố Nhược Nhiên bước ra xem thử, đúng là họ đang tập trung bên ngoài. Ánh mắt của nàng va phải Cố Toàn và Cố Ngân Sương.

"Cô phải cẩn thận với những người có tâm cơ"

"Ta biết rồi, chúng ta cùng ra ngoài đi"

"Phu nhân, đừng nói cô định mặc thế này mà đi ra đấy. Dù xinh đẹp nhưng sẽ bị người khác coi thường" Cố Nhược Nhiên nhắc nhở

Tôn Từ Y cũng quyết định đến lều của mình để thay đồ, chỗ này đã bị Trương Thừa tướng chiếm trước. Cố Du Xuân cũng đang trên đường đến giữa bãi săn. Thấy Tôn Từ Y, nàng liền bước đến chỗ cô:

"Tướng quân phu nhân, cô đừng quên định ước giữa hai ta đấy"

"Tam công chúa yên tâm, chỉ cần người không quên ta" Tôn Từ Y mỉm cười

Cố Nhược Nhiên thở dài, nàng kéo tay Tôn Từ Y:

"Mau đi thôi, kẻo muộn giờ"

"Hoàng tỷ!" Cố Du Xuân tiếc nuối gọi theo nhưng đối phương chẳng thèm quay lại nhìn

Sau vụ thôn Bạch Ngọc, Cố Nhược Nhiên vẫn rất tức giận Cố Du Xuân.

Tôn Từ Y nhìn hai bộ y phục trong hành lý của mình, thấy cô loay hoay, Cố Nhược Nhiên lại gần hỏi:

"Sao cô chưa thay y phục nữa?"

"Công chúa, có hai bộ xiêm y, ta không biết chọn cái nào" Tôn Từ Y đưa tay chạm nhẹ lên y phục, một bộ có màu xanh lam nhẹ nhàng, một bộ màu vàng kết hợp với màu trắng.

"Bộ màu xanh đi, ta thấy bộ này ấm áp hơn nhiều, nhìn cũng mang phong cách hoàng gia hơn"

Tôn Từ Y nhìn Cố Nhược Nhiên, hôm nay nàng ấy mặc một bộ y phục màu đỏ nhẹ, phía sau phủ dài cả một khoảng, kiểu tóc và trâm cài cũng đổi mới, trông xinh đẹp, giống công chúa hơn hẳn.

Ở đây có rất nhiều người. Cũng có nhiều tiểu thư con nhà quan, có vẻ bọn họ hi vọng sẽ tìm được mối nhân duyên trời ban, ai cũng trang điểm để trở nên xinh đẹp, ai cũng muốn được để ý đến.

Nhưng khi Tôn Từ Y và Cố Nhược Nhiên bước đến, những tiểu thư kia nhanh chóng bị nhan sắc của hai người lấn át. Các cô gái nhìn hai người ghen tị đủ kiểu, còn nam nhân lại không rời mắt khỏi hai nàng, nhìn đến mức không biết trời đất gì nữa. Tôn Từ Y bước ra với một bộ y phục màu xanh lam, xiêm y phía sau dài phủ xuống đất, nhưng không dài bằng Cố Nhược Nhiên. Trâm cài trên tóc cô đều là vàng, ngọc sáng lấp lánh, thêm những sợi tua trông thục nữ hẳn. Cả hai cùng hành lễ với hoàng thượng, rồi qua chỗ ngồi của mình, cách nhau cũng không xa.

"Tướng quân phu nhân, cô thấy không?" Cố Nhược Nhiên hỏi nhỏ

"Thấy gì ạ?" Tôn Từ Y hỏi vặn lại, cô dường như không hiểu.

"Những cô gái kia đều nhìn cô rất ghen tị đấy. Vì cô quá xinh đẹp, bổn công chúa ra tay phải khác"

Tôn Từ Y cũng không quan tâm đến việc những tiểu thư kia có ghen tị không, cô chỉ muốn làm sao để đến săn được nhiều quái vật một chút để tam công chúa nở mày nở mặt. Cô nhìn về phía Lý Cảnh Khiêm, quả nhiên hắn đang nhìn chăm chăm Cố Du Xuân.

"Ta sẽ không để ngươi thành công đâu, tên cặn bã" Cô nghĩ thầm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.