Nghịch Thiên Cải Mệnh: Nam Chính Xin Dừng Bước

Chương 32: Đại tướng quân Hoàng Vệ Quân




"Hoàng tỷ đang tìm ta vậy ta không thể ở lại cùng Lý công tử rồi" Cố Du Xuân kéo Tôn Từ Y rời khỏi đó

Lý Cảnh Khiêm lúc này đã giận tím người:

"Dám phá hỏng chuyện tốt của ta!"

Đến một nơi đông người hơn, nàng buông Tôn Từ Y ra:

"Tướng quân phu nhân, đa tạ cô nhé" Cố Du Xuân vô cùng biết ơn người vừa cứu mình

"Thần tất nhiên sẽ giúp công chúa" Tôn Từ Y cười trừ:"Tại sao một tên vô lại cũng dám bất kính với người chứ?"

"Phu nhân biết mà, hắn ta là con trai của nịnh thần, phụ hoàng coi trọng tên thái sư kia nên không để những việc hắn làm vào trong mắt, ta lại là một công chúa bị thất sủng"

"Địa vị của người cao quý hơn ai hết"

Trương Từ Hiểu bước đến, Lạc Dụng theo phía sau chàng.

"Tôn Từ Y, nàng đã đi đâu vậy?"

"Ta..."

Tôn Từ Y chưa kịp trả lời Cố Du Xuân đã trả lời thay:

"Phu nhân vừa cứu ta một mạng đấy" Cố Du Xuân nhìn Trương Từ Hiểu:"Đúng là cũng ra dáng phết, không như mấy năm trước"

"Công chúa, cô đừng nói đùa nữa"

Rồi nàng bước đến trước mặt Lạc Dụng, Lạc Dụng hành lễ:

"Tam công chúa"

"Ngươi chính là đứa trẻ họ Lạc luôn theo Trương Từ Hiểu năm đó, nhan sắc không tồi, thảo nào nhị hoàng tỷ ta..."

Nàng chưa nói hết câu ai đó đã ném một viên đá, viên đá cứ vậy tàn nhẫn đáp vào người tam công chúa. Không ai nói Cố Du Xuân cũng biết chuyện tốt này là do Cố Nhược Nhiên làm.

"Công chúa, người không sao chứ?" Tôn Từ Y lo lắng

"Đau chết ta rồi" Cố Du Xuân nhăn nhó mặt mày

"Mau truyền ngự y cho công chúa" Trương Từ Hiểu ra lệnh cho mấy cung nữ cạnh đó

Cung nữ liền đi gọi người. Lúc này Cố Ngân Sương cũng chạy ra, thấy Trương Từ Hiểu nàng ta không kìm nổi nước mắt:

"A Hiểu ca ca!"

Trương Từ Hiểu tránh cái ôm của nàng một cách phũ phàng.

"Khó khăn lắm chúng ta mới có thể gặp nhau, sao huynh vô tình như vậy chứ?" Cố Ngân Sương tỏ ra giận dỗi

"Chàng và công chúa cứ từ từ nói chuyện, ta ra xe ngựa chờ chàng" Tôn Từ Y quay người rời đi

Trương Từ Hiểu cũng nhanh chóng cáo từ rồi chạy theo phu nhân. Cố Ngân Sương tiếc nuối nhìn theo hướng Trương Từ Hiểu và Tôn Từ Y:

"Trong lòng huynh thật sự không có ta sao?"

Cố Du Xuân mỉm cười đắc ý, nàng vốn không ưa nổi đại công chúa, giờ thấy nàng ta như vậy thì vui lắm.

Ngày hôm sau Trương Từ Hiểu đến Hoàng Vệ Quân. Chàng cùng Lạc Dụng cưỡi ngựa, theo sau là các tướng sĩ. Nhưng vừa đến trước cổng lớn của Hoàng Vệ Quân đã thấy nơi này đã dựng rào chắn bên ngoài.

"Quả nhiên chỗ này không được ổn lắm, không biết hoàng thất cai quản thế nào nữa" Lạc Dụng nói nhỏ với Trương Từ Hiểu

Trương Từ Hiểu vẫn luôn nhìn chăm chăm vào bên trong, không ai canh gác cũng không ai thao binh luyện tập.

Bên trong các tướng sĩ đều đang hỗn loạn, họ đều đang uống rượu đánh bạc, quân phục không chỉnh tề. Một binh sĩ hớt hải chạy vào thông báo với Lịch Nghĩa, ông ta là phó thống lĩnh Hoàng Vệ Quân:

"Phó thống lĩnh, đại thống lĩnh mới đã đến rồi"

"Ngươi vội gì chứ? Để hắn đợi một chút vó sao đâu, cũng chỉ là một tên nhãi ranh lập chút công thôi mà" Lịch Nghĩa thản nhiên

Những người khác cũng cho là Lịch Nghĩa nói rất đúng, nhưng tên lính nhỏ kia đã vô cùng sợ hãi:

"Nhưng mà đại tướng quân đã chờ ở bên ngoài rất lâu rồi"

Bọn họ đành đứng dậy cười cợt đầy mỉa mai:

"Được thôi, ra thì ra"

"Chúng ta cùng ra xem một tên nhóc có thể làm được những gì!"

"Đi đi"

Một đám người trông như lưu manh dẫn đầu là Lịch Nghĩa từ bên trong bước ra cổng, vừa nhìn đã không thấy kỉ cương ở đâu. Trương Từ Hiểu ngồi trên ngựa nhìn chằm chằm đám người kia.

"Tướng quân, rõ ràng bọn họ muốn ra oai với chúng ta" Lạc Dụng sôi máu, nếu Trương Từ Hiểu không giơ tay ngăn cản sợ Lạc Dụng đã xông vào chém đầu những kẻ kia

"Mạt tướng Lịch Nghĩa, phó thống lĩnh Hoàng Vệ Quân, tham kiến đại tướng quân" Lịch Nghĩa hành lễ

"Tham kiến đại tướng quân!" Những người ở phía sau cũng đồng loạt cúi đầu

Bọn họ tỏ thái độ đầy sự xem thường với thống lĩnh mới, khuôn mặt không chút nể trọng.

"Bỏ rào chắn ra" Lạc Dụng lớn tiếng

"Đại tướng quân, thật ngại quá. Hoàng Vệ Quân có quy tắc trong vòng hai dặm không được cưỡi ngựa" Lịch Nghĩa cười đắc ý

"Hỗn xược!" Lạc Dụng tức giận

"Được, nếu Hoàng Vệ Quân đã có quy định đó dù ta là đại tướng quân cũng phải tuân theo"

Trương Từ Hiểu cười rồi bước xuống ngựa, tự mình đi vào trong rào chắn, Lạc Dụng cũng theo tướng quân. Chàng nhìn qua quân phục của những người trong Hoàng Vệ Quân, nổi bật nhất vẫn là bộ thường phục của Lịch Nghĩa:

"Lịch đại nhân, bộ y phục này của đại nhân cũng thật đẹp mắt"

"Tướng quân cũng thật có mắt nhìn. Bộ y phục này ta vừa may xong đó" Lịch Nghĩa tươi cười

"Tại sao ở trong quân doanh lại không mặc áo giáp?"

Câu hỏi này khiến bọn Lịch Nghĩa cũng câm nín, ai nấy đều e ngại rụt rè.

"Không thao binh luyện võ. Tự ý đặt rào chắn bên ngoài, nếu có việc gì đột xuất làm sao các binh sĩ kịp chạy ra? Trong quân doanh cấm uống rượu, trên người các vị đây không phải toàn mùi rượu sao? Chắc là tiền phó thống lĩnh cá cược kiếm được đủ để may thêm vài bộ y phục mới?"

Lạc Dụng lấy ra một quyển sổ ném vào mặt Lịch Nghĩa:

"Không thao binh, không sát hạch. Đến cả tiểu công tử ngốc nghếch của Ngô gia cũng được liệt vào danh sách tướng sĩ, chắc là Ngô gia đã hối lộ Lịch đại nhân không ít đâu"

Lịch Nghĩa căng tròn mắt, ông ta mau chóng bỏ bộ y phục trên người ra cúi đầu ăn năn, lúc này lại đầy sự ăn năn:

"Tướng quân tha tội, đây...đây đều không phải sự thật!"

"Quỳ xuống!" Lạc Dụng hô lớn

Lịch Nghĩa vội quỳ xuống nền đất. Trên tay Trương Từ Hiểu xuất hiện một thanh kiếm, xung quanh tỏa ra khí lạnh. Khi thấy phó thống lĩnh bị kiếm kề sát cổ, đám người phía sau cũng rất lo sợ.

"Các tướng sĩ ở biên cương chiến đấu đổ máu mà các ngươi lại dám hành động tùy tiện như vậy, nếu ta không trừng phạt ngươi làm sao có thể ăn nói với linh hồn của các tướng sĩ đã bỏ mạng?" Đôi mắt Trương Từ Hiểu đầy sát khí:"Lịch Nghĩa tham ô, phạm phải đại tội. Xử theo quân pháp, chém đầu!"

"Tướng quân tha mạng, ta không dám nữa, không dám nữa đâu tướng quân" Lịch Nghĩa khóc thét

"Tướng quân, nếu chém đầu sợ là không thỏa đáng" Lạc Dụng nói nhỏ

Nhưng Trương Từ Hiểu không nghe Lạc Dụng nói mà vẫn xử Lịch Nghĩa theo quân pháp để làm gương cho các tướng sĩ khác. Mọi người đều kinh hãi trợn tròn mắt khi máu me văng ra khắp nơi, đầu và thân của Lịch Nghĩa chia làm hai, mỗi thứ một nơi. Trương Từ Hiểu lại rất điềm tĩnh, thanh kiếm biến mất:

"Đây chính là kết cục của những kẻ làm trái quân pháp. Bổn tướng quân đã xuống ngựa để theo quy tắc tất nhiên cũng phải xử lí tội thần theo quy tắc của Hoàng Vệ Quân. Nhớ kĩ cho ta"

"Chúng tướng sĩ nghe rõ!" Tất cả đều quỳ xuống hô lớn

Rào chắn chính thức được dỡ bỏ, đội quân của Trương Từ Hiểu cũng tiến vào bên trong.

Ở một nơi khác...

Tôn Từ Y bước ra khỏi tiệm thuốc, trên tay Thất Nguyệt đang xách rất nhiều loại thuốc. Nghe nói đứa con gái nhỏ của Huỳnh đại nương lại phát bệnh nên hai người muốn đi xem thử.

Xe ngựa dừng trước một căn nhà nhỏ, Tôn Từ Y bước xuống.

Cô bước vào trong nhà. Lúc này Huỳnh đại nương ở trong nhà thấy cô liền vui vẻ bước ra:

"Phu nhân, sao cô lại đến rồi?"

"Huỳnh đại nương, ta đến thăm Tiểu Nhu, nghe nói đứa bé lại phát bệnh"

Thất Nguyệt đưa thuốc cho đại nương nọ.

"Hồi chiều nó nói không khỏe, cho nó uống thuốc, ăn xong thì dỗ nó ngủ một lát, ai ngờ vừa rồi đột ngột tái phát. Nhìn dáng vẻ đau đớn của nó, khuôn mặt nhỏ xíu tím lại, ta xót xa quá..." Huỳnh đại nương cố kiềm nước mắt

"Đại phu nói thế nào?" Tôn Từ Y vỗ vỗ tay an ủi.

"Đứa trẻ mệnh khổ, sợ không qua khỏi năm nay" Huỳnh đại nương lau khóe mắt bằng khăn tay. "Rốt cuộc ta đã làm nên nghiệp chướng gì mà lại bắt con trẻ gánh chịu tội lỗi thế này chứ!"

Tôn Từ Y và Thất Nguyệt không nói nên lời, nuôi lớn một đứa trẻ mắc bệnh tim là một việc vô cùng vất vả, chỉ mới đúng ba tháng không gặp, người phụ nữ trước mặt dường như già đi rất nhiều.

"Tiểu Nhu dạo này cứ nhớ cô." Huỳnh đại nương ngồi bên giường vuốt vuốt mái tóc trên trán đứa trẻ.

Đứa trẻ vẫn chưa tỉnh, đôi môi nhợt nhạt, do bệnh tật quanh năm, sắc mặt không hồng hào khỏe mạnh như những đứa trẻ đồng trang lứa khác.

Cô xót xa, hồi lâu mới nói:

"Xin lỗi đại nương, gần đây ta bận quá".

"Phu nhân, cô đến đây thăm hàng tháng đã rất tốt rồi"

Tôn Từ Y cúi người xoa khuôn mặt bé nhỏ của Tiểu Nhu.

Làn da mềm mại nõn nà nhưng trắng tái nên càng yếu ớt, tựa như tuyết dưới ánh mặt trời, dường như vừa chạm vào đã tan chảy ra. Tôn Từ Y vô tình mỉm cười, cô nhớ lại lúc Tiểu Nhu vừa chào đời, cô ôm nó vào lòng, thật sự coi nó như bảo vật. Nhỏ nhắn, mềm mại như vậy khiến cô đến cả hít thở cũng trở nên thận trọng.

Lần đó, Cố Nhược Nhiên cười cô:

"Bản thân phu nhân là tiểu a đầu, mà lại có tình mẫu tử cơ đấy".

Cô bị nói đến phát ngượng nhưng lại không nỡ bỏ đứa bé trên tay xuống chỉ cảm thấy sinh mệnh thật là kỳ diệu, một thứ bé nhỏ thế này sau nhiều năm nữa chẳng rõ sẽ trưởng thành như thế nào.

Thế nhưng đại phu mau chóng báo cho bọn họ một tin xấu, Tiểu Nhu khó lớn lên khỏe mạnh bình thường được. Bệnh tim sẽ đi theo nó suốt cuộc đời đồng thời đôi lúc còn dày vò nó và những người thân xung quanh.

Đau đớn thay, Tôn Từ Y nhìn đứa trẻ nằm trên giường suy ngẫm, cuộc sống đau đớn thế này chẳng phải do Tiểu Nhu lựa chọn nhưng lại phải chịu đựng, chẳng ai chịu đựng thay nó.

Tối hôm đó Tôn Từ Y mới quay về Tướng quân phủ, cô không ngờ Trương Từ Hiểu còn trở về muộn hơn cô.

"Hôm nay ở doanh trại đã xảy ra chuyện gì lớn sao?"

Trong bữa cơm tối hai người cùng nói chuyện qua lại.

"Đúng là có chút chuyện" Trương Từ Hiểu gật đầu nhưng không nói tường tận sự việc:"Nghe nói hôm nay nàng đã mua rất nhiều thuốc, nàng bệnh sao?"

"Không phải ta, là đứa trẻ của Huỳnh đại nương" Tôn Từ Y thở dài

"Chính là đứa bé mà nàng nói ở trong thư"

Cô gật đầu. Sắp tới hai người sẽ phải đối đầu với nhiều khó khăn hơn nữa. Sau ít ngày nữa Trương Tướng quân sẽ trở về kinh thành, lần này hoàng thượng lại nhận thêm một cú vả nữa chắc là tức lắm. Mấy năm qua cô cũng không ngừng làm việc thiện để tu dưỡng công đức cho cả Tướng quân phủ, nhờ vậy cả kinh thành đều biết đến cô.

Tôn Từ Y ngồi trên xích đu trong vườn hoa, cô vừa ngồi đó vừa xem lại sổ sách.

"Dạo này cũng được đấy chứ" Cô ngáp dài một cái

"Tôn Từ Y"

Có tiếng ai đó gọi cô nhưng cô quay lại thì không thấy ai. Đột nhiên Cố Du Xuân nhảy ra khiến Tôn Từ Y đứng tim:

"Công chúa, người lại trốn ra ngoài sao?"

"Cô đừng có nói lời nhàm chán như vậy chứ!"

Cố Du Xuân ôm theo Tôn Từ Y cùng bay lên mái nhà, Tôn Từ Y vốn không học khinh công nên dễ sợ hãi, cứ bám víu lấy Cố Du Xuân.

"Công chúa, người muốn làm gì đây?"

"Lạc Dụng đâu?" Cố Du Xuân tò mò dỡ một miếng gói ra xem thử:"Ta muốn xem xem người nhị tỷ ta ngày nhớ đêm mong như thế nào"

Bên dưới chỗ hai người đứng trùng hợp có Trương Từ Hiểu đang ngâm mình trong hồ nước nóng. Cố Du Xuân giơ tay ra, một viên đá liền xuất hiện trong tay nàng:

"Công chúa, người muốn làm gì?"

"Ném vào đầu Trương Từ Hiểu"

Tôn Từ Y vội cầm lấy viên đá kia, vẻ mặt vô cùng hốt hoảng.

"Không phải cô nói không sợ hắn sao?"

Tôn Từ Y không đáp lại, Cố Du Xuân đứng dậy định đi đâu đó, cô vốn không dám di chuyển mà chỉ đứng đó nhìn:

"Công chúa, người quay lại đây, lỡ có ai thấy thì sao?"

Cố Du Xuân dùng nội lực khiến mái ngói dưới chân Tôn Từ Y bị nứt ra, kết quả khiến cô rơi xuống dưới, rơi xuống bồn tắm và nằm gọn trong lòng Trương Từ Hiểu. Cả hai bốn mắt nhìn nhau kinh ngạc. Cố Du Xuân thấy thành quả của mình thì hài lòng lắm:

"Tôn Từ Y cô phải đa tạ bổn công chúa đấy" Rồi nàng rời đi

Tôn Từ Y và Trương Từ Hiểu đỏ mặt, lúc này chàng không mặc gì cả, y phục của cô cũng ướt hết rồi.

"Sao nàng rơi từ trên đó xuống vậy?"

Tôn Từ Y ngại ngùng trả lời:

"Là tam công chúa. Chàng không cần phải giữ ta chặt như vậy đâu"

Trương Từ Hiểu buông tay, Tôn Từ Y nhắm mắt lại rồi bước lên trên.

"Đa tạ"

Đêm đó Trương Từ Hiểu lại chiếm hết giường của cô.

Tôn Từ Y ôm lấy cái gối:

"Nàng làm gì vậy?" Trương Từ Hiểu nhìn cô, không giấu nổi tò mò

"Ta qua phòng khác ngủ"

"Tại sao phải qua phòng khác? Trước đây chúng ta vẫn chung giường mà"

"Lúc đó là còn bé mà, bây giờ đã lớn rồi, tất nhiên phải phân biệt ranh giới, Trương Tướng quân cũng không có mặt ở trong phủ"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.